Chương 8: Mới Rút Máu Xong Thì Liền Trở Mặt
Chu Tịnh Vi
27/12/2024
Một lát sau Cảnh Tiêu cũng trở về phòng, lúc bấy giờ thì thấy cô ngồi trên ghế bành .
Sau đó anh liền lại tủ lấy quần áo rồi đi vào trong nhà tắm. .
" Anh ấy đi tắm rồi sao. " Mạn Sơ lầm bầm trong miệng rồi cũng đi ra khỏi phòng, 1 lát nữa mà chạm mặt thì chắc chắc sẽ rất là ngại ngùng, vậy cho nên cô đành phải đi ra ngoài mà thôi ..
Cảnh Tiêu tắm xong thì không thấy ngươi đâu cả ,cô ta thật sự đã đi trốn rồi sao .
Anh thắt caravat và đeo thắt lưng vào chỉnh chu ,sau đó thì cầm điện thoại lên và đi xuống dưới lầu .
" Triệu Tịch, Mạn Sơ đâu rồi"
" Dạ thiểu phu nhân ở ngoài hoa viên đấy ,cậu có cần tôi đi gặp cô ấy không"
" Thôi không cần đâu ,ở nhà nhớ trông coi cô ta không cho ra ngoài vào buổi tối "
" Vâng , tôi biết rồi "
Triệu Tịch gật đầu rồi tiễn anh ra cửa.
Mạn Sơ thấy Cảnh Tiêu đi rồi thì liền đi vào trong nhà .
" Mạn Sơ cậu chủ nói là không cho con ra ngoài vào buổi tối đấy ,con có việc thì tranh thủ nhé "
" Dạ ,con cảm ơn bác ." nói thật làm thật ư , không cho cô ra ngoài khi mà trời tối. ..
Sau đó thì cô đi vào trong ăn sáng ,từ sáng giờ đã tiêu hao rất nhiều năng lượng rồi ..
Mạn Sơ kéo ghế ra rồi ngồi xuống ăn bánh mì .
" Ngon quá. "
" Thiếu phu nhân cô ăn từ từ thì, coi chừng mắc nghẹn đó "
" Không sao đâu ,tại tôi đói quá đấy. "
Vũ Huyên nhìn cô cũng chỉ đành bất lực mà thôi .
" Nhà hết đồ ăn rồi tôi đi chợ đây ,cô có muốn ăn gì không ."
" Thôi không cần mua cho tôi đâu ,cô mua cho Cảnh Tiêu là được rồi anh ấy làm nhiều cho nên cần ăn nhiều "
" Ừm ,vậy tôi đi trước "
" Tạm biệt. "
Mạn Sơ cảm thấy như thế này là quá tốt rồi, lúc trước cô đâu có cuộc sống thoải mái và được ăn ngon như thế này chứ ,xem ra gả cho Lệ Cảnh Tiêu cũng không có tệ lắm .
[ Reng. ..reng .] Nhìn số điện thoại là Kỷ Giang thì cô thấy sắp tới là chuyện chẳng lành rồi .
[ Mau về nhà đi chị gái con cần được truyền máu ]
[ Được, con về liền .]
Cô biết ngay mà , cuối cùng vẫn không thể tránh được .
Sau đó cũng lên lầu thay quần áo rồi đi đến nhà họ Thẩm .
" Mau lại đây truyền máu đi "
" Dạ ."
" Bác sĩ mau rút máu đi ."
Mạn Sơ ngồi xuống ghế sofa ,bác sĩ lần lượt lấy dụng cụ ra rồi chuẩn bị hút máu .
" Ư. "
" Đau sao. " Vị bác sĩ lên tiếng hỏi thăm .
" Không đau ."
" Nó đau gì chứ ,mấy năm qua chắc chắn đã quen lắm rồi" .
Đúng là đã quen rồi, đau thì chỉ biết tự bản thân mình cảm nhận mà thôi chứ đâu có ai biết được đâu .
" Xong rồi , cô ngồi yên ở đây nghỉ ngơi 1 chút đi "
" Được, cám ơn bác sĩ ". .
Mạn Sơ nhìn lên cánh tay của mình rồi liền thở dài , không biết đến khi nào thì mới kết thúc chuyện này đây nữa .
" Thẩm Miên con thấy đỡ chưa "
" Dạ đỡ rồi mẹ , cũng may là có em gái truyền máu ."
" Ừm, con là chị nó thì nó phải truyền máu cho con thôi ."
" Mạn Sơ cám ơn em "
" Dạ không có gì đâu chị ,chị mau khỏe là được. "
" Ừm ,em và Cảnh Tiêu có hạnh phúc không, sao chị không thấy chồng em về đây vậy ."
" À anh ấy hơi bận cho nên không đến được ."
" Mạn Sơ có đúng như con nói không vậy ,hay là nó không thích con cho nên bây giờ liền ghét luôn cả nhà họ Thẩm " ..
" Dạ không phải đâu mẹ , chồng của con anh ấy bận thật mà .."
" Haiz ,con nói sao thì mẹ nghe vậy , cuối tuần này nhớ bảo nó về đấy , về ăn cơm để tăng thêm tình cảm ."
" Dạ con biết rồi ."
Cô không biết là Cảnh Tiêu có đồng ý hay không nữa , nếu anh ấy không về thì cô cũng không biết nên ăn nói như thế nào nữa ,cảm thấy thật khó xử.
" Không phải chị của con bị bệnh thì con không có may mắn mà lấy chồng giàu vậy đâu ."
" Vậy là con phải cám ơn chị ấy sao mẹ ."
" Con đang trách chị của con ư ."
" Con không dám , nhưng mà những gì mẹ nói có chút khó nghe. "
" Bộ mẹ nói không đúng sao ,mà con tỏ vẻ khó chịu ở đây chứ ."
" Con ..con. "
" Mẹ à đừng nóng mà ,mọi chuyện là do con hết, tại con cho nên sự việc mới thành như thế này ".
" Thẩm Miên con đừng nói như vậy ,con mới truyền máu đấy ,mau ngồi xuống đi tránh ảnh hưởng đến sức khoẻ. "
Mạn Sơ cảm thấy mình đang dư thừa ở đây rồi , bây giờ cô chỉ muốn về nhà mà thôi.
" Mẹ con về trước"
" Chưa xin lỗi chị hai mà về cái gì"
" Con là người có lỗi sao ."
" Chẳng lẽ là Thẩm Miên ư ! rồi bây giờ con có xin lỗi hay không đây ."
" Con không có lỗi ,con đâu có làm cái gì đâu .".
" Không xin lỗi vậy thì mau ra trước nhà mà quỳ xuống đi.."
" Được, vậy thì con quỳ ."
" Mạn Sơ à em không cần phải làm như vậy đâu ."
" Mẹ à .."
" Con cứ để cho nó quỳ đi ,ai bảo nó cứng đầu làm gì chứ "
" Bây giờ mẹ đưa con lên lầu nghỉ ngơi. "
" Dạ. "
Sau đó thì Kỷ Giang liền đưa con gái mình lên lầu, còn Mạn Sơ thì phải quỳ ở trước nhà .
Cô vừa khóc vừa ấm ức ,mới rút máu của cô xong thì liền đối xử với cô như thế này sao , thật sự rất là đau nó đau cả thể xác vậy lẫn cả tâm hồn của mình .
Sau đó anh liền lại tủ lấy quần áo rồi đi vào trong nhà tắm. .
" Anh ấy đi tắm rồi sao. " Mạn Sơ lầm bầm trong miệng rồi cũng đi ra khỏi phòng, 1 lát nữa mà chạm mặt thì chắc chắc sẽ rất là ngại ngùng, vậy cho nên cô đành phải đi ra ngoài mà thôi ..
Cảnh Tiêu tắm xong thì không thấy ngươi đâu cả ,cô ta thật sự đã đi trốn rồi sao .
Anh thắt caravat và đeo thắt lưng vào chỉnh chu ,sau đó thì cầm điện thoại lên và đi xuống dưới lầu .
" Triệu Tịch, Mạn Sơ đâu rồi"
" Dạ thiểu phu nhân ở ngoài hoa viên đấy ,cậu có cần tôi đi gặp cô ấy không"
" Thôi không cần đâu ,ở nhà nhớ trông coi cô ta không cho ra ngoài vào buổi tối "
" Vâng , tôi biết rồi "
Triệu Tịch gật đầu rồi tiễn anh ra cửa.
Mạn Sơ thấy Cảnh Tiêu đi rồi thì liền đi vào trong nhà .
" Mạn Sơ cậu chủ nói là không cho con ra ngoài vào buổi tối đấy ,con có việc thì tranh thủ nhé "
" Dạ ,con cảm ơn bác ." nói thật làm thật ư , không cho cô ra ngoài khi mà trời tối. ..
Sau đó thì cô đi vào trong ăn sáng ,từ sáng giờ đã tiêu hao rất nhiều năng lượng rồi ..
Mạn Sơ kéo ghế ra rồi ngồi xuống ăn bánh mì .
" Ngon quá. "
" Thiếu phu nhân cô ăn từ từ thì, coi chừng mắc nghẹn đó "
" Không sao đâu ,tại tôi đói quá đấy. "
Vũ Huyên nhìn cô cũng chỉ đành bất lực mà thôi .
" Nhà hết đồ ăn rồi tôi đi chợ đây ,cô có muốn ăn gì không ."
" Thôi không cần mua cho tôi đâu ,cô mua cho Cảnh Tiêu là được rồi anh ấy làm nhiều cho nên cần ăn nhiều "
" Ừm ,vậy tôi đi trước "
" Tạm biệt. "
Mạn Sơ cảm thấy như thế này là quá tốt rồi, lúc trước cô đâu có cuộc sống thoải mái và được ăn ngon như thế này chứ ,xem ra gả cho Lệ Cảnh Tiêu cũng không có tệ lắm .
[ Reng. ..reng .] Nhìn số điện thoại là Kỷ Giang thì cô thấy sắp tới là chuyện chẳng lành rồi .
[ Mau về nhà đi chị gái con cần được truyền máu ]
[ Được, con về liền .]
Cô biết ngay mà , cuối cùng vẫn không thể tránh được .
Sau đó cũng lên lầu thay quần áo rồi đi đến nhà họ Thẩm .
" Mau lại đây truyền máu đi "
" Dạ ."
" Bác sĩ mau rút máu đi ."
Mạn Sơ ngồi xuống ghế sofa ,bác sĩ lần lượt lấy dụng cụ ra rồi chuẩn bị hút máu .
" Ư. "
" Đau sao. " Vị bác sĩ lên tiếng hỏi thăm .
" Không đau ."
" Nó đau gì chứ ,mấy năm qua chắc chắn đã quen lắm rồi" .
Đúng là đã quen rồi, đau thì chỉ biết tự bản thân mình cảm nhận mà thôi chứ đâu có ai biết được đâu .
" Xong rồi , cô ngồi yên ở đây nghỉ ngơi 1 chút đi "
" Được, cám ơn bác sĩ ". .
Mạn Sơ nhìn lên cánh tay của mình rồi liền thở dài , không biết đến khi nào thì mới kết thúc chuyện này đây nữa .
" Thẩm Miên con thấy đỡ chưa "
" Dạ đỡ rồi mẹ , cũng may là có em gái truyền máu ."
" Ừm, con là chị nó thì nó phải truyền máu cho con thôi ."
" Mạn Sơ cám ơn em "
" Dạ không có gì đâu chị ,chị mau khỏe là được. "
" Ừm ,em và Cảnh Tiêu có hạnh phúc không, sao chị không thấy chồng em về đây vậy ."
" À anh ấy hơi bận cho nên không đến được ."
" Mạn Sơ có đúng như con nói không vậy ,hay là nó không thích con cho nên bây giờ liền ghét luôn cả nhà họ Thẩm " ..
" Dạ không phải đâu mẹ , chồng của con anh ấy bận thật mà .."
" Haiz ,con nói sao thì mẹ nghe vậy , cuối tuần này nhớ bảo nó về đấy , về ăn cơm để tăng thêm tình cảm ."
" Dạ con biết rồi ."
Cô không biết là Cảnh Tiêu có đồng ý hay không nữa , nếu anh ấy không về thì cô cũng không biết nên ăn nói như thế nào nữa ,cảm thấy thật khó xử.
" Không phải chị của con bị bệnh thì con không có may mắn mà lấy chồng giàu vậy đâu ."
" Vậy là con phải cám ơn chị ấy sao mẹ ."
" Con đang trách chị của con ư ."
" Con không dám , nhưng mà những gì mẹ nói có chút khó nghe. "
" Bộ mẹ nói không đúng sao ,mà con tỏ vẻ khó chịu ở đây chứ ."
" Con ..con. "
" Mẹ à đừng nóng mà ,mọi chuyện là do con hết, tại con cho nên sự việc mới thành như thế này ".
" Thẩm Miên con đừng nói như vậy ,con mới truyền máu đấy ,mau ngồi xuống đi tránh ảnh hưởng đến sức khoẻ. "
Mạn Sơ cảm thấy mình đang dư thừa ở đây rồi , bây giờ cô chỉ muốn về nhà mà thôi.
" Mẹ con về trước"
" Chưa xin lỗi chị hai mà về cái gì"
" Con là người có lỗi sao ."
" Chẳng lẽ là Thẩm Miên ư ! rồi bây giờ con có xin lỗi hay không đây ."
" Con không có lỗi ,con đâu có làm cái gì đâu .".
" Không xin lỗi vậy thì mau ra trước nhà mà quỳ xuống đi.."
" Được, vậy thì con quỳ ."
" Mạn Sơ à em không cần phải làm như vậy đâu ."
" Mẹ à .."
" Con cứ để cho nó quỳ đi ,ai bảo nó cứng đầu làm gì chứ "
" Bây giờ mẹ đưa con lên lầu nghỉ ngơi. "
" Dạ. "
Sau đó thì Kỷ Giang liền đưa con gái mình lên lầu, còn Mạn Sơ thì phải quỳ ở trước nhà .
Cô vừa khóc vừa ấm ức ,mới rút máu của cô xong thì liền đối xử với cô như thế này sao , thật sự rất là đau nó đau cả thể xác vậy lẫn cả tâm hồn của mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.