Chương 7: THÍCH
Phong Thanh Dương
14/08/2013
Bách Sanh cười mãn nguyện, sau đó đi đến chỗ bán vé. Tiểu Liêu thấy
Bách Sanh đứng xếp hàng, phía trên là bảng điện tử hiện tên phim “Kungfu Panda”. Tiểu Liêu cười híp mắt y như con mèo nhỏ trộm được cá.
“Wow, Dịch Tiểu Liêu, cậu cũng đi xem phim sao?” Một giọng nam vang lên.
Dịch Tiểu Liêu xoay người nhìn, thì ra là bạn nam sinh lần trước đưa thư tỏ tình cho nó. Nó bước lên trước vài bước không để ý đến cậu. Cậu nam sinh vẫn không nản lòng cố đuổi theo nó “Cậu xem phim gì, cậu chỉ số thông minh như vậy, xem phim quá cao thâm, có hiểu không?”
Tiểu Liêu phẩn nộ xoay người sang nhìn cậu, cậu cười 1 nụ cười lưu manh “Không sao, này không phải cũng có thiếu nhi coi sao, mấy cái này hẳn là dành riêng cho cậu.”
Bách Sanh mua xong vé và thức ăn, đi chưa được mấy bước, thì đã thấy người nào đó đứng đưa lưng về hắn đối diện với Tiểu Liêu. Đi đến gần, chợt nghe tên đó châm chọc Tiểu Liêu. Hắn nắm chặt cái ly trong tay, đi nhanh lên phía trước, còn vài bước nữa bỗng dừng lại. Bởi hắn nhìn thấy …
Tiểu Liêu hung hăng đá 1 cước vào chân tên đó, lực đạo quả không nhỏ. Ngủ quan của tên đó như bị vặn vẹo châu lại 1 chỗ ngồi xổm xuống xoa “Dịch Tiểu Liêu, cô ngu đến phát điên rồi.”
“Người như cậu mới thật sự đáng ghét, cố ý chửi người khác, so với tôi càng đáng khinh hơn.” Tiểu Liêu nắm chặt tay, âm thanh rất rõ ràng “Tôi tuy ngu ngốc, nhưng so với cậu còn mạnh mẽ hơn, cậu yếu nhất, đồ côn trùng.” Nó tuy không dùng những đạo lý gì lớn, lời mắng chửi cũng không rõ nhưng Bách Sanh vẫn hiểu lời nó. Nhịn không được hé môi cười.
Nhìn thấy Tiểu Liêu phẫn nộ xoay người, hắn đột nhiên cảm thấy được bản thân mình đâu đó. Bách Sanh mỉm cười đến gần nó “Thì ra cô lợi hại như vậy, trước đây tôi không bị cô đá đến tàn tật thật là may mắn.”
Tiểu Liêu nhận lấy bắp rang trong tay hắn “Biết thì tốt rồi, sau này cẩn thận đó.”
Bách Sanh cười, trong giờ phút này bỗng nhiên cực kỳ thích nó, không biết diễn tả như thế nào. Nói ngắn gọn, đưa tay ôm lấy bả vai nó “Đi mau, phim sắp chiếu rồi.”
Tên nam sinh ngồi xỏm nhìn bóng dáng Tiểu Liêu đi vào rạp chiếu phim có hơi ngớ ra, nhe răng trợn mắt xoa gối mình, hướng theo bóng dáng bọn họ nói lớn “Này, Dịch Tiểu Liêu … Tôi là Chu Cảnh Lan.”
Tiểu Liêu quay lại nhìn hắn thè lưỡi “Không thích, đừng kêu tôi nữa.”
Phim còn chưa bắt đầu, Tiểu Liêu ngồi cầm bắp rang ăn, tâm tình thật sự vui vẻ, Bách Sanh thì chóng cằm nhìn nó, Dịch Tiểu Liêu vừa ăn đồ trong miệng, vừa lẩm bẩm “Sao vậy?”
“Dịch Tiểu Liêu, cô không làm sao minh mẫn đầu óc lên 1 chút sao … mỗi ngày thường suy nghĩ những cái gì?”
Tiểu Liêu ngước đầu nhìn trời, cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ 1 lúc nói “Đọc sách.”
“……”
“Môn Toán, rất khó … Anh văn, cũng không khá … Văn học cổ … cũng không xong … vật lý thì …”
“Đủ rồi, tôi biết rồi.” Bách Sanh mặt tối sầm, với lấy ly nước uống 1 hơi. Quả nhiên chỉ số thông minh không chỉ hiện trên mặt, rất khó khai thông.
Dịch Tiểu Liêu bị cắt ngang lời nói, tất cả những lời chưa nói nuốt lại vào hết vào trong, cảm thấy mất hứng. Vẻ mặt đã lộ ra hết, tiếp tục vừa ăn vừa hỏi “Bách Sanh, tại sao muốn học cảnh sát?”
Bách Sanh nghĩ gì đó, không lập tức trả lời. Tiểu Liêu nghĩ hắn không muốn trả lời, xoay người nhìn chỗ trong rạp đã đầy kính, có rất nhiều mấy đứa con nít loai choai.
“Bởi vì tôi được cảnh sát cứu ra đưa đến cô nhi viện.”
Thanh âm đột ngột xen lẫn những tiếng ồn ào trong rạp chíu. Tiểu Liêu quay lại nhìn lên chỉ thấy Bách Sanh cuối đầu nhìn tờ quảng cáo phim. Không có dấu hiệu gì nói là hắn vừa nói câu đó. Tiểu Liêu còn nghĩ không biết có phải lúc nãy là do nó tự ảo tưởng không. Nhìn bộ dạng Bách Sanh không có ý gì là muốn tiếp tục nói, nên nó biết tốt nhất nên im miệng, tuy rằng trong lòng rất muốn hỏi rõ. Người ta làm sao cứu hắn ra, hắn nhớ rõ như vậy rõ ràng là lúc đó hắn đã lớn chút rồi. Là mấy tuổi, 7 tuổi, 8 tuổi ? hay là nhỏ hơn chút.
Bách Sanh như là rơi vào những hồi ức của quá khứ, một lúc lâu không nói chuyện. Tiểu Liêu miệng cầm túi bắp ăn, ngơ ngác nhìn Bách Sanh. Phim vẫn chưa mở màn, ngọn đèn trên màn hình vẫn chạy qua chạy lại. Một phần mặt Bách Sanh hiện dưới ánh đèn tiểm ẩn chút gì đó cô đơn. Tiểu Liêu nhìn hắn, rõ ràng có khuôn mặt giống hệt Thiên Bắc, chuyện này nó đã quá quen thuộc rồi. Nhưng sao nhiều lần nhìn Thiên Bắc, nó cũng không cảm thấy là có gì kỳ quái. Nhưng hiện tại, nhìn Bách Sanh như vậy, bỗng nhiên nó cảm thấy … Bách Sanh … càng đẹp hơn.
Bách Sanh hồi phục lại tinh thần, cảm thấy người bên cạnh đột nhiên yên lặng. Không nói gì cũng không có tiếng nhai bắp, quay qua thấy Tiểu Liêu, đang ngơ ngác nhìn mình. Đôi mắt trong suốt, nhiều màu sắc lấp lánh chuyển động.
Hai người chỉ cách nhau một nắm tay cùng nhìn vào mắt đối phương, ngọn đèn trong rạp bỗng nhiên tắt đúng thời điểm, Bách Sanh vội thu hồi tầm mắt, Tiểu Liêu cũng ôm chặt lấy túi bắp trên tay mình. Hai người đều tập trung xem phim, không nhìn đối phương thêm lần nào nữa. Bách Sanh chỉ cảm thấy trong ngực mình hồ như có thứ gì, đang từng chút từng chút như trêu ghẹo trái tim hắn, dục vọng từ dưới chui lên càng lúc càng mãnh liệt. Còn Tiểu Liêu đầu óc chậm nửa nhịp, lúc này đang suy nghĩ một vấn đề là lát nữa về nhà nó phải nhìn kỹ Thiên Bắc. Tại sao lúc nó đối mặt với Bách Sanh thì tim đập không bình thường?
Xem xong phim thì thời gian cũng đã 12 giờ, bọn họ trực tiếp bắt xe về nhà luôn. Bách Sanh đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Về nhà thế nào cũng bị Tưởng Mạch rày cho. Cảm giác bả vai như có vật đè xuống, quay nhìn thì thấy Tiểu Liêu đã dựa vào vai hắn ngủ từ lúc nào rồi.
Bách Sanh thở dài, từ nhỏ hắn đã thường cười nhạo Tiểu Liêu là bà cụ non. Mỗi ngày đều thức sớm ngủ sớm. Ở nhà thường 9 giờ là đã leo lên giường ngủ rồi. Vòng tay ôm lấy nó, đem đầu nó gối chặt lên vai mình. Tay kia thì ấn vào cửa xe. Buổi tối gió mùa hè thôi nhẹ từ từ phảng phất vào 2 má hắn. Bách Sanh cảm thấy giờ phút này thật sự bình yên. Tiểu Liêu mặc một cái áo voan màu trắng, bị gió thổi nên cảm thấy hơi lạnh, cọ cọ vào người Bách Sanh. Bách Sanh thấy nó ngủ không được ngon, nên đóng cửa sổ xe lại. Do hồi nãy Tiểu Liêu cuốn người vào trong lòng hắn, cái trán sát gần hắn. Bách Sanh nghiêng đầu cái thì môi đã khẽ khàng chạm vào bên trán nó.
Tiếp xúc với sự trắng mịn đó Bách Sanh sững lại vài giây. Cánh tay của hắn lúc này cũng cảm nhận được không biết nên làm sao. Thấp đầu nhìn nó ngủ ngon lành. Bách Sanh cười nhẹ, ngón tay vén nhẹ phần mái tóc của nó lên, nhìn nó thế này … Vì sao hắn cảm thấy nó rất đáng yêu. Có chút không muốn buông tay.
“Tiểu Liêu, đến nhà rồi.” Bách Sanh đánh thức Tiểu Liêu cùng nhau xuống xe. Tay còn chưa kịp mở cữa thì cửa đã mở từ bên trong. Thiên Bắc nhìn thấy Bách Sanh và Tiểu Liêu. Mí mắt hạ xuống “Tiểu Liêu, em đi đâu vậy. Có biết đột nhiên bỏ đi như vậy làm anh rất lo không?”
Tiểu Liêu vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, dụi mắt không biết trả lời thế nào. Bách Sanh nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của nó, kéo nó đi về hướng phòng mình “Cô ấy thấy tôi trên con đường lớn, đi ra chào hỏi, thấy vậy tôi dẫn cô ấy cùng đi tìm em bé đi lạc trong cô nhi viện, tôi quên nói với cậu 1 tiếng.”
Thiên Bắc không nói gì, chỉ đi qua bên cạnh Bách Sanh và Tiểu Liêu trầm giọng nói “Sau này ra khỏi nhà nhớ mang theo di động.”
Hai người không biết lời này là nói với ai, Bách Sanh chợt nhớ ra … thì ra hắn cũng không mang di động.
*
Ngày hôm sau ….
“Tiểu Liêu, sao em cứ nhìn anh chằm chằm vậy?” Thiên Bắc ngồi trước bàn học nhìn thấy Tiểu Liêu cứ chăm chăm nhìn mình. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống ôn tập thì nha đầu đó cứ ngồi nhìn hắn. Nhìn đến nửa bên mặt hắn bắt đầu đỏ lên.
Tiểu Liêu cau mày “Thiên Bắc và Bách Sanh không giống nhau.”
Thiên Bắc khẽ cười “Không giống, bọn anh tính cách, sở thích đều không giống.”
Tiểu Liêu lắc đầu, cắn đầu bút bắt đầu suy tư, Thiên Bắc ngờ vực khẽ gõ vào ót nó 1 cái “Sao vậy, sao lúc nào cũng đờ người ra?”
“Thiên Bắc, nhịp tim không đều là bị gì vậy?”
“Nhịp tim không đều, anh không hiểu ý em lắm.”
“Chính là, đập thình thịch, bên trong như là có con thỏ…” Tiểu Liêu mêu tả rất sống động, cảm xúc dạt dào nhìn Thiên Bắc.
Thiên Bắc nhìn nó, trầm mặc, 1 lúc sau mới nói “Tiểu Liêu … nhìn thấy ai sẽ bị như vậy?”
Tiểu Liêu cắn môi, ấp úng “Em bị bệnh phải không?” Nhìn Thiên Bắc không nói lời nào, nó nghĩ chắc bản thân mình bệnh cũng không nhẹ. Vốn đầu óc đã không thông minh, giờ tim còn có vấn đề. Nó lại mang đến phiền phức cho Dịch gia nữa rồi. Không biết đến khi nào chú Dịch sẽ không cần nó nữa.
Lúc mà tâm trí nó bay ra khoảng không nào đó, Thiên Bắc có chút đâm chiêu cười nói “Tiểu Liêu, chờ em lớn hơn 1 chút thì sẽ hiểu thôi, này không phải là nhịp tim không đều.”
“Vậy nó là cái gì …”
“Là …” Thiên Bắc chớp mắt nhìn Tiểu Liêu, dịu dàng sờ vào đầu nó “Thích, loại cảm giác này, gọi là “Thích””
Tiểu Liêu mắt mở to, miệng mở “Thích …. ? Thích không phải là thích Thiên Bắc, thích dì Mạch, thích chú Dịch sao?”
Thiên Bắc chú ý đến lời nói của nó, hình như đã thiếu 1 người … hắn không tiếp tục trả lời nó. Dịch Tiểu Liêu đã đến tuổi có mối tình đầu rồi sao?
*
Ngày tháng thật sự qua rất nhanh, đã sắp đến ngày thi vào đại học. Tiểu Liêu thi vào cuối tháng 6. Còn thi đại học thì là vào ngày 7. Tưởng Mạch đương nhiên so với Bách Sanh và Thiên Bắc càng khẩn trương hơn, cứ vài 3 ngày lại cố ý ở nhà. Buổi sáng cố ý làm bữa sáng “Tuy là mẹ đối với 2 đứa đêu rất có lòng tin, nhưng vẫn phải dài dòng nói 1 câu, nhất định phải chăm chỉ, chăm chỉ, nhất là Bách Sanh, có nghe thấy không?”
Bách Sanh gật đầu “Con biết rồi, Tưởng Mạch, mẹ 40 rồi, thật sự đã đến thời kỳ mãn kinh.”
“Tiểu tử ngang bướng, mẹ không thể không lo chính là con, Thiên Bắc thì mẹ yên tâm rồi” Tưởng Mạch vừa lau dĩa hoa quả vừa nói với Bách Sanh.
Bách Sanh buồn bực nhìn bà.
Thời điểm thi vào đại học, toàn bộ mọi thứ đều bị phong bế. Tiểu Liêu cũng được nghĩ, nhưng nó vẫn như trước dậy rất sớm. Ngồi ở bàn ăn, chéo chân nhìn Bách Sanh ở phía đối diện đang ăn.
Bách Sanh cảm nhận được cái nhìn của nó, ngẩng mặt “Nhìn tôi làm cái gì?”
“Bách Sanh, phải cố lên.”
Bách Sanh nhếch môi mỉm cười “Ừa”
Tiểu Liêu nheo mắt lại cười, cái chân dưới bàn càng lắc mạnh hơn, nó cầm lấy sữa trên bàn cho Thiên Bắc “Thiên Bắc, cố lên.”
Thiên Bắc và Bách Sanh nhìn nhau, sau đó tiếp tục ăn, Bách Sanh cắn miếng trứng chiên. Nha đầu chết tiệt kia nay lại ở ngoài này muốn gây sự mà.
“Wow, Dịch Tiểu Liêu, cậu cũng đi xem phim sao?” Một giọng nam vang lên.
Dịch Tiểu Liêu xoay người nhìn, thì ra là bạn nam sinh lần trước đưa thư tỏ tình cho nó. Nó bước lên trước vài bước không để ý đến cậu. Cậu nam sinh vẫn không nản lòng cố đuổi theo nó “Cậu xem phim gì, cậu chỉ số thông minh như vậy, xem phim quá cao thâm, có hiểu không?”
Tiểu Liêu phẩn nộ xoay người sang nhìn cậu, cậu cười 1 nụ cười lưu manh “Không sao, này không phải cũng có thiếu nhi coi sao, mấy cái này hẳn là dành riêng cho cậu.”
Bách Sanh mua xong vé và thức ăn, đi chưa được mấy bước, thì đã thấy người nào đó đứng đưa lưng về hắn đối diện với Tiểu Liêu. Đi đến gần, chợt nghe tên đó châm chọc Tiểu Liêu. Hắn nắm chặt cái ly trong tay, đi nhanh lên phía trước, còn vài bước nữa bỗng dừng lại. Bởi hắn nhìn thấy …
Tiểu Liêu hung hăng đá 1 cước vào chân tên đó, lực đạo quả không nhỏ. Ngủ quan của tên đó như bị vặn vẹo châu lại 1 chỗ ngồi xổm xuống xoa “Dịch Tiểu Liêu, cô ngu đến phát điên rồi.”
“Người như cậu mới thật sự đáng ghét, cố ý chửi người khác, so với tôi càng đáng khinh hơn.” Tiểu Liêu nắm chặt tay, âm thanh rất rõ ràng “Tôi tuy ngu ngốc, nhưng so với cậu còn mạnh mẽ hơn, cậu yếu nhất, đồ côn trùng.” Nó tuy không dùng những đạo lý gì lớn, lời mắng chửi cũng không rõ nhưng Bách Sanh vẫn hiểu lời nó. Nhịn không được hé môi cười.
Nhìn thấy Tiểu Liêu phẫn nộ xoay người, hắn đột nhiên cảm thấy được bản thân mình đâu đó. Bách Sanh mỉm cười đến gần nó “Thì ra cô lợi hại như vậy, trước đây tôi không bị cô đá đến tàn tật thật là may mắn.”
Tiểu Liêu nhận lấy bắp rang trong tay hắn “Biết thì tốt rồi, sau này cẩn thận đó.”
Bách Sanh cười, trong giờ phút này bỗng nhiên cực kỳ thích nó, không biết diễn tả như thế nào. Nói ngắn gọn, đưa tay ôm lấy bả vai nó “Đi mau, phim sắp chiếu rồi.”
Tên nam sinh ngồi xỏm nhìn bóng dáng Tiểu Liêu đi vào rạp chiếu phim có hơi ngớ ra, nhe răng trợn mắt xoa gối mình, hướng theo bóng dáng bọn họ nói lớn “Này, Dịch Tiểu Liêu … Tôi là Chu Cảnh Lan.”
Tiểu Liêu quay lại nhìn hắn thè lưỡi “Không thích, đừng kêu tôi nữa.”
Phim còn chưa bắt đầu, Tiểu Liêu ngồi cầm bắp rang ăn, tâm tình thật sự vui vẻ, Bách Sanh thì chóng cằm nhìn nó, Dịch Tiểu Liêu vừa ăn đồ trong miệng, vừa lẩm bẩm “Sao vậy?”
“Dịch Tiểu Liêu, cô không làm sao minh mẫn đầu óc lên 1 chút sao … mỗi ngày thường suy nghĩ những cái gì?”
Tiểu Liêu ngước đầu nhìn trời, cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ 1 lúc nói “Đọc sách.”
“……”
“Môn Toán, rất khó … Anh văn, cũng không khá … Văn học cổ … cũng không xong … vật lý thì …”
“Đủ rồi, tôi biết rồi.” Bách Sanh mặt tối sầm, với lấy ly nước uống 1 hơi. Quả nhiên chỉ số thông minh không chỉ hiện trên mặt, rất khó khai thông.
Dịch Tiểu Liêu bị cắt ngang lời nói, tất cả những lời chưa nói nuốt lại vào hết vào trong, cảm thấy mất hứng. Vẻ mặt đã lộ ra hết, tiếp tục vừa ăn vừa hỏi “Bách Sanh, tại sao muốn học cảnh sát?”
Bách Sanh nghĩ gì đó, không lập tức trả lời. Tiểu Liêu nghĩ hắn không muốn trả lời, xoay người nhìn chỗ trong rạp đã đầy kính, có rất nhiều mấy đứa con nít loai choai.
“Bởi vì tôi được cảnh sát cứu ra đưa đến cô nhi viện.”
Thanh âm đột ngột xen lẫn những tiếng ồn ào trong rạp chíu. Tiểu Liêu quay lại nhìn lên chỉ thấy Bách Sanh cuối đầu nhìn tờ quảng cáo phim. Không có dấu hiệu gì nói là hắn vừa nói câu đó. Tiểu Liêu còn nghĩ không biết có phải lúc nãy là do nó tự ảo tưởng không. Nhìn bộ dạng Bách Sanh không có ý gì là muốn tiếp tục nói, nên nó biết tốt nhất nên im miệng, tuy rằng trong lòng rất muốn hỏi rõ. Người ta làm sao cứu hắn ra, hắn nhớ rõ như vậy rõ ràng là lúc đó hắn đã lớn chút rồi. Là mấy tuổi, 7 tuổi, 8 tuổi ? hay là nhỏ hơn chút.
Bách Sanh như là rơi vào những hồi ức của quá khứ, một lúc lâu không nói chuyện. Tiểu Liêu miệng cầm túi bắp ăn, ngơ ngác nhìn Bách Sanh. Phim vẫn chưa mở màn, ngọn đèn trên màn hình vẫn chạy qua chạy lại. Một phần mặt Bách Sanh hiện dưới ánh đèn tiểm ẩn chút gì đó cô đơn. Tiểu Liêu nhìn hắn, rõ ràng có khuôn mặt giống hệt Thiên Bắc, chuyện này nó đã quá quen thuộc rồi. Nhưng sao nhiều lần nhìn Thiên Bắc, nó cũng không cảm thấy là có gì kỳ quái. Nhưng hiện tại, nhìn Bách Sanh như vậy, bỗng nhiên nó cảm thấy … Bách Sanh … càng đẹp hơn.
Bách Sanh hồi phục lại tinh thần, cảm thấy người bên cạnh đột nhiên yên lặng. Không nói gì cũng không có tiếng nhai bắp, quay qua thấy Tiểu Liêu, đang ngơ ngác nhìn mình. Đôi mắt trong suốt, nhiều màu sắc lấp lánh chuyển động.
Hai người chỉ cách nhau một nắm tay cùng nhìn vào mắt đối phương, ngọn đèn trong rạp bỗng nhiên tắt đúng thời điểm, Bách Sanh vội thu hồi tầm mắt, Tiểu Liêu cũng ôm chặt lấy túi bắp trên tay mình. Hai người đều tập trung xem phim, không nhìn đối phương thêm lần nào nữa. Bách Sanh chỉ cảm thấy trong ngực mình hồ như có thứ gì, đang từng chút từng chút như trêu ghẹo trái tim hắn, dục vọng từ dưới chui lên càng lúc càng mãnh liệt. Còn Tiểu Liêu đầu óc chậm nửa nhịp, lúc này đang suy nghĩ một vấn đề là lát nữa về nhà nó phải nhìn kỹ Thiên Bắc. Tại sao lúc nó đối mặt với Bách Sanh thì tim đập không bình thường?
Xem xong phim thì thời gian cũng đã 12 giờ, bọn họ trực tiếp bắt xe về nhà luôn. Bách Sanh đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Về nhà thế nào cũng bị Tưởng Mạch rày cho. Cảm giác bả vai như có vật đè xuống, quay nhìn thì thấy Tiểu Liêu đã dựa vào vai hắn ngủ từ lúc nào rồi.
Bách Sanh thở dài, từ nhỏ hắn đã thường cười nhạo Tiểu Liêu là bà cụ non. Mỗi ngày đều thức sớm ngủ sớm. Ở nhà thường 9 giờ là đã leo lên giường ngủ rồi. Vòng tay ôm lấy nó, đem đầu nó gối chặt lên vai mình. Tay kia thì ấn vào cửa xe. Buổi tối gió mùa hè thôi nhẹ từ từ phảng phất vào 2 má hắn. Bách Sanh cảm thấy giờ phút này thật sự bình yên. Tiểu Liêu mặc một cái áo voan màu trắng, bị gió thổi nên cảm thấy hơi lạnh, cọ cọ vào người Bách Sanh. Bách Sanh thấy nó ngủ không được ngon, nên đóng cửa sổ xe lại. Do hồi nãy Tiểu Liêu cuốn người vào trong lòng hắn, cái trán sát gần hắn. Bách Sanh nghiêng đầu cái thì môi đã khẽ khàng chạm vào bên trán nó.
Tiếp xúc với sự trắng mịn đó Bách Sanh sững lại vài giây. Cánh tay của hắn lúc này cũng cảm nhận được không biết nên làm sao. Thấp đầu nhìn nó ngủ ngon lành. Bách Sanh cười nhẹ, ngón tay vén nhẹ phần mái tóc của nó lên, nhìn nó thế này … Vì sao hắn cảm thấy nó rất đáng yêu. Có chút không muốn buông tay.
“Tiểu Liêu, đến nhà rồi.” Bách Sanh đánh thức Tiểu Liêu cùng nhau xuống xe. Tay còn chưa kịp mở cữa thì cửa đã mở từ bên trong. Thiên Bắc nhìn thấy Bách Sanh và Tiểu Liêu. Mí mắt hạ xuống “Tiểu Liêu, em đi đâu vậy. Có biết đột nhiên bỏ đi như vậy làm anh rất lo không?”
Tiểu Liêu vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, dụi mắt không biết trả lời thế nào. Bách Sanh nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của nó, kéo nó đi về hướng phòng mình “Cô ấy thấy tôi trên con đường lớn, đi ra chào hỏi, thấy vậy tôi dẫn cô ấy cùng đi tìm em bé đi lạc trong cô nhi viện, tôi quên nói với cậu 1 tiếng.”
Thiên Bắc không nói gì, chỉ đi qua bên cạnh Bách Sanh và Tiểu Liêu trầm giọng nói “Sau này ra khỏi nhà nhớ mang theo di động.”
Hai người không biết lời này là nói với ai, Bách Sanh chợt nhớ ra … thì ra hắn cũng không mang di động.
*
Ngày hôm sau ….
“Tiểu Liêu, sao em cứ nhìn anh chằm chằm vậy?” Thiên Bắc ngồi trước bàn học nhìn thấy Tiểu Liêu cứ chăm chăm nhìn mình. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống ôn tập thì nha đầu đó cứ ngồi nhìn hắn. Nhìn đến nửa bên mặt hắn bắt đầu đỏ lên.
Tiểu Liêu cau mày “Thiên Bắc và Bách Sanh không giống nhau.”
Thiên Bắc khẽ cười “Không giống, bọn anh tính cách, sở thích đều không giống.”
Tiểu Liêu lắc đầu, cắn đầu bút bắt đầu suy tư, Thiên Bắc ngờ vực khẽ gõ vào ót nó 1 cái “Sao vậy, sao lúc nào cũng đờ người ra?”
“Thiên Bắc, nhịp tim không đều là bị gì vậy?”
“Nhịp tim không đều, anh không hiểu ý em lắm.”
“Chính là, đập thình thịch, bên trong như là có con thỏ…” Tiểu Liêu mêu tả rất sống động, cảm xúc dạt dào nhìn Thiên Bắc.
Thiên Bắc nhìn nó, trầm mặc, 1 lúc sau mới nói “Tiểu Liêu … nhìn thấy ai sẽ bị như vậy?”
Tiểu Liêu cắn môi, ấp úng “Em bị bệnh phải không?” Nhìn Thiên Bắc không nói lời nào, nó nghĩ chắc bản thân mình bệnh cũng không nhẹ. Vốn đầu óc đã không thông minh, giờ tim còn có vấn đề. Nó lại mang đến phiền phức cho Dịch gia nữa rồi. Không biết đến khi nào chú Dịch sẽ không cần nó nữa.
Lúc mà tâm trí nó bay ra khoảng không nào đó, Thiên Bắc có chút đâm chiêu cười nói “Tiểu Liêu, chờ em lớn hơn 1 chút thì sẽ hiểu thôi, này không phải là nhịp tim không đều.”
“Vậy nó là cái gì …”
“Là …” Thiên Bắc chớp mắt nhìn Tiểu Liêu, dịu dàng sờ vào đầu nó “Thích, loại cảm giác này, gọi là “Thích””
Tiểu Liêu mắt mở to, miệng mở “Thích …. ? Thích không phải là thích Thiên Bắc, thích dì Mạch, thích chú Dịch sao?”
Thiên Bắc chú ý đến lời nói của nó, hình như đã thiếu 1 người … hắn không tiếp tục trả lời nó. Dịch Tiểu Liêu đã đến tuổi có mối tình đầu rồi sao?
*
Ngày tháng thật sự qua rất nhanh, đã sắp đến ngày thi vào đại học. Tiểu Liêu thi vào cuối tháng 6. Còn thi đại học thì là vào ngày 7. Tưởng Mạch đương nhiên so với Bách Sanh và Thiên Bắc càng khẩn trương hơn, cứ vài 3 ngày lại cố ý ở nhà. Buổi sáng cố ý làm bữa sáng “Tuy là mẹ đối với 2 đứa đêu rất có lòng tin, nhưng vẫn phải dài dòng nói 1 câu, nhất định phải chăm chỉ, chăm chỉ, nhất là Bách Sanh, có nghe thấy không?”
Bách Sanh gật đầu “Con biết rồi, Tưởng Mạch, mẹ 40 rồi, thật sự đã đến thời kỳ mãn kinh.”
“Tiểu tử ngang bướng, mẹ không thể không lo chính là con, Thiên Bắc thì mẹ yên tâm rồi” Tưởng Mạch vừa lau dĩa hoa quả vừa nói với Bách Sanh.
Bách Sanh buồn bực nhìn bà.
Thời điểm thi vào đại học, toàn bộ mọi thứ đều bị phong bế. Tiểu Liêu cũng được nghĩ, nhưng nó vẫn như trước dậy rất sớm. Ngồi ở bàn ăn, chéo chân nhìn Bách Sanh ở phía đối diện đang ăn.
Bách Sanh cảm nhận được cái nhìn của nó, ngẩng mặt “Nhìn tôi làm cái gì?”
“Bách Sanh, phải cố lên.”
Bách Sanh nhếch môi mỉm cười “Ừa”
Tiểu Liêu nheo mắt lại cười, cái chân dưới bàn càng lắc mạnh hơn, nó cầm lấy sữa trên bàn cho Thiên Bắc “Thiên Bắc, cố lên.”
Thiên Bắc và Bách Sanh nhìn nhau, sau đó tiếp tục ăn, Bách Sanh cắn miếng trứng chiên. Nha đầu chết tiệt kia nay lại ở ngoài này muốn gây sự mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.