Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 97: Bỏ lỡ

La Thanh Mai

11/06/2020

Tới lúc trở về phủ Võ Xương, hoa ngọc lan ở phố Cống Viện lúc trước còn nở đẹp nay đã tàn, những đóa hoa lớn như miệng bát giờ đã héo rũ, theo gió hay đi.

Trước khi đi, ngồi trước cửa sổ thư phòng nhìn ra cây cối trong sân còn thấy hoa nở đầy cành như tuyết đọng. Tới khi trở lại, khắp sân đã phủ kín màu xanh tươi non của lá cây, người đi đường trên phố đã thay áo mỏng.

Phó tứ lão gia bình an vô sự, Đại Ngô thị và Lư thị vui tới mức phát khóc, đã khóc là khóc đến chết đi sống lại.

Cả nhà hết khóc lại cười, hết cười lại khóc.

Cuối cùng, Phó tứ lão gia lau khô nước mắt, vỗ về Phó Nguyệt và Phó Vân Thái còn đang nghẹn ngào, xoa đầu Phó Vân Khải đang đứng lau nước mắt, nói với Lư thị: "Ta thấy các tiểu nương tử ở phủ Võ Xương chú trọng ăn mặc hơn so với ở huyện Hoàng Châu chúng ta nhiều, trời nóng lên rồi, nên may cho Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi và Anh tỷ nhi mấy bộ đồ mới, đánh thêm mấy bộ trang sức nữa, ở đây mọi người thích hình hồ lô và hình bươm bướm, mua cho Khải ca nhi và Thái ca nhi mấy chiếc quạt, mấy đôi giày nữa."

Lư thị nín khóc mỉm cười, "Quan nhân vẫn còn nhớ mấy chuyện này nữa!"

Mọi người đều cười vui.

Ở nhà được mấy ngày, Phó Vân Anh và Phó Vân Khải cuối cùng cũng phải về thư viện học.

Lư thị thấy từ khi đi học ở thư viện, Phó Vân Khải đã điềm đạm, trưởng thành hơn nhiều, hằng ngày ở nhà trời còn chưa sáng đã dậy đọc sách, thay đổi từ trong ra ngoài, cũng hơi động lòng, bàn bạc với Phó tứ lão gia: "Dù sao thì giờ cả nhà đều đã ở phủ Võ Xương, hay là cũng để Thái ca nhi đi học đường cùng học với anh họ và em họ thằng bé, dù sao cũng nên để nó học được chút đạo lý, sau này mới có thể gánh vách gia đình được."

Phó tứ lão gia lắc đầu, thở dài rồi nói: "Thái ca nhi không phải là người có thiên phú học tập, ép cũng chẳng ích gì, để nó đi theo ta, dù sao đi nữa cũng học được cái nghề, tránh cho sau này có chuyện gì xảy ra nó lại ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì, nó là con trai, không thể nuông chiều được."

Con trai còn nhỏ như thế mà đã không được đi học, kể ra Lư thị cũng xót con nhưng nhớ tới tình cảnh đáng sợ ngày đó khi bị những người trong dòng tộc ức hiếp, bà cũng hiểu đây mới là cách tốt nhất. Trước kia trong nhà ít người, bà và mẹ chồng chiều con chiều cháu, chiều tới mức con trai mà còn mềm yếu hơn cả con gái. Lúc có chuyện, Thái ca nhi mù mờ chẳng hiểu gì, còn tưởng mấy tộc lão kia là người tốt, suýt nữa là điểm chỉ trên khế thư bán cửa hàng. Nếu Anh tỷ nhi không về kịp, cả nhà bọn họ có khổ cũng chẳng biết kêu ai, quan nhân cũng không thể được cứu về, cả nhà có khi đã bị chèn ép cho tới chết rồi cũng nên, sao có thể có cảnh đoàn viên hôm nay!

Lư thị đành cắn răng hạ quyết tâm: "Thiếp nghe lời quan nhân."

Hai vợ chồng bàn bạc kỹ càng như lại vẫn sợ Đại Ngô thị xót cháu không đồng ý. Lư thị đi thăm Đại Ngô thị, định thăm dò một chút, không ngờ bà còn chưa nói gì, Đại Ngô thị đã nói: "Thái ca nhi cũng không còn nhỏ nữa, nên để nó ra ngoài với cha nó cho biết sự đời, giữ mãi ở nhà không tốt."

Lư thị vội nói: "Quan nhân cũng nghĩ thế nhưng cứ sợ mẹ không vui."

Nhân tiện, bà nói một lượt về tính toán của Phó tứ lão gia.

Đại Ngô thị ốm nặng một thời gian. Tuy thấy con trai trở về, không uống thuốc cũng tự khỏi nhưng tinh thần không còn khỏe khoắn được như trước kia nữa, nằm trên sập, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng, cười gượng gạo: "Giờ ta không thể lại cản trở lão tứ nữa."

Nhớ tới những ngày bị người trong tộc nhốt lại trong phòng, nước mắt bà lại tuôn ra từ hai hốc mắt.

