Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 128: Quyết liệt

Hoa Thanh Thần

25/11/2017

Sáng sớm hôm sau, tôi mở mắt đầy khó khăn trong cơn đau đầu đáng sợ. Tôi đã ngủ trên giường từ khi nào? Đầu đau như búa bổ, tôi thề rằng từ nay về sau không bao giờ uống rượu, dù chỉ một giọt.

Bên cạnh giường có một bóng người, tôi đưa tay dụi mắt, định thần nhìn kĩ, thì ra là người đàn ông đi khuất xác cả buổi tối hôm qua.

“Tỉnh rồi sao?” Hắn đỡ tôi ngồi dậy, cho tôi uống một viên đan dược.

“Lại là thứ gì thế hả? Tại sao lúc nào cũng nhét bừa bãi, tùy tiện vào miệng ta?” Tôi vừa định nhổ ra thì cảm giác thứ thuốc đó đã ngấm vào trong miệng, tôi liền dùng tay móc ra mà chẳng thể nào móc nổi.

Hắn than một tiếng, cầm tay tôi rồi nói: “Nàng đừng có móc nữa, đây là thuốc giã rượu, có thể giảm bớt cơn đau đầu của nàng, cho vào miệng là tan hết luôn.”

“Hải vương kim tôn[1]?” Thì ra là thuốc giã rượu.

[1] Nhãn hiệu một loại thuốc giã rượu. Cập nhật nhanh tại dien~dan_le_quy_don

Hắn nghi hoặc hỏi lại: “Hải vương kim tôn? Đó là thứ gì? Là tượng phật sao?”

“Đúng là ông nói gà bà nói vịt.” Tôi bật cười lên tiếng.

Hắn lại không nghĩ vậy, khẽ ‘hừm’ một tiếng, hai tay nhẹ day trên huyệt thái dương của tôi.

Ừm! Rất dễ chịu, tôi nhắm mắt lại, bình thản tận hưởng.

Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói mang ý trách móc của hắn vang bên tai: “Lạc, sau này đừng có tùy tiện uống rượu cùng với người không quen biết.”

Tôi mở to mắt ra ngay tức khắc, đập mạnh vào bàn tay của hắn rồi cười nhạt nói: “Nực cười! Ta uống rượu cùng ai thì có liên quan gì đến ngươi chứ? Ngươi là cái gì của ta? Biểu ca?”

Sau khi nghe thấy câu nói của tôi, khuôn mặt nghiêm trang, đanh thép của hắn liền thay đổi, nhanh chóng mỉm cười, lại còn nói một câu sến súa khiến người ta nghe mà nổi da gà toàn thân: “Ừm! Muội muội tốt, vậy mau để biểu ca xem ngón tay có còn sưng hay không?” Nói xong, hắn liền nắm lấy bàn tay phải của tôi, ngắm nghía kĩ càng.

Sao hắn lại biết ngón tay của tôi bị sưng tấy? Sau đó, lại thấy hắn lấy một hộp thuốc từ trong người, mở nắp rồi bôi lên ngón tay của tôi, mùi hương thanh đạm thoang thoảngbên mũi. Hắn cúi đầu xuống, dường như đang tự lẩm bẩm một mình mà cũng như đang nói cho tôi nghe: “Tối qua đã bôi một lần rồi, hôm nay phải bôi thêm hai lần nữa, ngày mai chắc chắn sẽ trở lại như thường, vừa trắng vừa mịn.”

Vừa trắng vừa mịn? Tôi nhổ vào!

“Đa tạ Dạ đại hiệp hậu ái, à, đúng rồi, nên gọi ngài là Ân đại hiệp mới đúng. Ta chỉ là một người thô lỗ, da dày thịt cứng, không cần phải dùng những loại thuốc quý giá này đâu. Ngài cứ giữ lại tự mình dùng dần đi.” Tôi định rút tay lại, nhưng hắn nắm quá chặt, tôi đành phải cúi thấp đầu xuống không nhìn hắn nữa.



Hắn đưa tay nâng cằm tôi lên, ép tôi phải nhìn vào hắn rồi mỉm cười nói: “Nàng vẫn còn tức giận sao? Cuối cùng cũng biết ghen tuông rồi?”

Nghe thấy câu này, tôi chẳng khác nào con nhím xù gai, bật mạnh người dậy, đẩy hắn ra rồi hét lớn: “Đi gặp quỷ đi.”

Tôi nhảy xuống khỏi giường, rửa ráy qua loa, tiếp đó liền thu dọn tay nải, chuẩn bị thuê một cỗ xe ngựa bỏ đi.

Hắn vốn ban đầu chỉ lặng lẽ đứng nhìn, bỗng nhiên, lại ngăn đôi tay bận rộn của tôi rồi nói: “Nàng định đi luôn sao?”

Tôi dừng lại, ngước mắt lườm hắn rồi nói: “Lạc Bảo ta là người làm ăn, làm bất cứ chuyện gì cũng để tâm đến thời gian, thời gian là tiền bạc, tiền bạc là sinh mạng, lãng phí thời gian là lãng phí tiền bạc, lãng phí tiền bạc là lãng phí sinh mạng. Ân đại hiệp, ngài quý nhân nhiều việc, còn ta lại không muốn lãng phí tiền bạc và sinh mạng, cho nên... chúng ta từ biệt tại đây đi.”

Hắn mặt mày nghiêm nghị, ấn mạnh vào chiếc tay nải trên tay tôi, không để tôi động đậy.

Khó khăn lắm mới rút hai tay lại, tôi phủi tay rồi nói: “Chẳng qua chỉ là vài bộ y phục, nếu như ngươi thích, thì cứ giữ lại mà dùng.”

Dù gì, ngân phiếu cũng ở trong người cả rồi, y phục thì cùng lắm đến chỗ nào đó mua là được, bây giờ hai tay trống không, ngược lại càng cảm thấy thoải mái. Nghĩ vậy, tôi liền quay người bước ra cửa.

Vừa định mở cửa liền bị hắn chặn lại, hắn vừa định nói gì đó liền bị một người lạ mặt không mời mà tới cắt ngang.

Người lạ mặt đó nhiệt tình lên tiếng nói: “Lạc Lạc, cuối cùng nàng cũng tỉnh dậy rồi, ta đã đợi nàng lâu lắm rồi đó.”

Chết ngất! Người đàn ông này là ai chứ? Lại còn gọi tôi là Lạc Lạc nữa? Từ khi nào tôi lại trở nên nổi tiếng đến mức những người dân thường không quen biết cũng biết tên thế? Ấy, giọng nói của người này nghe rất quen tai.

Tôi sợ hãi lui về phía sau vài bước, vừa hay chạm phải cánh tay của Dạ Tầm Hoan, thét lên thoảng thốt: “Ngươi là ai hả? Gọi bừa bãi gì thế?”

Người đàn ông lạ mặt này lại than dài một tiếng rồi nói: “Lạc Lạc là ta đây, Hoắc Vô Ảnh mà.”

Hả! Mẹ kiếp, thì ra là con Dâm Hồ đó!

Tôi còn chưa kịp kháng nghị vấn đề bản quyền tên họ của mình, người đàn ông kia đã tức giận không nhịn nổi, thay tôi đưa lời kháng nghị: “Lạc cái gì mà Lạc, ai cho phép ngươi gọi linh tinh thế hả? Có phải vẫn còn chê tối qua đã cho người ăn quá ít không?”

Tối qua? Ăn quá ít? Vậy có nghĩa gì nhỉ?

Tôi liền ngăn người đàn ông đầu óc không tỉnh táo này lại, chặn hắn ở sau lưng mình, đứng thẳng người, điều chỉnh lại trái tim nhỏ bé mong manh của mình, sau đó nói với Hoắc Vô Ảnh: “Vừa sớm ngày ra, đầu ngươi bị cửa kẹp hả? Đương yên đương lành tự nhiên lại dịch dung làm gì? Xin ngươi hãy chỉnh lại tướng mạo như trước đó đi, có được không? Tìm ta có việc gì?” dien♦dan♠le◘quy○don



Hừm! Tên này chắc là óc trào não rồi, khuôn mặt đẹp trai như thế không dùng lại đổi thành khuôn mặt có giá trị khảo cổ vạn năm, trông còn khoa trương hơn khuôn mặt của Dạ Tầm Hoan, vừa sáng ngày ra đã giúp tôi tỉnh ngủ.

“Hả, Lạc Lạc, nàng quên rồi sao? Tối qua rõ ràng nàng đã hứa hôm nay sẽ cùng ta đi thuyền trên hồ Hoa Thần.” Hắn vừa mở miệng chẳng khác nào ném ra một quả lựu đạn.

“Đi thuyền?” Chết ngất mất thôi, tôi hứa với hắn khi nào? Phải chăng hôm qua uống nhiều rượu quá, gật đầu bừa bãi?

“Tối qua nàng đã uống rượu cùng hắn cả buổi tối, hôm nay lại còn muốn đi thuyền cùng hắn nữa sao?” Dạ Tầm Hoan vừa nhìn thấy hắn là mặt hầm hầm đầy sát khí, bây giờ nghe thấy hắn nói hẹn tôi đi thuyền, hoàn toàn điên loạn, tóm lấy cánh tay tôi rồi bực dọc gặng hỏi.

Tôi cảm thấy điên người, gạt bàn tay của hắn ra rồi quát: “Dạ Tầm Hoan, ngươi tự cho phép mình đi lăng nhăng còn ta thì không được phép chắc? Ngươi quản lí ta còn kinh khủng hơn cả mẫu thân ta rồi đấy.”

Hắn trân trân nhìn vào mặt tôi một hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười gian giảo rồi nói: “Được, nếu như nàng đã thích đi thuyền, vậy thì chúng ta cùng đi thôi, hai người một thuyền chi bằng bốn người cùng đi, đông người thì vui hơn.”

Tiếp đó, không để tôi kịp nói lời nào, hắn liền kéo tôi đi xuống dưới lầu.

Thực sự vô cùng kì lạ, tôi hoàn toàn không phản kháng gì cả, cứ để mặc hắn kéo đến thuyền bên hồ. Còn khi Hoắc Vô Ảnh xuất hiện lần nữa, lại thay khuôn mặt khác, khá giống với khuôn mặt thường ngày của hắn, thế nhưng cứ như thể đột nhiên phát tướng, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy có điều lạ lùng.

Trong thuyền, hai thị nữ tuổi tác khá lớn đang rót trà, sau khi làm xong, lặng lẽ đứng gọn một bên chờ lệnh. Tần Thao đang đánh đàn, tiếng nhạc đó với tôi mà nói chẳng khác nào ma âm xuyên nhĩ. Hôm nay, tuy rằng không ăn mặc hở hang, bạo dạn như hôm trước, nhưng phần áo phía dưới vẫn khá cởi mở, thậm chí có thể nhìn thấy khe giữa ngực, vết đỏ tấy hôm qua dường như đã biến mất rồi.

Tôi vẫn ngồi chỗ sát bên cạnh cửa sổ, Hoắc Vô Ảnh nói không sai chút nào, vào thời điểm này, tiết trời này, đích thực vô cùng thích hợp để đi thuyền trên hồ. Người ngồi gần cạnh tôi cũng là Hoắc Vô Ảnh, thi thoảng hắn lại lấy vài miếng hoa quả cho tôi ăn, tôi cảm thấy kinh hãi trước sự quan tâm bất ngờ này.

Ngoài việc thưởng thức phong cảnh ra, tôi không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra sau khi say rượu tối qua. Tối qua, dường như tôi đã nhìn thấy Tầm, là chàng đã bế tôi về phòng, lại còn ôm tôi ngủ suốt cả đêm. Thế nhưng, khuôn mặt của chàng dường như không giống với trước kia cho lắm, giữa hai đầu mày xuất hiện thêm nốt ruồi son, dưới mắt còn có thêm một con hồ điệp màu bạc to bằng móng tay, mái tóc cũng có màu bạc trắng.

Mái tóc màu bạc? Tôi quay đầu lại, liếc nhìn qua Dạ Tầm Hoan và Hoắc Vô Ảnh một lượt.

Không phải là Hoắc Vô Ảnh, con hồ điệp trên mặt hắn màu đen nhạt, chỉ có đôi cánh mới màu bạc, hơn nữa giọng nói của hắn cũng không giống. Tôi nhìn Dạ Tầm Hoan, tên khốn này là Dạ Sứ của Điệp cung nhưng trên mặt lại không có hồ điệp, đương nhiên là vì hắn đã dịch dung, mái tóc của hắn cũng màu trắng, giọng nói lại giống của chàng như vậy, hơn nữa thói quen lần mò vào phòng tôi, bá chiếm lấy giường của tôi, ngoại trừ hắn ra, hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác. Tiểu Song lequydon

Sau khi bóc tấm bì bên ngoài kia xuống, không hiểu là khuôn mặt thế nào?

Giả dụ bóc lớp bì bọc ngoài mặt hắn xuống, cho dù khuôn mặt đó giống hệt như Tầm, nhưng nếu nói hắn chính là Tầm, có đánh chết tôi cũng không tin được. Hắn ăn nói phóng đãng, tùy tiện như vậy, hành vi vừa hạ lưu lại vừa cợt nhả, lúc nào cũng thích cưỡng ép tôi. Tầm tuyệt đối không bao giờ như vậy, hắn không phải, hắn không phải...

Hãy nhìn hắn xem, đôi mắt của hắn đang nhìn ngắm thứ gì chứ, Tầm tuyệt đối không bao giờ hướng ánh nhìn của mình về phía phụ nữ khác quá hai giây, còn hắn thì sao, mắt lúc nào cũng dính lấy người phụ nữ kia.

Hừm! Khẳng định là hôm qua tôi đã uống quá nhiều rượu nên mới giả tưởng khuôn mặt như heo của hắn thành tướng mạo tuấn tú của Tầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook