Chương 113
Hoa Thanh Thần
23/11/2017
Đếm số lần mặt trời mọc rồi lại lặn, tính sơ sơ, cũng đã được hai mấy hôm
rồi, tại sao chúng tôi vẫn chưa thể ra nổi sơn cốc này chứ? Đây rốt cuộc là núi gì chứ? Lẽ nào là núi Quần Ma sao?
Nhìn người đàn ông đáng ghét đang ngồi bên suối rửa mặt kia, tôi thực sự cảm thấy hồ nghi hắn đang cố tình làm ra những chuyện này, dựa vào bản lĩnh sinh tồn mãnh liệt ở nơi hoang dã của hắn, không thể nào có chuyện không ra nổi sơn cốc này sau bao ngày như vậy được.
Đáng ghét! Tôi nhặt một hòn đá gần đó ném về phía hắn, dường như gắn mắt sau lưng, hắn nhẹ nhàng tránh người qua một bên, để hòn đá rơi thẳng xuống mặt nước suối.
Sau cũng vẫn chẳng thể nào nhịn nổi, tôi thét lên đầy tức giận: “Dạ Tầm Hoan, có phải ngươi đang cố ý không? Rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới chịu đưa ta ra khỏi sơn cốc này chứ?”
Hắn nhìn lại tôi bằng khuôn mặt nhăn nhở: “Bảo Bảo, như vậy cũng hay mà. Mỗi ngày đều có thức ăn đồ uống, lại không cần phiền não chuyện gì, cảnh vật lại tuyệt mĩ, mê hồn...”
Gân xanh nổi đầy, mỗi lần tôi hỏi hắn, hắn đều trả lời như vậy, thậm chí có lần còn nói muốn cả đời ở lại nơi này. type tại dien~dan..lequydon,,
Tôi thực sự hoảng loạn, bắt đầu từ đêm hôm ấy, tôi càng lúc càng cảm thấy hoang mang. Tề ca năm xưa cũng đối với tôi tình thâm nghĩa trọng như vậy, nhưng tôi chưa từng động lòng. Còn người đàn ông này chỉ dựa vào một nụ hôn có thể khiến tôi chẳng thể phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa. Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tôi thực sự không còn nhớ nhung cây trâm của mình như trước nữa!
Xin đừng, xin đừng như vậy.
Tầm, Tầm của ta, rốt cuộc chàng đang ở nơi nào?
“Lạc, nàng làm sao thế? Đang yên đang lành tại sao lại khóc?” Dạ Tầm Hoan kinh ngạc ôm tôi vào lòng, lau khô nước mắt trên mặt cho tôi.
Nép vào lòng hắn, tôi chán nản lên tiếng: “Ta không muốn ở lại đây nữa, ta muốn rời khỏi đây.”
Hắn không nói gì, thế nhưng ngay tối hôm đó, hắn đã dùng hành động chứng minh mọi việc, đưa tôi ra khỏi sơn cốc đó.
Chương 27: Thiên ngoại tú cầu
Hoàng hôn buông xuống bên sườn núi!
Từ xa đã nhìn thấy những cột khói bếp bay lên bầu trời, thôn làng nhỏ bé với mấy căn nhà dần hiện ra trước mặt, tôi kích động đến mức muốn thét thật lớn: “Thần thánh ơi! Con người đó! Cuối cùng tôi đã nhìn thấy nơi có người sinh sống.”
Đứng trước căn nhà trúc đơn sơ, Dạ Tầm Hoan lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi có người ở đây không ạ?”
Một lúc sau, một lão bá đi ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng y phục xộc xệch của tôi và Dạ Tầm Hoan khẽ lặng người đi một hồi lâu.
Dạ Tầm Hoan liền lễ độ lên tiếng: “Xin chào lão bá, vãn bối xin thất lễ. Mấy ngày hôm nay vãn bối cùng thê tử hồi hương thăm người thân, không ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ...”
“Ồ, xin mời vào, mời hai vị vào đây, vào nhà rồi nói sau.” Ông lão đó vừa nghe vậy liền đối đãi nhiệt tình.
Thê tử? Tên khốn này đúng là vô liêm sỉ, từ khi nào tôi trở thành thê tử của hắn chứ? Tôi quay sang lườm Dạ Tầm Hoan một cái rồi tiến vào nhà trước. Sau một hồi hàn huyên tâm sự, tôi biết được lão bá này họ Lí, người vợ của ông rất nhiệt tình bày biện những món ăn vô cùng đơn giản lên bàn tiếp đãi chúng tôi.
Tôi đang ăn miếng cơm sau cùng, còn chưa kịp nuốt trôi liền mắc nghẹn trước câu nói đường đột của Lí đại nương. “Ây da, Dạ tiểu huynh đệ, nhìn thê tử của huynh đệ ăn có mỗi một chút, thân người lại gầy guộc thế kia, nhìn là biết chưa sinh được đứa con nào. Như thế làm sao mà được? Sau này sinh con sẽ vất vả lắm đấy, lại đây, ăn nhiều thêm chút nữa đi.”
“Khụ khụ khụ...” Câu này tôi chẳng biết nên trả lời hay là lờ đi nữa. Thôi bỏ đi, cứ coi như điếc không nghe thấy, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thôi.
Thế nhưng Dạ Tầm Hoan không hề biết điều, liền quay sang tôi, mặt mày hớn hở rồi thì thầm: “Đúng là đã gầy đi nhiều rồi, chiếc cằm nhọn hoắt lại rồi, khiến cho người ta nhìn mà xót xa.”
Nếu ở trong tình cảnh khác, nghe được câu nói này tôi sẽ vui sướng, hân hoan đến mức cười ngoác miệng, thế nhưng lúc này tôi nghiến răng nghiến lợi lườm hắn rồi cảnh cáo: “Mau ăn cơm đi, nói ít thôi.”
Sau khi dùng bữa xong, Lí đại nương lại kéo tôi vào phòng trong, lôi ra một bộ y phục rồi nói: “Lại đây, tiểu nương tử, nhìn bộ y phục của con trông rách rưới quá. Đây là y phục của con gái chúng ta - Vân Nương - mặc trước khi xuất giá, con mau mặc thử đi, xem có thích hợp không?”
Hầy, tôi thực sự muốn cầu xin vị Lí đại nương này đừng có gọi tôi là tiểu nương tử, cứ như thể tôi là vợ của tên khốn kia thật ấy. Sau khi thay bộ y phục rách rưới, thảm thương của mình, nhìn bộ y phục trước mặt, tôi thực sự muốn khóc mà không còn nước mắt.
“Đa tạ đại nương. Người đúng là một thiên sứ.”
“Hả? Cái gì? Thiên... sỉ?” Cập nhật nhanh tại dien_dan_le_quy_don
Tôi vội vã xua tay: “Không phải ạ, sứ giả của thiên thần, thiên sứ, cũng giống như là... bồ tát ạ. Đa tạ đại nương.”
Đại nương nghe vậy liền bật cười rồi nói: “Đứa trẻ ngốc nghếch, đa tạ cái gì? Ấy, tiểu nương tử này trông xinh xắn quá đi mất.”
Tôi liền dùng miếng vải dài buộc gọn mái tóc đã dài ra nhiều lại rồi bước ra bên ngoài, cùng lúc nhìn thấy Dạ Tầm Hoan cũng đã thay y phục, khoanh tay trước ngực nhìn tôi. Lí đại nương thấy vậy liền liên miệng khen tôi.
Tôi vội vã cắt ngang lời nói của bà rồi hỏi: “Đại nương, xin hỏi đây là nơi nào? Còn cách huyện Tảo Dương bao xa?”
Người đáp lại là Lí đại thúc: “Ây da, hai phu thê các vị muốn đến huyện Tảo Dương sao? Tại sao lại lạc đến núi Vọng Liên chúng ta chứ? Hai nơi này một bên đằng tây một bên đằng nam, cách nhau xa lắm. Trước tiên phải đến thành An Bình ở gần chỗ chúng ta nhất, sau đó đi qua trấn Chiếu Quan rồi mới đến được, hai người phải đi lộ trình tầm hơn mười ngày mới tới được.”
Thành An Bình? Ngất! Theo cách đi trước đó của Dạ Tầm Hoan, lại mất thêm tầm hai mươi ngày nữa, sau đó lại nhầm hướng sang nước Chu Tước cũng nên? Từ huyện Lí An sang nước Bạch Hổ nhất định phải qua huyện Tảo Dương, sau đó còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa mới tới được. Bây giờ nghe thấy Lí đại thúc nói vậy, coi như chúng tôi phải đi một con đường vòng rất rất xa, xem ra tôi phải nghiên cứu lại lộ trình mới.
Hại tôi phải đi một đường vòng xa xôi thế này, tôi càng lúc càng nghi ngờ tên Dạ Tầm Hoan này cố tình làm vậy! Đúng là đồ đầu heo đáng chết!
May mắn, ngôi nhà này có hai căn. Đêm đêm, Dạ Tầm Hoan cùng Lí đại thúc ngủ chung một phòng, tôi với Lí đại nương ở căn phòng còn lại. Hầy, ai ngờ được vị Lí đại nương dễ thương này lại có một tật xấu, chính là khi ngủ ngáy rất to, thế nên đến tận nửa đêm rồi mà tôi vẫn chưa thể nào ngủ nổi.
Sáng sớm hôm sau, tôi ngáp ngắn ngáp dài cùng Dạ Tầm Hoan lưu luyến nói lời tạm biệt hai người nhà họ Lí, sau đó lên đường tiến về thành An Bình. Làm người phải biết tri ân báo đáp, do thuận đường, chúng tôi cũng mang phong thư nhà cho Lí Vân Nương, con gái của hai cụ ở thành An Bình.
Không ngờ cũng phải đi suốt hai ngày hai đêm đường núi mới có thể xuống núi, chân của tôi đau quá!
Trong lúc ấy, cứ nghĩ tới việc đánh mất một đống ngân phiếu là tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Hiện nay trên người không còn đồng nào, chưa nhắc đến chuyện trả lại cửa hàng, muốn đi, đứng, ăn, ở tại thành An Bình cũng đều cần tiêu tiền cả, lẽ nào tôi phải ăn xin ven đường giống Tô Khất Nhi[1], hay là mãi nghệ kiếm tiền ven đường giống như Gong Gil sao?[2]
[1] Một nhân vật truyền kì trong làng võ thuật của Trung Quốc, được liệt vào ‘Quảng Đông thập hổ’ cùng với Hoàng Phi Hồng; cuộc đời có nhiều trắc trở, từ một người có gia thế hiển hách, hạnh phúc, sau bị kẻ gian hãm hại phải đi ăn xin đầu đường, cuối cùng vẫn tự lập môn hộ, tạo nên tiếng tăm lừng lẫy, được người dân kính trọng, khâm phục.
[2] Nhân vật chính trong bộ phim “Vua và chàng hề” của Hàn Quốc, do Lee Jun Ki thủ vai chính.
Nhìn thấy lũ chim giật mình bay mất trên bầu trời, tôi nảy ra một ý tưởng đầy sáng tạo.
Tôi đương nhiên không thể dễ dàng buông tha cho Dạ Tầm Hoan rồi, ép buộc hắn phải tận hết sức lực săn thật nhiều thú rừng. Nói tóm lại, bất kể loài động vật nào, quý giá nhất, hiếm có nhất, chỉ cần có thể, hắn đều phải săn về cho tôi, hơn nữa, vẫn phải còn sống.
Ban đầu, hắn không chịu đeo những động vật còn sống này sau lưng, lẩm bẩm mãi rằng trông rất khó coi. Có điều tôi quyết không chịu bỏ qua. Đừng trách tôi lại đánh giá con người qua bề ngoài, chỉ dựa vào tướng mạo chẳng có gì là xuất chúng của hắn, lại còn dám chê bai mấy động vật quý hiếm kia khó coi? Mãi cho tới khi tôi thét loạn lên bắt hắn đền tiền, hắn mới chịu đeo mấy con vật quý hiếm này lên đường mà chẳng hề cam nguyện chút nào. Tiểu Song _ dien+dan+lequydon=
Nói ra cũng lạ, không biết hắn có cách thức gì mà lại khiến cho mấy con thú đó ngoan ngoãn ngủ im, không kêu, không gào cũng không động đậy. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bọn chúng quá đỗi sợ hãi nên chết đi, sau cùng mới biết được thì ra chúng vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ mà thôi. Trong đầu tôi bất giác hiện lên cảnh tượng đại sư huynh của Miêu Thúy Hoa - mẫu thân Phương Thế Ngọc - đã sử dụng cao chiêu điểm huyệt bắt bọn gà đứng im tại chỗ, lẽ nào hắn cũng sử dụng cao chiêu này sao?
Nhìn người đàn ông đáng ghét đang ngồi bên suối rửa mặt kia, tôi thực sự cảm thấy hồ nghi hắn đang cố tình làm ra những chuyện này, dựa vào bản lĩnh sinh tồn mãnh liệt ở nơi hoang dã của hắn, không thể nào có chuyện không ra nổi sơn cốc này sau bao ngày như vậy được.
Đáng ghét! Tôi nhặt một hòn đá gần đó ném về phía hắn, dường như gắn mắt sau lưng, hắn nhẹ nhàng tránh người qua một bên, để hòn đá rơi thẳng xuống mặt nước suối.
Sau cũng vẫn chẳng thể nào nhịn nổi, tôi thét lên đầy tức giận: “Dạ Tầm Hoan, có phải ngươi đang cố ý không? Rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới chịu đưa ta ra khỏi sơn cốc này chứ?”
Hắn nhìn lại tôi bằng khuôn mặt nhăn nhở: “Bảo Bảo, như vậy cũng hay mà. Mỗi ngày đều có thức ăn đồ uống, lại không cần phiền não chuyện gì, cảnh vật lại tuyệt mĩ, mê hồn...”
Gân xanh nổi đầy, mỗi lần tôi hỏi hắn, hắn đều trả lời như vậy, thậm chí có lần còn nói muốn cả đời ở lại nơi này. type tại dien~dan..lequydon,,
Tôi thực sự hoảng loạn, bắt đầu từ đêm hôm ấy, tôi càng lúc càng cảm thấy hoang mang. Tề ca năm xưa cũng đối với tôi tình thâm nghĩa trọng như vậy, nhưng tôi chưa từng động lòng. Còn người đàn ông này chỉ dựa vào một nụ hôn có thể khiến tôi chẳng thể phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa. Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tôi thực sự không còn nhớ nhung cây trâm của mình như trước nữa!
Xin đừng, xin đừng như vậy.
Tầm, Tầm của ta, rốt cuộc chàng đang ở nơi nào?
“Lạc, nàng làm sao thế? Đang yên đang lành tại sao lại khóc?” Dạ Tầm Hoan kinh ngạc ôm tôi vào lòng, lau khô nước mắt trên mặt cho tôi.
Nép vào lòng hắn, tôi chán nản lên tiếng: “Ta không muốn ở lại đây nữa, ta muốn rời khỏi đây.”
Hắn không nói gì, thế nhưng ngay tối hôm đó, hắn đã dùng hành động chứng minh mọi việc, đưa tôi ra khỏi sơn cốc đó.
Chương 27: Thiên ngoại tú cầu
Hoàng hôn buông xuống bên sườn núi!
Từ xa đã nhìn thấy những cột khói bếp bay lên bầu trời, thôn làng nhỏ bé với mấy căn nhà dần hiện ra trước mặt, tôi kích động đến mức muốn thét thật lớn: “Thần thánh ơi! Con người đó! Cuối cùng tôi đã nhìn thấy nơi có người sinh sống.”
Đứng trước căn nhà trúc đơn sơ, Dạ Tầm Hoan lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi có người ở đây không ạ?”
Một lúc sau, một lão bá đi ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng y phục xộc xệch của tôi và Dạ Tầm Hoan khẽ lặng người đi một hồi lâu.
Dạ Tầm Hoan liền lễ độ lên tiếng: “Xin chào lão bá, vãn bối xin thất lễ. Mấy ngày hôm nay vãn bối cùng thê tử hồi hương thăm người thân, không ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ...”
“Ồ, xin mời vào, mời hai vị vào đây, vào nhà rồi nói sau.” Ông lão đó vừa nghe vậy liền đối đãi nhiệt tình.
Thê tử? Tên khốn này đúng là vô liêm sỉ, từ khi nào tôi trở thành thê tử của hắn chứ? Tôi quay sang lườm Dạ Tầm Hoan một cái rồi tiến vào nhà trước. Sau một hồi hàn huyên tâm sự, tôi biết được lão bá này họ Lí, người vợ của ông rất nhiệt tình bày biện những món ăn vô cùng đơn giản lên bàn tiếp đãi chúng tôi.
Tôi đang ăn miếng cơm sau cùng, còn chưa kịp nuốt trôi liền mắc nghẹn trước câu nói đường đột của Lí đại nương. “Ây da, Dạ tiểu huynh đệ, nhìn thê tử của huynh đệ ăn có mỗi một chút, thân người lại gầy guộc thế kia, nhìn là biết chưa sinh được đứa con nào. Như thế làm sao mà được? Sau này sinh con sẽ vất vả lắm đấy, lại đây, ăn nhiều thêm chút nữa đi.”
“Khụ khụ khụ...” Câu này tôi chẳng biết nên trả lời hay là lờ đi nữa. Thôi bỏ đi, cứ coi như điếc không nghe thấy, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thôi.
Thế nhưng Dạ Tầm Hoan không hề biết điều, liền quay sang tôi, mặt mày hớn hở rồi thì thầm: “Đúng là đã gầy đi nhiều rồi, chiếc cằm nhọn hoắt lại rồi, khiến cho người ta nhìn mà xót xa.”
Nếu ở trong tình cảnh khác, nghe được câu nói này tôi sẽ vui sướng, hân hoan đến mức cười ngoác miệng, thế nhưng lúc này tôi nghiến răng nghiến lợi lườm hắn rồi cảnh cáo: “Mau ăn cơm đi, nói ít thôi.”
Sau khi dùng bữa xong, Lí đại nương lại kéo tôi vào phòng trong, lôi ra một bộ y phục rồi nói: “Lại đây, tiểu nương tử, nhìn bộ y phục của con trông rách rưới quá. Đây là y phục của con gái chúng ta - Vân Nương - mặc trước khi xuất giá, con mau mặc thử đi, xem có thích hợp không?”
Hầy, tôi thực sự muốn cầu xin vị Lí đại nương này đừng có gọi tôi là tiểu nương tử, cứ như thể tôi là vợ của tên khốn kia thật ấy. Sau khi thay bộ y phục rách rưới, thảm thương của mình, nhìn bộ y phục trước mặt, tôi thực sự muốn khóc mà không còn nước mắt.
“Đa tạ đại nương. Người đúng là một thiên sứ.”
“Hả? Cái gì? Thiên... sỉ?” Cập nhật nhanh tại dien_dan_le_quy_don
Tôi vội vã xua tay: “Không phải ạ, sứ giả của thiên thần, thiên sứ, cũng giống như là... bồ tát ạ. Đa tạ đại nương.”
Đại nương nghe vậy liền bật cười rồi nói: “Đứa trẻ ngốc nghếch, đa tạ cái gì? Ấy, tiểu nương tử này trông xinh xắn quá đi mất.”
Tôi liền dùng miếng vải dài buộc gọn mái tóc đã dài ra nhiều lại rồi bước ra bên ngoài, cùng lúc nhìn thấy Dạ Tầm Hoan cũng đã thay y phục, khoanh tay trước ngực nhìn tôi. Lí đại nương thấy vậy liền liên miệng khen tôi.
Tôi vội vã cắt ngang lời nói của bà rồi hỏi: “Đại nương, xin hỏi đây là nơi nào? Còn cách huyện Tảo Dương bao xa?”
Người đáp lại là Lí đại thúc: “Ây da, hai phu thê các vị muốn đến huyện Tảo Dương sao? Tại sao lại lạc đến núi Vọng Liên chúng ta chứ? Hai nơi này một bên đằng tây một bên đằng nam, cách nhau xa lắm. Trước tiên phải đến thành An Bình ở gần chỗ chúng ta nhất, sau đó đi qua trấn Chiếu Quan rồi mới đến được, hai người phải đi lộ trình tầm hơn mười ngày mới tới được.”
Thành An Bình? Ngất! Theo cách đi trước đó của Dạ Tầm Hoan, lại mất thêm tầm hai mươi ngày nữa, sau đó lại nhầm hướng sang nước Chu Tước cũng nên? Từ huyện Lí An sang nước Bạch Hổ nhất định phải qua huyện Tảo Dương, sau đó còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa mới tới được. Bây giờ nghe thấy Lí đại thúc nói vậy, coi như chúng tôi phải đi một con đường vòng rất rất xa, xem ra tôi phải nghiên cứu lại lộ trình mới.
Hại tôi phải đi một đường vòng xa xôi thế này, tôi càng lúc càng nghi ngờ tên Dạ Tầm Hoan này cố tình làm vậy! Đúng là đồ đầu heo đáng chết!
May mắn, ngôi nhà này có hai căn. Đêm đêm, Dạ Tầm Hoan cùng Lí đại thúc ngủ chung một phòng, tôi với Lí đại nương ở căn phòng còn lại. Hầy, ai ngờ được vị Lí đại nương dễ thương này lại có một tật xấu, chính là khi ngủ ngáy rất to, thế nên đến tận nửa đêm rồi mà tôi vẫn chưa thể nào ngủ nổi.
Sáng sớm hôm sau, tôi ngáp ngắn ngáp dài cùng Dạ Tầm Hoan lưu luyến nói lời tạm biệt hai người nhà họ Lí, sau đó lên đường tiến về thành An Bình. Làm người phải biết tri ân báo đáp, do thuận đường, chúng tôi cũng mang phong thư nhà cho Lí Vân Nương, con gái của hai cụ ở thành An Bình.
Không ngờ cũng phải đi suốt hai ngày hai đêm đường núi mới có thể xuống núi, chân của tôi đau quá!
Trong lúc ấy, cứ nghĩ tới việc đánh mất một đống ngân phiếu là tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Hiện nay trên người không còn đồng nào, chưa nhắc đến chuyện trả lại cửa hàng, muốn đi, đứng, ăn, ở tại thành An Bình cũng đều cần tiêu tiền cả, lẽ nào tôi phải ăn xin ven đường giống Tô Khất Nhi[1], hay là mãi nghệ kiếm tiền ven đường giống như Gong Gil sao?[2]
[1] Một nhân vật truyền kì trong làng võ thuật của Trung Quốc, được liệt vào ‘Quảng Đông thập hổ’ cùng với Hoàng Phi Hồng; cuộc đời có nhiều trắc trở, từ một người có gia thế hiển hách, hạnh phúc, sau bị kẻ gian hãm hại phải đi ăn xin đầu đường, cuối cùng vẫn tự lập môn hộ, tạo nên tiếng tăm lừng lẫy, được người dân kính trọng, khâm phục.
[2] Nhân vật chính trong bộ phim “Vua và chàng hề” của Hàn Quốc, do Lee Jun Ki thủ vai chính.
Nhìn thấy lũ chim giật mình bay mất trên bầu trời, tôi nảy ra một ý tưởng đầy sáng tạo.
Tôi đương nhiên không thể dễ dàng buông tha cho Dạ Tầm Hoan rồi, ép buộc hắn phải tận hết sức lực săn thật nhiều thú rừng. Nói tóm lại, bất kể loài động vật nào, quý giá nhất, hiếm có nhất, chỉ cần có thể, hắn đều phải săn về cho tôi, hơn nữa, vẫn phải còn sống.
Ban đầu, hắn không chịu đeo những động vật còn sống này sau lưng, lẩm bẩm mãi rằng trông rất khó coi. Có điều tôi quyết không chịu bỏ qua. Đừng trách tôi lại đánh giá con người qua bề ngoài, chỉ dựa vào tướng mạo chẳng có gì là xuất chúng của hắn, lại còn dám chê bai mấy động vật quý hiếm kia khó coi? Mãi cho tới khi tôi thét loạn lên bắt hắn đền tiền, hắn mới chịu đeo mấy con vật quý hiếm này lên đường mà chẳng hề cam nguyện chút nào. Tiểu Song _ dien+dan+lequydon=
Nói ra cũng lạ, không biết hắn có cách thức gì mà lại khiến cho mấy con thú đó ngoan ngoãn ngủ im, không kêu, không gào cũng không động đậy. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bọn chúng quá đỗi sợ hãi nên chết đi, sau cùng mới biết được thì ra chúng vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ mà thôi. Trong đầu tôi bất giác hiện lên cảnh tượng đại sư huynh của Miêu Thúy Hoa - mẫu thân Phương Thế Ngọc - đã sử dụng cao chiêu điểm huyệt bắt bọn gà đứng im tại chỗ, lẽ nào hắn cũng sử dụng cao chiêu này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.