Chương 30: Vụ nổ kinh hoàng [2]
Yamate Aki
15/05/2023
Lãnh Hàn Tử một mình trong nơi nguy hiểm chạy đi kiếm Lục Thuần Trạch. Chỉ
có điều vụ nổ vừa rồi đã ít nhiều cắt đứt mạch điện ở đây nên việc tìm
kiếm trở nên khó khăn hơn. Thêm hai vụ nổ nữa thôi chắc chắn nơi này sẽ
sập xuống, hắn phải mau chóng tìm thấy Lục Thuần Trạch để còn đưa Diệp
Băng ra khỏi đây.
Từ nhỏ Lãnh Hàn Tử đã được gia tộc huấn luyện nghiêm khắc trong tình huống bom đạn đầy trời, lẩn trốn trong bóng tối. Rất nhanh hắn đã tìm ra được Lục Thuần Trạch.
“Lão đại?”
Lục Thuần Trạch vẫn miệt mài gỡ bom, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau lưng mới quay đầu lại.
“Diệp Băng, đang đợi cậu. Mau đi thôi.” - Hắn hối thúc.
Anh lắc đầu vội nói: “Lão đại, tôi không thể đi được.”
“Trong tay tôi là loại bom tự kích nổ nếu như tôi bỏ nó ra thì ngay cả anh cũng sẽ không thoát được.”
Hắn liếc nhìn quả bom đang nằm gọn trong tay Lục Thuần Trạch. Nhìn thoáng qua hắn đã biết đây không phải là loại bom tự kích nổ bình thường hắn hay gặp. Đây là loại bom chứa rất nhiều chất kích nổ một khi tay không rời nhưng không cẩn thận trong việc di chuyển nó thì một giây ngắn ngủi sẽ giết chết người đó ngay lập tức.
“Lão đại, anh mau đưa Diệp Băng đi ra khỏi đây nhanh đi. Ít phút nữa thôi bọn kia phát hiện nơi này sẽ trở thành một đống đổ nát.”
Hắn cũng tính làm như vậy nhưng Diệp Băng cứ nhất quyết một mình xuống đây kiếm Lục Thuần Trạch. Hắn là đàn ông trai tráng từng dấn thân trong mưa đạn thấy tình cảnh như vậy dù không muốn giúp cũng phải miễn cưỡng giúp đỡ.
“Lão đại, anh mau rời khỏi đây.”
Lục Thuần Trạch cứ luôn miệng hối thúc sợ chỉ ít phút nữa mật thất này sẽ sập xuống lúc nào không hay, không may bọn kia tự động kích hoạt bom nổ thì mọi chuyện chỉ càng thêm rối ren.
Lãnh Hàn Tử đứng một bên đấu tranh giữa việc rời đi và ở lại. Trong giờ phút hắn đắng đo suy nghĩ mà vẫn chưa có câu trả lời chính đáng thì hắn lại nhớ đến câu nói của Diệp Băng “Lục Thuần Trạch, đang ở dưới đó, tôi phải xuống dưới cứu anh ta lên.”. Với tính cách ngang bướng của Diệp Băng nếu hắn trở ra mà không có Lục Thuần Trạch chắc chắn cô sẽ liều mình xông xuống dưới đây một lần nữa mặc cho có ai khuyên ngăn. Trước khi hắn xuống đây đã cho cô một hy vọng, hắn phải cố gắng thực hiện được lời nói đó cho bằng được.
Phía trên, Diệp Băng không ngừng đi qua đi lại với tâm trạng lo lắng cho cả hai người họ. Nãy giờ thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy bên dưới có động tĩnh gì. Có vài lần vì không chịu đựng nổi cô định đích thân xuống dưới kiểm tra tình hình nhưng nhớ đến Lãnh Hàn Tử đã xuống dưới sợ lại làm vướng tay vướng chân của hắn.
Không gian đang yên ắng đột nhiên một tiếng nổ lớn lại vang lên dưới ngay chỗ cô đang đứng vì không tự chủ được Diệp Băng ngã xuống dưới đất. Đến khi mặt đất ngừng rung lắc cô mới hớt hải lồm cồm bò lại cửa của mật thất. Một mảng đen kịt che lấp mọi thứ bên dưới, bất lực cô hét thật lớn:
“Lãnh Hàn Tử!”
“Lục Thuần Trạch.”
Diệp Băng chỉ nghe có mỗi âm thanh của mình vang lại, một trong hai người họ không có ai hồi đáp lại.
Lúc Diệp Băng sẽ quyết tâm bước xuống dãy cầu thang thì A Tuấn thình lình xuất hiện lôi cô lên “Diệp Băng, cô không được làm liều.”
“A Tuấn, Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch họ vẫn còn ở bên dưới, cậu mau kêu người xuống dưới cứu họ lên nhanh đi.”
A Tuấn nâng mí mắt nhìn cửa mật thất, hai hàng lông mày đanh lại với nhau. Cậu không nghe theo lời của Diệp Băng, bế thốc cô lên gấp gáp rời khỏi chỗ đó.
“A Tuấn, cậu làm gì vậy? Họ còn chưa lên cậu định bỏ mặc lão đại của mình sao?”
Cô giãy giụa, không muốn ra khỏi Phong Dạ Hắc mà chưa có Lãnh Hàn Tử hay Lục Thuần Trạch. Họ có chết cô cũng phải chết theo họ. A Tuấn là người dịu dàng với phái nữ nhưng trong hoàn cảnh ác liệt như hiện tại cậu không thể mềm yếu, cắn chặt răng chịu đựng, cậu nói: “Cô ở lại chỉ là thêm gánh nặng cho lão đại mà thôi. Tôi tin với khả năng của lão đại sẽ cùng với Lục Thuần Trạch thoát khỏi đây. Tới lúc đó cô mà có mệnh hệ gì thì tôi biết ăn nói sao với hai người họ?”
Cô siết chặt gốc áo của A Tuấn, chẳng dám nói lại. A Tuấn trông thấy cô im lặng để yên cho cậu đem cô ra khỏi Phong Dạ Hắc tự xem như cô chấp nhận đặt hết hy vọng vào Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch.
Cậu đặt Diệp Băng lên phía sau xe cùng với vài người khác của Phong Dạ Hắc. Chiếc xe dành riêng cho việc vượt qua những con người hiểm trở của Mộng Lao từ từ lăn bánh, càng ngày càng xa Phong Dạ Hắc. Hai giây ngắn ngủi phía sau lưng nhanh chóng bùng lên một tiếng nổ cực kỳ lớn.
“Tăng hết tốc độ.” - A Tuấn nói lớn với người lái xe.
Ánh lửa đỏ bao trùm cả Phong Dạ Hắc, lòng cô như thắt lại khi trông thấy khung cảnh lụi tàn đó. A Tuấn ngồi phía trước cũng quay đầu lại nhìn nhưng không phải là nhìn lấy nơi chìm trong biển lửa kia mà là canh chừng người phụ nữ trước mặt cậu. Ngoài dự tính Diệp Băng sẽ làm loạn thì cô lại im lặng cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau , âm thầm rơi vài giọt nước mắt. A Tuấn và Diệp Băng đều rất lo lắng cho người ở nơi đó nhưng điều tốt nhất hiện tại hai người có thể làm là tin tưởng tuyệt đối.
Từ nhỏ Lãnh Hàn Tử đã được gia tộc huấn luyện nghiêm khắc trong tình huống bom đạn đầy trời, lẩn trốn trong bóng tối. Rất nhanh hắn đã tìm ra được Lục Thuần Trạch.
“Lão đại?”
Lục Thuần Trạch vẫn miệt mài gỡ bom, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau lưng mới quay đầu lại.
“Diệp Băng, đang đợi cậu. Mau đi thôi.” - Hắn hối thúc.
Anh lắc đầu vội nói: “Lão đại, tôi không thể đi được.”
“Trong tay tôi là loại bom tự kích nổ nếu như tôi bỏ nó ra thì ngay cả anh cũng sẽ không thoát được.”
Hắn liếc nhìn quả bom đang nằm gọn trong tay Lục Thuần Trạch. Nhìn thoáng qua hắn đã biết đây không phải là loại bom tự kích nổ bình thường hắn hay gặp. Đây là loại bom chứa rất nhiều chất kích nổ một khi tay không rời nhưng không cẩn thận trong việc di chuyển nó thì một giây ngắn ngủi sẽ giết chết người đó ngay lập tức.
“Lão đại, anh mau đưa Diệp Băng đi ra khỏi đây nhanh đi. Ít phút nữa thôi bọn kia phát hiện nơi này sẽ trở thành một đống đổ nát.”
Hắn cũng tính làm như vậy nhưng Diệp Băng cứ nhất quyết một mình xuống đây kiếm Lục Thuần Trạch. Hắn là đàn ông trai tráng từng dấn thân trong mưa đạn thấy tình cảnh như vậy dù không muốn giúp cũng phải miễn cưỡng giúp đỡ.
“Lão đại, anh mau rời khỏi đây.”
Lục Thuần Trạch cứ luôn miệng hối thúc sợ chỉ ít phút nữa mật thất này sẽ sập xuống lúc nào không hay, không may bọn kia tự động kích hoạt bom nổ thì mọi chuyện chỉ càng thêm rối ren.
