Chương 168
Hoa Thanh Thần
29/11/2017
Phượng Thiên Ngâm?
Đây chính là di ngôn của Phượng Thiên Ngâm? Không ngờ người lại dùng Âm
ba công, để lại những lời nói sau cùng trên tấm gương đồng này.
Tại sao người lại nói mình đã chờ đợi Hạ Trọng Đường rất lâu nhưng Hạ Trọng Đường lại không tìm được? Như vậy nghĩa là gì? Người để lại cho Hạ Trọng Đường miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng, rốt cuộc là có ý định gì?
Tôi mở thạch môn định xông ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Phượng Bách Cốc đứng ngay ngoài, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy. Tôi nắm chặt hai tay lại, cho dù lòng bàn tay truyền lại cơn đau dữ dội, nhói tận vào tim, nhưng chẳng còn gì quan trọng hơn việc rời khỏi nơi này.
“Có phải chỉ cần chàng cầm theo miếng Huyết Phượng Hoàng tìm tới đây thì ta có thể rời khỏi, vĩnh viễn không cần phải quay lại đây nữa?” Giọng nói của tôi có phần lạc đi.
Hắn không nói gì, chỉ lặng người nhìn tôi.
“Không nói gì? Vậy nghĩa là ta đã nói đúng?” Tôi truy hỏi.
“Nàng đã suy nghĩ kĩ chuyện lúc nãy chưa?” Hắn không đáp, ngược lại truy hỏi chuyện bên hồ khi nãy.
“Ngươi hãy thề trước tính mạng, thân phận tộc trưởng và dòng máu Phượng Hoàng trong người mình rằng chỉ cần chàng mang theo miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng tìm tới đây, ngươi sẽ thả chúng ta đi.” Tôi kiên quyết lên tiếng.
“Đầu tháng sau, thế nào hả?” Đôi mắt đen huyền nhìn tôi không hề có bất cứ biến đổi dị thường gì cả.
“Ta muốn ngươi thề trước tính mạng, thân phận tộc trưởng và dòng máu Phượng Hoàng trong người mình rằng, đời đời kiếp kiếp, người họ Phượng mãi mãi không bao giờ được đến gần chúng ta, cả người nhà chúng ta, mãi mãi không bao giờ được bắt chúng ta quay lại đây nữa.” Tôi vẫn không chịu lùi bước.
“Ba ngày sau hoàn hôn.” Năm chữ đơn giản này bày tỏ rõ ràng đáp án của hắn.
Máu trên tay đã cạn, lúc này chỉ còn lại chút đau đớn.
Hắn cầm bàn tay trái rớm máu của tôi lên, nắm lấy, dẫn tôi vào trong phòng, để tôi ngồi xuống, sau đó ra khỏi thạch thất. Không lâu sau, hắn quay lại, bê theo một chậu nước sạch đi vào, đặt xuống rồi dịu dàng lau sạch vết máu khô trên tay tôi. Tôi ngô nghê nhìn hắn rửa sạch vết thương, rồi đắp thuốc cho mình.
Hắn cũng là một con người đáng thương, Phượng Vũ Quân điên điên khùng khùng, cả tộc người đặt hết mọi gánh nặng tộc trưởng lên vai hắn. Hắn không muốn cuộc đời bị trói buộc như vậy, cũng đã chạy trốn, thậm chí còn phong ấn phần kí ức trước kia của mình lại, tất cả vì muốn rời khỏi huyệt mộ người sống này. Chỉ đáng tiếc thời gian đó kéo dài không đến một năm, hắn đã bị tứ thúc cùng cửu thúc tìm về. Nếu như không phải lần đó bất ngờ gặp mặt hắn tại tửu lầu, tứ thúc cũng cửu thúc cũng không nhận ra tôi, tôi cũng không bị bắt về đây.
Vận mệnh không ngừng xoay chuyển, cả tôi và hắn đều không thể trốn tránh được.
Tôi đã từng ảo tưởng có ngày nào đó mình có thể khoác lên người bộ áo cưới trắng của tân nương, được phụ thân dắt vào trong lễ đường, giao lại cho tân lang, hai người cùng nhau đi trên tấm thảm đỏ. Cho dù đã đến nơi này, tôi vẫn cứ mơ đến một ngày như vậy, có thể mặc áo tân nương đỏ thắm, cùng Tầm thực sự bái đường thành thân một lần.
Ngày hôm nay, tấm áo tân nương đỏ rực trên người tôi lại mặc vì người khác, hôn lễ thần thánh, thiêng liêng của tôi lại tiến hành vì muốn giữ được bình yên cho bản thân. Tôi đội trên đầu tấm khăn đỏ, lúc này đang ngồi trên chiếc giường được trang trí hoan hỉ, rực rỡ. Trong Hoàng lăng này có biết bao nhiêu kì trân dị bảo, khắp nơi đều có. dien.dan.le.quy.don
Tôi vén khăn trùm đầu, vứt xuống dưới chân, đưa chân bước đi, dẫm lên một cách mãn nguyện.
“Phu nhân, người… người… người làm vậy sẽ không cát tường, phải tránh điềm xui, mau đội lên đi.” Một bà mối đứng gần kinh ngạc, lắp bắp lên tiếng, vội vã nhặt tấm khăn trùm đầu, phủi bụi rồi định đội lên đầu tôi lần nữa.
Tôi đứng trước chiếc bàn bày đầy bánh hỉ, tay trái cầm bình rót trà, người kia còn chưa kịp đưa tay tới, tôi đã hất ra theo bản năng rồi quát: “Đi ra ngoài. Tất cả ra ngoài hết cho ta.”
“Việc này…”
Tôi ném chiếc li trong tay vào thạch môn trước mặt, nó nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn, nước trà vung vãi khắp nơi. Tôi lại thét lớn: “Cút, đừng để ta phải nói đến lần thứ ba.”
Mấy bà mối run rẩy, vội vã chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy họ biến mất ở ngoài cửa, chói mắt nhất chính là tấm thảm đỏ trải từ giường tôi ra đến tận ngoài đó. Nhìn vào căn phòng toàn màu đỏ, tôi tháo hết trâm cài trên đầu rồi ngồi ngây thần trên giường.
Ba ngày trước, không ngờ tôi lại đồng ý với hắn, vì muốn gạt bỏ kẻ điên cuồng Phượng Vũ Quân kia, tôi đã đồng ý lấy hắn. Đưa tay chống trán, tôi than thở, chẳng biết cách làm này của mình có đúng không nữa. Nếu như cả đời này Tầm chẳng thể tìm tới được nơi này, lẽ nào tôi thực sự phải làm vợ hắn cả đời, ở trong khu mộ người sống này suốt kiếp sao?
Bên tai lại truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tôi chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn liền thét lớn: “Ta đã nói là cút hết ra ngoài cho ta, đừng làm phiền ta, ai bảo các ngươi vào đây hả?”
“Nàng đã hứa với ta thế nào hả?” Người đến lên tiếng hỏi.
Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào giọng nói vang lên bên tai, trái tim cũng theo thế mà đập liên hồi, vô cùng căng thẳng. Chẳng thể che giấu nổi niềm vui sướng trong lòng, liền ngước mắt lên nhìn người đến, bắt gặp được đôi mắt đen huyền quen thuộc, khiến tôi khó lòng mở miệng nói gì, đôi môi không ngừng mấp máy, hốc mắt long lanh đầy lệ, khi nhìn thấy chàng, chẳng nhịn được nữa, tuôn trào như suối.
Tôi lau khô dòng lệ trên má, đứng dậy, nhìn chàng mỉm cười rồi nói: “Ta đã thất hứa. Có điều, sao chàng lại đáng ghét vô cùng, ta đã phải tìm chàng bao nhiêu năm, bao nhiêu lần rồi, lần này cũng đổi thành chàng đi tìm ta chứ?”
Chàng đã gầy đi rất nhiều, con người vốn ưa sạch sẽ không ngờ lại để phần cằm lún phún đầy râu, có điều chẳng hề ảnh hưởng chút nào đến tướng mạo của chàng. Điều khiến tôi kinh ngạc chính là mái tóc bạc chói mắt kia không còn nữa, thay vào đó là mái tóc đen nhánh của năm xưa, hình hồ điệp màu bạc dưới đôi mắt phải cũng đã biến mất, chàng giờ đã trở lại hoàn toàn như xưa.
Chàng không nói tiếng nào, xông lại gần chỗ tôi, việc đầu tiên làm chính là xé tan bộ y phục tân nương đỏ rực trên người tôi.
Tôi cảm thấy hoang mang, đưa tay che trước ngực ngăn cản chàng, sợ sệt lên tiếng: “Này này này… chàng chàng chàng… lúc này là lúc nào mà chàng còn định làm chuyện đó hả?”
Chàng lặng người đi, tay cũng dừng lại, sau đó khóe miệng nhoẻn lên, để lộ ra nụ cười xán lạn mà giễu cợt.
“Người mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó là nàng mới đúng?! Tiểu yêu tinh khiến cho người ta mê say mất trí.” Sau khi cốc nhẹ lên trán tôi, chàng liền gạt tay tôi ra rồi lên tiếng ra lệnh đầy bá đạo: “Ngoại trừ ta ra, không cho phép nàng mặc y phục tân nương vì ai khác, áo tang cũng vậy, cả đời này cũng chỉ được mặc cho một mình ta thôi.” Nói xong, chàng không nói thêm gì, xé bộ y phục trên người tôi xuống.
Hả, chàng đang ghen sao, tôi còn tưởng chàng định làm cái đó… Hầy, cứ gặp chàng là tôi lại như vậy, cả đầu lúc nào cũng trong trạng thái phấn khích, bản tính cũng trở nên ‘tà ác, đen tối’ hơn nhiều. Còn nữa, lại đưa tay cốc lên trán tôi, lẽ nào chàng đã nhớ lại toàn bộ chuyện trước kia rồi?
“Thượng Quan?” Tôi nhẹ nhàng lên tiếng gọi chàng.
“Hả?” Chàng đáp lại, hai tay vẫn không ngừng bận rộn.
“Chàng đã hồi phục kí ức rồi sao?” Tôi kích động nắm lấy bàn tay bận rộn của chàng rồi cất lời hỏi.
Chàng nhoẻn miệng, tặng tôi một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, rồi nói: “Ra khỏi nơi này rồi nói sau.”
Cởi y phục tân nương, trên người tôi chỉ còn bộ y phục màu trắng, để mặc chàng cầm tay kéo đi, hai người cùng nhau xông ra khỏi thạch thất. Vừa ra khỏi cửa tôi liền nhìn thấy hai bà mối đứng cạnh cửa đã bị chàng điểm huyệt, nhìn vào tường với đôi mắt kinh hãi. Lúc này, Phượng Bách Cốc cùng tất cả mọi người trong nhà họ Phượng đều đang nâng li chúc tụng, không chạy lúc này thì còn chờ đến lúc nào nữa?
“Đi thôi.” Tầm kéo tay tôi chạy sang một thông đạo khác.
Tôi ngây lặng người, kéo lấy chàng, lo lăng nói: “Này này, Dạ, còn đi vào bên trong sẽ lạc vào mê cung vạn trượng đó, nói không chừng là đường chết. Ngộ nhỡ chúng ta chạm nhầm cơ quan chết người nào đó rồi bị chôn sống thì chẳng phải là tốn công vô ích sao? Chúng ta cứ đi năm con đường quen thuộc đi, tuy rằng có khả năng gặp phải người họ Phượng, nhưng chỉ cần thận trọng chắc là không sao cả đâu. Hơn nữa, Phượng Bách Cốc cũng đã lấy tính mạng ra thề rằng, chỉ cần chàng mang theo miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng tìm được tới đây, hắn sẽ hai chúng ta đi, cho dù…”
“Cho nên, nàng đã đồng ý thành thân cùng hắn? Nếu như cả đời này ta không tìm được tới đây thì sao?” Giọng nói không mấy vui vẻ của chàng vang vang bên tai tôi.
Vì đứng quay lưng lại với ánh nến, nên tôi chẳng thể nhận định được nét mặt của chàng lúc này có khó coi hay không, đành bất lực lên tiếng: “Đây… chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi, ngày nào ta cũng vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để trốn thoát.”
Chàng than dài một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, lấy ra một ống đánh lửa, kiên quyết đưa tôi vào trong thông đạo sâu xa khó lường kia. Hầy, thôi bỏ đi, cùng lắm thì cả hai sẽ bị chôn sống ở đây, chết vì độc khí hoặc giả vạn tiễn xuyên tâm.
Tôi vội vã đi theo phía sau Tầm, khi đi hết con đường thứ sáu, đến cuối con đường, dưới ánh lửa, tôi liền nhìn thấy phía trước chẳng còn đường đi tiếp nữa, nhưng lại có một đài đá nhô ra rõ rệt trên tường, trên đó còn đặt một chiếc bình đá.
Tầm tiến lên trước, gắng sức xoay chiếc bình đá đó, sau đó ôm lấy tôi rồi nói: “Ôm chặt ta, đứng cho vững.”
Đột nhiên, mặt đất bên dưới rung chuyển, chẳng khác nào đang bị động đất. Nếu như tôi không ôm chặt lấy Tầm, đoán chắc đã chết ngất vì hoảng sợ. Dần dần, mặt đất lộ ra một cái động, lại một thông đạo sâu không thấy đáy. Tôi đang nhìn Tầm đầy kinh ngạc, bỗng ầm một tiếng, thạch môn dày nặng ở con đường vừa bước tới ập xuống, điều này cũng có nghĩa chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi xuống thông đạo kia.
Tôi kinh ngạc, tại sao Tầm lại biết ngoài năm con đường kia vẫn còn con đường thứ sáu mà tất cả mọi người đều không biết.
“Một lúc nữa, chúng ta sẽ phải đi qua một đầm nước sâu, nàng có thể chịu đựng nổi không?” Tầm cau mày hỏi tôi.
Tôi vừa nghe thấy yêu cầu này liền cảm thấy căng thẳng, lắp bắp đáp lại: “Qua… qua đầm nước sâu? Chàng… chàng cũng biết ta là một con vịt cạn mà, ta… ta không ổn đâu.”
“Vậy thì phải làm sao đây? Đường phía sau đã bị cắt rồi, chẳng lẽ nàng muốn ở trong này cả đời sao?” Tầm nhướng cao đôi mày, mặt mày vô lại đưa lời chọc ghẹo tôi: “À, không biết trong rừng trúc là ai đã từng nói cho dù lên trời xuống đất cũng sẽ đi theo ta bằng được?”
“Ta… ta đã nói là lên trời xuống đất chứ không phải phải là xuống nước.”
“Đi thôi.” Chàng mỉm cười, kéo tôi đi sâu vào trong thông đạo dưới đất.
Nghe thấy tiếng nước chảy càng lúc càng rõ rệt hơn, tôi lắp bắp đưa lời nhắc nhở: “Ta… cùng lắm cũng chỉ có thể nhịn thở được ba mươi giây thôi, quá thời gian đó, chàng… chàng nhất định phải đưa ta lên khỏi mặt nước đó.”
Tầm nhướng mày, không hiểu ra ý tôi muốn nói, tôi mím môi sau đó giải thích: “Chính là ba mươi lần hôn nhẹ liên tục đó.”
Chàng bật cười không nói gì, bế bổng tôi rồi từ từ đi vào trong con đầm đã nói trước đó.
Khi cả người chìm trong làn nước lạnh giá, tôi liền cảm thấy áp lực ùa tới từ khắp nơi, bao vây lấy tôi, chẳng thể tìm nổi trọng tâm, trong lòng trào dâng sợ hãi, tay chân không biết phải động đậy ra sao. Hai mắt nhắm chặt không dám mở ra, nín thở, làm theo cách Tầm vẫn nói, cố gắng để cơ thể nổi trôi trong nước là được.
Tầm kéo theo cơ thể tôi nỗ lực bơi về phía trước, tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, thực sự muốn há miệng hít thở, thế nhưng lại không thể được. Tôi thực sự không chịu nổi nữa, liên tục lắc đầu trong nước, mãi cho tới khi trên môi xuất hiện một đôi môi ấm áp khác, cho tôi cảm giác bình an, tâm trạng căng thẳng, hoảng hốt khi nãy dần dần biến mất. Thế nhưng cảm giác thiếu dưỡng khí vẫn khiến cơ thể cùng trí óc tôi mệt mỏi, chẳng thể chịu đựng được thêm nữa, tôi liền ngất đi. Tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc đã trôi nổi trong nước bao lâu mới đến được bờ.
Dần dần, bên tai tôi vang lên rất nhiều tạp âm, luôn cảm thấy có ai đó đang quan sát tôi từ chỗ nào đó, tạo nên cảm giác bất an, lo lắng. Tôi từ từ mở mắt ra, ngước mắt nhìn bầu trời đã tờ mờ sáng.
Đây là nơi nào? Chúng tôi đã ra khỏi con đầm lạnh giá đó rồi sao? Tầm đâu rồi? Chàng đang ở đâu?
Tại sao người lại nói mình đã chờ đợi Hạ Trọng Đường rất lâu nhưng Hạ Trọng Đường lại không tìm được? Như vậy nghĩa là gì? Người để lại cho Hạ Trọng Đường miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng, rốt cuộc là có ý định gì?
Tôi mở thạch môn định xông ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Phượng Bách Cốc đứng ngay ngoài, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy. Tôi nắm chặt hai tay lại, cho dù lòng bàn tay truyền lại cơn đau dữ dội, nhói tận vào tim, nhưng chẳng còn gì quan trọng hơn việc rời khỏi nơi này.
“Có phải chỉ cần chàng cầm theo miếng Huyết Phượng Hoàng tìm tới đây thì ta có thể rời khỏi, vĩnh viễn không cần phải quay lại đây nữa?” Giọng nói của tôi có phần lạc đi.
Hắn không nói gì, chỉ lặng người nhìn tôi.
“Không nói gì? Vậy nghĩa là ta đã nói đúng?” Tôi truy hỏi.
“Nàng đã suy nghĩ kĩ chuyện lúc nãy chưa?” Hắn không đáp, ngược lại truy hỏi chuyện bên hồ khi nãy.
“Ngươi hãy thề trước tính mạng, thân phận tộc trưởng và dòng máu Phượng Hoàng trong người mình rằng chỉ cần chàng mang theo miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng tìm tới đây, ngươi sẽ thả chúng ta đi.” Tôi kiên quyết lên tiếng.
“Đầu tháng sau, thế nào hả?” Đôi mắt đen huyền nhìn tôi không hề có bất cứ biến đổi dị thường gì cả.
“Ta muốn ngươi thề trước tính mạng, thân phận tộc trưởng và dòng máu Phượng Hoàng trong người mình rằng, đời đời kiếp kiếp, người họ Phượng mãi mãi không bao giờ được đến gần chúng ta, cả người nhà chúng ta, mãi mãi không bao giờ được bắt chúng ta quay lại đây nữa.” Tôi vẫn không chịu lùi bước.
“Ba ngày sau hoàn hôn.” Năm chữ đơn giản này bày tỏ rõ ràng đáp án của hắn.
Máu trên tay đã cạn, lúc này chỉ còn lại chút đau đớn.
Hắn cầm bàn tay trái rớm máu của tôi lên, nắm lấy, dẫn tôi vào trong phòng, để tôi ngồi xuống, sau đó ra khỏi thạch thất. Không lâu sau, hắn quay lại, bê theo một chậu nước sạch đi vào, đặt xuống rồi dịu dàng lau sạch vết máu khô trên tay tôi. Tôi ngô nghê nhìn hắn rửa sạch vết thương, rồi đắp thuốc cho mình.
Hắn cũng là một con người đáng thương, Phượng Vũ Quân điên điên khùng khùng, cả tộc người đặt hết mọi gánh nặng tộc trưởng lên vai hắn. Hắn không muốn cuộc đời bị trói buộc như vậy, cũng đã chạy trốn, thậm chí còn phong ấn phần kí ức trước kia của mình lại, tất cả vì muốn rời khỏi huyệt mộ người sống này. Chỉ đáng tiếc thời gian đó kéo dài không đến một năm, hắn đã bị tứ thúc cùng cửu thúc tìm về. Nếu như không phải lần đó bất ngờ gặp mặt hắn tại tửu lầu, tứ thúc cũng cửu thúc cũng không nhận ra tôi, tôi cũng không bị bắt về đây.
Vận mệnh không ngừng xoay chuyển, cả tôi và hắn đều không thể trốn tránh được.
Tôi đã từng ảo tưởng có ngày nào đó mình có thể khoác lên người bộ áo cưới trắng của tân nương, được phụ thân dắt vào trong lễ đường, giao lại cho tân lang, hai người cùng nhau đi trên tấm thảm đỏ. Cho dù đã đến nơi này, tôi vẫn cứ mơ đến một ngày như vậy, có thể mặc áo tân nương đỏ thắm, cùng Tầm thực sự bái đường thành thân một lần.
Ngày hôm nay, tấm áo tân nương đỏ rực trên người tôi lại mặc vì người khác, hôn lễ thần thánh, thiêng liêng của tôi lại tiến hành vì muốn giữ được bình yên cho bản thân. Tôi đội trên đầu tấm khăn đỏ, lúc này đang ngồi trên chiếc giường được trang trí hoan hỉ, rực rỡ. Trong Hoàng lăng này có biết bao nhiêu kì trân dị bảo, khắp nơi đều có. dien.dan.le.quy.don
Tôi vén khăn trùm đầu, vứt xuống dưới chân, đưa chân bước đi, dẫm lên một cách mãn nguyện.
“Phu nhân, người… người… người làm vậy sẽ không cát tường, phải tránh điềm xui, mau đội lên đi.” Một bà mối đứng gần kinh ngạc, lắp bắp lên tiếng, vội vã nhặt tấm khăn trùm đầu, phủi bụi rồi định đội lên đầu tôi lần nữa.
Tôi đứng trước chiếc bàn bày đầy bánh hỉ, tay trái cầm bình rót trà, người kia còn chưa kịp đưa tay tới, tôi đã hất ra theo bản năng rồi quát: “Đi ra ngoài. Tất cả ra ngoài hết cho ta.”
“Việc này…”
Tôi ném chiếc li trong tay vào thạch môn trước mặt, nó nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn, nước trà vung vãi khắp nơi. Tôi lại thét lớn: “Cút, đừng để ta phải nói đến lần thứ ba.”
Mấy bà mối run rẩy, vội vã chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy họ biến mất ở ngoài cửa, chói mắt nhất chính là tấm thảm đỏ trải từ giường tôi ra đến tận ngoài đó. Nhìn vào căn phòng toàn màu đỏ, tôi tháo hết trâm cài trên đầu rồi ngồi ngây thần trên giường.
Ba ngày trước, không ngờ tôi lại đồng ý với hắn, vì muốn gạt bỏ kẻ điên cuồng Phượng Vũ Quân kia, tôi đã đồng ý lấy hắn. Đưa tay chống trán, tôi than thở, chẳng biết cách làm này của mình có đúng không nữa. Nếu như cả đời này Tầm chẳng thể tìm tới được nơi này, lẽ nào tôi thực sự phải làm vợ hắn cả đời, ở trong khu mộ người sống này suốt kiếp sao?
Bên tai lại truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tôi chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn liền thét lớn: “Ta đã nói là cút hết ra ngoài cho ta, đừng làm phiền ta, ai bảo các ngươi vào đây hả?”
“Nàng đã hứa với ta thế nào hả?” Người đến lên tiếng hỏi.
Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào giọng nói vang lên bên tai, trái tim cũng theo thế mà đập liên hồi, vô cùng căng thẳng. Chẳng thể che giấu nổi niềm vui sướng trong lòng, liền ngước mắt lên nhìn người đến, bắt gặp được đôi mắt đen huyền quen thuộc, khiến tôi khó lòng mở miệng nói gì, đôi môi không ngừng mấp máy, hốc mắt long lanh đầy lệ, khi nhìn thấy chàng, chẳng nhịn được nữa, tuôn trào như suối.
Tôi lau khô dòng lệ trên má, đứng dậy, nhìn chàng mỉm cười rồi nói: “Ta đã thất hứa. Có điều, sao chàng lại đáng ghét vô cùng, ta đã phải tìm chàng bao nhiêu năm, bao nhiêu lần rồi, lần này cũng đổi thành chàng đi tìm ta chứ?”
Chàng đã gầy đi rất nhiều, con người vốn ưa sạch sẽ không ngờ lại để phần cằm lún phún đầy râu, có điều chẳng hề ảnh hưởng chút nào đến tướng mạo của chàng. Điều khiến tôi kinh ngạc chính là mái tóc bạc chói mắt kia không còn nữa, thay vào đó là mái tóc đen nhánh của năm xưa, hình hồ điệp màu bạc dưới đôi mắt phải cũng đã biến mất, chàng giờ đã trở lại hoàn toàn như xưa.
Chàng không nói tiếng nào, xông lại gần chỗ tôi, việc đầu tiên làm chính là xé tan bộ y phục tân nương đỏ rực trên người tôi.
Tôi cảm thấy hoang mang, đưa tay che trước ngực ngăn cản chàng, sợ sệt lên tiếng: “Này này này… chàng chàng chàng… lúc này là lúc nào mà chàng còn định làm chuyện đó hả?”
Chàng lặng người đi, tay cũng dừng lại, sau đó khóe miệng nhoẻn lên, để lộ ra nụ cười xán lạn mà giễu cợt.
“Người mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó là nàng mới đúng?! Tiểu yêu tinh khiến cho người ta mê say mất trí.” Sau khi cốc nhẹ lên trán tôi, chàng liền gạt tay tôi ra rồi lên tiếng ra lệnh đầy bá đạo: “Ngoại trừ ta ra, không cho phép nàng mặc y phục tân nương vì ai khác, áo tang cũng vậy, cả đời này cũng chỉ được mặc cho một mình ta thôi.” Nói xong, chàng không nói thêm gì, xé bộ y phục trên người tôi xuống.
Hả, chàng đang ghen sao, tôi còn tưởng chàng định làm cái đó… Hầy, cứ gặp chàng là tôi lại như vậy, cả đầu lúc nào cũng trong trạng thái phấn khích, bản tính cũng trở nên ‘tà ác, đen tối’ hơn nhiều. Còn nữa, lại đưa tay cốc lên trán tôi, lẽ nào chàng đã nhớ lại toàn bộ chuyện trước kia rồi?
“Thượng Quan?” Tôi nhẹ nhàng lên tiếng gọi chàng.
“Hả?” Chàng đáp lại, hai tay vẫn không ngừng bận rộn.
“Chàng đã hồi phục kí ức rồi sao?” Tôi kích động nắm lấy bàn tay bận rộn của chàng rồi cất lời hỏi.
Chàng nhoẻn miệng, tặng tôi một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, rồi nói: “Ra khỏi nơi này rồi nói sau.”
Cởi y phục tân nương, trên người tôi chỉ còn bộ y phục màu trắng, để mặc chàng cầm tay kéo đi, hai người cùng nhau xông ra khỏi thạch thất. Vừa ra khỏi cửa tôi liền nhìn thấy hai bà mối đứng cạnh cửa đã bị chàng điểm huyệt, nhìn vào tường với đôi mắt kinh hãi. Lúc này, Phượng Bách Cốc cùng tất cả mọi người trong nhà họ Phượng đều đang nâng li chúc tụng, không chạy lúc này thì còn chờ đến lúc nào nữa?
“Đi thôi.” Tầm kéo tay tôi chạy sang một thông đạo khác.
Tôi ngây lặng người, kéo lấy chàng, lo lăng nói: “Này này, Dạ, còn đi vào bên trong sẽ lạc vào mê cung vạn trượng đó, nói không chừng là đường chết. Ngộ nhỡ chúng ta chạm nhầm cơ quan chết người nào đó rồi bị chôn sống thì chẳng phải là tốn công vô ích sao? Chúng ta cứ đi năm con đường quen thuộc đi, tuy rằng có khả năng gặp phải người họ Phượng, nhưng chỉ cần thận trọng chắc là không sao cả đâu. Hơn nữa, Phượng Bách Cốc cũng đã lấy tính mạng ra thề rằng, chỉ cần chàng mang theo miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng tìm được tới đây, hắn sẽ hai chúng ta đi, cho dù…”
“Cho nên, nàng đã đồng ý thành thân cùng hắn? Nếu như cả đời này ta không tìm được tới đây thì sao?” Giọng nói không mấy vui vẻ của chàng vang vang bên tai tôi.
Vì đứng quay lưng lại với ánh nến, nên tôi chẳng thể nhận định được nét mặt của chàng lúc này có khó coi hay không, đành bất lực lên tiếng: “Đây… chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi, ngày nào ta cũng vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để trốn thoát.”
Chàng than dài một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, lấy ra một ống đánh lửa, kiên quyết đưa tôi vào trong thông đạo sâu xa khó lường kia. Hầy, thôi bỏ đi, cùng lắm thì cả hai sẽ bị chôn sống ở đây, chết vì độc khí hoặc giả vạn tiễn xuyên tâm.
Tôi vội vã đi theo phía sau Tầm, khi đi hết con đường thứ sáu, đến cuối con đường, dưới ánh lửa, tôi liền nhìn thấy phía trước chẳng còn đường đi tiếp nữa, nhưng lại có một đài đá nhô ra rõ rệt trên tường, trên đó còn đặt một chiếc bình đá.
Tầm tiến lên trước, gắng sức xoay chiếc bình đá đó, sau đó ôm lấy tôi rồi nói: “Ôm chặt ta, đứng cho vững.”
Đột nhiên, mặt đất bên dưới rung chuyển, chẳng khác nào đang bị động đất. Nếu như tôi không ôm chặt lấy Tầm, đoán chắc đã chết ngất vì hoảng sợ. Dần dần, mặt đất lộ ra một cái động, lại một thông đạo sâu không thấy đáy. Tôi đang nhìn Tầm đầy kinh ngạc, bỗng ầm một tiếng, thạch môn dày nặng ở con đường vừa bước tới ập xuống, điều này cũng có nghĩa chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi xuống thông đạo kia.
Tôi kinh ngạc, tại sao Tầm lại biết ngoài năm con đường kia vẫn còn con đường thứ sáu mà tất cả mọi người đều không biết.
“Một lúc nữa, chúng ta sẽ phải đi qua một đầm nước sâu, nàng có thể chịu đựng nổi không?” Tầm cau mày hỏi tôi.
Tôi vừa nghe thấy yêu cầu này liền cảm thấy căng thẳng, lắp bắp đáp lại: “Qua… qua đầm nước sâu? Chàng… chàng cũng biết ta là một con vịt cạn mà, ta… ta không ổn đâu.”
“Vậy thì phải làm sao đây? Đường phía sau đã bị cắt rồi, chẳng lẽ nàng muốn ở trong này cả đời sao?” Tầm nhướng cao đôi mày, mặt mày vô lại đưa lời chọc ghẹo tôi: “À, không biết trong rừng trúc là ai đã từng nói cho dù lên trời xuống đất cũng sẽ đi theo ta bằng được?”
“Ta… ta đã nói là lên trời xuống đất chứ không phải phải là xuống nước.”
“Đi thôi.” Chàng mỉm cười, kéo tôi đi sâu vào trong thông đạo dưới đất.
Nghe thấy tiếng nước chảy càng lúc càng rõ rệt hơn, tôi lắp bắp đưa lời nhắc nhở: “Ta… cùng lắm cũng chỉ có thể nhịn thở được ba mươi giây thôi, quá thời gian đó, chàng… chàng nhất định phải đưa ta lên khỏi mặt nước đó.”
Tầm nhướng mày, không hiểu ra ý tôi muốn nói, tôi mím môi sau đó giải thích: “Chính là ba mươi lần hôn nhẹ liên tục đó.”
Chàng bật cười không nói gì, bế bổng tôi rồi từ từ đi vào trong con đầm đã nói trước đó.
Khi cả người chìm trong làn nước lạnh giá, tôi liền cảm thấy áp lực ùa tới từ khắp nơi, bao vây lấy tôi, chẳng thể tìm nổi trọng tâm, trong lòng trào dâng sợ hãi, tay chân không biết phải động đậy ra sao. Hai mắt nhắm chặt không dám mở ra, nín thở, làm theo cách Tầm vẫn nói, cố gắng để cơ thể nổi trôi trong nước là được.
Tầm kéo theo cơ thể tôi nỗ lực bơi về phía trước, tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, thực sự muốn há miệng hít thở, thế nhưng lại không thể được. Tôi thực sự không chịu nổi nữa, liên tục lắc đầu trong nước, mãi cho tới khi trên môi xuất hiện một đôi môi ấm áp khác, cho tôi cảm giác bình an, tâm trạng căng thẳng, hoảng hốt khi nãy dần dần biến mất. Thế nhưng cảm giác thiếu dưỡng khí vẫn khiến cơ thể cùng trí óc tôi mệt mỏi, chẳng thể chịu đựng được thêm nữa, tôi liền ngất đi. Tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc đã trôi nổi trong nước bao lâu mới đến được bờ.
Dần dần, bên tai tôi vang lên rất nhiều tạp âm, luôn cảm thấy có ai đó đang quan sát tôi từ chỗ nào đó, tạo nên cảm giác bất an, lo lắng. Tôi từ từ mở mắt ra, ngước mắt nhìn bầu trời đã tờ mờ sáng.
Đây là nơi nào? Chúng tôi đã ra khỏi con đầm lạnh giá đó rồi sao? Tầm đâu rồi? Chàng đang ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.