Lấy Ông Xã Là Tổng Tài: Chồng À, Con Ko Phải Do Em Sinh!
Chương 5: Ghét Của Nào Trời Cho Của Lấy! (P1)
Sở Đình
03/12/2016
~~~~ ~~~~
Chương 5. Ghét của nào trời cho của lấy! (P1)
-Ê! CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH KIA! Ngươi tưởng ngươi có thể trốn thoát khỏi bà đây à? Cái gì mà bổn công tử ta đây? Đây đây cái dép vào mặt ấy. Ngươi tưởng ngươi cứ ngồi trên xe mà phóng như vậy là được à? Ngươi tông vào người ta đến cả một câu xin lỗi cũng ko có, tưởng cứ cắp đít như vậy mà bỏ đi là xong à? Nói cho ngươi biết, ngươi đụng phải bà đây là sống ko yên được đâu! Ngày hôm nay bà đây phải làm cho rõ ràng mọi việc, tưởng cứ soái ca là ngon ăn à? Đối với bà đây thì ko có cửa đâu nhé. _ Giang Linh chửi xối xả khiến cho ‘bò ca’ (tên mới do Giang Linh ghép được từ ‘phân bò’ và ‘soái ca’) ko thể chen vào câu gì.
Những nam sinh của học viện thì hả hê ra mặt, có một số anh còn dùng đôi mắt hình trái tim nhìn Giang Linh. Nữ sinh thì bắt đầu xì xào và nhìn ‘bò ca’ với ánh mắt khinh thường, một số cô còn nói anh ko bằng con... nít. ‘Bò ca’ chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà đi, ko dám ngước lên nhìn ai. Giang Linh thì tất nhiên đứng cười sung sướng.
Xong, những hình ảnh trên chỉ là ảo tưởng của ai đó, chứ thực tế thì...
-Ê! TÊN TRỜI ĐÁNH KIA! Aaaaaaaaaaaaaaaaaa... _ Chưa chửi được câu nào thì Giang Linh đã vấp phải hòn đá và ngã nhào về phía ‘bò ca’ đang đứng.
Giang Linh nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau khi cả người cô tiếp xúc thân mật với mẹ đất. Nhưng một giây... hai giây... ba giây... Cơn đau ko có diễn ra như trong tưởng tượng mà Giang Linh lại có cảm giác eo mình được ai đó giữ chặt và tay thì bị nắm kéo ngược lên trên. Lông mi run rẩy một hồi, Giang Linh mở đôi mắt mình ra to hết cỡ, đập vào tròng mắt cô là một... ừ một khoảng trắng xóa... chắc là áo sơ mi, trên đỉnh đầu cô, từng luồng khí ấm phun nhè nhẹ vào trong tóc, cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng có một vài cọng tóc theo luồng khí đó mà bay bay.
Từ từ ngẩng mặt lên, chu choa ơi, là CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH ĐÂY MÀ! Giang Linh tức giận đẩy ‘bò ca’ ra, mặt đỏ bừng vì... tức giận nói:
-Ai cần cái tên chết tiệt nhà ngươi đỡ hả, ta có thể tự mình xoay chuyển được tình huống, chẳng ai mướn ngươi làm việc dư thừa cả!
-Có thể tự xoay chuyển mà còn nhắm chặt cả mắt vào vậy hả?
-Ngươi... _ Giang Linh chưa kịp phản bác thì đã nghe được một giọng nói chua loét.
-Mê trai thì nói thẳng đi còn bày đặt! _ Cô nữ sinh này nhìn về ngoại hình như một con búp bê thì Giang Linh đã biết ngay là một vị đương kim tiểu thư nào đó. Mặc dù đều mặc đồng phục như nhau nhưng đồ đeo trên người cô ta thì toàn là hàng hiệu, đấy là chưa kể đến cái giọng điệu ‘chẳng coi ai ra gì’ thế kia của cô ta thì cho dù là người mù cũng có thể nhận biết được.
-Cô ko thấy Giang Linh là ko may vấp ngã thôi sao?! _ Ngọc Ngọc chau mày hướng cô nữ sinh kia nói.
-Ai mà biết được đây là vô tình hay cố ý. _ Nữ sinh kia cười khẩy nói.
-Phải đấy, phải đấy! _ Bên cạnh nữ sinh kia là hai nữ sinh khác vừa nhìn vào là biết ngay hai cô nữ sinh này chính là thể loại chuyên đi nịnh hót, gió chiều nào theo chiều đấy.
-Các cô, các cô đúng là vật họp theo loài! _ Ngọc Ngọc bực mình hét lên, quả nhiên Ngọc Ngọc trân chính là một vị tiểu thư, đấu ko lại được với bọn này, Giang Linh thở dài nghĩ.
Người xung quanh, kể cả ‘bò ca’ đều khoanh tay xem diễn, có một số người còn mở điện thoại ra quay lấy quay để (thể hiện tài năng của một nhà báo tương lai), một số người lại biểu hiện tiếc hận cho Giang Linh và Ngọc Ngọc khi đụng phải mụ điên này, một số người có tâm nghĩ như nữ sinh kia thì lại nói Giang Linh và Ngọc Ngọc là đáng đời,... Nói chung là có rất nhiều biểu hiện thú vị.
Quan sát mọi người xong, Giang Linh lạnh lùng nhếch miệng:
-Lấy bằng chứng gì mà cô bảo tôi là cố tình, dựa vào đâu mà cô nói tôi là mê trai? Cô nhìn thấy tôi như thế trước đây à, khoan hãy nói cô đã nhìn thấy tôi như thế trước đây hay chưa, chỉ là bây giờ cô ko có bằng chứng đã vội kết luận tôi là thế này thế nọ như vậy là tội vu khống. Mà cô biết rồi, đã là nghành làm báo thì bằng chứng luôn luôn là thứ được tôn lên hàng đầu, nay cô học ở đây mà lại thiếu ngay cái thứ quan trọng nhất, có phải hay ko nên nói là cô ko - có - tư - cách để học ở đây? _ Giang Linh nói rất nhẹ nhưng toàn trường lại im phăng phắc nên ai cũng có thể nghe rõ mồn một từng chữ. Có một số người lấy lại được tinh thần rồi thì phá lên cười ko kiêng nể, xong, trong lòng những người có mặt ở đây ai cũng đã liệt Giang Linh vào danh sách ‘gương mặt những người ko thể gây chuyện’. Mặt mũi của nữ sinh bị nói kia thoáng chốc đã đỏ au au như quả cà chua, hốc mắt cô ta có vẻ đã ngập nước nhưng cố nén lại ko cho nó chảy ra, cô ta quay đầu chạy thẳng. Hai nữ sinh kia thì nhìn nhau rồi chạy đuổi theo cô nữ sinh ban nãy.
-Thế, cô dựa vào đâu mà nói cô gái đó ko đủ tư cách học ở đây? _ ‘Bò ca’ lúc này đã xem diễn đủ rồi nên cũng muốn được thử cảm giác bị đòn là như thế nào.
-Dựa vào hành động, lời nói và sự ngu ngốc của ngươi. _ Gianh Linh như có như ko cười mỉa nói.
‘Rắc’ ‘bò ca’ có thể nghe thấy tiếng bàn chân mình vỡ vụn do chính hòn đá mà mình bê đập vào. Giang Linh nghênh ngang kéo Ngọc Ngọc đi tham quan toàn học viện trước con mắt đầy đủ cảm xúc của hàng trăm người. Dù rằng lúc trả thù ko có giống lắm như trong tưởng tượng nhưng trả thù thế này có vẻ thâm hơn, ha ha ha, Giang Linh cười thầm nghĩ.
‘Reng reng reng reng reng’ tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, Giang Linh và Ngọc Ngọc nhanh chóng kéo nhau vào lớp thì... BỐP! Tiếng cụm đầu từ ba cái đầu phát ra, ngước mắt lên, Giang Linh liền thấy ngay ‘bò ca’ và nữ sĩnh vừa nãy, mắt cô ta đỏ hoe nhìn có vẻ như là vừa đi ‘trút bầu tâm sự’ xong. Ko ai nhường ai, ba người lại tiếp tục chen lên đi trước cuối cùng là cả sáu người (Giang Linh, Ngọc Ngọc, bò ca, nữ sinh tiểu thư, hai cô nàng nịnh hót) bị cô giáo chủ nhiệm phạt đứng ở cuối lớp đến tận lúc ra về (hình phạt hết sức là tẻ con ^^).
Chương 5. Ghét của nào trời cho của lấy! (P1)
-Ê! CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH KIA! Ngươi tưởng ngươi có thể trốn thoát khỏi bà đây à? Cái gì mà bổn công tử ta đây? Đây đây cái dép vào mặt ấy. Ngươi tưởng ngươi cứ ngồi trên xe mà phóng như vậy là được à? Ngươi tông vào người ta đến cả một câu xin lỗi cũng ko có, tưởng cứ cắp đít như vậy mà bỏ đi là xong à? Nói cho ngươi biết, ngươi đụng phải bà đây là sống ko yên được đâu! Ngày hôm nay bà đây phải làm cho rõ ràng mọi việc, tưởng cứ soái ca là ngon ăn à? Đối với bà đây thì ko có cửa đâu nhé. _ Giang Linh chửi xối xả khiến cho ‘bò ca’ (tên mới do Giang Linh ghép được từ ‘phân bò’ và ‘soái ca’) ko thể chen vào câu gì.
Những nam sinh của học viện thì hả hê ra mặt, có một số anh còn dùng đôi mắt hình trái tim nhìn Giang Linh. Nữ sinh thì bắt đầu xì xào và nhìn ‘bò ca’ với ánh mắt khinh thường, một số cô còn nói anh ko bằng con... nít. ‘Bò ca’ chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà đi, ko dám ngước lên nhìn ai. Giang Linh thì tất nhiên đứng cười sung sướng.
Xong, những hình ảnh trên chỉ là ảo tưởng của ai đó, chứ thực tế thì...
-Ê! TÊN TRỜI ĐÁNH KIA! Aaaaaaaaaaaaaaaaaa... _ Chưa chửi được câu nào thì Giang Linh đã vấp phải hòn đá và ngã nhào về phía ‘bò ca’ đang đứng.
Giang Linh nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau khi cả người cô tiếp xúc thân mật với mẹ đất. Nhưng một giây... hai giây... ba giây... Cơn đau ko có diễn ra như trong tưởng tượng mà Giang Linh lại có cảm giác eo mình được ai đó giữ chặt và tay thì bị nắm kéo ngược lên trên. Lông mi run rẩy một hồi, Giang Linh mở đôi mắt mình ra to hết cỡ, đập vào tròng mắt cô là một... ừ một khoảng trắng xóa... chắc là áo sơ mi, trên đỉnh đầu cô, từng luồng khí ấm phun nhè nhẹ vào trong tóc, cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng có một vài cọng tóc theo luồng khí đó mà bay bay.
Từ từ ngẩng mặt lên, chu choa ơi, là CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH ĐÂY MÀ! Giang Linh tức giận đẩy ‘bò ca’ ra, mặt đỏ bừng vì... tức giận nói:
-Ai cần cái tên chết tiệt nhà ngươi đỡ hả, ta có thể tự mình xoay chuyển được tình huống, chẳng ai mướn ngươi làm việc dư thừa cả!
-Có thể tự xoay chuyển mà còn nhắm chặt cả mắt vào vậy hả?
-Ngươi... _ Giang Linh chưa kịp phản bác thì đã nghe được một giọng nói chua loét.
-Mê trai thì nói thẳng đi còn bày đặt! _ Cô nữ sinh này nhìn về ngoại hình như một con búp bê thì Giang Linh đã biết ngay là một vị đương kim tiểu thư nào đó. Mặc dù đều mặc đồng phục như nhau nhưng đồ đeo trên người cô ta thì toàn là hàng hiệu, đấy là chưa kể đến cái giọng điệu ‘chẳng coi ai ra gì’ thế kia của cô ta thì cho dù là người mù cũng có thể nhận biết được.
-Cô ko thấy Giang Linh là ko may vấp ngã thôi sao?! _ Ngọc Ngọc chau mày hướng cô nữ sinh kia nói.
-Ai mà biết được đây là vô tình hay cố ý. _ Nữ sinh kia cười khẩy nói.
-Phải đấy, phải đấy! _ Bên cạnh nữ sinh kia là hai nữ sinh khác vừa nhìn vào là biết ngay hai cô nữ sinh này chính là thể loại chuyên đi nịnh hót, gió chiều nào theo chiều đấy.
-Các cô, các cô đúng là vật họp theo loài! _ Ngọc Ngọc bực mình hét lên, quả nhiên Ngọc Ngọc trân chính là một vị tiểu thư, đấu ko lại được với bọn này, Giang Linh thở dài nghĩ.
Người xung quanh, kể cả ‘bò ca’ đều khoanh tay xem diễn, có một số người còn mở điện thoại ra quay lấy quay để (thể hiện tài năng của một nhà báo tương lai), một số người lại biểu hiện tiếc hận cho Giang Linh và Ngọc Ngọc khi đụng phải mụ điên này, một số người có tâm nghĩ như nữ sinh kia thì lại nói Giang Linh và Ngọc Ngọc là đáng đời,... Nói chung là có rất nhiều biểu hiện thú vị.
Quan sát mọi người xong, Giang Linh lạnh lùng nhếch miệng:
-Lấy bằng chứng gì mà cô bảo tôi là cố tình, dựa vào đâu mà cô nói tôi là mê trai? Cô nhìn thấy tôi như thế trước đây à, khoan hãy nói cô đã nhìn thấy tôi như thế trước đây hay chưa, chỉ là bây giờ cô ko có bằng chứng đã vội kết luận tôi là thế này thế nọ như vậy là tội vu khống. Mà cô biết rồi, đã là nghành làm báo thì bằng chứng luôn luôn là thứ được tôn lên hàng đầu, nay cô học ở đây mà lại thiếu ngay cái thứ quan trọng nhất, có phải hay ko nên nói là cô ko - có - tư - cách để học ở đây? _ Giang Linh nói rất nhẹ nhưng toàn trường lại im phăng phắc nên ai cũng có thể nghe rõ mồn một từng chữ. Có một số người lấy lại được tinh thần rồi thì phá lên cười ko kiêng nể, xong, trong lòng những người có mặt ở đây ai cũng đã liệt Giang Linh vào danh sách ‘gương mặt những người ko thể gây chuyện’. Mặt mũi của nữ sinh bị nói kia thoáng chốc đã đỏ au au như quả cà chua, hốc mắt cô ta có vẻ đã ngập nước nhưng cố nén lại ko cho nó chảy ra, cô ta quay đầu chạy thẳng. Hai nữ sinh kia thì nhìn nhau rồi chạy đuổi theo cô nữ sinh ban nãy.
-Thế, cô dựa vào đâu mà nói cô gái đó ko đủ tư cách học ở đây? _ ‘Bò ca’ lúc này đã xem diễn đủ rồi nên cũng muốn được thử cảm giác bị đòn là như thế nào.
-Dựa vào hành động, lời nói và sự ngu ngốc của ngươi. _ Gianh Linh như có như ko cười mỉa nói.
‘Rắc’ ‘bò ca’ có thể nghe thấy tiếng bàn chân mình vỡ vụn do chính hòn đá mà mình bê đập vào. Giang Linh nghênh ngang kéo Ngọc Ngọc đi tham quan toàn học viện trước con mắt đầy đủ cảm xúc của hàng trăm người. Dù rằng lúc trả thù ko có giống lắm như trong tưởng tượng nhưng trả thù thế này có vẻ thâm hơn, ha ha ha, Giang Linh cười thầm nghĩ.
‘Reng reng reng reng reng’ tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, Giang Linh và Ngọc Ngọc nhanh chóng kéo nhau vào lớp thì... BỐP! Tiếng cụm đầu từ ba cái đầu phát ra, ngước mắt lên, Giang Linh liền thấy ngay ‘bò ca’ và nữ sĩnh vừa nãy, mắt cô ta đỏ hoe nhìn có vẻ như là vừa đi ‘trút bầu tâm sự’ xong. Ko ai nhường ai, ba người lại tiếp tục chen lên đi trước cuối cùng là cả sáu người (Giang Linh, Ngọc Ngọc, bò ca, nữ sinh tiểu thư, hai cô nàng nịnh hót) bị cô giáo chủ nhiệm phạt đứng ở cuối lớp đến tận lúc ra về (hình phạt hết sức là tẻ con ^^).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.