Lãnh Hàn Tử đứng một bên đấu tranh giữa việc rời đi và ở lại. Trong giờ phút hắn đắng đo suy nghĩ mà vẫn chưa có câu trả lời chính đáng thì hắn lại nhớ đến câu nói của Diệp Băng “Lục Thuần Trạch, đang ở dưới đó, tôi phải xuống dưới cứu anh ta lên.”. Với tính cách ngang bướng của Diệp Băng nếu hắn trở ra mà không có Lục Thuần Trạch chắc chắn cô sẽ liều mình xông xuống dưới đây một lần nữa mặc cho có ai khuyên ngăn. Trước khi hắn xuống đây đã cho cô một hy vọng, hắn phải cố gắng thực hiện được lời nói đó cho bằng được.
Phía trên, Diệp Băng không ngừng đi qua đi lại với tâm trạng lo lắng cho cả hai người họ. Nãy giờ thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy bên dưới có động tĩnh gì. Có vài lần vì không chịu đựng nổi cô định đích thân xuống dưới kiểm tra tình hình nhưng nhớ đến Lãnh Hàn Tử đã xuống dưới sợ lại làm vướng tay vướng chân của hắn.
Không gian đang yên ắng đột nhiên một tiếng nổ lớn lại vang lên dưới ngay chỗ cô đang đứng vì không tự chủ được Diệp Băng ngã xuống dưới đất. Đến khi mặt đất ngừng rung lắc cô mới hớt hải lồm cồm bò lại cửa của mật thất. Một mảng đen kịt che lấp mọi thứ bên dưới, bất lực cô hét thật lớn:
“Lãnh Hàn Tử!”
“Lục Thuần Trạch.”
Diệp Băng chỉ nghe có mỗi âm thanh của mình vang lại, một trong hai người họ không có ai hồi đáp lại.
Lúc Diệp Băng sẽ quyết tâm bước xuống dãy cầu thang thì A Tuấn thình lình xuất hiện lôi cô lên “Diệp Băng, cô không được làm liều.”
“A Tuấn, Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch họ vẫn còn ở bên dưới, cậu mau kêu người xuống dưới cứu họ lên nhanh đi.”
A Tuấn nâng mí mắt nhìn cửa mật thất, hai hàng lông mày đanh lại với nhau. Cậu không nghe theo lời của Diệp Băng, bế thốc cô lên gấp gáp rời khỏi chỗ đó.
“A Tuấn, cậu làm gì vậy? Họ còn chưa lên cậu định bỏ mặc lão đại của mình sao?”
Cô giãy giụa, không muốn ra khỏi Phong Dạ Hắc mà chưa có Lãnh Hàn Tử hay Lục Thuần Trạch. Họ có chết cô cũng phải chết theo họ. A Tuấn là người dịu dàng với phái nữ nhưng trong hoàn cảnh ác liệt như hiện tại cậu không thể mềm yếu, cắn chặt răng chịu đựng, cậu nói: “Cô ở lại chỉ là thêm gánh nặng cho lão đại mà thôi. Tôi tin với khả năng của lão đại sẽ cùng với Lục Thuần Trạch thoát khỏi đây. Tới lúc đó cô mà có mệnh hệ gì thì tôi biết ăn nói sao với hai người họ?”
Cô siết chặt gốc áo của A Tuấn, chẳng dám nói lại. A Tuấn trông thấy cô im lặng để yên cho cậu đem cô ra khỏi Phong Dạ Hắc tự xem như cô chấp nhận đặt hết hy vọng vào Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch.
Cậu đặt Diệp Băng lên phía sau xe cùng với vài người khác của Phong Dạ Hắc. Chiếc xe dành riêng cho việc vượt qua những con người hiểm trở của Mộng Lao từ từ lăn bánh, càng ngày càng xa Phong Dạ Hắc. Hai giây ngắn ngủi phía sau lưng nhanh chóng bùng lên một tiếng nổ cực kỳ lớn.
“Tăng hết tốc độ.” - A Tuấn nói lớn với người lái xe.
Ánh lửa đỏ bao trùm cả Phong Dạ Hắc, lòng cô như thắt lại khi trông thấy khung cảnh lụi tàn đó. A Tuấn ngồi phía trước cũng quay đầu lại nhìn nhưng không phải là nhìn lấy nơi chìm trong biển lửa kia mà là canh chừng người phụ nữ trước mặt cậu. Ngoài dự tính Diệp Băng sẽ làm loạn thì cô lại im lặng cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau , âm thầm rơi vài giọt nước mắt. A Tuấn và Diệp Băng đều rất lo lắng cho người ở nơi đó nhưng điều tốt nhất hiện tại hai người có thể làm là tin tưởng tuyệt đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.