Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Quyển 1 - Chương 7: Dùng trí hay là lực?
Tiểu Mạc Tử
07/03/2016
Mới sáng sớm, mọi người đã xuất phát, tuyến đường càng ngày càng rồ ghề, và mọi người đã học khôn ra, quyết định đi chầm chậm, còn hơn phải xức
thuốc mỡ đau nhức xương khớp như hôm qua.
Bẻ lá một phiến lá, Tố Tố xác định đây là dược liệu hiếm gặp, nên rất mau gom hết số còn lại, bỏ vào trong túi nhỏ bên người, dự phòng có gì sơ xuất lấy ra dùng.
“Ngươi thật thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã thông hiểu được y thuật” đang dự dịnh kiếm thêm một số quả dại ăn dọc đường cho đỡ nhàm thì toàn bộ động tác của Tố Tố liền dừng lại trước khi giọng điệu bất âm bất dương kia vang lên.
Tố Tố nghe giọng đoán người, nên liếc cũng không liếc người phía sau một cái, tiếp tục làm tiếp hành động bị đình chỉ ban nãy.
“Theo ta đi, ta nhất định không bạc đãi ngươi”, Tố Tố hơi giật mình, cười khẽ một tiếng, rồi nhìn người phía sau: “Có biết trước khi tin tưởng một ai đó, thì phải điều tra thân thế cặn kẽ của người đó?” ý nghĩ thật ngây thơ, bất quá cô thích!
Ôm lấy kiếm, Đặng Khâm tiêu sái tiến lên, mâu lên xuống, đánh giá Tố Tố một cái “Nếu ta không nắm rõ ngươi, thì ta sẽ không tùy tiện hành động”, hành động của cô hôm qua tuy có hơi ngu xuẩn, nhưng hắn biết, cô cũng không ngu cho hết, miễn cưỡng còn thể sử dụng được.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt “Ngươi cũng quá tự tin đi” hứng thú của Tố Tố với con người này càng mạnh mẽ.
“Đây không phải là điều tốt sao?”, ngước mâu lên, nhìn gương mặt tuấn tú của Đặng Khâm tràn đầy ý cười tự mãn thì Tố Tố không khỏi thở nhẹ, dự định xoay người ra đi thì nhận thấy tay bị kẻ khác chế trụ.
“Đặng mỗ muốn lĩnh giáo một chuyện: vì sao ngươi lại dùng loại ánh mắt tiếc nuối nhìn ta?”
Biết Đặng Khâm là hạng người đáng chết không buông, vả lại Tố Tố khá hứng thú với Đặng Khâm, cũng không ngại nói ra: “Con người ngươi quá tự kiêu tự mãn đi, thật dễ dàng nhìn rõ được trái tim ngươi đang muốn gì, đang sợ những gì!”
Sở dĩ Đặng Khâm tự tin như vậy, là vì trong đám hài tử nam nữ này sẽ tìm không ra đối thủ, ngay cả Hách Uyển Oanh, Đặng Khâm cũng chẳng đặt trong mắt, đơn giản, hắn tin trận này hắn thắng chắc rồi.
Không ngờ nửa đường lại xuất hiện cái Trần Giaỏ Kim ngăn cản kế hoạch của hắn…
“Người làm đại sự, tuyệt đối phải biết nhịn và nhẫn, cả hai điều ngươi cũng không có, bảo ta làm sao mà an tâm đi theo một người như ngươi?” Tố Tố nói một cách hợp tình hợp lý.
“Vậy ngươi có sao?” Đặng Khâm không khỏi cảm thấy buồn cười, chính cô cũng vậy, có tư cách nói hắn sao?
Tố Tố cự tuyệt trả lời, chỉ cười thấp vài tiếng “Theo ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi” quăng trả lại câu nói của Đặng Khâm ban nãy cho chính hắn, Tố Tố đắc ý cười hắc hắc, thong dong sải bước đi.
“Chết tiệt” Đặng Khâm dậm chân, đánh tay, bị kẻ khác coi như thằng hề mà đùa bỡn tay thì hắn tức đến độ muốn phun ra ngụm máu tươi, không thể không nói, khả năng khiến người khác tức chết của Tố Tố quả thật rất lợi hại.
Đi được nửa chặn đường thì Tố Tố ngừng lại cước bộ.
Không phải là cô không muốn đi tiếp, mà là một đống vật cản đường đã ngăn trở bước đi của cô rồi.
“Có thể dành chút ít thời gian cho ta?” ánh mắt ngạo nghễ hướng cô mà đánh tới.
“Được Hách tỷ tỷ coi trọng, quả thật là vinh hạnh của Tố Tố”, không thể không tự công nhận mình là người hai mặt, nhưng là làm đại sự, làm sao lại để tâm kẻ khác đánh giá mình ra sao?
“Thật biết điều, chẳng trách cung chủ lại coi trọng ngươi như vậy” Hách Uyển Oanh tiến lên, đi một vòng quanh Tố Tố, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Tố Tố “Ta thấy ngươi cũng là người thông minh, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi biết đó, cách làm việc của Hách Uyển Oanh từ trước đến nay là tuyệt đối không để cho kẻ thù của mình tồn tại, nhất là người có thực lực” nếu Tố Tố là người dưới trướng nàng thì sẽ khác.
Tố Tố hừ lạnh trong lòng, đối với những lời này coi như học hỏi kinh nghiệm, thật chất là không nghe lọt tai, chẳng phải trên thế gian này có câu: thắng làm vua, thua làm giặc, chưa đấu với nhau thì đã gương cờ đầu hàng, đây tuyệt đối không phải là cá tính của cô!
“Đa tạ sự nhắc nhở của Hách tỷ tỷ, Tố Tố cũng cám ơn tấm lòng Hách tỷ tỷ dành cho Tố Tố, nhưng con người Tố Tố từ trước đến đây luôn độc lai độc vãng, tuyệt không muốn cúi đầu trước ai, vả lại Tố Tố chẳng qua chỉ là một tiểu hài bình thường, tự hỏi mình có khả năng gì để được Hách tỷ tỷ chú trọng đến đây?”
“Tố Tố, đừng tưởng mình có chút thực lực thì hống hách”, Tố Tố nhận ra người bạo gan dám đứng trước mặt mình diệu võ gương oai Thoa Phù, người vừa là bằng hữu mà vừa là quân sư gian thần nịnh nót sau lưng Hách Uyển Oanh.
Nhận thấy Thoa Phù có phần hơi kích động, Hách Uyển Oanh giơ tay lên, ý bảo Thoa Phù im lặng, “Tố Tố, ta cho ngươi cơ hội lần cuối, cuối cùng ngươi có gia nhập hay không”
“Vậy Tố Tố cũng nói lần cuối, cả đời này Tố Tố cũng không thích chịu uy hiếp bởi ai” đặc biệt là một nữ vô năng.
“Được lắm, vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau trên chiến trường!” hạ tối hậu thư xong, Hách Uyển Oanh cười lạnh, liền hô ‘đi’.
Nhóm người Hách Uyển Oanh vừa rút thì Tố Tố chỉ bình đạm (bình thản +thanh đạm) mà cười hời hợt, nụ cười không biểu thị gì cả, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Rồi đột nhiên bên tai nghe được một thanh âm nhẹ phát ra từ lùm cỏ bên kia thì vội hờn giận trách móc: “Người đã đi hết rồi, sẽ không quay lại, đừng sợ bị liên lụy”
Bị nói như vậy, ngươi kia đỏ cả mặt, từ lùm cỏ bước ra, tựa tiếu phi tiếu mỉa một câu “Hóa ra từ trước ta chỉ là con ngốc bị người khác lợi dụng”
“Hửm” Tố Tố vờ ngạc nhiên kéo dài tiếng, rồi nhếch mép vẽ nên đường cung hoàn hảo ẩn ẩn hiện lên ranh ma “Nếu sớm biết ngươi là người như vậy, thì hôm qua ta đã không giúp đỡ ngươi”, aiz, thật là người vô ơn nha.
“Hừ” Tú Hạnh hừ khinh thường một cái, thở phì phò “Đừng tưởng ta đây nợ ngươi một ân tình, kỳ thực ân tình ngươi nợ ta còn nhiều gấp bội” làm cho Tú Hạnh một mực thương hại Tố Tố, luôn giúp đỡ Tố Tố trong bất kỳ mọi hoàn cảnh, vậy mà Tố Tố lại chính là kẻ thông minh, không, phải nói là một phiến tử mới đúng, gạ gẫm sự đồng tình của người khác mà giả vờ câm, lại giả khù khờ, biến nàng thành con ngốc, thành trò xiếc trong mắt mọi người.
“Tú Hạnh, kỳ thực ngươi chớ nên giận ta, ta là thân bất do kỷ” Tố Tố ảm đạm nói, trước kia cô không hé miệng, chỉ là muốn bảo trì bản thân mình an toàn đến phút cuối.
Cuộc thi quy mô lớn như vậy, lại có tiền đồ sáng lạn như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng muốn nhắm tới là không sai, mà có loại người âm hiểm vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn gì. Mình trong sáng, địch trong tối, bắt buộc cô phải làm như thế, cô không muốn mình chưa ra trận thì đã bị giết chết!
“Nếu ta giận ngươi, ta đã không cùng ngươi nói chuyện rồi, ta mới không phải là loại người đó!” cô ruốt cuộc xem đến Tú Hạnh là hạng người gì?
“Phải không?” nhìn bộ dạng tức giận đến đỏ cả mặt thì quỷ mới tin Tú Hạnh không giận cô.
“Ngươi cũng nên cho ta một chút thời gian để thích ứng chứ, đâu phải nói không giận liền không giận” nhìn đôi mâu không gợn sóng hiện lên tia trào phúng thì Tú Hạnh biết Tố Tố đang nghĩ những gì.
“A” Tố Tố vờ than khổ, thở dài một cái.
“Này, chờ ta” thấy Tố Tố không nhìn mình một cái mà rất tự nhiên bước đi thì Tú Hạnh mau chóng đuổi theo, bởi vì ngay từ khắc Tố Tố cứu Tú Hạnh, thì Tú Hạnh biết mình nhìn không lầm, đây là người bạn tốt để kết giao.
Thế là những ngày tới, hai người không nói không rằng, không ai ép bức ai, không ai cưỡng cầu gì cả, bình bình thản thản cùng nhau tiến lên trước.
Thấm thoát, ngày thứ năm đã tới, tất cả mọi thứ đều xảy ra một cách bình thường, xung quanh đường đi vẫn phẳng lặng như mặt hồ, cũng không có gì mới mẻ.
Trên con đường núi dài ngoằn, chỉ còn có hai bóng người, “Ta thật không hiểu, cuối cùng ngươi đi đánh trận hay đi ngắm cảnh” nhìn bộ dáng thong dong, an nhàn, không chút sầu não hay muộn phiền thì Tú Hạnh cảm thấy nóng trong người, vừa đi vừa than thở.
“Suỵt” bỏ ngoài tai tiếng trách móc, Tố Tố làm hành động suỵt một tiếng, làm cho Tú Hạnh không tự giác đóng thành thạch nhân(*), xem cô trả lời ra sao.
(*) người đá
“Bắt được ngươi rồi” Tố Tố hưng phấn thò tay vào đất cát, lấy ra một con rắn màu sắc lòe lẹt.
“Ngươi” Tú Hạnh trợn tròn đôi mắt, tựa hồ muốn sùi bọt mép, sau đó thở hổn hển “Giờ này mà ngươi còn tâm tình đi bắt rắn!” có phải Tú Hạnh này bị mù hay không mà chọn lầm người để theo, nàng có thể hay không rút lại lời nói năm ngày trước? (Muộn zòy =]])
“Tú Hạnh, ta nói rồi, thời gian còn dài, ngươi…này” chưa nói hết, tay của Tố Tố đã bị người khác lôi kéo đi. Không muốn nghe người phía sau nói lời vô bổ, người phía trước dùng hết chín trâu hai hổ để lôi được Tố Tố đến địa điểm như Mộc Diện đã nói.
Chưa lên đến thì có một bóng đen không rõ hình dạng đã chắn ngang ở giữa đường, đến lúc hai người tới gần mới xác định cái bóng đen này là một con người, mà đối với hai người lại cực kỳ quen thuộc.
“Đặng Khâm, sao nhà ngươi lại đứng ở đây?” đáng lẽ giờ này hắn phải ở trong trận chiến dành cờ chứ? Sao lại nhàn nhã đứng phơi nắng tại đây.
Đặng Khâm phớt lờ câu hỏi vô nghĩa của Tú Hạnh, chỉ ôm kiếm trước ngực, đôi mâu đen đáy sắc bén nhìn lại Tố Tố một lần “Ngươi xác định rằng ngươi có bản lĩnh hơn ta?”
“Không”, rồi lại hờn hợt thêm một câu “Bất quá ta sẽ không làm ngươi thất vọng”
“Này, hai ngươi đang nói gì vậy?” Tú Hạnh ngẩn tò te đứng ở chính giữa hai người, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng” dù giọng nói chưa cải biến được, nhưng đôi mâu thâm trầm đã để lộ một tia phục tùng.
Tố Tố nhoẻn môi nhếch lên nụ cười tràn đầy tự tin xem ra khá hài lòng với Đặng Khâm: “A, xem nào, giờ này chắc cũng xong xuôi, chúng ta lên nào”
“Này, cuối cùng giữa hai ngươi có gian tình gì a” Tú Hạnh thật sự sắp bị sự kỳ bí của hai người làm cho tò mò gần chết, mà hai người kẻ thì cạy miệng không được, người kia thì miệng hơn độc xà, thật khổ, thật khổ a.
Không nghe Tú Hạnh phán đoán bừa bãi, hay la hét ỉ ôi như hài tử đòi kẹo, hai người vẫn nhắm thẳng mục tiêu của mình mà tiến tới.
Sắp tới gần thì hai người cùng một hành động, đó là dừng lại cước bộ, Tú Hạnh thì gấp gáp đi lên, mà hai người lại chắn ngay ở giữa đường, làm cho Tú Hạnh chống đỡ không kịp, cả người đụng vào tấm lưng sắt thép của Đặng Khâm “A nha, đau quá, đau quá” Tú Hạnh khóc thét, ôm lấy mũi của mình, nhảy dựng lên.
“Này, vì sao lại đứng yên không đi hả, có biết….” vốn đang định mắng chửi Đặng Khâm một tràn mới thoải được cơn giận, nào ngờ ánh mắt lơ đễnh bay về khung cảnh phía trước thì cả người Tú Hạnh cơ hồ như chết đứng.
Thi thể nằm lên nhau, phơi đầy con đường núi, máu tươi chảy đầm đìa, thâm nhập xuống đất cát, bắt đầu bốc lên mùi tanh nồng, mà trong bãi lộn xộn kia chỉ còn duy nhất một bóng đen đang đứng.
Nhìn đến cảnh này, Tú Hạnh nín thở đã lâu, cuối cùng cũng há miệng, thở hồng hộc không ngừng, mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe, từ xúc động chuyển sang giận dữ, mũi cũng phồng lên, đôi mày gương lên, như con dã thú bị chọc giận, “Ta phải giết ngươi” trường kiếm rút khỏi vỏ, Tú Hạnh đã xông lên trước.
Ngay cả Đặng Khâm cũng không tha thứ cho hành vi này của Hách Uyển Oanh, rõ ràng những người kia đã quỳ dưới váy nàng ta, nghe lệnh nàng ta, vậy mà nàng ta nói không giữ lấy lời, giết hết từng người một. “Hay lắm, tới một lượt đi” rút cây kiếm khỏi người Thoa Phù, Hách Uyển Oanh tỏ ra khát máu.
Tố Tố đứng yên bất động, nhìn Tú Hạnh cùng Đặng Khâm đang giao đấu với Hách Uyển Oanh, một bộ dạng giống như biết hết thảy việc đã xảy ra.
Rồi ánh nhìn của Tố Tố nhìn đến thi thể của Thoa Phù nằm dưới mặt đất, hiển nhiên là bị giết rồi, nhưng là bị giết một cách bất ngờ, đến cả Thoa Phù cũng không ngờ, nên nàng ta chết cũng không nhắm mắt.
Tú Hạnh thì bị nội lực của Hách Uyển Oanh xô mạnh xuống đất, ôm ngực nhả ra một ngụm máu, Đặng Khâm võ công dù tốt hơn Tú Hạnh, nhưng mà vẫn bị nội thương không nhẹ, nếu là bình thường, chắc chắn Đặng Khâm sẽ đánh thắng…
Hách Uyển Oanh vừa nhìn đến Tố Tố, như dã thú lên cơn điên cuồng, rất nhanh lao tới, Tố Tố cũng không khoanh tay đứng nhìn nữa, rút trường kiếm ra, nghênh đấu với Hách Uyển Oanh.
Cả hai cùng nhau giao chiến kịch liệt, cho đến lúc cả hai cùng thở hào hển, Hách Uyển Oanh bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhưng mà tự cắn môi để cho mình còn một tia thanh tỉnh.
Tố Tố cười nhẹ, một đại phu như cô, dĩ nhiên vừa liếc mắt đã biết đến người kia không bình thường, huống hồ chi sắc mặt của Hách Uyển Oanh lại lộ rõ như vậy.
“Đừng câu thời gian nữa, mau xuất chiêu đi” trong giọng của Hách Uyển Oanh không còn kiên nhẫn, rõ ràng là Tố Tố cố tình làm thế, để nàng tiêu hao năng lực, rồi sau đó mới giết nàng, hay lắm, đủ ngoan. (ngoan độc)
Thời cơ trước mắt đã đến, mắt thấy Hách Uyển Oanh không còn tia lực cường hãn như ban đầu thì Tố Tố nhếch mép cười đến tà mị, dường như đã sớm tính toán sẵn, đúng, như trong lời nói Hách Uyển Oanh, cô quả thật đang chờ nàng kiệt sức, rồi mới ra tay…
Tố Tố bay ngược hướng lên trên, Hách Uyển Oanh thấy vậy liền bay theo, mặt trời vừa lặn đã lên, một ánh ngân quang xẹt qua mắt một số người còn sống, mang theo một giọng hét thảm thiết vang khắp vùng trời “Á”
Mộc Diện luôn ẩn mình trong tán lá cây cũng bị chiêu thức giết người của Tố Tố làm cho mở rộng tầm mắt.
Chả trách sao Tố Tố tự biết mình không có tiềm năng học võ công, dù có nỗ lực để học đi nữa thì cũng chẳng thành tài, nhưng mà vẫn không hề nản lòng, hóa ra là tự mình có biện pháp.
Đêm nào Tố Tố cũng dành ra hai canh giờ để luyện tập kiếm pháp, rất may Tố Tố là người hiện đại xuyên qua, nếu không thì làm sao đối phó với một Hách Uyển Oanh thủ đoạn ngoan độc cho được?
Nhưng là dù cho Hách Uyển Oanh thủ đoạn tinh vi cỡ nào, thì cũng bị tự đại của chính mình hại chết.
Đáng lý ra, Hách Uyển Oanh đã giành chiến thắng một cách oanh liệt, chỉ cần giết tất cả mọi người và giành lấy lá cờ, nhưng không, nàng đã tự thông minh cho rằng mình sẽ giết chết Tố Tố, vật cản đường chướng mắt kia.
Nên đã đợi chờ….
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trên đời này không có cái gì tuyệt đối. Đừng trách cô tàn nhẫn!
Thanh kiếm cắm sâu vào ngực của Hách Uyển Oanh, Hách Uyển Oanh không thể tin nổi, nâng lên đôi mâu, không tin được, nàng bị người ta hạ bệ một cách dễ dàng như vậy. Lồng ngực cuồn cuộn đau, bắt buộc phải hộc ra ngụm máu tươi, Hách Uyển Oanh không cam lòng, nhưng vẫn phải chết dưới thanh kiếm của Tố Tố.
Dưới ánh mặt trời, Tố Tố trong như một nàng tiên ánh nắng, cao quý mà tao nhã, nhưng mâu sắc thâm thúy, cả người mang theo hơi thở của xứ giả địa ngục, tản ra cổ khí bức người, khiến người ta vừa kính vừa sợ, quả thật không thể xem thường một tiểu nha đầu chín tuổi như Tố Tố.
Bẻ lá một phiến lá, Tố Tố xác định đây là dược liệu hiếm gặp, nên rất mau gom hết số còn lại, bỏ vào trong túi nhỏ bên người, dự phòng có gì sơ xuất lấy ra dùng.
“Ngươi thật thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã thông hiểu được y thuật” đang dự dịnh kiếm thêm một số quả dại ăn dọc đường cho đỡ nhàm thì toàn bộ động tác của Tố Tố liền dừng lại trước khi giọng điệu bất âm bất dương kia vang lên.
Tố Tố nghe giọng đoán người, nên liếc cũng không liếc người phía sau một cái, tiếp tục làm tiếp hành động bị đình chỉ ban nãy.
“Theo ta đi, ta nhất định không bạc đãi ngươi”, Tố Tố hơi giật mình, cười khẽ một tiếng, rồi nhìn người phía sau: “Có biết trước khi tin tưởng một ai đó, thì phải điều tra thân thế cặn kẽ của người đó?” ý nghĩ thật ngây thơ, bất quá cô thích!
Ôm lấy kiếm, Đặng Khâm tiêu sái tiến lên, mâu lên xuống, đánh giá Tố Tố một cái “Nếu ta không nắm rõ ngươi, thì ta sẽ không tùy tiện hành động”, hành động của cô hôm qua tuy có hơi ngu xuẩn, nhưng hắn biết, cô cũng không ngu cho hết, miễn cưỡng còn thể sử dụng được.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt “Ngươi cũng quá tự tin đi” hứng thú của Tố Tố với con người này càng mạnh mẽ.
“Đây không phải là điều tốt sao?”, ngước mâu lên, nhìn gương mặt tuấn tú của Đặng Khâm tràn đầy ý cười tự mãn thì Tố Tố không khỏi thở nhẹ, dự định xoay người ra đi thì nhận thấy tay bị kẻ khác chế trụ.
“Đặng mỗ muốn lĩnh giáo một chuyện: vì sao ngươi lại dùng loại ánh mắt tiếc nuối nhìn ta?”
Biết Đặng Khâm là hạng người đáng chết không buông, vả lại Tố Tố khá hứng thú với Đặng Khâm, cũng không ngại nói ra: “Con người ngươi quá tự kiêu tự mãn đi, thật dễ dàng nhìn rõ được trái tim ngươi đang muốn gì, đang sợ những gì!”
Sở dĩ Đặng Khâm tự tin như vậy, là vì trong đám hài tử nam nữ này sẽ tìm không ra đối thủ, ngay cả Hách Uyển Oanh, Đặng Khâm cũng chẳng đặt trong mắt, đơn giản, hắn tin trận này hắn thắng chắc rồi.
Không ngờ nửa đường lại xuất hiện cái Trần Giaỏ Kim ngăn cản kế hoạch của hắn…
“Người làm đại sự, tuyệt đối phải biết nhịn và nhẫn, cả hai điều ngươi cũng không có, bảo ta làm sao mà an tâm đi theo một người như ngươi?” Tố Tố nói một cách hợp tình hợp lý.
“Vậy ngươi có sao?” Đặng Khâm không khỏi cảm thấy buồn cười, chính cô cũng vậy, có tư cách nói hắn sao?
Tố Tố cự tuyệt trả lời, chỉ cười thấp vài tiếng “Theo ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi” quăng trả lại câu nói của Đặng Khâm ban nãy cho chính hắn, Tố Tố đắc ý cười hắc hắc, thong dong sải bước đi.
“Chết tiệt” Đặng Khâm dậm chân, đánh tay, bị kẻ khác coi như thằng hề mà đùa bỡn tay thì hắn tức đến độ muốn phun ra ngụm máu tươi, không thể không nói, khả năng khiến người khác tức chết của Tố Tố quả thật rất lợi hại.
Đi được nửa chặn đường thì Tố Tố ngừng lại cước bộ.
Không phải là cô không muốn đi tiếp, mà là một đống vật cản đường đã ngăn trở bước đi của cô rồi.
“Có thể dành chút ít thời gian cho ta?” ánh mắt ngạo nghễ hướng cô mà đánh tới.
“Được Hách tỷ tỷ coi trọng, quả thật là vinh hạnh của Tố Tố”, không thể không tự công nhận mình là người hai mặt, nhưng là làm đại sự, làm sao lại để tâm kẻ khác đánh giá mình ra sao?
“Thật biết điều, chẳng trách cung chủ lại coi trọng ngươi như vậy” Hách Uyển Oanh tiến lên, đi một vòng quanh Tố Tố, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Tố Tố “Ta thấy ngươi cũng là người thông minh, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi biết đó, cách làm việc của Hách Uyển Oanh từ trước đến nay là tuyệt đối không để cho kẻ thù của mình tồn tại, nhất là người có thực lực” nếu Tố Tố là người dưới trướng nàng thì sẽ khác.
Tố Tố hừ lạnh trong lòng, đối với những lời này coi như học hỏi kinh nghiệm, thật chất là không nghe lọt tai, chẳng phải trên thế gian này có câu: thắng làm vua, thua làm giặc, chưa đấu với nhau thì đã gương cờ đầu hàng, đây tuyệt đối không phải là cá tính của cô!
“Đa tạ sự nhắc nhở của Hách tỷ tỷ, Tố Tố cũng cám ơn tấm lòng Hách tỷ tỷ dành cho Tố Tố, nhưng con người Tố Tố từ trước đến đây luôn độc lai độc vãng, tuyệt không muốn cúi đầu trước ai, vả lại Tố Tố chẳng qua chỉ là một tiểu hài bình thường, tự hỏi mình có khả năng gì để được Hách tỷ tỷ chú trọng đến đây?”
“Tố Tố, đừng tưởng mình có chút thực lực thì hống hách”, Tố Tố nhận ra người bạo gan dám đứng trước mặt mình diệu võ gương oai Thoa Phù, người vừa là bằng hữu mà vừa là quân sư gian thần nịnh nót sau lưng Hách Uyển Oanh.
Nhận thấy Thoa Phù có phần hơi kích động, Hách Uyển Oanh giơ tay lên, ý bảo Thoa Phù im lặng, “Tố Tố, ta cho ngươi cơ hội lần cuối, cuối cùng ngươi có gia nhập hay không”
“Vậy Tố Tố cũng nói lần cuối, cả đời này Tố Tố cũng không thích chịu uy hiếp bởi ai” đặc biệt là một nữ vô năng.
“Được lắm, vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau trên chiến trường!” hạ tối hậu thư xong, Hách Uyển Oanh cười lạnh, liền hô ‘đi’.
Nhóm người Hách Uyển Oanh vừa rút thì Tố Tố chỉ bình đạm (bình thản +thanh đạm) mà cười hời hợt, nụ cười không biểu thị gì cả, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Rồi đột nhiên bên tai nghe được một thanh âm nhẹ phát ra từ lùm cỏ bên kia thì vội hờn giận trách móc: “Người đã đi hết rồi, sẽ không quay lại, đừng sợ bị liên lụy”
Bị nói như vậy, ngươi kia đỏ cả mặt, từ lùm cỏ bước ra, tựa tiếu phi tiếu mỉa một câu “Hóa ra từ trước ta chỉ là con ngốc bị người khác lợi dụng”
“Hửm” Tố Tố vờ ngạc nhiên kéo dài tiếng, rồi nhếch mép vẽ nên đường cung hoàn hảo ẩn ẩn hiện lên ranh ma “Nếu sớm biết ngươi là người như vậy, thì hôm qua ta đã không giúp đỡ ngươi”, aiz, thật là người vô ơn nha.
“Hừ” Tú Hạnh hừ khinh thường một cái, thở phì phò “Đừng tưởng ta đây nợ ngươi một ân tình, kỳ thực ân tình ngươi nợ ta còn nhiều gấp bội” làm cho Tú Hạnh một mực thương hại Tố Tố, luôn giúp đỡ Tố Tố trong bất kỳ mọi hoàn cảnh, vậy mà Tố Tố lại chính là kẻ thông minh, không, phải nói là một phiến tử mới đúng, gạ gẫm sự đồng tình của người khác mà giả vờ câm, lại giả khù khờ, biến nàng thành con ngốc, thành trò xiếc trong mắt mọi người.
“Tú Hạnh, kỳ thực ngươi chớ nên giận ta, ta là thân bất do kỷ” Tố Tố ảm đạm nói, trước kia cô không hé miệng, chỉ là muốn bảo trì bản thân mình an toàn đến phút cuối.
Cuộc thi quy mô lớn như vậy, lại có tiền đồ sáng lạn như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng muốn nhắm tới là không sai, mà có loại người âm hiểm vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn gì. Mình trong sáng, địch trong tối, bắt buộc cô phải làm như thế, cô không muốn mình chưa ra trận thì đã bị giết chết!
“Nếu ta giận ngươi, ta đã không cùng ngươi nói chuyện rồi, ta mới không phải là loại người đó!” cô ruốt cuộc xem đến Tú Hạnh là hạng người gì?
“Phải không?” nhìn bộ dạng tức giận đến đỏ cả mặt thì quỷ mới tin Tú Hạnh không giận cô.
“Ngươi cũng nên cho ta một chút thời gian để thích ứng chứ, đâu phải nói không giận liền không giận” nhìn đôi mâu không gợn sóng hiện lên tia trào phúng thì Tú Hạnh biết Tố Tố đang nghĩ những gì.
“A” Tố Tố vờ than khổ, thở dài một cái.
“Này, chờ ta” thấy Tố Tố không nhìn mình một cái mà rất tự nhiên bước đi thì Tú Hạnh mau chóng đuổi theo, bởi vì ngay từ khắc Tố Tố cứu Tú Hạnh, thì Tú Hạnh biết mình nhìn không lầm, đây là người bạn tốt để kết giao.
Thế là những ngày tới, hai người không nói không rằng, không ai ép bức ai, không ai cưỡng cầu gì cả, bình bình thản thản cùng nhau tiến lên trước.
Thấm thoát, ngày thứ năm đã tới, tất cả mọi thứ đều xảy ra một cách bình thường, xung quanh đường đi vẫn phẳng lặng như mặt hồ, cũng không có gì mới mẻ.
Trên con đường núi dài ngoằn, chỉ còn có hai bóng người, “Ta thật không hiểu, cuối cùng ngươi đi đánh trận hay đi ngắm cảnh” nhìn bộ dáng thong dong, an nhàn, không chút sầu não hay muộn phiền thì Tú Hạnh cảm thấy nóng trong người, vừa đi vừa than thở.
“Suỵt” bỏ ngoài tai tiếng trách móc, Tố Tố làm hành động suỵt một tiếng, làm cho Tú Hạnh không tự giác đóng thành thạch nhân(*), xem cô trả lời ra sao.
(*) người đá
“Bắt được ngươi rồi” Tố Tố hưng phấn thò tay vào đất cát, lấy ra một con rắn màu sắc lòe lẹt.
“Ngươi” Tú Hạnh trợn tròn đôi mắt, tựa hồ muốn sùi bọt mép, sau đó thở hổn hển “Giờ này mà ngươi còn tâm tình đi bắt rắn!” có phải Tú Hạnh này bị mù hay không mà chọn lầm người để theo, nàng có thể hay không rút lại lời nói năm ngày trước? (Muộn zòy =]])
“Tú Hạnh, ta nói rồi, thời gian còn dài, ngươi…này” chưa nói hết, tay của Tố Tố đã bị người khác lôi kéo đi. Không muốn nghe người phía sau nói lời vô bổ, người phía trước dùng hết chín trâu hai hổ để lôi được Tố Tố đến địa điểm như Mộc Diện đã nói.
Chưa lên đến thì có một bóng đen không rõ hình dạng đã chắn ngang ở giữa đường, đến lúc hai người tới gần mới xác định cái bóng đen này là một con người, mà đối với hai người lại cực kỳ quen thuộc.
“Đặng Khâm, sao nhà ngươi lại đứng ở đây?” đáng lẽ giờ này hắn phải ở trong trận chiến dành cờ chứ? Sao lại nhàn nhã đứng phơi nắng tại đây.
Đặng Khâm phớt lờ câu hỏi vô nghĩa của Tú Hạnh, chỉ ôm kiếm trước ngực, đôi mâu đen đáy sắc bén nhìn lại Tố Tố một lần “Ngươi xác định rằng ngươi có bản lĩnh hơn ta?”
“Không”, rồi lại hờn hợt thêm một câu “Bất quá ta sẽ không làm ngươi thất vọng”
“Này, hai ngươi đang nói gì vậy?” Tú Hạnh ngẩn tò te đứng ở chính giữa hai người, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng” dù giọng nói chưa cải biến được, nhưng đôi mâu thâm trầm đã để lộ một tia phục tùng.
Tố Tố nhoẻn môi nhếch lên nụ cười tràn đầy tự tin xem ra khá hài lòng với Đặng Khâm: “A, xem nào, giờ này chắc cũng xong xuôi, chúng ta lên nào”
“Này, cuối cùng giữa hai ngươi có gian tình gì a” Tú Hạnh thật sự sắp bị sự kỳ bí của hai người làm cho tò mò gần chết, mà hai người kẻ thì cạy miệng không được, người kia thì miệng hơn độc xà, thật khổ, thật khổ a.
Không nghe Tú Hạnh phán đoán bừa bãi, hay la hét ỉ ôi như hài tử đòi kẹo, hai người vẫn nhắm thẳng mục tiêu của mình mà tiến tới.
Sắp tới gần thì hai người cùng một hành động, đó là dừng lại cước bộ, Tú Hạnh thì gấp gáp đi lên, mà hai người lại chắn ngay ở giữa đường, làm cho Tú Hạnh chống đỡ không kịp, cả người đụng vào tấm lưng sắt thép của Đặng Khâm “A nha, đau quá, đau quá” Tú Hạnh khóc thét, ôm lấy mũi của mình, nhảy dựng lên.
“Này, vì sao lại đứng yên không đi hả, có biết….” vốn đang định mắng chửi Đặng Khâm một tràn mới thoải được cơn giận, nào ngờ ánh mắt lơ đễnh bay về khung cảnh phía trước thì cả người Tú Hạnh cơ hồ như chết đứng.
Thi thể nằm lên nhau, phơi đầy con đường núi, máu tươi chảy đầm đìa, thâm nhập xuống đất cát, bắt đầu bốc lên mùi tanh nồng, mà trong bãi lộn xộn kia chỉ còn duy nhất một bóng đen đang đứng.
Nhìn đến cảnh này, Tú Hạnh nín thở đã lâu, cuối cùng cũng há miệng, thở hồng hộc không ngừng, mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe, từ xúc động chuyển sang giận dữ, mũi cũng phồng lên, đôi mày gương lên, như con dã thú bị chọc giận, “Ta phải giết ngươi” trường kiếm rút khỏi vỏ, Tú Hạnh đã xông lên trước.
Ngay cả Đặng Khâm cũng không tha thứ cho hành vi này của Hách Uyển Oanh, rõ ràng những người kia đã quỳ dưới váy nàng ta, nghe lệnh nàng ta, vậy mà nàng ta nói không giữ lấy lời, giết hết từng người một. “Hay lắm, tới một lượt đi” rút cây kiếm khỏi người Thoa Phù, Hách Uyển Oanh tỏ ra khát máu.
Tố Tố đứng yên bất động, nhìn Tú Hạnh cùng Đặng Khâm đang giao đấu với Hách Uyển Oanh, một bộ dạng giống như biết hết thảy việc đã xảy ra.
Rồi ánh nhìn của Tố Tố nhìn đến thi thể của Thoa Phù nằm dưới mặt đất, hiển nhiên là bị giết rồi, nhưng là bị giết một cách bất ngờ, đến cả Thoa Phù cũng không ngờ, nên nàng ta chết cũng không nhắm mắt.
Tú Hạnh thì bị nội lực của Hách Uyển Oanh xô mạnh xuống đất, ôm ngực nhả ra một ngụm máu, Đặng Khâm võ công dù tốt hơn Tú Hạnh, nhưng mà vẫn bị nội thương không nhẹ, nếu là bình thường, chắc chắn Đặng Khâm sẽ đánh thắng…
Hách Uyển Oanh vừa nhìn đến Tố Tố, như dã thú lên cơn điên cuồng, rất nhanh lao tới, Tố Tố cũng không khoanh tay đứng nhìn nữa, rút trường kiếm ra, nghênh đấu với Hách Uyển Oanh.
Cả hai cùng nhau giao chiến kịch liệt, cho đến lúc cả hai cùng thở hào hển, Hách Uyển Oanh bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhưng mà tự cắn môi để cho mình còn một tia thanh tỉnh.
Tố Tố cười nhẹ, một đại phu như cô, dĩ nhiên vừa liếc mắt đã biết đến người kia không bình thường, huống hồ chi sắc mặt của Hách Uyển Oanh lại lộ rõ như vậy.
“Đừng câu thời gian nữa, mau xuất chiêu đi” trong giọng của Hách Uyển Oanh không còn kiên nhẫn, rõ ràng là Tố Tố cố tình làm thế, để nàng tiêu hao năng lực, rồi sau đó mới giết nàng, hay lắm, đủ ngoan. (ngoan độc)
Thời cơ trước mắt đã đến, mắt thấy Hách Uyển Oanh không còn tia lực cường hãn như ban đầu thì Tố Tố nhếch mép cười đến tà mị, dường như đã sớm tính toán sẵn, đúng, như trong lời nói Hách Uyển Oanh, cô quả thật đang chờ nàng kiệt sức, rồi mới ra tay…
Tố Tố bay ngược hướng lên trên, Hách Uyển Oanh thấy vậy liền bay theo, mặt trời vừa lặn đã lên, một ánh ngân quang xẹt qua mắt một số người còn sống, mang theo một giọng hét thảm thiết vang khắp vùng trời “Á”
Mộc Diện luôn ẩn mình trong tán lá cây cũng bị chiêu thức giết người của Tố Tố làm cho mở rộng tầm mắt.
Chả trách sao Tố Tố tự biết mình không có tiềm năng học võ công, dù có nỗ lực để học đi nữa thì cũng chẳng thành tài, nhưng mà vẫn không hề nản lòng, hóa ra là tự mình có biện pháp.
Đêm nào Tố Tố cũng dành ra hai canh giờ để luyện tập kiếm pháp, rất may Tố Tố là người hiện đại xuyên qua, nếu không thì làm sao đối phó với một Hách Uyển Oanh thủ đoạn ngoan độc cho được?
Nhưng là dù cho Hách Uyển Oanh thủ đoạn tinh vi cỡ nào, thì cũng bị tự đại của chính mình hại chết.
Đáng lý ra, Hách Uyển Oanh đã giành chiến thắng một cách oanh liệt, chỉ cần giết tất cả mọi người và giành lấy lá cờ, nhưng không, nàng đã tự thông minh cho rằng mình sẽ giết chết Tố Tố, vật cản đường chướng mắt kia.
Nên đã đợi chờ….
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trên đời này không có cái gì tuyệt đối. Đừng trách cô tàn nhẫn!
Thanh kiếm cắm sâu vào ngực của Hách Uyển Oanh, Hách Uyển Oanh không thể tin nổi, nâng lên đôi mâu, không tin được, nàng bị người ta hạ bệ một cách dễ dàng như vậy. Lồng ngực cuồn cuộn đau, bắt buộc phải hộc ra ngụm máu tươi, Hách Uyển Oanh không cam lòng, nhưng vẫn phải chết dưới thanh kiếm của Tố Tố.
Dưới ánh mặt trời, Tố Tố trong như một nàng tiên ánh nắng, cao quý mà tao nhã, nhưng mâu sắc thâm thúy, cả người mang theo hơi thở của xứ giả địa ngục, tản ra cổ khí bức người, khiến người ta vừa kính vừa sợ, quả thật không thể xem thường một tiểu nha đầu chín tuổi như Tố Tố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.