Chương 31: Xảy ra chuyện không may
Yamate Aki
24/05/2023
Sau khi rời khỏi Phong Dạ Hắc thành công A Tuấn liền một mạch chở Diệp Băng về biệt thự riêng của Lãnh Hàn Tử. Rồi lại trở về phân bổ nhiệm vụ cho
những người đang ở Mộng Lao bắt đầu tìm kiếm tung tích của hắn và Lục
Thuần Trạch.
Thuộc hạ khắp trên dưới của Lãnh Hàn Tử đều đổ xô tới Phong Dạ Hắc lật tung từng tất đất. A Tuấn đã phòng ngừa việc Lãnh Hàn Tử mất tích chắc chắn sẽ lan truyền rộng rãi tới tai các bang phái khác. Trong số đó có kẻ địch của họ, bọn chúng có thể sẽ nhân thời cơ ngàn năm có một này mà đánh chiếm hết tất cả lãnh thổ ở thành phố Tây Hà và Nam Hà.
Để ngăn chặn việc đó trước khi tìm được Lãnh Hàn Tử cậu đã mở lời nhờ thế lực gia tộc của Lý Duật Hành đứng ra làm lá chắn. Nể tình bạn bè trên mười mấy năm với hắn Lý Duật Hành đồng ý lời đề nghị của A Tuấn lộ diện thân phận thật sự được che giấu suốt bao năm qua để giúp đỡ họ.
Lý Duật Hành - Đại thiếu gia của gia tộc Brian lừng lẫy, cháu cưng của ông trùm buôn vũ khí lớn nhất Châu Âu, Brian Titus, con trai của người phụ nữ sở hữu casino quyền lực nhất nước Ý, chủ sở hữu tập đoàn SZS lớn nhất thành phố Thành Phong Dương, chủ tịch tập đoàn F chuyên buôn bán chất cấm ở khu vực biên giới và nước ngoài và là vị hôn phu tương lai của nhị tiểu thư gia tộc William. Gia thế những dòng tộc khác sau lưng Lý Duật Hành vẫn còn là một điều bí ẩn, trừ Lãnh Hàn Tử ra chẳng một ai biết tới.
Ngay sau khi tin tức đại thiếu gia của gia tộc Brian xuất hiện trở lại sau một khoảng thời gian biệt tâm biệt tích đã làm chấn động các bang phái khác. Đặc biệt chính là ngay cả những người thuộc gia tộc Brian khi biết tin cũng hết sức ngỡ ngàng. Vốn dĩ Lý Duật Hành hiện giờ đang được ở trên đỉnh vinh quang của gia tộc nhưng vì một câu chuyện cách đây mười năm trước nên anh đã từ bỏ đi tất cả quyền lực rồi trở thành bác sĩ riêng của Lãnh Hàn Tử.
Tuy anh bất chấp rời bỏ gia tộc nhiều năm nhưng một khi kẻ khác đã thấy anh ra mặt làm lá chắn cho Lãnh Hàn Tử mà vẫn cố tình không hiểu xâm phạm qua thành phố Tây Hà và Nam Hà, đã động đến Lý Duật Hành thì đồng nghĩa với việc khiêu chiến với tộc Brian.
Nhờ Lý Duật Hành mọi chuyện dần sóng yên biển lặng. A Tuấn tập trung toàn bộ tâm trí vào Phong Dạ Hắc ngày đêm cùng tất cả mọi người bới tung trong đống đổ nát tìm kiếm Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch. Với lực lượng lớn nhiều ngày trôi qua nhưng một dấu vết nhỏ cũng không tìm thấy. Không tránh khỏi việc ý chí của một vài người bị lung lay xem là hai người họ đã chết rồi.
A Tuấn cật lực suy tính nhiều cách khác nhau trong việc tìm Lãnh Hàn Tử cho thuận lợi nhất có thể. Vô tình nghe được lời to nhỏ của vài người đứng cách đó không xa.
“Tao nghi lão đại đã cùng Lục Thuần Trạch chết đi rồi.”
“Mày ăn nói cho cẩn thận một chút.”
“Tao nói có gì sai? Nhiều ngày như vậy vẫn chẳng có một tia hy vọng nào. Tao cũng lo lắng cho lão đại nhưng tình hình hiện tại đâu thể suy nghĩ khác.”
A Tuấn đứng phía sau đã nghe rõ mọi chuyện. Cậu không trách hai người này vì vốn dĩ một người thuộc hạ thân cận bên cạnh Lãnh Hàn Tử bao nhiêu năm như cậu cũng đang bị lung lay qua từng giờ. Nhưng sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác. A Tuấn tin rằng lão đại của mình đã có cách thoát khỏi.
...
Từ sau trận bom nổ đó A Tuấn giam cầm Diệp Băng ngay trong chính căn biệt thự riêng của Lãnh Hàn Tử. Cậu sợ nếu như cô rời khỏi vòng kiểm soát của hắn sẽ có nhiều hệ lụy cho sau này.
Ngoan ngoãn ngồi ở nhà như một con mèo trong lòng cô bức rức khôn nguôi. A Tuấn trước khi rời đi có nói nếu như tìm ra được Lãnh Hàn Tử hoặc một chút manh mối nào đó sẽ ngay lập tức trở về nói lại cho cô yên tâm. Vậy mà đã mấy ngày đứng ngồi không yên rồi vẫn chưa thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Trong lúc đó, A Tuấn đi vào trông thấy cô ngồi trong phòng khách với tâm trạng đầy căng thẳng cũng biết được mấy ngày qua cô đang chờ cậu trở về.
“Diệp Băng.”
A Tuấn khẽ gọi tên cô, từ từ tiến tới.
Diệp Băng như bắt được tín hiệu, quay phắt đầu lại, luống cuống đi lại phía A Tuấn, hỏi: “A Tuấn, sao rồi, có manh mối gì về hai người họ không?”
Mặt cậu không biến sắc, không thể hiện ra nét vui vẻ hay nét đau buồn nên Diệp Băng chẳng thể đoán ra được. Cậu đi tới phía sofa, cúi đầu trầm mặt.
“A Tuấn.” - Thanh âm dần mất kiên nhẫn.
“Xin lỗi.” - A Tuấn khẽ khàng nói.
Đứng ngây dại tại chỗ, lời “xin lỗi” đó là ý gì chứ? Là xin lỗi vì mấy ngày qua không chịu về thông báo để cho cô ngày đêm trông ngóng hay là xin lỗi cho việc người ở lại trong Phong Dạ Hắc ngày hôm đó đã không còn? Diệp Băng rất ghét không rõ ràng. Hai tay cô nắm thành đấm, cố gắng bình tĩnh nhất có thể “A Tuấn, ý cậu là sao? Cậu mau nói rõ đi.”
Nét mặt hiện rõ sự u buồn, thở dài một hơi, đáp: “Đã lật tung cả Phong Dạ Hắc lên rồi nhưng vẫn không thấy.”
Cô xông tới chỗ A Tuấn, căm phẫn nắm chặt cổ áo cậu, gằn giọng: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chưa tìm thấy chắc chắn là vẫn còn sống. Cậu là thuộc hạ của Lãnh Hàn Tử nỡ lòng nào cậu lại chịu tay buông xuôi như vậy?”
A Tuấn chỉ biết ngồi im lặng nghe những lời chất vấn từ Diệp Băng. Không phải cậu cho rằng hắn đã chết chỉ là hiện tại cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Lý Duật Hành đang chống lưng cho họ nhưng được bao lâu? Một chiếc thuyền dù cho có người cầm lái nhưng không có thủ lĩnh thì cũng chỉ bằng không.
*Reng... Reng...*
Tiếng chuông điện thoại vang lên, A Tuấn mệt mỏi cầm lên nhấc máy, nói: “Alo.”
Không biết là ai điện cho cậu, nói cái gì nhưng khi nghe cuộc gọi đó xong cậu tức tốc nói với Diệp Băng “Có người tìm ra lão đại đang ở cùng với Lục Thuần Trạch rồi!”
“Họ ở đâu.”
Tình hình cấp bách A Tuấn không thể nói rõ ràng cận kẻ mọi sự việc thông qua cuộc điện thoại vừa rồi.
“Tôi sẽ kể cho cô nghe sau. Bây giờ hai người đó đang được đưa đến bệnh viện Thành Dương của Lý Duật Hành. Tôi sẽ đưa cô tới đó.”
“Được.”
Cả hai gấp gáp lái xe tới bệnh viện Thành Dương nhanh nhất có thể. Vừa tới nơi họ liền không quan tâm bỏ mặc chiếc xe trước cửa bệnh viện, lao vào bên trong tìm kiếm phòng cấp cứu của Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch. Lúc họ tìm ra cũng là lúc hai chiếc giường màu trắng thấm đượm toàn màu đỏ của máu, mùi máu tanh nồng lan trong không khí.
Thuộc hạ khắp trên dưới của Lãnh Hàn Tử đều đổ xô tới Phong Dạ Hắc lật tung từng tất đất. A Tuấn đã phòng ngừa việc Lãnh Hàn Tử mất tích chắc chắn sẽ lan truyền rộng rãi tới tai các bang phái khác. Trong số đó có kẻ địch của họ, bọn chúng có thể sẽ nhân thời cơ ngàn năm có một này mà đánh chiếm hết tất cả lãnh thổ ở thành phố Tây Hà và Nam Hà.
Để ngăn chặn việc đó trước khi tìm được Lãnh Hàn Tử cậu đã mở lời nhờ thế lực gia tộc của Lý Duật Hành đứng ra làm lá chắn. Nể tình bạn bè trên mười mấy năm với hắn Lý Duật Hành đồng ý lời đề nghị của A Tuấn lộ diện thân phận thật sự được che giấu suốt bao năm qua để giúp đỡ họ.
Lý Duật Hành - Đại thiếu gia của gia tộc Brian lừng lẫy, cháu cưng của ông trùm buôn vũ khí lớn nhất Châu Âu, Brian Titus, con trai của người phụ nữ sở hữu casino quyền lực nhất nước Ý, chủ sở hữu tập đoàn SZS lớn nhất thành phố Thành Phong Dương, chủ tịch tập đoàn F chuyên buôn bán chất cấm ở khu vực biên giới và nước ngoài và là vị hôn phu tương lai của nhị tiểu thư gia tộc William. Gia thế những dòng tộc khác sau lưng Lý Duật Hành vẫn còn là một điều bí ẩn, trừ Lãnh Hàn Tử ra chẳng một ai biết tới.
Ngay sau khi tin tức đại thiếu gia của gia tộc Brian xuất hiện trở lại sau một khoảng thời gian biệt tâm biệt tích đã làm chấn động các bang phái khác. Đặc biệt chính là ngay cả những người thuộc gia tộc Brian khi biết tin cũng hết sức ngỡ ngàng. Vốn dĩ Lý Duật Hành hiện giờ đang được ở trên đỉnh vinh quang của gia tộc nhưng vì một câu chuyện cách đây mười năm trước nên anh đã từ bỏ đi tất cả quyền lực rồi trở thành bác sĩ riêng của Lãnh Hàn Tử.
Tuy anh bất chấp rời bỏ gia tộc nhiều năm nhưng một khi kẻ khác đã thấy anh ra mặt làm lá chắn cho Lãnh Hàn Tử mà vẫn cố tình không hiểu xâm phạm qua thành phố Tây Hà và Nam Hà, đã động đến Lý Duật Hành thì đồng nghĩa với việc khiêu chiến với tộc Brian.
Nhờ Lý Duật Hành mọi chuyện dần sóng yên biển lặng. A Tuấn tập trung toàn bộ tâm trí vào Phong Dạ Hắc ngày đêm cùng tất cả mọi người bới tung trong đống đổ nát tìm kiếm Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch. Với lực lượng lớn nhiều ngày trôi qua nhưng một dấu vết nhỏ cũng không tìm thấy. Không tránh khỏi việc ý chí của một vài người bị lung lay xem là hai người họ đã chết rồi.
A Tuấn cật lực suy tính nhiều cách khác nhau trong việc tìm Lãnh Hàn Tử cho thuận lợi nhất có thể. Vô tình nghe được lời to nhỏ của vài người đứng cách đó không xa.
“Tao nghi lão đại đã cùng Lục Thuần Trạch chết đi rồi.”
“Mày ăn nói cho cẩn thận một chút.”
“Tao nói có gì sai? Nhiều ngày như vậy vẫn chẳng có một tia hy vọng nào. Tao cũng lo lắng cho lão đại nhưng tình hình hiện tại đâu thể suy nghĩ khác.”
A Tuấn đứng phía sau đã nghe rõ mọi chuyện. Cậu không trách hai người này vì vốn dĩ một người thuộc hạ thân cận bên cạnh Lãnh Hàn Tử bao nhiêu năm như cậu cũng đang bị lung lay qua từng giờ. Nhưng sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác. A Tuấn tin rằng lão đại của mình đã có cách thoát khỏi.
...
Từ sau trận bom nổ đó A Tuấn giam cầm Diệp Băng ngay trong chính căn biệt thự riêng của Lãnh Hàn Tử. Cậu sợ nếu như cô rời khỏi vòng kiểm soát của hắn sẽ có nhiều hệ lụy cho sau này.
Ngoan ngoãn ngồi ở nhà như một con mèo trong lòng cô bức rức khôn nguôi. A Tuấn trước khi rời đi có nói nếu như tìm ra được Lãnh Hàn Tử hoặc một chút manh mối nào đó sẽ ngay lập tức trở về nói lại cho cô yên tâm. Vậy mà đã mấy ngày đứng ngồi không yên rồi vẫn chưa thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Trong lúc đó, A Tuấn đi vào trông thấy cô ngồi trong phòng khách với tâm trạng đầy căng thẳng cũng biết được mấy ngày qua cô đang chờ cậu trở về.
“Diệp Băng.”
A Tuấn khẽ gọi tên cô, từ từ tiến tới.
Diệp Băng như bắt được tín hiệu, quay phắt đầu lại, luống cuống đi lại phía A Tuấn, hỏi: “A Tuấn, sao rồi, có manh mối gì về hai người họ không?”
Mặt cậu không biến sắc, không thể hiện ra nét vui vẻ hay nét đau buồn nên Diệp Băng chẳng thể đoán ra được. Cậu đi tới phía sofa, cúi đầu trầm mặt.
“A Tuấn.” - Thanh âm dần mất kiên nhẫn.
“Xin lỗi.” - A Tuấn khẽ khàng nói.
Đứng ngây dại tại chỗ, lời “xin lỗi” đó là ý gì chứ? Là xin lỗi vì mấy ngày qua không chịu về thông báo để cho cô ngày đêm trông ngóng hay là xin lỗi cho việc người ở lại trong Phong Dạ Hắc ngày hôm đó đã không còn? Diệp Băng rất ghét không rõ ràng. Hai tay cô nắm thành đấm, cố gắng bình tĩnh nhất có thể “A Tuấn, ý cậu là sao? Cậu mau nói rõ đi.”
Nét mặt hiện rõ sự u buồn, thở dài một hơi, đáp: “Đã lật tung cả Phong Dạ Hắc lên rồi nhưng vẫn không thấy.”
Cô xông tới chỗ A Tuấn, căm phẫn nắm chặt cổ áo cậu, gằn giọng: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chưa tìm thấy chắc chắn là vẫn còn sống. Cậu là thuộc hạ của Lãnh Hàn Tử nỡ lòng nào cậu lại chịu tay buông xuôi như vậy?”
A Tuấn chỉ biết ngồi im lặng nghe những lời chất vấn từ Diệp Băng. Không phải cậu cho rằng hắn đã chết chỉ là hiện tại cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Lý Duật Hành đang chống lưng cho họ nhưng được bao lâu? Một chiếc thuyền dù cho có người cầm lái nhưng không có thủ lĩnh thì cũng chỉ bằng không.
*Reng... Reng...*
Tiếng chuông điện thoại vang lên, A Tuấn mệt mỏi cầm lên nhấc máy, nói: “Alo.”
Không biết là ai điện cho cậu, nói cái gì nhưng khi nghe cuộc gọi đó xong cậu tức tốc nói với Diệp Băng “Có người tìm ra lão đại đang ở cùng với Lục Thuần Trạch rồi!”
“Họ ở đâu.”
Tình hình cấp bách A Tuấn không thể nói rõ ràng cận kẻ mọi sự việc thông qua cuộc điện thoại vừa rồi.
“Tôi sẽ kể cho cô nghe sau. Bây giờ hai người đó đang được đưa đến bệnh viện Thành Dương của Lý Duật Hành. Tôi sẽ đưa cô tới đó.”
“Được.”
Cả hai gấp gáp lái xe tới bệnh viện Thành Dương nhanh nhất có thể. Vừa tới nơi họ liền không quan tâm bỏ mặc chiếc xe trước cửa bệnh viện, lao vào bên trong tìm kiếm phòng cấp cứu của Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch. Lúc họ tìm ra cũng là lúc hai chiếc giường màu trắng thấm đượm toàn màu đỏ của máu, mùi máu tanh nồng lan trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.