Lư thị, Phó tam thẩm và Hàn thị thấy vậy đứng cả dậy, "Quan nhân trở về rồi, của cải trong nhà cũng đã được bảo vệ, người trong nhà hết thảy bình an, không có vấn đề gì, mẹ đừng buồn."

Đại Ngô thị rút một chiếc khăn lau nước mắt, quay sang nhìn Hàn thị, hỏi: "Anh tỷ nhi đâu rồi?"

Hàn thị bình thường cũng ít nói chuyện với Đại Ngô thị, nghe bà chủ động hỏi thăm Phó Vân Anh thì hơi giật mình, vội đáp: "Sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ."

Đại Ngô thị thất thần một lát, mặt đầy vẻ hối hận, "Anh tỷ nhi là đứa trẻ tốt... Trước kia ta lú lẫn, một đứa trẻ tốt như thế mà ta, ta..."

Rồi bà bật khóc.

Hàn thị luống cuống, Lư thị lắc đầu với bà, tựa vào cạnh sập, lau nước mắt cho Đại Ngô thị, "Mẹ à, Anh tỷ nhi là cháu gái của người, người có cháu gái ngoan, đáng lẽ ra phải vui mừng mới đúng, sao lại khóc thế này? Nếu như Anh tỷ nhi biết người khóc vì chuyện này thì con bé phải nghĩ thế nào đây?"

Phó tam thẩm bên cạnh cũng góp lời: "Đúng thế, mẹ ạ, người phải vui lên chứ."

Khuyên nhủ hồi lâu, Đại Ngô thị mới nguôi ngoai, dặn dò Lư thị: "Anh tỷ nhi lớn rồi, ta nghĩ nên đánh cho con bé mấy bộ vòng cổ vòng tay mà không biết nó thích kiểu gì, con bé toàn không ở nhà, đợi nó về, con nhớ hỏi cho rõ, đừng quên đấy. Con bé đến là thật thà, chưa từng vòi ta cái gì."

Lư thị lập tức đồng ý, "Mẹ à, người yên tâm, quan nhân đã nhớ tới từ lâu rồi, quan nhân thích quan tâm mấy chuyện này."

Trong lòng lại thầm nhủ: Anh tỷ nhi còn cần phải vòi vĩnh vòng tay vòng cổ gì nữa? Lâu nay con bé đã bắt đầu tích cóp tài sản, giờ cả Hàn thị và Phó Vân Khải đều do con bé chu cấp, nó còn thường xuyên mua đồ biếu Phó tứ lão gia, mấy thứ như thế này, từ trước tới nay con bé đâu có ham.

Đến tối, Phó tứ lão gia mới trở về từ tiệm sách, Lư thị nói chuyện này với ông, "Hồi trước mẹ toàn bảo Anh tỷ nhi không nghe lời, lúc cả nhà ngồi ăn cơm, mẹ còn chỉ trích Anh tỷ nhi trước mặt Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi, Anh tỷ nhi vẫn nhẫn nhịn không cãi lại, giờ thiếp thấy mẹ thực sự hối hận, quan nhân xem có nên gọi Anh tỷ nhi về để con bé cùng ăn với mẹ một bữa cơm hay không? Chứ cứ thế này mẹ lúc nào cũng buồn rầu, mẹ già rồi, tâm trạng không thoải mái thì ăn cũng không thấy ngon, chẳng ăn được bao nhiêu thì làm sao khỏe cho được?"

Phó tứ lão gia hơi nhíu mày, cởi áo khoác bên ngoài ra, nói: "Chuyện này nàng đừng nên can thiệp làm gì. Ta hiểu con bé Anh tỷ nhi kia, người khác đối xử tốt với nó, tuy ngoài miệng nó không nói gì nhưng lại ghi nhớ trong lòng. Người khác đối xử với nó không tốt, trong thâm tâm nó cũng biết hết... Trước kia mẹ đối xử với Anh tỷ nhi như thế, từ lâu Anh tỷ nhi đã không thể thân thiết với mẹ, dù giờ mẹ có tìm cách đền bù, Anh tỷ nhi cũng không thể gần gũi với mẹ như Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi được nữa..."

Nói tới đây, ông mỉm cười, "Tính tình Anh tỷ nhi hơi ngang ngạnh."

Nghe giọng điệu cưng chiều của ông, cứ như thể ngang ngạnh là một đức tính vậy.

Lư thị lườm ông một cái, rót cho ông ly trà, "Quan nhân bảo không can thiệp, thiếp sẽ không can thiệp đâu đấy."

Thực ra bà cũng không muốn xen vào chuyện này. Trước đây Đại Ngô thị chỉ vào mặt Anh tỷ nhi mắng con bé là nghiệp chướng, giờ hối hận, muốn thương yêu Anh tỷ nhi cũng muộn rồi, Anh tỷ nhi căn bản không cần.

Anh tỷ nhi không phải con chó con mèo, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.

Đại Ngô thị muốn hàn gắn quan hệ bà cháu với Anh tỷ nhi nên không quan tâm tới Phó Vân Thái và Phó Quế nữa.

Phó Vân Thái hằng ngày đều đi theo Phó tứ lão gia học cách xử lý công việc ở cửa hàng, bận tới mức chẳng có thời gian mà thở nên không có cảm giác bị bỏ rơi. Phó Quế ở nhà cả ngày, cảm giác này mới thực sự rõ ràng.

Nàng thực sự cảm thấy mất mát.

Hôm nay Phó Vân Anh về nhà bàn bạc chuyện khắc in sách mới với Phó tứ lão gia, Phó Quế ngồi ngoài hành lang đợi, nghe thấy tiếng nói bên trong ngưng lại mới đứng lên.

Nàng định khuyên Anh tỷ nhi tha thứ cho Đại Ngô thị, nói thế nào đi nữa, Đại Ngô thị dù sao cũng là bà nội của bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, Phó Vân Anh bước ra ngoài.

Nàng vội vàng đi về phía trước, đang định lên tiếng bỗng các chưởng quầy ở cửa hàng cũng đi ra, họ đi đằng sau Phó Vân Anh, cố gắng bắt kịp bước chân của nàng, cung kính nói chuyện với nàng.

Phó Quế giật mình, nhìn Phó Vân Anh giao việc cho chưởng quầy, chưởng quầy cung kính thưa vâng, trong lòng bỗng có một ý nghĩ kì lạ.

Nàng đứng đờ ra trên hành lang một lúc lâu, Phó Vân Anh phân công xong công việc, quay đầu lại mới nhìn thấy nàng, đưa mắt ra hiệu cho các chưởng quầy ra ngoài.

Các chưởng quầy không tiếp tục nói nữa, đi ra ngoài.

Phó Quế cắn môi, xách váy chạy tới trước mặt Phó Vân Anh, "Anh tỷ nhi..."

Nàng hơi chần chừ, hơi nhìn xuống dưới, gần như thì thầm: "Tỷ.... tỷ cũng muốn học quản lý sổ sách, cửa hàng giống Thái ca nhi, như thế thì ít nhất cũng có thể giúp đỡ mọi người một chút..."

Nói xong mấy chữ cuối cùng, mắt nàng đỏ hoe, "Muội... muội thấy có được không?"

Nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ Phó Vân Anh từ chối thẳng thừng.

Một bàn tay đặt lên vai Phó Quế, nhẹ nhàng vỗ, vừa trấn an lại vừa cổ vũ, nàng nghe thấy Phó Vân Anh bật cười khe khẽ, "Sao lại không được chứ?"

Tim Phó Quế đập thình thịch, nàng ngẩng đầu, lo lắng, khuôn mặt vừa đầy vẻ chờ mong lại có chút sợ sệt.

Phó Vân Anh mỉm cười, "Sau này tỷ phải dậy sớm như Thái ca nhi đấy."

Phó Quế quên cả thở, mắt mở to mắt kinh ngạc.

Lát sau, nàng rơm rớm nước mắt, rưng rưng gật đầu: "Tỷ sẽ không thua Thái ca nhi đâu!"

...

Ngày nào Viên Tam cũng tới Phó gia ăn chực.

Hồi trước hắn thích bám theo Phó Vân Anh nhưng dạo gần đây hắn không còn xuất hiện liên tục trước mặt Phó Vân Anh nữa mà chuyển sang thân thiết với Phó tứ lão gia.

Cũng không phải do hắn mà là do cái miệng kia của Phó tứ lão gia quá biết cách ba hoa. Mới đi một chuyến tới phủ Kim Lăng thôi mà qua miệng ông, ông cứ như thể đã vào cung ngồi cùng một bàn dùng bữa với Hoàng đế rồi vậy. Viên Tam thích nghe ông khoác lác rồi dùng những câu chuyện bịa đặt đó của Phó tứ lão gia viết thành tiểu thuyết. Không phải nói, những câu chuyện kiểu này này càng thổi phồng càng chạy, những người hiểu biết vừa đọc đã biết không phải thật nhưng lại phù hợp với tưởng tượng của dân chúng bình thường. Ví dụ họ thường nghĩ đến cái bô trong các gia đình giàu có cũng đánh bằng vàng ròng, hằng ngày nha hoàn sẽ dùng loại lụa mềm mại nhất để đánh bô, các thái thái tiểu thư mỗi lần ăn cơm là nguyên một bài toàn gà vịt thịt cá, sơn hào hải vị, người ta giàu mà, cả đời không biết mấy loại đồ ăn như dưa ghém, dưa muối là gì...

Viên Tam ỷ vào việc giấu tên viết tiểu thuyết nên không quan tâm gì đến chuyện câu chuyện có hợp lý hay không, dân chúng thích cái gì hắn viết cái nấy.

Nhờ có hắn, Phó tứ lão gia đã nhanh chóng mở thêm được hiệu sách mới, công việc làm ăn lại dần phát đạt trở lại.

Lúc này, có tin tức từ huyện Hoàng Châu truyền tới, Phó Vân Chương đã trở về.

Phó tứ lão gia khấp khởi vui mừng, đòi lên thuyền về đó ngay lập tức, còn hỏi thăm Phó Vân Chương thi đình được giáp nào.

Người tới đưa tin là Khổng tú tài, hắn cười nói: "Tứ lão gia không phải vội, chiều nay Vân Chương sẽ tới phủ Võ Xương."

Phó tứ lão gia giữ hắn lại ăn cơm, Khổng tú tài nhất quyết từ chối.

Ra khỏi phố Cống Viện, Khổng tú tài quay đầu lại nhìn chiếc cổng sơn đen của Phó gia, thở dài một hơi.



Biết chuyện người trong tộc nhà họ Phó giấu giếm tin tức Phó tứ lão gia bỏ mình, định nhân cơ hội này cướp đoạt gia sản, viện đầu tiên hắn định làm là báo cho Phó Vân Anh nhưng thư vừa viết xong, hắn đã đổi ý, thiêu hủy lá thư ấy.

Chi của Phó tam lão gia và Phó Vân Anh là họ hàng xa, chỉ có thể coi là người cùng dòng họ nhưng lại có mối quan hệ chú cháu khá gần với Phó Vân Chương. Cùng một dòng họ, dù vinh dù nhục gì cũng sẽ gắn liền với nhau, nếu chuyện này vỡ lở, những người có ý định xấu nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để bôi nhọ danh tiếng của Phó Vân Chương.

Phó Vân Anh chẳng nể nang ai, nhỡ đâu nàng thực sự không thèm để ý đến chuyện này, làm to chuyện cho mọi người đều biết thì phải làm sao đây?

Vậy tất cả cứ chờ tới lúc Phó Vân Chương về rồi tính sau, y đang ở kinh sư chuẩn bị cho kì thi đình cuối cùng, kết quả thi đình sẽ ảnh hưởng tới việc con đường làm quan của y sẽ khởi điểm ở chỗ nào, cao hay thấp, làm sao có thể qua loa được, loại thời điểm này tốt nhất là không nên dính phải quá nhiều thị phi.

Khổng tú tài cân nhắc trước sau cuối cùng lựa chọn việc khoanh tay đứng nhìn.

Cuối cùng Phó Vân Anh cũng biết. Tuy nhiên, nàng cũng biết nghĩ cho Phó Vân Chương, làm việc có chừng mực, không làm to chuyện mà nhanh chóng bán hết gia sản rồi đưa người nhà rời khỏi huyện Hoàng Châu.

Do vậy chỉ cần nàng không kiện dòng tộc lên quan phủ, người ngoài sẽ không có cách nào để vin vào việc này mà chửi bới Phó Vân Chương.

Xấu xa thì đậy lại, một khi làm to chuyện thì chẳng ai được lợi cả.

Kết quả cuối cùng là tốt cho tất cả mọi người, Phó tứ lão gia cuối cùng lại không chết, còn trở về...

Nhìn qua thì tưởng như là chuyện vui nhưng thực ra đã chẳng còn gì.

Phó Vân Anh đã hoàn toàn tách khỏi dòng tộc, còn Phó Vân Chương...

Khổng tú tài cất bước đi khỏi đó, tay đặt lên phong thư đang cất nơi ngực áo, cười chua chát.

Phong thư này là do Phó Vân Chương viết. Đó là một phong thư tiến cử. Phó Vân Chương giới thiệu hắn cho một vị sĩ tử mà y đã kết bạn ở kinh thành. Vị sĩ tử kia vừa đỗ tiến sĩ năm nay, kiếm được một chức tri huyện, sắp đi nhậm chức, cần một tiểu lại có hiểu biết về công văn để giúp người nọ xử lý công việc.

Phó Vân Chương đề cử Khổng tú tài.

Tuy rằng chỉ là một tiểu lại nhỏ bé, tưởng như không là gì, nhưng đối với một người không có xuất thân, không có chỗ dựa, cũng không có tiền lo lót như Khổng tú tài mà nói, vậy đã tốt lắm rồi.

Cuối cùng hắn đã đạt được ước nguyện của mình là bước vào quan trường.

Cái giá phải trả là mất đi một người bạn.

Nếu biết trước Phó Vân Anh quan trọng với Phó Vân Chương như thế... lúc trước hắn thực sự không nên bỏ mặc nàng.

Khổng tú tài lắc đầu, sải bước về phía trước.

Sai lầm thì cũng đã sai lầm rồi, có hối hận thì có tác dụng gì đâu, hắn cần phải phóng tầm mắt tới nơi xa hơn, tích lũy kinh nghiệm từng bước từng bước một thì mới có tư cách nghĩ tới những chuyện khác.

...

Chuyện trong nhà đã được giải quyết, kỳ thi định kỳ ở thư viện lại đến.

Học sinh trong thư viện vừa an ủi Phó Vân Anh vừa chong đèn thâu đêm ôn bài. Mọi người ngầm thi đua với nhau: đợt này Phó Vân thiếu nhiều buổi học như thế, Tô Đồng lại đi rồi, lần này hạng nhất hẳn phải thuộc về người khác chứ nhỉ? Tuy hơi có cảm giác nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của... nhưng mà làm gì có ai không muốn đạt hạng nhất đâu?

Sơn trưởng và các giáo thụ khác cũng đã ám chỉ với Phó Vân Anh rằng nàng không cần lo lắng kì thi lần này, nàng không muốn thi cũng được.

Nàng cảm tạ ý tốt của sơn trưởng nhưng vẫn tham gia kì thi như bình thường.

Ngày kết quả được dán lên bảng, lại đến phiên nàng trực ở Tàng Kinh Các. Ăn cơm xong, nàng cầm mấy cuốn sách, ngồi trước Tàng Kinh Các, xử lý việc đăng ký mượn sách cho học sinh trong thư viện.

Mặt trời dần ngả về tây, trong sơn cốc và trên mặt sông đều như được thoa một lớp phấn hồng, phía chân trời ráng chiều lộng lẫy, phía chân trời là một khoảng sáng đỏ rực.

Triệu Kỳ tới trả sách, nhìn thấy nàng, mặt đuỗn ra, lao tới trước bàn, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt nàng, "Phó Vân, sao đệ vẫn cứ được hạng nhất!"

Trước khi kết quả được công bố, mọi người còn đang đoán già đoán non xem lần này ai sẽ đạt hạng nhất, đến lúc kết quả được dán lên bảng, hạng nhất vẫn là Phó Vân.

Học sinh đường Giáp hoàn toàn thất vọng, học sinh đường Đinh mừng vui khôn xiết.

Phó Vân Anh nhướn mày, không nói gì, mở đăng ký mượn sách ra, tìm thấy ghi chép về cuốn sách Triệu Kỳ mượn, viết hai chữ "Đã trả", rồi để sách lên kệ.

Triệu Kỳ vẫn tiếp tục lải nhải: "Hạng nhất thì không sao, hết lần này đến lần khác được hạng nhất cũng không sao, nhưng lần này đệ cũng đạt hạng nhất..."

Hắn chắp tay thi lễ với Phó Vân Anh: "Thảo nào Viên Tam nhất nhất phải gọi đệ là lão đại, ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục rồi."

Dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu nháy mắt với nàng, "Nói thật đi, có phải đệ có bí quyết gì không?"

Những người đến trả sách hoặc mượn sách xung quanh nghe thế này lập tức dỏng tai lên nghe, chờ Phó Vân Anh trả lời.

Phó Vân Anh cười, "Đa tạ."

Triệu Kỳ trợn mắt nhìn nàng.

Đang cười đùa, học trưởng Lý Thuận đi tới, đầu tiên chúc mừng Phó Vân Anh đạt hạng nhất rồi nói: "Phó Vân, có người tìm đệ."

Phó Vân Anh ngạc nhiên, "Ai thế?"

Lý Thuận gãi đầu gãi tai, khẽ trả lời: "Ta quên hỏi rồi."

Phó Vân Anh đứng dậy thu dọn sách vở, đưa chìa khóa cho người phụ việc bên cạnh bàn, đi ra sân chính theo chỉ dẫn của Lý Thuận.

Học sinh trong thư viện, người thì đã về ký thúc xá nghỉ ngơi, người thì đang ôn bài ở khu phía đông, sân chính vắng vẻ, suốt dọc hành lang không một bóng người.

Một thanh niên mặc áo lụa màu tím nhạt đang đứng giữa đình viện trống trải, ngược sáng, nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng một mình nơi đó như thể đã bỏ quên cõi đời [1].

[1] Nguyên văn là "như di thế độc lập", mượn câu chữ từ bài "Tiền Xích Bích phú" của Tô Thức, trong đó có đoạn "phiêu phiêu hồ như di thế độc lập, vũ hoá nhi đăng tiên" (Phan Kế Bính dịch là: hớn hở sung sướng như người quên đời đứng một mình mọc cánh mà bay lên tiên). Cụm từ này thể hiện sự thoát khỏi thế tục, mang khí chất thần tiên.

Chỉ cần nhìn bóng dáng, Phó Vân Anh đã nhận ngay ra y, nụ cười tỏa sáng khuôn mặt, "Nhị ca!"

Nàng đưa sách trong tay cho Kiều Gia đang đi phía sau, bước xuống từ trên hành lang.

Nghe thấy tiếng nàng, Phó Vân Chương xoay người.

Y hơi gầy đi một chút nhưng mặt vẫn như ngọc tạc, phong tư tuấn lãng, có điều cảm xúc trên mặt có vẻ hơi u ám, trong mắt mang theo chút u buồn, ủ dột.

Chẳng lẽ y thi đình không tốt?

Phó Vân Anh đi tới trước mặt y, ngẩng đầu nhìn y.

Đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, Phó Vân Chương dường như đang cố sức kiềm chế gì đó, nhắm mắt lại rồi đột nhiên túm chặt tay nàng.

Quá bất ngờ, không kịp đề phòng, Phó Vân Anh giật mình, y siết chặt tới mức cổ tay nàng cảm thấy đau đớn.

Y vẫn luôn ôn hòa, làm gì có lúc nào tức giận như bây giờ?

Phó Vân Anh ngạc nhiên tới mức quên cả giãy giụa.

Kiều Gia lập tức bước tới, lạnh lùng cảnh cáo: "Nhị thiếu gia."

Phó Vân Chương vẫn không buông tay, cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt giống như hồ sâu tĩnh lặng lạnh lẽo, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Phó Vân Anh đưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia tránh đi chỗ khác.

Kiều Gia nhíu mày, quay về phía hành lang nhưng vẫn đứng từ xa quan sát hai anh em họ.

Qua khóe mắt, Phó Vân Anh thấy hắn đã cách xa một đoạn, nàng ngẩng đầu, nhìn Phó Vân Chương, khẽ khàng nói, "Nhị ca?"

Phó Vân Chương mím chặt môi.

Nàng nhìn thẳng vào mắt y, nhẹ nhàng hỏi: "Nhị ca, muội đã làm sai gì rồi chăng, tại sao huynh lại tức giận?"

Phó Vân Chương mỉm cười nhưng mặt vẫn lạnh như băng, "Tại sao lại không nói với ta?"

Mặt trời khuất sau đỉnh núi, ráng màu nơi chân trời càng lúc càng đậm, tạo thành một khoảng rộng đỏ mờ. Ngược sáng, gương mặt y càng có vẻ nặng nề.

Phó Vân Anh ngửa đầu lên nhìn hắn, hơi cau mày, "Nhị ca... Huynh ở tận kinh thành, cách nơi này quá xa."

Nàng có viết thư cho y đi nữa thì cũng không kịp, mà dù có kịp thì nàng cũng sẽ không viết, y đang trong kì thi, đó là kì thi đình sẽ quyết định vận mệnh cả đời y, thời điểm mấu chốt như thế thì sao có thể làm y phân tâm vì chuyện của nàng được.



Phó Vân Chương hỏi tiếp: "Muội quen biết với người Triệu gia, Lý đồng tri, muội từng cứu người Thôi gia, muội còn qua lại với người trong Vương phủ... Tại sao muội không nhờ bọn họ giúp đỡ mà chỉ tìm Trần tri huyện?"

Không đợi Phó Vân Anh trả lời, y bật cười, nói: "Bởi vì Trần tri huyện là người của ta, muội hiểu rõ ông ta sẽ không mượn cơ hội này để về sau ra điều kiện với ta, có phải không?"

Phó Vân Anh tránh ánh mắt của y, im lặng.

"Các tốt nhất vẫn là làm to chuyện lên, như thế mới có thể giữ được tính mạng của người nhà muội... Nhưng muội không làm thế, muội chỉ lừa gạt đám người trong tộc rồi trốn đi luôn, thực ra muội là người có thù tất báo, người trong tộc đối xử với Phó Nguyệt và người nhà muội như thế, với tính cách của muội, sau khi tìm được tứ thúc, muội đáng phải trả thù từ lâu rồi nhưng muội không làm gì cả... Đó là bởi vì ta, đúng không?"

Phó Vân Chương bước tới gần nàng thêm một bước, ép nàng phải nhìn thẳng vào y, "Ta có quan hệ phức tạp với dòng tộc, chuyện này không thể để cho người khác nhân cơ hội mà nhúng tay vào nên muội thà tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm đúng không?"

Cách một bức tường, từ trong vườn truyền tới tiếng ve kêu loáng thoáng.

Cuối cùng Phó Vân Anh đã hiểu vì sao Phó Vân Chương lại giận nàng.

Nàng trầm mặc hồi lâu rồi từ tốn nói, "Nhị ca, muội không biết cuối cùng huynh sẽ đứng về phe ai... là Diêu Văn Đạt hay là Thôi Nam Hiên, huynh mới thi đỗ tiến sĩ, nên lựa chọn thật cẩn thận, lúc này lại có chuyện như vậy xảy ra, không biết có bao nhiêu người chỉ chầu chực đợi nắm được nhược điểm của huynh nên muội không thể tùy tiện nhờ bất kỳ phe nào giúp đỡ... Thực ra cũng không nhất thiết phải tìm đến họ, có sự che chở Trần tri huyện, muội đã có thể giải quyết được việc ở nhà rồi, muội không mạo hiểm, dù có mất thì cũng chỉ mất mấy cửa hàng, chờ huynh về chắc chắn huynh sẽ giúp muội."

Mặt Phó Vân Chương vẫn chưa thả lỏng, gay gắt hỏi: "Muội thực sự tin ta sao?"

Phó Vân Anh sửng sốt.

Phó Vân Chương cúi người tới gần nàng, "Vân Anh..."

Y gọi tên nàng, "Có phải muội cảm thấy ta sẽ bởi tiền đồ của chính mình mà bao che cho dòng tộc, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có nên mới dứt khoát như thế, không dây dưa nhiều với dòng tộc hay không?"

Phó Vân Anh há miệng, thở hắt ra, mắt nhìn xuống đất.

Trước khi Phó Vân Chương lên phía bắc dự thi, nàng thực sự đã nghĩ như thế, nếu như y chứng kiến tận mắt cái gì gọi là nắm giữ quyền lực, cái gì là chỉ cần mấy lời nói đã có thể định đoạt chuyện sống chết của người khác, cái gì là đứng dưới một người mà đứng trên vạn người, y có thể biến thành người giống như Thôi Nam Hiên hay không?

Sau này nàng không tiếp tục suy tư vấn đề này nữa bởi nàng phát hiện ra theo đuổi quyền lực cũng chẳng có gì sai cả, có sai cũng chỉ là những kẻ bất chấp thủ đoạn kia mà thôi.

"Không." Nàng ngước mắt lên, "Nhị ca, muội không nghĩ như thế. Muội chỉ muốn đợi huynh trở về rồi mới xử lý những chuyện còn lại, như thế ổn thỏa hơn nhiều."

Phó Vân Chương nhìn nàng, trầm mặc không nói.

Nàng nhìn hắn, "Thật mà, nhị ca, muội không nghĩ về huynh như thế."

Một lúc lâu sau, Phó Vân Chương mới buông tay ra, khuôn mặt dần thả lòng.

Phó Vân Anh xoa nắn cổ tay bị y siết đến đỏ ửng, muốn cằn nhằn mấy câu nhưng lại thấy y hơi loạng choạng, thân mình hơi lảo đảo.

Nàng vội đỡ lấy y.

Y giơ nắm tay che miệng, ho khan mấy tiếng, dựa vào nàng mới đứng vững được, khóe miệng cong lên: "Em gái ngoan, đừng nóng giận, ta ốm rồi." Rồi y cười tự giễu, "Người bệnh hay cáu gắt."

Cảm xúc của y thay đổi quá nhanh, Phó Vân Anh nhất thời không kịp nắm bắt, tức giận lườm y một cái.

Nàng dìu y ngồi xuống cạnh hành lang, thấy trên trán y đã lấm tấm mồ hôi, nàng cau mày, lấy một chiếc khăn ra lau mồ hôi cho y, "Có phải do đi đường mệt quá không?"

Phó Vân Chương ho mãi không ngừng, cầm bàn tay đang lau mồ hôi cho y của nàng, "Ta bảo muội đừng giận ta... Ta nghĩ... để ta tự nói với muộn thì hơn."

Y trịnh trọng.

Phó Vân Anh đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không hay.

"Vừa nhận được tin ta trở về luôn." Phó Vân Chương cúi đầu, nhìn phiến đá xanh dưới mặt đất, khẽ nói, "Lúc ta đi... là lúc buổi phục thí ở điện Bảo Hòa vừa kết thúc."

Phó Vân Anh trợn tròn mắt, không tin nổi vào tai mình, tay cũng hơi run lên.

"Huynh..." Tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, nàng vô thức đứng bật dậy. "Huynh điên rồi!"

Phó Vân Chương mỉm cười, ngước mắt nhìn nàng, vẫn nắm chặt tay nàng, không chịu buông ra, "Sao muội cũng nói câu này thế?"

Phó Vân Anh căn bản không thể lấy lại bình tĩnh mà y vẫn cứ bình thản như thế, cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Sao huynh lại có thể..." Phó Vân Anh tự tìm một tia hy vọng, "Huynh lừa muội phải không? Nhị ca... Những chuyện như thế này không thể lấy ra đùa!"

Vậy mà y lại bỏ lỡ kì thi đình! Chỉ để nhanh chóng quay lại huyện Hoàng Châu, y bỏ qua cơ hội thi đình diện thánh, nói đi là đi luôn... Như thế có nghĩa là cho dù lần thi hội này y có đứng thứ chín đi chăng nữa thì cũng chỉ là cống sĩ mà thôi!

Thi hội ba năm mới có một lần, người thi đỗ chỉ có tầm hai ba trăm, cả nước có nhiều người đọc sách như thế, ai cũng cần cù học tập, ngày cũng như đêm, tất cả chỉ vì sau này có thể đỗ đạt thành danh. Mỗi lần thi chỉ có hơn hai trăm người thi đỗ cống sĩ, mỗi tỉnh thành lại chỉ có một số suất nhất định, y có thể thi được thứ chín, về sau chắc chắn tiền đồ rộng mở, vậy mà y nói đi là đi!

"Ta đã bao giờ lừa muội chưa?" Phó Vân Chương mỉm cười, bình đạm nói, "Muội xem, đáng lẽ ra muội đừng nên suy nghĩ cho ta nhiều đến thế... Cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì, ta không phải là tiến sĩ."

Mẹ y chỉ tâm tâm niệm niệm muốn y thi đỗ tiến sĩ để nở mày nở mặt, người trong tộc cũng mong chờ y đỗ tiến sĩ để được thơm lây, trên lưng y gánh vác kỳ vọng của biết bao nhiêu người, thế mà y lại bất chấp tất cả, lâm trận bỏ chạy.

Y không phải là tiến sĩ, mẹ y giận tới mức phát điên đến nơi rồi.

Y là người làm con nhưng lại không cảm thấy áy náy, không một chút nào.

"Không thể thế được..." Phó Vân Anh cố ép chính mình bình tĩnh lại, kéo tay Phó Vân Chương, "Giờ còn kịp thi không? Muội đi nhờ Sở Vương giúp đỡ, để ông ta đưa huynh trở lại kinh thành..."

Đó là thi đình đấy! Kỳ thi đình mà bao nhiêu người tha thiết ước mong!

Phó Vân Chương giữ tay nàng, "Kết quả thi đình đã có rồi... Không sao cả, ta vẫn còn cơ hội."

Trời càng lúc càng oi bức, ráng màu nơi chân trời dần dần chìm xuống, trời cũng tối dần.

Phó Vân Anh cảm thấy ngạt thở, "Huynh không thể... không thể... huynh..."

Nàng không biết mình đang tức giận hay đau lòng, đôi mắt vừa nóng rực vừa cay xè, "Muội vẫn ổn, muội có thể xử lý được, muội sẽ không sao cả... Muội..."

Phó Vân Chương khẽ thở dài, đưa tay nâng cằm nàng lên, mặt mày ôn hòa, dịu dàng nói: "Được rồi, giờ ta biết muội không sao, có thể an tâm rồi."

Nhịn hồi lâu, nước mắt cuối cùng vẫn tràn mi, Phó Vân Anh không muốn khóc, đưa tay lên lau sạch nước mắt, "Tại sao huynh lại trở về?!"

Giọng điệu chất vấn, nghe thật hung dữ nhưng lại run run.

Phó Vân Chương mỉm cười, "Thực ra trên ta từng có một người anh trai... Lúc cha ta xảy ra chuyện, anh trai ta vẫn còn, nhưng sau đó huynh ấy mất, thầy thuốc nói huynh ấy ăn uống không cẩn thận, bị đau bụng rồi lại cảm lạnh nên mới đi. Không tìm thấy điểm đáng nghi nào cả. Khi ấy cha ta không còn nữa, không ai lấy lại công bằng cho anh trai ta... Cuối cùng huynh ấy chết như thế nào, rốt cuộc do ai xuống tay, tới tận bây giờ ta vẫn không điều tra được."

Những kẻ trong tộc đã từng chèn ép mẹ con họ trước kia đều đã chết từ lâu, nhưng mà chó thì không bỏ được thói ăn phân, vừa trừng trị một đám người thì lại có một đám khác ngóc đầu lên, bình thường nhìn trông cũng thật giống người, Phó tứ lão gia vừa gặp nạn, đuôi cáo của bọn họ đã lộ ra.

Một người không ra gì thì thực ra cũng không thành vấn đề nhưng nếu một nhóm người đã trở nên tham lam, chuyện xấu xa gì họ cũng làm được.

Phó Vân Chương từng chứng kiến nhiều chuyện như thế. Để cướp đoạt tài sản của người khác mà ép buộc cả một nhà mấy mẹ con thắt cổ tự sát rồi còn bôi nhọ mẹ con họ, bảo họ mất đi trinh tiết nên mới tìm tới cái chết. Người trong vùng đều biết mẹ con nhà nọ bị oan, ngay cả quan phủ cũng biết nhưng bởi chẳng có ai sẵn sàng đứng ra làm chỗ dựa cho mẹ con họ nên không có ai điều tra, buộc tội những kẻ trong tộc, quan huyện đổi mấy lần, án oan vẫn cứ là án oan.

Ai có thể đảm bảo Phó Vân Anh nhất định có thể bình an vô sự đây?

Về sớm được lúc nào thì hay lúc ấy...

Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù y có đỗ tiến sĩ, có thể báo thù cho nàng thì cũng đã muộn rồi.

Phó Vân Chương vuốt mặt Phó Vân Anh, "Ngũ muội muội ngoan như thế, giúp ta sắp xếp lại thư phòng, viết thư cho ta vui, nhỡ đâu muội cũng làm sao, ai đền cho ta một người y hệt như thế bây giờ?"

Tay y lạnh ngắt.

Phó Vân Anh cầm tay y, ngón tay dài, đốt ngón tay trên bàn tay phải lại có vết chai, đây là một bàn tay cầm bút nhiều năm.

Bàn tay này vốn phải múa bút thành văn trong kì thi đình.

"Đã nói là sẽ không tức giận rồi." Phó Vân Chương đưa tay trái véo nhẹ lên chóp mũi nàng, "Nói thì phải giữ lời.”

Thi đình lỡ thì cũng lỡ rồi...

Nàng có thể làm gì chứ? Đánh Phó Vân Chương một trận chắc?

Phó Vân Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy người y toát mồ hôi, áo đã dính chặt lên da, vừa lạnh vừa ướt, chắc hẳn đang cực kỳ khó chịu.

"Muội không tức giận." Nàng khẽ khàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Đại Là Nữ Lang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook