Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 214: Chuyện đau nhất

Uyển Chuyển Lam

16/12/2015

Hứa Lưu Liễm lúc này đã chết lặng,đối với cô mà nói đau hơn không phải cái tát của cô gái kia cũng không phải tin tức Trần Thanh Sở có vợ,mà hắn đứng ở nơi đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô nhếch nhát.

Hắn quả nhiên không còn chút tình cảm với cô.

Thời điểm đi ra cửa nhà hàng bọn họ mới phát hiện bên ngoài trời mưa,tí tách tí tách không phải rất lớn nhưng tựa hồ không muốn dừng lại,cô kéo lại áo mình nhìn Phương Đông Thần nói.

“Đông Thần,em muốn một mình yên lặng,anh đưa Vi Lương về nhà không cần để ý đến em!”

Cô nói xong tính cất bước ra ngoài,Phương Đông Thần vội vàng ngăn cản cô.

“Trời mưa,để anh đưa em về!”

Hắn biết hiện tại trong lòng cô khó chịu nhưng trời đang mưa hắn không muốn cô hành hạ mình,cô còn chưa hết cảm.

“Không cần”

Cô vẫn cố chấp tránh tay hắn chạy vào trong mưa bụi,Hạ Vi Lương theo ở phía sau thấy bóng người cô chạy nhanh trong mưa,gấp đến độ thẳng dậm chân.

“Ơ ơ,tại sao lại để cô ấy đi trong mưa………, “

“Cô ấy đang có bà dì tới,hơn nữa còn chưa hết cảm ——”

Lời cô còn chưa nói hết Phương Đông Thần đã xông ào vào màn trong mưa,cô không muốn quan tâm chuyện đã qua nhưng vừa nghĩ vừa rồi dáng vẻ Lục Chu Việt khoanh tay đứng nhìn,tức giận hừ một tiếng xoay người đi vào phòng ăn.

Đi được nữa đường cô đụng phải Trần Thanh Sở sắc mặt tối tăm đi ra ngoài,cô gái kia khuôn mặt ủy khuất đi theo phía sau hắn ,cô không để ý Trần Thanh Sở mà hung hăng trợn mắt nhìn cô gái kia,vì cô ta mới vừa rồi đánh Hứa Lưu Liễm một cái tát,cô gái kia lập tức bị dọa trốn ánh mắt cô vội vàng trốn sau lưng Trần Thanh Sở .

Cô có chút buồn bực,cô gái đó thoạt nhìn đơn giản tại sao coi trọng tên đê tiện Trần Thanh Sở ? Cô liếc thấy bọn họ cùng đi ra,cô gái kia tương đối đang yêu hắn mà Trần Thanh Sở thì không có bao nhiêu tình cảm với cô ta,tình yêu vật này thật đúng là kỳ diệu,không cách nào dùng suy nghĩ Logic bình thường xác định nó.

Thời điểm Phương Đông Thần đuổi theo Hứa Lưu Liễm trong mưa,phát hiện khuôn mặt cô đã sớm toàn nước mắt,mặc dù nước mưa trượt theo gương mặt cô xuống tới nhưng hắn biết cô đang khóc,hơn nữa còn khóc thật thương tâm,hắn cởi xuống áo khoác phủ lên đầu cô,sau đó đưa cô về bãi đậu xe.

“Vi Lương nói tình trạng hiện tại của em không nên gặp mưa,nhanh lên xe!”

Cô trốn tránh không muốn lên xe cứ để mưa làm cô tỉnh láo.Nhưng hắn quan tâm người cô tăng thêm lực đạo không để cho cô tránh,cô giãy dụa không có kết quả dưới dần dần yên tĩnh lại,đến cuối cùng cô tựa vào trong ngực hắn thương tâm một lần lại một lần hỏi.

“Hắn tại sao đối với em như vậy? Tại sao đối với em như vậy? Tại sao tại sao?”

Phương Đông Thần không biết cô nói “Hắn” rốt cuộc chỉ chính là Trần Thanh Sở hay Lục Chu Việt,tối nay hai người bọn họ đều làm cô bị đả kích lớn, Trần Thanh Sở bỗng nhiên truyền tin tức có vợ,Lục Chu Việt thờ ơ lạnh nhạt cũng đả kích rất lớn đến cô.

Cho nên hắn không biết làm sao trả lời cô,thấy cô khóc thương tâm mưa thì rơi không ngừng,hắn khom lưng bế ngang cô lên đi tới phía xe mình.

Phòng ăn lầu hai Lục Chu Việt đứng bên cửa sổ,vừa hút thuốc vừa nheo mắt nhìn Phương Đông Thần đuổi theo cô trong mưa,nhìn cô tựa vào trong ngực Phương Đông Thần,nhìn cô bị Phương Đông Thần ẳm vào trong xe,sau đó đem đầu thuốc lá trong tay dập vào trong tàn thuốc.

“Đang nhìn cái gì? Mất hồn như thế?”



Ôn Phó Doanh từ phòng rửa tay trở lại thấy hắn không nhúc nhích đứng ở nơi đó,vội vàng đi tới nhìn thoáng qua ngoài,lúc này Phương Đông Thần đã lái xe biến mất trong màn mưa cho nên cô không thấy gì.

Hắn không nói gì xoay người trở lại chỗ ngồi,Ôn Phó Doanh không nói thêm trở lại chỗ ngồi len lén nhìn hắn,cách hắn tối nay đối với Hứa Lưu Liễm thật đúng rất tuyệt tình,tuyệt tình làm cho cô có chút sợ hắn.

“Lục Chu Việt! Ngươi ở đâu,ra đây cho tôi! Mau ra đây!”

Bên ngoài truyền đến tiếng thét của một cô gái sau đó là thanh âm khó xử của quản lý phòng ăn.

“Cô gái nói nhỏ một chút,cô muốn tìm Lục tổng thì cứ nói với tôi,tôi sẽ tra phòng Lục tổng rồi nói cô biết không được sao? Cô nhìn cô xem ồn ào . . . . . .”

“Cút ngay,tôi muốn lập tức nhìn thấy hắn! Chờ ông tra bà đây đã sớm tức chết! Lục Chu Việt, ngươi mau ra ngoài!”

Hạ Vi Lương tức giận dọc theo lầu hai một vòng tìm từng phòng tới đây.

Ôn Phó Doanh rất là tức giận,vài lần tính xông ra lý luận với nha đầu không biết lễ phép kia nhưng lại cố gắng nhịn xuống,nha đầu kia tìm hắn nhất định là vì Hứa Lưu Liễm,cô cũng không muốn để hắn đi ra ngoài nhưng cô đang do dự lại thấy hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Cô nhất thời hổn hển đuổi theo,Hạ Vi Lương tức hừ hừ,chỉ thấy một một cánh cửa phòng được mở ra người cô muốn tìm đứng ở cửa,lạnh nhạt mở miệng.

“Chuyện gì?”

Cô nhìn Ôn Phó Doanh đuổi theo phía sau hắn,đi lên một bước cường ngạnh nói với hắn.

“Tôi muốn nói chuyện với anh!”

Vẻ mặt của cô tựa hồ nếu hắn không nói rõ ràng với cô,cô tối nay sẽ không bỏ qua,hắn biết tính tình cô và Hứa Lưu Liễm,đừng xem cô ngày thường hi hi ha ha nhưng hai người cố chấp thật có thể lấy mạng người ta.

Hắn nghiêng đầu nhìn Ôn Phó Doanh phía sau nói.

“Ôn tiểu thư,mời cô trở về ,tôi xem ra bố cô đến bây giờ cũng chưa có tới, không bằng chúng ta hẹn bữa khác!”

Ôn Phó Doanh mượn tên cha cô hẹn hắn ra ăn cơm,hắn nghe được nhất thời hiểu ý cô,bất quá hắn không có ý vạch trần cô,xảy ra chuyện này hắn vừa lúc muốn đuổi cô đi.

Trên mặt Ôn Phó Doanh xẹt qua một tia lúng túng,cô tuy không muốn nhưng vì duy hình tượng thông tình đạt lý,xoay người trở lại trong phòng cầm lấy túi cùng áo khoác của mình tức giận rời đi,trước khi đi vẫn không quên hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Vi Lương ,Hạ Vi Lương thì không chút khách khí trợn mắt lại nhìn cô,xem Ôn Phó Doanh như không khí.

Lục Chu Việt xoay người vào phòng,Hạ Vi Lương đi theo nhanh chóng chất vấn hắn.

“Lục Chu Việt,anh không cảm thấy anh hôm nay quá mức sao?”

“Tôi không cảm thấy!”

Hắn ngồi xuống ghế ngồi cầm lấy ly rượu rót cho mình một ly,ngửa đầu uống xong sau đó nhìn cô như không có việc gì mở miệng.

“Tôi làm gì mà cô nói quá mức?”

“Anh——”



Hạ Vi Lương bị hắn chọc giận đến sắp hộc máu.

“Trơ mắt nhìn cô ấy rơi vào tình cảnh như vậy mà không ra giải vây,chẳng lẽ không quá đáng sao? Dù sao cũng là vợ cũ của anh!”

Hắn tiếp tục tao nhã uống rượu bình tĩnh trả lời cô, “Không phải có người giải vây cho cô ấy rồi sao? Không phải cô ấy bây giờ là bạn gái Phương Đông Thần sao? Cho dù vợ trước thì sao,mọi chuyện cũng đã qua!”

Hạ Vi Lương không nghĩ tới hắn tuyệt tình như vậy,hít một hơi thật dài sau cô nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn.

“Tốt! Anh đã cố gắng phủi sạch quan hệ với cô ấy,tôi đây hỏi anh,từ Paris gặp mặt đến bây giờ giữa các ngươi xảy ra chuyện gì cô ấy đều nói với tôi,anh tại sao hết lần này đến lần khác tổn thương cô ấy là vì cái gì?”

Hắn rũ mắt xuống nhếch miệng tự giễu cười một tiếng.

“Không để cho cô ấy đau,cô ấy làm sao nhớ kỹ tôi? Làm sao nhớ lại tôi trước kia tốt với cô ấy thế nào?”

“Chết tiệt,đây là Logic gì ——!”

Hạ Vi Lương sắp bị hắn ép điên,ngăn không được bắt đầu rống lên.

“Lần lượt bị người đàn ông mình yêu nhục nhã thương tổn,anh biết trong lòng cô ấy có mùi vị gì sao?”

Đối mặt cô đang thất khống,hắn chẳng qua miễn cưỡng nhấc lên mí mắt nhìn cô cười hỏi một câu.

“Cô ấy yêu tôi?”

Hạ Vi Lương bị hắn đáy mắt bỗng nhiên dâng lên nồng đậm đau đớn khiến cho có chút sợ sệt,không đợi cô phục hồi tinh thần đã nghe hắn tự giễu cười hai tiếng.

“Ha ha!”

Sau đó hắn bưng lên ly rượu trong tay,có chút thất thần đnhìn chất lỏng trong suốt trong chén,chán nản mở miệng,

“Hạ Vi Lương,cô biết không? Cô ấy yêu làm cho người ta tuyệt vọng,làm cho người ta sợ! Tôi sợ một giây trước cô ấy nói yêu tôi,một giây sau sẽ biến thành không chút lưu tình thương tổn,nếu như lại bị cô đả thương một lần nữa,cô cảm thấy tôi còn có thể sống được không?”

Đúng vậy,thời điểm ở chung một chỗ cô không phải là không có nói yêu hắn nhưng cô nói yêu tự hồ chỉ trong nháy mắt cảm động bật thốt lên một câu mà thôi, không chịu được bất kỳ khảo nghiệm. Hắn hiện tại không cần cô yêu cũng không muốn bị cô đưa lên Thiên đường rồi lần nữa đạp xuống Địa Ngục.

Lời bi thương của hắn,ngay cả Hạ Vi Lương là người ngoài nghe cũng ngăn không được chua xót,trong lúc nhất thời cô không biết nên nói gì,vốn hùng hổ chất vấn căn bản không có lý do tiếp tục nữa.Hắn cuối cùng vẫn yêu cô ấy nhưng lại không dám yêu.

Lục Chu Việt uống cạn một ngụm rượu,để ly rượu xuống không quay đầu lại liền đi ra ngoài, Hạ Vi Lương thở dài sau lưng hỏi.

“Chuyện Trần Thanh Sở đã kết hôn anh hẳn sớm biết? Tại sao không nói cho cô ấy biết sớm? Để cô ấy sớm thấy rõ gương mặt thật của Trần Thanh Sở , có lẽ các người cũng sẽ không đi đến bước này!”

“Lúc đó cô ấy còn yêu Trần Thanh Sở ,tôi nói với cô ấy những điều này,cô cảm thấy cô ấy có bị ép điên không?”

Hắn không quay đầu lại,ném cho cô một câu sau cất bước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook