Chương 110
Hoa Thanh Thần
23/11/2017
Ha ha! Đại tỉ? Từ khi nào hắn trở thành em rể của tôi rồi chứ, lại còn dám mở miệng xưng hô
thân thiết như vậy nữa chứ? Yên tâm? Liếc mắt sang nhìn thấy khuôn mặt
chỉ mong tôi đi càng sớm càng tốt của tên thư sinh ngốc nghếch kia tôi
cảm thấy ngán ngẩm. Chuyến đi lần này của tôi quá hợp ý hắn, cũng toại
nguyện cho hắn, tôi làm sao mà an tâm nổi! dien~dan~lequydon
“Ta…”
Tôi vừa định phản bác, liền nghe thấy Dạ Tầm Hoan lớn tiếng nói: “Tối qua, cô đã đồng ý rồi, muốn ta đi cùng với cô còn gì.”
Tối qua? Tôi đã đồng ý? Làm gì có chuyện đó? Lẽ nào tôi ngủ rồi mê man, hồ đồ sao? Nhưng nghe thấy hắn mở đầu câu nói bằng hai chữ “tối qua”, tôi cảm thấy ớn lạnh cả thân người, giọng nói lại còn lớn như vậy, cứ như thể sợ người ta bị điếc không nghe thấy vậy. Tên khốn này lại còn vô sỉ đến mức nói nhỏ bằng khẩu hình: “Cây trâm.”
Liếc nhìn khuôn mặt đầy ám muội của mọi người, nhắm hai mắt lại, tôi nghĩ lần này cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng thể nào rửa sạch được nỗi oan này. Hỡi các vị thần trên trời! Lần này xin hãy ban cho con một sợi mì để con tự tử.
Trong lúc còn u mê, tôi bị mọi người đẩy lên con Ferrari, bắt đầu lên đường.
Hai người chúng tôi cưỡi ngựa đi về phía tây rất lâu. Bởi lúc xuất phát còn lần chần mất khá nhiều thời gian, nên mãi cho tới lúc trời tối vẫn chẳng tìm được trạm dừng chân gần nhất. May mà trên đường đi tới huyện Tảo Dương, chúng tôi tình cờ phá hiện được một khách điếm nhỏ bé bên đường.
Từ trước đến nay tôi luôn có thói quen là để tâm đến những sự vật, sự việc có liên quan đến nghề nghiệp của bản thân. Trước kia là khoản bệ xí, còn bây giờ, không cần nói nhiều, tôi sẽ quan tâm rất nhiều đến các khách điếm, làm phép so sánh rồi rút kinh nghiệm.
Khách điếm này không lớn lắm, đưa mắt nhìn qua cũng chỉ có khoảng bảy, tám gian phòng, phòng khách ở tầng một vắng tanh vắng ngắt, chỉ có khoảng ba , bốn người đang dùng bữa tối mà thôi. Không biết tại sao, ngay khi bước chân vào khách điếm này, tôi liền cảm thấy có điều gì đó dị thường, kì quái dâng trào trong lòng.
Chúng tôi liền đặt hai phòng, căn phòng Dạ Tầm Hoan ở là phòng số 1 dãy Thiên, còn của tôi là phòng số hai dãy địa, vị trí ở đầu đông và tây trên tầng hai của khách điếm này. Tôi vốn dĩ muốn đặt hai căn phòng ở sát cạnh nhau, chủ quán nói khách điếm đã hết phòng, nhưng khi đi ngang qua căn phòng thứ nhất ở dãy Địa, phát hiện bên trong hoàn toàn không có người. Cập nhật nhanh tại dien_dan_le♦quy♦don
Không lâu sau, tiểu nhị liền đưa bữa ăn tối lên phòng.
Nhìn mấy chiếc màn thầu trên bàn, tôi chẳng có chút cảm giác muốn ăn nào hết, nâng li lên, định uống chút nước cho đỡ khát, sau rồi lại đặt xuống. Cảm giác bất an trong lòng khiến tôi đưa mắt nhìn ngắm lại căn phòng.
Căn phòng này không cũ nát lắm, thế nhưng trên tường lại có rất nhiều mạng nhện, bụi bặm. Trong phòng bài trí đơn giản, một chiếc giường, một ngọn đèn, một cái bàn, một cái ghế. Chiếc chăn bông trên bàn có mùi vị khác thường, chiếc đèn đen ngòm xấu xí, cái bàn tuy còn mới nhưng cũng phủ đầy bụi. Sàn gỗ dưới đất đã được lau sach, để lộ ra vẻ cũ nhưng sáng bóng, hiện lên dưới ánh đèn trong chẳng phù hợp với những thứ khác chút nào.
Xưa nay, mũi tôi vô cùng thính, điều khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất chính là căn phòng này có thoang thoảng mùi hương gì đó. Càng lúc, nỗi sợ hãi, lo lắng trong lòng lại càng dâng trào….
Tôi mở cửa ra, hàng lang trước đó còn sáng đèn giờ đã biến thành khoảng đen tối mù mịt. Lo lắng, hoang mang tôi mò mẫn trong bóng tối, tìm đến căn phòng của Dạ Tầm Hoan theo trí nhớ. Lúc này tôi cảm thấy dường như có người đang theo sau mình, toàn thân run rẩy, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, chỉ hận không thể phi thẳng sang phòng của hắn ngay tức thì.
“Dạ Tầm Hoan.” Đẩy cửa phòng ra, bên trong một khoảng tối đen như mực, tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được hơi thở của hắn, liền lấy hết dũng khí tiến sâu vào bên trong.
“Dạ…Tầm Hoan…” Giọng nói của tôi run rẩy hơn trước đó.
Bỗng nhiên, cánh cửa bị đóng lại, miệng tôi cũng bị ai đó bịt chặt, vậy là tôi liền vũng vẫy trong hoảng loạn.
“Là ta đây, đừng có lên tiếng, cúi đầu xuống, ôm chặt lấy ta.” Là Dạ Tầm Hoan. Hắn muốn làm gì chứ? Không còn bất cứ lo lắng nào khác, tôi làm theo đúng lời dặn của hắn. Hắn ôm chặt lấy cả thân người tôi bằng một tay, bật người mạnh lên, xông ra khỏi căn phòng nhảy xuống khoảng đất trống bên ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người thét lớn, vó ngựa tung bay.
Trong nháy mắt, Dạ Tầm Hoan đã ôm tôi ngồi trên lưng ngựa, bàn tay ôm chặt lấy vòng eo của tôi giờ đã buông ra. Để không bị ngã khỏi lưng ngựa, tôi không còn cách nào khác, đành phải ôm thật chặt vào người hắn. Nép chặt vào lồng ngực hắn, hơi thở của hắn bao bọc lấy cả thân người tôi, mùi đàn hương kia tuy đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn khiến thần kinh tôi mê mẩn hệt như tối qua.
“Tiểu thư, cô có thể buông tay được rồi đấy.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Hả? Ngựa dừng lại từ lúc nào thế? Mặt mày đỏ bừng, tôi vội buông tay, hắn bế tôi xuống ngựa. Dù gì cũng đang giữa đêm khuya, hắn hoàn toàn không nhìn thấy được mặt tôi có đỏ hay không.
Dạ Tầm Hoan đột nhiên nắm lấy tay tôi, lấy hai ngón tay đặt lên cổ tay, đôi mày nhíu chặt lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy ý vị, sau đó nhanh tay đút một viên đan dược thơm thơm cho vào miệng, tôi không kịp phản ứng, nuốt ực vào trong. Tôi lo lắng ho hắng liên tục mà vẫn chẳng thể nào nhè ra được, lập tức bực bội thét vào mặt hắn: “ Dạ Tầm Hoan, rốt cuộc ngươi cho ta uống thuốc gì thế?”
“Yên tâm đi, thứ cho công uống không phải là thuốc độc đâu. Lúc nãy ta không thắp đèn trong phòng, cô biết tại sao không? Là bởi vì tâm đèn có vấn đề. Có điều, lúc nãy bắt mạch, ta không thấy hiện tượng gì lạ thường, nhưng vẫn nên phòng trừ là tốt nhất.”
Thảo nào ! thì ra khứu giác tinh tường của tôi không phải vừa, quả nhiên hương thơm thoang thoảng trong phòng khi nãy có vấn đề thật.
Một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đen tối.
Hầy, thật không ngờ ngay ngày đầu tiên xuất phát đã phải chịu cảnh màn trời chiếu đất thế này rồi.
Hai người chúng tôi liền nhóm một đống lửa cạnh bên một thân cây đại thụ, tôi chán nản nhìn vào đống lửa, tình cảnh này dường như chỉ có những khi tôi tham gia trại hè vào nhiều năm trước đây. Thế nhưng, ít nhiều gì cũng có các thiết bị an toàn ! Nơi đây chỉ có tiếng gió rít qua cành lá, không biết giữa chừng liệu có xuất hiện thêm rắn rết, mãnh thú nào khác hay không. Hầy, nếu như không có đống lửa này giữ ấm, tôi thực sự sợ rằng mình sẽ chết lạnh ở nơi đây, sáng hôm sau biến thành một xác chết vô danh.
Bỗng nhiên, tôi thét lên thảng thốt: “ Chết rồi, ta để quên tay nải trong hắc điếm rồi, trong đó ngoài ngân lượng, y phục ra thì quan trọng nhất còn là khuế ước thuê cửa hàng. Á, còn cả con Ferrari của ta nữa.”
“Vẫn còn biết đó là hắc điếm cơ à, đúng là đồ ngốc.”
“Hừm ! ngươi coi ta là kẻ đần chắc, cũng không nghĩ lại xem ta làm việc gì.”
Sau khi nhìn tôi như nhìn một kẻ đần độn, Dạ Tầm Hoan vứt một tay nải cho tôi, đó chính là chiếc tay nải tôi vừa nhắc, hắn lấy từ lúc nào vậy? có kinh nghiệm lần này tôi liền cất khế ước cùng ngân phiếu vào trong người, nếu như lần sau có mất tay nải thì chí ít người còn, tiền còn, khế ước còn.
Tiếp đó, tôi nhìn hắn bằng đôi mắt đầy hồ nghi rồi hỏi: “ Ngươi lấy thứ này cho ta từ lúc nào? Tại sao ta lại không biết hả?”
Hắn nhoẻn miệng bình thản đáp: “Ngay từ lúc bước vào trong khách điếm.”
Lúc bước vào khách điếm? khi xuống ngựa hắn có giúp tôi dỡ hành lí, chẳng lẽ ngay từ lúc đó hắn đã biết đây là một hắc điếm? Mẹ kiếp! Vậy mà hắn vẫn còn dắt tôi vào bên trong, đột nhiên tôi cảm thấy thất khứu chảy máu.
“Mau đền ta con Ferrari”
“Được, đền cô con Phong Ảnh.”
“Hừm! Con Phong Ảnh của ngươi đen như bãi than vậy, xấu xí cục mịch, ai mà thèm chứ?”
“Ta…”
Tôi vừa định phản bác, liền nghe thấy Dạ Tầm Hoan lớn tiếng nói: “Tối qua, cô đã đồng ý rồi, muốn ta đi cùng với cô còn gì.”
Tối qua? Tôi đã đồng ý? Làm gì có chuyện đó? Lẽ nào tôi ngủ rồi mê man, hồ đồ sao? Nhưng nghe thấy hắn mở đầu câu nói bằng hai chữ “tối qua”, tôi cảm thấy ớn lạnh cả thân người, giọng nói lại còn lớn như vậy, cứ như thể sợ người ta bị điếc không nghe thấy vậy. Tên khốn này lại còn vô sỉ đến mức nói nhỏ bằng khẩu hình: “Cây trâm.”
Liếc nhìn khuôn mặt đầy ám muội của mọi người, nhắm hai mắt lại, tôi nghĩ lần này cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng thể nào rửa sạch được nỗi oan này. Hỡi các vị thần trên trời! Lần này xin hãy ban cho con một sợi mì để con tự tử.
Trong lúc còn u mê, tôi bị mọi người đẩy lên con Ferrari, bắt đầu lên đường.
Hai người chúng tôi cưỡi ngựa đi về phía tây rất lâu. Bởi lúc xuất phát còn lần chần mất khá nhiều thời gian, nên mãi cho tới lúc trời tối vẫn chẳng tìm được trạm dừng chân gần nhất. May mà trên đường đi tới huyện Tảo Dương, chúng tôi tình cờ phá hiện được một khách điếm nhỏ bé bên đường.
Từ trước đến nay tôi luôn có thói quen là để tâm đến những sự vật, sự việc có liên quan đến nghề nghiệp của bản thân. Trước kia là khoản bệ xí, còn bây giờ, không cần nói nhiều, tôi sẽ quan tâm rất nhiều đến các khách điếm, làm phép so sánh rồi rút kinh nghiệm.
Khách điếm này không lớn lắm, đưa mắt nhìn qua cũng chỉ có khoảng bảy, tám gian phòng, phòng khách ở tầng một vắng tanh vắng ngắt, chỉ có khoảng ba , bốn người đang dùng bữa tối mà thôi. Không biết tại sao, ngay khi bước chân vào khách điếm này, tôi liền cảm thấy có điều gì đó dị thường, kì quái dâng trào trong lòng.
Chúng tôi liền đặt hai phòng, căn phòng Dạ Tầm Hoan ở là phòng số 1 dãy Thiên, còn của tôi là phòng số hai dãy địa, vị trí ở đầu đông và tây trên tầng hai của khách điếm này. Tôi vốn dĩ muốn đặt hai căn phòng ở sát cạnh nhau, chủ quán nói khách điếm đã hết phòng, nhưng khi đi ngang qua căn phòng thứ nhất ở dãy Địa, phát hiện bên trong hoàn toàn không có người. Cập nhật nhanh tại dien_dan_le♦quy♦don
Không lâu sau, tiểu nhị liền đưa bữa ăn tối lên phòng.
Nhìn mấy chiếc màn thầu trên bàn, tôi chẳng có chút cảm giác muốn ăn nào hết, nâng li lên, định uống chút nước cho đỡ khát, sau rồi lại đặt xuống. Cảm giác bất an trong lòng khiến tôi đưa mắt nhìn ngắm lại căn phòng.
Căn phòng này không cũ nát lắm, thế nhưng trên tường lại có rất nhiều mạng nhện, bụi bặm. Trong phòng bài trí đơn giản, một chiếc giường, một ngọn đèn, một cái bàn, một cái ghế. Chiếc chăn bông trên bàn có mùi vị khác thường, chiếc đèn đen ngòm xấu xí, cái bàn tuy còn mới nhưng cũng phủ đầy bụi. Sàn gỗ dưới đất đã được lau sach, để lộ ra vẻ cũ nhưng sáng bóng, hiện lên dưới ánh đèn trong chẳng phù hợp với những thứ khác chút nào.
Xưa nay, mũi tôi vô cùng thính, điều khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất chính là căn phòng này có thoang thoảng mùi hương gì đó. Càng lúc, nỗi sợ hãi, lo lắng trong lòng lại càng dâng trào….
Tôi mở cửa ra, hàng lang trước đó còn sáng đèn giờ đã biến thành khoảng đen tối mù mịt. Lo lắng, hoang mang tôi mò mẫn trong bóng tối, tìm đến căn phòng của Dạ Tầm Hoan theo trí nhớ. Lúc này tôi cảm thấy dường như có người đang theo sau mình, toàn thân run rẩy, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, chỉ hận không thể phi thẳng sang phòng của hắn ngay tức thì.
“Dạ Tầm Hoan.” Đẩy cửa phòng ra, bên trong một khoảng tối đen như mực, tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được hơi thở của hắn, liền lấy hết dũng khí tiến sâu vào bên trong.
“Dạ…Tầm Hoan…” Giọng nói của tôi run rẩy hơn trước đó.
Bỗng nhiên, cánh cửa bị đóng lại, miệng tôi cũng bị ai đó bịt chặt, vậy là tôi liền vũng vẫy trong hoảng loạn.
“Là ta đây, đừng có lên tiếng, cúi đầu xuống, ôm chặt lấy ta.” Là Dạ Tầm Hoan. Hắn muốn làm gì chứ? Không còn bất cứ lo lắng nào khác, tôi làm theo đúng lời dặn của hắn. Hắn ôm chặt lấy cả thân người tôi bằng một tay, bật người mạnh lên, xông ra khỏi căn phòng nhảy xuống khoảng đất trống bên ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người thét lớn, vó ngựa tung bay.
Trong nháy mắt, Dạ Tầm Hoan đã ôm tôi ngồi trên lưng ngựa, bàn tay ôm chặt lấy vòng eo của tôi giờ đã buông ra. Để không bị ngã khỏi lưng ngựa, tôi không còn cách nào khác, đành phải ôm thật chặt vào người hắn. Nép chặt vào lồng ngực hắn, hơi thở của hắn bao bọc lấy cả thân người tôi, mùi đàn hương kia tuy đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn khiến thần kinh tôi mê mẩn hệt như tối qua.
“Tiểu thư, cô có thể buông tay được rồi đấy.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Hả? Ngựa dừng lại từ lúc nào thế? Mặt mày đỏ bừng, tôi vội buông tay, hắn bế tôi xuống ngựa. Dù gì cũng đang giữa đêm khuya, hắn hoàn toàn không nhìn thấy được mặt tôi có đỏ hay không.
Dạ Tầm Hoan đột nhiên nắm lấy tay tôi, lấy hai ngón tay đặt lên cổ tay, đôi mày nhíu chặt lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy ý vị, sau đó nhanh tay đút một viên đan dược thơm thơm cho vào miệng, tôi không kịp phản ứng, nuốt ực vào trong. Tôi lo lắng ho hắng liên tục mà vẫn chẳng thể nào nhè ra được, lập tức bực bội thét vào mặt hắn: “ Dạ Tầm Hoan, rốt cuộc ngươi cho ta uống thuốc gì thế?”
“Yên tâm đi, thứ cho công uống không phải là thuốc độc đâu. Lúc nãy ta không thắp đèn trong phòng, cô biết tại sao không? Là bởi vì tâm đèn có vấn đề. Có điều, lúc nãy bắt mạch, ta không thấy hiện tượng gì lạ thường, nhưng vẫn nên phòng trừ là tốt nhất.”
Thảo nào ! thì ra khứu giác tinh tường của tôi không phải vừa, quả nhiên hương thơm thoang thoảng trong phòng khi nãy có vấn đề thật.
Một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đen tối.
Hầy, thật không ngờ ngay ngày đầu tiên xuất phát đã phải chịu cảnh màn trời chiếu đất thế này rồi.
Hai người chúng tôi liền nhóm một đống lửa cạnh bên một thân cây đại thụ, tôi chán nản nhìn vào đống lửa, tình cảnh này dường như chỉ có những khi tôi tham gia trại hè vào nhiều năm trước đây. Thế nhưng, ít nhiều gì cũng có các thiết bị an toàn ! Nơi đây chỉ có tiếng gió rít qua cành lá, không biết giữa chừng liệu có xuất hiện thêm rắn rết, mãnh thú nào khác hay không. Hầy, nếu như không có đống lửa này giữ ấm, tôi thực sự sợ rằng mình sẽ chết lạnh ở nơi đây, sáng hôm sau biến thành một xác chết vô danh.
Bỗng nhiên, tôi thét lên thảng thốt: “ Chết rồi, ta để quên tay nải trong hắc điếm rồi, trong đó ngoài ngân lượng, y phục ra thì quan trọng nhất còn là khuế ước thuê cửa hàng. Á, còn cả con Ferrari của ta nữa.”
“Vẫn còn biết đó là hắc điếm cơ à, đúng là đồ ngốc.”
“Hừm ! ngươi coi ta là kẻ đần chắc, cũng không nghĩ lại xem ta làm việc gì.”
Sau khi nhìn tôi như nhìn một kẻ đần độn, Dạ Tầm Hoan vứt một tay nải cho tôi, đó chính là chiếc tay nải tôi vừa nhắc, hắn lấy từ lúc nào vậy? có kinh nghiệm lần này tôi liền cất khế ước cùng ngân phiếu vào trong người, nếu như lần sau có mất tay nải thì chí ít người còn, tiền còn, khế ước còn.
Tiếp đó, tôi nhìn hắn bằng đôi mắt đầy hồ nghi rồi hỏi: “ Ngươi lấy thứ này cho ta từ lúc nào? Tại sao ta lại không biết hả?”
Hắn nhoẻn miệng bình thản đáp: “Ngay từ lúc bước vào trong khách điếm.”
Lúc bước vào khách điếm? khi xuống ngựa hắn có giúp tôi dỡ hành lí, chẳng lẽ ngay từ lúc đó hắn đã biết đây là một hắc điếm? Mẹ kiếp! Vậy mà hắn vẫn còn dắt tôi vào bên trong, đột nhiên tôi cảm thấy thất khứu chảy máu.
“Mau đền ta con Ferrari”
“Được, đền cô con Phong Ảnh.”
“Hừm! Con Phong Ảnh của ngươi đen như bãi than vậy, xấu xí cục mịch, ai mà thèm chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.