Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 185: Gặp lại cố nhân

Uyển Chuyển Lam

11/12/2015

“Lưu Liễm!”

Hắn vội vàng đuổi tới từ phía sau ôm cô thật chặt,đầu tựa vào cổ cô giọng nói chua xót cầu khẩn.

“Đừng ly hôn được không? Em muốn đánh anh cũng được nhưng đừng nói ly hôn được không?”

Cực khổ lắm mới có được cô,hắn làm sao có thể buông tha cô?

Cô không quay đầu lại cả người cứng ngắc đứng im để mặc hắn ôm,hơi lạnh bên ngoài dần dần bị hơi ấm hắn hòa tan,giọng điệu của cô có chút mềm hơn nhưng không chịu thỏa hiệp.

“Có lẽ bây giờ đối với chúng ta mà nói,ly dị là giải thoát tốt nhất,thật xin lỗi!”

Cô nói xong liền vùng khỏi giam cầm của hắn cúi đầu che miệng chạy ra ngoài, để lại hắn một mình vô cùng đau lòng gọi tên cô,

“Lưu Liễm ——”

Nhưng dù hắn thét như thế nào cô đều chưa từng quay đầu lại chạy vào trong thang máy,trong tay hắn nắm thật chặc chìa khóa phòng làm việc cô để lại,đồ vật bằng sắt lạnh như băng khảm vào lòng bàn tay hắn nhưng hắn không cảm thấy đau.

Hắn hao tốn nhiều tâm huyết chuẩn bị phòng làm việc cho cô,cô nói không cần là không tựa như cô đối với những khoảng ngày bình thản chung đụng ở thành phố N hắn làm cô từ từ yêu hắn,nhưng cô đảo mắt nói không muốn hắn không cần hắn.

Hứa Lưu Liễm,anh nên bắt em làm gì bây giờ?

Bên tai loáng thoáng hồi tưởng lại tối hôm qua hắn tìm bọn Đường Dục Hàn cùng uống rượu, Đường Dục Hàn khuyên hắn,

“Cầu mà không được không bằng buông tay!Hôm nay mắt thấy quan hệ của hai người lâm vào cảnh này,cô ấy chỉ thấy cậu sai một lần mà không chịu quay đầu lại nhìn những gì cậu đối tốt với cô ấy,dây dưa tiếp nữa chỉ càng ngày càng thống khổ!”

Hắn cố chấp không chịu nghe,cố chấp cho là mình có thể hòa tan cô,để cô hồi tâm chuyển ý nhưng chỉ đổi lấy kết quả thế này.

*

Lâm San Ny mặc trang phục vừa vặn vừa lật xem tài liệu vừa tao nhã sãi bước đi vào đại sảnh Lục thị,sau đó vào thang máy chuyên dụng đi tới tầng cao nhất,đây là tài liệu Lục Chu Việt sáng nay mới vừa bảo tài xế đưa cho cô,nói hôm nay có một minh tinh tới ký hợp đồng còn bảo cô tiếp đãi hắn,hắn có việc sẽ tới muộn.

Cô biết hắn trong khoảng thời gian quan hệ giữa hắn và Hứa Lưu Liễm chuyển biến xấu mà bể đầu sứt trán,cho nên phải cố gắng làm việc không nên phiền đến hắn. Chẳng qua qua minh tinh này là ai? Dù sao từ khi Lục thị thành lập đến giờ chưa bao giờ có chuyện minh tinh quảng cáo.Chẳng lẽ trong khoảng thời gian cô nghỉ phép nếu không cô tại sao một chút ấn tượng cũng không có ?

Cô vừa nhíu lông mày thanh tú vừa nhìn tài liệu,lúc nhìn đến lý lịch minh tinh kia không khỏi ngạc nhiên ngẩn người,cô dùng sức trừng mắt nhìn cẩn thận xem lại một lần tên hắn: Anh văn tên: ICE, Trung văn tên: Hoắc Nhĩ Kiệt.



Hoắc Nhĩ Kiệt!Cái tên này giống như một chiếc chìa khóa chứa ma lực,trong nháy mắt khởi động bánh răng trí nhớ trong đầu cô,lôi kéo trí nhớ cô trở lại thuở ngây thơ ở trung học đệ nhị cấp,trở lại trên người tên lưu manh kêu ngạo không kìm được.

Khi cô xem lại lý lịch trung văn,không khỏi lại nghĩ tới ngày lễ cô đi mộ viên và được hắn đưa về nhà,mặc dù lúc ấy hắn mang kính râm nhưng hôm nay nhìn ảnh đường viền thâm thúy,cô dứt khoát khẳng định người này chính là hắn.

Hô hấp của cô thoáng cái dồn dập rối loạn,trong lòng không biết là loại cảm giác gì,tức giận hắn ngày đó che giấu thân phận mình,vừa sợ sợ bất an mục đích hắn dùng cách này xuất hiện trước mặt cô,trực giác nói cho cô biết rất nguy hiểm,nhưng cô lại không có dấu vết tìm ra,sững sờ nắm phần tài liệu đứng ở trước thang máy động cũng không động,mặc cho cửa thang máy khép khép mở mở nhiều lần.

“ICE! ICE! ICE——!”

Đang lúc cô sợ hãi phía sau bỗng nhiên truyền đến một nữ nhân viên lớn tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào,cô sững sờ xoay người lại lại bị người vội vàng chạy tới đụng vào,cô còn chưa kịp thấy rõ thì người đàn ông đi từ đại sảnh không vội vàng khom lưng xuống nhặt giấy tờ.

Kèm theo tiếng thét chói tai của một đám nữ nhân viên,một đôi ngón tay thon dài giúp cô nhặt những giấy tờ kia,cô cầm lấy kia văn kiện nửa ngồi ngước đầu nhìn khom lưng đứng ở trước mặt cô,vẫn mang kính râm to như cũ nhưng khoảng cách gần quan sát,cô cảm thấy hắn hôm nay thật đẹp làm cô mê muội.

“Cô không sao chứ?”

Hắn thân sĩ vươn tay về phía cô,đường vòng cung duyên dáng cánh môi hé mở nhàn nhạt hỏi cô. Hắn mang kính râm cô nhìn không thấy cảm xúc trong mắt hắn, nhưng cảm thấy ánh mắt hắn nóng rực muốn đốt người.

“Không sao, cám ơn!”

Cô lễ phép nói tiếng cám ơn hắn sau đó thu hồi ánh mắt của hắn vội vã đứng dậy đi vào thang máy lên tầng cao nhất.Không biết tại sao, mỗi lần hắn đến gần là cô cảm thấy nguy hiểm,có lẽ bởi vì nguyên nhân hắn trước kia là tên lưu manh,cô tự an ủi mình.

“Ơ ơ, chờ một chút chờ một chút!”

Bên cạnh hắn người đại diện bộ trung niên vội vàng chạy đến ấn phím mở thang máy,nhìn thấy ánh mắt cô không vui cười hắc hắc giải thích .

“Chúng tôi cũng đi tầng cao nhất tìm Lục tổng ký hợp đồng!”

Cô nhất thời chán nản nhớ tới Lục Chu Việt đã thông báo chuyện hắn,đành nghiêm mặt lui vào trong góc thang máy chừa chỗ trống để hai người bọn họ đi vào. Những năm gần đây trong lòng cô luôn tôn kính Lục Chu Việt,nhưng lần trong lòng cô hung hăng mắng một trận,người tốt lành thì không để cho cô tiếp đãi hết lần này tới lần khác là người đàn ông này.

Hắn đưa tay vào túi quần lạnh lùng đứng ở nơi đó,thấy cô mở cửa thang máy cho bọn họ đi vào,ngay sau đó cất bước đi tới,fans ngoài cửa mắt thấy hắn muốn đi càng thét chói tai hơn,hắn vội đi vào thang máy kiệt ngạo lãnh khốc khí .

Cô từ trước đến giờ đối với chuyện Bát Quái cùng tiêu khiển giới giải trí không thích lắm,cũng rất ít chú ý những tin tức này,cô vừa rồi nhìn lý lịch mới biết hắn, cho nên cô căn bản không có chú ý tới ICE nổi danh khắp thế giới là tên lưu manh năm đó,tại vì hắn chủ yếu dùng nghệ danh ICE,nếu dùng tên Quách Nhĩ Kiệt có lẽ cô sẽ chú ý một chút.

Vì tận lực tránh ánh mắt quanh quẩn trên người mình,cô định cúi đầu lật xem tài liệu cố gắng làm như bình thường,nhưng trong thang máy lớn chỉ có ba người,hắn hết lần này tới lần khác đứng ở bên cạnh cô,mùi nước hoa mát lạnh trên người hắn nhất thời truyền tới mũi cô,cô bình tĩnh khẽ nhíu nhíu mày đi sang bên cạnh.

Thang máy dừng ngay lầu chót,cô không để ý lễ phép hay không lễ phép đi ra ngoài trước chạy vào phòng làm việc,sau đó tựa vào trên cửa ngụm lớn hít thở, đợi đến cảm giác hít thở không thông trong ngực mình rốt cục tản đi cô mới đi ra ngoài,hữu lễ cười với người đại diện hắn,



“Hai vị trước phòng họp chờ một chút,hôm nay Lục tổng chúng tôi có việc không thể tới đây,chuyện ký hợp đồng sẽ do tôi trách nhiệm!” Cô vừa dứt lời chỉ thấy môi hắn khẽ giương lên một độ cong,hắn giơ tay lên lấy kính râm xuống,cô rốt cục có thể thấy rõ mặt hắn,mày rậm thẳng như muốn bay vào tóc mai,ánh mắt trong suốt đường viền kiên nghị tỉ mỉ,cùng với một đôi con ngươi sâu thâm thúy như u đầm,cô từ trong mắt hắn loáng thoáng thấy được ánh mắt gian tà không kềm chế được của thiếu niên năm đó.

Hắn nhìn cô cười một tiếng vươn tay ,

“Đã lâu không gặp,Sunny!”

Cô bị động tác đột nhiên xuất hiện của hắn làm sợ hết hồn,nhất là cái tên Sunny từ trước đến nay quen thuộc,khẽ lui về phía sau một bước khôi phục tĩnh táo của mình,bất kể đối mặt là người nào cô thủy chung không quên thân phận của mình là thư ký cao cấp tổng giám đốc Lục thị.nếu cô không được bình tĩnh làm sao hoàn thành chuyện này? Cho nên cô chỉ khẽ cười,

“Hai vị muốn uống cà phê hay trà?”

Người phía sau hắn vừa muốn mở miệng nói cà phê lại bị hắn cắt đứt,hắn nheo mắt nhìn cô sâu lắng nói ra một chữ,

“Trà!”

Trực giác nói cho Qúach Nhĩ Kiệt biết cô dịu dàng như vậy nhất định một tay pha trà rất ngon.

Quả nhiên không đầy một lát cô bưng tới hai chung trà Long Tĩnh Tây Hồ,hương trà phảng phất bốn phía mùi vị dịu dàng làm cho người ta nghĩ tới cô.Sau khi đưa trà đến,Lâm San Ni lấy ra hộp đồng để cho hắn ký,nhưng một lát sau hắn vẫn chưa chịu hạ bút ký,cô từ trước đến giờ bình thản cũng ngồi không yên.

Nhưng cô cũng không tiện phát tác,hết sức nén hỏa khí mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ đó chờ hắn,hắn hai chân đan chéo tựa nghiêng trong ghế,bộ dáng lười nhác.

“Sunny ——”

Hắn vừa mới mở miệng đã bị cô không chút khách khí cắt đứt,

“Xin lỗi Hoắc tiên sinh,tôi không cho chúng ta quen biết đến trình độ ngài gọi thẳng tên tôi,xin ngài gọi tôi Lâm tiểu thư là được!”

Người đàn ông này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô không cho bọn họ quen thân,hắn còn luôn miệng gọi cô Sunny,gọi đến cả người cô nỗi da gà.Còn nữa,hắn có thể ngồi đàng hoàng hay không? Bộ dạng lười nhác kia nhìn không thoải mái chút nào.

Bỗng nhiên Quách Nhĩ Kiệt như cũ tựa nghiêng vào ghế,một đôi con ngươi đen như mực khẽ nheo lại.

“Lâm tiểu thư,nói vậy cô cũng biết cố hương của tôi là Ôn Thành,chỉ là tôi nhiều năm không trở về đối với nơi này rất là xa lạ,Lâm tiểu thư có thời gian đưa tôi đi tham quan chút khung cảnh Ôn Thành được không?”

“Xin lỗi tôi không phải là hướng dẫn viên du lịch!”

Lâm San Ni không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt hắn,hắn thật không thể nhanh ký hợp đồng được sao?Cô còn có một việc gấp cần phải đi làm đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook