Chương 25: Xấu hổ
Khuyết Tĩnh Nhu
29/06/2021
Kiên cũng không ngờ sự việc bất ngờ như vậy, chính anh vô cùng mong đợi nụ hôn này nhưng lại không nghĩ sẽ ở trong hoàn cảnh buồn cười thế. Anh đen mặt nghe cô chất vất, thật oan uổng cho tấm thân trong trắng này. Trong lòng thầm than: "Tôi nói mình bị người ta đẩy, em có tin không?". Oan khuất là vậy nhưng lỡ cũng đã lỡ rồi, ngoài mặt Kiên chỉ lúng túng giây lát liền khôi phục vẻ mặt cợt nhã thường ngày. Anh nhún vai phủi sạch:
-Không phải tôi, tôi vô tội.
Trâm bị cái bộ dạng cà lơ phất lơ này của anh chọc điên, bị chiếm tiện nghi, cô nào có thể để yên. Bỏ qua cái ngại ngùng của nụ hôn đầu, cô hung hăng nhéo thịt trên người Kiên. Mà với anh thì cũng chỉ như đang gãi ngứa, để mặc cô nhéo đã tay thì thôi.
Trâm bực bội nhéo tới nhéo lui, phát hiện bản thân dường như chẳng đả động nổi anh, chỉ biết thu lại tâm tình rối rắm vừa rồi. Lúc này mới để ý đến tình huống hiện tại, mình còn đang ở ngoài đường, đông người như vậy mà lại làm ra chuyện mắc cỡ vừa này, trên mặt không khỏi tăng thêm một mảng ửng đỏ. Ánh mắt nhìn anh cũng nặng nề hơn. Kiên buồn cười, nhíu mày cúi xuống hỏi cô:
-Sao vậy, không nhéo nữa đi. Tránh để cục tức trong bụng, lâu ngày sẽ khó tiêu.
Cô dậm chân, nghiến răng nghiến lợi đáp lại:
-Chú bắt nạt tôi, tôi sẽ mách với cô. Cô sẽ không tha cho chú đâu.
Lần này, Kiên thật sự cười ra tiếng, cử chỉ càng có phần lưu manh hơn:
-Thế em định nói với bà ấy rằng, em bị người ta hôn trúng hay sao?
Trâm ngớ người, nhận ra lời anh nói có ý gì, toàn thân cô đỏ lựng. Từ xa nhìn lại thật sự như đóa hoa chớm nở trong nắng vàng, mà người ở gần càng mê mẩn, đắm say hơn. Cô cũng không biết nên làm thế nào, nói cho mẹ anh biết thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, bà có phạt anh thì trong lòng cũng vẫn vui mừng khôn xiết. Còn hiện tại, cô sớm đã chẳng còn là đối thủ của Kiên. Trước kia là anh nhịn để cô tùy hứng đấu võ mồm, đánh anh mấy cái cũng chẳng sao. Giờ đây Kiên vẫn nhịn đấy chứ, nhưng là nhịn không ăn cô.
Biết chính mình không làm gì được Kiên nữa, Trâm trừng mắt ra lệnh:
-Chở tôi về!
Nếu không nhanh về thì chắc chắn cô sẽ bị ánh mắt xung quanh làm cho xấu hổ đến chết mất. Vốn còn muốn nhân cơ hội này kiếm trác chút phúc lợi nhưng cô đã bị trêu chọc đến mức này, Kiên cũng không làm khó cô nữa, anh lớn đầu rồi, không thể ngày nào cũng bắt nạt trẻ con. Nếu không, con đường lấy vợ sẽ rất gian nan.
Từ chợ về đã là buổi trưa, sáng giờ ăn cũng nhiều nên hiện tại không còn thấy đói. Nhưng cô Cúc cứ thấy lạ lạ, nhìn một hồi thấy mặt Trâm có tia hồng hồng, vô cùng lo lắng cô bị cảm nắng, sờ soạng một hồi lại chỉ thấy mặt còn bé hồng càng thêm hồng. Bà lo lắng bảo với con trai tỉnh bơ bên cạnh:
-Con xem thế nào, xuống dưới trạm nhờ bác sĩ lên đây khám cho Trâm đi. Chắc bị say nắng rồi.
Kiên tủm tỉm cười cười nhìn mẹ mình, cũng không biết giải thích sao cho bà hiểu rằng cô là đang xấu hổ thì có. Sự thật là vậy mà vì Trâm nghe bà nói xong thì mặt đỏ gay như say rượu vậy. Cô luống cuống ngăn lại:
-Cô...cô, cháu không sao. Tại trời hơi nóng thôi, lát nữa còn phải lên xe về thành phố nữa, không cần vất vả thế đâu ạ.
Cô Cúc nghe vậy mới yên tâm, nắm lấy tay Trâm luyến tiếc không muốn buông. Phải biết là lâu lắm rồi mới có người tâm tình hợp với bà như vậy, ở lâu trên này, con trai lại đi công tác ít về khiến bà quanh năm cô quạnh một mình. Nay gặp được cô gái tốt tính như Trâm, chỉ hận không thể lập tức mang sính lễ đến rước cô về.
-Cô cũng không dám làm phiền cháu ở lại thêm mấy hôm, cháu con công việc, gia đình. Nhưng khi nào rảnh thì tranh thủ lên với cô xíu nha, chứ cháu đi rồi cô buồn lắm.
Trâm biết cô Cúc quan tâm mình, mấy ngày nay vui chơi làm cô cũng không nỡ đi. Cô cười hứa với bà:
-Cô yên tâm, đợi xong kỳ thực tập cháu sẽ lại lên thăm cô. Việc của cô là phải chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé.
Kiên đứng một bên thu dọn đồ đạc, nhìn hai người phụ nữ lưu luyến không rời mà nở nụ cười cứng nhắc, anh cứ như con ghẻ vậy trời, con trai cũng không bằng sợi tóc của con dâu về nhà. Anh chán nản nhắc nhở hai người:
-Được rồi được rồi, đợi có dịp rồi hai người tha hồ mà nắm tay nhau, đến giờ đi rồi không muộn mất. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, rảnh rồi bọn con về.
Bà trừng mắt nhìn anh, càng nhìn càng thấy không thuận mắt bằng Trâm của bà. Không tiếc thương mà cảnh cáo:
-Tôi biết rồi, anh không phải nhắc. Anh mà bắt nạt bé Trâm thì cứ liệu thần hồn với tôi đấy.
Kiên bị nạt, tủi tủi thân thân bĩu môi, quay người đi ra ngoài đời. Trâm cười, khoác lấy tay bà rồi cũng đi ra ngoài. Lại dặn dò thêm mấy câu, hai người mới xuống núi, bắt xe về Hà Nội. Trâm với Kiên ngồi cùng nhau. Vừa lên xe cô đã chẳng thèm để ý đến anh, tựa đầu vào cửa kính, lim dim ngủ.
Kiên bị tính tình trẻ con của cô chọc cười, không nói gì chỉ lẳng lặng kém rèm xe, che nắng cho cô ngủ ngon lành. Còn mình lại ngẩn ngơ ngồi ngắm nghía gương mặt non nớt kia. Trời rất thiên vị Trâm, ban cho cô gia thế tốt, đến gương mặt cũng tốt như vậy, non nớt nhưng đủ mặn mà để khiến đàn ông say mê. Cứ như vậy, cả đoạn đường anh cũng chẳng chợp mắt nổi vì người mình thích ở ngay bên cạnh nhưng lại chẳng dám ôm ấp. Đây quả là một loại hành hạ.
Trở về thành phố, Kiên vốn muốn đưa cô về tận nhà nhưng Trâm sau một hồi suy xét lợi, hại. Cô khăng khăng từ chối:
-Không cần, tôi có thể tự về. Chú về doanh trại báo danh đi.
Miệng lưỡi thế gian là đáng sợ nhất, lần trước Trâm đã được dịp thể nghiệm rồi. Lần đầu để anh đưa về nhà đã bị mẹ tra tấn lỗ tai cả ngày, bà còn mới bán đứng cô nữa. Giờ mà để bà biết anh đưa cô về thì sợ rằng khắp khu phố ấy, không ai không biết chuyện của cô. Và mỗi lần về nhà, mấy bà hàng xóm lại sang tra tấn cô. Thật là muốn chết người mà.
Kiên thì không nghĩ sâu xa được như cô, anh cho rằng cô vẫn còn ngại chuyện lúc sáng. Anh nháy mắt với cô, trêu chọc:
-Đừng nói là em vẫn còn xấu hổ nhé?
Trâm tròn mắt nhìn anh, hận không thể xé cái mặt nạ của anh ra. Cô vén vén mấy sợi tóc bên tai, mắt chuyển hướng sang xung quanh, cố bình tĩnh mà trả lời:
-Làm...làm gì có. Chú...đừng có nói bậy.
Lọt vào mắt anh thì mấy hành động này đều trở nên cute hết sức, anh cúi xuống xuống gần cô hơn, để mắt mình nhìn thằng vào mắt cô. Đối diện với vẻ bối rối của cô mà thì thầm:
-Đừng lo, tôi sẽ không nói cho ai biết rằng nụ hôn đầu của em là cho tôi đâu.
Câu nói lưu manh này thành công chọc tức Trâm, cô cắn răng chịu đựng, dùng hết sức bình sinh vơ lấy cánh tay anh cắn một ngụm. Rồi như con sóc nhỏ mà chạy đi, được một đoạn vẫn không quên quay lại làm mặt quỷ với anh.
-Không phải tôi, tôi vô tội.
Trâm bị cái bộ dạng cà lơ phất lơ này của anh chọc điên, bị chiếm tiện nghi, cô nào có thể để yên. Bỏ qua cái ngại ngùng của nụ hôn đầu, cô hung hăng nhéo thịt trên người Kiên. Mà với anh thì cũng chỉ như đang gãi ngứa, để mặc cô nhéo đã tay thì thôi.
Trâm bực bội nhéo tới nhéo lui, phát hiện bản thân dường như chẳng đả động nổi anh, chỉ biết thu lại tâm tình rối rắm vừa rồi. Lúc này mới để ý đến tình huống hiện tại, mình còn đang ở ngoài đường, đông người như vậy mà lại làm ra chuyện mắc cỡ vừa này, trên mặt không khỏi tăng thêm một mảng ửng đỏ. Ánh mắt nhìn anh cũng nặng nề hơn. Kiên buồn cười, nhíu mày cúi xuống hỏi cô:
-Sao vậy, không nhéo nữa đi. Tránh để cục tức trong bụng, lâu ngày sẽ khó tiêu.
Cô dậm chân, nghiến răng nghiến lợi đáp lại:
-Chú bắt nạt tôi, tôi sẽ mách với cô. Cô sẽ không tha cho chú đâu.
Lần này, Kiên thật sự cười ra tiếng, cử chỉ càng có phần lưu manh hơn:
-Thế em định nói với bà ấy rằng, em bị người ta hôn trúng hay sao?
Trâm ngớ người, nhận ra lời anh nói có ý gì, toàn thân cô đỏ lựng. Từ xa nhìn lại thật sự như đóa hoa chớm nở trong nắng vàng, mà người ở gần càng mê mẩn, đắm say hơn. Cô cũng không biết nên làm thế nào, nói cho mẹ anh biết thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, bà có phạt anh thì trong lòng cũng vẫn vui mừng khôn xiết. Còn hiện tại, cô sớm đã chẳng còn là đối thủ của Kiên. Trước kia là anh nhịn để cô tùy hứng đấu võ mồm, đánh anh mấy cái cũng chẳng sao. Giờ đây Kiên vẫn nhịn đấy chứ, nhưng là nhịn không ăn cô.
Biết chính mình không làm gì được Kiên nữa, Trâm trừng mắt ra lệnh:
-Chở tôi về!
Nếu không nhanh về thì chắc chắn cô sẽ bị ánh mắt xung quanh làm cho xấu hổ đến chết mất. Vốn còn muốn nhân cơ hội này kiếm trác chút phúc lợi nhưng cô đã bị trêu chọc đến mức này, Kiên cũng không làm khó cô nữa, anh lớn đầu rồi, không thể ngày nào cũng bắt nạt trẻ con. Nếu không, con đường lấy vợ sẽ rất gian nan.
Từ chợ về đã là buổi trưa, sáng giờ ăn cũng nhiều nên hiện tại không còn thấy đói. Nhưng cô Cúc cứ thấy lạ lạ, nhìn một hồi thấy mặt Trâm có tia hồng hồng, vô cùng lo lắng cô bị cảm nắng, sờ soạng một hồi lại chỉ thấy mặt còn bé hồng càng thêm hồng. Bà lo lắng bảo với con trai tỉnh bơ bên cạnh:
-Con xem thế nào, xuống dưới trạm nhờ bác sĩ lên đây khám cho Trâm đi. Chắc bị say nắng rồi.
Kiên tủm tỉm cười cười nhìn mẹ mình, cũng không biết giải thích sao cho bà hiểu rằng cô là đang xấu hổ thì có. Sự thật là vậy mà vì Trâm nghe bà nói xong thì mặt đỏ gay như say rượu vậy. Cô luống cuống ngăn lại:
-Cô...cô, cháu không sao. Tại trời hơi nóng thôi, lát nữa còn phải lên xe về thành phố nữa, không cần vất vả thế đâu ạ.
Cô Cúc nghe vậy mới yên tâm, nắm lấy tay Trâm luyến tiếc không muốn buông. Phải biết là lâu lắm rồi mới có người tâm tình hợp với bà như vậy, ở lâu trên này, con trai lại đi công tác ít về khiến bà quanh năm cô quạnh một mình. Nay gặp được cô gái tốt tính như Trâm, chỉ hận không thể lập tức mang sính lễ đến rước cô về.
-Cô cũng không dám làm phiền cháu ở lại thêm mấy hôm, cháu con công việc, gia đình. Nhưng khi nào rảnh thì tranh thủ lên với cô xíu nha, chứ cháu đi rồi cô buồn lắm.
Trâm biết cô Cúc quan tâm mình, mấy ngày nay vui chơi làm cô cũng không nỡ đi. Cô cười hứa với bà:
-Cô yên tâm, đợi xong kỳ thực tập cháu sẽ lại lên thăm cô. Việc của cô là phải chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé.
Kiên đứng một bên thu dọn đồ đạc, nhìn hai người phụ nữ lưu luyến không rời mà nở nụ cười cứng nhắc, anh cứ như con ghẻ vậy trời, con trai cũng không bằng sợi tóc của con dâu về nhà. Anh chán nản nhắc nhở hai người:
-Được rồi được rồi, đợi có dịp rồi hai người tha hồ mà nắm tay nhau, đến giờ đi rồi không muộn mất. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, rảnh rồi bọn con về.
Bà trừng mắt nhìn anh, càng nhìn càng thấy không thuận mắt bằng Trâm của bà. Không tiếc thương mà cảnh cáo:
-Tôi biết rồi, anh không phải nhắc. Anh mà bắt nạt bé Trâm thì cứ liệu thần hồn với tôi đấy.
Kiên bị nạt, tủi tủi thân thân bĩu môi, quay người đi ra ngoài đời. Trâm cười, khoác lấy tay bà rồi cũng đi ra ngoài. Lại dặn dò thêm mấy câu, hai người mới xuống núi, bắt xe về Hà Nội. Trâm với Kiên ngồi cùng nhau. Vừa lên xe cô đã chẳng thèm để ý đến anh, tựa đầu vào cửa kính, lim dim ngủ.
Kiên bị tính tình trẻ con của cô chọc cười, không nói gì chỉ lẳng lặng kém rèm xe, che nắng cho cô ngủ ngon lành. Còn mình lại ngẩn ngơ ngồi ngắm nghía gương mặt non nớt kia. Trời rất thiên vị Trâm, ban cho cô gia thế tốt, đến gương mặt cũng tốt như vậy, non nớt nhưng đủ mặn mà để khiến đàn ông say mê. Cứ như vậy, cả đoạn đường anh cũng chẳng chợp mắt nổi vì người mình thích ở ngay bên cạnh nhưng lại chẳng dám ôm ấp. Đây quả là một loại hành hạ.
Trở về thành phố, Kiên vốn muốn đưa cô về tận nhà nhưng Trâm sau một hồi suy xét lợi, hại. Cô khăng khăng từ chối:
-Không cần, tôi có thể tự về. Chú về doanh trại báo danh đi.
Miệng lưỡi thế gian là đáng sợ nhất, lần trước Trâm đã được dịp thể nghiệm rồi. Lần đầu để anh đưa về nhà đã bị mẹ tra tấn lỗ tai cả ngày, bà còn mới bán đứng cô nữa. Giờ mà để bà biết anh đưa cô về thì sợ rằng khắp khu phố ấy, không ai không biết chuyện của cô. Và mỗi lần về nhà, mấy bà hàng xóm lại sang tra tấn cô. Thật là muốn chết người mà.
Kiên thì không nghĩ sâu xa được như cô, anh cho rằng cô vẫn còn ngại chuyện lúc sáng. Anh nháy mắt với cô, trêu chọc:
-Đừng nói là em vẫn còn xấu hổ nhé?
Trâm tròn mắt nhìn anh, hận không thể xé cái mặt nạ của anh ra. Cô vén vén mấy sợi tóc bên tai, mắt chuyển hướng sang xung quanh, cố bình tĩnh mà trả lời:
-Làm...làm gì có. Chú...đừng có nói bậy.
Lọt vào mắt anh thì mấy hành động này đều trở nên cute hết sức, anh cúi xuống xuống gần cô hơn, để mắt mình nhìn thằng vào mắt cô. Đối diện với vẻ bối rối của cô mà thì thầm:
-Đừng lo, tôi sẽ không nói cho ai biết rằng nụ hôn đầu của em là cho tôi đâu.
Câu nói lưu manh này thành công chọc tức Trâm, cô cắn răng chịu đựng, dùng hết sức bình sinh vơ lấy cánh tay anh cắn một ngụm. Rồi như con sóc nhỏ mà chạy đi, được một đoạn vẫn không quên quay lại làm mặt quỷ với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.