Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 111

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Tôi vừa nói dứt lời, bỗng nhiên Phong Ảnh hí vang, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Tôi không dám tin vào tai mình, đưa mắt nhìn sang chỗ buộc Phong Ảnh, con ngựa đó đang nhìn tôi chằm chằm, không ngừng gõ vó sau, rồi thở hồng hộc như thể đang tức giận điều gì. Mẹ kiếp! Không phải chứ? Nó nghe hiểu tiếng người sao? Lại nhìn dáng vẻ tức giận hừng hực của nó, nếu như tôi thực sự thu nhận nó, nói không chừng sẽ tìm cơ hội hất văng tôi khỏi lưng rồi thành kẻ ngốc nghếch mất thôi. Chẳng còn cách nào khác, xin hãy lượng thứ cho hành động lấy dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử của tôi! Thôi bỏ đi! Bỏ đi!

Dạ Tầm Hoan bật cười lớn tiếng, tôi bực bội quay sang nói: “Ngựa ta có thể không đòi, nhưng ngươi phải đền cho ta ngân lượng. Còn nữa, nó đã ăn ở trong khách điếm nhiều ngày nay, cũng phải thu ngân lượng. Hừm!

Ngựa thối! Đàn ông thối!

Sáng sớm hôm say, tôi bị đánh thức bởi tiếng ngựa hí ồn ã, khẽ động đậy thân thể đang đau nhức, tê dại, bỗng nhiên tôi mới nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Dạ Tầm Hoan. Hừm! Tối qua, tên đàn ông thối tha, vô liêm sỉ này đã dụ dỗ, lừa phỉnh tôi, muốn ôm tôi đi ngủ, nói rằng phải trao đổi hơi ấm, lúc đó tôi thà chết không chịu. Bây giờ thì hay rồi, hu hu, lúc này mọi chuyện lại thành tôi chủ động ôm chặt lấy hắn.

Hai mắt sẩm đen. Lại còn phải cưỡi chung một con ngựa với hắn nữa!

Không biết có phải tối qua những lời nói kia của tôi đã đắc tội với mã đại ca không mà cả dọc đường nhìn bốn vó mạnh khỏe, vạm vỡ của nó tiến lên phía trước chậm rì rì, vượt qua con đồi nhỏ. Với tốc độ lúc này của nó không biết giờ tháng năm nào tôi mới có thể đến được nước Bạch Hổ đây?

Người đàn ông phía sau vẫn cứ vô liêm sỉ tựa sát vào người tôi, thi thoảng lại còn thở hơi ấm phù phù bên tai tôi, kích thích thần kinh của tôi. Tuy rằng tôi làm người văn minh nhiều năm nay, nhưng bất cứ việc gì cũng phải có giới hạn nhất định chứ!

“Này! Thưa Dạ Tầm Hoan đại hiệp văn võ song toàn, thiên hạ vô địch, thế gian hiếm thấy, Phong Ảnh của ngươi chẳng phải mệnh danh là ngựa thượng thượng đẳng ngày đi vạn lí sao? Vậy sao nó đi còn chậm hơn cả con trâu già của vị lão bá bên kia chứ?”

“Ta làm sao mà biết được? Chuyện này thì phải hỏi cô đấy.”

“Hỏi ta?” Hừm! Qủa nhiên con ngựa thối này đang cố tình gây khó dễ cho tôi. Tục ngữ có câu: người lành bị bắt nạt, ngựa lành bị người cưỡi. Tuy rằng lúc này tôi đang cưỡi trên con ngựa này nhưng người chịu thiệt thòi lại vẫn là tôi. Mẹ kiếp, có người nào xui xẻo như tôi không chứ?

“Có cách nào khiến nó chịu phi nhanh không?”

“À, ta nghĩ nếu như có con ngựa cái tứ chi rắn chắc, lông tơ bóng mượt đi phía trước thì chắc nó sẽ phi rất nhanh đó.”

Quạc…quạc…quạc…quạ bay ngang đầu! ! ! !

“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Người nào thì ngựa nấy.”

“Hí…” Con ngựa nhỏ nhen kia rống lớn rồi bắt đầu có hành động lạ thường.

Đột nhiên có mấy người thúc ngực phi gấp qua, Phong Ảnh lại càng kích động rướn thẳng người dậy rồi hất cả tôi với Dạ Tầm Hoan ra khỏi lưng. Cú ngã này khiến tôi ê ẩm, thương tích đầy mình, ngã từ trên đỉnh đồi cao như vậy xuống, không chết đã là điều vạn hạnh rồi. Dạ Tầm Hoan bị tôi đè phía dưới, đang nhìn tôi với ánh mắt hân hoan, hớn hở. Đúng là tên điên khùng ! những lúc thế này mà hắn vẫn còn cười được mới lạ !

Lồm cồm bò dậy khỏi thân người của hắn, tôi thấy đầu tóc rối tinh rối mù, cả người dính đầy có cây hóa lá, hơn nữa y phục cũng bị cứa rách vài đường. Cơn đau đớn truyền lại từ phía sau khiến tôi há miệng rên rỉ, cũng chưa biết rốt cuộc bị thương nặng thế nào. Tay nải mất rồi, ngựa cũng mất, lại còn ngã thành ra bô dạng thảm hại như lúc này, mẹ kiếp, trước kia bao lần một mình lang bạt bên ngoài cũng chưa bao giờ xui xẻo, thê thảm như ngày hôm nay.

Tất cả là vì tên tội đồ số một, yêu tinh hại người trước mặt này đây, kể từ khi gặp hắn, kể từ khi giữ lại hắn vì giọng nói mà tôi ngày đêm nhớ đêm mong mấy năm nay, tôi nhận ra mình chẳng có một ngày nào bình an vô sự cả. Nếu như không phải hắn liên tha liên thiên cả một ngày trời khiến tôi tâm thần bất định thì cũng không đến nỗi đi chậm đến mức đó, để rồi gặp một hắc điếm đáng chết nữa chứ. Nếu như không phải do con ngựa đực ế già của hắn điên loạn vì dục vọng, tôi cũng không bị ngã thê thảm đến mức này.

Tất cả đều do tên đàn ông đáng ghét, đáng hận, đáng chém này ! Những hành động xấu xa, lời nói chọc ghẹo của hắn trước kia cũng chưa từng khiến tôi tức giận điên cuồng, thế nhưng lần này tôi thực sự không thể nào nhẫn nhịn được thêm nữa.



Tôi chỉ thẳng vào mặt hắn thét lớn tiếng: “ Dạ Tầm Hoan ! Ngươi hãy nghe cho thật kĩ, Lạc Bảo ta ở đây cũng nói thẳng thắn, rõ ràng cho ngươi biết, từ bây giờ trở đi, khách điếm Long Môn giải trừ hợp đồng lao động cùng ngươi. Ngươi không còn là chưởng quầy khách điếm Long Môn, tất cả mọi nợ nần hóa giải hết, không ai nợ ai cả. Từ nay trở đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, coi như chưa từng quen biết.

Trước khi bỏ đi, tôi còn dẫm mạnh lên chân của hắn, hắn vẫn còn nằm thườn trên mặt đất. May mà trước đó tôi đã dự phòng mọi chuyện, cất khế ước cùng ngân phiếu vào trong người, nếu không bây giờ thực sự muốn khóc mà chẳng còn nước mắt nữa.

Dù ngoài miệng hay trong lòng tôi đều không ngừng nguyền rủa, chửi bới Dạ Tầm Hoan, nhưng sau khi đi lượn một vòng lớn trong rừng rậm sâu thẳm này, tôi mới chợt ý thứchàng ra một chuyện vô cùng đáng sợ.

Trước tiên là tôi không biết nơi có người gần nhất là chỗ nào, hơn nữa cũng chẳng phân biệt nổi đông tay nam bắc.

“Á…á….á…” Bà nhà nó , tôi đúng là xui tận mạng.

Nhặt một cành cây cắm lên mặt đất, nhìn bóng của nó tìm ra hướng tây, rồi tôi chập choạng tiến lên phía trước. Mẹ kiếp, không ngờ tình cảnh lúc này lại ứng đúng câu:

“Nghìn non, bóng chim tắt

Muôn nẻo, dấu người không?’

Nước, không nhìn thấy. Hoa quả dại, cũng không nhìn thấy. Ngay cả những con thỏ chết do đập đầu vào thân cây với tỉ lệ gần như bằng không cũng chẳng thấy đâu. Vừa mệt, vừa đói, vừa khát, nếu như còn không tìm được thứ gì để ăn uống, tôi nghĩ chẳng cần đợi mãnh thú, hổ báo tới tấn công, tôi đã chết đói trong này từ lâu rồi.

Ông trời dường như nghe thấy lời cầu cúi của tôi vậy ! Nước đã tới, ôi trời ạ, con cần người cho con nước theo kiểu này sao? Không ngờ trời lại mưa lớn lúc này ! Người đến lúc xui xẻo thì đúng là chó cắn áo rách , nhà dột còn gặp đêm mưa bão, thế nhưng tôi còn chẳng có căn nhà dột mà trú mưa cơ !

:Hu…hu…hu” Tôi không muốn đi nữa, ngồi phệt xuống đất, cứ ở đây, ngấm nước mưa chờ chết cho xong, dù gì cũng bao năm rồi, quay về cũng không được, Tầm cũng mất tích, bị dày vò nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ còn phải chịu sự dày vò của ông trời nữa chứ?

“Hu hu hu…”

“Lạc!” Tiếng gọi thân thiết tình cảm vang vọng bên tai.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có mong mốn giết chết người.

“Cút đi! Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy chứ? Ngươi là tên khốn kiếp, đầu heo chết, đần độn, biến thái, thần kinh, ngươi đi theo ta làm gì chứ? Người thấy còn chưa ăn hiếp ta đủ sao? Tại sao ngươi không đi chết đi? Đi chết đi, đi chết đi.” Tôi gào thét lớn tiếng, cố gắng dùng đôi tay đánh mạnh vào hắn, thậm chí còn dùng cả miệng, cắn mạnh lên người hắn, chỉ mong có thể cắn hết thịt trên người hắn xuống.

Từ khi gặp hắn, tôi thực sự càng lúc càng không còn chút cốt khí nào cả, sau một hồi gào thét cật lực, sức lực cạn kiệt, tôi cũng đành để mặc hắn bế bổng lên, đi vào trong một sơn động, im lặng nhìn hắn rắc thuốc bột lên vết thương, im lặng nhìn hắn cố gắng hết sức nhóm số củi còn thừa lại trong động, im lặng nhìn hắn ra ngoài tìm đồ ăn và cả củi đốt nữa.

Không lâu sau, hương thơm bay ngập cả sơn động bé nhỏ này, tôi cầm chiếc đùi gà ăn như hổ vồ. Ngoại trừ vị thịt thì chẳng còn gì khác, không có dầu cũng không có muối, thế nhưng để sinh tồn, cho dù khó ăn đến mức nào, tôi vẫn cứ ra sức gặm, ra sức nhai, ra sức nuốt.

“Lạc, mau lại đây bỏ y phục…” Tên khốn không biết quan sát sắc mặt của người khác lại bắt đầu đưa ra yêu cầu quá đáng.

Tôi vô tình cắt ngang lời hắn: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái tên đó là để cho ngươi gọi sao, xin ngươi sau này đừng có gọi linh tinh như thế nữa.”



Người đàn ông đó liền nghẹn lời, vài giây sau lại mỉm cười bỉ ổi nói: “Vậy thì nên gọi nàng là gì nào? Lạc Lạc? Bảo Bảo? Tiểu Bảo? Bảo Nhi?”

Tôi lập tức lấy chiếc đùi gà đang gặm dở đập mạnh lên đầu của Dạ Tầm Hoan, nhưng hắn nhanh mắt nhanh tay tránh được, sau đó hắn lại xán lại gần một cách vô liêm sỉ, mặt dày hớn hở nói: “Ngoan nào, mau cởi y phục xuống đi.”

Tôi ngây lặng người đi, đưa tay che trước lồng ngực rồi thét lên thất thanh: “Cầm thú, ngươi định làm gì thế hả?”

“Cầm thú?” Hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nói: “Nàng nghĩ ta định làm gì hả? Đương nhiên là hong khô y phục rồi.”

Lại nhìn thấy hắn dưới lớp áo mỏng manh, khuôn ngực đầy đặn, rắn chắc lại thoắt hiện dưới ánh lửa hồng, đột nhiên cảm thấy bản thân mặc y phục ướt nhoẹt thực sự vô cùng khó chịu. Tôi liền vẫy tay rồi bảo hắn: “Ngươi, hãy cởi y phục ra đi.”

“Ta?” Hắn chỉ vào mặt mình rồi hỏi.

“Nhanh lên, sao mà ngươi lắm lời thế hả?”

Hắn mỉm cười đầy ám muội, dường như rất vui khi thấy tôi bảo hắn cởi y phục ra. “Bên dưới liệu có cần cởi luôn không?”

“Ngươi bị thần kinh à? Ngươi là kẻ thích khoe hàng sao?” Tôi ấn vào hai huyệt thái dương đang rung lên bần bật, lại nhìn thấy nửa thân người rắn chắc, vạm vỡ của hắn hiện lên ngay trước mắt, tôi bất giác ngây lặng người đi. Làn da đồng khỏe mạnh, thời trang, tỉ lệ thể hình hoàn mĩ, nhìn những múi cơ vuông vắn, chắc nịch kia xem, lại còn cả hai núm ngực đáng yêu kia nữa chứ. Lại liếc mắt nhìn xuống dưới cơ bụng tuyệt đẹp, rắn rỏi bên dưới, một múi, hai múi, ba múi, bốn múi, năm múi, sáu múi? Woa! Trời đất quỷ thần ơi! Thực sự quá đỗi quyến rũ, mê hồn, bổ mắt mà đáng kinh ngạc tại sao thân hình của người đàn ông này lại đẹp thế không biết? Thần kinh bị kích thích sinh ra hooc môn giới tính mạnh mẽ, cảm giác lạ lùng, đáng sợ dâng trào trong người tôi…

“Liệu có nên lau bớt đi không?”

“Lau cái gì?” Nhìn vào đôi mắt mỉm cười quyến rũ của hắn, tôi đột nhiên nhận ra mình đã thất lễ khá lâu rồi.

“Lau nước miếng.”

“Cút ! Đồ tự cao tự đại, ta đã nhìn thấy những người còn có thân hình đẹp hơn ngươi nhiều.” Những nam minh tinh kia có ai là không sở hữu thân hình sáu múi khỏe đẹp chứ?

“Nàng nói cái gì cơ?” Đôi mắt của hắn đột nhiên quắc lên sắc nhọn.

“Cái gì chứ hả?’ Đúng là tên ngớ ngẩn.

“Là nữ nhi thì nên biết thẹn thùng một chút, sau này đừng có tùy tiện nói nên những lời gì như vậy.” Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm khắc.

Tên này đột nhiên hung dữ như vậy, cứ làm như tôi là người của hắn vậy !

Nhận lấy chiếc áo trên cổ hắn, may mà nó đã được thân hình nóng bỏng của hắn hong khô rồi.

“Ngươi, mau quay mặt đi. Không được nhìn lén, nếu không đừng trách ta đánh ngươi thành đầu heo.” Tôi nghiêm nghị cảnh cáo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook