Chương 213: Sét đánh giữa trời quang
Uyển Chuyển Lam
16/12/2015
Hứa Lưu Liễm ra khỏi
Lục thị một mình ở bên ngoài bình phục thật lâu mới trở lại công
ty,không nghĩ tới trở về đã bị ông chủ gọi đến trong phòng làm việc
khen,nói cô không hổ là nhà thiết kế Trung Hòa vừa xuất mã đã mượn được
tờ danh sách Lục thị,cô nghe không hiểu ra sao,bọn họ nói chuyện không
vui vẻ làm sao còn tóm được?
Ông chủ cô cực kỳ vui vẻ nói,ông vừa nhận được điện thoại Lục thị gọi người thầu nói chọn trúng bản vẽ của cô,nhưng cô một chút vui sướng cũng không có, hắn sau khi hung hăn dữ tợn trách mắng cô giờ lại nói chọn bản vẽ của cô chỉ làm cho cô cảm thấy nhục nhã,cô cảm thấy hắn không phải tôn trọng cô thiết kế mà đang thương hại cô mà thôi.
Nhưng khi nhìn nét mặt hưng phấn của ông chủ,nỗi khổ này cô chỉ có thể nuốt vào bụng.
Đến buổi tối Hạ Vi Lương lại gọi cho cô bảo Phương Đông Thần cùng ăn cơm,sau khi tan việc cô ngồi cùng xe Phương Đông Thần đi đến,kể từ khi từ Paris trở về, tin đồn nhảm giữa cô và Phương Đông Thần lan truyền càng nhiều hơn,bởi vì từ Paris trở về cô cùng Phương Đông Thần nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.
Hạ Vi Lương chọn quán ăn cao cấp Hàn Quốc,cô nhìn giá tiền cũng đau lòng thay Hạ Vi Lương, Hạ Vi Lương cười hì hì cãi lại cô.
“Cậu keo thế,kiếm tiền không phải để hưởng thụ sao?”
Cô liếc sang một ném cho cô bạn mình bốn chữ
“Phá sản nương môn”
Hạ Vi Lương không tức giận,vui vẻ chào hỏi cùng Phương Đông Thần rồi gọi thức ăn, Phương Đông Thần nhìn dáng vẻ hai người chung đụng tâm trạng rất là vui vẻ không khỏi cười cùng hai cô,lúc ở trung học đệ nhị cấp hắn biết hai cô là bạn tốt,hôm nay đã nhiều năm nhưng các cô vẫn quan tâm lẫn nhau,hắn có chút hâm mộ các cô.
Cuộc đời của chúng ta có bao nhiêu bạn bè có thể từ lúc ban đầu đi đến bây giờ? Có bao nhiêu tri kỷ ở trong cuộc sống mình dần dần cách xa?
Một khay lớn nướng thịt được đưa lên,Hạ Vi Lương trực tiếp làm vẻ mặt thèm nhỏ dãi,Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần cũng bị cô làm cho cảm thấy đói bụng,cầm lấy chiếc đũa cũng cuẩn bị ăn,một hét lớn truyền vào trong tai.
“Hứa Lưu Liễm!”
Cô vừa nhấc mắt liền thấy Trần Thanh Sở sắc mặt có chút tối tăm từ trong phòng ăn đi tới,nhìn dáng vẻ hắn tựa hồ đang ăn cơm ở đây,nét mặt cô cứng đờ nhưng ngay sau đó thản nhiên bắt chuyện với hắn.
“Thanh Sở? Trùng hợp như thế,anh cũng đến đây ăn cơm sao!”
Hắn cũng đã trực tiếp tìm tới đây,cô cũng không thể cúi đầu giả bộ không nhận ra,Hạ Vi Lương cùng Phương Đông Thần bởi vì biết Trần Thanh Sở cho nên cũng bắt chuyện với hắn,mặc dù cười không thật lòng nhất là Hạ Vi Lương,cô hiện tại chán ghét Trần Thanh Sở,Lưu Liễm của người ta đã nói với hắn bao nhiêu lần bọn họ không thể nào,hắn còn cả ngày quấn quít lấy .
Đáng hận nhất chính là hắn còn nhân lúc trước đêm hôn lễ của Lưu Liễm cùng lão Lục nói chuyện lão Lục hại cha cô ấy,nói rõ chính hắn phá hỏng tình cảm người ta.Ở trong ấn tượng của cô Trần Thanh Sở chàng trai rực rỡ như ánh nắng mặt trời,tại sao giờ lòng dạ ác độc thế? Chẳng lẽ không phải yêu một người là chúc người đó hạnh phúc sao? Hắn tại sao trong đầu chỉ nghĩ cách phá hoại hạnh phúc của cô ấy?
Không nghĩ tới Trần Thanh Sở chẳng những không đáp lại cô cùng Phương Đông Thần,ngược lại hung hăng trừng mắt liếc Phương Đông Thần,sau đó rất không vui nói với Hứa Lưu Liễm.
“Tiểu Liễm,em không phải nói em không quen với Phương Đông Thần sao? Vậy các người hiện tại là sao? Bên ngoài truyền tin tức về hai người là đúng hay sai?”
Kể từ khi cô ly hôn với Lục Chu Việt ly,hắn đã gọi cho cô rất nhiều cú điện thoại,hẹn cô ra gặp mặt nói mình muốn chăm sóc cô,nhưng cô chỉ nhẹ nhàng nói cô không muốn nói đến tình yêu.
Quay đầu đi nhưng lại cùng cái tên Phương Đông Thần kia thân mật,chẳng những vào công ty của hắn còn cùng hắn sang Paris nhận giải,hắn xem báo toàn đưa ảnh về bọn họ trong lòng ghen tỵ dắp phát điên.Mới vừa rồi còn thấy ba người bọn họ vừa cười cùng đi vào,với lại cô và cô gái trạch nữ Hạ Vi Lương cho tới bây giờ còn chưa nhiệt tình quá như vậy.
Trần Thanh Sở không để ý hình tượng hét lên,người bàn kế bên không khỏi nhìn sang bên này,Hứa Lưu Liễm nhất thời có chút lúng túng.
“Thanh Sở,anh hiểu lầm,tôi và Đông Thần chẳng qua là quan hệ đồng nghiệp thôi. . . . .”
Hạ Vi Lương cũng không vui,cô mời khách một bữa cơm lại bị hắn quấy thành như vậy,vỗ bàn một cái.
“Ê,Trần Thanh Sở,anh cho rằng anh là ai,ở chỗ này hô to gọi nhỏ,cô ấy bây giờ là độc thân,yêu ai ở chung một chỗ với ai,cũng không đến phiên anh xen vào?”
Trần Thanh Sở sắc mặt vô cùng khó coi,trợn mắt nhìn Hạ Vi Lương một cái sau đó đưa tay kéo Hứa Lưu Liễm về phía mình.
“Em đi theo anh!”
Sau đó khỏi bày giải kéo cô đi ra ngoài,hắn vô lý làm Hứa Lưu Liễm phát hỏa,tức giận dùng sức vùng vẫy.
“Trần Thanh Sở,anh làm gì?”
Trần Thanh Sở bàn tay dùng sức thoáng cái đã kéo cô vào trong ngực ôm thật chặc,ở bên tai cô trầm thấp xen lẫn đau đớn nói.
“Lưu Liễm,anh yêu em như vậy,anh không muốn thấy em thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác,trở lại bên cạnh anh,để anh yêu em!”
Vừa thấy Trần Thanh Sở cậy mạnh vô lý, Hạ Vi Lương cùng Phương Đông Thần hai người tất cả đều nổi giận,rối rít đứng dậy muốn xông lên trước kéo Hứa Lưu Liễm ra lại thấy không biết từ nơi nào lao ra một bóng người nhỏ nhắn,bóng người kia chạy đến đưa tay giật ra Trần Thanh Sở,sau đó tức giận quăng một cái tát lên mặt Hứa Lưu Liễm.
“Hứa Lưu Liễm, ngươi không biết xấu hổ, đoạt chồng người khác!”
Hứa Lưu Liễm không có phòng bị bị cô ta tát một cái mắt nổi đom đóm,may Phương Đông Thần ở bên cạnh vội vàng đưa tay đở cô, cô che khuôn mặt bị rát nhìn cô gái trước mắt có mấy phần tương tự mình hỏi.
“Cái gì chồng cô?”
Hạ Vi Lương vừa thấy Hứa Lưu Liễm bị đánh nhất thời bùng nổ,hét lên một tiếng xông tới níu cổ áo cô gái kia,nghiến răng nghiến lợi chỉ về phía cô hét.
“Cái gì chồng cô? Cô nói rõ ràng cho tôi,cô ấy đoạt chồng cô hồi nào? Hả? Cô ấy đoạt chồng cô hồi nào ——!”
Nơi này là phòng ăn mọi người bắt đầu tò mò nhìn sang bên này,may là bọn họ chọn vị trí tương đối vắng vẻ,chung quanh không có nhiều người,nhưng tiếp tục ầm ĩ mọi người trong phòng ăn nhất thời kinh động.
Cô gái kia trong mắt tất cả đều là nước mắt,nhưng vẫn quật cường cắn môi mình không nói lời nào,Hạ Vi Lương nhìn thoáng qua Phương Đông Thần đang đỡ Hứa Lưu Liễm nữa bên má in năm dấu tay không nhịn được thô tục mắng hết bài này đến bài khác .
“Tôi cảnh cáo cô và hắn đấy.Hôm nay phải đem mọi chuyện nói rõ ràng,nếu không thì không xong với bà đây——!”
Theo cô thấy khi dễ Hứa Lưu Liễm so với khi dễ bản thân cô càng khó chịu hơn.Cô gái kia giống như hạ quyết tâm,nhắm lại mắt hít một hơi thật sâu khi cô mở mắt ra kiên định nói.
“Trần Thanh Sở là chồng của tôi,trước khi anh ấy trở về nước chúng tôi đã đăng ký kết hôn!”
“Cái gì?”
Cô ta vừa nói ra lời này,Hạ Vi Lương Hứa Lưu Liễm cùng với Phương Đông Thần toàn bộ đều sững sờ,nhất là Hứa Lưu Liễm càng khiếp sợ và đau lòng ngước mắt nhìn sang phía Trần Thanh Sở.
Trần Thanh Sở trên mặt tất cả đều là lúng túng,hắn quay sang chỗ khác né mắt cô,một tay kéo Anna Katherine giật tới quát lạnh một tiếng.
“Người nào cho em đến đây !”
Anna Katherine rơi lệ nói.
“Tôi không đến? Tôi không tới anh sẽ bị cô ấy đoạt đi!”
Lời Anna Katherine vừa nói ra,đã nghe quản lý phòng ăn thét kinh hãi một tiếng.
“Lục tổng? Trận gió nào thổi ngài đến đây,ngài tại sao đến đây còn chưa tìm chỗ ngồi?”
Hứa Lưu Liễm vừa rồi bị Anna Katherine quăng một cái tát mà có chút choáng váng,lại bị tin tức Trần Thanh Sở có vợ kinh ngạc đến ngây người,bây giờ lại nghe quản lý quản lý phòng ăn hô hắn đến,không khỏi sững sờ giương mắt nhìn qua.
Chỉ thấy hắn mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh nhìn về hướng bọn họ,bên cạnh là Ôn Phó Doanh cười rực rỡ như hoa,nhìn bộ dáng kia với nghe quản lý phòng ăn nói,hắn tựa hồ đã tới đây sớm còn nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
Cô chật vật quay sang nơi khác,Phương Đông Thần cũng nhìn thấy Lục Chu Việt,cô gái kia vừa rồi đánh người còn nói những lời làm hắn hắn hết sức tức giận,hắn vốn còn định đi đến giải vây,nhưng bây giờ thấy Lục Chu Việt ở nơi đó,hắn không khỏi do dự,hắn cảm thấy trong tình huống này Lục Chu Việt tới giải vây cho cô tương đối khá,như vậy quan hệ bọn họ cũng tốt hơn một chút.
Nhưng Phương Đông Thần không nghĩ tới chính là,Lục Chu Việt mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt,không ra tay giải vây,hắn nhìn không được đành đi ra kéo cô về phía mình tức giận trừng mắt nhìn Lục Chu Việt một cái sau đó nhìn sang Anna Katherine nói.
“Vị tiểu thư này,cô có phải lầm rồi không?Lưu Liễm bây giờ là bạn gái của tôi,tại sao đoạt chồng của cô?Tôi thấy cô nên quản kỹ chồng mình tốt,cũng đã kết hôn rồi còn ngày ngày giả dạng một bộ tình thánh muốn vãn hồi với bạn gái trước,không cảm thấy mình rất vô sỉ sao?”
Hắn sau khi nói xong khuôn mặt khinh thường nhìn thoáng qua Trần Thanh Sở,sau đó ôm Hứa Lưu Liễm trong ngực cả người cứng ngắc không quay đầu lại sải bước rời đi. Hạ Vi Lương cũng lấy đồ bọn họ đi theo,thời điểm đi tới bên cạnh Trần Thanh Sở ,cô hung hăng phun một ngụm không chút khách khí.
“Trần Thanh Sở,anh là một tên đê tiện!”
Ông chủ cô cực kỳ vui vẻ nói,ông vừa nhận được điện thoại Lục thị gọi người thầu nói chọn trúng bản vẽ của cô,nhưng cô một chút vui sướng cũng không có, hắn sau khi hung hăn dữ tợn trách mắng cô giờ lại nói chọn bản vẽ của cô chỉ làm cho cô cảm thấy nhục nhã,cô cảm thấy hắn không phải tôn trọng cô thiết kế mà đang thương hại cô mà thôi.
Nhưng khi nhìn nét mặt hưng phấn của ông chủ,nỗi khổ này cô chỉ có thể nuốt vào bụng.
Đến buổi tối Hạ Vi Lương lại gọi cho cô bảo Phương Đông Thần cùng ăn cơm,sau khi tan việc cô ngồi cùng xe Phương Đông Thần đi đến,kể từ khi từ Paris trở về, tin đồn nhảm giữa cô và Phương Đông Thần lan truyền càng nhiều hơn,bởi vì từ Paris trở về cô cùng Phương Đông Thần nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.
Hạ Vi Lương chọn quán ăn cao cấp Hàn Quốc,cô nhìn giá tiền cũng đau lòng thay Hạ Vi Lương, Hạ Vi Lương cười hì hì cãi lại cô.
“Cậu keo thế,kiếm tiền không phải để hưởng thụ sao?”
Cô liếc sang một ném cho cô bạn mình bốn chữ
“Phá sản nương môn”
Hạ Vi Lương không tức giận,vui vẻ chào hỏi cùng Phương Đông Thần rồi gọi thức ăn, Phương Đông Thần nhìn dáng vẻ hai người chung đụng tâm trạng rất là vui vẻ không khỏi cười cùng hai cô,lúc ở trung học đệ nhị cấp hắn biết hai cô là bạn tốt,hôm nay đã nhiều năm nhưng các cô vẫn quan tâm lẫn nhau,hắn có chút hâm mộ các cô.
Cuộc đời của chúng ta có bao nhiêu bạn bè có thể từ lúc ban đầu đi đến bây giờ? Có bao nhiêu tri kỷ ở trong cuộc sống mình dần dần cách xa?
Một khay lớn nướng thịt được đưa lên,Hạ Vi Lương trực tiếp làm vẻ mặt thèm nhỏ dãi,Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần cũng bị cô làm cho cảm thấy đói bụng,cầm lấy chiếc đũa cũng cuẩn bị ăn,một hét lớn truyền vào trong tai.
“Hứa Lưu Liễm!”
Cô vừa nhấc mắt liền thấy Trần Thanh Sở sắc mặt có chút tối tăm từ trong phòng ăn đi tới,nhìn dáng vẻ hắn tựa hồ đang ăn cơm ở đây,nét mặt cô cứng đờ nhưng ngay sau đó thản nhiên bắt chuyện với hắn.
“Thanh Sở? Trùng hợp như thế,anh cũng đến đây ăn cơm sao!”
Hắn cũng đã trực tiếp tìm tới đây,cô cũng không thể cúi đầu giả bộ không nhận ra,Hạ Vi Lương cùng Phương Đông Thần bởi vì biết Trần Thanh Sở cho nên cũng bắt chuyện với hắn,mặc dù cười không thật lòng nhất là Hạ Vi Lương,cô hiện tại chán ghét Trần Thanh Sở,Lưu Liễm của người ta đã nói với hắn bao nhiêu lần bọn họ không thể nào,hắn còn cả ngày quấn quít lấy .
Đáng hận nhất chính là hắn còn nhân lúc trước đêm hôn lễ của Lưu Liễm cùng lão Lục nói chuyện lão Lục hại cha cô ấy,nói rõ chính hắn phá hỏng tình cảm người ta.Ở trong ấn tượng của cô Trần Thanh Sở chàng trai rực rỡ như ánh nắng mặt trời,tại sao giờ lòng dạ ác độc thế? Chẳng lẽ không phải yêu một người là chúc người đó hạnh phúc sao? Hắn tại sao trong đầu chỉ nghĩ cách phá hoại hạnh phúc của cô ấy?
Không nghĩ tới Trần Thanh Sở chẳng những không đáp lại cô cùng Phương Đông Thần,ngược lại hung hăng trừng mắt liếc Phương Đông Thần,sau đó rất không vui nói với Hứa Lưu Liễm.
“Tiểu Liễm,em không phải nói em không quen với Phương Đông Thần sao? Vậy các người hiện tại là sao? Bên ngoài truyền tin tức về hai người là đúng hay sai?”
Kể từ khi cô ly hôn với Lục Chu Việt ly,hắn đã gọi cho cô rất nhiều cú điện thoại,hẹn cô ra gặp mặt nói mình muốn chăm sóc cô,nhưng cô chỉ nhẹ nhàng nói cô không muốn nói đến tình yêu.
Quay đầu đi nhưng lại cùng cái tên Phương Đông Thần kia thân mật,chẳng những vào công ty của hắn còn cùng hắn sang Paris nhận giải,hắn xem báo toàn đưa ảnh về bọn họ trong lòng ghen tỵ dắp phát điên.Mới vừa rồi còn thấy ba người bọn họ vừa cười cùng đi vào,với lại cô và cô gái trạch nữ Hạ Vi Lương cho tới bây giờ còn chưa nhiệt tình quá như vậy.
Trần Thanh Sở không để ý hình tượng hét lên,người bàn kế bên không khỏi nhìn sang bên này,Hứa Lưu Liễm nhất thời có chút lúng túng.
“Thanh Sở,anh hiểu lầm,tôi và Đông Thần chẳng qua là quan hệ đồng nghiệp thôi. . . . .”
Hạ Vi Lương cũng không vui,cô mời khách một bữa cơm lại bị hắn quấy thành như vậy,vỗ bàn một cái.
“Ê,Trần Thanh Sở,anh cho rằng anh là ai,ở chỗ này hô to gọi nhỏ,cô ấy bây giờ là độc thân,yêu ai ở chung một chỗ với ai,cũng không đến phiên anh xen vào?”
Trần Thanh Sở sắc mặt vô cùng khó coi,trợn mắt nhìn Hạ Vi Lương một cái sau đó đưa tay kéo Hứa Lưu Liễm về phía mình.
“Em đi theo anh!”
Sau đó khỏi bày giải kéo cô đi ra ngoài,hắn vô lý làm Hứa Lưu Liễm phát hỏa,tức giận dùng sức vùng vẫy.
“Trần Thanh Sở,anh làm gì?”
Trần Thanh Sở bàn tay dùng sức thoáng cái đã kéo cô vào trong ngực ôm thật chặc,ở bên tai cô trầm thấp xen lẫn đau đớn nói.
“Lưu Liễm,anh yêu em như vậy,anh không muốn thấy em thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác,trở lại bên cạnh anh,để anh yêu em!”
Vừa thấy Trần Thanh Sở cậy mạnh vô lý, Hạ Vi Lương cùng Phương Đông Thần hai người tất cả đều nổi giận,rối rít đứng dậy muốn xông lên trước kéo Hứa Lưu Liễm ra lại thấy không biết từ nơi nào lao ra một bóng người nhỏ nhắn,bóng người kia chạy đến đưa tay giật ra Trần Thanh Sở,sau đó tức giận quăng một cái tát lên mặt Hứa Lưu Liễm.
“Hứa Lưu Liễm, ngươi không biết xấu hổ, đoạt chồng người khác!”
Hứa Lưu Liễm không có phòng bị bị cô ta tát một cái mắt nổi đom đóm,may Phương Đông Thần ở bên cạnh vội vàng đưa tay đở cô, cô che khuôn mặt bị rát nhìn cô gái trước mắt có mấy phần tương tự mình hỏi.
“Cái gì chồng cô?”
Hạ Vi Lương vừa thấy Hứa Lưu Liễm bị đánh nhất thời bùng nổ,hét lên một tiếng xông tới níu cổ áo cô gái kia,nghiến răng nghiến lợi chỉ về phía cô hét.
“Cái gì chồng cô? Cô nói rõ ràng cho tôi,cô ấy đoạt chồng cô hồi nào? Hả? Cô ấy đoạt chồng cô hồi nào ——!”
Nơi này là phòng ăn mọi người bắt đầu tò mò nhìn sang bên này,may là bọn họ chọn vị trí tương đối vắng vẻ,chung quanh không có nhiều người,nhưng tiếp tục ầm ĩ mọi người trong phòng ăn nhất thời kinh động.
Cô gái kia trong mắt tất cả đều là nước mắt,nhưng vẫn quật cường cắn môi mình không nói lời nào,Hạ Vi Lương nhìn thoáng qua Phương Đông Thần đang đỡ Hứa Lưu Liễm nữa bên má in năm dấu tay không nhịn được thô tục mắng hết bài này đến bài khác .
“Tôi cảnh cáo cô và hắn đấy.Hôm nay phải đem mọi chuyện nói rõ ràng,nếu không thì không xong với bà đây——!”
Theo cô thấy khi dễ Hứa Lưu Liễm so với khi dễ bản thân cô càng khó chịu hơn.Cô gái kia giống như hạ quyết tâm,nhắm lại mắt hít một hơi thật sâu khi cô mở mắt ra kiên định nói.
“Trần Thanh Sở là chồng của tôi,trước khi anh ấy trở về nước chúng tôi đã đăng ký kết hôn!”
“Cái gì?”
Cô ta vừa nói ra lời này,Hạ Vi Lương Hứa Lưu Liễm cùng với Phương Đông Thần toàn bộ đều sững sờ,nhất là Hứa Lưu Liễm càng khiếp sợ và đau lòng ngước mắt nhìn sang phía Trần Thanh Sở.
Trần Thanh Sở trên mặt tất cả đều là lúng túng,hắn quay sang chỗ khác né mắt cô,một tay kéo Anna Katherine giật tới quát lạnh một tiếng.
“Người nào cho em đến đây !”
Anna Katherine rơi lệ nói.
“Tôi không đến? Tôi không tới anh sẽ bị cô ấy đoạt đi!”
Lời Anna Katherine vừa nói ra,đã nghe quản lý phòng ăn thét kinh hãi một tiếng.
“Lục tổng? Trận gió nào thổi ngài đến đây,ngài tại sao đến đây còn chưa tìm chỗ ngồi?”
Hứa Lưu Liễm vừa rồi bị Anna Katherine quăng một cái tát mà có chút choáng váng,lại bị tin tức Trần Thanh Sở có vợ kinh ngạc đến ngây người,bây giờ lại nghe quản lý quản lý phòng ăn hô hắn đến,không khỏi sững sờ giương mắt nhìn qua.
Chỉ thấy hắn mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh nhìn về hướng bọn họ,bên cạnh là Ôn Phó Doanh cười rực rỡ như hoa,nhìn bộ dáng kia với nghe quản lý phòng ăn nói,hắn tựa hồ đã tới đây sớm còn nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
Cô chật vật quay sang nơi khác,Phương Đông Thần cũng nhìn thấy Lục Chu Việt,cô gái kia vừa rồi đánh người còn nói những lời làm hắn hắn hết sức tức giận,hắn vốn còn định đi đến giải vây,nhưng bây giờ thấy Lục Chu Việt ở nơi đó,hắn không khỏi do dự,hắn cảm thấy trong tình huống này Lục Chu Việt tới giải vây cho cô tương đối khá,như vậy quan hệ bọn họ cũng tốt hơn một chút.
Nhưng Phương Đông Thần không nghĩ tới chính là,Lục Chu Việt mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt,không ra tay giải vây,hắn nhìn không được đành đi ra kéo cô về phía mình tức giận trừng mắt nhìn Lục Chu Việt một cái sau đó nhìn sang Anna Katherine nói.
“Vị tiểu thư này,cô có phải lầm rồi không?Lưu Liễm bây giờ là bạn gái của tôi,tại sao đoạt chồng của cô?Tôi thấy cô nên quản kỹ chồng mình tốt,cũng đã kết hôn rồi còn ngày ngày giả dạng một bộ tình thánh muốn vãn hồi với bạn gái trước,không cảm thấy mình rất vô sỉ sao?”
Hắn sau khi nói xong khuôn mặt khinh thường nhìn thoáng qua Trần Thanh Sở,sau đó ôm Hứa Lưu Liễm trong ngực cả người cứng ngắc không quay đầu lại sải bước rời đi. Hạ Vi Lương cũng lấy đồ bọn họ đi theo,thời điểm đi tới bên cạnh Trần Thanh Sở ,cô hung hăng phun một ngụm không chút khách khí.
“Trần Thanh Sở,anh là một tên đê tiện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.