Lấy Quỷ Làm Chồng

Chương 56:

Lạc Mặc

27/06/2024

Đường Điềm chợt thấy da đầu tê dại, một loại bất an mãnh liệt đánh úp tới, cô nhanh chóng nhấp vào màn hình muốn thoát khỏi giao diện radio, nhưng mà trên màn hình chỉ có một dải tần số âm thanh nhấp nhô, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, âm lượng tự động lớn hơn, như thể người nói chuyện cách cô càng gần hơn từng chút một.

“Cái — ” từ ‘quỷ’ vừa nằm trên đầu lưỡi đã bị phản ứng nhanh chóng của cô nuốt về, câu cửa miệng thật là hại chết người!

Điện thoại không có cách nào tắt máy, Đường Điềm ném nó đến góc giường rồi ôm đầu gối rúc ở một đầu khác, cũng không biết tên dẫn chương trình radio quỷ quyệt kia có thấy cảnh này hay không, giọng cười khặc khặc vang lên vài tiếng, giọng nói quái đản cũng cực kỳ sung sướng, “Hôm nay ta cũng sẽ cùng ngươi trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi đáng sợ này. Câu chuyện mà ta muốn kể là về một cô gái một mình ở nhà gặp quỷ.”

Đường Điềm: “…” Trong lòng lại nổi lên điềm xấu.

Con quỷ yếu ớt nói, “Ngươi ở nhà một mình.”

“Hiện tại là mười hai giờ hai phút đêm, vì tò mò hoặc do nguyên nhân khác, ngươi sử dụng cái radio đã vô tình mở ra. Nghe xong phần giới thiệu chương trình, ngươi sợ hãi ôm chăn co rúm lại ở đầu giường.”

Đường Điềm càng lúc càng cảm thấy khắp nơi như có con mắt đang dòm ngó mình, hít một hơi thật sâu, cô lao ra khỏi phòng đến phòng bếp cầm con dao rồi trở lại, rõ ràng trong lòng run rẩy nhưng vẫn giả bộ hung dữ chỉ vào điện thoại quát lớn, “Đừng có giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!”

Trước đó đối mặt với tên ma quỷ, cô đã mơ hồ phát hiện ra tuyệt đối không được sợ hãi, nếu như chột dạ, khí thế của người sống cũng yếu đi, quỷ quái càng có thể thừa cơ mà nhập vào người — cho nên trên mặt tuyệt đối không thể để hiện ra vẻ sợ hãi!

Tên dẫn chương trình radio lại như từ chối nghe không nghe thấy, tiếp tục yếu ớt kể, “Ngươi nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân chạy vội.”

Lời còn chưa dứt, Đường Điềm kinh hãi ngẩng đầu, trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân như thể một đứa trẻ chạy ngang qua, ngay sau đó —

“Viên bi lăn xuống, cộp, cộp, cộp.”

Trong đêm khuya yên tĩnh, dù là một chút tiếng động cũng cực kỳ rõ ràng thấm vào lòng người, cùng với lời giải thích ma quái kia, Đường Điềm từng bước lùi về phía sau cho đến khi lưng dựa vào vách tường, cô cắn răng đến run rẩy, nắm chặt cán dao trong tay. Tự nhủ trong lòng rằng tiếng động của tấm sàn là do sự giãn nở và nén ép của các thanh thép, đây là một hiện tượng đã được khoa học giải thích.

“Trong lòng ngươi nghĩ đây là một hiện tượng khoa học bình thường,” giọng nói kia châm biếm, “Sau đó ngươi nghe thấy tiếng chuông gió, leng keng leng keng, rất thanh thúy.”

Leng keng leng keng…



Sắc mặt Đường Điềm tái nhợt, lúc vào xem nhà cô đã chú ý tới chiếc chuông gió cũ treo ở ban công, con lắc bên trong đã rơi ra nên không thể phát ra tiếng, vốn định khi nào quay lại sẽ mượn cây thang gỡ xuống nên tạm thời bỏ đó không để ý.

“Tiếng chuông có phải là rất thanh thúy hay không,” giọng nói của đứa trẻ không rõ nam nữ vừa ngây thơ lại tràn ngập ác ý, “Nhưng mà lại là bùa đòi mạng đó ~ ”

“Cùng với tiếng chuông gió, ngươi nghe thấy bước chân cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…”

Kẽo kẹt, bước chân đạp lên sàn gỗ phát ra tiếng vang trầm đục, từng tiếng một, Đường Điềm ngừng thở, hết sức chăm chú lắng nghe.

m thanh kia đi vào phòng ngủ chính, sau đó bước vào phòng khách, tựa như nó ngừng lại ở đó vài giây để xác định vị trí của cô, tiếp theo không chút do dự, bước chân nhanh hơn đi về phía phòng ngủ phụ của cô.

Đường Điềm cẩn thận thu mình lại sau cánh cửa, một tay nắm chặt dao, thở mạnh cũng không dám.

Trong sự yên tĩnh đến ngột ngạt của căn phòng, chỉ có giọng nói quỷ quái phát ra từ chiếc điện thoại ở trong góc, “Ngươi núp phía sau cánh cửa, ngươi rất sợ hãi, tim đập rất nhanh, thình thịch, thình thịch, hì hì.”

“Đầu ngươi ở cạnh cửa, mà đầu ta cũng dựa vào cạnh cửa, bạn tốt, đầu dựa đầu.”

Đường Điềm lập tức ngửa ra sau, sợ hãi lùi liên tục mấy bước, trái tim gần như nhảy đến cổ họng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ván cửa mỏng.

Cô khóa trái từ bên trong, cửa phòng ngủ cũng không có mắt mèo, nhưng điều đó không ngăn cản cô liên tưởng đến vài hình ảnh đáng sợ vì giọng nói từ cái radio kia.

— có con quỷ, đang u ám nhìn chằm chằm cô qua cánh cửa.

Cả người Đường Điềm rét run, ngay sau đó, tiếng điện lưu rè rè phát ra từ điện thoại chồng lên giọng trẻ con rõ ràng xuyên qua cánh cửa, cùng với hai tiếng đập cửa, là đứa trẻ ngây thơ vô tội cười nói, “Chị gái, iem tới tìm chị chơi nè, mau mở cửa đi ~ ”

“Ngươi tránh ra!” Đường Điềm đè nặng tiếng thét rống lên, hai tay nắm chặt cán dao hướng về phía cửa, con quỷ này rất đáng sợ, nó mang đến cảm giác sởn tóc gáy không thể so với tên quỷ chết kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lấy Quỷ Làm Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook