Chương 6: BẮT GẶP
Phong Thanh Dương
14/08/2013
“Dịch Tiểu Liêu, bạn bè gặp chuyện thế này cậu cũng không giúp, có
phải bạn thân không vậy?” Giản Tiếu quàng cánh tay vòng qua người đang
đứng ở tường, ánh mặt trượt theo người Tiểu Liêu lượn lên lượn xuống.
Tiểu Liêu xoắn xoắn ngón tay vào nhau “Thiên Bắc, sẽ giận.”
“…. Nhưng mà chúng ta sẽ rất nhanh tốt nghiệp.” Giản Tiếu giữ chặt cánh tay Tiểu Liêu lay lay, tóc đuôi ngựa phía sau cũng theo đó mà bay qua bay lại “Cậu á, ngay cả yêu cầu nhỏ xíu của chị em tốt cũng không đồng ý sao!”
“Không được, Thiên Bắc không thích.” Tiểu Liêu vẫn kiên quyết lắc đầu
“Làm sao cậu biết, chỉ là xem phim thôi mà, làm khó anh ta lắm sao.”
“Anh ấy, không thích người lạ.”
“Cho nên mới nhờ cậu hẹn á.” Giản Tiếu trừng mắt nhìn nó, Tiểu Liêu có lúc thật đơn giản dễ bảo, có lúc cũng thật cố chấp. Làm sao để đập bất tỉnh khúc gỗ này đây “Mình với anh ấy cũng đâu xem là người lạ, anh ấy và anh mình là bạn cùng lớp, hơn nữa còn chung 1 đội banh, anh ấy cũng có gặp qua mình mà.”
Tiểu Liêu vẻ mặt đau khổ, lông mày nhau thành 2 lằn sóng “Vậy, cậu đi đi.”
“Dịch Tiểu Liêu, hôm nay muốn cãi nhau với mình phải không? Chỉ là cùng Thiên Bắc coi phim thôi, cậu làm gì mà khó khăn dữ vậy?” Giản Tiếu cười xấu xa, lại lôi kéo tay áo của nó “Đừng nói là cậu thích Thiên Bắc rồi nha.”
Tiểu Liêu nhìn Giản Tiếu, ngay cả mắt cũng không chớp, nụ cười trên môi Giản Tiếu sượng lại “Sao vậy?”
“Thích.” Tiểu Liêu nghĩ nghĩ nó quả thật không ghét Thiên Bắc
“……” Giản Tiếu không hiểu nổi là cái người mà bình thường chậm chạp lề mề, lần này sao lại tinh lanh như vậy. Còn dám thản nhiên thừa nhận tình cảm của bản thân nữa chứ.
“Nhưng mà, cậu thích anh ấy, mình cũng rất vui.” Giản Tiếu là bạn tốt của nó, giống như Thiên Bắc đối với nó đều rất tốt. Cho nên nếu họ trở thành bạn bè, nó cũng rất vui. Tiểu Liêu ôm lấy cánh tay Giản Tiếu cười cười “Chúng ta 3 người cùng xem nha.”
“Hả?”
“3 người, cùng xem phim.” Tiểu Liêu nói xong liền kéo tay Giản Tiếu đi về hướng phòng học. Giản Tiêu thở dài, thì ra không phải Tiểu Liêu tinh lanh mà là không hiểu.
Trên đường về nhà, Tiểu Liêu rõ ràng là rất vui vẻ, ngồi 1 chỗ không yên cứ lắc qua lắc lại. 2 cái đùi ở dưới cái váy cũng vì thế mà lúc ẩn lúc hiện. Bách Sanh lấy túi sách che giữa 2 người “Dịch Tiểu Liêu, cô là siêu chân ngắn, lung lây lắc qua lại vận động cũng không dài ra đâu.”
Thiên Bắc buồn cười, nhìn bộ dạng Bách Sanh giận, rồi hướng nói với Tiểu Liêu “Sao vậy, hôm nay hình như có chuyện gì vui lắm hả?”
Tiểu Liêu níu chặt tay áo Thiên Bắc ánh mắt mong chờ nói “Thiên Bắc, đi xem phim nha.” Sau đó lấy trong giỏ ra 3 tấm vé “Cùng đi.”
Thiên Bắc cầm lấy tấm vé xem phim nhìn 1 cái “Công Phu Panda, đây là gu của em …” Thiên Bắc có chút kinh ngạc nhìn nó “Sao em tự nhiên muốn đi coi phim?”
Tiểu Liêu mất hứng gục đầu xuống đất “Anh không muốn đi?”
“Đi, Tiểu Liêu muốn đi, thì anh đi cùng em.” Thiên Bắc cầm lấy tờ vé trong tay phe phẩy “Buổi tối à, anh biết rồi.”
Tiểu Liêu liếc mắt nhìn Bách Sanh bên cạnh, không tình nguyện lắm hướng qua Bách Sanh “Cho anh.”
Bách Sanh nhận lấy, mắt hướng ra cửa sổ nhìn tấm vé nó đưa “Tôi cũng có?”
“Ừa, chúng ta cùng nhau đi.” Tiểu Liêu nghĩ, nếu như có Bách Sanh đi cùng cũng không sao, vì từ nhỏ 3 người họ đã quen làm cái gì cũng làm cũng nhau rồi mà. Bây giờ nếu mà để Bách Sanh 1 mình ở nhà, thiệt là không yên tâm. Phải bằng mọi cách đưa hắn theo.
Bách Sanh không lập tức nhận cái vé từ tay nó, nhìn 1 lúc, sau đó cười gượng “Cảm ơn, tối tôi có việc, không đi xem được.”
“Cùng đi đi, có chuyện gì hôm khác làm không được sao?” Thiên Bắc nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Tiểu Liêu cho nên muốn giúp nó cùng khuyên Bách Sanh, ra sức nháy mắt, Bách Sanh cũng vẫn như trước đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Buổi tối, Tiểu Liêu cùng với Thiên Bắc đi vào rạp chiếu phim. Giản Tiếu đã sớm chờ ở đó. Thiên Bắc nhìn thấy Giản Tiếu đứng ở giữa đám người, nhìn Tiểu Liêu bên cạnh rõ ràng đang chột dạ. Hắn thấp giọng nói “Chỉ 1 lần này thôi, lần sau không được làm chuyện này nữa.”
“Dạ.” Tiểu Liêu cười trộm, quả thật là Thiên Bắc rất đềm đạm. Nếu đổi là Bách Sanh chắc đã sớm phát hỏa, nghĩ đến cái người không biết tốt xấu đó, trong lòng vẫn thấy ấm ức.
“Tiểu Liêu.” Giản Tiếu chạy ra tiếp, nhìn Thiên Bắc cười đến không biết gì “Anh Thiên Bắc, em là Giản Tiếu, em gái của Giản Tiệp.”
“Anh biết.” Thiên Bắc vẫn giọng ôn tồn khiến cho Giản Tiếu càng cảm nhận được sự cao lớn của người con trai trước mắt.
Qua 1 lúc Thiên Bắc nhìn Tiểu Liêu và Giản Tiếu nói “2 đứa ở đây anh đi mua bắp rang và coca, sau đó cùng vào.”
“Dạ”
Nhìn thấy Thiên Bắc đã đi xa, Giản Tiếu kéo Tiểu Liêu lại nói “Thiên Bắc thật sự rất đẹp trai, tính tình lại còn tốt như thế nữa, không biết tại sao trưa nay cậu còn sợ anh ấy giận. Dạng người như anh ấy, chắc chắn không dễ nổi giận.”
Tiểu Liêu trợn trắng mắt, đó là tại cậu chưa thấy qua thôi, mắt hướng qua con đường đối diện. Tiểu Liêu ngẩn cả người.
Bách Sanh người này thật sự xấu xa.
Chỉ nhìn thấy ngã tư đường đối diện, thấy hắn cùng với 1 cô bé 6, 7 tuổi nói chuyện. Vẻ mặt quả thật rất hung dữ, nó cảm giác cô bé đó đang rất sợ. Bách Sanh còn đánh vào đầu cô bé 1 cái. Tiểu cô nương lập tức khóc òa rồi chạy đi.
“Tiểu Liêu, cậu ở đây, mình đi vệ sinh 1 chút, đừng chạy lung tung.” Giản Tiếu nói xong không đợi Tiểu Liêu gật đầu vội chạy hướng đến nhà vệ sinh. 80 phút xem phim, bây giờ nên giải quyết trước, không thì mất mặt trước Thiên Bắc.
Tiểu Liêu tức giận nhìn về người ở đường đối diện. Nhìn cô bé đó khóc đến như vậy. Bách Sanh vẫn siết tay nó kéo đi trên phố. Trong lòng Tiểu Liêu khó chịu, Bách Sanh ngay cả đứa con gái nhỏ như vậy cũng ăn hiếp. Nhớ đến bản thân trước đây bị hắn ăn hiếp thế nào, trong đầu đột nhiên bùng bùng lửa giận, ngọn lửa chính nghĩa dâng lên. Nó chạy khỏi rạp chíu phim, hướng về phía con phố đối diện.
Hẽm nhỏ người rất ít, cách xa 1 đoạn mới có 1 cái đèn đường. Tiểu Liêu đi từng bước từng bước nhỏ ngọn lửa chính nghĩa ban nãy hình như đã bị dập tắt mất rồi. Tình cảnh trước mắt khiến nó có chút hoảng sợ. Càng chạy càng thấy tối. Các cửa hàng ven đường đã sớm đóng cửa. Nó quay đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đã chạy rất xa rồi. Đứng tại chỗ không biết nên tiếp tục đi hay là qua đầu lại. Quay đầu lại thì phải đi lại vào cái con đường tối thui đó. Nó có chút hối hận. Bản thân sao không nói với 1 tiếng với Thiên Bắc mà đã bỏ chạy, và vì nghĩ đi cùng Thiên Bắc nên nó cũng không mang điện thoại. Tự trấn tĩnh ban thân, phải gọi cho Thiên Bắc thế nào anh cũng đến đón nó.
Dịch Tiểu Liêu ngẩng nhìn tàn cây cổ thụ phía chân trời, sao đêm nay cũng rất ít, đám mây màu lam trôi trên bầu trời đêm. Ánh trăng cũng đã bị che phủ vầng sáng. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên … Dịch Tiểu Liêu nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó “Thiên Bắc…” Cảm giác được phía sau có người đi tới, tay nó tự động nắm chặt lại.
“Dịch Tiểu …” Bách Sanh còn chưa nói hết câu, đã bị Tiểu Liêu đánh tới tấp, hắn nắm lấy nắm đấm nhỏ của nó “Dịch Tiểu Liêu, cô điên hả?”
Tiểu Liêu mắt mở to, nhìn Bách Sanh hé môi “Bách Sanh.”
Bách Sanh tức giận nhìn nó “Cô không phải đang đi xem phim sao, tại sao giờ này còn ở đây?” chợt nghĩ ra điều gì “Cô …. Vừa nãy người đi theo tôi là cô.”
“…..” Tiểu Liêu cuối đầu giẫm lên bóng chính mình, không hé răng.
“Nói mau, lần này vì cớ gì mà đi theo tôi nữa.” Bách Sanh vẫn bộ dạng ung dung nhìn xuống nó.
“Kẻ buôn người.” Dịch Tiểu Liêu không sợ chết nói ra 3 từ đó.
“Cô!” Bách Sanh xém chút không chịu đựng được đưa tay ra bóp cổ nó rồi “Cô thật đúng là … tôi có cần phải cảm ơn cô đã biến tôi thành tên giết người biến thái không?” Bách Sanh nắm tay tiểu cô nương kia đi thẳng phía trước, không thèm để ý đến nó nữa.
Cô gái nhỏ ngượng ngùng quay lại “Chị ơi, mau cùng đi.”
Tiểu Liêu quay nhìn 1 mảng đen phía sau, khiếp sợ vội vàng chạy theo Bách Sanh, hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt hung thần không nói lời nào. Tiểu Liêu cũng không dám hỏi hắn đang đi đâu. Tiểu cô nương bên cạnh tò mò ngẩng nhìn Bách Sanh rồi nhìn Tiểu Liêu.
“Chị ơi, anh Bách Sanh không phải là kẻ buôn người?”
“…. Ờ” Tiểu Liêu sợ hãi trả lời, bây giờ nó không còn miếng dũng khí nào mà nói 3 từ đó nữa. Nó đâu phải không biết chết là gì lại đi chọc giận Bách Sanh lần nữa.
“Bách Sanh ca là đi tìm em, là em không ngoan, trong cô nhi viện chạy ra mà không báo cho viện trưởng biết.”
Cô nhi viện? Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn trộm ánh mắt người bên cạnh. Nét mặt hắn vẫn như người chết không nói không cười.
Tiểu Liêu lầm bầm trong miệng “Tôi là nói giỡn, tôi chỉ là … không biết chuyện gì nên đến xem thôi.” Nhìn Bách Sanh vẫn như trước không có phản ứng gì, Tiểu Liêu giải thích tiếp “Anh tuy là đáng ghét nhưng mà không phải người xấu, sẽ không làm chuyện xấu”
Bách Sanh cười xót xa “Tôi đây thật may mắn, trong lòng cô chỉ là chán ghét thôi chứ chưa đến nổi căm hận.”
“…….”
Thay đổi không khí không được … Tiểu Liêu quyết định im lặng, không thôi chỉ là càng tô càng đen, lẳng lặng đi theo Bách Sanh, mãi cho đến khi xuyên qua Bối phố, đi vào cửa 1 khu vườn đèn sáng chưng. Mấy chữ to Cô Nhi Viện hiện ở bảng hiệu trước cổng. Bách Sanh khiên tiểu cô nương đi vào. Tiểu Liêu sững vài giây gòi tiếp tục đuổi theo.
“Thẩm lão sư, Tiểu Ngữ được tìm về rồi.” Bách Sanh mang tiểu cô nương đưa cho người phụ nữ bên. Người phụ nữ đó độ khoảng 40 tuổi, dáng người nhỏ xinh. Tóc được búi gọn gàng phía sau đầu. Mang cặp mắt kính không gọng. Nhìn đứa bé gái nghiêm túc vẻ mặt “Tiểu Ngữ, nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì phải báo với lão sư, sao mà dám tự tiện chạy đi như thế?”
“Con biết sai rồi, dì Thẩm.” Tiểu Ngư khoanh tay lại, ngoan ngoãn cuối đầu, bày ra bộ dạng của 1 đứa bé biết lỗi.
Thẩm lão sư giáo huấn nó vài câu sau đó quay sang nói với Bách Sanh “Đám nhỏ này không gặp con thì cứ ầm ĩ đòi gặp, gặp con rồi lại gây cho con phiền toái, hôm nay xem ra con phải trở về trễ hơn bình thường rồi, có sao không?”
“Không sao, con đi trước đây, cuối tuần lại đến.” Bách Sanh nói xong quay qua vẫy tay với các bạn nhỏ “Phải ngoan nghe lời lão sư, nếu ngoan cuối tuần anh sẽ mang mấy thứ gì ngon đến cho ăn.” Bách Sanh nói 1 cách dịu dàng thái độ mà nó chưa bao giờ được nhìn thấy ở Dịch gia. Dịch Tiểu Liêu đứng ở phía xa nhìn hắn và đám nhỏ nói chuyện, cảm giác thấy Bách Sanh lúc này thật xa lạ. Hắn cuối tuần nào cũng đi ra ngoài, điều này nó biết, nhưng cứ cho rằng hắn ra ngoài chơi hay là đi đánh banh. Thì ra hắn mỗi tuần đều đi đến cô nhi viện.
Trên đường về Bách Sanh cũng không nói nhiều, Tiểu Liêu đi cách hắn vài bước “Bách Sanh, vẫn còn giận à?”
“Tôi không nhỏ mọn như vậy.” Bách Sanh tay thọc vào túi quần, chậm rãi bước “Cô nghĩ tôi như vậy đâu phải lần đầu tiên.”
“Anh trước kia quá xấu.” Tiểu Liêu nghĩ thầm, không phải là trước đây hắn hay thích đùa dai, nếu không nó cũng không đánh giá cả con người hắn xấu đến vậy.
Tiểu Liêu xoắn xoắn ngón tay vào nhau “Thiên Bắc, sẽ giận.”
“…. Nhưng mà chúng ta sẽ rất nhanh tốt nghiệp.” Giản Tiếu giữ chặt cánh tay Tiểu Liêu lay lay, tóc đuôi ngựa phía sau cũng theo đó mà bay qua bay lại “Cậu á, ngay cả yêu cầu nhỏ xíu của chị em tốt cũng không đồng ý sao!”
“Không được, Thiên Bắc không thích.” Tiểu Liêu vẫn kiên quyết lắc đầu
“Làm sao cậu biết, chỉ là xem phim thôi mà, làm khó anh ta lắm sao.”
“Anh ấy, không thích người lạ.”
“Cho nên mới nhờ cậu hẹn á.” Giản Tiếu trừng mắt nhìn nó, Tiểu Liêu có lúc thật đơn giản dễ bảo, có lúc cũng thật cố chấp. Làm sao để đập bất tỉnh khúc gỗ này đây “Mình với anh ấy cũng đâu xem là người lạ, anh ấy và anh mình là bạn cùng lớp, hơn nữa còn chung 1 đội banh, anh ấy cũng có gặp qua mình mà.”
Tiểu Liêu vẻ mặt đau khổ, lông mày nhau thành 2 lằn sóng “Vậy, cậu đi đi.”
“Dịch Tiểu Liêu, hôm nay muốn cãi nhau với mình phải không? Chỉ là cùng Thiên Bắc coi phim thôi, cậu làm gì mà khó khăn dữ vậy?” Giản Tiếu cười xấu xa, lại lôi kéo tay áo của nó “Đừng nói là cậu thích Thiên Bắc rồi nha.”
Tiểu Liêu nhìn Giản Tiếu, ngay cả mắt cũng không chớp, nụ cười trên môi Giản Tiếu sượng lại “Sao vậy?”
“Thích.” Tiểu Liêu nghĩ nghĩ nó quả thật không ghét Thiên Bắc
“……” Giản Tiếu không hiểu nổi là cái người mà bình thường chậm chạp lề mề, lần này sao lại tinh lanh như vậy. Còn dám thản nhiên thừa nhận tình cảm của bản thân nữa chứ.
“Nhưng mà, cậu thích anh ấy, mình cũng rất vui.” Giản Tiếu là bạn tốt của nó, giống như Thiên Bắc đối với nó đều rất tốt. Cho nên nếu họ trở thành bạn bè, nó cũng rất vui. Tiểu Liêu ôm lấy cánh tay Giản Tiếu cười cười “Chúng ta 3 người cùng xem nha.”
“Hả?”
“3 người, cùng xem phim.” Tiểu Liêu nói xong liền kéo tay Giản Tiếu đi về hướng phòng học. Giản Tiêu thở dài, thì ra không phải Tiểu Liêu tinh lanh mà là không hiểu.
Trên đường về nhà, Tiểu Liêu rõ ràng là rất vui vẻ, ngồi 1 chỗ không yên cứ lắc qua lắc lại. 2 cái đùi ở dưới cái váy cũng vì thế mà lúc ẩn lúc hiện. Bách Sanh lấy túi sách che giữa 2 người “Dịch Tiểu Liêu, cô là siêu chân ngắn, lung lây lắc qua lại vận động cũng không dài ra đâu.”
Thiên Bắc buồn cười, nhìn bộ dạng Bách Sanh giận, rồi hướng nói với Tiểu Liêu “Sao vậy, hôm nay hình như có chuyện gì vui lắm hả?”
Tiểu Liêu níu chặt tay áo Thiên Bắc ánh mắt mong chờ nói “Thiên Bắc, đi xem phim nha.” Sau đó lấy trong giỏ ra 3 tấm vé “Cùng đi.”
Thiên Bắc cầm lấy tấm vé xem phim nhìn 1 cái “Công Phu Panda, đây là gu của em …” Thiên Bắc có chút kinh ngạc nhìn nó “Sao em tự nhiên muốn đi coi phim?”
Tiểu Liêu mất hứng gục đầu xuống đất “Anh không muốn đi?”
“Đi, Tiểu Liêu muốn đi, thì anh đi cùng em.” Thiên Bắc cầm lấy tờ vé trong tay phe phẩy “Buổi tối à, anh biết rồi.”
Tiểu Liêu liếc mắt nhìn Bách Sanh bên cạnh, không tình nguyện lắm hướng qua Bách Sanh “Cho anh.”
Bách Sanh nhận lấy, mắt hướng ra cửa sổ nhìn tấm vé nó đưa “Tôi cũng có?”
“Ừa, chúng ta cùng nhau đi.” Tiểu Liêu nghĩ, nếu như có Bách Sanh đi cùng cũng không sao, vì từ nhỏ 3 người họ đã quen làm cái gì cũng làm cũng nhau rồi mà. Bây giờ nếu mà để Bách Sanh 1 mình ở nhà, thiệt là không yên tâm. Phải bằng mọi cách đưa hắn theo.
Bách Sanh không lập tức nhận cái vé từ tay nó, nhìn 1 lúc, sau đó cười gượng “Cảm ơn, tối tôi có việc, không đi xem được.”
“Cùng đi đi, có chuyện gì hôm khác làm không được sao?” Thiên Bắc nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Tiểu Liêu cho nên muốn giúp nó cùng khuyên Bách Sanh, ra sức nháy mắt, Bách Sanh cũng vẫn như trước đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Buổi tối, Tiểu Liêu cùng với Thiên Bắc đi vào rạp chiếu phim. Giản Tiếu đã sớm chờ ở đó. Thiên Bắc nhìn thấy Giản Tiếu đứng ở giữa đám người, nhìn Tiểu Liêu bên cạnh rõ ràng đang chột dạ. Hắn thấp giọng nói “Chỉ 1 lần này thôi, lần sau không được làm chuyện này nữa.”
“Dạ.” Tiểu Liêu cười trộm, quả thật là Thiên Bắc rất đềm đạm. Nếu đổi là Bách Sanh chắc đã sớm phát hỏa, nghĩ đến cái người không biết tốt xấu đó, trong lòng vẫn thấy ấm ức.
“Tiểu Liêu.” Giản Tiếu chạy ra tiếp, nhìn Thiên Bắc cười đến không biết gì “Anh Thiên Bắc, em là Giản Tiếu, em gái của Giản Tiệp.”
“Anh biết.” Thiên Bắc vẫn giọng ôn tồn khiến cho Giản Tiếu càng cảm nhận được sự cao lớn của người con trai trước mắt.
Qua 1 lúc Thiên Bắc nhìn Tiểu Liêu và Giản Tiếu nói “2 đứa ở đây anh đi mua bắp rang và coca, sau đó cùng vào.”
“Dạ”
Nhìn thấy Thiên Bắc đã đi xa, Giản Tiếu kéo Tiểu Liêu lại nói “Thiên Bắc thật sự rất đẹp trai, tính tình lại còn tốt như thế nữa, không biết tại sao trưa nay cậu còn sợ anh ấy giận. Dạng người như anh ấy, chắc chắn không dễ nổi giận.”
Tiểu Liêu trợn trắng mắt, đó là tại cậu chưa thấy qua thôi, mắt hướng qua con đường đối diện. Tiểu Liêu ngẩn cả người.
Bách Sanh người này thật sự xấu xa.
Chỉ nhìn thấy ngã tư đường đối diện, thấy hắn cùng với 1 cô bé 6, 7 tuổi nói chuyện. Vẻ mặt quả thật rất hung dữ, nó cảm giác cô bé đó đang rất sợ. Bách Sanh còn đánh vào đầu cô bé 1 cái. Tiểu cô nương lập tức khóc òa rồi chạy đi.
“Tiểu Liêu, cậu ở đây, mình đi vệ sinh 1 chút, đừng chạy lung tung.” Giản Tiếu nói xong không đợi Tiểu Liêu gật đầu vội chạy hướng đến nhà vệ sinh. 80 phút xem phim, bây giờ nên giải quyết trước, không thì mất mặt trước Thiên Bắc.
Tiểu Liêu tức giận nhìn về người ở đường đối diện. Nhìn cô bé đó khóc đến như vậy. Bách Sanh vẫn siết tay nó kéo đi trên phố. Trong lòng Tiểu Liêu khó chịu, Bách Sanh ngay cả đứa con gái nhỏ như vậy cũng ăn hiếp. Nhớ đến bản thân trước đây bị hắn ăn hiếp thế nào, trong đầu đột nhiên bùng bùng lửa giận, ngọn lửa chính nghĩa dâng lên. Nó chạy khỏi rạp chíu phim, hướng về phía con phố đối diện.
Hẽm nhỏ người rất ít, cách xa 1 đoạn mới có 1 cái đèn đường. Tiểu Liêu đi từng bước từng bước nhỏ ngọn lửa chính nghĩa ban nãy hình như đã bị dập tắt mất rồi. Tình cảnh trước mắt khiến nó có chút hoảng sợ. Càng chạy càng thấy tối. Các cửa hàng ven đường đã sớm đóng cửa. Nó quay đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đã chạy rất xa rồi. Đứng tại chỗ không biết nên tiếp tục đi hay là qua đầu lại. Quay đầu lại thì phải đi lại vào cái con đường tối thui đó. Nó có chút hối hận. Bản thân sao không nói với 1 tiếng với Thiên Bắc mà đã bỏ chạy, và vì nghĩ đi cùng Thiên Bắc nên nó cũng không mang điện thoại. Tự trấn tĩnh ban thân, phải gọi cho Thiên Bắc thế nào anh cũng đến đón nó.
Dịch Tiểu Liêu ngẩng nhìn tàn cây cổ thụ phía chân trời, sao đêm nay cũng rất ít, đám mây màu lam trôi trên bầu trời đêm. Ánh trăng cũng đã bị che phủ vầng sáng. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên … Dịch Tiểu Liêu nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó “Thiên Bắc…” Cảm giác được phía sau có người đi tới, tay nó tự động nắm chặt lại.
“Dịch Tiểu …” Bách Sanh còn chưa nói hết câu, đã bị Tiểu Liêu đánh tới tấp, hắn nắm lấy nắm đấm nhỏ của nó “Dịch Tiểu Liêu, cô điên hả?”
Tiểu Liêu mắt mở to, nhìn Bách Sanh hé môi “Bách Sanh.”
Bách Sanh tức giận nhìn nó “Cô không phải đang đi xem phim sao, tại sao giờ này còn ở đây?” chợt nghĩ ra điều gì “Cô …. Vừa nãy người đi theo tôi là cô.”
“…..” Tiểu Liêu cuối đầu giẫm lên bóng chính mình, không hé răng.
“Nói mau, lần này vì cớ gì mà đi theo tôi nữa.” Bách Sanh vẫn bộ dạng ung dung nhìn xuống nó.
“Kẻ buôn người.” Dịch Tiểu Liêu không sợ chết nói ra 3 từ đó.
“Cô!” Bách Sanh xém chút không chịu đựng được đưa tay ra bóp cổ nó rồi “Cô thật đúng là … tôi có cần phải cảm ơn cô đã biến tôi thành tên giết người biến thái không?” Bách Sanh nắm tay tiểu cô nương kia đi thẳng phía trước, không thèm để ý đến nó nữa.
Cô gái nhỏ ngượng ngùng quay lại “Chị ơi, mau cùng đi.”
Tiểu Liêu quay nhìn 1 mảng đen phía sau, khiếp sợ vội vàng chạy theo Bách Sanh, hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt hung thần không nói lời nào. Tiểu Liêu cũng không dám hỏi hắn đang đi đâu. Tiểu cô nương bên cạnh tò mò ngẩng nhìn Bách Sanh rồi nhìn Tiểu Liêu.
“Chị ơi, anh Bách Sanh không phải là kẻ buôn người?”
“…. Ờ” Tiểu Liêu sợ hãi trả lời, bây giờ nó không còn miếng dũng khí nào mà nói 3 từ đó nữa. Nó đâu phải không biết chết là gì lại đi chọc giận Bách Sanh lần nữa.
“Bách Sanh ca là đi tìm em, là em không ngoan, trong cô nhi viện chạy ra mà không báo cho viện trưởng biết.”
Cô nhi viện? Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn trộm ánh mắt người bên cạnh. Nét mặt hắn vẫn như người chết không nói không cười.
Tiểu Liêu lầm bầm trong miệng “Tôi là nói giỡn, tôi chỉ là … không biết chuyện gì nên đến xem thôi.” Nhìn Bách Sanh vẫn như trước không có phản ứng gì, Tiểu Liêu giải thích tiếp “Anh tuy là đáng ghét nhưng mà không phải người xấu, sẽ không làm chuyện xấu”
Bách Sanh cười xót xa “Tôi đây thật may mắn, trong lòng cô chỉ là chán ghét thôi chứ chưa đến nổi căm hận.”
“…….”
Thay đổi không khí không được … Tiểu Liêu quyết định im lặng, không thôi chỉ là càng tô càng đen, lẳng lặng đi theo Bách Sanh, mãi cho đến khi xuyên qua Bối phố, đi vào cửa 1 khu vườn đèn sáng chưng. Mấy chữ to Cô Nhi Viện hiện ở bảng hiệu trước cổng. Bách Sanh khiên tiểu cô nương đi vào. Tiểu Liêu sững vài giây gòi tiếp tục đuổi theo.
“Thẩm lão sư, Tiểu Ngữ được tìm về rồi.” Bách Sanh mang tiểu cô nương đưa cho người phụ nữ bên. Người phụ nữ đó độ khoảng 40 tuổi, dáng người nhỏ xinh. Tóc được búi gọn gàng phía sau đầu. Mang cặp mắt kính không gọng. Nhìn đứa bé gái nghiêm túc vẻ mặt “Tiểu Ngữ, nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì phải báo với lão sư, sao mà dám tự tiện chạy đi như thế?”
“Con biết sai rồi, dì Thẩm.” Tiểu Ngư khoanh tay lại, ngoan ngoãn cuối đầu, bày ra bộ dạng của 1 đứa bé biết lỗi.
Thẩm lão sư giáo huấn nó vài câu sau đó quay sang nói với Bách Sanh “Đám nhỏ này không gặp con thì cứ ầm ĩ đòi gặp, gặp con rồi lại gây cho con phiền toái, hôm nay xem ra con phải trở về trễ hơn bình thường rồi, có sao không?”
“Không sao, con đi trước đây, cuối tuần lại đến.” Bách Sanh nói xong quay qua vẫy tay với các bạn nhỏ “Phải ngoan nghe lời lão sư, nếu ngoan cuối tuần anh sẽ mang mấy thứ gì ngon đến cho ăn.” Bách Sanh nói 1 cách dịu dàng thái độ mà nó chưa bao giờ được nhìn thấy ở Dịch gia. Dịch Tiểu Liêu đứng ở phía xa nhìn hắn và đám nhỏ nói chuyện, cảm giác thấy Bách Sanh lúc này thật xa lạ. Hắn cuối tuần nào cũng đi ra ngoài, điều này nó biết, nhưng cứ cho rằng hắn ra ngoài chơi hay là đi đánh banh. Thì ra hắn mỗi tuần đều đi đến cô nhi viện.
Trên đường về Bách Sanh cũng không nói nhiều, Tiểu Liêu đi cách hắn vài bước “Bách Sanh, vẫn còn giận à?”
“Tôi không nhỏ mọn như vậy.” Bách Sanh tay thọc vào túi quần, chậm rãi bước “Cô nghĩ tôi như vậy đâu phải lần đầu tiên.”
“Anh trước kia quá xấu.” Tiểu Liêu nghĩ thầm, không phải là trước đây hắn hay thích đùa dai, nếu không nó cũng không đánh giá cả con người hắn xấu đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.