Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 108

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Tuy rằng tôi không hiểu võ công, thế nhưng tôi lại có thể nhận ra nam nhân đó không hề có ý gây tổi thương đến Tiếu Tiếu, các chiêu thức chủ yếu đều phòng thủ là chính, ngược lại Tiếu Tiếu lại đánh mất đi thái độ bình tĩnh mọi khi, kiếm pháp rối loạn, trông chẳng khác nào đang chém loạn về phía trước mà thôi. Theo tôi thấy thì tình hình này đa phần có thể miêu tả bằng hai từ - ám muội!

Ám muội? Mong rằng Tiếu Tiếu không phải ra đây hẹn gặp tình lang vào lúc canh ba nử đêm này.

Khi người nam nhân kia quay mặt hướng về phía này, tôi bất giác than dài một tiếng. Mày kiếm, mũi thẳng, môi mỏng, ngoại hình tuấn tú, cương nghị, khí chất thoát tục bất phàm, bộ y phục màu lam sáng chói kia thực sự thích hợp với anh ta.

Một cực phẩm nhân gian thế này, năm đó tôi mới chỉ nhìn thấy có bốn người, cộng thêm cả tên thư sinh chết giẫm cũng có thể tính tạm vào số lượng mĩ nam này. Sau khi trải qua cuộc sống ni cô năm năm liền, không ngờ lại để cho tôi nhìn thấy được mĩ nam lần nữa, không kiềm chế được mà thốt lên: “Đây đích thực là một đại soái ca cực phẩm nhân gian!”

“Soái ca! Cái đó nghĩa là gì?”

Nhìn sang Dạ Tầm Hoan đang vô cùng hiếu kì tri thức mới, tôi đột nhiên nảy ý định đả kích hắn, ai bảo suốt ngày chỉ muốn chọc ghẹo tôi!

“Soái! Trông giống như hắn ta thì được gọi là soái, trông giống như ngươi sẽ được gọi là tục. Đã hiểu ý nghĩa của từ đó hay chưa?”

Ai ngờ mặt của tên đàn ông này còn dày hơn cả tường thành, lại dám lớn tiếng nói mà không biết xấu hổ: “Đàn ông tuấn tú thì có lợi ích gì? Hoặc là giỏi văn, hoặc là giỏi võ, nếu trông giống như hắn thì thà nên giống như Dạ mỗ đây, văn võ toàn tài mới soái, có hiểu không?” dien_dan_lequydon

“Tại sao ngươi biết hắn không phải là người văn võ song toàn tài? Tự cao, tự đại, tự phụ, tự cuồng, cộng thêm tưởng bở.”

“Đánh giá con người qua bề ngoài, chẳng phải cô còn tục hơn cả Dạ mỗ sao?”

“…”

Hừm! Trợn mắt nhìn lên, tôi chẳng thèm đôi co cùng hắn! Chỉ mải nói linh tinh cùng tên khốn này, quên mất không xem bọn họ đang nói gì, khiến tôi bỏ mất một đoạn tình tiết thú vị.

Bỗng nhiên, Tiếu Tiếu tức giận thét lớn: “Quản Diễm Thành, ngươi đừng có tới đây nữa, nếu như ngươi còn dám tiến thêm bước nữa, ta sẽ đâm kiếm ra đấy.”

Quản Diễm Thành? Hả? Cực phẩm nhân gian này chính la thần tượng thứ hai trong lòng Khai Tâm, Quản Diễm Thành, đại sư huynh của “Nhân tiện” sơn trang, tên khốn đã giao thủ với tôi lần trước? Thực sự đáng tiếc, bỏ lỡ mất dịp thưởng thức vẻ đẹp ở cự li gần.



Nhìn thấy tình hình lúc này giữa hai người, trong lòng tôi đã xác định một trăm phần trăm, lần này Tiếu Tiếu thực sự chẳng thể kìm nén được nữa, ánh kiếm lóe lên, cô ấy thực sự đâm về phía trước.

Trời ạ ! con nha đầu ngốc nghếch này !

Tình cảnh sau đó giống y như trong những bộ phim tình cảm trên truyền hình, Tiếu Tiếu hối hận, đau khổ vứt kiếm trong tay đi, vừa khóc gọi tên tình lang vừa kích động chạy lại gần. Tiếp sau đó là những cảnh trẻ em nhỏ tuổi không nên xem, đồng chí Tiểu Quản nhẫn nhịn nỗi đau đớn bên cai phải, ôm chặt lấy Tiếu Tiếu rồi trao một nụ hôn mãnh liệt, tình cảm.

Tôi hít một hơi thật sâu, quat người đi, tay trái đưa lên che mắt cho Dạ Tầm Hoan đang ngồi cạnh bên phải nhìn một cách tự nhiên, rồi từ từ lên tiếng: “ Không nên nhìn cảnh này.” type tại diễn _đàn.lê quý ~đôn

Không khí này ám muội một cách kì lạ, ở bên đó, hai người hôn nhau đến mức trời đất sa sầm, ở bên này, tôi với hắn lại ghé sát nhau đến vậy, hơi thở của hai chúng tôi giao hòa trong không khí lạnh giá, thực sự vô cùng lúng túng, khó chịu. Tôi không dám nhìn Dạ Tầm Hoan, hai mắt đành nhìn lung tung, trong đầu cũng nghĩ tới những chuyện đau đầu, khốn khổ.

Năm năm trước, không biết là ngẫu nhiên hay cố tình, vừa rời khỏi kinh thành không bao lâu, trên đường đi tôi nhìn thấy Bạch Ánhững Đồng mặt mũi đầy máu lại bất tỉnh nhân sự. Sau khi lo lắng vạn phần gọi cô ấy dậy, cô ấy đã quên đi tất cả mọi chuyện, chẳng biết mình là ai, làm sao mà ra khỏi kinh thành Kim Bích, Khóc trong vui mừng, tôi đặt tên mới cho cô ấy là Tiếu Tiếu.

Ngày hôm đó, ở Cúc Phụng Cung, vào lúc tôi quay người rời đi, tôi nghe thấy câu nói cô ấy lẩm bẩm trong miệng.

Tôi không hề kể cho cô ấy nghe những chuyện trong quá khứ, sở dĩ không kể, ngoài việc muốn cô ấy có cuộc sống hoàn toàn mới, cũng bởi vì những điều tôi hiểu về con người của cô ấy cũng chỉ có đến thế. Có điều, chuyện cả tôi với cô ấy đều trúng độc Hắc quả phụ thì tôi đã nói thật, hoàn toàn không hề giấu giếm.

Năm năm qua, cô ấy chưa hề có biểu hiện như ngày hôm nay, cô ấy từ chối Quản Diễm Thành, thậm chí gây thương tổn trên người cậu ấy, những chuyện này tôi đều hiểu tại sao. Hắc quả phụ, nỗi đau đớn chí mạng !

Tôi thậm chí không biết nếu như mình thực sự có thể tìm được Tầm thì bản thân sẽ phải làm gì?

“Này, cô đang làm cái gì thế? Nắm mãi bàn tay ta làm cái gì?”

Đáng ghét ! tên khốn này nhân lúc tôi không để tâm dám bỏ bàn tay che mắt hắn xuống, lại còn nắm chặt trong lòng bàn tay hắn. Tôi thẹn thùng định rút tay ra, nhưng mà tên khốn này nắm chặt uqas, nhất quyết không chịu buông tay.

“Đừng có động đậy. Bàn tay của cô rất lạnh, để ta sưởi ấm cho.”

Hả? hắn đang sưởi ấm bàn tay giúp tôi sao?

Nhất thời, tôi không biết phải làm thế nào, khuôn mặt cũng bất giác đỏ bừng bừng lên. Thật đúng là toát mồ hôi lạnh ! Cái không khí ám muội chết tiệt khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tai tía này.



Đang bận nguyền rủa, cuối cùng cũng có động tĩnh khác.

“Sau này, ngươi đừng đến đây tìm ta nữa, ta cũng sẽ không ra gặp ngươi nữa đâu.” Tiếu Tiếu kêu lên đầy bi thương, đẩy mạnh Quản Diễm Thành ra, sau cùng cũng kết thúc nụ hôn quyến luyến, đắm đuối, nóng bỏng kia.

“Là bởi vì vết sẹo trên khuôn mặt của nàng hay sao? Cái đó thì có gì đáng ngại cơ chứ?”

“Không phải ! không phải ! ngươi đừng nói nữa.”

“Vậy rốt cuộc là vì lí do gì hả? Nàng mau nói đi.” Quản Diễm Thành không cam tâm, nhất quyết hỏi cho bằng được.

“Bởi vì tmặt là Hắc quả phụ ! ta là Hắc quả phụ ! Ta là Hắc qủa phụ ! Ta là Hắc quả phụ.” Tiếu Tiếu mất hết lí trí, thét lớn đầy kích động.

Từng tiếng “Hắc quả phụ” đầy ai oán vang lên chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, chấn động mọi thứ xung quanh, mãi chẳng thể nào tan đi được.

Quản Diễm Thành ngây lặng người đi một hồi, đưa tay ấn vào vết thương của bản thân, dáng vẻ khó lòng tin vào tai mình, nhìn Tiếu Tiếu đầy đau khổ, miệng không thôi nói câu: “Không thể nào.” Tiếu Song - lequydon

Tiếu Tiếu nhặt thanh kiếm dưới cây lên, chạy đi trong nước mắt. Cuối cùng cô ấu cũng chẳng nhẫn nhịn được mà nói cả ra rồi.

Trái tim tôi chẳng khác nào bị dao cứa mạnh lên, hai bàn tay đang được Dạ Tầm Hoan sưởi ấm bất giác nắm chặt lại, nghiến cả vào lòng bàn tay.

Mãi lúc sau, Dạ Tầm Hoan mới nhẹ nhàng lên tiếng: “ Họ đã đi cả rồi, chúng ta có về không?”

Tôi định thần lại, đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên họ đều đi cả rồi, đúng là một vở kịch khiến người ta đau lòng.

Tay tôi vẫn đang bị hắn nắm chặt lấy, thật đúng là mất mặt, dồn sức rút ra, tôi bĩu môi nói: “Chắc ngươi không muốn lấy hai mươi lạng bạc của tháng này nữa đúng không?”

Hắn lại mỉm cười đầy bất cần, khiến người ta cảm thấy ghét vô cùng. Tôi đẩy hắn ra, vội vàng đứng dậy, trước mắt đột nhiên đen sì, loạng chà loạng choạng, thân người cuối cùng đã được đỡ lấy. Thật đáng chết, ngồi đó lâu quá, không ngờ đến độ hai chân tê dại, sau đó lại đứng dậy quá nhanh, máu không kịp lên não, cho nên chả nhìn thấy gì cả. Liếc mắt nhìn vào khuôn ngực chắc nịch, vạm vỡ trước mặt, tôi bỗng nảy ra ý đồ xấu xa, đưa hai tay sờ soạng một hồi, vô lễ một lượt từ trên xuống dưới, vậy mà chẳng tìm được thứ mà tôi muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook