Chương 129
Hoa Thanh Thần
25/11/2017
Cứ nhìn hắn mà xem, lại nhìn tôi với nụ cười tà ác đó, tôi trợn mắt lườm hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên Tần Thao dừng tiếng đàn lại, nũng nịu lên tiếng: “Ân đại ca, Tần Thao muốn tặng cho huynh một điệu nhảy, huynh đích thân diễn tấu có được không?”
Thu ánh mắt lại trước phong cảnh tựa tranh vẽ trên hồ Hoa Thần, tôi bất giác cau mày, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt. Họ đang làm gì chứ? Muốn tình chàng ý thiếp thì cũng nên làm ở chốn riêng tư mới phải? Ngay trước mặt mọi người, cứ hành động tình tứ thế này thực sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn, phát ớn.
Tôi đứng bật dậy, định đi ra bên ngoài để hưởng chút không khí trong lành, tránh ở đây nhìn nghe những câu chuyện chướng tai gai mắt.
Cùng lúc đó, Dạ Tầm Hoan cũng lên tiếng đáp lại.
“Tần cô nương, xin thứ cho Ân mỗ học nghệ có hạn, có điều...” Hắn dừng lại đôi chút rồi quay về phía tôi rồi nói: “Tài nghệ đánh đàn của tiểu muội ta lại vô cùng tài giỏi, tại sao không nhờ tiểu muội đàn cho cô nương một khúc?”
“Nàng ấy?” Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Sao chứ? Lẽ nào trông tôi không giống như một cao nhân biết đánh đàn sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi, trước đó còn giả tưởng khuôn mặt hắn thành mặt của Tầm, thì ra tôi thực sự đã nằm mơ giữa ban ngày. Hắn ta đáng ghét biết bao, biết rõ tôi đang bị thương ở tay, vậy mà còn bảo tôi đánh đàn, hơn nữa lại còn đánh đàn cho người phụ nữ kia.
Hắn đang định làm gì chứ? Cái tên đàn ông đáng chết này! dien_dan_lequydon
Dạ Tầm Hoan nhìn Tần Thao mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì xin làm phiền Tầm phu nhân.” Người phụ nữ kia cố tình nhấn mạnh vào ba chữ ‘Tầm phu nhân’.
Tôi liếc mắt về phía khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thao, lạnh lùng nói: “Cô muốn ta tấu đàn cho mình sao? Được! Vậy thì cô hãy nghe cho kĩ đấy, cố gắng mà theo kịp tiết tấu của ta.”
Tôi lại liếc mắt về phía Dạ Tầm Hoan, nhìn hắn chằm chằm, sau đó rút cây trâm bạc hồ điệp ‘Giọt lệ tình nhân’ kia xuống, cứa mạnh lên dây đàn, chỉ nghe ‘bức bức’, hai dây đàn bị đứt, cây trâm cũng theo đó mà cắm sâu vào thân đàn. Âm thanh chấn động lòng người này khiến cho những người có mặt tại đây mặt mày trắng bệch, ngơ ngác, chết lặng, ngay cả hai hầu nữ đứng im lặng cạnh bên nãy giờ cũng đưa tay lên bịt tai lại.
Dư âm còn chưa dứt thì người phụ nữa kia đã định thần lại, lớn tiếng hỏi: “Cô, cô đúng là ăn hiếp người quá đáng. Không muốn diễn tấu cho ta múa thì thôi, tại sao còn hủy cây đàn của ta nữa?”
“Kinh hồn?” Hoắc Vô Ảnh nhìn tôi rồi dịu dàng lên tiếng.
Không nói bất cứ lời nào, tôi phẫn nộ quay đầu đi ra bên ngoài, Hoắc Vô Ảnh lo lắng chặn tôi lại: “Lạc Lạc.”
“Tránh ra.” Tôi trợn mắt lườm rồi đẩy hắn ra, nhanh chóng ra ngoài, thét lớn cùng với người thuyền phu đang đứng ở đuôi thuyền: “Thuyền gia, làm phiền đưa ta vào bên bờ.”
“Lạc!” Dạ Tầm Hoan liền đuổi ra ngoài.
“Ngươi mau cút đi cho ta.” Tôi đứng ở đuôi thuyền thét lớn tiếng: “Thuyền gia, mau cho ta lên bờ.”
Hắn xông lại gần tóm chặt lấy tôi, ôm lấy bờ vai của tôi rồi lại nói: “Lạc, ta...”
Hắn còn chưa kịp nói hết, tôi đã ra sức vùng vẫy, nắm chặt bàn tay lại, đấm mạnh vào phần ngực rắn chắc của hắn, hắn loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, tôi liền tiến gần về phía đuôi thuyền hơn trước rồi hét lớn: “Cút đi! Ngươi là đồ khốn khiếp, đừng có chạm vào người ta. Ngươi còn bước lại đây ta sẽ đánh chết ngươi. Ngươi mau cút sang một bên cho ta. Dạ Tầm Hoan, ngươi là tên khốn khiếp, người phụ nữ đó muốn đi thuyền, ngươi kéo ta theo tới đây làm cái gì? Cô ta muốn nhảy múa thì liên quan gì đến ta? Cô ta muốn nhảy cho ngươi xem, tại sao ta lại phải đánh đàn? Cô ta là cái gì chứ? Không có ai đánh đàn thì cút về nhà mà nhảy ấy. Ngươi rõ ràng biết rằng tay ta đang bị thương lại còn bắt ta phải đánh đàn hầu người phụ nữ đó nhảy múa? Ngay cả khúc “Kinh hồn” cũng không biết, còn ở đó mà giả vờ thanh cao! Ngươi đừng có lại gần đây.”
“Lạc, lẽ nào đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu rõ trái tim của mình sao?” Dạ Tầm Hoan kích động lên tiếng.
“Đừng gọi ta là Lạc, ngươi không đủ tư cách! Trái tim? Ta mà động lòng trước ngươi sao? Ta mà thèm ghen tuông vì ngươi sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa. Ngươi cho rằng mình đang định làm gì, ta còn không biết sao? Ngươi cho rằng ngươi tìm người phụ nữ đó đến thì có thể chọc tức được ta sao? Muốn do thám ta hả? Ta dùng chiêu đó với Lệ Mông, bây giờ ngươi lại định dùng với ta chắc? Muốn kết quả thế nào hả? Thật đúng là nực cười! Ta nói cho ngươi biết, lòng đố kị của ta đã dùng hết vào sáu năm trước rồi. Người của Hái Hoa cung các người đúng là giỏi quá, biết dịch dung, khuôn mặt là giả, cái tên là giả, tất cả những thứ ngươi thể hiện ra đều là giả, lại còn mong người khác đem chân tâm ra đánh đổi sao? Bây giờ người ta căm ghét nhất chính là ngươi, người ta không muốn nhìn thấy nhất cũng là ngươi. Trọn đời trọn kiếp này, ta với ngươi cũng như dây đàn kia. Dạ Tầm Hoan, ngươi nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tốt nhất ngươi đừng có xuất hiện ở trước mặt ta nữa. Nếu không, gặp lần nào ta sẽ chém lần đó đấy.”
Phẫn nộ khiến tôi mất hết lí trí, cả người tôi bị bao quanh bởi một dòng khí lưu, thuyền gia đứng gần đó không chịu nổi luồng khí lưu này, thét lên thảm thiết rồi ngã xuống hồ, cũng chính luồng khí lưu đó ép hắn không tiến lại gần chỗ tôi được.
Sắc mặt của hắn biến đổi, lo lắng vạn phần, chỉ đành dịu dàng lên tiếng: “Lạc, bình tĩnh lại đi, bây giờ nàng vẫn còn chưa biết cách khống chế luồng nội lực trong người, làm như vậy chỉ tổn hại đến bản thân nàng thôi. Mọi chuyện đều không giống như nàng vẫn nghĩ đâu, ta sẽ trả lại nàng cây trâm, chỉ cần nàng lại gần đây, ta sẽ nói hết cho nàng nghe. Hãy bình tĩnh lại, thu lại nội lực của mình, lại đây, được không hả?”
Nhìn thấy cây trâm được lấy ra từ trong người hắn, tôi bất giác cảm thấy áy náy, bao nhiêu ngày nay, tôi đã quên bẵng mất nó, đó là thứ đồ duy nhất mà Tầm để lại cho tôi, tại sao tôi lại có thể quên được chàng chứ? Tiểu Song - dien.dan.le.quy.don
Từ từ, tôi bình tĩnh lại, luồng khí lưu cũng quanh cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, tôi vừa định bước đến lấy lại cây trâm, một vật gì đó văng trúng vào đầu gối bên trái của tôi, nỗi đau xuyên thấu tim khiến tôi mất đi trọng tâm, ngã xuống dưới hồ.
“Á...”
“Cây trâm... cây trâm của ta... Thượng Quan...” Tôi bật dậy đầy kinh hoàng, lại là nằm trên giường.
Không nằm trên giường thì còn nằm ở đâu nữa? Lẽ nào ở nhà xác sao?
“Lạc Lạc, nàng tỉnh rồi sao?” Hoắc Vô Ảnh lên tiếng.
Hắn đỡ tôi ngồi dậy, tôi cúi đầu xuống nhìn, y phục trên người đã được ai đó thay cho.
Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc rồi nói: “Cái đó, y phục không phải do ta thay đâu, là ta đã tìm người chủ khách điếm nhờ thay hộ cho nàng, đó là phụ nữ. Còn nữa, ngân phiếu và khế ước thuê đất của nàng đều được giữ gìn rất tốt, ta không hề động tới.”
Ai thay y phục cho ta thì có quan hệ gì đâu chứ?
Nhận lấy chiếc túi da cừu, tôi khẽ nhích người sang, cơn đau truyền lên từ đầu gối trái khiến tôi nhớ lại lần đi thuyền không vui vẻ đó. Tôi cuộn váy lên, phần đầu gối vẫn còn sưng tấy, người phụ nữ đáng chết kia không ngờ lại ám toán tôi.
Kể từ sau khi gặp phải tên khốn đó, tôi lúc nào cũng xui tận mạng, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát rồi, vĩnh viễn không cần nhìn thấy hắn nữa.
“Cái này, là ngài ấy bảo ta giao lại cho nàng.” Hoắc Vô Ảnh lên tiếng.
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cây trâm hồ điệp có tên Giọt lệ tình nhân trong tay Hoắc Vô Ảnh.
Tại sao lại là cây trâm này? Đáng lẽ hắn phải trả lại tôi cây trâm vàng của tôi trước kia mới phải, sao lại đưa tôi cây này? Tại sao chứ? Đã nói là mãi mãi không muốn nhìn lại hắn nữa, vậy mà còn đưa tôi cái này.
Tôi gạt tay Hoắc Vô Ảnh sang một bên rồi nói: “Mang đi đi, ta không cần.” Nói xong, nước mắt tôi không ngừng tuôn trào khỏi mí mắt.
“Ngài ấy nói con hồ điệp ở đuôi chiếc trâm này được làm từ đá cầu vồng, tục gọi là lệ tình nhân, và lúc này, nàng cũng đang rơi lệ vì tình nhân, rất thích hợp đó.” Hoắc Vô Ảnh nói.
“Ngươi đang ăn nói lung tung gì thế hả? Thế nào gọi là rơi lệ vì tình nhân? Ta không hề. Ta cũng không thèm rơi lệ vì hắn. Còn lâu.” Tôi vừa bật khóc vừa thét lớn vào mặt Hoắc Vô Ảnh.
“Thật không?” Hắn tiến sát lại chỗ tôi, hai tay nắm chặt đôi vai, ép sát mặt lại gần, hơi thở ấm nóng phả trên mặt tôi. “Vậy thì thử xem.”
Nói xong, đôi môi của của hắn liền đặt lên môi tôi, theo bản năng, tôi định phản kháng, suy nghĩ rồi lại từ bỏ.
Một giây, hai giây, ba giây...
Một phút, hai phút...
Cuối cùng, hắn vẫn là người không nhẫn nhịn nổi, phải rời đôi môi của tôi trước, sau đó chán nản lên tiếng: “Băng giá, vô tình, nàng đã đả kích khiến người đàn ông mất hết cả lòng tự tôn đấy. Ngài ấy đã nói sai rồi, không phải nàng không hiểu, mà là nàng rất hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, trái tim của nàng đã sớm trao gửi cho ngài ấy rồi.”
“Hu hu hu...” Tôi ôm hai gối, bật khóc thành tiếng.
Vào khoảnh khắc Hoắc Vô Ảnh đặt nụ hôn lên môi, vốn dĩ tôi định từ chối, thế nhưng tôi không hề, bởi vì tôi muốn biết, nụ hôn của Dạ Tầm Hoan với của người đàn ông khác có gì khác biệt? Mãi cho tới khi Hoắc Vô Ảnh từ bỏ chiếc hôn, tôi mới biết rằng điểm bất đồng ở đây là gì. Nụ hôn của Dạ Tầm Hoan có thể khiến tôi tan chảy mà không hề hay biết, nụ hôn của hắn có thể khiến tôi đáp lại theo bản năng, nụ hôn của hắn có thể gọi tỉnh phần linh hồn đã ngủ yên bấy lâu nay trong tôi, nụ hôn của hắn có thể khơi dậy những tình cảm mãnh liệt tưởng chừng đã bị hủy diệt từ lâu...
Còn khi Hoắc Vô Ảnh hôn tôi, hai mắt của tôi từ đầu đến cuối đều mở trừng trừng, trong đầu không ngừng đếm từng giây từng phút, không có cảm xúc, không hề say đắm, không hề không thể hít thở được, điều duy nhất chính là cái lưỡi của hắn trước sau chẳng thể nào vượt qua được hàm răng của tôi. dien.danlequydon
Năm năm rồi, trong năm năm nay, tôi sống chẳng khác nào cái xác không hồn, chẳng có chuyện gì có thể thu hút được hứng thú của tôi. Thế nhưng giờ đây, trong vô thức, hắn chẳng khác nào một con gián khiến người ta căm ghét, ngàn năm không chết, dù thế nào cũng không gạt tay ra được, lại cưỡng ép bá chiếm cả trái tim tôi, khiến tôi gần như phát điên.
Bỗng nhiên Tần Thao dừng tiếng đàn lại, nũng nịu lên tiếng: “Ân đại ca, Tần Thao muốn tặng cho huynh một điệu nhảy, huynh đích thân diễn tấu có được không?”
Thu ánh mắt lại trước phong cảnh tựa tranh vẽ trên hồ Hoa Thần, tôi bất giác cau mày, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt. Họ đang làm gì chứ? Muốn tình chàng ý thiếp thì cũng nên làm ở chốn riêng tư mới phải? Ngay trước mặt mọi người, cứ hành động tình tứ thế này thực sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn, phát ớn.
Tôi đứng bật dậy, định đi ra bên ngoài để hưởng chút không khí trong lành, tránh ở đây nhìn nghe những câu chuyện chướng tai gai mắt.
Cùng lúc đó, Dạ Tầm Hoan cũng lên tiếng đáp lại.
“Tần cô nương, xin thứ cho Ân mỗ học nghệ có hạn, có điều...” Hắn dừng lại đôi chút rồi quay về phía tôi rồi nói: “Tài nghệ đánh đàn của tiểu muội ta lại vô cùng tài giỏi, tại sao không nhờ tiểu muội đàn cho cô nương một khúc?”
“Nàng ấy?” Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Sao chứ? Lẽ nào trông tôi không giống như một cao nhân biết đánh đàn sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi, trước đó còn giả tưởng khuôn mặt hắn thành mặt của Tầm, thì ra tôi thực sự đã nằm mơ giữa ban ngày. Hắn ta đáng ghét biết bao, biết rõ tôi đang bị thương ở tay, vậy mà còn bảo tôi đánh đàn, hơn nữa lại còn đánh đàn cho người phụ nữ kia.
Hắn đang định làm gì chứ? Cái tên đàn ông đáng chết này! dien_dan_lequydon
Dạ Tầm Hoan nhìn Tần Thao mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì xin làm phiền Tầm phu nhân.” Người phụ nữ kia cố tình nhấn mạnh vào ba chữ ‘Tầm phu nhân’.
Tôi liếc mắt về phía khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thao, lạnh lùng nói: “Cô muốn ta tấu đàn cho mình sao? Được! Vậy thì cô hãy nghe cho kĩ đấy, cố gắng mà theo kịp tiết tấu của ta.”
Tôi lại liếc mắt về phía Dạ Tầm Hoan, nhìn hắn chằm chằm, sau đó rút cây trâm bạc hồ điệp ‘Giọt lệ tình nhân’ kia xuống, cứa mạnh lên dây đàn, chỉ nghe ‘bức bức’, hai dây đàn bị đứt, cây trâm cũng theo đó mà cắm sâu vào thân đàn. Âm thanh chấn động lòng người này khiến cho những người có mặt tại đây mặt mày trắng bệch, ngơ ngác, chết lặng, ngay cả hai hầu nữ đứng im lặng cạnh bên nãy giờ cũng đưa tay lên bịt tai lại.
Dư âm còn chưa dứt thì người phụ nữa kia đã định thần lại, lớn tiếng hỏi: “Cô, cô đúng là ăn hiếp người quá đáng. Không muốn diễn tấu cho ta múa thì thôi, tại sao còn hủy cây đàn của ta nữa?”
“Kinh hồn?” Hoắc Vô Ảnh nhìn tôi rồi dịu dàng lên tiếng.
Không nói bất cứ lời nào, tôi phẫn nộ quay đầu đi ra bên ngoài, Hoắc Vô Ảnh lo lắng chặn tôi lại: “Lạc Lạc.”
“Tránh ra.” Tôi trợn mắt lườm rồi đẩy hắn ra, nhanh chóng ra ngoài, thét lớn cùng với người thuyền phu đang đứng ở đuôi thuyền: “Thuyền gia, làm phiền đưa ta vào bên bờ.”
“Lạc!” Dạ Tầm Hoan liền đuổi ra ngoài.
“Ngươi mau cút đi cho ta.” Tôi đứng ở đuôi thuyền thét lớn tiếng: “Thuyền gia, mau cho ta lên bờ.”
Hắn xông lại gần tóm chặt lấy tôi, ôm lấy bờ vai của tôi rồi lại nói: “Lạc, ta...”
Hắn còn chưa kịp nói hết, tôi đã ra sức vùng vẫy, nắm chặt bàn tay lại, đấm mạnh vào phần ngực rắn chắc của hắn, hắn loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, tôi liền tiến gần về phía đuôi thuyền hơn trước rồi hét lớn: “Cút đi! Ngươi là đồ khốn khiếp, đừng có chạm vào người ta. Ngươi còn bước lại đây ta sẽ đánh chết ngươi. Ngươi mau cút sang một bên cho ta. Dạ Tầm Hoan, ngươi là tên khốn khiếp, người phụ nữ đó muốn đi thuyền, ngươi kéo ta theo tới đây làm cái gì? Cô ta muốn nhảy múa thì liên quan gì đến ta? Cô ta muốn nhảy cho ngươi xem, tại sao ta lại phải đánh đàn? Cô ta là cái gì chứ? Không có ai đánh đàn thì cút về nhà mà nhảy ấy. Ngươi rõ ràng biết rằng tay ta đang bị thương lại còn bắt ta phải đánh đàn hầu người phụ nữ đó nhảy múa? Ngay cả khúc “Kinh hồn” cũng không biết, còn ở đó mà giả vờ thanh cao! Ngươi đừng có lại gần đây.”
“Lạc, lẽ nào đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu rõ trái tim của mình sao?” Dạ Tầm Hoan kích động lên tiếng.
“Đừng gọi ta là Lạc, ngươi không đủ tư cách! Trái tim? Ta mà động lòng trước ngươi sao? Ta mà thèm ghen tuông vì ngươi sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa. Ngươi cho rằng mình đang định làm gì, ta còn không biết sao? Ngươi cho rằng ngươi tìm người phụ nữ đó đến thì có thể chọc tức được ta sao? Muốn do thám ta hả? Ta dùng chiêu đó với Lệ Mông, bây giờ ngươi lại định dùng với ta chắc? Muốn kết quả thế nào hả? Thật đúng là nực cười! Ta nói cho ngươi biết, lòng đố kị của ta đã dùng hết vào sáu năm trước rồi. Người của Hái Hoa cung các người đúng là giỏi quá, biết dịch dung, khuôn mặt là giả, cái tên là giả, tất cả những thứ ngươi thể hiện ra đều là giả, lại còn mong người khác đem chân tâm ra đánh đổi sao? Bây giờ người ta căm ghét nhất chính là ngươi, người ta không muốn nhìn thấy nhất cũng là ngươi. Trọn đời trọn kiếp này, ta với ngươi cũng như dây đàn kia. Dạ Tầm Hoan, ngươi nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tốt nhất ngươi đừng có xuất hiện ở trước mặt ta nữa. Nếu không, gặp lần nào ta sẽ chém lần đó đấy.”
Phẫn nộ khiến tôi mất hết lí trí, cả người tôi bị bao quanh bởi một dòng khí lưu, thuyền gia đứng gần đó không chịu nổi luồng khí lưu này, thét lên thảm thiết rồi ngã xuống hồ, cũng chính luồng khí lưu đó ép hắn không tiến lại gần chỗ tôi được.
Sắc mặt của hắn biến đổi, lo lắng vạn phần, chỉ đành dịu dàng lên tiếng: “Lạc, bình tĩnh lại đi, bây giờ nàng vẫn còn chưa biết cách khống chế luồng nội lực trong người, làm như vậy chỉ tổn hại đến bản thân nàng thôi. Mọi chuyện đều không giống như nàng vẫn nghĩ đâu, ta sẽ trả lại nàng cây trâm, chỉ cần nàng lại gần đây, ta sẽ nói hết cho nàng nghe. Hãy bình tĩnh lại, thu lại nội lực của mình, lại đây, được không hả?”
Nhìn thấy cây trâm được lấy ra từ trong người hắn, tôi bất giác cảm thấy áy náy, bao nhiêu ngày nay, tôi đã quên bẵng mất nó, đó là thứ đồ duy nhất mà Tầm để lại cho tôi, tại sao tôi lại có thể quên được chàng chứ? Tiểu Song - dien.dan.le.quy.don
Từ từ, tôi bình tĩnh lại, luồng khí lưu cũng quanh cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, tôi vừa định bước đến lấy lại cây trâm, một vật gì đó văng trúng vào đầu gối bên trái của tôi, nỗi đau xuyên thấu tim khiến tôi mất đi trọng tâm, ngã xuống dưới hồ.
“Á...”
“Cây trâm... cây trâm của ta... Thượng Quan...” Tôi bật dậy đầy kinh hoàng, lại là nằm trên giường.
Không nằm trên giường thì còn nằm ở đâu nữa? Lẽ nào ở nhà xác sao?
“Lạc Lạc, nàng tỉnh rồi sao?” Hoắc Vô Ảnh lên tiếng.
Hắn đỡ tôi ngồi dậy, tôi cúi đầu xuống nhìn, y phục trên người đã được ai đó thay cho.
Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc rồi nói: “Cái đó, y phục không phải do ta thay đâu, là ta đã tìm người chủ khách điếm nhờ thay hộ cho nàng, đó là phụ nữ. Còn nữa, ngân phiếu và khế ước thuê đất của nàng đều được giữ gìn rất tốt, ta không hề động tới.”
Ai thay y phục cho ta thì có quan hệ gì đâu chứ?
Nhận lấy chiếc túi da cừu, tôi khẽ nhích người sang, cơn đau truyền lên từ đầu gối trái khiến tôi nhớ lại lần đi thuyền không vui vẻ đó. Tôi cuộn váy lên, phần đầu gối vẫn còn sưng tấy, người phụ nữ đáng chết kia không ngờ lại ám toán tôi.
Kể từ sau khi gặp phải tên khốn đó, tôi lúc nào cũng xui tận mạng, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát rồi, vĩnh viễn không cần nhìn thấy hắn nữa.
“Cái này, là ngài ấy bảo ta giao lại cho nàng.” Hoắc Vô Ảnh lên tiếng.
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cây trâm hồ điệp có tên Giọt lệ tình nhân trong tay Hoắc Vô Ảnh.
Tại sao lại là cây trâm này? Đáng lẽ hắn phải trả lại tôi cây trâm vàng của tôi trước kia mới phải, sao lại đưa tôi cây này? Tại sao chứ? Đã nói là mãi mãi không muốn nhìn lại hắn nữa, vậy mà còn đưa tôi cái này.
Tôi gạt tay Hoắc Vô Ảnh sang một bên rồi nói: “Mang đi đi, ta không cần.” Nói xong, nước mắt tôi không ngừng tuôn trào khỏi mí mắt.
“Ngài ấy nói con hồ điệp ở đuôi chiếc trâm này được làm từ đá cầu vồng, tục gọi là lệ tình nhân, và lúc này, nàng cũng đang rơi lệ vì tình nhân, rất thích hợp đó.” Hoắc Vô Ảnh nói.
“Ngươi đang ăn nói lung tung gì thế hả? Thế nào gọi là rơi lệ vì tình nhân? Ta không hề. Ta cũng không thèm rơi lệ vì hắn. Còn lâu.” Tôi vừa bật khóc vừa thét lớn vào mặt Hoắc Vô Ảnh.
“Thật không?” Hắn tiến sát lại chỗ tôi, hai tay nắm chặt đôi vai, ép sát mặt lại gần, hơi thở ấm nóng phả trên mặt tôi. “Vậy thì thử xem.”
Nói xong, đôi môi của của hắn liền đặt lên môi tôi, theo bản năng, tôi định phản kháng, suy nghĩ rồi lại từ bỏ.
Một giây, hai giây, ba giây...
Một phút, hai phút...
Cuối cùng, hắn vẫn là người không nhẫn nhịn nổi, phải rời đôi môi của tôi trước, sau đó chán nản lên tiếng: “Băng giá, vô tình, nàng đã đả kích khiến người đàn ông mất hết cả lòng tự tôn đấy. Ngài ấy đã nói sai rồi, không phải nàng không hiểu, mà là nàng rất hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, trái tim của nàng đã sớm trao gửi cho ngài ấy rồi.”
“Hu hu hu...” Tôi ôm hai gối, bật khóc thành tiếng.
Vào khoảnh khắc Hoắc Vô Ảnh đặt nụ hôn lên môi, vốn dĩ tôi định từ chối, thế nhưng tôi không hề, bởi vì tôi muốn biết, nụ hôn của Dạ Tầm Hoan với của người đàn ông khác có gì khác biệt? Mãi cho tới khi Hoắc Vô Ảnh từ bỏ chiếc hôn, tôi mới biết rằng điểm bất đồng ở đây là gì. Nụ hôn của Dạ Tầm Hoan có thể khiến tôi tan chảy mà không hề hay biết, nụ hôn của hắn có thể khiến tôi đáp lại theo bản năng, nụ hôn của hắn có thể gọi tỉnh phần linh hồn đã ngủ yên bấy lâu nay trong tôi, nụ hôn của hắn có thể khơi dậy những tình cảm mãnh liệt tưởng chừng đã bị hủy diệt từ lâu...
Còn khi Hoắc Vô Ảnh hôn tôi, hai mắt của tôi từ đầu đến cuối đều mở trừng trừng, trong đầu không ngừng đếm từng giây từng phút, không có cảm xúc, không hề say đắm, không hề không thể hít thở được, điều duy nhất chính là cái lưỡi của hắn trước sau chẳng thể nào vượt qua được hàm răng của tôi. dien.danlequydon
Năm năm rồi, trong năm năm nay, tôi sống chẳng khác nào cái xác không hồn, chẳng có chuyện gì có thể thu hút được hứng thú của tôi. Thế nhưng giờ đây, trong vô thức, hắn chẳng khác nào một con gián khiến người ta căm ghét, ngàn năm không chết, dù thế nào cũng không gạt tay ra được, lại cưỡng ép bá chiếm cả trái tim tôi, khiến tôi gần như phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.