Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 98: Hứa hẹn

La Thanh Mai

11/06/2020

"Tháng tư hoa đã hết mùa, hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay." [1]

[1] Trích "Đại Lâm tự đào hoa" của Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.

Xuân qua hạ đến, hoa đào trong kinh sư đã tàn, tường vi, hoa lựu lại đang độ ra hoa, bên sông, nước gợi lăn tăn, liễu xanh tỏa bóng.

Vậy nhưng cách kinh sư không xa, trên núi Hạc Đài, trời vẫn giá rét tựa mùa đông. Trên đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, lẫn vào trong mây, phía dưới một chút, bách xanh trúc biếc, tùng mọc thành lớp trải từ trên sườn tới tận chân núi.

Đại Lý Tự Hữu Tự thừa Triệu Bật bước lên những bậc thang bằng đá thật dài, trên núi còn lạnh, gió thổi mang theo băng tuyết khiến hắn run lập cập.

Hắn khép chặt chiếc áo bào bằng lụa mỏng trên người, vô cùng hối hận vì trước khi ra ngoài không mang thêm một chiếc áo choàng, đến bịt tai cũng không mang.

Tiếng gió gào thét, tuyết cuốn như mây.

Từ xa đã thấy mười mấy Cẩm Y Vệ đội mũ vạn tự, thân mặc giáp nhẹ đang đi xuống, Triệu Bật thở dài nhẹ nhõm, vội vàng sửa sang lại vạt áo, đứng chờ ở ven đường.

Tiếng bước chân ngày càng tới gần, nhóm Cẩm Y Vệ theo Hoắc Minh Cẩm từ từ xuống tới nơi.

Triệu Bật lén đưa mắt quan sát Hoắc Minh Cẩm, thấy vạt áo bào chàng đang mặc đã ướt sũng một mảng, hai tay áo dính một ít lá thông, có vẻ là vừa đi từ trên đỉnh núi xuống, hơi ngạc nhiên. Hoàng thượng mê tín, tôn sùng Đạo giáo, cho xây đạo quan trên đỉnh núi Hạc Đài, theo đuổi luật trường sinh. Vua nào triều thần ấy, vương công quý tộc chốn kinh sư cũng thích tới thăm Trường Sinh Quan để lấy lòng Hoàng thượng. Tôn Quý phi còn tích cực hơn, thường đưa Đại hoàng tử tới đạo quan cầu phúc cho Hoàng thượng, mỗi lần tới là ở hẳn nửa tháng. Nhưng Hoắc đại nhân hình như không phải người như thế, tại sao lại bắt chước những đại thần khác tới thăm Trường Sinh Quan thế này?

Khiến cho hắn phải trèo lên tận đây, bắp chân sắp rã ra tới nơi rồi.

Triệu Bật không suy nghĩ quá sâu về vấn đề này, đợi Hoắc Minh Cẩm đi tới trước mặt, chắp tay nói: "Nhị gia, bắt được thủ lĩnh của đám nhân công làm muối bạo loạn kia rồi."

Hoắc Minh Cẩm ừm một tiếng.

Triệu Bật nói tiếp: "Hắn khai, lần này nhân công làm muối bạo loạn là do quan địa phương ở Sơn Đông bóc lột quá dã man, thương nhân buôn muối muốn kiếm được tiền nên chỉ có thể áp bức người làm công. Trong một tháng, mấy trăm nhân công làm muối bỏ mạng, bọn họ thấy không sống nổi, bí quá hóa liều, liền đi theo một người tên là Tưởng Đại phá tan hàng rào của quan phủ, đánh chết mười bảy người, thương nhân buôn muối ở Đăng Châu, Lai Châu bất mãn với cách làm việc của quan viên, muốn lợi dụng cơ hội này đánh đổ bọn họ nên cũng hưởng ứng hắn, dùng tám thuyền lớn vốn dùng để vận chuyển muối, phá vỡ hàng rào, giương buồm ra biển."

Nghe hắn nói vậy, Hoắc Minh Cẩm từ từ hỏi: "Giờ người đó bị nhốt ở đâu?"

Triệu Bật nói: "Ở Hình Bộ ạ, sơ thẩm là do Hình Bộ và Đô Sát Viện thẩm tra sử lý, tới khi phúc thẩm mới có thể chuyển giao cho Đại Lý Tự. Tuy nhiên việc này có thể ảnh hưởng tới rất nhiều người, tên thủ lĩnh kia sợ sống không nổi mấy ngày."

Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, "Đám quan địa phương kia là người của ai?"

Triệu Bật nói khẽ: "Đủ cả..." Hắn chỉ thẳng ngón tay lên trời, "Hoàng thân quốc thích, thái giám, còn có cả môn sinh của Thẩm các lão."

Theo luật về muối của triều đình, thương nhân muốn buôn muối thì cần nộp thuế muối cho Diêm Vận Tư, nhận được giấy tờ cho phép vận chuyển muối, sau đó tới những nơi sản xuất được chỉ định để mua muối, rồi lại đưa muối tới những khu vực được chỉ định để bán. Để lấy được giấy tờ cho phép vận chuyển muối, cần phải vận chuyển lương thực tới biên cương, về lý thuyết thì là như thế, nhưng thực tế thì không đơn giản như thế. Trước khi được nhận loại giấy tờ này, cần phải lập đội vận chuyển, muốn lập được đội vận chuyển thì nhất thiết phải nộp cho quan phủ một khoản ngân lượng vô cùng lớn.

Thương nhân bán muối lũng đoạn thị trường muối trong cả nước, mua vào giá thấp, bán ra giá cao, kiếm được lợi nhuận kếch xù. Thương nhân lấy giấy tờ cho phép vận chuyển muối chẳng khác gì lấy được một ngọn núi vàng. Nhưng trên thực tế, lợi ích lớn nhất vẫn rơi vào tay triều đình, thông qua loại giấy tờ kia, triều đình đã lấy được một lượng thuế lớn từ tay những thương nhân bán muối.

Do bán muối mang lại lợi nhuận quá cao, mọi người đua nhau làm, triều đình đã cấm các nhà quyền thế, có tước hiệu Công, Hầu, Bá, các quan viên văn võ từ tứ phẩm trở lên và người nhà, nô bộc của họ kinh doanh muối.

Tuy nhiên đứng trước lợi ích, luật pháp nào cũng vô dụng cả. Hoàng thân quốc thích và những nhà quyền quý không tốn mấy công sức đã có thể lấy được giấy tờ từ chỗ những quan viên quản lý việc vận chuyển muối, sau đó đứng làm trung gian, lấy được một khoản tiền lớn.

Các thương nhân buôn muối phải đối diện với đủ loại áp bức, gánh nặng trên lưng ngày càng nặng hơn nên phải bòn rút thêm từ dân chúng để bù vào.

Lần nổi loạn này của người làm muối ở Sơn Đông, bên ngoài thì có vẻ là do mâu thuẫn giữa thương nhân buôn muối và người làm công nhưng thực ra là do việc quan viên địa phương quá tham lam gây ra.

Những người có thể nhúng tay vào việc vận chuyển muối ở địa phương đều là các nhà quyền quý trong kinh, một phần là hoàng thân quốc thích, một phần là thái giám, một phần là quan viên cấp cao chịu trách nhiệm giám sát, dù là loại nào thì cũng không đắc tội được.

Vậy nên tên thủ lĩnh kia không thể không chết.

Hoắc Minh Cẩm hỏi: "Nếu vụ này chuyển giao được tới Đại Lý Tự, ngươi có thể tra ra được bao nhiêu người?"

Triệu Bật sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra, chảy ròng ròng, cúi đầu nói: "Nhị gia, người đứng đầu Đại Lý Tự và Đô Sát Viện, một người là cháu trai của Thẩm các lão, một người là học sinh của Thẩm các lão, phần thắng lần này không lớn. Tả Tự và Hữu Tự phân công quản lý các tỉnh, Sơn Đông thuộc về Tả Tự, người bên Hữu Tự chúng ta hỏi đến cũng không tiện."

Thẩm Giới Khê dùng người không khách quan, xếp người của mình vào khắp nơi, chỉ cần có một chút động tĩnh, Thẩm đảng lập tức hợp tác với nhau để diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, tấu chương vạch tội Thẩm Giới Khê căn bản không thể lên được bàn của Hoàng thượng.

Người người trong triều ai cũng bất an, gặp phải vụ án có dính dáng tới Thẩm đảng, có thể bỏ qua thì bỏ qua luôn để tránh rước họa vào thân.

Mặt Hoắc Minh Cẩm không hề nao núng, "Chưa chắc, người bên Chiêm Sự Phủ có thể muốn nhúng tay đấy."

"Chiêm Sự Phủ ạ?"

Triệu Bật hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng hiểu được, "Ngài đã gặp Đại hoàng tử ở trên đó rồi ạ?"

Nói là Đại hoàng tử nhưng thực ra chính là Thái tử. Hoàng hậu không có con, trong mấy người con trai của Hoàng thượng, chỉ có mình Đại hoàng tử là có thể bình an trưởng thành. Mẹ đẻ của Đại hoàng tử là Tôn Quý phi rất được sủng ái, chuyện sắc phong Thái tử chỉ là sớm muộn mà thôi. Do Hoàng thượng luôn tranh cãi với các đại thần về việc lập hậu nên mãi vẫn chưa hạ chỉ về chuyện này. Ý định của Hoàng thượng rất dễ hiểu, lập Tôn thị làm Hoàng hậu, Hoàng thượng sẽ sắc phong Thái tử, nhưng các đại thần nhất quyết không đồng ý, thà để trống vị trí Thái tử cũng không đồng ý để Tôn thị bước lên ngôi Hoàng hậu.

Giằng co mấy năm trời, hai bên đều không có ý định chủ động nhượng bộ. Tuy nhiên, lâu nay các triều thần đã ngầm coi Đại hoàng tử là người thừa kế cho ngôi vị hoàng đế, thầy dạy của Đại hoàng tử cũng đều là những đại thần trụ cột trong triều.

Các chức quan ở Chiêm Sự Phủ đa phần là các vị đại quan trong triều kiêm nhiệm. Đây là để đề phòng Đông Cung tự lập một hệ thống quan viên riêng, uy hiếp tới hoàng quyền, đồng thời cũng bồi dưỡng lòng tin của Thái tử với các vị đại thần để chuyện chuyển giao quyền lực sau này cũng thuận lợi hơn.

Thẩm thủ phụ cũng kiêm nhiệm chức Chiêm sự.

Khác với tình hình trên triều, nơi Thẩm thủ vụ thâu tóm quyền thế trong tay, trong Chiêm Sự phủ lại chia thành các phe phái khác nhau, thậm chí Thiếu Chiêm sự còn khó chịu với Thẩm đảng đã lâu.

Triệu Bật nghĩ ngợi một hồi, cảm khái, "Đại hoàng tử mới mười ba tuổi thôi..."

Hoắc Minh Cẩm nhếch môi.

Lúc chàng gặp Chu Hòa Chiêu ở đạo quan cũng đã phải ngạc nhiên. Chu Hòa Chiêu giống mẹ hắn, dáng người nhỏ nhắn, mỗi lần cung yến vẫn đứng bên cạnh Hoàng thượng, trông như một đứa trẻ. Phe Tôn Quý phi và Thẩm đảng tranh đi đấu lại nhưng vẫn chưa có ai có ý đồ gì với Đại hoàng tử bởi hắn mới mười ba tuổi, vẫn chưa có danh tiếng gì, các đại thần dạy học cho hắn, hắn tôn sư trọng đại, cần cù chịu khó nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, chưa thể hiện điểm nào hơn người.

Vậy mà khi nãy Chu Hòa Chiêu lại chủ động bắt chuyện với chàng, nhìn thì có vẻ chỉ nói chuyện vu vơ nhưng thực ra lại ngầm thể hiện sự bất mãn với Thẩm đảng, do biết chàng có mâu thuẫn với Thẩm Giới Khê nên mới lựa cách thử chàng. Hắn nào phải một hoàng tử ngây thơ, đơn giản, chẳng biết gì chứ.

Hoắc Minh Cẩm bảo Triệu Bật: "Cứ bảo vệ mạng sống cho người nọ trước đã, để xem bên Chiêm Sự Phủ định làm gì."

Triệu Bật đồng ý.

Tọa sơn quan hổ đấu, đến cả Đại hoàng tử mới mười ba tuổi cũng muốn nhảy vào, không biết sau đây sẽ còn có bao nhiêu người bị cuốn theo nữa.

Triệu Bật thầm cảm khái, rồi lại nhớ ra một chuyện, chần chừ một lúc mới lấy hết can đảm, dò hỏi: "Nhị gia, mấy hôm trước ngài tự nhiên đặt việc ở Sơn Đông sang một bên để đi Hà Nam... Không biết là vì sao?"

Bước chân của Hoắc Minh Cẩm hơi khựng lại.

Triệu Bật mồ hôi như tắm, cúi đầu, tiếp tục cắm cúi đi theo chàng.

Khi bọn họ mới từ trên đảo hoang quay về, Nhị gia còn chưa hiểu sự lừa gạt của chốn quan trường, Triệu Bật mơ hồ nhận ra Nhị gia đang dần dần ẩn mình, học cách đối phó với Thẩm Giới Khê. Nhị gia không có gì vướng bận, làm việc dứt khoát, không bao giờ nương tay, những người như bọn họ từ trước đến nay luôn đi theo Nhị gia, chỉ dựa vào mệnh lệnh của Nhị gia để làm việc.



Nhưng gần đây Nhị gia hơi khác thường, khác thường tới mức Triệu Bật bắt đầu lo lắng.

Không ngủ không nghỉ, chạy một mạch tới Hà Nam, sau đó lại ra roi thúc ngựa quay về kinh sư, tuy không ảnh hưởng tới việc lớn nhưng nếu như chỉ cần có một chút sơ sẩy...

Giờ Nhị gia càng lúc càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu, Nhị gia không phải người hành động theo cảm tính, rốt cuộc vì sao ngài ấy lại đi Hà Nam?

Hoắc Minh Cẩm không tức giận vì sự liều lĩnh của hắn, điềm đạm nói: "Ta tự có suy xét."

Triệu Bật thở dài.

Lát sau, hắn nói: "Nhị gia, Thôi Nam Hiên về kinh rồi, giờ đã được khôi phục chức vụ trước đây nhưng mà Hoàng thượng vẫn có ý đề bạt hắn. Lần trước ngài tìm cớ điều hắn đi Kim Lăng, hắn cứ tưởng là Thẩm các lão xuống tay. Ngài xem, có cần lại châm thêm một mồi lửa hay không?"

Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, "Không cần."

Chỉ cần Thôi Nam Hiên không ở phủ Võ Xương nữa là được rồi.

Không gian im lặng trở lại, không ai nói gì nữa.

Xuống núi, tùy tùng đứng chờ dưới chân núi đã chuẩn bị trà nóng dâng lên.

Triệu Bật lạnh đến run lập cập, nhận chén trà, đang định uống, Hoắc Minh Cẩm đột nhiên hỏi một câu, "Trong các tiến sĩ lần này, Hồ Quảng có một người tên là Phó Vân Chương, y được phân đi đâu?"

"Phó Vân Chương?"

Triệu Bật bưng chén trà, suy nghĩ hồi lâu, bỗng à một tiếng, lắc đầu, "Đáng tiếc, người này đỗ cống sĩ đứng thứ chín, phục thí cũng đỗ nhất đẳng, nhưng mà lúc thi đình, gọi đến tên lại không thấy ai đáp lời."

Hoắc Minh Cẩm khẽ nhíu mày.

Triệu Bật nói tiếp: "Chuyện như thế này trước kia cũng từng xảy ra, có cống sĩ đột nhiên ngã bệnh ngay trước kì thi đình, hoặc trong nhà có người qua đời... Phó Vân Chương tài năng xuất chúng, lại là người Hồ Quảng, hơn nữa còn mi thanh mục tú, y vốn là một trong những người được đề cử làm Thám hoa năm nay. Có vài kẻ không ra gì, sau khi biết gia thế của y, lúc nào cũng để ý chuyện trong nhà của y, định nhân cơ hội khiến y phân tâm, những kẻ đó quá nhiều thủ đoạn, muốn đề phòng cũng khó. Nghe nói lần này nhà Phó Vân Chương có ai đó qua đời, y vừa ra khỏi điện Bảo Hòa đã vội vã xuôi nam về quê, những cống sĩ khác biết y về rồi đều thầm thở phảo nhẹ nhõm."

Trách sao được, cả Hoàng thượng, chủ khảo kì thi đình, và các đại thần trong triều ai cũng thiên vị thiếu niên tuấn tú. Nếu Phó Vân Chương tham gia thi đình, nhất định sẽ chiếm được sự chú ý. Các thí sinh đều len lén chờ mong y thi đình không tốt, nào ngờ người ta còn làm lớn hơn, bỏ thi đình, có vài cống sĩ mừng ra mặt, nhất là mấy người có tư cách cạnh tranh vị trí Thám hoa.

Hoắc Minh Cẩm ngẩn người.

Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương tính ra chỉ là họ hàng xa, y hoàn toàn không cần phải bỏ thi đình vì Phó tứ lão gia.

Nguyên nhân y vội vã quay về rất dễ hiểu.

Hóa ra y là một người anh tốt.

Bọn họ rất thân thiết, nàng thường viết thư cho y.

Hoắc Minh Cẩm trầm ngâm một lát rồi nói: "Tìm một người bảo lãnh cho y."

Triệu Bật kinh ngạc, ngơ ngác một lúc rồi vội khom người thưa vâng.

Phó Vân Chương vội vàng đi về, bỏ lỡ kì thi đình, Nhị gia bảo hắn bảo lãnh cho Phó Vân Chương, vậy là giúp Phó Vân Chương giữ được tư cách cống sĩ, như thế y sẽ có cơ hội thi lại kì thi đình.

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi đuổi theo Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, Phó Vân Chương là người Hồ Quảng, khá thân thiết với Thẩm đảng, cũng từng có qua lại với Thôi Nam Hiên, dựa theo lời ăn tiếng nói hằng ngày của y thì có thể thấy y không tán đồng với cách làm việc của Cẩm Y Vệ..." Nói tới đây, giọng cũng hơi trầm xuống, rồi sau đó lại cất cao giọng, "Ngài có giúp y, y chưa chắc đã cảm kích, y không phải người của chúng ta."

Hoắc Minh Cẩm ngồi vững trên lưng ngựa, lá thông dính trên tay áo rơi xuống, "Cứ làm theo như vậy đi."

Ngữ khí của chàng bình đạm nhưng quả quyết.

Triệu Bật tự nhận thấy hôm nay mình đã to gan lớn mật mấy lần, không dám khuyên tiếp, im lặng lui về phía sau.

...

Trường Xuân Quan.

Gần đây Trương đạo trưởng lại có thêm mấy đồ tôn. Một đứa bé tầm bảy tám tuổi đầu buộc khăn lưới, thân mặc đạo bào, chân đi giày rơm đang giẫm lên cọc gỗ luyện kiếm, chân tay còn vụng về nên thường ngã từ trên cọc xuống. Các sư huynh đệ khác thấy vậy liền cười hắn, hắn bỗng nhiên khóc ầm lên, vừa gạt nước mắt vừa chạy ra ngoài, định mách với Đại sư huynh.

Phó Vân Anh ngồi trên hành lang nhìn sang bên đó hồi lâu, cảm thấy bản thân mình vẫn không phù hợp với việc luyện kiếm.

Loại võ công này ít nhất cũng phải luyện bốn năm năm mới có thể học được sơ sơ, ngoại từ việc có sức hơn người khác, nàng hoàn toàn không có thiên phú học võ.

Nàng hỏi Kiều Gia đang đứng phía sau: "Ngươi luyện trong bao nhiêu năm?"

Kiều Gia trả lời: "Bắt đầu từ năm năm tuổi, liên tục luyện tới giờ."

Phó Vân Anh tới đêm đó ở Đồng Sơn, Hoắc Minh Cẩm chỉ cần một đao đã giải quyết tên cướp, chiêu thức không đẹp nhưng khí thế mạnh mẽ.

Trong những người nàng quen biết, chỉ có mình huynh ấy là biết võ công, các thiếu gia phủ Quốc Công ai cũng luyện võ từ nhỏ, chỉ có anh trai huynh ấy là ngoại lệ, sức khỏe anh trai huynh ấy không tốt nên cha huynh ấy càng nghiêm khắc với đứa con trai nhỏ của mình hơn. Mỗi ngày huynh ấy phải luyện kiếm pháp ít nhất một canh giờ, ngày nào cũng như ngày nào, dẫu trời mưa gió thế nào cũng không được nghỉ.

Có một lần nàng không kìm chế được sự tò mò của mình, hỏi huynh ấy bình thường thích làm gì. Huynh ấy suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời là tập võ.

Khi ấy nàng nghĩ huynh ấy thật đáng thương, tập võ mệt biết mấy, tại sao có thể trở thành sở thích được?

"Muội dạy huynh chơi chủy hoàn đi, các anh muội ai cũng thích."

Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, "Được."

Rồi huynh ấy thực sự đi tìm nha hoàn hỏi mượn bóng và gậy, làm như thể muốn nhờ nàng làm thầy dạy chủy hoàn thật.

Sau này nàng mới biết huynh ấy chơi chủy hoàn rất tốt, các anh nàng không ai thắng được. Mỗi lần được vào cùng một đội với huynh ấy, nàng nhất định thắng được rất nhiều tiền.

Đang suy nghĩ đến thất thần, một tiểu đạo sĩ đã đi từ trong phòng ra, trên tay bưng một chiếc khay, "Vân ca nhi, huynh có thể vào rồi."

Phó Vân Anh đứng dậy, đi vào trong phòng.

Tôi tớ gỡ bình phong trong phòng xuống, Trương đạo trưởng đang đứng trước chậu nước bên cửa sổ rửa tay, Liên Xác cầm mấy bao không biết là thuốc gì, chuẩn bị xuống bếp sắc thuốc.

Trên giường, Phó Vân Chương nhắm nghiền hai mắt, mặt mày tái nhợt, khi nãy Trương đạo trưởng vừa châm cứu cho y.

Y mồ hôi mướt mải.



Phó Vân Anh đi tới mép giường, vắt khăn lau người cho y.

Trương đạo trưởng đi về phía nàng, giơ tay ra trước mặt nàng, lòng bàn tay ngửa lên, làm ra vẻ đòi tiền: "Tiền khám bệnh đâu?"

Phó Vân Anh nói: "Lần này đi vội quá nên con quên mang rồi."

Khi đó sắc mặt Phó Vân Chương càng lúc càng xấu, về sau đứng cũng không đứng lên nổi, nàng đi thẳng từ Giang Thành thư viện tới đây.

Trương đạo trưởng cười cợt, "Không có tiền chứ gì? Dễ thôi, ta mới luyện một mẻ đan dược có tác dụng tăng cường sức khỏe, ngươi lấy mấy viên đi, loại đan dược này của ta mỗi viên có giá ngàn vàng, Sở Vương có đòi ta cũng tiếc không muốn đưa đâu, cho không ngươi mấy viên đấy, sao, thấy ta tốt với ngươi chưa?"

Phó Vân Anh lườm ông ta, Trương đạo trưởng định để nàng thử thuốc cho ông ta chắc?

"Không muốn thì thôi." Trương đạo trưởng thấy nàng không nhận đan dược, thất vọng bĩu môi, thấy nàng mặt mày tràn đầy lo lắng, mỉm cười, "Anh ngươi chẳng có việc gì đâu, đan dược của ta tốt thật mà, đến chiêu diệu thủ hồi xuân của ta cũng là thật, không tin ngươi cứ thử hỏi Dương Bình Trung mà xem!"

Nghe xong câu cuối này, Phó Vân Anh đang nửa ngồi nửa quỳ trước giường cũng hơi giật mình.

Trương đạo trưởng ba hoa khoác lác một hồi rồi ra ngoài.

Phó Vân Anh lại tiếp tục lau người cho Phó Vân Chương.

Lau đến tay, y tỉnh lại, mở mắt, nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng tiểu đạo sĩ đang hò hét luyện kiếm ngoài cửa sổ, cười gượng gạo, "Sao lại đưa ta tới đây?"

"Huynh ngã bệnh, người bệnh thì phải nghe lời."

Phó Vân Anh không ngẩng đầu lên, tách từng ngón tay đang cuộn lại của y ra, lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Phó Vân Chương mỉm cười, chống người ngồi dậy, dựa vào thành giường, "Mấy hôm nay vất vả, không có vấn đề gì, nằm mấy ngày là khỏe."

Y thật là giảo hoạt, vừa trở về đã lớn tiếng chất vấn nàng, sau đó lại ngã bệnh luôn... Giờ Phó Vân Anh căn bản làm gì có tâm trạng mà tức giận chuyện y bỏ lỡ kì thi đình.

Nàng rót một chén trà, bưng chén trà kề sát vào môi y, cho y uống mấy ngụm cho khỏi khô miệng, "Nhị ca, cuối cùng huynh mắc bệnh gì."

Phó Vân Chương cúi đầu, khẽ nói: "Chỉ là bị mệt thôi."

Phó Vân Anh hỏi: "Thật sao?"

Y trầm mặc hồi lâu, gật đầu, "Thật."

Phó Vân Anh nhìn thẳng vào mắt y, "Nhị ca, ta còn nhớ huynh bảo Trương đạo trưởng chọn đồ đệ chỉ vì thuận mắt... Ông ta muốn huynh tu đạo với ông ta, ông ta từng làm sư phụ của Chu Hòa Sưởng, ông ta còn nhất định phải nhận muội làm đồ đệ..."

Phó Vân Chương mỉm cười nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Nàng tiếp, "Có tin đồn là Trương đạo trưởng thích những thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, lúc đầu muội cũng nghĩ thế, nhưng sau này muội lại cảm thấy không phải như vậy."

Chu Hòa Sưởng từ nhỏ đã từng trúng một loại độc lạ, cửu tử nhất sinh. Lúc nhỏ nàng từng bị bệnh nặng, Đại Nha vốn vì thế mà chết.

Như thế tại sao Phó Vân Chương lại trở thành mục tiêu của Trương đạo trưởng?

Nguyên nhân không khó đoán. Khi y còn nhỏ cũng từng mắc bệnh, thậm chí bệnh chắc chắn không nhẹ.

Nụ cười trên mặt Phó Vân Chương dần cứng đờ lại, giơ tay véo nhẹ mặt Phó Vân Anh mấy cái, "Thôi được rồi, không lừa muội nữa, ta thấy có thể ta phải dưỡng bệnh hơn nửa năm mới khỏi."

Y mỉm cười, dựa lại vào gối, "Anh tỷ nhi, muội thường xuyên thi được hạng nhất, muội có sợ các kỳ thi ở thư viện không?"

"Không sợ, đằng nào cũng phải thi thôi."

Nghe nàng trả lời, Phó Vân Chương lại mỉm cười nhưng mặt lại đờ đẫn, "Ta sợ."

Phó Vân Anh sửng sốt.

Y nói tiếp: "Ta rất sợ thi... Mỗi lần thi ta đều rất sợ, từ lần đầu tiên ta thi được hạng nhất, thái độ của tất cả mọi người đều thay đổi, từ mẹ ta cho đến những người khác. Ta thi được hạng nhất, bọn họ mới bắt đầu đánh giá cao ta, không dám chèn ép ta, cho nên lần nào ta cũng phải thi được hạng nhất, cái gì ta cũng phải giỏi nhất, thơ từ ca phú, Tứ thư Ngũ kinh, tất cả ta đều phải học... Huyện thí, phủ thí, viện thí, lần nào ta cũng đạt hạng nhất, những người khác nghĩ rằng những thứ đó với ta thật đơn giản nhưng thực ra trước mỗi lần thi ta đều vô cùng lo lắng, lo lắng đến mức đứng ngồi cũng không yên... Nếu ta chỉ đạt được hạng hai thì phải làm sao đây? Trong mắt người khác, hạng nhất và hạng hai không khác nhau là mấy nhưng đối với ta thì không phải vậy... Có một lần trong hội văn ở phủ Võ Xương, ta không đạt hạng nhất, không ai chê cười, chế giễu ta nhưng bản thân ta trở về lại ngã bệnh... Ta nằm mơ cũng mơ tới cái cảnh tượng cầm đề thi lên mà ta bỗng nhiên chẳng nhớ ra nổi cái gì cả, ta thi trượt nhiều lần, người trong tộc cướp đoạt nhà cửa của ta, bạn học châm biếm ta, nói ta căn bản chẳng phải thần đồng gì cả, ta chỉ có cái tiếng suông, mẹ ta khóc lóc nói ta là đồ vô dụng..."

Y chậm rãi bộc bạch, "Muội từng hỏi ta muốn làm gì nhất... Thực ra ta không biết nữa, nhưng ta biết bản thân ta sợ gì nhất, ta sợ thi cử... rất sợ."

"Các thầy dạy của ta cũng chẳng thể nào hiểu được, với khả năng của ta, chuyện lấy được công danh cũng chỉ là đặt bút xuống làm một bài văn mà thôi, làm sao đến mức phải sợ thi đến thế? Nhưng mà ta sợ... Sợ tới mức vừa thi hương xong là nằm liệt giường mấy tháng trời, lần này, lúc ta ra khỏi trường thi hội cũng vây."

Nói xong tất cả, y nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn như thể đã thiếp đi.

Ngoài cửa sổ liên tục vang lên tiếng cười đùa vô tư lự của mấy tiểu đạo sĩ, thi thoảng có ánh sáng chiếu vào thanh kiếm, tạo thành những tia sáng chói mắt chiếu vào phòng, trời quang mấy tạnh, gió mang theo hơi ấm, những quả mơ đầu cành bắt đầu lớn dần lên.

Phó Vân Anh im lặng, cầm tay Phó Vân Chương.

Phó Vân Chương từ từ mở mắt ra, nhìn vào mặt nàng, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, bỗng nhiên mỉm cười, đổi giọng, "Em gái ngoan, không được nói với người khác à nha."

Y định chọc cho nàng cười.

Nhưng nàng không cười nổi.

Trần lão thái thái chỉ quan tâm đến kết quả thi của y, trước kia y ngã bệnh thì ai chăm sóc cho y?

Rất có thể chỉ có mình y đơn độc chịu đựng bởi người Phó gia chỉ biết y ưu tú thế nào, xuất chúng thế nào, giỏi giang thế nào, từ một học sinh nhà nghèo trở thành cá chép vượt vũ môn, thi đỗ cử nhân, làm gì có ai quan tâm trước đó y từng vất vả ra sao, cũng làm gì có ai biết y từng ốm liệt giường.

Từ khi còn trong bụng mẹ, y đã không thể không gánh vác kỳ vọng chấn hưng gia nghiệp.

Cả cuộc đời này, y đều sống vì người khác.

Y sợ thi cử... nhưng cuối cùng y vẫn sẽ đi thi. Lúc đối phó với dòng tộc, y quyết đoán đến mức tàn nhẫn, vô tình, nhưng thực ra trời sinh y vốn dễ mềm lòng, không nỡ khiến Trần lão thái thái thất vọng.

Vì vậy y đối xử với nàng tốt gấp bội, tính toán từ việc nhỏ đến việc lớn cho nàng, liên tục nói với nàng: "Muội muốn làm gì cũng được."

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau, "Sở Vương muốn muội tham gia viện thí."

Phó Vân Chương kinh hãi, mặt mày lập tức trở nên nghiêm túc.

"Muội đồng ý rồi." Phó Vân Anh ngẩng đầu lên, "Muội còn nhỏ, trước kì viện thí kiểm tra cũng không nghiêm ngặt lắm, để đến khi lớn thêm vài tuổi nữa thì không che giấu nổi... Nhị ca, muội không sợ thi cử, huynh chờ muội, chúng ta cùng lên kinh thành."

Phó Vân Chương nhìn nàng, thở dài, khóe miệng chầm chậm cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Đại Là Nữ Lang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook