Chương 24: Hôn
Khuyết Tĩnh Nhu
29/06/2021
Anh vân vê cái bút trong tay, tìm cách dỗ cho Trâm nguôi giận. Trong đại gia đình này thì Trâm chính là cô công chúa được muôn vàn ân sủng, còn anh là hoàng tử bị ghẻ lạnh, mẹ anh hay bán đứng con gái vậy thôi chứ cưng nó hơn cả cưng trứng. Bố với bác trai, bác gái và hai ông anh họ thì khỏi nói. Chưa kể họ hàng nội ngoại mà đặc biệt là ông nội già yêu quý của Trâm. Người đã nuông chiều cô đến vô pháp vô thiên.
Chuyện trong nhà từ nhỏ tới lớn, bất kể là chuyện gì liên quan tới Trâm, không cần biết cô đúng hay sai, ông nhất định sẽ cầm gậy mà đánh kẻ nào dám đụng đến cháu gái cưng của mình. Và Hiếu cũng không ít lần ăn roi vì cái tội chọc phải con bé này. Nghĩ lại anh thấy rùng mình, giờ là 30 tuổi đầu còn bị ông đánh thì bị cười chết mất.
-Ấy ấy, em bình tĩnh. Anh đã nói xong đâu. Em lớn rồi chứ có còn bé đâu mà anh quản em mãi được. Chính em cũng không thích điều ấy thây.
-Rồi sao?
Trâm chẳng mảy may lung chuyển, cô phải có được lợi ích gì đó chứ đâu thể dễ dàng bỏ qua được.
-Thì tất nhiên là...chuyện cũ mình bỏ qua qua qua...
-Im! Trâm nói cho anh hai yêu quý biết nhé, trên anh còn có hai anh họ nữa cơ. Em mà tập hợp lại thì anh ăn no đòn đấy. Khôn hồn thì...
Hiếu nuốt nước bọt, anh biết ngay mà, con nhỏ này cầm thẻ lương của anh rồi mà vẫn không chịu an phận. Phen này tốn kha khá rồi đây. Hiếu biết điều, nhẩm nhẩm trong đầu xem còn cái gì, cuối cùng dâng hiến hết cho cô:
-Thế giờ mày muốn gì, anh cho.
Trâm hả hê vì mục đích đã đạt được, cô nhắm nhiều thứ của anh từ lâu lắm rồi mà mỗi lần mượn hay xin là ổng lại trừng mắt cấm cô đụng. Đã thế hôm nay, cô chơi lớn.
-Cái xe của anh.
Hiếu thở phào, cũng may là cái xe máy SH của anh. Cho nó anh vẫn còn cái để dùng, chứ nó mà đòi mấy cái nguy hiểm là anh chết chắc.
-Tưởng gì, về đi rồi anh cho cái xe SH.
Suy nghĩ của anh thơ dại quá, Trâm cười nức nẻ, nhấn mạnh lại một lần nữa từ chữ một.
-Không, ý em là...cái xe ô tô anh để trong gara lâu rồi ý.
Anh ngã ngửa, hộc máu mà chết mất. Cả gia tài làm lụng vất vả mới tậu được chiếc xe để lâu lâu đi được nghỉ đi hóng gió vậy mà hôm nay nó cũng tăm tia của anh nó được chứ. Anh mếu máo định mắng cô thì Trâm đã nhanh trí chêm vào một cậu:
-Tự nguyện giao hoặc là để ông nội giao nhá. Tự nghĩ đê.
Nó nói thế rồi, anh còn trăn trối được gì đây, lặng lẽ nuốt nước mắt với lấy cái chìa khóa xe, vuốt ve, tranh thủ những giây phút cuối cùng. Hiếu ngậm ngùi đau khổ, dằn giọng:
-ĐƯỢC, LẤY GÌ...THÌ LẤY ĐI. Hic...
-Hihi, iu anh. Chiều nay em về, chuẩn bị bàn giao xe nhoa. Bái bai.
Trâm thoải mái cúp máy, cái xe đó cô nhắm từ hồi ổng mới mua về mà vứt một xó rồi. Gặng hỏi mượn mấy lần mà ổng sợ cô lái xe nguy hiểm gây tai nạn trong khi Trâm đây đã có bằng lái đàng hoàng. Hiện tại tâm trạng cô đang rất phấn khích vì thu hoạch lớn của mình. Lúc nhìn thấy Kiên cùng cây kem quay lại, cũng thấy vui mắt hơn bình thường.
Trâm tươi cười đón lấy cây kem ốc quế mát lạnh kia, vui vẻ thưởng thức chiến thắng. Chợt cô nhận ra, trên tay anh không còn cây nào liền hỏi:
-Chú không ăn à?
Kiên cười đáp:
-Tôi nhìn em ăn là mát dạ rồi.
Cô chẳng hề để ý đến lời trêu chọc của Kiên, vì tâm trạng tốt nên tính khí cũng tốt hơn. Trâm quay lại đối diện với anh, dơ cây kem lên muốn anh thử:
-Tôi mới cắn một miếng hà, chú ăn đi. Không ngọt quá đâu, ngon mà mát lắm.
Kiên nhìn cô lại nhìn cây kem, trong tim trải qua một chút màu hường phấn, anh vui. Vui lắm ý, vui vì cô nhớ đến anh, để ý đến anh. Trâm đã mời rồi mà anh không ăn thì thật lãng phí. Nhưng Kiên chưa kịp thử tý cảm giác ăn chung cây kem với "ny" thì tiếng kêu thất thanh:
-Aaaa...
Cả cây kem ụp xuống đất, tan chảy không còn chút nào dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng cũng dưới ánh nắng lung linh đó, một cảnh tượng khó tin nhưng đẹp vô cùng hiện lên. Một nụ hồn nhẹ nhàng trong nắng vàng.
Chợ đông người, vừa rồi Trâm mải nói chuyện với Kiên, không hề để ý phía sau cho nên lúc bị người khác va phải, cô không hề để ý hay đề phòng. Kiên cũng chìm đắm trong ánh mắt của cô thì sao thấy được. May là anh thân thủ tốt, phản ứng nhanh, kịp kéo cô lại bên mình nên Trâm mới không bị ngã. Nhưng do tình huống quá bất ngờ, một số chuyện, một số việc không thể tránh khỏi.
Trâm chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn suýt ngã sấp mặt thì đã cảm nhận được sự mềm mãi dưới môi mình. Hai mắt cô trợn tròn vì bất ngờ và hoảng hốt, mắt đối mắt với Kiên. Anh cũng hốt hoảng không kém chứ. Môi chạm môi rồi, môi chạm môi rồi. Do quán tính nên lúc kéo cô về phía mình, mất thăng bằng dẫn đến môi chập môi như bây giờ.
Lãng mạn một chút thì trong vỏn vẹn 10 giây chạm môi chưa kịp hoàn hồn này, thực sự là khoảnh khắc rất đẹp. Đôi mắt cô trong veo, không nhiễm chút tạp trần, cả khuôn mặt đều thanh thoát tự nhiên tựa như dòng suối chảy róc rách giữa mùa đông, thanh khiết đến mức khiến cho người khác nghẹt thở. Kiên hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác ấy, đôi môi cô mềm mại, không chút son phấn hóa chất, có chút ngọt, có chút...khiến anh không rời được.
Trái với Kiên, vỏn vẹn 10 giây ấy, Trâm chẳng suy nghĩ được gì, đầu cô nổ "oang" một cái, rỗng tuếch, chẳng thể suy nghĩ được gì. Giống như bị đơ vậy, không kịp phản ứng cũng không kịp cho ra cảm nhận như Kiên. Nhưng chỉ đúng 10 giây thôi, Trâm bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị ấy, cô bàng hoàng đẩy Kiên ra trong trạng thái bị sốc.
Cả khuôn mặt đều đỏ ứng, hai tay che miệng mếu máo, sau đó là tính tình bộc phát:
-Đồ biến thái, sao chú dám hôn tôi? Sao chú dám cướp nụ hôn đầu của tôi?
Trâm nhăn hết mặt mũi vào, vừa la toáng lên vừa đánh vào vai anh. Thật chứ, nụ hôn đầu gìn giữ hơn hai mươi năm, cứ thế mà bị cướp trong tay ông chú già này, có chết Trâm cũng không dám nghĩ tới.
Chuyện trong nhà từ nhỏ tới lớn, bất kể là chuyện gì liên quan tới Trâm, không cần biết cô đúng hay sai, ông nhất định sẽ cầm gậy mà đánh kẻ nào dám đụng đến cháu gái cưng của mình. Và Hiếu cũng không ít lần ăn roi vì cái tội chọc phải con bé này. Nghĩ lại anh thấy rùng mình, giờ là 30 tuổi đầu còn bị ông đánh thì bị cười chết mất.
-Ấy ấy, em bình tĩnh. Anh đã nói xong đâu. Em lớn rồi chứ có còn bé đâu mà anh quản em mãi được. Chính em cũng không thích điều ấy thây.
-Rồi sao?
Trâm chẳng mảy may lung chuyển, cô phải có được lợi ích gì đó chứ đâu thể dễ dàng bỏ qua được.
-Thì tất nhiên là...chuyện cũ mình bỏ qua qua qua...
-Im! Trâm nói cho anh hai yêu quý biết nhé, trên anh còn có hai anh họ nữa cơ. Em mà tập hợp lại thì anh ăn no đòn đấy. Khôn hồn thì...
Hiếu nuốt nước bọt, anh biết ngay mà, con nhỏ này cầm thẻ lương của anh rồi mà vẫn không chịu an phận. Phen này tốn kha khá rồi đây. Hiếu biết điều, nhẩm nhẩm trong đầu xem còn cái gì, cuối cùng dâng hiến hết cho cô:
-Thế giờ mày muốn gì, anh cho.
Trâm hả hê vì mục đích đã đạt được, cô nhắm nhiều thứ của anh từ lâu lắm rồi mà mỗi lần mượn hay xin là ổng lại trừng mắt cấm cô đụng. Đã thế hôm nay, cô chơi lớn.
-Cái xe của anh.
Hiếu thở phào, cũng may là cái xe máy SH của anh. Cho nó anh vẫn còn cái để dùng, chứ nó mà đòi mấy cái nguy hiểm là anh chết chắc.
-Tưởng gì, về đi rồi anh cho cái xe SH.
Suy nghĩ của anh thơ dại quá, Trâm cười nức nẻ, nhấn mạnh lại một lần nữa từ chữ một.
-Không, ý em là...cái xe ô tô anh để trong gara lâu rồi ý.
Anh ngã ngửa, hộc máu mà chết mất. Cả gia tài làm lụng vất vả mới tậu được chiếc xe để lâu lâu đi được nghỉ đi hóng gió vậy mà hôm nay nó cũng tăm tia của anh nó được chứ. Anh mếu máo định mắng cô thì Trâm đã nhanh trí chêm vào một cậu:
-Tự nguyện giao hoặc là để ông nội giao nhá. Tự nghĩ đê.
Nó nói thế rồi, anh còn trăn trối được gì đây, lặng lẽ nuốt nước mắt với lấy cái chìa khóa xe, vuốt ve, tranh thủ những giây phút cuối cùng. Hiếu ngậm ngùi đau khổ, dằn giọng:
-ĐƯỢC, LẤY GÌ...THÌ LẤY ĐI. Hic...
-Hihi, iu anh. Chiều nay em về, chuẩn bị bàn giao xe nhoa. Bái bai.
Trâm thoải mái cúp máy, cái xe đó cô nhắm từ hồi ổng mới mua về mà vứt một xó rồi. Gặng hỏi mượn mấy lần mà ổng sợ cô lái xe nguy hiểm gây tai nạn trong khi Trâm đây đã có bằng lái đàng hoàng. Hiện tại tâm trạng cô đang rất phấn khích vì thu hoạch lớn của mình. Lúc nhìn thấy Kiên cùng cây kem quay lại, cũng thấy vui mắt hơn bình thường.
Trâm tươi cười đón lấy cây kem ốc quế mát lạnh kia, vui vẻ thưởng thức chiến thắng. Chợt cô nhận ra, trên tay anh không còn cây nào liền hỏi:
-Chú không ăn à?
Kiên cười đáp:
-Tôi nhìn em ăn là mát dạ rồi.
Cô chẳng hề để ý đến lời trêu chọc của Kiên, vì tâm trạng tốt nên tính khí cũng tốt hơn. Trâm quay lại đối diện với anh, dơ cây kem lên muốn anh thử:
-Tôi mới cắn một miếng hà, chú ăn đi. Không ngọt quá đâu, ngon mà mát lắm.
Kiên nhìn cô lại nhìn cây kem, trong tim trải qua một chút màu hường phấn, anh vui. Vui lắm ý, vui vì cô nhớ đến anh, để ý đến anh. Trâm đã mời rồi mà anh không ăn thì thật lãng phí. Nhưng Kiên chưa kịp thử tý cảm giác ăn chung cây kem với "ny" thì tiếng kêu thất thanh:
-Aaaa...
Cả cây kem ụp xuống đất, tan chảy không còn chút nào dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng cũng dưới ánh nắng lung linh đó, một cảnh tượng khó tin nhưng đẹp vô cùng hiện lên. Một nụ hồn nhẹ nhàng trong nắng vàng.
Chợ đông người, vừa rồi Trâm mải nói chuyện với Kiên, không hề để ý phía sau cho nên lúc bị người khác va phải, cô không hề để ý hay đề phòng. Kiên cũng chìm đắm trong ánh mắt của cô thì sao thấy được. May là anh thân thủ tốt, phản ứng nhanh, kịp kéo cô lại bên mình nên Trâm mới không bị ngã. Nhưng do tình huống quá bất ngờ, một số chuyện, một số việc không thể tránh khỏi.
Trâm chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn suýt ngã sấp mặt thì đã cảm nhận được sự mềm mãi dưới môi mình. Hai mắt cô trợn tròn vì bất ngờ và hoảng hốt, mắt đối mắt với Kiên. Anh cũng hốt hoảng không kém chứ. Môi chạm môi rồi, môi chạm môi rồi. Do quán tính nên lúc kéo cô về phía mình, mất thăng bằng dẫn đến môi chập môi như bây giờ.
Lãng mạn một chút thì trong vỏn vẹn 10 giây chạm môi chưa kịp hoàn hồn này, thực sự là khoảnh khắc rất đẹp. Đôi mắt cô trong veo, không nhiễm chút tạp trần, cả khuôn mặt đều thanh thoát tự nhiên tựa như dòng suối chảy róc rách giữa mùa đông, thanh khiết đến mức khiến cho người khác nghẹt thở. Kiên hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác ấy, đôi môi cô mềm mại, không chút son phấn hóa chất, có chút ngọt, có chút...khiến anh không rời được.
Trái với Kiên, vỏn vẹn 10 giây ấy, Trâm chẳng suy nghĩ được gì, đầu cô nổ "oang" một cái, rỗng tuếch, chẳng thể suy nghĩ được gì. Giống như bị đơ vậy, không kịp phản ứng cũng không kịp cho ra cảm nhận như Kiên. Nhưng chỉ đúng 10 giây thôi, Trâm bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị ấy, cô bàng hoàng đẩy Kiên ra trong trạng thái bị sốc.
Cả khuôn mặt đều đỏ ứng, hai tay che miệng mếu máo, sau đó là tính tình bộc phát:
-Đồ biến thái, sao chú dám hôn tôi? Sao chú dám cướp nụ hôn đầu của tôi?
Trâm nhăn hết mặt mũi vào, vừa la toáng lên vừa đánh vào vai anh. Thật chứ, nụ hôn đầu gìn giữ hơn hai mươi năm, cứ thế mà bị cướp trong tay ông chú già này, có chết Trâm cũng không dám nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.