Lấy Ông Xã Là Tổng Tài: Chồng À, Con Ko Phải Do Em Sinh!

Chương 7: Cuộc Hẹn Thú Vị!(1)

Sở Đình

06/12/2016

~~~~ ~~~~

Chương 7: Cuộc hẹn thú vị!(1)

Giang Linh mơ màng cắn đầu đũa, cô đang nghĩ xem có nên nhận lời mời đi chơi của cái tên bò ca chết tiệt kia hay ko? Dù rằng hắn có đáng ghét thật đấy, nhưng mà... một tháng qua, khi cùng hắn làm những công việc của ban cán bộ lớp thì cô cũng có ít nhiều sự thay đổi về cảm nhận đối với hắn. Huống hồ cuộc đi chơi này ko chỉ có riêng cô với hắn, mà còn có cả Ngọc Ngọc cùng Thanh Miên nữa mà, Ngọc Ngọc nói nếu cô ko đi thì cô ấy cũng ko đi, nghĩ thế nào thì cô cũng thấy mình ko nên cản trở cuộc vui của bạn...

-Giang Linh ơi!!! _ Giọng nói cao vút vùn vụt như thế, ngoài cô nàng tiểu thư Thanh Miên ra thì còn ai khác được đây?!

Với tình trạng thế này thì cho dù nghĩ ko đi cũng ko được! Giang Linh than nhẹ một tiếng, đáp lời Thanh Miên rồi tót vào phòng tắm thay quần áo.

Giang Linh chọn chiếc áo thun cánh dơi hở vai màu trắng, phía dưới lại diện quần bò bó rách gối màu đen, chân đi đôi giày da độn đế cùng màu với màu quần. Trên cổ là chiếc vòng Choker cũng màu đen nốt, mái tóc tím hơi xoăn pha xám khói ở phần lọn tóc được xõa tùy ý trên đôi vai nhỏ trắng nõn nà. Cổ tay trái được Giang Linh tinh tế điểm xuyết bằng chiếc đồng hồ dây da Julius JA – 778A (mặt trắng dây đen), nhìn vừa sang trọng lại ko kém phần khỏe khoắn.

Bước từng bước xuống bậc cầu thang, Giang Linh đưa mắt đánh giá ba người đang ung dung uống trà dưới nhà. Đầu tiên là Ngọc Ngọc, cô nàng vẫn giữ phong cách đáng yêu như mọi ngày, đeo trên cổ chiếc vòng ngọc trai nhỏ nhắn, xinh xắn, mặc trên mình chiếc đầm xòe cổ chéo màu xanh da trời. Sắm cho mình chiếc lắc tay màu ngọc bích, đi trên chân đôi giày cao gót cut out mang tông màu xanh dương, đội trên mái tóc dài đen mượt chiếc ruy băng xanh lục có ren trắng hai bên. Trông Ngọc Ngọc đáng yêu hệt như một cô búp bê vừa bước ra từ tủ kính vậy.

Tiếp đến là Thanh Miên, mang trên mình vẻ đẹp kiêu sa của những bông hồng có gai, hiển nhiên cô nàng sẽ chọn cho mình chiếc đầm thun bó lệch vai màu huyết (là màu đỏ ấy, nhưng mà để màu đỏ nó cứ sao sao ấy nên ta đổi thành màu huyết cơ mà nó lại càng tăng cái sao sao ấy lên nhỉ?!). Mang trên chân đôi guốc cao vừa phải cùng màu, mái tóc nâu dài được vén lệch sang một bên và được cố định bằng những sợi ruy băng nho nhỏ màu trắng. Đôi bàn tay thon dài tuyệt đẹp của Thanh Miên được cô khéo léo tô điểm bằng chiếc nhẫn hình cỏ bốn lá có đính thêm viên hồng ngọc ruby, cứ thỉnh thoảng lại thấy Thanh Miên vuốt nhẹ lên nó thì cũng đủ biết Thanh Miên yêu thích chiếc nhẫn này đến mức độ nào rồi.

Sau cùng là Minh Nam, chàng trai duy nhất của chúng ta, chắc cũng bởi lẽ đó mà Minh Nam ăn vận khá... bình thường. Chỉ đơn giản là chiếc áo thun trắng bên trong cùng chiếc áo khoác dạ nâu bên ngoài. Quần bò đen... đã hơi bạc màu và đôi giày da OTW cao cổ đen tuyền. Vậy là hết.

-Để mọi người đợi rồi! _ Giang Linh thản nhiên nói, giống như cái người mà khiến mọi người đợi kia ko phải là cô vậy.

-15’ thì có đáng là gì?! _ Minh Nam là người dẫn đầu nói.



-Cũng đâu phải lần đầu tiên! _ Ngọc Ngọc buồn cười nói.

Thanh Miên thì ko thèm nể mặt ngay cả khi đang ở trong nhà cô, trực tiếp quay mặt đi. Đúng lúc này, mẹ Hương cùng với nụ cười gian xảo đến mức ko còn gì để gian xảo hơn, bê khay bánh đặt lên bàn, cũng rất tự nhiên ngồi xuống:

-Ngọc Ngọc mới đến hả cháu? Hai cháu này là...

-Là lớp trưởng cùng bí thư lớp con! _ Giang Linh nhẹ giọng đáp.

-À, ra vậy, khổ, cô ở quê mới lên. Có biết cái con nhỏ này ở lớp kết bạn ra sao đâu! Cũng chẳng bao giờ thấy nó đưa bạn về, cô thực sự rất lo! _ Mẹ Hương vừa nói, vừa học bộ dạng các thím bảy trong phim, đưa khăn tay lên miệng... cười duyên!

Giang Linh đen mặt, Ngọc Ngọc đen mặt, đến cả hai anh em nhà họ Hoắc đằng kia cũng ko tự chủ được mà cảm thấy nghi hoặc, liên tục co giật khóe miệng. Mẹ Hương mà lo cho cô ấy hả??? Cứ ở đó mà gặm dưa bở suốt đời đi!

-Mẹ! Anh và bố đâu?! _ Giang Linh nhanh chóng di chuyển đề tài. Chứ nếu cứ để yên cho mẹ Hương nói thế này á, thì có mà đến cả gia phản, họ hàng nhà ông hàng xóm của hai anh em họ Hoắc kia cũng bị mẹ Hương nắm rõ trong lòng bàn tay.

-Hai người ấy còn đi đâu được nữa ngoài việc đi ra siêu thị mà mua tã lót cùng sữa cho con trai cô! _ Mẹ Hương ra vẻ giận hờn nói.

Nghe đến đây, ba người kia ko chung chí hướng mà lại rất đồng lòng hướng mắt đến Giang Linh mà bày tỏ sự khó hiểu của mình. Giang Linh hắng giọng, chỉnh sửa lại quần áo vốn đã chỉnh tề, cô làm những điều trên trịnh trọng như thể chuyện cô sắp nói ra đây là một điều vô cùng quan trọng! Ba người kia nín thở, ko gian trong phòng khách chẳng mấy chốc lặng im thin thít, sáu cái tai đều vô thức mà dựng đứng cả lên, tất cả đều ra vẻ trịnh trọng cùng căng thẳng ngoại trừ một người – mẹ Hương! Bởi vì mẹ biết quá rõ mọi chuyện cũng như cái tính tình cổ quái thích trêu ngươi của con gái mình mà!

-Đứa con đó... là con nuôi của mình! _ Giang Linh phì cười nói.

Mẹ Hương ra vẻ rất là thản nhiên, cơ mà cho dù mẹ có ra vẻ thản nhiên đến mức nào đi chăng nữa thì cũng ko thể dấu được cái đường cong parabol tuyệt đẹp ở nơi khóe miệng kia! Ba người nọ thì khỏi phải nói rồi, cái mặt của họ cứ phải nói là đen như cái đít nồi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lấy Ông Xã Là Tổng Tài: Chồng À, Con Ko Phải Do Em Sinh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook