Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 119

Hoa Thanh Thần

25/11/2017

Vốn dĩ tôi định lấy tên là Dương Khang, vừa hay lại đi đánh lôi đài, sau đó thấy cái tên Dương Khang này không đủ bá đạo, cái tên Dương Thiết Tâm của phụ thân Dương Khang lại càng thú vị hơn. Hơn nữa, hai chữ ‘Thiết Tâm’ lại càng cho thấy rõ quyết tâm lấy được một ngàn tám trăm lạng của tôi, cho nên mới lấy tên là Dương Thiết Tâm. Ai ngờ tên khốn kia lại lấy họ Liễu, lại còn Khinh Dương nữa!

Thực ra, trước bữa tối, khi ở trong phòng, nghe hắn nói tôi đã động lòng, tôi thực sự cảm thấy hoang mang, thậm chí có thể nói là tôi hoảng sợ rời khỏi căn phòng của hắn. Bao nhiêu lâu nay, tất cả những gì hắn làm cho tôi, hoàn toàn không chỉ đơn giản là chọc ghẹo, tán tỉnh như tôi vẫn thường nói. Dần dần, ánh mắt hắn nhìn tôi mang theo thứ tình cảm đặc biệt, luyến lưu, sâu đậm khó mà xóa bỏ được. Sau khi phát hiện ra ánh mắt này, tôi lúc nào cũng cố tình ép buộc bản thân phải phớt lờ.

Tôi thực sự đã động lòng rồi sao? Không thể nào, không thể nào...

“Tỉ, tỉ làm sao thế?” Thanh Thanh liền hỏi.

Để không phải nghe những câu hỏi thế này nữa, tôi liền đưa lời che giấu: “Ừm, ngủ thôi, không còn sớm nữa rồi. Ngày mai còn phải nghĩ cách giúp em giải quyết chuyện giữa hai người đàn ông rắc rối kia.”

Cả đêm hôm đó, tôi lại nằm mơ. Trong mơ, tôi thấy khuôn mặt của Tầm và Dạ Tầm Hoan không ngừng giao hòa, dần dần mơ hồ, sau cùng tôi đã chẳng phân biệt nổi ai với ai nữa...

Buổi sáng hôm sau, nhìn thấy Dạ Tầm Hoan khỏe mạnh đứng luyện công trong hoa viên, cuối cùng tôi đã cảm thấy an lòng hơn nhiều.

Sau đó, tôi liền kéo hắn với Thanh Thanh đi mua chút bút, mực, nghiên, màu nước cùng với tấm lụa màu đỏ cực mỏng, cực dài, cực trong suốt. Trong ba người cũng đi, Dạ Tầm Hoan đương nhiên đóng vai trò cửu vạn bê đồ. Khi quay về Dương phủ, tôi liền bảo Dạ Tầm Hoan điều tra hành trình hôm nay cùng dự định hôm sau của Lệ Mông, cần địa điểm và thời gian chuẩn xác, tiện thể cũng nói cho hắn biết sau khi làm việc này xong là thời gian hoạt động tự do, không cần phải quay về tìm tôi nữa.

Tiết trời tháng hai vẫn còn rất lạnh, tôi bảo Thanh Thanh kêu người mang mấy lò lửa vào trong phòng, khóa chặt cửa khuê phòng lại. Nghĩ đến việc hai chúng tôi có khả năng trúng độc khí than, tôi liền mở cửa sổ ra, sau đó đặt tấm bình phong chặn lại phía trước, vừa hay có thể che chắn được. dien_dan_lequydon

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi liền bảo Thanh Thanh cởi y phục, hơn nữa còn phải cởi hết sạch, tiểu nha đầu thét lên thảng thốt, có ý kháng cự.

Hầy, những bức ảnh khỏa thân này đến người hiện đại còn chẳng chấp nhận được chứ đừng nói là Thanh Thanh.

Tôi nghiêm túc nói: “Nha đầu, còn nhớ ta đã từng hứa với em không, sẽ vẽ giúp em một bức họa? Đây chính là lúc ta thực hiện lời hứa, hơn nữa đây cũng là đạo cụ quan trọng trong kế hoạch săn phu của em đấy. Nếu như tin tưởng ta thì cứ làm theo chỉ dẫn của ta là được.”

“Kế hoạch săn phu?” Thanh Thanh thẹn thùng nhắc lại.

“Cho dù là kế hoạch gì đi chăng nữa, nói tóm lại có thể gả em cho tên họ Lệ kia trong thời gian ngắn nhất là được. Nha đầu, em có chịu tin ta không?” Tôi vỗ nhẹ lên vai cô bé.

Thanh Thanh dùng hành động chứng minh lòng tín nhiệm dành cho tôi, dịu dàng cởi hết y phục trên người xuống. Bảo Thanh Thanh nằm trên chiếc ghế lắc lư rồi dùng tấm lụa đỏ che đi mấy bộ phận quan trọng nhất. Đáng tiếc là hoa tươi mùa này vẫn chưa nở rộ, nếu không cài thêm một bông ở trên tóc cô bé sẽ đẹp hơn rất nhiều. Có điều thay thế bằng cọng lông trắng lại càng tạo vẻ quyến rũ, cuốn hút hơn.

Sau khi tạo hình đâu vào đấy, tôi bất giác cảm thán một hồi, may mà tôi không phải đàn ông, nếu không nhất định sẽ dâng trào thú tính mất thôi.

Nhấc bút lên, tôi bắt đầu thực sự bước đầu tiên trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh. Cảnh tượng lúc này khiến tôi nhớ đến bộ phim “Titanic”, bây giờ tôi là Jack, còn Thanh Thanh là Rose.

Đến giữa trưa, bảo Tiểu Như đưa đồ ăn đến trước cửa phòng, tôi ra lấy, lại bê vào trong phòng rồi thưởng thức cùng Thanh Thanh.

Vì bức họa này mà tôi mất thời gian cả một ngày, hân hoan tự khen một câu, vẽ mĩ nhân đồ có lẽ là chuyện duy nhất khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Trong năm năm nay, tôi đã bái sư học sâu thêm nữa nên tay nghề cũng nâng cao thêm một bậc, coi như cũng không làm mất mặt bố tôi.

Tự tôi phải hoàn tất các công đoạn còn lại, bởi vì bức họa này ngoài tôi, Thanh Thanh và vị huyện thái gia kì quặc kia ra thì không được cho kẻ thứ tư nhìn thấy được.

Cuối cùng cũng đại công cáo thành, ngày mai sẽ tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh.

Nếu như thời này có máy ảnh kĩ thuật số, máy tính, máy chiếu sáng, chụp ảnh xong đem đi chỉnh sửa, photoshop một chút, rồi in ảnh, tôi cũng không cần phải mệt mỏi đến mức độ này. Thậm chí, tôi còn nghi ngờ có lẽ bản thân đã bị nhiễm độc than.

Vẽ suốt cả một ngày, tôi thực sự cảm thấy quá rệu rã, chẳng còn tâm trạng dùng bữa tối, liền quay về phòng ngủ luôn.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy Dạ Tầm Hoan gọi tên tôi mãi. Sau khi mở mắt ra chẳng mấy tình nguyện, tôi nhìn thấy hắn bê một bát cháo nóng hôi hổi ngồi cạnh bên giường tôi.



“Mệt mỏi cả một ngày rồi, nếu không muốn ăn thịt ăn cá thì nàng cũng phải húp một ít cháo, nàng thường hay nói, vừa làm đẹp lại dưỡng thần mà. Nào lại đây, nếm thử xem.”

Thấy Dạ Tầm Hoan múc một thìa cháo, đưa lên miệng khẽ thổi, sau đó đưa đến trước mặt tôi, như muốn bón cho tôi ăn, bất giác tôi cảm thấy hoảng loạn vô cùng. Tôi vội vã đoạt lấy chiếc thìa trong tay hắn rồi lắp bắp nói: “Để... để tự ta ăn...”

Hắn mỉm cười dịu dàng.

Cũng không để tâm bát cháo tổ yến đó có nóng không, tôi nhanh chóng húp sạch vào bụng, đưa lại bát cho hắn, đưa tay lau miệng rồi lại chui vào trong chăn, nhắm mắt giả ngủ, chờ đợi hắn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Đúng thế, hắn đã rời khỏi, thế nhưng một lúc sau lại lần mò quay lại. Lần quay lại này, e là trời còn chưa sáng, hắn nhất định sẽ không đi.

Tối qua, Dạ Tầm Hoan đã điều tra kĩ càng, Lệ Mông cứ cách hai ngày là lại một mình đi tuần du các con phố một lần từ giờ Thìn đến giờ Dậu, vậy nên nói anh ta kì quặc cũng chẳng hề quá đáng, có vị huyện thái gia nào thích đi tuần du phố xá như anh ta không chứ? Có điều, nói đi cũng phải nói lại, thành An Bình có vị quan tốt như vậy âu cũng là cái phúc của lão bách tính.

Toàn Phúc Lâu nằm ở vị trí náo nhiệt, đông đúc nhất, vị trí sát cửa sổ lầu hai chính là địa điểm quan sát thích hợp. dien~dan~lequydon

Còn chưa tới giờ Thìn, tôi đã kéo Dạ Tầm Hoan đến đây ngồi, cộng thêm cả Tiểu Như, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm đã được tôi huấn luyện bao lần trước đó. Kết quả Lệ Mông không hề xuất hiện.

Vị trí này đã được chúng tôi bao trọn. Buổi chiều, sau khi qua giờ Thân, chúng tôi lại đến Toàn Phúc Lâu này yểm phục.

Vừa mới sang giờ Dậu không bao lâu, mục tiêu cuối cùng đã xuất hiện.

Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm trong bước hành động đầu tiên của kế hoạch săn phu bắt đầu xuất hiện.

Tiểu Như ôm một bức tranh chạy như cháy nhà, khó khăn đi len qua đám người đông đúc. Do bất cẩn, cô bé đâm trúng vào nhân vật mục tiêu chỉ định của kế hoạch săn phu, nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm - Lệ Mông tiên sinh. Lúc này bức tranh đã phát huy toàn diện sứ mạng của mình, nằm trên mặt đất rất có hình tượng, chỉ chờ người nào đó nhặt lên.

Tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu trước đó của đạo diễn xuất sắc nhất năm, là tôi.

Lệ Mông tiên sinh vô cùng nhiệt tình nhặt bức tranh lên giúp Tiểu Như.

Tiểu Như thì áy náy đưa lời xin lỗi: “Xin lỗi, Lệ đại nhân, xin lỗi nhé, Tiểu Như không cố tình đâm trúng vào Lệ đại nhân đâu.”

Lệ Mông khẽ cau mày lại rồi hỏi: “Tiểu Như, có chuyện gì mà ngươi lại hoang mang thế?”

Tiểu Như nói với khuôn mặt khốn khổ: “Vị Dương công tử sắp sửa trở thành cô gia đã vẽ mấy bức tranh cho tiểu thư, trước đó đã đem đi lên khung, nhưng bắt phải lấy về trước giờ Dậu hôm nay, nói rằng đây là tín vật định tình cùng tiểu thư. Thế nhưng Tiểu Như lại quên mất chuyện này. Lệ đại nhân, xin lỗi, Tiểu Như phải quay về phủ ngay, xin đi trước một bước.”

Do vội vàng, hoang mang quá, một bức tranh có buộc tấm lụa đỏ bên ngoài, rơi khỏi tay Tiểu Như, mặc cho Lệ Mông tiên sinh gọi thế nào, Tiểu Như cũng không chịu quay lại mà ôm bức hoạc chạy về phía trước một mạch.

OK, đến lúc này, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc.

Bây giờ, tôi tập trung ống kính vào nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm Lệ Mông tiên sinh: Anh nhặt bức họa được buộc lại bằng tấm vải màu đỏ, khẽ nhíu đôi mày, mặt mũi nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào bức họa trong tay mình, đột nhiên bàn tay còn lại đưa lên, rồi lại đặt xuống, sau đó lại rờ vào tấm lụa, lần thứ ba, cuối cùng cũng tháo tấm lụa đó ra không chút do dự, từ từ mở bức họa ra, sau đó nổi giận đùng đùng cuộn gọn lại rồi nhanh chân đi thẳng về huyện nha.

Đến đây, hành động đầu tiên trong kế hoạch săn phu đã kết thúc.

Sau khi quay về phủ, tôi nhanh miệng khen ngợi Tiểu Như một hồi lâu, diễn xuất của cô bé thực sự xứng đáng nhận giải Oscar ấy chứ!

Sau khi dùng bữa xong, trời cũng đã tối mù mịt, tôi liền bảo Dạ Tầm Hoan dùng khinh công đưa tới đến huyện nha, đi thăm nom xem liệu vị huyện thái gia kì quặc kia có phải đang bị ‘nội thương’ hay không.

Đợi đến khi đã ở trên thân cây cách phòng của Lệ Mông không xa, chúng tôi tìm chỗ nấp thích hợp rồi quan sát. Cùng lúc đó, tôi cũng đưa tay lên che mắt Dạ Tầm Hoan, bởi vì hắn không nên nhìn một vài thứ, có điều hắn liền gạt tay tôi xuống rồi nói: “Không cần che, ngoại trừ nàng, ta sẽ chẳng nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác lấy một lần.”



Hừm, lại còn dám nói không nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác lấy một lần, nếu như không nhìn, tại sao hắn lại biết được lí do tôi phải che mắt hắn lại chứ?

Quả nhiên, tất cả mọi chuyện đều đúng như tôi dự liệu ban đầu. Ở trong phòng, Lệ đại nhân đang nhìn chăm chăm vào bức họa. Bắt đầu từ khi theo dõi đến giờ, ít nhất cũng đã được thời gian một tuần hương rồi, đó là còn chưa tính trước khi tôi đến đây đấy. Nét mặt đó đúng là sống không bằng chết!

Đột nhiên, tôi thấy anh ta gạt hết bình và li trà trên bàn xuống đất, đau khổ ôm lấy đầu, bần thần ngồi trên ghế. Rất tốt, hôm nay tương đối thành công, ngày mai tôi sẽ tiếp tục tiến hành bước thứ hai trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh.

Tính toán thời gian, tôi lại kéo Thanh Thanh, Dạ Tầm Hoan đến tiệm mì của Vương bá, đương nhiên lúc này Lệ Mông cũng đang ở đó rồi.

Tôi không hề nói trước nội dung bước thứ hai trong kế hoạch săn phu cho Thanh Thanh, vậy nên trước khi đến đây, cô bé không hề biết gì. Gặp được người trong lòng, cô bé nhanh chóng thất thần, đôi mắt cứ chăm chăm vào người ta, Lệ Mông cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt đau buồn, chán nản. Cập nhật nhanh tại dien~dan|~le♦quy♦don

Dạ Tầm Hoan ngồi xuống chỗ đối diện với tôi, Thanh Thanh ngồi bên trái tôi, thấy vậy tôi liền kéo cô bé ngồi sang bên phải, vị trí đó vừa hay quay lưng lại với Lệ Mông. Thanh Thanh ngồi xuống với nét mặt khó xử, tôi liếc mắt cảnh cáo cô bé, không được quay lưng lại.

Quay đầu qua, liếc Lệ Mông ngồi phía sau Thanh Thanh, đôi mày đang nhíu chặt lại, tôi bình thản gật đầu thay lời chào, còn anh ta lạnh lùng cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Tôi bật cười, lớn tiếng nói: “Ông chủ, cho ba tô mì Dương Xuân, thêm trứng thêm cả xúc... thêm lòng lợn.”

Sau khi gọi đồ xong, tôi mỉm cười tít mắt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thanh rồi nói: “Vãn Vãn, hãy nếm thử mì Dương Xuân thêm cả lòng lợn vào đi, sẽ ngon hơn món nàng thích ăn trước đó nhiều lắm.”

Thanh Thanh nghe thấy tôi gọi cô bé là ‘Vãn Vãn’ liền lặng người đi, đáp lại một tiếng, lại cúi đầu, tôi vẫn không ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thanh.

Dạ Tầm Hoan ngồi đối diện đưa mắt nhìn Lệ Mông, lại nhìn sang tôi, sau đó mỉm cười đầy hứng thú, ánh mắt đó như đang thầm nói: “Nàng được lắm!”

Mì được đưa tới, tôi gắp một miếng lòng lợn đưa đến trước mặt Thanh Thanh rồi nói: “Vãn Vãn, há miệng nào, mau nếm thử một miếng lòng lợn đi.”

Thanh Thanh ngây lặng người đi, hai má ửng hồng thẹn thùng.

Tôi lại đưa lời chọc ghẹo: “Nàng vẫn hay thẹn thùng ghê, năm năm trước đã vậy, năm năm sau vẫn như vậy, chẳng thay đổi gì hết.”

Cạch một tiếng, đôi đũa của người ngồi bàn cạnh bên rơi bộp xuống đất, giọng nói cho thấy rõ vẻ lạc lõng, đau khổ: “Vương bá, phiền cho ta một đôi đũa khác, cảm ơn.”

Thanh Thanh định quay đầu lại, liền bị tôi ngăn lại, nhìn cô bé lắc đầu. Tiếp đó, tôi liền tiếp tục lên tiếng: “Hầy, Tiểu Như đúng thật là, làm mất cả bức họa đó. Chưa nói đến chuyện ta mất thời gian, đối với nàng mà nói... Hầy, Vãn Vãn, xin lỗi nàng, ta không nên vẽ bức họa đó. Cũng không biết bây giờ nó nằm trong tay ai nữa, cứ nghĩ đến chuyện bức họa đó rơi vào tay kẻ khác, hậu quả... thực sự khó mà lường được...”

Lời nói này đương nhiên là cố tình để cho ai đó nghe thấy, Thanh Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, cô bé biết là tôi cố tình bảo Tiểu Như làm rơi bức họa, đến giờ, tôi ngược lại đưa lời trách móc Tiểu Như, đương nhiên không thể hiểu nổi. Tôi liền vỗ nhẹ lên bàn tay cô bé, ra hiệu không nên vội vã.

Tuy rằng đang quay mặt nhìn Thanh Thanh, nhưng ánh mắt tôi lại chú ý đến nhất cử nhất động của Lệ Mông. Anh ta chẳng buồn ăn mì nữa, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hai tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Liếc mắt nhìn người ta kiểu này thực sự mệt mỏi, thế là tôi quay sang nhìn chính diện, liền thấy anh ta đang nhìn mình bằng đôi mắt tóe lửa, như thể muốn rút gân lột da luôn vậy.

Thu ánh mắt lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt đồng tình của Dạ Tầm Hoan, tôi liền nhìn hắn nhướng mày rồi nói tiếp cùng Thanh Thanh: “Vãn Vãn, đợi khi nào nàng ăn mì xong, ta sẽ đưa nàng đi chọn đồ trang sức, ta muốn nàng phải xinh đẹp, rạng ngời vào ngày thành hôn của đôi ta. Nào, mau ăn đi.”

“Hừm!” Người đàn ông ngồi cạnh bên đã chẳng thể nào chịu đựng nổi nữa, đập mạnh lên bàn rồi dứng phắt dậy.

Cả ba người chúng tôi đều đồng loạt quay về phía hắn, đôi mắt đó nhìn Thanh Thanh với cảm xúc vô cùng phức tạp, khó hiểu một hồi lâu, sau đó quay người bỏ đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh nhăn nhó, đau khổ vô cùng.

“Ông chủ, thanh toán.” Tôi liền lên tiếng.

“Một lạng bạc một bát mì.” Vương bá tức giận thét lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook