Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 114

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Đến được thành An Bình, hoàn toàn bất ngờ, nơi đây khá phồn vinh, không cần nói nhiều, khẳng định là nhộn nhịp hơn huyện Lí An mà chúng tôi ở rất nhiều.

Chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm Toàn Phúc Lâu nổi tiếng nhất nơi này đem bán số động vật quý hiếm này đi. Ai ngờ, con chim điêu nhỏ có bộ lông màu ghi lại được ông chủ nơi đó trả tới một trăm lạng bạc, tất cả mấy con khác gộp lại chưa tới hai lạng bạc. Tôi bất giác nổi lòng tham, vốn định thương lượng giá cả thêm một lúc nữa, không ngờ Dạ Tầm Hoan lại thu ngân lượng trước rồi kéo tôi đi mất.

Ra khỏi cửa chính, tôi liền hỏi Dạ Tầm Hoan đó rốt cuộc là loài chim điêu gì, hắn nhướng mày bình thản nói: “Kim điêu.” dien_dan♦lequydon

Tôi nghe thấy liền ngây lặng người đi: “Kim điêu? Tên khốn này, sao ngươi không nói sớm hả? Phải biết đó là loài động vật được bảo hộ cấp một quốc gia đấy.”

Á! Thầy giáo, xin thầy hãy tha thứ cho con, không ngờ con đã buôn bán loài động vật quý hiếm được bảo hộ cấp một quốc gia.

“Loài động vật được bảo hộ cấp một quốc gia? Kim điêu bản tính hung ác, tàn bạo, còn cần phải bảo vệ sao? Nàng có ổn không đấy?” Dạ Tầm Hoan đưa tay sờ lên trán tôi, để xác định xem tôi có bị sốt không.

Tôi gạt bàn tay của hắn ra tức giận nói: “Ngươi đúng là đồ ngốc. Nếu như biết đó là kim điêu, ta đã chào giá nhiều hơn thế rồi. Một trăm lạng, có mỗi một trăm lạng, ngươi có biết chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không? Thực là người sống cũng bị ngươi làm cho tức chết đi mà.”

Ông chủ béo ịch ở Toàn Phúc Lâu chắc chắn không làm thịt con kim điêu này nhưng sẽ bán lại với giá cao cho người khác. Hầy, số ngân lượng trắng phau kia cứ thế mà bay đi mất rồi. Tất cả đều tại tên Dạ Tầm Hoan kia, tôi lườm hắn mấy lần vẫn chưa thấy hả giận.

Dạ Tầm Hoan lại bình thản lên tiếng: “Ta biết ngay mà, tự nhiên nàng lại ngốc nghếch muốn bảo vệ con điêu đó, thì ra hối hận vì bán giá quá thấp.”

“Ngươi cút đi, sau này chỉ cần đi đường núi, mặc cho ngươi dùng cách gì cũng phải bắt mấy con khác cho ta.”

Hầy! Năm xưa, thầy cô giáo hết lòng hết dạ dạy dỗ chúng ta phải yêu quý, bảo vệ các loài động vật nhỏ, các nhà lãnh đạo quốc gia đều chỉ dạy phải bảo vệ những loài động vật quý hiếm đang đứng bên bờ tuyệt chủng, có điều tôi lúc này chẳng còn tâm sức mà để tâm nữa, bởi vì sinh tồn mới là quan trọng nhất. Nếu như không phải số ngân phiếu kia đã mất rồi thì tôi cũng chẳng làm những chuyện bất lương thế này được. Phải biết một điều, trả lại cửa hàng sẽ tốn rất nhiều ngân lượng, một trăm lượng vẫn còn quá ít ỏi.

Dạ Tầm Hoan trợn tròn hai mắt nhìn tôi, sau đó liền cốc lên đầu tôi rồi nói: “Nàng cho rằng bắt kim điêu dễ dàng như bắt mấy con gà con sao? Bán nhiều sẽ gây thêm rắc rối mà thôi.”

Hắn vào cốc vào đầu tôi? Động tác này thực sự chỉ có mỗi mình ‘chàng’ mới làm với tôi mà thôi.

“Mau đưa ngân phiếu ra đây.” Tên khốn đáng chết, hắn định một mình nuốt trọn hay sao?

Dạ Tầm Hoan lại lên tiếng: “Bảo Bảo, có lúc cảm thấy nàng rất thông minh, có lúc lại cảm thấy nàng rất ngốc nghếch. Trong đầu nàng đang suy nghĩ điều gì, chả lẽ ta lại còn không biết hay sao?” Nói xong, hắn liền đi vào trong một cửa hàng bán y phục.

Được lắm! Không những giữ cây trâm của tôi, giờ lại còn thu luôn cả số tiền tôi định dùng để bỏ trốn một mình. Coi như ngươi nham hiểm, quỷ kế đa đoan, đoán sự như thần!

Sau một hồi kiên trì, tôi đã thay một bộ y phục của nam nhân, để tránh sau này hắn lại định giả bộ làm phu thê cùng tôi.



Ngay sau đó, chúng tôi liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Sau khi trà dư tửu hậu, Dạ Tầm Hoan đi mua ngựa, tiện thể cũng đưa thư đến nhà chồng Lí Vân Nương, còn tôi ở lại khách điếm ngủ bù dưỡng sức.

Vốn dĩ, tôi đã tự nhủ với bản thân một cách oai hùng, khí khái: Tôi, nhất định phải gạt bỏ tên đàn ông đó sang một bên. Thế nhưng cứ nghĩ tới cây trâm với Tầm, tôi lại đành nhẫn nhịn, huống hồ chi hắn đang còn đang giữ hết số ngân lượng kia nữa chứ. Ban đầu tôi còn định cho bồ câu đưa thư về cho Tiếu Tiếu, nhưng suy đi nghĩ lại, cũng chẳng có ích lợi gì, thời này cũng làm gì có máy rút tiền tự động ATM! Lẽ nào lại bắt Tiếu Tiếu phải vượt ngàn trùng xa xôi mang ngân lượng đến cho tôi sao? Thôi bỏ đi, tôi chỉ gửi một bức thư báo bình an về cho họ mà thôi. Hầy, tôi thực sự là vô dụng, thực sự là bất tài, đúng là sống phí hoài ba mươi ba năm trên cuộc đời này rồi!

Không được, tôi nhất định phải đàn áp tên khốn kia, bắt hắn phải lao dịch, khổ sai nhiều hơn nữa, bắt hắn kiếm thật nhiều tiền cho tôi, như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn được.

Ngày hôm sau, vừa mới mở mắt ra tôi đã nhìn thấy gã đàn ông mà tôi thầm mắng suốt cả đêm qua đang nằm cạnh bên mình, chẳng có gì lạ lẫm, chỉ tiếc căn phòng thượng hạng một lạng một đêm ở cạnh bên thôi.

“Bảo Bảo, buổi sáng vui vẻ.”

“Đại ca, từ nay về sau phiền ngươi làm vệ sinh khuôn mặt sạch sẽ xong rồi hãy đến gọi ta thức dậy được không?”

“Làm vệ sinh?”

Tôi đẩy hắn với khuôn mặt lơ ngơ không hiểu chuyện gì sang một bên, ra khỏi giường, thay y phục, rửa mặt mũi, dùng bữa, ra khỏi cửa rồi đi mất.

Cùng Dạ Tầm Hoan rời khỏi khách điếm, dắt ngựa đi trên con phố huyên náo, chúng tôi chuẩn bị rời khỏi thành An Bình, tiếp tục tiến lên điểm dừng tiếp theo.

Đột nhiên, không biết người nào thét lớn tiếng: “Bắt đầu ném tú cầu.”

Chỉ trong nháy mắt, tôi liền nhìn thấy rất nhiều đàn ông với đủ loại, đang nhàn rỗi, đang dạo phố, không nhàn rỗi, không dạo phố, già có, trẻ có, có người chưa vợ, có người đã thành lập gia thất... nhào hết về một hướng điên cuồng, loạn xạ. Còn tôi dắt theo ngựa lại chắn ngay giữa đường, suýt chút nữa bị dẫm tan xác luôn.

May mà Dạ Tầm Hoan nhanh tay nhanh mắt, ôm trọn lấy cả thân người tôi, tôi vỗ lên ngựa theo bản năng rồi quát: “Một lũ thần kinh, chỉ đi giành tú cầu thôi, có cần phải làm quá vậy không?”

Một vị đại thẩm bán hàng bên đường nghe thấy liền nói: “Hai vị tiểu huynh đệ này chắc từ bên ngoài tới đúng không? Vậy thì hai người chắc là không biết rồi, hôm nay là ngày Dương gia giàu có nhất thành An Bình này tung tú cầu chiêu thân, bất luận tướng mạo, tuổi tác, giàu có nghèo khổ thế nào, chỉ cần là đàn ông độc thân bắt được tú cầu thì sẽ trở thành con rể của nhà họ Dương. Với điều kiện như vậy, trong thành An Bình này, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì có ai không đi giành tú cầu chứ? Nếu như đón được tú cầu thì coi như cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý, huống hồ vị Dương tiểu thư kia lại là một mĩ nhân nổi tiếng thành An Bình.”

Những lời nói này thực sự khiến tôi vô cùng tức giận, gân xanh nổi đầy đầu. Lão gia nhà họ Dương này đúng là ngu muội, vô tri đến cực điểm, làm gì có ai chọn con rể cho con gái mình như vậy chứ? Nếu một tên khốn kiếp nào đó đón được tú cầu thì cũng nhận làm rể sao, lại còn giầu nhất thành nữa, tại sao lại không chọn một người con rể tài mạo vẹn toàn chứ? Có điều, nói cho cùng thì tôi tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, dù gì cũng không phải thân thích của tôi, liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi mỉm cười nói: “Lẽ nào không có người đàn ông nào không bình thường, không muốn đi tranh giành tú cầu sao?”

Vị đại thẩm đó lại lên tiếng: “Có chứ! Có cậu, cậu này, và cả người kia nữa!” Hả, câu nói thực sự khiến cho tôi cảm thấy đang tự bê đá đập chân mình.

Hả, thật không ngờ ngoại trừ tôi, Dạ Tầm Hoan vẫn còn một người khác nữa!

Nhìn theo hướng vị đại thẩm kia chỉ, tôi liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc y phục màu đen đáng đứng quay lưng lại với chúng tôi, ngồi ở quán đối diện rồi thét lớn tiếng: “Ông chủ, cho một tô mì Dương Xuân, thêm trứng không thêm hành.”



Tôi bật cười: “Ha ha, thì ra thực sự còn một kẻ kì dị khác nữa.”

Thật không ngờ vị đại thẩm này lại thì thầm nói thêm: “Đó chính là huyện thái gia mới nhậm chức ở huyện chúng ta, ta nghĩ ngài ấy không đi chắc vì sợ mất thể diện.”

“Đại thẩm, người đúng là đáng yêu quá!”

Vị huyện thái gia thích ăn mì Dương Xuân?

Không để tâm đến chuyện nhặng xị này nữa, tôi cùng Dạ Tầm Hoan lại tiếp tục lên đường.

Ai ngờ mới đi được vài bước liền nhìn thấy một vật bất minh màu hồng đập mạnh về phía mình. Bộp một tiếng, nó đập chính xác vào giữa mặt tôi. Đau quá đi mất! Thật đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Tôi đang đi đường rất bình thường, thật không ngờ lại bị thứ gì đó đập trúng vào mặt. Tôi tức giận thét lớn: “Mẹ kiếp, là tên khốn nào ném rác linh tinh thế hả?”

Tôi định thần lại đưa mắt nhìn, thì ra vật bất minh màu đỏ nằm trong tay mình lúc này chính là quả tú cầu vừa được nhắc đến.

Ngất! Không phải chứ! Trò đùa này thực sự quá đáng rồi đấy!

Ở phía không xa, một đám người vừa la thét vừa xông thẳng về phía chúng tôi.

“Ở phía bên đó.”

“Tú cầu đang ở phía bên đó.”

“Tú cầu đang ở trong tay của người đàn ông kia.”

Tôi vừa nghe vậy, nhất thời không biết phải làm sao, liền vứt quả tú cầu nóng bỏng tay này sang cho Dạ Tầm Hoan.

Dạ Tầm Hoan cau chặt đôi mày, nghiêm nghị lên tiếng: “Lạc Lạc, trò đùa này chẳng vui chút nào.” Nói xong, hắn liền ném tú cầu trong tay đi.

Trong khoảnh khắc, quả tú cầu đó liền biến thành vô số mảnh vụn bay cao trong gió.

Khi đám người kia xông thẳng về phía này, tôi thầm nghĩ: “Thôi toi rồi! Lần này chúng ta xui xẻo rồi.”

Ai ngờ đám người điên loạn kia thấy tú cầu được tung đi lại càng hứng thú hơn, hoan hô liên hồi, lại tiếp tục nhặt những mảnh vụn trong tay, rồi tản đi như đàn gián đáng ghét. Cảnh tượng này thực sự khiến tôi ngây lặng người đi, mãi chẳng định thần lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook