Chương 17: Theo đuổi
Miệng Cười Thường Mở
13/08/2013
Ngày đầu tiên ước định
Viêm Liệt mới vừa từ trên lầu đi xuống liền thấy được một chiếc xe quen thuộc dừng tại trước lầu. Tổng tài vì cái gì ở chỗ này? Do dự có nên hay không đi tới thì ánh mắt nàng liền nhìn lại, cái này cũng không cần do dự.
“Tổng tài, sớm.” Xem cái dạng này, giám đốc tựa hồ là đang đợi hắn.
“Sớm đi thôi, tôi đưa cậu đi làm.” Bắc Đường Yên mặc dù cảm thấy sách kia viết có điểm ngây thơ, xem phim đều là mấy chiêu kia nhưng bởi vì kia cũng chính là chiêu kinh điển nhất cho nên nàng cũng chỉ biết làm theo.
Viêm Liệt do dự một chút, nơi này là ký túc xá nhân viên, Bắc Đường tập đoàn rất nhiều nhân viên đều ở nơi này, hắn phỏng đoán bọn họ bây giờ nhất định sẽ bị người khác nhìn qua nhưng là nếu như không lên xe thì phỏng đoán nàng nhất định sẽ không đi.
Mở cửa xe Viêm Liệt như cũ lựa chọn ngồi ở phía sau.
“Cậu sẽ không cảm thấy ngồi ở phía sau rất không đúng sao? Điều này làm cho tôi có cảm giác mình là lái xe… Viêm Liệt tiên sinh.” Bắc Đường Yên kháng nghị nhưng xe vẫn chậm rãi khởi động.
Trải qua lời Bắc Đường Yên nói Viêm Liệt cũng đã nhận ra hành vi của mình là không đúng.
“Thực xin lỗi, tôi không phải là cố ý.” Hắn chỉ là không hi vọng người khác hiểu lầm mà thôi.
“Không sao, lần sau chú ý thì được rồi.”
“Tổng tài ngài tìm tôi có việc gì không?” Không phải nói là ba ngày à vậy làm sao mới sáng sớm liền lại tới tìm hắn ?
“Có việc!”
“Chuyện gì?”
“Đưa cậu đi làm cậu không có nhìn ra sao?” Nàng cho rằng nàng làm rất rõ ràng .
“Tổng tài, ngài không phải nói cho tôi ba ngày suy tính sao?”
“Cái đó cùng việc tôi đưa cậu đi làm có liên quan sao?” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có tổng tài, ngài không biết là ngài làm như vậy là đang làm nhiễu quyết định của tôi sao?” Viêm Liệt cảm thấy có chút nhức đầu suy nghĩ cả đêm hắn cũng nghĩ không ra cái nguyên cớ… cảm giác cảm thấy chuyện này không quá chân thật, làm cho hắn căn bản không biết nên nghĩ như thế nào.
Mà bây giờ lần nữa đối mặt với nàng, hắn chỉ có thể thở dài.
“Tổng tài, ngài nếu đã đáp ứng cho tôi ba ngày có thể hay không để cho tôi ba ngày suy nghĩ thật kỹ không nên như thế này tìm tôi?” Nếu như tổng tài còn nhiều lần xuất hiện như vậy, hắn cảm giác chính là có ba năm cũng sẽ không suy tư ra kết quả gì.
“…” Bắc Đường Yên trầm mặc.
Viêm Liệt ngồi ở phía sau nhìn không thấy sắc mặt Bắc Đường Yên nhưng là chỉ cảm thấy Bắc Đường Yên tựa hồ tức giận, tổng tài hẳn là chưa từng có bị người ta cự tuyệt, bây giờ lại bị chính mình nói như vậy bị tức giận cũng là đương nhiên, không biết tổng tài có thể hay không cho là mình không thức thời, thế nhưng lặp đi lặp lại cự tuyệt nhiều lần.
Lái xe từ nhà trọ đến công ty ước chừng chỉ cần năm phút đồng hồ, trong thời gian đi đường Bắc Đường Yên trầm mặc cứ vậy hai người liền đến bên ngoài toà nhà Bắc Đường tập đoàn.
Xe ngừng lại, Viêm Liệt do dự có nên hay không xuống xe.
“Viêm Liệt có phải hay không ba ngày nay chỉ cần tôi không xuất hiện trước mặt cậu là được rồi?” Bắc Đường Yên trước khi Viêm Liệt xuống xe hỏi, giọng nói coi như là nhẹ nhàng.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Viêm Liệt ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm nói thật hắn thật sự rất sợ hãi loại cảm giác trầm mặc như khi nãy, giống như là có một tấm màn vô hình bao phủ tim của hắn, hô hấp cũng không dám dùng sức.
“Vâng.” Viêm Liệt thật không dám nói cái gì chỉ có thể khẽ lên tiếng.
“Tốt, vậy tôi sẽ như cậu mong muốn ba ngày..t.ôi sẽ không để cho cậu thấy được tôi, hiện đến công ty vương tử của tôi mời xuống xe.” Vừa rồi Bắc Đường Yên sở dĩ trầm mặc không phải là bởi vì nàng tức giận, mà là đang nghĩ tới lời Viêm Liệt nói, xem sự xuất hiện của mình đối với hắn ảnh hưởng là rất sâu, đây xem như là hiện tượng tốt so với không hợp tác tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, ngắn ngủi trầm mặc làm cho Bắc Đường Yên nghĩ đến một cái biện pháp khác, người không gặp đúng không… không gặp thì sẽ không thấy tăm hơi đi.
“… Ừ… vậy… cám ơn…”
Viêm Liệt xuống xe, Bắc Đường Yên nhìn bóng lưng của hắn, lộ ra một tia cười giảo hoạt.
“Tiểu Viêm có chuyển phát nhanh.”
Buổi trưa còn chưa tới đã có người cho Viêm Liệt chuyển phát.
Viêm Liệt nghi hoặc đi ra ngoài, chứng kiến chuyển người đã đợi tại chỗ đó, trong tay mang theo một cái hộp hình vuông.
“Xin hỏi là Viêm Liệt tiên sinh sao?”
” Chính là tôi.”
“Thỉnh ký nhận.”
Đồ không tính nặng, để tới bàn làm việc của mình Viêm Liệt mang theo tò mò mở ra, hương thơm bốn phía Viêm Liệt xem sững sờ, mọi người cũng vây quanh tới đây.
“Nha, là cơm trưa, rất ngon nha, là ai tặng cho cậu, tiểu Viêm?” Liễu tỷ là người thứ nhất phát ra tiếng cảm thán, mặt tràn đầy hâm mộ.
“Viêm Liệt, cậu không phải là có bạn gái rồi ?” Tiểu Mông cũng rất nghi hoặc.
“Sách sách sách, nam nhân này… chẳng lẽ lớn lên đẹp trai có ưu thế sao?” Tôn ca cũng vừa lắc đầu vừa cảm thán.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Viêm Liệt đầu đầy hắc tuyến, không cần nghĩ cũng có thể đoán được là kiệt tác của ai bởi vì này món ăn này quá mức quen mắt, lời đồn trong công ty còn chưa kết thúc, lại thêm cơm trưa nếu quả thật làm cho mọi người biết là ai tặng, phỏng đoán hắn chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Leng keng, đến giờ cơm trưa mặc dù mọi người hâm mộ nhưng vẫn cũ vì cơm trưa của chính mình mà đi, Viêm Liệt chằm chằm nhìn lên cơm trước mặt ngẩn người, tuy bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại có một tia cười ngọt ngào.
Rất nhiều cô gái đều tặng qua đồ cho hắn, nhưng lại chưa bao giờ có tâm tình như hiện tại, ngọt ngào mang theo chân thật, bất đắc dĩ nhưng cũng cảm động.
Trong lúc đó, Viêm Liệt rất muốn xúc động kêu to hắn đường đường 1 nam tử hán lại bị một nữ nhân làm cho sứt đầu mẻ trán, mặc dù nữ nhân kia đối với hắn mà nói rất là bất đồng nhưng mà cũng không thể như vậy liền trở nên không là chính mình, cự tuyệt nhiều người như vậy bốn năm đại học tiêu sái cũng qua, hắn cũng là một nam tử hán nhưng bây giờ lại sợ hãi đi đối mặt với tình cảm!
Chẳng lẽ liền bởi vì chính mình không tin liền bỏ lỡ cơ hội đến gần thần tượng sao? Chính mình vốn là muốn đứng ở bên cạnh nàng, trở thành 1 nam tử hán chân chính sao? Mặc dù hiện tại ở loại tình huống đặc thù này làm cho hắn đều mất đi đúng mực, nhưng hắn không nên lựa chọn trốn tránh cùng lui bước.
Hơn nữa dùng việc hắn đối với nàng hiểu rõ, nàng cũng không phải là người tiếp nhận người khác cự tuyệt cho nên hắn tại thời khắc này đã muốn trả lời, không cần ba ngày có thể cho nàng 1 đáp án.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Sau ít sâu, ngồi tại chỗ ngồi của mình, xem cơm trước mặt Viêm Liệt cười sáng lạn đến nỗi ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn thấy thẹn không sáng bằng… (L: có nụ cười vậy sao…)
Viêm Liệt mới vừa từ trên lầu đi xuống liền thấy được một chiếc xe quen thuộc dừng tại trước lầu. Tổng tài vì cái gì ở chỗ này? Do dự có nên hay không đi tới thì ánh mắt nàng liền nhìn lại, cái này cũng không cần do dự.
“Tổng tài, sớm.” Xem cái dạng này, giám đốc tựa hồ là đang đợi hắn.
“Sớm đi thôi, tôi đưa cậu đi làm.” Bắc Đường Yên mặc dù cảm thấy sách kia viết có điểm ngây thơ, xem phim đều là mấy chiêu kia nhưng bởi vì kia cũng chính là chiêu kinh điển nhất cho nên nàng cũng chỉ biết làm theo.
Viêm Liệt do dự một chút, nơi này là ký túc xá nhân viên, Bắc Đường tập đoàn rất nhiều nhân viên đều ở nơi này, hắn phỏng đoán bọn họ bây giờ nhất định sẽ bị người khác nhìn qua nhưng là nếu như không lên xe thì phỏng đoán nàng nhất định sẽ không đi.
Mở cửa xe Viêm Liệt như cũ lựa chọn ngồi ở phía sau.
“Cậu sẽ không cảm thấy ngồi ở phía sau rất không đúng sao? Điều này làm cho tôi có cảm giác mình là lái xe… Viêm Liệt tiên sinh.” Bắc Đường Yên kháng nghị nhưng xe vẫn chậm rãi khởi động.
Trải qua lời Bắc Đường Yên nói Viêm Liệt cũng đã nhận ra hành vi của mình là không đúng.
“Thực xin lỗi, tôi không phải là cố ý.” Hắn chỉ là không hi vọng người khác hiểu lầm mà thôi.
“Không sao, lần sau chú ý thì được rồi.”
“Tổng tài ngài tìm tôi có việc gì không?” Không phải nói là ba ngày à vậy làm sao mới sáng sớm liền lại tới tìm hắn ?
“Có việc!”
“Chuyện gì?”
“Đưa cậu đi làm cậu không có nhìn ra sao?” Nàng cho rằng nàng làm rất rõ ràng .
“Tổng tài, ngài không phải nói cho tôi ba ngày suy tính sao?”
“Cái đó cùng việc tôi đưa cậu đi làm có liên quan sao?” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có tổng tài, ngài không biết là ngài làm như vậy là đang làm nhiễu quyết định của tôi sao?” Viêm Liệt cảm thấy có chút nhức đầu suy nghĩ cả đêm hắn cũng nghĩ không ra cái nguyên cớ… cảm giác cảm thấy chuyện này không quá chân thật, làm cho hắn căn bản không biết nên nghĩ như thế nào.
Mà bây giờ lần nữa đối mặt với nàng, hắn chỉ có thể thở dài.
“Tổng tài, ngài nếu đã đáp ứng cho tôi ba ngày có thể hay không để cho tôi ba ngày suy nghĩ thật kỹ không nên như thế này tìm tôi?” Nếu như tổng tài còn nhiều lần xuất hiện như vậy, hắn cảm giác chính là có ba năm cũng sẽ không suy tư ra kết quả gì.
“…” Bắc Đường Yên trầm mặc.
Viêm Liệt ngồi ở phía sau nhìn không thấy sắc mặt Bắc Đường Yên nhưng là chỉ cảm thấy Bắc Đường Yên tựa hồ tức giận, tổng tài hẳn là chưa từng có bị người ta cự tuyệt, bây giờ lại bị chính mình nói như vậy bị tức giận cũng là đương nhiên, không biết tổng tài có thể hay không cho là mình không thức thời, thế nhưng lặp đi lặp lại cự tuyệt nhiều lần.
Lái xe từ nhà trọ đến công ty ước chừng chỉ cần năm phút đồng hồ, trong thời gian đi đường Bắc Đường Yên trầm mặc cứ vậy hai người liền đến bên ngoài toà nhà Bắc Đường tập đoàn.
Xe ngừng lại, Viêm Liệt do dự có nên hay không xuống xe.
“Viêm Liệt có phải hay không ba ngày nay chỉ cần tôi không xuất hiện trước mặt cậu là được rồi?” Bắc Đường Yên trước khi Viêm Liệt xuống xe hỏi, giọng nói coi như là nhẹ nhàng.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Viêm Liệt ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm nói thật hắn thật sự rất sợ hãi loại cảm giác trầm mặc như khi nãy, giống như là có một tấm màn vô hình bao phủ tim của hắn, hô hấp cũng không dám dùng sức.
“Vâng.” Viêm Liệt thật không dám nói cái gì chỉ có thể khẽ lên tiếng.
“Tốt, vậy tôi sẽ như cậu mong muốn ba ngày..t.ôi sẽ không để cho cậu thấy được tôi, hiện đến công ty vương tử của tôi mời xuống xe.” Vừa rồi Bắc Đường Yên sở dĩ trầm mặc không phải là bởi vì nàng tức giận, mà là đang nghĩ tới lời Viêm Liệt nói, xem sự xuất hiện của mình đối với hắn ảnh hưởng là rất sâu, đây xem như là hiện tượng tốt so với không hợp tác tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, ngắn ngủi trầm mặc làm cho Bắc Đường Yên nghĩ đến một cái biện pháp khác, người không gặp đúng không… không gặp thì sẽ không thấy tăm hơi đi.
“… Ừ… vậy… cám ơn…”
Viêm Liệt xuống xe, Bắc Đường Yên nhìn bóng lưng của hắn, lộ ra một tia cười giảo hoạt.
“Tiểu Viêm có chuyển phát nhanh.”
Buổi trưa còn chưa tới đã có người cho Viêm Liệt chuyển phát.
Viêm Liệt nghi hoặc đi ra ngoài, chứng kiến chuyển người đã đợi tại chỗ đó, trong tay mang theo một cái hộp hình vuông.
“Xin hỏi là Viêm Liệt tiên sinh sao?”
” Chính là tôi.”
“Thỉnh ký nhận.”
Đồ không tính nặng, để tới bàn làm việc của mình Viêm Liệt mang theo tò mò mở ra, hương thơm bốn phía Viêm Liệt xem sững sờ, mọi người cũng vây quanh tới đây.
“Nha, là cơm trưa, rất ngon nha, là ai tặng cho cậu, tiểu Viêm?” Liễu tỷ là người thứ nhất phát ra tiếng cảm thán, mặt tràn đầy hâm mộ.
“Viêm Liệt, cậu không phải là có bạn gái rồi ?” Tiểu Mông cũng rất nghi hoặc.
“Sách sách sách, nam nhân này… chẳng lẽ lớn lên đẹp trai có ưu thế sao?” Tôn ca cũng vừa lắc đầu vừa cảm thán.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Viêm Liệt đầu đầy hắc tuyến, không cần nghĩ cũng có thể đoán được là kiệt tác của ai bởi vì này món ăn này quá mức quen mắt, lời đồn trong công ty còn chưa kết thúc, lại thêm cơm trưa nếu quả thật làm cho mọi người biết là ai tặng, phỏng đoán hắn chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Leng keng, đến giờ cơm trưa mặc dù mọi người hâm mộ nhưng vẫn cũ vì cơm trưa của chính mình mà đi, Viêm Liệt chằm chằm nhìn lên cơm trước mặt ngẩn người, tuy bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại có một tia cười ngọt ngào.
Rất nhiều cô gái đều tặng qua đồ cho hắn, nhưng lại chưa bao giờ có tâm tình như hiện tại, ngọt ngào mang theo chân thật, bất đắc dĩ nhưng cũng cảm động.
Trong lúc đó, Viêm Liệt rất muốn xúc động kêu to hắn đường đường 1 nam tử hán lại bị một nữ nhân làm cho sứt đầu mẻ trán, mặc dù nữ nhân kia đối với hắn mà nói rất là bất đồng nhưng mà cũng không thể như vậy liền trở nên không là chính mình, cự tuyệt nhiều người như vậy bốn năm đại học tiêu sái cũng qua, hắn cũng là một nam tử hán nhưng bây giờ lại sợ hãi đi đối mặt với tình cảm!
Chẳng lẽ liền bởi vì chính mình không tin liền bỏ lỡ cơ hội đến gần thần tượng sao? Chính mình vốn là muốn đứng ở bên cạnh nàng, trở thành 1 nam tử hán chân chính sao? Mặc dù hiện tại ở loại tình huống đặc thù này làm cho hắn đều mất đi đúng mực, nhưng hắn không nên lựa chọn trốn tránh cùng lui bước.
Hơn nữa dùng việc hắn đối với nàng hiểu rõ, nàng cũng không phải là người tiếp nhận người khác cự tuyệt cho nên hắn tại thời khắc này đã muốn trả lời, không cần ba ngày có thể cho nàng 1 đáp án.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Sau ít sâu, ngồi tại chỗ ngồi của mình, xem cơm trước mặt Viêm Liệt cười sáng lạn đến nỗi ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn thấy thẹn không sáng bằng… (L: có nụ cười vậy sao…)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.