Chương 118
Hoa Thanh Thần
25/11/2017
Trong phòng tối đen như mực, tôi liền lấy cây châm lửa mang theo người ra, tìm đến bục nến rồi châm đèn.
Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, tôi kinh hãi chạy đến trước giường, Dạ Tầm Hoan đang hôn mê trên giường, miệng trào máu đen.
Tôi hoang mang đỡ lấy người hắn, lấy chiếc khăn lụa trong người ra lau khô vết máu, đỡ khuôn mặt hắn lên rồi nói: “Này, tỉnh lại đi, Dạ Tầm Hoan, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi bị làm sao thế? Ngươi đừng có dọa ta.” dien~dan`lequydon
Hắn vẫn cứ nhắm nghiền mắt lại, tôi hoảng hốt vỗ, đập, gọi liên tục, hắn mới từ từ mở mắt ra. Lúc này tôi mới nhận ra rằng lông mi của hắn rất dài, đôi mắt cũng rất đẹp.
Hắn yếu ớt lên tiếng: “Lạc, nàng khóc sao? Đừng khóc, ta không sao đâu.” Hắn chống người dậy, đưa tay chạm vào đuôi mắt tôi.
Khóc? Tôi đã khóc sao? Tại sao tôi lại không biết chứ?
Đang hoang mang, tôi gạt tay hắn ra, còn hắn thì mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy vậy, tôi tức điên người, vội vã nói: “Ngươi đã bị thổ máu đen rồi mà vẫn còn cười được à? Rốt cuộc ngươi bị sao thế? Có phải ngươi bị trúng độc không?”
Khuôn mặt Dạ Tầm Hoan đột nhiên đanh lại, hai mày nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía khác, không dám nhìn tôi.
Hắn thực sự bị trúng độc sao?
Giọng nói của tôi cũng theo đó mà dịu hẳn xuống, vốn dĩ không muốn hỏi nhiều, nhưng vẫn chẳng kìm được lên tiếng: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Có phải liên quan đến mấy người của Điệp cung hôm qua không? Có phải ngươi lại gây chuyện với mấy người không nên gây chuyện không? Hả?”
Hắn ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai: “Chẳng liên quan đến bọn họ, nàng đừng suy nghĩ lung tung. Ta đang luyện võ công độc môn do sư phụ truyền lại, thực sự không sao cả đâu.”
Luyện võ công? Coi tôi là kẻ ngốc hay trẻ con lên ba?
Tôi đẩy hắn ra rồi nghiêm nghị nói: “Nếu không có chuyện gì vậy thì đi ăn cơm thôi, Dạ đại hiệp, tất cả mọi người đang chờ có mình đại hiệp thôi đó.”
Hắn nhoẻn miệng mỉm cười, kéo tôi vào lòng, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi: “Lạc, nàng động lòng rồi. Tối nay đừng có ngủ chung giường với vị Dương tiểu thư đó nữa, đến phòng ta có được không? Không có nàng, ta chẳng thể nào ngủ được. Á...”
Hừm! Còn tâm trạng để tán tỉnh, chọc ghẹo vậy chứng tỏ là không sao rồi. Tôi liền móc nhẹ một quyền lên cằm hắn, rồi mắng: “Ngươi đi chết đi.”
Tôi lẩm bẩm chửi rủa rời khỏi phòng hắn, bên tai vẫn còn nghe hắn nói: “Nếu nàng cảm thấy xấu hổ, ta sang phòng nàng cũng được.”
Mong tên đàn ông này một ngày nào đó sẽ không còn ăn nói tùy tiện như vậy nữa chẳng khác nào đột nhiên ngẩng đầu lên trời nhìn thấy một đàn lợn bay qua, lúc thì xếp thành hình chữ Nhất, lúc lại xếp thành hình chữ Nhân...
Tận dụng thời gian buổi chiều hàn huyên với Thanh Thanh, tôi cũng đã hiểu được sự tình ngày hôm đó. Hôm đó, tôi xuất cung không được bao lâu thì Ánh Đồng liền bị Tề ca bắt đi hỏi tội, còn về việc Tề ca xử lí Ánh Đồng ra sao thì chẳng ai biết được. Phải mãi sau này, Thanh Thanh mới nghe được đám cung nữ, thái giám khác bàn tán rằng, Ánh Đồng bị vứt ra khỏi hoàng thành với khuôn mặt nhoe nhoét đầy máu.
Khi nghe tôi nói, tôi đã gặp được Ánh Đồng mặt mày đầy máu lại mất trí nhớ, Thanh Thanh tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Năm đó, tương truyền hai vị tuyệt đại giai nhân khuynh nước khuynh thành của Hoàng triều Kim Bích là Phụng phi và Đồng phi cùng lâm trọng bệnh qua đời, tân Hoàng đế đã chọn ngày lành khâm liệm cho cả hai người nhưng lại không hề chôn cất thi thể trong Hoàng lăng. Chuyện này, bản thân tôi cũng đã nghe nói.
Chuyện này xảy ra không lâu, Thanh Thanh và Hỉ Nhi đều bị đuổi ra khỏi cung, đồng thời bị phán cả đời cũng không được bước vào kinh thành nửa bước. Sau khi xuất cung, Hỉ Nhi nhiễm bệnh, còn chưa ra khỏi kinh thành, số ngân lượng của cả hai đều bị kẻ trộm đoạt mất. Thực đúng là nhà dột còn gặp đêm mưa bão. Không có tiền chữa bệnh, lại cộng thêm nhiều ngày bôn ba, Hỉ Nhi bất hạnh qua đời.
Nói đến đây, Thanh Thanh khóc nghẹn không nói được nữa. Thực sự, sau cùng tôi mới là kẻ sát nhân, đã hại chết không biết bao nhiêu người, Thanh Thanh nếu không phải được người nhà họ Dương tìm về được, kết cục thực sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
Buổi đêm, tôi với Thanh Thanh cùng nằm trên chiếc giường của cô bé, tiếp tục nói chuyện xảy ra trong mấy năm nay.
“Nha đầu, em cũng đã theo ta một thời gian dài, tại sao đột nhiên lại hứng khởi làm mấy trò tung tú cầu chiêu thân với mở lôi đài chiêu thân thế? Nếu như gặp phải kẻ bất lương thì phải làm sao hả?” Tôi bực bội đưa lời phê bình.
Cô bé không nói gì, âm thầm than dài một tiếng.
Tôi nhớ lại cảnh tượng trên phố hôm qua, cũng than một tiếng rồi nói: “Chắc là em đã có người trong lòng rồi đúng không? Chính là huyện thái gia kì quặc họ Lệ kia?”
Căn phòng lúc này tối đen như mực, tuy rằng không nhìn thấy nét mặt của Thanh Thanh thế nhưng nghe tiếng thở dài, tôi hoàn toàn có thể tượng tượng được khuôn mặt cô bé đang đỏ lựng lên.
“Nha đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bất giác cau chặt đôi mày, tên đàn ông đó chịu để cho Thanh Thanh công khai chiêu thân, chắc hẳn hai người đã gặp phải chuyện gì khó xử.
Thanh Thanh lại than dài đầy phiền muộn.
Có lẽ do biến cố của tôi với cả Thụy Vương phủ, cùng cái chết của Hỉ Nhi nhiều năm trước, thêm nữa vì đã lớn tuổi rồi, Thanh Thanh cũng không còn như xưa nữa, mấy năm nay chưa hề có người đàn ông nào khiến cô bé động lòng xuân. Hai phu phụ nhà họ Dương lại không ngừng thôi thúc, thi thoảng lại tìm bức tranh vẽ một công tử môn đăng hộ đối nào đó đến cho cô bé lựa chọn, Thanh Thanh liền bịa ra nhiều lí do để từ chối. Bởi Thanh Thanh là đứa con gái duy nhất mà hai vợ chồng họ Dương đánh mất bao năm nay mới tìm lại được, cho nên hai cụ cũng không dám ép buộc quá.
Thanh Thanh nay đã mười chín, nửa năm trước, một ngày ra ngoại thành An Bình thắp hương, không ngờ lại bị bọn lưu manh chọc ghẹo, may mà gặp được huyện thái gia kì quặc Lệ Mông đang đến đây chuẩn bị nhậm chức, đồng thời được anh ta cứu giúp, đoán chắc hai người đã phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ta gọi là tình yêu sét đánh.
Nha đầu này vẫn cứ thích đi thắp hương, không ngờ lại có thể thắp ra được một người trong lòng! Tôi đưa tay rờ mũi, bất giác hứng khởi.
Lúc cứu Thanh Thanh, Lệ Mông chưa nhậm chức, bộ dạng như một thư sinh bình thường, Thanh Thanh cũng không tiết lộ thân phận thực sự, chỉ nói họ, lại lấy tên là Thanh Thanh, vì vậy mà cả hai đều không biết thân phận thực sự của nhau. Lần thứ hai gặp mặt ở ngay tiệm mì Vương bá hôm trước, Lệ Mông vẫn bộ dạng thư sinh bình thường, điều tình cờ là cả hai người đều có thói quen ăn mì thêm trứng không thêm hành.
Nghe chuyện đến đây, tôi cũng hiểu rõ được khá nhiều. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hơn nữa ‘nam thì tài mạo song toàn, nữ thì kiều diễm, dịu dàng, nết na’ muốn không động lòng cũng khó. Thế nhưng, hai con người này đúng là thú vị, cho dù đã hẹn hò, qua lại bao lâu vẫn không hề tiết lộ thân phận của bản thân, thích tỏ vẻ thần bí.
Mãi cho đến một ngày, Dương phu nhân đưa bức họa của Lệ Mông đến trước mặt, Thanh Thanh mới biết anh chính là huyện thái gia mới nhậm chức ở thành An Bình, liền thẹn thùng, gật đầu đồng ý Dương phu nhân tìm người làm mối. Bên kia thì khác, vừa nghe thấy thiên kim Dương gia giàu có nhất thành An Bình, Dương Tô Vãn đến làm mối, chẳng buồn nhìn bức họa, Lệ Mông đã đuổi bà mối người ta ra khỏi cửa. Đoán chắc, Lệ Mông còn nói những lời khó nghe. Lại cộng thêm cái miệng sắc sảo thêm mắm thêm muối của bà mối, khiến cho Dương Vạn Lí tức đến độ thất khứu chảy máu, mặc cho Thanh Thanh giải thích thế nào cũng không chịu nguôi ngoai. Nói tóm lại là, Dương Vạn Lí đã đánh tiếng, cho dù có gả Thanh Thanh cho ăn mày, hoặc giữ lại ở nhà mãi mãi không gả chồng cũng đừng mong ông gả cho Lệ Mông.
Điều này cũng khó trách, Lệ Mông cũng chỉ biết người trong lòng mình là Thanh Thanh chứ không phải là Dương Tô Vãn, mà người đến nói mối lại bảo dắt mối cho Dương Tô Vãn chứ không phải Thanh Thanh. Cái này thì phải trách ai chứ?
Tiếp sau đó, không cần phải nói, huyện thái gia kì quặc đó biết được chân tướng, gặp lại Thanh Thanh, hối hận vô cùng. May mà tên tiểu tử chết tiệt đó còn biết lấy hết dũng khí đến nhà họ Dương đề thân, kết quả, đương nhiên có thể đoán trước được.
Thanh Thanh vì chuyện này cũng đấu khẩu với Dương Vạn Lí. Ông Dương Vạn Lí đó đúng là cứng đầu, tức giận nhốt Thanh Thanh lại, còn chủ động đi tìm mối khác cho cô bé. Trong lúc hai người tức giận, Thanh Thanh liền đề nghị tung tú cầu chiêu thân, lại sợ người trong lòng không tranh được tú cầu liền đề nghị thêm dựng lôi đài chiêu thân, sau cùng Dương Vạn Lí đã đồng ý.
Đoạn sau đó không cần phải nói thêm, vì tôi một dạ muốn kiếm tiền cho nên làm hỏng mất lôi đài chiêu thân này. Trận đấu đầu tiên, Thanh Thanh được biết có một đại soái ca tên là Dương Thiết Tâm, anh tuấn tiêu diêu, phong độ đường đường, ngọc thụ lâm phong, hai tay đoán bài cùng lúc, liền đoán không biết có phải tôi không.
Ồ! Thì ra hôm đó người mà Thanh Thanh gấp gáp đuổi theo lại chính là tôi.
Trận thứ hai, quy tắc liền thay đổi từ bốn loại nhạc khí thành đàn tranh và Thượng huyền nguyệt cũng là vì tôi. Trận thứ ba càng không cần phải nói, đáp án chỉ có bốn người biết được.
“Tiểu thư, tại sao người lại đi tranh tú cầu chứ?” Thanh Thanh lên tiếng hỏi.
“Ta đã nói với em bao lần rồi, bảo em sau này đừng gọi ta là tiểu thư nữa, thế mà vẫn gọi? Sau này chỉ cho phép em gọi ra là tỉ, hoặc Lạc tỉ mà thôi.” Tôi chỉnh sửa lại cách xưng hô của Thanh Thanh, sau đó đem chuyện gặp phải hắc điếm trên đường sang nước Bạch Hổ, rồi mất hết cả ngân phiếu kể lại cho cô bé nghe. Đương nhiên, tôi đã bỏ qua không kể đoạn ở trong núi Vọng Liên cùng với Dạ Tầm Hoan.
“Ồ! Thì ra là như vậy. Tỉ, vị... vị Dạ đại ca đó là... gì của tỉ?” Giọng nói của Thanh Thanh vô cùng thận trọng.
Hả? Hắn là gì của tôi sao? Là chưởng quầy của khách điếm Long Môn thôi! Hầy, không biết tại sao, cứ nhắc đến hắn là lòng tôi lại rối bời, không hiểu tên khốn đó có xảy ra chuyện gì không?
Tôi liền nói: “Vệ sĩ.” Trước kia tôi đã từng nói Đồng Võ với Tề Uy đều là những vệ sĩ điển hình, sau đó cũng giải thích kĩ càng cho Thanh Thanh về định nghĩa này.
Thanh Thanh nghe được câu trả lời của tôi, nhoẻn miệng mỉm cười rồi đưa lời chọc ghẹo: “Dương Thiết Tâm, Liễu Khinh Dương, chỉ là vệ sĩ sao?”
Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, tôi kinh hãi chạy đến trước giường, Dạ Tầm Hoan đang hôn mê trên giường, miệng trào máu đen.
Tôi hoang mang đỡ lấy người hắn, lấy chiếc khăn lụa trong người ra lau khô vết máu, đỡ khuôn mặt hắn lên rồi nói: “Này, tỉnh lại đi, Dạ Tầm Hoan, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi bị làm sao thế? Ngươi đừng có dọa ta.” dien~dan`lequydon
Hắn vẫn cứ nhắm nghiền mắt lại, tôi hoảng hốt vỗ, đập, gọi liên tục, hắn mới từ từ mở mắt ra. Lúc này tôi mới nhận ra rằng lông mi của hắn rất dài, đôi mắt cũng rất đẹp.
Hắn yếu ớt lên tiếng: “Lạc, nàng khóc sao? Đừng khóc, ta không sao đâu.” Hắn chống người dậy, đưa tay chạm vào đuôi mắt tôi.
Khóc? Tôi đã khóc sao? Tại sao tôi lại không biết chứ?
Đang hoang mang, tôi gạt tay hắn ra, còn hắn thì mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy vậy, tôi tức điên người, vội vã nói: “Ngươi đã bị thổ máu đen rồi mà vẫn còn cười được à? Rốt cuộc ngươi bị sao thế? Có phải ngươi bị trúng độc không?”
Khuôn mặt Dạ Tầm Hoan đột nhiên đanh lại, hai mày nhíu chặt, quay đầu nhìn về phía khác, không dám nhìn tôi.
Hắn thực sự bị trúng độc sao?
Giọng nói của tôi cũng theo đó mà dịu hẳn xuống, vốn dĩ không muốn hỏi nhiều, nhưng vẫn chẳng kìm được lên tiếng: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Có phải liên quan đến mấy người của Điệp cung hôm qua không? Có phải ngươi lại gây chuyện với mấy người không nên gây chuyện không? Hả?”
Hắn ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai: “Chẳng liên quan đến bọn họ, nàng đừng suy nghĩ lung tung. Ta đang luyện võ công độc môn do sư phụ truyền lại, thực sự không sao cả đâu.”
Luyện võ công? Coi tôi là kẻ ngốc hay trẻ con lên ba?
Tôi đẩy hắn ra rồi nghiêm nghị nói: “Nếu không có chuyện gì vậy thì đi ăn cơm thôi, Dạ đại hiệp, tất cả mọi người đang chờ có mình đại hiệp thôi đó.”
Hắn nhoẻn miệng mỉm cười, kéo tôi vào lòng, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi: “Lạc, nàng động lòng rồi. Tối nay đừng có ngủ chung giường với vị Dương tiểu thư đó nữa, đến phòng ta có được không? Không có nàng, ta chẳng thể nào ngủ được. Á...”
Hừm! Còn tâm trạng để tán tỉnh, chọc ghẹo vậy chứng tỏ là không sao rồi. Tôi liền móc nhẹ một quyền lên cằm hắn, rồi mắng: “Ngươi đi chết đi.”
Tôi lẩm bẩm chửi rủa rời khỏi phòng hắn, bên tai vẫn còn nghe hắn nói: “Nếu nàng cảm thấy xấu hổ, ta sang phòng nàng cũng được.”
Mong tên đàn ông này một ngày nào đó sẽ không còn ăn nói tùy tiện như vậy nữa chẳng khác nào đột nhiên ngẩng đầu lên trời nhìn thấy một đàn lợn bay qua, lúc thì xếp thành hình chữ Nhất, lúc lại xếp thành hình chữ Nhân...
Tận dụng thời gian buổi chiều hàn huyên với Thanh Thanh, tôi cũng đã hiểu được sự tình ngày hôm đó. Hôm đó, tôi xuất cung không được bao lâu thì Ánh Đồng liền bị Tề ca bắt đi hỏi tội, còn về việc Tề ca xử lí Ánh Đồng ra sao thì chẳng ai biết được. Phải mãi sau này, Thanh Thanh mới nghe được đám cung nữ, thái giám khác bàn tán rằng, Ánh Đồng bị vứt ra khỏi hoàng thành với khuôn mặt nhoe nhoét đầy máu.
Khi nghe tôi nói, tôi đã gặp được Ánh Đồng mặt mày đầy máu lại mất trí nhớ, Thanh Thanh tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Năm đó, tương truyền hai vị tuyệt đại giai nhân khuynh nước khuynh thành của Hoàng triều Kim Bích là Phụng phi và Đồng phi cùng lâm trọng bệnh qua đời, tân Hoàng đế đã chọn ngày lành khâm liệm cho cả hai người nhưng lại không hề chôn cất thi thể trong Hoàng lăng. Chuyện này, bản thân tôi cũng đã nghe nói.
Chuyện này xảy ra không lâu, Thanh Thanh và Hỉ Nhi đều bị đuổi ra khỏi cung, đồng thời bị phán cả đời cũng không được bước vào kinh thành nửa bước. Sau khi xuất cung, Hỉ Nhi nhiễm bệnh, còn chưa ra khỏi kinh thành, số ngân lượng của cả hai đều bị kẻ trộm đoạt mất. Thực đúng là nhà dột còn gặp đêm mưa bão. Không có tiền chữa bệnh, lại cộng thêm nhiều ngày bôn ba, Hỉ Nhi bất hạnh qua đời.
Nói đến đây, Thanh Thanh khóc nghẹn không nói được nữa. Thực sự, sau cùng tôi mới là kẻ sát nhân, đã hại chết không biết bao nhiêu người, Thanh Thanh nếu không phải được người nhà họ Dương tìm về được, kết cục thực sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
Buổi đêm, tôi với Thanh Thanh cùng nằm trên chiếc giường của cô bé, tiếp tục nói chuyện xảy ra trong mấy năm nay.
“Nha đầu, em cũng đã theo ta một thời gian dài, tại sao đột nhiên lại hứng khởi làm mấy trò tung tú cầu chiêu thân với mở lôi đài chiêu thân thế? Nếu như gặp phải kẻ bất lương thì phải làm sao hả?” Tôi bực bội đưa lời phê bình.
Cô bé không nói gì, âm thầm than dài một tiếng.
Tôi nhớ lại cảnh tượng trên phố hôm qua, cũng than một tiếng rồi nói: “Chắc là em đã có người trong lòng rồi đúng không? Chính là huyện thái gia kì quặc họ Lệ kia?”
Căn phòng lúc này tối đen như mực, tuy rằng không nhìn thấy nét mặt của Thanh Thanh thế nhưng nghe tiếng thở dài, tôi hoàn toàn có thể tượng tượng được khuôn mặt cô bé đang đỏ lựng lên.
“Nha đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bất giác cau chặt đôi mày, tên đàn ông đó chịu để cho Thanh Thanh công khai chiêu thân, chắc hẳn hai người đã gặp phải chuyện gì khó xử.
Thanh Thanh lại than dài đầy phiền muộn.
Có lẽ do biến cố của tôi với cả Thụy Vương phủ, cùng cái chết của Hỉ Nhi nhiều năm trước, thêm nữa vì đã lớn tuổi rồi, Thanh Thanh cũng không còn như xưa nữa, mấy năm nay chưa hề có người đàn ông nào khiến cô bé động lòng xuân. Hai phu phụ nhà họ Dương lại không ngừng thôi thúc, thi thoảng lại tìm bức tranh vẽ một công tử môn đăng hộ đối nào đó đến cho cô bé lựa chọn, Thanh Thanh liền bịa ra nhiều lí do để từ chối. Bởi Thanh Thanh là đứa con gái duy nhất mà hai vợ chồng họ Dương đánh mất bao năm nay mới tìm lại được, cho nên hai cụ cũng không dám ép buộc quá.
Thanh Thanh nay đã mười chín, nửa năm trước, một ngày ra ngoại thành An Bình thắp hương, không ngờ lại bị bọn lưu manh chọc ghẹo, may mà gặp được huyện thái gia kì quặc Lệ Mông đang đến đây chuẩn bị nhậm chức, đồng thời được anh ta cứu giúp, đoán chắc hai người đã phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ta gọi là tình yêu sét đánh.
Nha đầu này vẫn cứ thích đi thắp hương, không ngờ lại có thể thắp ra được một người trong lòng! Tôi đưa tay rờ mũi, bất giác hứng khởi.
Lúc cứu Thanh Thanh, Lệ Mông chưa nhậm chức, bộ dạng như một thư sinh bình thường, Thanh Thanh cũng không tiết lộ thân phận thực sự, chỉ nói họ, lại lấy tên là Thanh Thanh, vì vậy mà cả hai đều không biết thân phận thực sự của nhau. Lần thứ hai gặp mặt ở ngay tiệm mì Vương bá hôm trước, Lệ Mông vẫn bộ dạng thư sinh bình thường, điều tình cờ là cả hai người đều có thói quen ăn mì thêm trứng không thêm hành.
Nghe chuyện đến đây, tôi cũng hiểu rõ được khá nhiều. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hơn nữa ‘nam thì tài mạo song toàn, nữ thì kiều diễm, dịu dàng, nết na’ muốn không động lòng cũng khó. Thế nhưng, hai con người này đúng là thú vị, cho dù đã hẹn hò, qua lại bao lâu vẫn không hề tiết lộ thân phận của bản thân, thích tỏ vẻ thần bí.
Mãi cho đến một ngày, Dương phu nhân đưa bức họa của Lệ Mông đến trước mặt, Thanh Thanh mới biết anh chính là huyện thái gia mới nhậm chức ở thành An Bình, liền thẹn thùng, gật đầu đồng ý Dương phu nhân tìm người làm mối. Bên kia thì khác, vừa nghe thấy thiên kim Dương gia giàu có nhất thành An Bình, Dương Tô Vãn đến làm mối, chẳng buồn nhìn bức họa, Lệ Mông đã đuổi bà mối người ta ra khỏi cửa. Đoán chắc, Lệ Mông còn nói những lời khó nghe. Lại cộng thêm cái miệng sắc sảo thêm mắm thêm muối của bà mối, khiến cho Dương Vạn Lí tức đến độ thất khứu chảy máu, mặc cho Thanh Thanh giải thích thế nào cũng không chịu nguôi ngoai. Nói tóm lại là, Dương Vạn Lí đã đánh tiếng, cho dù có gả Thanh Thanh cho ăn mày, hoặc giữ lại ở nhà mãi mãi không gả chồng cũng đừng mong ông gả cho Lệ Mông.
Điều này cũng khó trách, Lệ Mông cũng chỉ biết người trong lòng mình là Thanh Thanh chứ không phải là Dương Tô Vãn, mà người đến nói mối lại bảo dắt mối cho Dương Tô Vãn chứ không phải Thanh Thanh. Cái này thì phải trách ai chứ?
Tiếp sau đó, không cần phải nói, huyện thái gia kì quặc đó biết được chân tướng, gặp lại Thanh Thanh, hối hận vô cùng. May mà tên tiểu tử chết tiệt đó còn biết lấy hết dũng khí đến nhà họ Dương đề thân, kết quả, đương nhiên có thể đoán trước được.
Thanh Thanh vì chuyện này cũng đấu khẩu với Dương Vạn Lí. Ông Dương Vạn Lí đó đúng là cứng đầu, tức giận nhốt Thanh Thanh lại, còn chủ động đi tìm mối khác cho cô bé. Trong lúc hai người tức giận, Thanh Thanh liền đề nghị tung tú cầu chiêu thân, lại sợ người trong lòng không tranh được tú cầu liền đề nghị thêm dựng lôi đài chiêu thân, sau cùng Dương Vạn Lí đã đồng ý.
Đoạn sau đó không cần phải nói thêm, vì tôi một dạ muốn kiếm tiền cho nên làm hỏng mất lôi đài chiêu thân này. Trận đấu đầu tiên, Thanh Thanh được biết có một đại soái ca tên là Dương Thiết Tâm, anh tuấn tiêu diêu, phong độ đường đường, ngọc thụ lâm phong, hai tay đoán bài cùng lúc, liền đoán không biết có phải tôi không.
Ồ! Thì ra hôm đó người mà Thanh Thanh gấp gáp đuổi theo lại chính là tôi.
Trận thứ hai, quy tắc liền thay đổi từ bốn loại nhạc khí thành đàn tranh và Thượng huyền nguyệt cũng là vì tôi. Trận thứ ba càng không cần phải nói, đáp án chỉ có bốn người biết được.
“Tiểu thư, tại sao người lại đi tranh tú cầu chứ?” Thanh Thanh lên tiếng hỏi.
“Ta đã nói với em bao lần rồi, bảo em sau này đừng gọi ta là tiểu thư nữa, thế mà vẫn gọi? Sau này chỉ cho phép em gọi ra là tỉ, hoặc Lạc tỉ mà thôi.” Tôi chỉnh sửa lại cách xưng hô của Thanh Thanh, sau đó đem chuyện gặp phải hắc điếm trên đường sang nước Bạch Hổ, rồi mất hết cả ngân phiếu kể lại cho cô bé nghe. Đương nhiên, tôi đã bỏ qua không kể đoạn ở trong núi Vọng Liên cùng với Dạ Tầm Hoan.
“Ồ! Thì ra là như vậy. Tỉ, vị... vị Dạ đại ca đó là... gì của tỉ?” Giọng nói của Thanh Thanh vô cùng thận trọng.
Hả? Hắn là gì của tôi sao? Là chưởng quầy của khách điếm Long Môn thôi! Hầy, không biết tại sao, cứ nhắc đến hắn là lòng tôi lại rối bời, không hiểu tên khốn đó có xảy ra chuyện gì không?
Tôi liền nói: “Vệ sĩ.” Trước kia tôi đã từng nói Đồng Võ với Tề Uy đều là những vệ sĩ điển hình, sau đó cũng giải thích kĩ càng cho Thanh Thanh về định nghĩa này.
Thanh Thanh nghe được câu trả lời của tôi, nhoẻn miệng mỉm cười rồi đưa lời chọc ghẹo: “Dương Thiết Tâm, Liễu Khinh Dương, chỉ là vệ sĩ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.