Chương 454: Ăn miếng trả miếng
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Nghe được giọng của Trần Việt, hai người đàn ông đồng thời quay đầu lại, khi nhìn thấy Trần Việt sắp bước đến sau lưng bọn họ, tay cầm súng của hai người bọn họ suýt nữa bởi vì sợ hãi mà buông ra.
Trần Việt chạy tới sau hai người bọn họ, vậy mà bọn họ lại không phát hiện ra, nếu Trần Việt không lên tiếng, thì lúc này bọn họ vẫn không thể phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Bọn họ không phát hiện ra Trần Việt, hay là Trần Việt không đặt bọn họ vào mắt, Trần Việt cố tình không đánh lén bọn họ, mà lại lên tiếng để bọn họ viết anh ở ngay sau lưng họ.
Rốt cuộc là Trần Việt đang tự đề cao bản thân, hay là anh thật sự không để bọn họ vào mắt, trong tay bọn họ có súng, Trần Việt lại tay không tấc sắt, chẳng lẽ anh muốn đánh tay không mà thắng bọn họ?
Người đàn ông dung tục đó phản ứng rất nhanh, giơ súng lên muốn bắn Trần Việt, nhưng phản ứng của Trần Việt lại nhanh hơn anh ta.
Chân dài của Trần Việt nhấc lên, đá vào cổ tay người đàn ông dung tục, đau đến mức người đàn ông dung tục hít một ngụm khí lạnh, buông lỏng tay, súng bay lên giữa không trung.
Giang Nhung nhìn thấy súng bay ra, lập tức theo bản năng tiến lên bắt lấy súng, ngay sau đó có thể lấy được súng, vậy có nghĩa có thể bảo vệ được tính mạng.
Súng của người đàn ông dung tục kia bay ra, một người đàn ông dữ tợn khác xông lên, cũng giơ súng muốn bắn Trần Việt, nói thì nhanh, người đàn ông kia vừa mới ra tay, Trần Việt đã tung ra một quyền, trúng giữa ngực người đàn ông kia.
Ngay lúc người đàn ông đó di chuyển súng, Trần Việt lập tức ôm chặt tay anh ta, khiến nòng súng thay đổi, viên đạn bắn ra, trúng ngực người đàn ông dung tục.
Đoàng….
Viên đạn ghim vào ngực người đàn ông dung tục đó, máu tươi văng ra, chết vô cùng thê thảm.
Đôi mắt người đàn ông dung tục trợn tròn, đến lúc chết vẫn không thể tin được rằng bản thân chết bởi vì viên đạn của đồng đội.
Nếu chết trong tay Trần Việt, hắn ta cũng hiểu được, nhưng viên đạn này lại bắn ra từ đồng đội hợp tác với mình từ nhiều năm.
Nhìn thấy người đàn ông dung tục kia bị bắn chết, gã đàn ông càng hoảng hốt, muốn rút tay bị Trần Việt khống chế lại, nhưng lại vẫn bị Trần Việt khống chế chặt chẽ, hắn ta dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi tay Trần Việt.
Anh ta chuyển súng muốn bắn Trần Việt, lại ngay trong nháy mắt anh ta chuyển hướng súng, Trần Việt khống chế cổ tay anh ta, họng súng nhắm ngay đầu anh ta.
"Không……" Người đàn ông sợ hãi kêu to, muốn buông ta ra, nhưng khẩu súng trong tay anh ta đã lên nòng, viên đạn đã ra khỏi nòng, không còn đường sống để quay lại.
Đoàng......
Súng trong tay anh ta, chính anh ta chuyển nòng súng, viên đạn cũng ghim vào đầu anh ta, óc phun tung tóe.
Người đàn ông này còn thê thảm hơn người đàn ông dung tục kia, người này chết không nhắm mắt.
Anh em bọn họ lăn lộn ngoài đường lâu như vậy, bất kỳ hoạt động nào đều làm qua, giết người, phóng hóa, cướp ngân hàng..... Tất cả các chuyện người khác cho rằng không thể làm, bọn họ đều làm.
Sở dĩ bên kia muốn đưa ra giá cao thuê bọn họ mai phục Trần Việt, là bởi vì danh tiếng anh em bọn họ khá lớn, làm nhiều chuyện xấu, thủ đoạn độc ác.
Nhưng dù như thế nào cũng không ngờ được, không thể ngờ được, anh em bọn họ lại bị Trần Việt dễ dàng đánh bại như vậy.
Trần Việt vừa ra tay, bọn họ căn bản không có sức lực đánh trả.
Động tác và phản ứng của Trần Việt quá nhanh, lúc Giang Nhung cầm khẩu súng lên, mọi chuyện đã giải quyết xong.
Hai người đàn ông vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, mắng chửi cô không ngừng bây giờ đã ngã xuống nằm trong vũng máu, không hề nhúc nhích, chết vô cùng khó coi.
Giang Nhung nhìn thoáng qua, lập tức bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt dọa muốn nôn ra, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, ánh mắt cô nhìn về phía Trần Việt, xem anh có bị thương không.
Trần Việt lạnh lùng nói: "Quay đầu đi, đừng có nhìn loạn."
Cảnh tượng máu me như vậy, Giang Nhung nhìn thấy nhất định sẽ sợ hãi, Trần Việt đương nhiên không hy vọng nhìn thấy cảnh này.
Giang Nhung nghe lời quay đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều.
Trần Việt đưa tay cầm lấy khẩu súng trong tay người chết, đảm bảo chắc chắn, đi vài bước kéo Giang Nhung đang quay lưng lại bước đi.
Chân Trần Việt dài, đi rất nhanh, Giang Nhung phải chạy chậm mới có thể đi ngang với anh.
Cô nhìn ra, Trần Việt đang tức giận, nhất định là đang tức giận chuyện lúc nãy cô không xuống núi với anh.
Giang Nhung há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, nhưng lại bị sự lạnh lẽo của anh chặn lại.
Anh kéo cô càng đi càng nhanh, Giang Nhung không theo kịp bước chân anh, cô nói: "Trần Việt, chậm một chút được không?"
Trần Việt vẫn không nói lời nào.
Giang Nhung nói tiếp: "Bọn họ đã chết rồi, chúng ta không cần phải chạy tiếp, đi chậm lại được không?"
Trần Việt vẫn không nói lời nào, khí áp quanh người càng ngày càng lạnh, cảm giác giống như ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Nói hai lần, Trần Việt đều không thèm để ý đến, Giang Nhung đương nhiên sẽ không nhiệt tình với vẻ lạnh lùng này nữa.
Cô không nói, đột nhiên Trần Việt mở miệng, nói vô cùng nghiêm khắc: "Lời anh nới với em, em đều nghe tai nọ ra tai kia sao?"
"Em……" Giang Nhung nhất thời nghẹn lời, không biết nên phản bác Trần Việt như thế nào.
Anh nghiêm khắc với cô như vậy để làm gì, cô cũng không phải con của anh, sao anh lại dùng cái giọng chỉ giáo đứa bé nói chuyện với cô vậy chứ.
Tuy vừa rồi cô làm như vậy rất nguy hiểm, nếu như không may, thì người đang nằm trong vũng máu lúc này chính là cô, nhưng bây giờ không phải là cô hoàn hảo không có việc gì sao, Trần Việt tức giận như vậy, đến mức đó sao?
Trần Việt còn nói: "Giang Nhung, nếu em còn không nghe lời, tiếp tục chạy lung tung nữa, anh nhất định sẽ đánh gãy hai chân em."
Đánh gãy chân cô, anh sẽ cõng cô, ôm cô, che chở cho cô, cô sẽ không tự ý chạy lung tung nữa, cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
"Em không nghĩ được nhiều như vậy." Tình huống vừa rồi khẩn cấp như vậy, lúc đó trong đầu cô chỉ thầm nghĩ muốn Trần Việt an toàn, về các chuyện khác, cô không nghĩ nhiều như vậy được.
"Đi theo anh, thử đi loạn nửa bước nữa xem!" Trần Việt nắm chặt tay cô, không nghe cô giải thích. Cô gái này, luôn không nghe lời như vậy, luôn không để ý đến an toàn của bản thân mình.
Vừa rồi, cô đột nhiên chạy trốn, anh lại nghe thấy tiếng súng, lập tức sợ hãi chạy đi tìm cô.
Tức giận của Trần Việt không hề giảm, từng bước chân sải rộng, sức lực của Giang Nhung sớm đã bị rút hết, căn bản không thể đuổi kịp anh.
Tình huống bây giờ, Trần Việt vẫn kéo Giang Nhung bước đi.
Giang Nhung lẩm bẩm nói: "Trần Việt, bọn họ đã chết hết rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Quay lại chỗ mọi người ở bến tàu sao?"
Trần Việt ôm lưng Giang Nhung, đưa cô đi: "Mục tiêu của bọn họ là giết chết anh, phục kích trên đảo tuyệt đối không chỉ có hai người bọn họ, bây giờ chúng ta trú tạm ở trong động trước."
Kẻ thù trốn ở chỗ tối, hao phí nhiều tâm tư như vậy, đào một cái hố lớn như vậy, chính là đang chờ anh nhảy xuống.
Bây giờ anh đã nhảy xuống rồi, đám người trốn trong bóng tối kia nhất định sẽ suy nghĩ trăm phương nghìn kế để anh chết, cho nên nhất định không chỉ có hai người kia phục kích bọn họ.
Trần Việt chạy tới sau hai người bọn họ, vậy mà bọn họ lại không phát hiện ra, nếu Trần Việt không lên tiếng, thì lúc này bọn họ vẫn không thể phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Bọn họ không phát hiện ra Trần Việt, hay là Trần Việt không đặt bọn họ vào mắt, Trần Việt cố tình không đánh lén bọn họ, mà lại lên tiếng để bọn họ viết anh ở ngay sau lưng họ.
Rốt cuộc là Trần Việt đang tự đề cao bản thân, hay là anh thật sự không để bọn họ vào mắt, trong tay bọn họ có súng, Trần Việt lại tay không tấc sắt, chẳng lẽ anh muốn đánh tay không mà thắng bọn họ?
Người đàn ông dung tục đó phản ứng rất nhanh, giơ súng lên muốn bắn Trần Việt, nhưng phản ứng của Trần Việt lại nhanh hơn anh ta.
Chân dài của Trần Việt nhấc lên, đá vào cổ tay người đàn ông dung tục, đau đến mức người đàn ông dung tục hít một ngụm khí lạnh, buông lỏng tay, súng bay lên giữa không trung.
Giang Nhung nhìn thấy súng bay ra, lập tức theo bản năng tiến lên bắt lấy súng, ngay sau đó có thể lấy được súng, vậy có nghĩa có thể bảo vệ được tính mạng.
Súng của người đàn ông dung tục kia bay ra, một người đàn ông dữ tợn khác xông lên, cũng giơ súng muốn bắn Trần Việt, nói thì nhanh, người đàn ông kia vừa mới ra tay, Trần Việt đã tung ra một quyền, trúng giữa ngực người đàn ông kia.
Ngay lúc người đàn ông đó di chuyển súng, Trần Việt lập tức ôm chặt tay anh ta, khiến nòng súng thay đổi, viên đạn bắn ra, trúng ngực người đàn ông dung tục.
Đoàng….
Viên đạn ghim vào ngực người đàn ông dung tục đó, máu tươi văng ra, chết vô cùng thê thảm.
Đôi mắt người đàn ông dung tục trợn tròn, đến lúc chết vẫn không thể tin được rằng bản thân chết bởi vì viên đạn của đồng đội.
Nếu chết trong tay Trần Việt, hắn ta cũng hiểu được, nhưng viên đạn này lại bắn ra từ đồng đội hợp tác với mình từ nhiều năm.
Nhìn thấy người đàn ông dung tục kia bị bắn chết, gã đàn ông càng hoảng hốt, muốn rút tay bị Trần Việt khống chế lại, nhưng lại vẫn bị Trần Việt khống chế chặt chẽ, hắn ta dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi tay Trần Việt.
Anh ta chuyển súng muốn bắn Trần Việt, lại ngay trong nháy mắt anh ta chuyển hướng súng, Trần Việt khống chế cổ tay anh ta, họng súng nhắm ngay đầu anh ta.
"Không……" Người đàn ông sợ hãi kêu to, muốn buông ta ra, nhưng khẩu súng trong tay anh ta đã lên nòng, viên đạn đã ra khỏi nòng, không còn đường sống để quay lại.
Đoàng......
Súng trong tay anh ta, chính anh ta chuyển nòng súng, viên đạn cũng ghim vào đầu anh ta, óc phun tung tóe.
Người đàn ông này còn thê thảm hơn người đàn ông dung tục kia, người này chết không nhắm mắt.
Anh em bọn họ lăn lộn ngoài đường lâu như vậy, bất kỳ hoạt động nào đều làm qua, giết người, phóng hóa, cướp ngân hàng..... Tất cả các chuyện người khác cho rằng không thể làm, bọn họ đều làm.
Sở dĩ bên kia muốn đưa ra giá cao thuê bọn họ mai phục Trần Việt, là bởi vì danh tiếng anh em bọn họ khá lớn, làm nhiều chuyện xấu, thủ đoạn độc ác.
Nhưng dù như thế nào cũng không ngờ được, không thể ngờ được, anh em bọn họ lại bị Trần Việt dễ dàng đánh bại như vậy.
Trần Việt vừa ra tay, bọn họ căn bản không có sức lực đánh trả.
Động tác và phản ứng của Trần Việt quá nhanh, lúc Giang Nhung cầm khẩu súng lên, mọi chuyện đã giải quyết xong.
Hai người đàn ông vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, mắng chửi cô không ngừng bây giờ đã ngã xuống nằm trong vũng máu, không hề nhúc nhích, chết vô cùng khó coi.
Giang Nhung nhìn thoáng qua, lập tức bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt dọa muốn nôn ra, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, ánh mắt cô nhìn về phía Trần Việt, xem anh có bị thương không.
Trần Việt lạnh lùng nói: "Quay đầu đi, đừng có nhìn loạn."
Cảnh tượng máu me như vậy, Giang Nhung nhìn thấy nhất định sẽ sợ hãi, Trần Việt đương nhiên không hy vọng nhìn thấy cảnh này.
Giang Nhung nghe lời quay đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều.
Trần Việt đưa tay cầm lấy khẩu súng trong tay người chết, đảm bảo chắc chắn, đi vài bước kéo Giang Nhung đang quay lưng lại bước đi.
Chân Trần Việt dài, đi rất nhanh, Giang Nhung phải chạy chậm mới có thể đi ngang với anh.
Cô nhìn ra, Trần Việt đang tức giận, nhất định là đang tức giận chuyện lúc nãy cô không xuống núi với anh.
Giang Nhung há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, nhưng lại bị sự lạnh lẽo của anh chặn lại.
Anh kéo cô càng đi càng nhanh, Giang Nhung không theo kịp bước chân anh, cô nói: "Trần Việt, chậm một chút được không?"
Trần Việt vẫn không nói lời nào.
Giang Nhung nói tiếp: "Bọn họ đã chết rồi, chúng ta không cần phải chạy tiếp, đi chậm lại được không?"
Trần Việt vẫn không nói lời nào, khí áp quanh người càng ngày càng lạnh, cảm giác giống như ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Nói hai lần, Trần Việt đều không thèm để ý đến, Giang Nhung đương nhiên sẽ không nhiệt tình với vẻ lạnh lùng này nữa.
Cô không nói, đột nhiên Trần Việt mở miệng, nói vô cùng nghiêm khắc: "Lời anh nới với em, em đều nghe tai nọ ra tai kia sao?"
"Em……" Giang Nhung nhất thời nghẹn lời, không biết nên phản bác Trần Việt như thế nào.
Anh nghiêm khắc với cô như vậy để làm gì, cô cũng không phải con của anh, sao anh lại dùng cái giọng chỉ giáo đứa bé nói chuyện với cô vậy chứ.
Tuy vừa rồi cô làm như vậy rất nguy hiểm, nếu như không may, thì người đang nằm trong vũng máu lúc này chính là cô, nhưng bây giờ không phải là cô hoàn hảo không có việc gì sao, Trần Việt tức giận như vậy, đến mức đó sao?
Trần Việt còn nói: "Giang Nhung, nếu em còn không nghe lời, tiếp tục chạy lung tung nữa, anh nhất định sẽ đánh gãy hai chân em."
Đánh gãy chân cô, anh sẽ cõng cô, ôm cô, che chở cho cô, cô sẽ không tự ý chạy lung tung nữa, cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
"Em không nghĩ được nhiều như vậy." Tình huống vừa rồi khẩn cấp như vậy, lúc đó trong đầu cô chỉ thầm nghĩ muốn Trần Việt an toàn, về các chuyện khác, cô không nghĩ nhiều như vậy được.
"Đi theo anh, thử đi loạn nửa bước nữa xem!" Trần Việt nắm chặt tay cô, không nghe cô giải thích. Cô gái này, luôn không nghe lời như vậy, luôn không để ý đến an toàn của bản thân mình.
Vừa rồi, cô đột nhiên chạy trốn, anh lại nghe thấy tiếng súng, lập tức sợ hãi chạy đi tìm cô.
Tức giận của Trần Việt không hề giảm, từng bước chân sải rộng, sức lực của Giang Nhung sớm đã bị rút hết, căn bản không thể đuổi kịp anh.
Tình huống bây giờ, Trần Việt vẫn kéo Giang Nhung bước đi.
Giang Nhung lẩm bẩm nói: "Trần Việt, bọn họ đã chết hết rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Quay lại chỗ mọi người ở bến tàu sao?"
Trần Việt ôm lưng Giang Nhung, đưa cô đi: "Mục tiêu của bọn họ là giết chết anh, phục kích trên đảo tuyệt đối không chỉ có hai người bọn họ, bây giờ chúng ta trú tạm ở trong động trước."
Kẻ thù trốn ở chỗ tối, hao phí nhiều tâm tư như vậy, đào một cái hố lớn như vậy, chính là đang chờ anh nhảy xuống.
Bây giờ anh đã nhảy xuống rồi, đám người trốn trong bóng tối kia nhất định sẽ suy nghĩ trăm phương nghìn kế để anh chết, cho nên nhất định không chỉ có hai người kia phục kích bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.