Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 186: Sớm một chút trở lại

Uyển Chuyển Lam

11/12/2015

Bỗng nhiên Quách Nhĩ Kiệt sắc mặt đen thui,người đại diện bên cạnh nhìn bộ dạng hắn kinh ngạc không nhịn được cười trộm,hắn ngày thường quen khi dễ mình,hôm nay thật vất vả thấy hắn bị khi dễ đương nhiên rất vui.

Hung hăng trợn mắt nhìn người đại diện cười đến miệng cũng không khép được,hắn quay đầu lại tiếp tục dây dưa với Lâm San Ni,

“Lâm tiểu thư,tôi tính mua một phòng ở Ôn Thành,Lục thị các người không phải là chủ công bất động sản sao,có căn phòng nào tốt giới thiệu tôi một chút không?”

Trả lời hắn vẫn là giọng nói lạnh băng không một tia gợn sóng,

“Xin lỗi tôi không phải là người bán nhà”

Từ trước đến giờ được vạn người hâm mộ bỗng nhiên Quách Nhĩ Kiệt cảm thấy khó khăn,ngồi thẳng lên nhìn cô có chút buồn bực mở miệng.

“Sunny,dáng vẻ này của cô một chúng cũng không đáng yêu, rất không làm đàn ông vui!”

“Xin lỗi tôi vốn không nghĩ làm anh vui”

Lâm San Ni thấy hắn như cũ không có ý ký hợp đồng,ôm văn kiện đứng dậy nhìn hắn hữu lễ nói.

“Hoắc tiên sinh nếu như là cảm thấy hôm nay Lục tổng chúng tôi không tới,còn tôi là thân phận thư ký không xứng để anh ký hợp đồng nên cố ý ở đây gây khó dễ tôi,vậy thì hẹn lần sao có Lục tổng chúng tôi!”

Quách Nhĩ Kiệt thấy cô thật phát hỏa,ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau mới lười biếng ngồi thẳng lên,cầm bút ký tên lên hợp đồng,sau đó cầm lấy bản hợp đồng đứng dậy lấy tốc độ chậm rãi từng bước đến gần cô,còn người đại diện hắn thấy vậy vội vàng biết điều làm như muốn đến phòng rửa tay đi ra ngoài.

Đối mặt với hắn ngông nghênh từng bước tiến tới gần,Lâm San Ni có chút bất an ôm văn kiện lui về phía sau một bước,không cô chạy xa hơn thân hình cao lớn của hắn đã lấn tới,đem hợp đồng nhét vào trong lòng cô đồng thời hắn cũng đưa tay giam cầm cô ở trước bàn làm việc,sau đó cúi đầu dán mặt đến gần cô cúi đầu hỏi.

“Số điện thoại di động bao nhiêu?”

Lâm San Ni đã bị động tác nhẹ nhàng của hắn giận đến sắc mặt cũng thay đổi,vươn tay ra dùng sức đẩy hắn sau đó tức giận nói,

“Không thể trả lời!”

Thân thể của hắn rất mạnh cứng rắn,cô đẩy một chút căn bản vẫn không nhúc nhích,cô giận đến trợn mắt nhìn chằm chằm hắn,đối với người từ trước đến giờ tính cách ôn hòa như cô mà nói cơ hồ chưa bao giờ chọc cô tức như vậy,còn hắn là tên lưu manh lớn lối không biết xấu hổ trêu chọc cô.

Hắn không có tức giận ngược lại bỗng nhiên thu hồi hơi thở lười nhác không kềm chế được,ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô,

“Thật xin lỗi!”

Mặt cô dịu dàng như năm đó trung học đệ nhị cấp,mỗi lần luôn làm bất an trong lòng hắn dần dần an tĩnh lại.

Hắn bỗng nhiên nói chuyện nghiêm túc khiến Lâm San Ni sửng sốt một chút,nhưng ngay sau đó cô hiểu hắn tại sao nói xin lỗi,vì năm đó hắn đánh cược bạn bè mới làm quen cô,cô lại dùng lực đẩy hắn một chút sau đó quay đầu sang nơi khác.



“Không cần nói xin lỗi,bất quá lợi dụng lẫn nhau mà thôi!”

Hắn vì đánh cuộc,cô thì lợi dụng hắn khiến cho Lục Chu Việt chú ý đến cô,cho nên không cần thiết nói xin lỗi.Cô nói xong liền ôm văn kiện chạy ra khỏi phòng hội nghị,cô sau này không bao giờ … muốn liên quan đến tên lưu manh này nữa,hắn tốt nhất nên biến mất trong thế giới của cô,cô không thích đàn ông không theo bình thường, tính cách quái đản gian tà,điểm nào cũng không thích.

*

Hứa Lưu Liễm ban ngày chấp nhận lời hẹn Trần Thanh Sở đến quán bar uống rượu,thật ra chỉ thuần túy muốn chọc tức Lục Chu Việt,nhưng không nghĩ tới buổi tối Trần Thanh Sở thật gọi điện thoại đến cô muốn nói không đi,nhưng trên ban công từ lầu hai nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu bạc vững vàng dừng ở bên ngoài, nhớ tới chuyện tối qua hắn đã làm cô,cô liền cúp điện thoại mặc lên áo khoác vội vã chạy ra ngoài.

Không bao giờ … muốn ở đây đối mặt hắn hắn,không muốn để hắn nhục nhã cướp đoạt.

Mới vừa chạy đến cửa hắn cũng đã đi đến,bên ngoài tuyết vừa rơi,bông tuyết trắng noãn lốm đa lốm đốm rơi vào trên toác trên vai hắn,khiến cả người hắn thêm vài phần lạnh lùng,cô nhìn thấy hắn không khỏi co rúm lại một chút sau cúi đầu tiếp tục ra ngoài,hắn đưa tay kéo cô lại thản nhiên hỏi,

“Đi đâu?”

Cô không có ý tránh hắn,giương mắt khiêu khích nhìn hắn,từng câu từng chữ nói cho hắn nghe.

“Đi uống rượu!”

Sắc mặt của hắn khẽ thay đổi,cuối cùng buông lỏng tay ra ném cho cô bốn chữ.

“Sớm chút trở về !”

Vốn muốn chọc hắn giận mà đắc ý cô nhất thời tâm trạng thất khống,cô nhìn thấy bộ dạng nhạt nhẽo bình tĩnh kia liền hận đến muốn lớn tiếng thét chói tai, trên đời thất bại nhất chính là nhìn không ra thực lực đối phương hành quân không phân thắng bại,mà đối thủ của bạn hoàn toàn không để ý tới khiêu khích của bạn, cứ mặc cho cho bạn ầm ĩ ra sao hắn vẫn hờ hững.

Hắn vừa rồi phản ứng vậy làm cô thấy thất bại,cô cơ hồ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn một cái sau chạy nhanh ra khỏi biệt thự. Dọc theo đường đi nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh của hắn làm cô tức giận,mãi cho đến cửa quán bar mà Trần Thanh Sở hẹn sắc mặt của cô vẫn rất khó coi.

Trần Thanh Sở đã sớm chờ ở nơi đó, thấy cô mặt mày xanh mét vội đứng lên hỏi cô.

“Có chuyện gì? Người nào chọc giận em rồi?”

Hắn bất động thanh sắc quan sát nét mặt của cô,nhưng dáng vẻ cô như không hứng thú cái gì cũng không muốn nói,hắn không thể làm gì khác hơn buông tha đợi hai người uống rượu xong mới hỏi.

Thật ra Hứa Lưu Liễm hoàn toàn không thích trường hợp ồn ào,cô chạy đến nơi này vì muốn chọc hắn giận,hắn không phải nói chỉ cần cô không ly hôn muốn làm gì cũng được sao? Cô cũng muốn xem một chút,cô hằng đêm ra vào quán ăn đêm cả ngày say rượu thành tánh hắn có thể chịu được hay không ?

Dù hiện tại quan hệ giữa cô và hắn không tốt,nhưng cô và Trần Thanh Sở cũng như cũ không hì hợp ý,hai người tìm một bàn sau khi ngồi xuống cô gọi mấy ly rượu sau đó gục lên bàn uống,trong lúc uống cô nhớ tới ban đầu hắn đợi cô uống rượu say ép cô ký này phần hiệp ước,trong lòng không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi ngửa đầu từng ngụm từng ngụm uống cạn.

Trần Thanh Sở nhìn cô vài lần sau rốt cục không nhịn được đoạt ly rượu trong tay cô.

“Cô bé, uống nhiều quá không tốt!”



Hắn nhìn ra tâm trạng cô rất tệ,nhưng không nỡ nhìn cô uống đến say mèm,tửu lượng cô có hạn đều này hắn biết.Thật vất vả có thể dụ cô ra ngoài, hắn tại sao có thể để cô uống say nha?

“Có chuyện gì được hay không !”

Cô một tay chống đầu,một tay vươn ra đoạt ly rượu trong tay hắn,hắn không đưa cô cô,cô liền giở tính trẻ con muốn đoạt của hắn,động tác bốc đồng của cô khiến hắn nhớ tới lúc bọn họ quen nhau,cô thường tùy hứng đoạt đồ hắn.

Đang lúc hắn thất thần cô đoạt lấy ly rượu đó uống,hắn nhìn hai gò má cô ửng hồng sâu lắng mở miệng,

“Hắn lần này làm sao độ lượng vậy,có thể cho em ra ngoài uống rượu với anh?” Cô rũ mắt nhìn ly rượu đã uống cạn,mặt không chút thay đổi nói.

“Em muốn ra ngoài thì ra ,muốn uống rượu thì uống rượu,hắn quản được em sao?”

Nghe câu trả lời của cô Trần Thanh Sở trong mắt lóe lên tia đắc ý,cô nói vậy chúng tở quan hệ giữa cô và hắn đã rơi vào cục diện bế tắc,bởi vì dựa theo tính tình của cô,nếu như bọn họ rất hòa thuận cô sẽ nói chuyện che chở hắn,nhưng hôm nay cô nói hắn không thể xen vào cô,hắn nghĩ,xem ra cú điện thoại ngày đó đã có tác dụng.

Thật ra cho dù cô không nói hắn cũng mơ hồ đoán được hai người bọn họ đã xảy ra vấn đề gì,nếu không hắn làm sao có thể hẹn được cô,lúc trước ở thành phố N còn có sau khi trở về Ôn Thành hắn từng hẹn cô nhiều lần đều bị cô lấy cớ cự tuyệt.

Nghĩ tới đây hắn vội vàng nhìn cô cẩn thậh hỏi.

“Vậy em hiện tại tính làm gì với anh ta?”

“Uống rượu!”

Cô miễn cưỡng rót cho mình một ly rượu,không biết tại sao,cho dù quan hệ của cô và người đó không tốt,cô cũng không muốn nói chuyện này với Trần Thanh Sở .

Cô tránh né khiến Trần Thanh Sở có cảm giác thất bại,nhưng cằm ly rượu mình ánh mắt kiên định nhìn cô nói,

“Mặc kệ kết cục em và hắn thế nào,anh cũng chờ em!”

Hứa Lưu Liễm sửng sốt,nhưng ngay sau đó cười xé xa đề tài kia,

“Em là một người đã có chồng anh chờ em làm gì,cho dù có một ngày ly hôn em cũng là phụ nữ một đời chồng,nhiều cô gái xinh đẹp anh không đợi,anh đợi một người như em làm gì!”

Trần Thanh Sở nghe ra trong lời cô có ý muốn ly hôn,bưng ly rượu lên nhìn cô tâm trạng thật tốt cười.

“Ngàn vàng khó mua đều mình muốn ?”

Hứa Lưu Liễm coi lời hắn là hồ ngôn loạn ngữ,bởi vì cô không muốn quen lại Trần Thanh Sở nữa,cho dù cô ly hôn với Lục Chu Việt cũng không thể nào quay lại Trần Thanh Sở,không biết tại sao cô cảm thấy giữa hai người cách một hố rất sâu,hắn nhảy không qua,cô cũng bước không đến,bọn họ nhất định chỉ có thể làm người từng yêu thôi.

Khi bọn họ ra khỏi quán bar đã là rạng sáng nửa đêm,cô uống đến đầu váng mắt hoa cộng thêm dạ dày khó chịu cho được Trần Thanh Sở dìu ra khỏi quán bar, kết quả vừa liền gặp được chiếc xe Land Rover màu bạc của hắn im lặng dừng ở trước cửa quán rượu,cô say rượu thoáng cái liền tỉnh rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook