Chương 453: Con mồi
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Giang Nhung ngồi thụp xuống đất, bên cạnh của cô có hai cái cây nhỏ che chắn. Trước mắt, cô phát hiện ra kẻ địch đang đi về phía bọn họ nhưng kẻ địch còn chưa phát hiện ra cô.
Nhưng chỉ cần kẻ địch đi thêm vài bước về phía trước, khi tầm mắt của bọn họ nhìn lướt qua hai cái cây nhỏ, Giang Nhung sẽ hoàn toàn lộ ra ở trước mặt kẻ địch.
Lúc này Trần Việt đang treo người ở trên vách đá, một khi có bất kỳ ngoại lực nào can thiệp, anh đều có thể rơi xuống vách núi, ngã xuống khu vực biển cạn đầy đá ngầm, kết quả thế nào có thể tưởng tượng được.
Chỉ mới nghĩ đến hình ảnh đó, Giang Nhung đã cảm giác da đầu tê dại, trái tim cũng thắt lại đau đớn.
Giang Nhung khẽ cắn môi. Bất kể thế nào, cô nhất định phải bảo vệ Trần Việt an toàn, chắc chắn sẽ không để cho anh xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
"Giang Nhung, phía dưới này có một chỗ bị sóng biển tạo thành hang."
Khi Giang Nhung đang suy nghĩ đến xuất thần, giọng nói của Trần Việt đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Cô rùng mình một cái và vội vàng nói: "Ừ, anh tạm thời trốn vào đó đi. Em sẽ xuống ngay đây."
Lúc này, kẻ địch đang càng lúc càng gần, chỉ cần bọn chúng tiến thêm chút nữa thì nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Giang Nhung biết lúc này đã không đủ thời gian để cho cô leo xuống vách núi, vào trong hang theo Trần Việt nữa.
Nếu như trong lúc cô leo xuống vách núi bị kẻ địch phát hiện, như vậy cô không còn đường lui, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cô xảy ra chuyện, Trần Việt có thể cũng sẽ có nguy hiểm.
Lúc này, cách tốt nhất là cô dụ cho kẻ địch rời đi, chỉ cần cô dụ cho kẻ địch rời đi, như vậy Trần Việt sẽ an toàn.
"Trần Việt, anh vào hang trước đi, em đi một lát sẽ trở lại ngay." Nghĩ tới đây, Giang Nhung không do dự nữa, lập tức đứng dậy và bỏ chạy.
Cô khom người chạy về phía trước, cố gắng tránh né tầm mắt của kẻ địch. Cô phải chạy xa một chút, kéo dài khoảng cách với kẻ địch, sau đó nghĩ cách để cho kẻ địch chú ý, dụ kẻ địch rời đi sẽ khiến cho Trần Việt được an toàn.
Giang Nhung cắn răng cúi đầu liều mạng chạy về phía trước, chạy một lát, phía sau vọng đến tiếng hô của người đàn ông: "Ở đó, nổ súng bắn chết bọn chúng."
Giọng nói của kẻ địch vọng tới cách đó không xa, ngay sau đó là từng viên đạn như mưa đuổi theo Giang Nhung. Nếu không phải bọn họ cách quá xa, cô rất có thể đã trúng đạn rồi.
Giang Nhung cắn răng liều mạng chạy, cô vẫn muốn sống tiếp vì Nhung Nhung nhỏ, vì Trần Việt và vì bản thân cô, cho nên cô càng phải cố gắng hơn nữa.
Ba người bọn họ không thể thiếu ai được, cho nên cô phải cố gắng, phải tiếp tục chạy tới, phải làm cho mình sống sót, phải làm cho mình trở lại bên cạnh hai ba con bọn họ.
Nghĩ đến Trần Việt và Nhung Nhung nhỏ, trong cơ thể Giang Nhung dường như lập tức chứa đầy năng lượng, đôi chân mỏi nhừ và kiệt sức cũng có sức lực hơn, khi chạy dường như dưới chân sinh ra gió, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Giang Nhung xông vào trong rừng rậm, mượn cỏ dại để che giấu cơ thể, tạm thời ngăn cản được tầm mắt của những kẻ đuổi theo.
Không nhìn thấy Giang Nhung nhưng đám người đuổi theo vẫn nổ súng bắn loạn.
Giang Nhung vẫn liều mạng bỏ chạy. Cô tự nhủ với mình, cô nhất định phải chạy, nhất định phải chạy, nhất định sống sót để quay lại gặp Trần Việt và Nhung Nhung nhỏ của cô.
Cô cảm giác đạn rơi phía sau lưng mình càng lúc càng gần, có thể chỉ một giây sau, đạn sẽ bắn trúng người cô, xuyên qua cơ thể của cô, làm cho cô không còn có thể gặp lại chồng và con của cô nữa.
Vào lúc Giang Nhung có suy nghĩ này thì một viên đạn đã bắn trúng một thân cây phía trước cô. Cô chấn động, đành phải đứng lại.
"Chạy đi. Con mẹ nó, cô có giỏi thì chạy nữa cho chúng tôi xem nào."
Phía sau vọng đến giọng nói tức giận của một người đàn ông, ngay sau đó lại có một tiếng súng vang lên. Lần này, viên đạn bắn vào bên chân của Giang Nhung.
Giang Nhung nghĩ thầm, sở dĩ những tên cướp này phẫn nộ như vậy là đang trách cô chạy trốn.
Cô cũng không phải không biết chữ "chết" viết như thế nào, phía sau có kẻ địch đang đuổi theo, cô không chạy, chẳng lẽ còn phải chờ chết sao?
Giang Nhung quay đầu nhìn lại, đã thấy có hai người đàn ông xông tới. Trong tay của hai người đều cầm súng, nòng súng hướng về phía cô.
"Chỉ một mình cô, người đàn ông của cô đâu?" Một tên đàn ông trông đặc biệt thô bỉ mở miệng hỏi.
Giang Nhung nhìn bọn chúng, ánh mắt thoáng lướt nhìn về phía sau lưng hắn.
Cô nhìn phía sau bọn chúng là muốn xem thử Trần Việt có đến, nhưng trong mắt của hai kẻ địch này lại giống như cô đang nói cho bọn chúng biết Trần Việt ở sau lưng mình.
Ý thức được ánh mắt Giang Nhung, cơ thể hai người thoáng cứng đờ, gần như lập tức quay đầu nhìn lại phía sau.
Nhưng sau lưng bọn chúng không có gì, đừng nói là Trần Việt, ngay cả một bóng quỷ cũng không có.
Bọn chúng thở phào nhẹ nhõm khi không nhìn thấy Trần Việt, đồng thời tức giận khi nhận ra mình đã bị dọa tới toát mồ hôi lạnh vì tên Trần Việt này.
"Con đàn bà đáng chết này, cô dám lừa chúng tôi à!" Người đàn ông thô bỉ kéo chốt an toàn, bóp cò súng muốn bắn chết Giang Nhung.
Vào lúc người đàn ông này bóp cò súng, một gã đàn ông khác đúng lúc đẩy hắn ra. Đạn bay lướt qua bên tai Giang Nhung.
Người đàn ông thô bỉ quát: "Anh làm gì vậy?"
Một gã đàn ông khác nói: "Chúng ta nhận tiền là để lấy mạng của Trần Việt, cũng không có người nào nói cho tôi biết còn có thể mua một tặng một. Giờ chưa tìm thấy thi thể của Trần Việt, anh giết người phụ nữ này có tác dụng gì?"
Người đàn ông thô bỉ nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Người đàn ông kia nói: "Người phụ nữ này ở trong tay của chúng ta, chỉ cần Trần Việt không chết, anh ta nhất định sẽ tới cứu cô ta. Chúng ta có con mồi có thể dụ được Trần Việt, còn sợ con cá không cắn câu sao?"
Nghe hai kẻ địch nói chuyện, Giang Nhung bất giác siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người bọn họ nói: "Trần Việt đã ngã từ trên vách đá xuống rồi, các người lấy tôi ra làm mồi dụ thì có tác dụng gì?"
Giang Nhung vô cùng hy vọng Trần Việt sẽ trốn ở trong hang, tuyệt đối đừng đi ra, tuyệt đối không thể trúng cạm bẫy của kẻ địch.
Nhưng cô hiểu rõ Trần Việt tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, đứng nhìn cô gặp nguy hiểm.
Người đàn ông kia nói: "Trần Việt rơi xuống vách núi, sống chết thế nào còn chưa biết, vậy mà cô thậm chí không nhỏ một giọt nước mắt à? Cô đừng nói cho tôi biết, giữa cô và anh ta không hề có chút tình cảm nào, cho dù anh ta sống sót trở về, cô cũng không thể gặp được anh ta."
Giang Nhung cong môi, cười lạnh nói: "Thật sự để cho anh nói đúng rồi."
Người đàn ông thô bỉ quát: "Nói nhiều với cô ta như vậy làm gì, lấy dây treo ngược cô ta lên, lẽ nào Trần Việt còn có thể trốn không xuất hiện sao?"
Đúng lúc này, ánh mắt Giang Nhung nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi nhanh tới phía sau lưng hai tên cướp. Mỗi bước đi của anh đều rất kiên định.
Cô rất muốn ra hiệu cho Trần Việt, bảo anh đừng có làm chuyện dại dột, bảo anh mau chóng rời khỏi đây. Trong tay hai người này có súng, một viên đạn là có thể lấy mạng người rồi. Một mình anh tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người bọn chúng.
Nhưng Trần Việt lại lên tiếng nói: "Các người nói đúng rồi. Chỉ cần có cô ấy ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không thể không xuất hiện."
Giọng nói của Trần Việt thâm trầm giống như tới âm thanh từ sâu trong địa ngục bỗng nhiên vang lên sau lưng bọn chúng. Bọn chúng quay đầu nhìn lại, đã thấy Trần Việt chỉ còn cách mình có một bước xa.
Nhưng chỉ cần kẻ địch đi thêm vài bước về phía trước, khi tầm mắt của bọn họ nhìn lướt qua hai cái cây nhỏ, Giang Nhung sẽ hoàn toàn lộ ra ở trước mặt kẻ địch.
Lúc này Trần Việt đang treo người ở trên vách đá, một khi có bất kỳ ngoại lực nào can thiệp, anh đều có thể rơi xuống vách núi, ngã xuống khu vực biển cạn đầy đá ngầm, kết quả thế nào có thể tưởng tượng được.
Chỉ mới nghĩ đến hình ảnh đó, Giang Nhung đã cảm giác da đầu tê dại, trái tim cũng thắt lại đau đớn.
Giang Nhung khẽ cắn môi. Bất kể thế nào, cô nhất định phải bảo vệ Trần Việt an toàn, chắc chắn sẽ không để cho anh xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
"Giang Nhung, phía dưới này có một chỗ bị sóng biển tạo thành hang."
Khi Giang Nhung đang suy nghĩ đến xuất thần, giọng nói của Trần Việt đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Cô rùng mình một cái và vội vàng nói: "Ừ, anh tạm thời trốn vào đó đi. Em sẽ xuống ngay đây."
Lúc này, kẻ địch đang càng lúc càng gần, chỉ cần bọn chúng tiến thêm chút nữa thì nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Giang Nhung biết lúc này đã không đủ thời gian để cho cô leo xuống vách núi, vào trong hang theo Trần Việt nữa.
Nếu như trong lúc cô leo xuống vách núi bị kẻ địch phát hiện, như vậy cô không còn đường lui, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cô xảy ra chuyện, Trần Việt có thể cũng sẽ có nguy hiểm.
Lúc này, cách tốt nhất là cô dụ cho kẻ địch rời đi, chỉ cần cô dụ cho kẻ địch rời đi, như vậy Trần Việt sẽ an toàn.
"Trần Việt, anh vào hang trước đi, em đi một lát sẽ trở lại ngay." Nghĩ tới đây, Giang Nhung không do dự nữa, lập tức đứng dậy và bỏ chạy.
Cô khom người chạy về phía trước, cố gắng tránh né tầm mắt của kẻ địch. Cô phải chạy xa một chút, kéo dài khoảng cách với kẻ địch, sau đó nghĩ cách để cho kẻ địch chú ý, dụ kẻ địch rời đi sẽ khiến cho Trần Việt được an toàn.
Giang Nhung cắn răng cúi đầu liều mạng chạy về phía trước, chạy một lát, phía sau vọng đến tiếng hô của người đàn ông: "Ở đó, nổ súng bắn chết bọn chúng."
Giọng nói của kẻ địch vọng tới cách đó không xa, ngay sau đó là từng viên đạn như mưa đuổi theo Giang Nhung. Nếu không phải bọn họ cách quá xa, cô rất có thể đã trúng đạn rồi.
Giang Nhung cắn răng liều mạng chạy, cô vẫn muốn sống tiếp vì Nhung Nhung nhỏ, vì Trần Việt và vì bản thân cô, cho nên cô càng phải cố gắng hơn nữa.
Ba người bọn họ không thể thiếu ai được, cho nên cô phải cố gắng, phải tiếp tục chạy tới, phải làm cho mình sống sót, phải làm cho mình trở lại bên cạnh hai ba con bọn họ.
Nghĩ đến Trần Việt và Nhung Nhung nhỏ, trong cơ thể Giang Nhung dường như lập tức chứa đầy năng lượng, đôi chân mỏi nhừ và kiệt sức cũng có sức lực hơn, khi chạy dường như dưới chân sinh ra gió, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Giang Nhung xông vào trong rừng rậm, mượn cỏ dại để che giấu cơ thể, tạm thời ngăn cản được tầm mắt của những kẻ đuổi theo.
Không nhìn thấy Giang Nhung nhưng đám người đuổi theo vẫn nổ súng bắn loạn.
Giang Nhung vẫn liều mạng bỏ chạy. Cô tự nhủ với mình, cô nhất định phải chạy, nhất định phải chạy, nhất định sống sót để quay lại gặp Trần Việt và Nhung Nhung nhỏ của cô.
Cô cảm giác đạn rơi phía sau lưng mình càng lúc càng gần, có thể chỉ một giây sau, đạn sẽ bắn trúng người cô, xuyên qua cơ thể của cô, làm cho cô không còn có thể gặp lại chồng và con của cô nữa.
Vào lúc Giang Nhung có suy nghĩ này thì một viên đạn đã bắn trúng một thân cây phía trước cô. Cô chấn động, đành phải đứng lại.
"Chạy đi. Con mẹ nó, cô có giỏi thì chạy nữa cho chúng tôi xem nào."
Phía sau vọng đến giọng nói tức giận của một người đàn ông, ngay sau đó lại có một tiếng súng vang lên. Lần này, viên đạn bắn vào bên chân của Giang Nhung.
Giang Nhung nghĩ thầm, sở dĩ những tên cướp này phẫn nộ như vậy là đang trách cô chạy trốn.
Cô cũng không phải không biết chữ "chết" viết như thế nào, phía sau có kẻ địch đang đuổi theo, cô không chạy, chẳng lẽ còn phải chờ chết sao?
Giang Nhung quay đầu nhìn lại, đã thấy có hai người đàn ông xông tới. Trong tay của hai người đều cầm súng, nòng súng hướng về phía cô.
"Chỉ một mình cô, người đàn ông của cô đâu?" Một tên đàn ông trông đặc biệt thô bỉ mở miệng hỏi.
Giang Nhung nhìn bọn chúng, ánh mắt thoáng lướt nhìn về phía sau lưng hắn.
Cô nhìn phía sau bọn chúng là muốn xem thử Trần Việt có đến, nhưng trong mắt của hai kẻ địch này lại giống như cô đang nói cho bọn chúng biết Trần Việt ở sau lưng mình.
Ý thức được ánh mắt Giang Nhung, cơ thể hai người thoáng cứng đờ, gần như lập tức quay đầu nhìn lại phía sau.
Nhưng sau lưng bọn chúng không có gì, đừng nói là Trần Việt, ngay cả một bóng quỷ cũng không có.
Bọn chúng thở phào nhẹ nhõm khi không nhìn thấy Trần Việt, đồng thời tức giận khi nhận ra mình đã bị dọa tới toát mồ hôi lạnh vì tên Trần Việt này.
"Con đàn bà đáng chết này, cô dám lừa chúng tôi à!" Người đàn ông thô bỉ kéo chốt an toàn, bóp cò súng muốn bắn chết Giang Nhung.
Vào lúc người đàn ông này bóp cò súng, một gã đàn ông khác đúng lúc đẩy hắn ra. Đạn bay lướt qua bên tai Giang Nhung.
Người đàn ông thô bỉ quát: "Anh làm gì vậy?"
Một gã đàn ông khác nói: "Chúng ta nhận tiền là để lấy mạng của Trần Việt, cũng không có người nào nói cho tôi biết còn có thể mua một tặng một. Giờ chưa tìm thấy thi thể của Trần Việt, anh giết người phụ nữ này có tác dụng gì?"
Người đàn ông thô bỉ nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Người đàn ông kia nói: "Người phụ nữ này ở trong tay của chúng ta, chỉ cần Trần Việt không chết, anh ta nhất định sẽ tới cứu cô ta. Chúng ta có con mồi có thể dụ được Trần Việt, còn sợ con cá không cắn câu sao?"
Nghe hai kẻ địch nói chuyện, Giang Nhung bất giác siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người bọn họ nói: "Trần Việt đã ngã từ trên vách đá xuống rồi, các người lấy tôi ra làm mồi dụ thì có tác dụng gì?"
Giang Nhung vô cùng hy vọng Trần Việt sẽ trốn ở trong hang, tuyệt đối đừng đi ra, tuyệt đối không thể trúng cạm bẫy của kẻ địch.
Nhưng cô hiểu rõ Trần Việt tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, đứng nhìn cô gặp nguy hiểm.
Người đàn ông kia nói: "Trần Việt rơi xuống vách núi, sống chết thế nào còn chưa biết, vậy mà cô thậm chí không nhỏ một giọt nước mắt à? Cô đừng nói cho tôi biết, giữa cô và anh ta không hề có chút tình cảm nào, cho dù anh ta sống sót trở về, cô cũng không thể gặp được anh ta."
Giang Nhung cong môi, cười lạnh nói: "Thật sự để cho anh nói đúng rồi."
Người đàn ông thô bỉ quát: "Nói nhiều với cô ta như vậy làm gì, lấy dây treo ngược cô ta lên, lẽ nào Trần Việt còn có thể trốn không xuất hiện sao?"
Đúng lúc này, ánh mắt Giang Nhung nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi nhanh tới phía sau lưng hai tên cướp. Mỗi bước đi của anh đều rất kiên định.
Cô rất muốn ra hiệu cho Trần Việt, bảo anh đừng có làm chuyện dại dột, bảo anh mau chóng rời khỏi đây. Trong tay hai người này có súng, một viên đạn là có thể lấy mạng người rồi. Một mình anh tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người bọn chúng.
Nhưng Trần Việt lại lên tiếng nói: "Các người nói đúng rồi. Chỉ cần có cô ấy ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không thể không xuất hiện."
Giọng nói của Trần Việt thâm trầm giống như tới âm thanh từ sâu trong địa ngục bỗng nhiên vang lên sau lưng bọn chúng. Bọn chúng quay đầu nhìn lại, đã thấy Trần Việt chỉ còn cách mình có một bước xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.