Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Quyển 1 - Chương 6: Bại lộ
Tiểu Mạc Tử
07/03/2016
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cuộc thi đã đến, và Tố Tố cũng trải qua bốn cuộc thi.
Lọt vào vòng trong, có tên trong danh sách của ải cuối cùng.
Đêm khuya, Mộc Diện đã đột nhập vào Mai phủ rồi đưa Tố Tố ra đi một cách quỷ thần không hay.
Sau bốn cuộc thi, lượt bỏ không ít tiểu hài vô năng, chỉ có những người thắng cuộc và là người giỏi nhất mới lọt vào đây.
Trời chưa sáng Tố Tố đã cùng các tiểu hài tập họp tại một chỗ, rồi cùng nhau lên núi theo quy định của cuộc thi.
Lúc này Tú Hạnh liếm liếm môi khô của mình, thần sắc lộ ra chút lo âu, hai tay không ngừng đan vào nhau, biểu hiện của chứng sợ hãi trước khi thi mà lúc nhỏ Tố Tố hay gặp.
Đến đây Tố Tố không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng hôm kia Tú Hạnh còn ba hoa khoác lác lớn miệng kêu to, sống có gì vui, chết có gì buồn, có gì phải sợ đâu nào? Ngờ đâu đến hiện tại, chính mình phải đối mặt, mới biết sợ là gì thì có phải hay không đã quá muộn?
Khi các tiểu hài đã xếp hàng ngay ngắn đâu vào đó thì Mộc Diện cùng lục đại đường chủ chính thức lộ diện, dưới này, Tú Hạnh nhỏ giọng nói “Đó chính là phó cung chủ Mộc Diện của chúng ta”
“Làm sao ngươi biết” một nam hài áo xanh chớp chớp mắt tò mò hỏi. Cái vị phó cung chủ này lần đầu tiên mới xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, khó trách mà không ai biết ngoài cung chủ còn có cái phó cung chủ.
Sờ sờ mũi một cách thật đắc ý “Đương nhiên, mọi chuyện trong giáo, ta liền biết nhất thanh sở thị”, thật ra chỉ vì trải qua bao lần bát quái, mới biết được thông tin quan trọng này thôi.
“Phải không?” nam hài với đôi mắt đen lộ ra tia trào phúng, hướng tới Tú Hạnh bắn không ngừng.
“Đặng Khâm, ngươi không phục thì một chút chúng ta cùng so tài sẽ biết, đừng có làm kẻ tiểu nhân bỉ ổi, đâm lén sau lưng người khác!” vừa bắt gặp đến nụ cười khiếm nhã trên mép môi của Đằng Khâm, lửa hận trong lòng Tú Hạnh đã sắp phát tác, nàng chính là ghét nhất hạng người như Đặng Khâm, ỉ ôi mình có chút thực lực thì vênh váo ra mặt!
“A, ta chỉ sợ nhà ngươi thua đến mạng nhỏ cũng không còn” Đặng Khâm cười hắc hắc, ôm lấy thanh kiếm trên tay, dáng vẻ uy vũ, không biết có phải do Đặng Khâm sở hữu số tuổi lớn hơn các tiểu hài trong này hay không, mà toàn thân liền toát ra một cổ anh khí bức người, làm cho người khác xem đến lóa mắt.
Từ khi xuyên qua cho đến nay, ngoại trừ vị đại ân nhân kia, đây chính là nam tử thứ hai, làm cho Tố Tố cảm thấy có hứng thú lớn như vậy.
“Ngươi” Tú Hạnh giận đỏ mắt, không chỉ huênh hoang, mà còn khá tự đại đấy!
“Được rồi, phía dưới, im lặng” phía trên truyền đến thanh âm uy nghiêm không chút tình người của Mộc Diện, tức khắc những người trong hiện trường ngậm chặt miệng, một mảnh tĩnh lặng kéo dài.
Mộc Diện ở trên cành cây đưa mắt xuống dưới, tay chấp ở phía sau lưng, đứng thẳng người, lạnh giọng “Nghe cho rõ đây, đây là ải cuối cùng, các ngươi đều là cô nhi, là kẻ đầu đường xó chợ, may nhờ cung chủ thương xót, nên đem đến cho các ngươi cơm no áo ấm, hiện tại là lúc cung chủ gặp khó khăn, đến lượt các ngươi ra tay giúp đỡ rồi, các ngươi đã đi đến nước này, chỉ có một con đường để chọn, một là mình sống, hai là chết. Ở trên chiến trường, lục thân bất nhận, tuy nhiên, sống chết của các ngươi ta không bận tâm, ta chỉ cần những người có thực lực, không phải là phế thải, vì vậy, các ngươi muốn trở thành những anh tài hảo hán được thiên hạ tôn vinh, hay là những phế vật bị người đời cười chê?”
<<>>
“Hảo, vậy thì trong năm ngày này, các ngươi hãy cố gắng sinh tồn, lấy cho bằng được lá cờ ở trên núi”
<<>>
Những hài tử lọt trong danh sách, đều là những tinh anh trong tinh anh, và họ chỉ chờ có ngày này, hiển nhiên phấn kích hơn người rồi.
“Hảo, xuất phát” lá cờ lớn có ký hiệu đầu lâu, con mắt trái chảy máu, miệng bị một cây dao đâm dọc vào vừa phất xuống, tất cả mọi người liền thi nhau chạy lên núi.
Ngay cả Tú Hạnh cũng không chịu đi sau, liền nhất nhất thẳng tiến, chỉ có mỗi Tố Tố cũng Đặng Khâm là đi một cách tiêu sái, thong dong, dửng dưng, chẳng có không chút lo âu nào, như thể hai người chỉ đi tản mạn…
Khi hai người đuổi kịp bước chân của những người khác thì sắc trời đã không còn sớm, trong khi tất cả mọi người đang lao đầu vào kiếm củi, nấu thức ăn, trong nháy mắt, Tố Tố cảm thấy họ già đi mười tuổi, ngay cả hành động cũng chậm chạp hẳn đi.
Cũng phải thôi, tất cả họ đều là những tiểu hài chưa thành niên, sức lực đương nhiên kém hơn người lớn rất nhiều.
Huống hồ chi họ chạy suốt một quãng đường dài, đã tiêu hao đi không ít năng lượng cùng hơi sức của họ, mà bây giờ, họ còn chưa được phép nghỉ ngơi, còn phải đi nhặt củi khô, cùng bắt thú rừng, nên gương mặt của họ ai nấy cũng đều rất tệ.
Tố Tố không muốn nghĩ nhiều, cũng chẳng muốn nhìn, mà chỉ chiếm một diện tích nhỏ, là ngồi ở dưới góc cây lớn, từ trên đường hái được không ít quả dại, đây cũng là thời khắc đắp no cái dạ dày trống rỗng của chính mình.
Về phía Đặng Khâm cũng không khác gì Tố Tố, chỉ khác mỗi chỗ dừng chân là Đặng Khâm có thói quen là phải ngủ trên cây.
Nhìn đến hai người sắc mặt tươi tắn, hồng hào, dáng vẻ thư thái tự tại không chút mệt nhòa còn rất ‘chói lọi’ thì không ít người hối hận không ngớt.
Tất cả bọn họ có nhiệt huyết thì sao? Ngay từ đầu đã thua về ‘trí’ rồi, trong khi người ta khỏe khắn, tươi tắn, còn chính mình thì mệt mỏi, tàn tạ, chỉ sợ hai người họ giết tới thì bọn họ cũng chẳng thể phản kháng nổi, hữu dũng vô mưu là dùng để miêu tả họ lúc này.
Đang dựa lưng vào góc cây để ngủ thì Tố Tố giật mình.
Không chỉ mình Tố Tố, mà xung quanh vốn lặng im thì từng tiếng nói chen chúc vang lên, làm náo loạn cả nơi này.
Tất cả những tiểu hài xung quanh cũng thức tỉnh bởi tiếng hú rùng rợn kia.
“Không phải chứ?”
“Trời ạ, sao lại có thể như vậy?”
“Thật đáng sợ!!”
Tất cả mọi người không tự giác cùng hoảng loạn như bầy gà con lạc mất mẹ.
Đặng Khâm trên cây hừ lạnh, nhìn thấy mọi người chưa đánh đã loạn thì không khỏi cảm khái, và đồng thời cũng nhếch môi hé ra nụ cười ngoan độc: dù sao loại bớt đối thủ cũng tốt, còn hơn chừa lại để hao tổn lương thực.
Nếu trách thì hãy trách lão thiên gia gia đi!
Nhìn đến cảnh người mặt trắng, người mặt xanh, khoa trương hơn là ôm nhau mà khóc vì hoảng sợ thì Tố Tố không khỏi cau mày, dẫu sao họ cũng chỉ là đứa bé chưa lớn, vậy mà ông trời đã đưa ra đề tài thật nan giải, họ làm sao mà ứng phó nổi đây?
Có trách cũng trách số phận chính mình hẩm hiu mà thôi….
Rất ít tiểu hài còn kịp thời suy nghĩ, vận công bay lên cây, ngược lại có những tiểu hài sợ đến chân không nhúc nhích được.
Loài vật lông xám ghê tởm cuối cùng đã kéo đến cả bầy, bọn chúng so với trong trí nhớ của Tố Tố còn to lớn hơn gấp bội lần.
Mới đầu Tố Tố cũng dự định leo lên cây như ‘ai đó’, cho đến khi một tiếng hét thật quen thuộc vang lên “Á”
“Hahaha, cắn chết nó đi, cắn chết nó đi” đứng trên cây, Hách Uyển Oanh ngước mắt xuống dưới, mồm to khanh khách cười phấn kích tựa như đang xem một vở kịch hay.
“Chụp lấy” quăng cho người góc bên kia cây trường kiếm trước khi bị lũ sói xé xác.
Cầm lấy cây trường kiếm đã rời khỏi vỏ, bạch quang trên thanh kiếm xẹt qua một tia sáng, lũ sói miễn cưỡng lùi lại.
Nhưng khi bọn chúng nhìn đến người đang cầm cây kiếm run rẩy, tuyệt không có chút sát ý, ngược lại còn sợ sệt, thì bọn chúng quay đầu nhìn lẫn nhau, đồng loạt xông lên.
“Á” một mảnh thanh âm to lớn náo động cả một vùng, bồ câu xung quanh cũng bị đánh động, lập tức sải cánh bay đi.
“Giỏi lắm” nắm chặt hai tay thành quyền đầu, ở trên cây cao, Tố Tố gương mắt nhìn người ở dưới, đôi mâu trầm tĩnh, tựa như truyền sức mạnh cho người phía dưới, không ngừng kích lệ người phía dưới tuyệt không được bỏ cuộc, vì đến giờ phút này, không còn đường để thoái lui, chỉ có cách tiến lên nếu còn muốn sống.
Đôi mắt không gợn sóng kia đã chỉ dẫn từng đường đi, nước bước cho người ở dưới, nhưng Tố Tố nhận ra trong đôi mắt của người kia ngoại trừ cảm kích còn có một tia giận dỗi?
Hàm răng nang nhớt nhát tràn đầy nước miếng nhờn nhợt đang grừ grừ rầm lên vì đồng loại bị sát hại. Đôi mắt sáng quắc trong đêm, chứng tỏ lũ sói thật sự bị chọc giận rồi.
“Còn chừng chờ gì nữa, không giết chúng, để chúng giết mình à?”
Nghe vậy, người kia miễn cưỡng khôi phục lại lý trí, lập tức vung kiếm lên, chẳng mấy chốc, thi sói chất đầy ở dưới đất, máu chảy lênh lánh, mùi tanh hôi thối bắt đầu bốc lên.
Đột nhiên một vật thể chưa xác định hướng về phía ‘dũng sĩ diệt sói’. Là người tập võ nghệ, phản ứng cực nhanh, rất mau chộp lấy vật thể kia trong tay.
Rồi nhìn đến Đằng Khâm đang lười biếng nằm chống tay ra đằng sau, bộ dáng thật hưởng thụ, khóe miệng vốn ôm lấy tia cười ngả ngớn thì hiện tại mím chặt thành đường thẳng, ý bảo, mau chóng xóa tan mùi máu hôi hám trước khi dẫn dụ toàn thể bọn động vật hoang dã tạp chủng kia kéo đến.
“Còn không mau xử lý, muốn lũ khác kéo đến à, dù có thì hai kẻ trên kia cũng chẳng thể giúp ngươi lần hai đâu” Hách Uyển Oanh ác thanh nhắc nhở, thanh âm dù nhẹ nhàng, nhưng nghe ra rất chói tai.
Tố Tố phiền não thở dài, mặc dù không có chính tay giúp đỡ, nhưng chuyện đêm nay, cô chính thức bị bại lộ rồi.
“Đừng đứng đó thị uy mà chỉ chỏ, Khâm mỗ không phải là hạng người dễ dàng bị người ta đè đầu cưỡi cổ, ta tin chắc Tú Hạnh cũng vậy!” dù không liếc nhìn sắc mặt của Hách Uyển Oanh, Đặng Khâm đại khái đoán được nàng ta có bao nhiêu hận ý với mình, dù sao cũng bị bại lộ, hắn không tính phải cúi đầu khép nép với người khác nữa.
Hách Uyển Oanh không nói, mà chỉ cao ngạo hừ lên một tiếng, rồi ôm kiếm, nằm trên nhánh cây, nhắm mắt lại, nhưng răng nang đang cắn chặt lấy nhau như đang suy ngẫm một cái gì đó.
Lọt vào vòng trong, có tên trong danh sách của ải cuối cùng.
Đêm khuya, Mộc Diện đã đột nhập vào Mai phủ rồi đưa Tố Tố ra đi một cách quỷ thần không hay.
Sau bốn cuộc thi, lượt bỏ không ít tiểu hài vô năng, chỉ có những người thắng cuộc và là người giỏi nhất mới lọt vào đây.
Trời chưa sáng Tố Tố đã cùng các tiểu hài tập họp tại một chỗ, rồi cùng nhau lên núi theo quy định của cuộc thi.
Lúc này Tú Hạnh liếm liếm môi khô của mình, thần sắc lộ ra chút lo âu, hai tay không ngừng đan vào nhau, biểu hiện của chứng sợ hãi trước khi thi mà lúc nhỏ Tố Tố hay gặp.
Đến đây Tố Tố không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng hôm kia Tú Hạnh còn ba hoa khoác lác lớn miệng kêu to, sống có gì vui, chết có gì buồn, có gì phải sợ đâu nào? Ngờ đâu đến hiện tại, chính mình phải đối mặt, mới biết sợ là gì thì có phải hay không đã quá muộn?
Khi các tiểu hài đã xếp hàng ngay ngắn đâu vào đó thì Mộc Diện cùng lục đại đường chủ chính thức lộ diện, dưới này, Tú Hạnh nhỏ giọng nói “Đó chính là phó cung chủ Mộc Diện của chúng ta”
“Làm sao ngươi biết” một nam hài áo xanh chớp chớp mắt tò mò hỏi. Cái vị phó cung chủ này lần đầu tiên mới xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, khó trách mà không ai biết ngoài cung chủ còn có cái phó cung chủ.
Sờ sờ mũi một cách thật đắc ý “Đương nhiên, mọi chuyện trong giáo, ta liền biết nhất thanh sở thị”, thật ra chỉ vì trải qua bao lần bát quái, mới biết được thông tin quan trọng này thôi.
“Phải không?” nam hài với đôi mắt đen lộ ra tia trào phúng, hướng tới Tú Hạnh bắn không ngừng.
“Đặng Khâm, ngươi không phục thì một chút chúng ta cùng so tài sẽ biết, đừng có làm kẻ tiểu nhân bỉ ổi, đâm lén sau lưng người khác!” vừa bắt gặp đến nụ cười khiếm nhã trên mép môi của Đằng Khâm, lửa hận trong lòng Tú Hạnh đã sắp phát tác, nàng chính là ghét nhất hạng người như Đặng Khâm, ỉ ôi mình có chút thực lực thì vênh váo ra mặt!
“A, ta chỉ sợ nhà ngươi thua đến mạng nhỏ cũng không còn” Đặng Khâm cười hắc hắc, ôm lấy thanh kiếm trên tay, dáng vẻ uy vũ, không biết có phải do Đặng Khâm sở hữu số tuổi lớn hơn các tiểu hài trong này hay không, mà toàn thân liền toát ra một cổ anh khí bức người, làm cho người khác xem đến lóa mắt.
Từ khi xuyên qua cho đến nay, ngoại trừ vị đại ân nhân kia, đây chính là nam tử thứ hai, làm cho Tố Tố cảm thấy có hứng thú lớn như vậy.
“Ngươi” Tú Hạnh giận đỏ mắt, không chỉ huênh hoang, mà còn khá tự đại đấy!
“Được rồi, phía dưới, im lặng” phía trên truyền đến thanh âm uy nghiêm không chút tình người của Mộc Diện, tức khắc những người trong hiện trường ngậm chặt miệng, một mảnh tĩnh lặng kéo dài.
Mộc Diện ở trên cành cây đưa mắt xuống dưới, tay chấp ở phía sau lưng, đứng thẳng người, lạnh giọng “Nghe cho rõ đây, đây là ải cuối cùng, các ngươi đều là cô nhi, là kẻ đầu đường xó chợ, may nhờ cung chủ thương xót, nên đem đến cho các ngươi cơm no áo ấm, hiện tại là lúc cung chủ gặp khó khăn, đến lượt các ngươi ra tay giúp đỡ rồi, các ngươi đã đi đến nước này, chỉ có một con đường để chọn, một là mình sống, hai là chết. Ở trên chiến trường, lục thân bất nhận, tuy nhiên, sống chết của các ngươi ta không bận tâm, ta chỉ cần những người có thực lực, không phải là phế thải, vì vậy, các ngươi muốn trở thành những anh tài hảo hán được thiên hạ tôn vinh, hay là những phế vật bị người đời cười chê?”
<<
“Hảo, vậy thì trong năm ngày này, các ngươi hãy cố gắng sinh tồn, lấy cho bằng được lá cờ ở trên núi”
<<
Những hài tử lọt trong danh sách, đều là những tinh anh trong tinh anh, và họ chỉ chờ có ngày này, hiển nhiên phấn kích hơn người rồi.
“Hảo, xuất phát” lá cờ lớn có ký hiệu đầu lâu, con mắt trái chảy máu, miệng bị một cây dao đâm dọc vào vừa phất xuống, tất cả mọi người liền thi nhau chạy lên núi.
Ngay cả Tú Hạnh cũng không chịu đi sau, liền nhất nhất thẳng tiến, chỉ có mỗi Tố Tố cũng Đặng Khâm là đi một cách tiêu sái, thong dong, dửng dưng, chẳng có không chút lo âu nào, như thể hai người chỉ đi tản mạn…
Khi hai người đuổi kịp bước chân của những người khác thì sắc trời đã không còn sớm, trong khi tất cả mọi người đang lao đầu vào kiếm củi, nấu thức ăn, trong nháy mắt, Tố Tố cảm thấy họ già đi mười tuổi, ngay cả hành động cũng chậm chạp hẳn đi.
Cũng phải thôi, tất cả họ đều là những tiểu hài chưa thành niên, sức lực đương nhiên kém hơn người lớn rất nhiều.
Huống hồ chi họ chạy suốt một quãng đường dài, đã tiêu hao đi không ít năng lượng cùng hơi sức của họ, mà bây giờ, họ còn chưa được phép nghỉ ngơi, còn phải đi nhặt củi khô, cùng bắt thú rừng, nên gương mặt của họ ai nấy cũng đều rất tệ.
Tố Tố không muốn nghĩ nhiều, cũng chẳng muốn nhìn, mà chỉ chiếm một diện tích nhỏ, là ngồi ở dưới góc cây lớn, từ trên đường hái được không ít quả dại, đây cũng là thời khắc đắp no cái dạ dày trống rỗng của chính mình.
Về phía Đặng Khâm cũng không khác gì Tố Tố, chỉ khác mỗi chỗ dừng chân là Đặng Khâm có thói quen là phải ngủ trên cây.
Nhìn đến hai người sắc mặt tươi tắn, hồng hào, dáng vẻ thư thái tự tại không chút mệt nhòa còn rất ‘chói lọi’ thì không ít người hối hận không ngớt.
Tất cả bọn họ có nhiệt huyết thì sao? Ngay từ đầu đã thua về ‘trí’ rồi, trong khi người ta khỏe khắn, tươi tắn, còn chính mình thì mệt mỏi, tàn tạ, chỉ sợ hai người họ giết tới thì bọn họ cũng chẳng thể phản kháng nổi, hữu dũng vô mưu là dùng để miêu tả họ lúc này.
Đang dựa lưng vào góc cây để ngủ thì Tố Tố giật mình.
Không chỉ mình Tố Tố, mà xung quanh vốn lặng im thì từng tiếng nói chen chúc vang lên, làm náo loạn cả nơi này.
Tất cả những tiểu hài xung quanh cũng thức tỉnh bởi tiếng hú rùng rợn kia.
“Không phải chứ?”
“Trời ạ, sao lại có thể như vậy?”
“Thật đáng sợ!!”
Tất cả mọi người không tự giác cùng hoảng loạn như bầy gà con lạc mất mẹ.
Đặng Khâm trên cây hừ lạnh, nhìn thấy mọi người chưa đánh đã loạn thì không khỏi cảm khái, và đồng thời cũng nhếch môi hé ra nụ cười ngoan độc: dù sao loại bớt đối thủ cũng tốt, còn hơn chừa lại để hao tổn lương thực.
Nếu trách thì hãy trách lão thiên gia gia đi!
Nhìn đến cảnh người mặt trắng, người mặt xanh, khoa trương hơn là ôm nhau mà khóc vì hoảng sợ thì Tố Tố không khỏi cau mày, dẫu sao họ cũng chỉ là đứa bé chưa lớn, vậy mà ông trời đã đưa ra đề tài thật nan giải, họ làm sao mà ứng phó nổi đây?
Có trách cũng trách số phận chính mình hẩm hiu mà thôi….
Rất ít tiểu hài còn kịp thời suy nghĩ, vận công bay lên cây, ngược lại có những tiểu hài sợ đến chân không nhúc nhích được.
Loài vật lông xám ghê tởm cuối cùng đã kéo đến cả bầy, bọn chúng so với trong trí nhớ của Tố Tố còn to lớn hơn gấp bội lần.
Mới đầu Tố Tố cũng dự định leo lên cây như ‘ai đó’, cho đến khi một tiếng hét thật quen thuộc vang lên “Á”
“Hahaha, cắn chết nó đi, cắn chết nó đi” đứng trên cây, Hách Uyển Oanh ngước mắt xuống dưới, mồm to khanh khách cười phấn kích tựa như đang xem một vở kịch hay.
“Chụp lấy” quăng cho người góc bên kia cây trường kiếm trước khi bị lũ sói xé xác.
Cầm lấy cây trường kiếm đã rời khỏi vỏ, bạch quang trên thanh kiếm xẹt qua một tia sáng, lũ sói miễn cưỡng lùi lại.
Nhưng khi bọn chúng nhìn đến người đang cầm cây kiếm run rẩy, tuyệt không có chút sát ý, ngược lại còn sợ sệt, thì bọn chúng quay đầu nhìn lẫn nhau, đồng loạt xông lên.
“Á” một mảnh thanh âm to lớn náo động cả một vùng, bồ câu xung quanh cũng bị đánh động, lập tức sải cánh bay đi.
“Giỏi lắm” nắm chặt hai tay thành quyền đầu, ở trên cây cao, Tố Tố gương mắt nhìn người ở dưới, đôi mâu trầm tĩnh, tựa như truyền sức mạnh cho người phía dưới, không ngừng kích lệ người phía dưới tuyệt không được bỏ cuộc, vì đến giờ phút này, không còn đường để thoái lui, chỉ có cách tiến lên nếu còn muốn sống.
Đôi mắt không gợn sóng kia đã chỉ dẫn từng đường đi, nước bước cho người ở dưới, nhưng Tố Tố nhận ra trong đôi mắt của người kia ngoại trừ cảm kích còn có một tia giận dỗi?
Hàm răng nang nhớt nhát tràn đầy nước miếng nhờn nhợt đang grừ grừ rầm lên vì đồng loại bị sát hại. Đôi mắt sáng quắc trong đêm, chứng tỏ lũ sói thật sự bị chọc giận rồi.
“Còn chừng chờ gì nữa, không giết chúng, để chúng giết mình à?”
Nghe vậy, người kia miễn cưỡng khôi phục lại lý trí, lập tức vung kiếm lên, chẳng mấy chốc, thi sói chất đầy ở dưới đất, máu chảy lênh lánh, mùi tanh hôi thối bắt đầu bốc lên.
Đột nhiên một vật thể chưa xác định hướng về phía ‘dũng sĩ diệt sói’. Là người tập võ nghệ, phản ứng cực nhanh, rất mau chộp lấy vật thể kia trong tay.
Rồi nhìn đến Đằng Khâm đang lười biếng nằm chống tay ra đằng sau, bộ dáng thật hưởng thụ, khóe miệng vốn ôm lấy tia cười ngả ngớn thì hiện tại mím chặt thành đường thẳng, ý bảo, mau chóng xóa tan mùi máu hôi hám trước khi dẫn dụ toàn thể bọn động vật hoang dã tạp chủng kia kéo đến.
“Còn không mau xử lý, muốn lũ khác kéo đến à, dù có thì hai kẻ trên kia cũng chẳng thể giúp ngươi lần hai đâu” Hách Uyển Oanh ác thanh nhắc nhở, thanh âm dù nhẹ nhàng, nhưng nghe ra rất chói tai.
Tố Tố phiền não thở dài, mặc dù không có chính tay giúp đỡ, nhưng chuyện đêm nay, cô chính thức bị bại lộ rồi.
“Đừng đứng đó thị uy mà chỉ chỏ, Khâm mỗ không phải là hạng người dễ dàng bị người ta đè đầu cưỡi cổ, ta tin chắc Tú Hạnh cũng vậy!” dù không liếc nhìn sắc mặt của Hách Uyển Oanh, Đặng Khâm đại khái đoán được nàng ta có bao nhiêu hận ý với mình, dù sao cũng bị bại lộ, hắn không tính phải cúi đầu khép nép với người khác nữa.
Hách Uyển Oanh không nói, mà chỉ cao ngạo hừ lên một tiếng, rồi ôm kiếm, nằm trên nhánh cây, nhắm mắt lại, nhưng răng nang đang cắn chặt lấy nhau như đang suy ngẫm một cái gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.