Chương 57:
Lạc Mặc
27/06/2024
Dù sao tên ma quỷ kia tạm thời sẽ không giết chết cô, nhưng cái con bên ngoài này thì không chắc được.
“Chị gái,” tên nhóc quỷ kia còn đang không nhanh không chậm gõ cửa, cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, “Có thể nghe thấy radio của iem, là duyên phận của chúng ta. Đây là may mắn cũng là bất hạnh của chị. Tới cùng iem nào, một mình iem cô đơn lắm. “
“Chị gái ơi, chị gái à!”
Mỗi lần nó kêu, ngữ tốc lại càng nhanh hơn, tiếng đập cửa cũng càng thêm vội vàng, tựa như lá bùa đòi mạng càng lúc càng nhanh. Giọng điệu của nó cũng càng thêm thê lương, “Mở cửa đi, tới chơi với iem này ~”
Giọng nói trong điện thoại trùng với âm thanh bên kia ván cửa, giống như móng tay sắc nhọn xé rách màng tai, suy nghĩ của Đường Điềm di chuyển với tốc độ cao, nhịn lại cơn khó chịu mà hỏi, “Chơi với ngươi, sau đó thì sao? Ngươi muốn làm gì với ta, muốn làm gì hả?”
Kéo dài thời gian cũng được, nắm thêm thông tin của đối phương cũng được, tóm lại phải tạm hoãn thế tấn công của đối phương, nắm chắc quyền chủ động!
…
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc viết chương này ta đang ở nhà một mình…
Trên lầu lại vang lên tiếng bước chân.
Bởi vì câu hỏi đột ngột này, đối phương dường như cũng bị khựng lại, nó ngừng gõ cửa, chống cằm trầm ngâm, “Chơi với em… chơi cái gì nhỉ. Để em nghĩ xem.”
“Lần trước có một anh trai, em kêu anh ấy chơi với em, ảnh nói chơi đá bóng. Vì thế tụi em cùng đá bóng, nhưng mà không có bóng thích hợp thì phải làm sao đây. Vì thế em vặn đầu anh ấy xuống.”
Giọng nói trẻ con ngây thơ kia khiến Đường Điềm nổi hết cả da gà da vịt.
“Còn chị gái lần trước nữa, em kêu chị ấy chơi với em, mà chỉ cứ khóc thét mãi, ồn ào làm em đau cả đầu. Vì thế em đành phải rủ chị ấy chơi bắn bi, nhưng mà không có bi thì phải làm sao, cho nên em móc mắt của chỉ ra. Mắt đẹp lắm, giống như hạt pha lê vậy, bắn một cái, nó lăn đi rất xa, cứ như vậy nhìn chằm chằm em. Hì hì.”
“Cho nên, em là một đứa trẻ ngoan đã nói là làm, mỗi câu chuyện ma mà em kể đều là thật. Vậy chị gái, chị muốn chơi với em thế nào?”
m điệu của hai chữ cuối trầm hẳn xuống rồi trở nên âm trầm đáng sợ, Đường Điềm giật mình, cô nhào đến giường cầm lấy điện thoại, nói thật nhanh, “Chúng ta chơi một hai ba người gỗ, người thua phải nghe người thắng nói! Một hai ba người gỗ, không được nói chuyện không được cử động, lại thêm một cái không được cười!”
Lời còn chưa dứt, Đường Điềm nằm xuống, tay duỗi thẳng, cả người nằm bất động trên giường.
Mà bên ngoài cũng chìm vào im lặng trong nháy mắt.
Chỉ có tiếng điện lưu rè rè phát ra từ điện thoại.
Đường Điềm nhắm hai mắt, tâm như nổi trống.
Cô đoán đúng rồi!
Vừa rồi khi tên quỷ nhỏ nói chuyện, cô không ngừng suy nghĩ về những lời nó giới thiệu về đài phát thanh này.
Thứ nhất, những điều nó nói cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành sự thật, nhưng nó cho người ta quyền lựa chọn sẽ chơi với nó thế nào; thứ hai, lúc chào hỏi nó nói “Đã lâu không gặp”, điều này cho thấy đài này vẫn luôn do nó dẫn chương trình, những câu dẫn mà nó nói đã chứng minh rằng nó cũng tuân theo các quy tắc. Cần phải dựa theo quy trình có bài bản hẳn hoi mà làm. Có câu mở đầu thì chắc chắn sẽ có câu kết thúc!
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, “Một khoảng thời gian ngắn ngủi đáng sợ”, chứng tỏ đài phát thanh này có thời gian hạn định!
Mà sau khi nói xong, đài phát thanh và cả ngoài cửa đều lập tức lâm vào yên tĩnh, cho thấy quy tắc đã được kích hoạt ngay lập tức, chỉ cần trò người gỗ này cô có thể kiên trì cho đến khi hết thời hạn là có thể thắng lợi!
Sau khi chứng minh suy đoán của mình chính xác, Đường Điềm ổn định hơi thở, thả chậm lại nhịp tim.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhắm hai mắt, những giác quan khác đều hoạt động tối đa, cô cảm giác được cơ thể rét run, tư thế nằm trên giường tốt nhất nhưng duy trì một thời gian dài, tứ chi cũng bắt đầu dần dần tê dại.
Bên ngoài không có một chút tiếng động, tựa như những âm thanh đáng sợ trước đó đều là ảo giác của cô. Nhưng Đường Điềm biết, một khi ngồi dậy mở cửa ra kiểm tra, cô sẽ bị giết ngay lập tức.
Không được cử động… Đừng sợ.
Tự nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác, cô bất động như bức tượng đá tạc, đếm số lần tim đập để ước lượng thời gian.
Khoảng chừng mười phút sau, điện thoại lại truyền đến giọng nói không cam lòng oán phẫn của đứa trẻ, “Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, lại đến lúc phải chia tay mọi người rồi. Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, chúng ta hẹn gặp vào kỳ sau.”
Khúc nhạc hắc ám như bản nhạc mở màn vang lên nhưng Đường Điềm lại như nghe được tiếng trời.
Khi nốt nhạc cuối cùng của bản nhạc rơi xuống, màn hình điện thoại vẫn luôn bật sáng chợt đen kịt, cô nằm trên giường cử động tay chân, khí huyết trong người như lại lưu thông khắp cơ thể cứng đờ, cô nhìn trần nhà trắng bóc, thở hắt một hơi.
“Chị gái,” tên nhóc quỷ kia còn đang không nhanh không chậm gõ cửa, cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, “Có thể nghe thấy radio của iem, là duyên phận của chúng ta. Đây là may mắn cũng là bất hạnh của chị. Tới cùng iem nào, một mình iem cô đơn lắm. “
“Chị gái ơi, chị gái à!”
Mỗi lần nó kêu, ngữ tốc lại càng nhanh hơn, tiếng đập cửa cũng càng thêm vội vàng, tựa như lá bùa đòi mạng càng lúc càng nhanh. Giọng điệu của nó cũng càng thêm thê lương, “Mở cửa đi, tới chơi với iem này ~”
Giọng nói trong điện thoại trùng với âm thanh bên kia ván cửa, giống như móng tay sắc nhọn xé rách màng tai, suy nghĩ của Đường Điềm di chuyển với tốc độ cao, nhịn lại cơn khó chịu mà hỏi, “Chơi với ngươi, sau đó thì sao? Ngươi muốn làm gì với ta, muốn làm gì hả?”
Kéo dài thời gian cũng được, nắm thêm thông tin của đối phương cũng được, tóm lại phải tạm hoãn thế tấn công của đối phương, nắm chắc quyền chủ động!
…
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc viết chương này ta đang ở nhà một mình…
Trên lầu lại vang lên tiếng bước chân.
Bởi vì câu hỏi đột ngột này, đối phương dường như cũng bị khựng lại, nó ngừng gõ cửa, chống cằm trầm ngâm, “Chơi với em… chơi cái gì nhỉ. Để em nghĩ xem.”
“Lần trước có một anh trai, em kêu anh ấy chơi với em, ảnh nói chơi đá bóng. Vì thế tụi em cùng đá bóng, nhưng mà không có bóng thích hợp thì phải làm sao đây. Vì thế em vặn đầu anh ấy xuống.”
Giọng nói trẻ con ngây thơ kia khiến Đường Điềm nổi hết cả da gà da vịt.
“Còn chị gái lần trước nữa, em kêu chị ấy chơi với em, mà chỉ cứ khóc thét mãi, ồn ào làm em đau cả đầu. Vì thế em đành phải rủ chị ấy chơi bắn bi, nhưng mà không có bi thì phải làm sao, cho nên em móc mắt của chỉ ra. Mắt đẹp lắm, giống như hạt pha lê vậy, bắn một cái, nó lăn đi rất xa, cứ như vậy nhìn chằm chằm em. Hì hì.”
“Cho nên, em là một đứa trẻ ngoan đã nói là làm, mỗi câu chuyện ma mà em kể đều là thật. Vậy chị gái, chị muốn chơi với em thế nào?”
m điệu của hai chữ cuối trầm hẳn xuống rồi trở nên âm trầm đáng sợ, Đường Điềm giật mình, cô nhào đến giường cầm lấy điện thoại, nói thật nhanh, “Chúng ta chơi một hai ba người gỗ, người thua phải nghe người thắng nói! Một hai ba người gỗ, không được nói chuyện không được cử động, lại thêm một cái không được cười!”
Lời còn chưa dứt, Đường Điềm nằm xuống, tay duỗi thẳng, cả người nằm bất động trên giường.
Mà bên ngoài cũng chìm vào im lặng trong nháy mắt.
Chỉ có tiếng điện lưu rè rè phát ra từ điện thoại.
Đường Điềm nhắm hai mắt, tâm như nổi trống.
Cô đoán đúng rồi!
Vừa rồi khi tên quỷ nhỏ nói chuyện, cô không ngừng suy nghĩ về những lời nó giới thiệu về đài phát thanh này.
Thứ nhất, những điều nó nói cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành sự thật, nhưng nó cho người ta quyền lựa chọn sẽ chơi với nó thế nào; thứ hai, lúc chào hỏi nó nói “Đã lâu không gặp”, điều này cho thấy đài này vẫn luôn do nó dẫn chương trình, những câu dẫn mà nó nói đã chứng minh rằng nó cũng tuân theo các quy tắc. Cần phải dựa theo quy trình có bài bản hẳn hoi mà làm. Có câu mở đầu thì chắc chắn sẽ có câu kết thúc!
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, “Một khoảng thời gian ngắn ngủi đáng sợ”, chứng tỏ đài phát thanh này có thời gian hạn định!
Mà sau khi nói xong, đài phát thanh và cả ngoài cửa đều lập tức lâm vào yên tĩnh, cho thấy quy tắc đã được kích hoạt ngay lập tức, chỉ cần trò người gỗ này cô có thể kiên trì cho đến khi hết thời hạn là có thể thắng lợi!
Sau khi chứng minh suy đoán của mình chính xác, Đường Điềm ổn định hơi thở, thả chậm lại nhịp tim.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhắm hai mắt, những giác quan khác đều hoạt động tối đa, cô cảm giác được cơ thể rét run, tư thế nằm trên giường tốt nhất nhưng duy trì một thời gian dài, tứ chi cũng bắt đầu dần dần tê dại.
Bên ngoài không có một chút tiếng động, tựa như những âm thanh đáng sợ trước đó đều là ảo giác của cô. Nhưng Đường Điềm biết, một khi ngồi dậy mở cửa ra kiểm tra, cô sẽ bị giết ngay lập tức.
Không được cử động… Đừng sợ.
Tự nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác, cô bất động như bức tượng đá tạc, đếm số lần tim đập để ước lượng thời gian.
Khoảng chừng mười phút sau, điện thoại lại truyền đến giọng nói không cam lòng oán phẫn của đứa trẻ, “Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, lại đến lúc phải chia tay mọi người rồi. Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, chúng ta hẹn gặp vào kỳ sau.”
Khúc nhạc hắc ám như bản nhạc mở màn vang lên nhưng Đường Điềm lại như nghe được tiếng trời.
Khi nốt nhạc cuối cùng của bản nhạc rơi xuống, màn hình điện thoại vẫn luôn bật sáng chợt đen kịt, cô nằm trên giường cử động tay chân, khí huyết trong người như lại lưu thông khắp cơ thể cứng đờ, cô nhìn trần nhà trắng bóc, thở hắt một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.