Chương 1: Hôn Nhân Thương Mại
Chu Tịnh Vi
27/12/2024
Sau khi truyền máu xong thì Mạn Sơ liền lết thân xác mệt mỏi trở về nhà , tháng nào cũng y như vậy ,cơ thể của Mạn Sơ dường như sắp không thể chịu được nữa rồi.
" Tiểu thư cô sao vậy ,sắc mặt kém quá đi. "
" Hồ Điệp cô pha cho tôi 1 ly trà đường được không ."
" Được chứ , tiểu thư cô lại sofa nằm nghỉ đi ."
" Được, cám ơn cô ." .
Cũng may là ở đây còn có Hồ Điệp quan tâm cô ,chứ nếu không thì cũng không biết xoay sở như thế nào nữa .
4 phút sau thì đã có trà đường nóng rồi .
" Tiểu thư cô uống đi ."
" Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa ,gọi bằng tên là được rồi "
" Ừm ."
Cái danh tiểu thư này là có cũng như không mà thôi, trong nhà này đâu có ai công nhận đâu chứ ..
" Cám ơn cô nha ."
" Không có gì đâu, à Mạn Sơ cô vừa mới đi truyền máu về hả ."
" Ừm ."
" Haiz, có nhất thiết phải như vậy không chứ , truyền máu cái kiểu này thì làm sao mà chịu nổi chứ ."
" Không sao đâu , tôi cũng đã quen rồi ."
" Để lát nữa tôi làm vài món bồi bổ cho cô ."
" Ừm " _ Mạn Sơ liền gật đầu .
Sau khi uống trà xong thì cũng cảm thấy đỡ hơn 1 chút rồi, Mạn Sơ cũng trở về phòng của mình .
Không biết còn phải truyền máu đến khi nào nữa đây ,càng nghĩ thì càng sợ mà , mỗi lần nhìn thấy kim tiêm hay ống hút máu thì cô lại ám ảnh vô cùng .
___@@
2 tuần sau nhà họ Lệ đến đây để thực hiện hôn ước .
Hôn ước này đã có từ rất lâu rồi và Lệ Cảnh Tiêu phải lấy con gái của nhà họ Thẩm ,đáng lẽ Thẩm Miên chính là người gả qua đó nhưng mà cô ta bị bệnh vậy cho nên người gả đi là em gái .
Thẩm Mạn Sơ không biết nên vui hay là nên buồn đây nữa, hôn nhân cũng phải do cha mẹ sắp đặt và cô không có được nhún tay vào ,và cũng chẳng thèm hỏi ý kiến nữa và cô chỉ cần phục tùng và nghe theo mà thôi .
Gả qua nhà họ Lệ rồi thì cô có cần phải truyền máu nữa hay không, thực chất cô không muốn truyền máu nữa đâu ,nó đau lắm .
" Mạn Sơ con thay chị con lấy chồng, chị con bị bệnh cho nên không gả qua đó được ."
" Dạ có biết rồi mẹ ,.."
" Qua đó không được cãi lời người lớn ,mẹ không muốn con bị trả về đâu ."
" Còn chuyện này nữa con tốt nhất đừng làm trái ý với Lệ Cảnh Tiêu nếu không người chịu thiệt sẽ là chúng ta đấy ,nghe nói Cảnh Tiêu là con người rất là khó đoán và tàn nhẫn nữa .". .
" Con biết rồi mẹ không cần phải dặn kỹ như vậy đâu ."
" Mỗi tháng con vẫn phải tiếp tục truyền máu cho Thẩm Miên ."
" Mẹ à sau nhất thiết phải là con chứ ,ở bệnh viện cũng có máu mà ."
" Chát ."
" Thẩm Mạn Sơ con không biết thương chị của mình à ,ở nhà có máu thì phải tận dụng chứ ,ở bệnh viện làm sao bằng người nhà ."
Ăn 1 cái tát đau điếng người, lần nào cũng vì Thẩm Miên mà đánh cô ,đánh rất đau .
" Nếu không đến bệnh viện thì liệu hồn đấy ,chị em mà cứ tính toán với nhau , mẹ gả con đi sớm là đúng rồi đó, ở nhà chỉ biết ăn hiếp chị của mình ." .
" Đã nghe rõ chưa ."
" Con nghe rõ rồi ." .
" Lát nữa về phòng đi chậm thôi, đi lớn tiếng quá Thẩm Miên sẽ thức giấc đó. "
" Dạ ."
Tại sao cái gì cũng là Thẩm Miên hết vậy , Mạn Sơ cô làm sai cái gì sao ,.
Cảm thấy gả đi cũng tốt sau này không cần phải ở đây nữa .
Có khi 1 tháng mà rút máu tận 3 lần thử hỏi xem cô có muốn chết hay không, ở bệnh viện có máu nhưng lại không lấy ,Thẩm Miên nhất định phải lấy máu của cô thì chị ấy mới chịu .
Mạn Sơ mệt mỏi rồi trở về phòng của mình, cô nằm xuống giường rồi liền thở dài .
Lệ Cảnh Tiêu ư ! Người đàn ông đó rất đẹp trai nhưng mà lại rất lạnh lùng, cô chưa từng gặp anh ngoài đời nhưng mà đã có nhìn thấy trên tivi rồi .
Lúc nhỏ anh cũng chưa từng qua đây mà nếu có qua thì cô cũng sẽ không gặp được anh ấy,từ nhỏ đến lớn cô cứ chui đầu vào trong bếp mà thôi ,chứ đâu có được ra ngoài chơi như Thẩm Miên đâu .
Thật chất thì lúc trước Thẩm Miên rất là khoẻ mạnh ,nhưng vào năm cấp 3 chị ấy đi chơi về muộn và kết quả là bị xe tông. May mắn là được cứu sống , nhưng mà về sau sức khoẻ rất là suy yếu cho nên phải truyền máu và bồi bổ rất là nhiều. .
Khó chịu thì cũng chỉ thể hiện ra như vậy mà thôi, chứ dù sao Thẩm Miên là chị của cô thì cô truyền máu cho chị ấy cũng đâu có sao đâu ..
" Ngủ thôi,.." .
__@@
Lệ Cảnh Tiêu lúc này thì đang ngồi trong quán bar uống rượu. .
" Cảnh Tiêu nghe nói mày sắp lấy vợ rồi ."
" Là hôn ước mà thôi,nhàm chán lắm ."
" Chưa gặp mà sao biết được chứ , tình cảm là thứ không thể nói trước được đâu ."
" À mày lấy cô chị hay là cô em vậy "
" Nghe nói đâu tên Mạn Sơ ."
" Vậy là em gái rồi đó. "
" Lục Trạch sao mày rành quá vậy ."
" Mấy chuyện này nằm trong tầm tay của tao đấy , .."
" Thì cô gái út của nhà họ Thẩm là Thẩm Mạn Sơ mà ,còn cô chị thì bị bệnh cơ thể không được khoẻ cho nên chắc không gả đi đâu ."
" Ồ thì ra là vậy ." Ngô Đăng liền ồ lên 1 tiếng ...
" Cảnh Tiêu nói mày nghe nhà họ Thẩm không đơn giản như mày nghĩ đâu ,còn Thẩm Mạn Sơ thì tao không có biết. ."
" Haiz vậy cũng nói nữa , không biết gì cũng nói ." Ngô Đăng liền chề môi nhìn Lục Trạch .
" Thôi uống rượu đi còn những chuyện khác để sau .".
" Cạn ly ."
" Chúc mừng Lệ Cảnh Tiêu sắp lấy vợ ."
" Chuyện này có gì đáng chúc mừng chứ ."
" Đáng chứ ,có vợ là phải chúc mừng ."
Có cần phải làm quá lên như vậy không chứ ,đây là chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà và anh cũng đâu có biết cô gái kia ra sau đâu chứ . Nếu cô ta không quấy rầy cuộc sống của anh thì tốt nhất mạnh ai thì người đó sống, như vậy thì sẽ cảm thấy dễ thở luôn, ba mẹ cứ ép anh lấy vợ dù sao thì bây giờ cũng sắp 30 tuổi rồi đúng là không lấy thì không được mà ,và 2 người họ cũng sẽ không để yên cho anh đâu .
" Tiểu thư cô sao vậy ,sắc mặt kém quá đi. "
" Hồ Điệp cô pha cho tôi 1 ly trà đường được không ."
" Được chứ , tiểu thư cô lại sofa nằm nghỉ đi ."
" Được, cám ơn cô ." .
Cũng may là ở đây còn có Hồ Điệp quan tâm cô ,chứ nếu không thì cũng không biết xoay sở như thế nào nữa .
4 phút sau thì đã có trà đường nóng rồi .
" Tiểu thư cô uống đi ."
" Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa ,gọi bằng tên là được rồi "
" Ừm ."
Cái danh tiểu thư này là có cũng như không mà thôi, trong nhà này đâu có ai công nhận đâu chứ ..
" Cám ơn cô nha ."
" Không có gì đâu, à Mạn Sơ cô vừa mới đi truyền máu về hả ."
" Ừm ."
" Haiz, có nhất thiết phải như vậy không chứ , truyền máu cái kiểu này thì làm sao mà chịu nổi chứ ."
" Không sao đâu , tôi cũng đã quen rồi ."
" Để lát nữa tôi làm vài món bồi bổ cho cô ."
" Ừm " _ Mạn Sơ liền gật đầu .
Sau khi uống trà xong thì cũng cảm thấy đỡ hơn 1 chút rồi, Mạn Sơ cũng trở về phòng của mình .
Không biết còn phải truyền máu đến khi nào nữa đây ,càng nghĩ thì càng sợ mà , mỗi lần nhìn thấy kim tiêm hay ống hút máu thì cô lại ám ảnh vô cùng .
___@@
2 tuần sau nhà họ Lệ đến đây để thực hiện hôn ước .
Hôn ước này đã có từ rất lâu rồi và Lệ Cảnh Tiêu phải lấy con gái của nhà họ Thẩm ,đáng lẽ Thẩm Miên chính là người gả qua đó nhưng mà cô ta bị bệnh vậy cho nên người gả đi là em gái .
Thẩm Mạn Sơ không biết nên vui hay là nên buồn đây nữa, hôn nhân cũng phải do cha mẹ sắp đặt và cô không có được nhún tay vào ,và cũng chẳng thèm hỏi ý kiến nữa và cô chỉ cần phục tùng và nghe theo mà thôi .
Gả qua nhà họ Lệ rồi thì cô có cần phải truyền máu nữa hay không, thực chất cô không muốn truyền máu nữa đâu ,nó đau lắm .
" Mạn Sơ con thay chị con lấy chồng, chị con bị bệnh cho nên không gả qua đó được ."
" Dạ có biết rồi mẹ ,.."
" Qua đó không được cãi lời người lớn ,mẹ không muốn con bị trả về đâu ."
" Còn chuyện này nữa con tốt nhất đừng làm trái ý với Lệ Cảnh Tiêu nếu không người chịu thiệt sẽ là chúng ta đấy ,nghe nói Cảnh Tiêu là con người rất là khó đoán và tàn nhẫn nữa .". .
" Con biết rồi mẹ không cần phải dặn kỹ như vậy đâu ."
" Mỗi tháng con vẫn phải tiếp tục truyền máu cho Thẩm Miên ."
" Mẹ à sau nhất thiết phải là con chứ ,ở bệnh viện cũng có máu mà ."
" Chát ."
" Thẩm Mạn Sơ con không biết thương chị của mình à ,ở nhà có máu thì phải tận dụng chứ ,ở bệnh viện làm sao bằng người nhà ."
Ăn 1 cái tát đau điếng người, lần nào cũng vì Thẩm Miên mà đánh cô ,đánh rất đau .
" Nếu không đến bệnh viện thì liệu hồn đấy ,chị em mà cứ tính toán với nhau , mẹ gả con đi sớm là đúng rồi đó, ở nhà chỉ biết ăn hiếp chị của mình ." .
" Đã nghe rõ chưa ."
" Con nghe rõ rồi ." .
" Lát nữa về phòng đi chậm thôi, đi lớn tiếng quá Thẩm Miên sẽ thức giấc đó. "
" Dạ ."
Tại sao cái gì cũng là Thẩm Miên hết vậy , Mạn Sơ cô làm sai cái gì sao ,.
Cảm thấy gả đi cũng tốt sau này không cần phải ở đây nữa .
Có khi 1 tháng mà rút máu tận 3 lần thử hỏi xem cô có muốn chết hay không, ở bệnh viện có máu nhưng lại không lấy ,Thẩm Miên nhất định phải lấy máu của cô thì chị ấy mới chịu .
Mạn Sơ mệt mỏi rồi trở về phòng của mình, cô nằm xuống giường rồi liền thở dài .
Lệ Cảnh Tiêu ư ! Người đàn ông đó rất đẹp trai nhưng mà lại rất lạnh lùng, cô chưa từng gặp anh ngoài đời nhưng mà đã có nhìn thấy trên tivi rồi .
Lúc nhỏ anh cũng chưa từng qua đây mà nếu có qua thì cô cũng sẽ không gặp được anh ấy,từ nhỏ đến lớn cô cứ chui đầu vào trong bếp mà thôi ,chứ đâu có được ra ngoài chơi như Thẩm Miên đâu .
Thật chất thì lúc trước Thẩm Miên rất là khoẻ mạnh ,nhưng vào năm cấp 3 chị ấy đi chơi về muộn và kết quả là bị xe tông. May mắn là được cứu sống , nhưng mà về sau sức khoẻ rất là suy yếu cho nên phải truyền máu và bồi bổ rất là nhiều. .
Khó chịu thì cũng chỉ thể hiện ra như vậy mà thôi, chứ dù sao Thẩm Miên là chị của cô thì cô truyền máu cho chị ấy cũng đâu có sao đâu ..
" Ngủ thôi,.." .
__@@
Lệ Cảnh Tiêu lúc này thì đang ngồi trong quán bar uống rượu. .
" Cảnh Tiêu nghe nói mày sắp lấy vợ rồi ."
" Là hôn ước mà thôi,nhàm chán lắm ."
" Chưa gặp mà sao biết được chứ , tình cảm là thứ không thể nói trước được đâu ."
" À mày lấy cô chị hay là cô em vậy "
" Nghe nói đâu tên Mạn Sơ ."
" Vậy là em gái rồi đó. "
" Lục Trạch sao mày rành quá vậy ."
" Mấy chuyện này nằm trong tầm tay của tao đấy , .."
" Thì cô gái út của nhà họ Thẩm là Thẩm Mạn Sơ mà ,còn cô chị thì bị bệnh cơ thể không được khoẻ cho nên chắc không gả đi đâu ."
" Ồ thì ra là vậy ." Ngô Đăng liền ồ lên 1 tiếng ...
" Cảnh Tiêu nói mày nghe nhà họ Thẩm không đơn giản như mày nghĩ đâu ,còn Thẩm Mạn Sơ thì tao không có biết. ."
" Haiz vậy cũng nói nữa , không biết gì cũng nói ." Ngô Đăng liền chề môi nhìn Lục Trạch .
" Thôi uống rượu đi còn những chuyện khác để sau .".
" Cạn ly ."
" Chúc mừng Lệ Cảnh Tiêu sắp lấy vợ ."
" Chuyện này có gì đáng chúc mừng chứ ."
" Đáng chứ ,có vợ là phải chúc mừng ."
Có cần phải làm quá lên như vậy không chứ ,đây là chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà và anh cũng đâu có biết cô gái kia ra sau đâu chứ . Nếu cô ta không quấy rầy cuộc sống của anh thì tốt nhất mạnh ai thì người đó sống, như vậy thì sẽ cảm thấy dễ thở luôn, ba mẹ cứ ép anh lấy vợ dù sao thì bây giờ cũng sắp 30 tuổi rồi đúng là không lấy thì không được mà ,và 2 người họ cũng sẽ không để yên cho anh đâu .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.