Chương 2: Hôn Nhân Thương Mại, Không Có Tình Yêu
Chu Tịnh Vi
27/12/2024
Ngày cưới cũng đã đến Thẩm Mạn Sơ mặc váy cưới màu trắng tinh khôi rồi bước vào lễ đường .
Cô đứng chờ rất lâu và cứ nghĩ anh sẽ không đến, nhưng không anh ấy vẫn đến xem ra thì cô cũng không bị bỏ lại 1 mình .
" Cô là Thẩm Mạn Sơ .."
" Ừm. "
" Cưới thì cưới thôi"
" Nhưng mà chúng ta chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình yêu cô nên nhớ kỹ " Cảnh Tiêu nói vang bên tai của cô, Mạn Sơ biết mà người như cô sẽ không với tới Lệ Cảnh Tiêu đâu .
Mạn Sơ chỉ nghe được mấy chữ mà anh nói ra ,cái này sao nghe giống như là nhiệm vụ vậy , nhưng mà không sao đâu vì đây chính là cuộc hôn nhân thương mại mà,anh ấy không bỏ cô lại thì cũng mừng lắm rồi.
___@@##
Suốt bữa tiệc Mạn Sơ chỉ có 1 mình mà thôi, à không nói đúng hơn là không có người nhà bên cạnh nhưng mà cô có cô bạn thân ngồi cùng là Lư Vãn Dung .
" Đúng là tiệc nhà giàu mà sang trọng quá đi. "
" Ừm ,mình ở Thẩm gia cũng 20 năm rồi và đây là lần đầu tiên được trải nghiệm bữa tiệc sang trọng như thế này ."
" Mẹ của cậu đấy bà ta làm sao vậy ,con gái gả đi mà chẳng thấy hỏi han hay quan tâm gì cả, suốt ngày cứ đi theo Thẩm Miên mà thôi ."
" Thẩm Miên bị bệnh mà ,mẹ mình chắc là sợ chị ấy bị ngất mà thôi ."
" Mạn Sơ à chị ta lâu lâu mới mệt chứ đâu phải mệt hoài đâu ,vã lại lúc nãy thấy chị ta khỏe như trâu vậy đó ."
" Thôi đừng nói nữa cậu ăn chút gì đi ,nãy giờ cũng mệt rồi "
" Ừm , đồ ăn ở đây nhìn rất là bắt mắt ."
" Ừm , mình cũng thấy vậy ."
Vãn Dung không nói chuyện nữa mà bây giờ đã cắm cúi vào bàn ăn rồi. .
Cậu ấy nói đúng nhưng mà cô cũng không dám đòi hỏi gì đâu , thật sự thì từ nhỏ đến lớn 2 người đã thật sự có khoảng cách rồi, chứ không phải là bây giờ đâu .
Có những lúc cô tự hỏi rằng mình có phải là con ruột của Lô Kỷ Giang hay không nữa ,bà ấy đối với cô quá khắc khe còn với chị 2 thì quá là mềm mỏng và dễ chịu .
" Mạn Sơ à chồng của cậu quá là lạnh lùng, mình e là cậu sẽ khó sống đấy ."
" Chắc không sao đâu , mình ngồi nói chuyện qua vài lần sẽ hiểu nhau mà thôi ."
" Ừm ,đành vậy chứ biết sao bây giờ, .."
Hai người chơi chung từ cấp 2 đến tận bây giờ luôn ,Vãn Dung bây giờ vẫn còn đi học nhưng Mạn Sơ thì không, nhưng mà họ vẫn giữ liên lạc với nhau .
Đáng lẽ người lấy Lệ Cảnh Tiêu là Thẩm Miên nhưng mà bây giờ lại đẩy cho Mạn Sơ ,cô cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi . Bởi vì cô không còn con đường nào khác nữa , không biết nơi này là thiên đường hay là địa ngục trần gian đây nữa , ở nhà họ Thẩm đã bị chì chiết quen rồi bây giờ có thêm 1 chút nữa thì cũng chẳng có sao hết, bởi vì tuổi thơ của cô đã quen với nó rồi .
" Vãn Dung cậu uống ít thôi, mình sợ cậu về nhà không được ."
" Yên tâm đi mình chỉ nhấp môi mà thôi ."
" Ừm vậy thì được. "
" Cậu cũng ăn 1 chút gì đi , lát nữa về nhà là sẽ mét với Lệ Cảnh Tiêu đấy ."
" Ý cậu là sao. "
" Sao cậu khờ quá vậy , hôm nay là ngày cưới của 2 người và lát nữa sẽ động phòng đó. "
" Mình ... mình " Nghe Vãn Dung nói vậy thì cô có chút đỏ mặt .
" Là vợ chồng rồi thì chuyện đó sẽ xảy ra mà ,cậu mắc cỡ gì chứ .." .
" Mình ... mình .. thật sự không biết mà. "
" À cũng đúng từ đó giờ cậu có quen ai đâu , không biết cũng là chuyện thường " Vãn Dung cười cười rồi véo má của Mạn Sơ.
" Mạn Sơ à nếu cậu không cho thì anh ta sẽ đi ra ngoài tìm phụ nữ khác đó ,bây giờ cậu đã thiếu phu nhân nhà họ Lệ rồi cái chức cậu phải giữ cho thật kỹ nếu không sẽ có người chen vào đó. " .
" Mình giữ thế nào ." mặc dù là hôn nhân thương mại nhưng mà cô cũng không muốn anh có người khác đâu .
" Chẳng hạn như ăn mặc quyến rũ trước mặt của Lệ Cảnh Tiêu, đàn ông ai thấy cái cảnh này điều không có chịu nổi đâu ."
" Thôi ... thôi .. mình không có làm được đâu , nhìn nó kỳ quái lắm ."
" Haiz , mình chỉ cách rồi mà cậu lại chê ..".
" Mình .. mình thật sự không làm được. "
Thật sự mà nói cô không thể nào ăn mặc hở hang mà đứng trước mặt của Lệ Cảnh Tiêu được.
Đến cuối cùng thì tiệc cũng tàn ,mọi người cũng đã ra về. ..
" Con dâu ."
" Dạ mẹ gọi con. ".
" Đồ của con đã được chuyển về biệt thự rồi, lát nhà con và Cảnh Tiêu cứ về nhà là được"
" Dạ ,con cám ơn mẹ ."
" Ừm không có gì đâu ,đêm nay là đêm tân hôn 2 đứa nhớ tranh thủ mẹ mong có cháu lắm rồi. "
" Dạ. .dạ ." Mạn Sơ cũng đành gật đầu.
Một lát sau thì 2 người cũng trở về biệt thự ,Cảnh Tiêu bây giờ đã say lắm rồi cho nên cũng chẳng biết gì cả ,anh dựa đầu ra sau ghế mà ngủ.
" Thiếu phu nhân đến nơi rồi ."
"Vâng "
" À Lâm Nguyên anh đỡ anh ấy lên lầu giúp tôi với. ."
" Được. "
Sau đó thì Lâm Nguyên cũng đỡ Cảnh Tiêu đi lên lầu, chứ cô mặc cái váy cưới rất lớn và dày bây giờ đi còn khó khăn chứ nói gì là đỡ Cảnh Tiêu, vã lại cô cũng không biết anh ở tầng mấy nữa.
Vừa mới bước xuống xe thì cô đã thấy choáng ngợp với độ xa hoa ở đây rồi, phải nói thì căn nhà này rất là rộng ,đúng là đại thiếu gia của nhà họ Lệ có khác .
Thật sự lấy chồng giàu cũng khiến cho cô hơi sợ ,lúc trước cô nghĩ chỉ cần lấy người yêu mình là được rồi. Còn chuyện giàu nghèo không quan trọng đâu , nếu không giàu thì có thể ăn ít 1 chút cũng được.
Chứ người mà có gia thế quá thì sẽ không đến lượt mình đâu ,cô sợ bản thân mình không xứng đáng .Nếu đó là Thẩm Miên thì khác, bởi vì tuy ở chung nhà họ Thẩm, nhưng mà địa vị của 2 người cách xa nhau 1 trời 1 vực .
Cô đứng chờ rất lâu và cứ nghĩ anh sẽ không đến, nhưng không anh ấy vẫn đến xem ra thì cô cũng không bị bỏ lại 1 mình .
" Cô là Thẩm Mạn Sơ .."
" Ừm. "
" Cưới thì cưới thôi"
" Nhưng mà chúng ta chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình yêu cô nên nhớ kỹ " Cảnh Tiêu nói vang bên tai của cô, Mạn Sơ biết mà người như cô sẽ không với tới Lệ Cảnh Tiêu đâu .
Mạn Sơ chỉ nghe được mấy chữ mà anh nói ra ,cái này sao nghe giống như là nhiệm vụ vậy , nhưng mà không sao đâu vì đây chính là cuộc hôn nhân thương mại mà,anh ấy không bỏ cô lại thì cũng mừng lắm rồi.
___@@##
Suốt bữa tiệc Mạn Sơ chỉ có 1 mình mà thôi, à không nói đúng hơn là không có người nhà bên cạnh nhưng mà cô có cô bạn thân ngồi cùng là Lư Vãn Dung .
" Đúng là tiệc nhà giàu mà sang trọng quá đi. "
" Ừm ,mình ở Thẩm gia cũng 20 năm rồi và đây là lần đầu tiên được trải nghiệm bữa tiệc sang trọng như thế này ."
" Mẹ của cậu đấy bà ta làm sao vậy ,con gái gả đi mà chẳng thấy hỏi han hay quan tâm gì cả, suốt ngày cứ đi theo Thẩm Miên mà thôi ."
" Thẩm Miên bị bệnh mà ,mẹ mình chắc là sợ chị ấy bị ngất mà thôi ."
" Mạn Sơ à chị ta lâu lâu mới mệt chứ đâu phải mệt hoài đâu ,vã lại lúc nãy thấy chị ta khỏe như trâu vậy đó ."
" Thôi đừng nói nữa cậu ăn chút gì đi ,nãy giờ cũng mệt rồi "
" Ừm , đồ ăn ở đây nhìn rất là bắt mắt ."
" Ừm , mình cũng thấy vậy ."
Vãn Dung không nói chuyện nữa mà bây giờ đã cắm cúi vào bàn ăn rồi. .
Cậu ấy nói đúng nhưng mà cô cũng không dám đòi hỏi gì đâu , thật sự thì từ nhỏ đến lớn 2 người đã thật sự có khoảng cách rồi, chứ không phải là bây giờ đâu .
Có những lúc cô tự hỏi rằng mình có phải là con ruột của Lô Kỷ Giang hay không nữa ,bà ấy đối với cô quá khắc khe còn với chị 2 thì quá là mềm mỏng và dễ chịu .
" Mạn Sơ à chồng của cậu quá là lạnh lùng, mình e là cậu sẽ khó sống đấy ."
" Chắc không sao đâu , mình ngồi nói chuyện qua vài lần sẽ hiểu nhau mà thôi ."
" Ừm ,đành vậy chứ biết sao bây giờ, .."
Hai người chơi chung từ cấp 2 đến tận bây giờ luôn ,Vãn Dung bây giờ vẫn còn đi học nhưng Mạn Sơ thì không, nhưng mà họ vẫn giữ liên lạc với nhau .
Đáng lẽ người lấy Lệ Cảnh Tiêu là Thẩm Miên nhưng mà bây giờ lại đẩy cho Mạn Sơ ,cô cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi . Bởi vì cô không còn con đường nào khác nữa , không biết nơi này là thiên đường hay là địa ngục trần gian đây nữa , ở nhà họ Thẩm đã bị chì chiết quen rồi bây giờ có thêm 1 chút nữa thì cũng chẳng có sao hết, bởi vì tuổi thơ của cô đã quen với nó rồi .
" Vãn Dung cậu uống ít thôi, mình sợ cậu về nhà không được ."
" Yên tâm đi mình chỉ nhấp môi mà thôi ."
" Ừm vậy thì được. "
" Cậu cũng ăn 1 chút gì đi , lát nữa về nhà là sẽ mét với Lệ Cảnh Tiêu đấy ."
" Ý cậu là sao. "
" Sao cậu khờ quá vậy , hôm nay là ngày cưới của 2 người và lát nữa sẽ động phòng đó. "
" Mình ... mình " Nghe Vãn Dung nói vậy thì cô có chút đỏ mặt .
" Là vợ chồng rồi thì chuyện đó sẽ xảy ra mà ,cậu mắc cỡ gì chứ .." .
" Mình ... mình .. thật sự không biết mà. "
" À cũng đúng từ đó giờ cậu có quen ai đâu , không biết cũng là chuyện thường " Vãn Dung cười cười rồi véo má của Mạn Sơ.
" Mạn Sơ à nếu cậu không cho thì anh ta sẽ đi ra ngoài tìm phụ nữ khác đó ,bây giờ cậu đã thiếu phu nhân nhà họ Lệ rồi cái chức cậu phải giữ cho thật kỹ nếu không sẽ có người chen vào đó. " .
" Mình giữ thế nào ." mặc dù là hôn nhân thương mại nhưng mà cô cũng không muốn anh có người khác đâu .
" Chẳng hạn như ăn mặc quyến rũ trước mặt của Lệ Cảnh Tiêu, đàn ông ai thấy cái cảnh này điều không có chịu nổi đâu ."
" Thôi ... thôi .. mình không có làm được đâu , nhìn nó kỳ quái lắm ."
" Haiz , mình chỉ cách rồi mà cậu lại chê ..".
" Mình .. mình thật sự không làm được. "
Thật sự mà nói cô không thể nào ăn mặc hở hang mà đứng trước mặt của Lệ Cảnh Tiêu được.
Đến cuối cùng thì tiệc cũng tàn ,mọi người cũng đã ra về. ..
" Con dâu ."
" Dạ mẹ gọi con. ".
" Đồ của con đã được chuyển về biệt thự rồi, lát nhà con và Cảnh Tiêu cứ về nhà là được"
" Dạ ,con cám ơn mẹ ."
" Ừm không có gì đâu ,đêm nay là đêm tân hôn 2 đứa nhớ tranh thủ mẹ mong có cháu lắm rồi. "
" Dạ. .dạ ." Mạn Sơ cũng đành gật đầu.
Một lát sau thì 2 người cũng trở về biệt thự ,Cảnh Tiêu bây giờ đã say lắm rồi cho nên cũng chẳng biết gì cả ,anh dựa đầu ra sau ghế mà ngủ.
" Thiếu phu nhân đến nơi rồi ."
"Vâng "
" À Lâm Nguyên anh đỡ anh ấy lên lầu giúp tôi với. ."
" Được. "
Sau đó thì Lâm Nguyên cũng đỡ Cảnh Tiêu đi lên lầu, chứ cô mặc cái váy cưới rất lớn và dày bây giờ đi còn khó khăn chứ nói gì là đỡ Cảnh Tiêu, vã lại cô cũng không biết anh ở tầng mấy nữa.
Vừa mới bước xuống xe thì cô đã thấy choáng ngợp với độ xa hoa ở đây rồi, phải nói thì căn nhà này rất là rộng ,đúng là đại thiếu gia của nhà họ Lệ có khác .
Thật sự lấy chồng giàu cũng khiến cho cô hơi sợ ,lúc trước cô nghĩ chỉ cần lấy người yêu mình là được rồi. Còn chuyện giàu nghèo không quan trọng đâu , nếu không giàu thì có thể ăn ít 1 chút cũng được.
Chứ người mà có gia thế quá thì sẽ không đến lượt mình đâu ,cô sợ bản thân mình không xứng đáng .Nếu đó là Thẩm Miên thì khác, bởi vì tuy ở chung nhà họ Thẩm, nhưng mà địa vị của 2 người cách xa nhau 1 trời 1 vực .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.