Chương 38
Hoa Thanh Thần
12/11/2014
Trong cuộc trò chuyện
sau đó, tôi vô tình biết được cây Thượng huyền nguyệt lần trước của tôi
đúng là đã bị “ngũ mã phanh thây”, hi sinh một cách oanh liệt, thậm chí
còn được xung làm củi đốt cho nhà bếp Hạ phủ. May mà Hoàng đế gia gia đã ban cho tôi một chiếc khác tuyệt hơn, nếu không tôi thật muốn khóc mà
không còn nước mắt, oan uổng thấu trời.
Cả ngày hôm đó, tôi ở cạnh bầu bạn cùng Hạ Trọng Đường, buổi tối cũng không quay về Vương phủ. Khi quay lại phòng của Hạ Chi Lạc lần nữa, tôi đột nhiên nhớ đến bức họa mà mình vứt trong bình hoa lần trước. Tôi liền lấy ra ngắm nghía một hồi lâu.
Bản thân tôi cũng không hiểu tâm trạng lúc này của mình thế nào, lẽ nào là nhìn bức họa mà nhớ thương Thượng Quan Tầm? Tôi không sao phân biệt nổi đâu là tình cảm của Hạ Chi Lạc, đâu là tình cảm của Lạc Bảo nữa. Tôi cứ cảm thấy bản thân càng lúc càng biến thái, sắp hòa một thể với Hạ Chi Lạc rồi. Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình không hề xuyên không, cũng chẳng đầu thai nhầm mà vốn chính là Hạ Chi Lạc.
Sau khi ngắm, tôi bất ngờ đưa ra quyết định sẽ đem bức họa này về lưu giữ tại Vương phủ.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, sau khi dùng bữa sáng liền đi dạo quanh Hạ phủ một vòng, nhưng không hề gặp Hạ Trọng Đường. Trần thúc, quản gia trong nhà thấy tôi tìm phụ thân liền nói, ngài đã đi thượng triều, đến giờ vẫn chưa về, không biết có gặp phải chuyện gì phiền phức không nữa? Ban đầu tôi còn định đợi ngài hồi phủ, nói lời tạm biệt rồi mới đi, ai ngờ đợi tới tận giờ mùi mà vẫn chưa thấy ngài quay lại. Tôi đành từ bỏ ý định, quay về Vương phủ trước rồi tính sau. Trước khi đi, tôi dặn Trần thúc, nếu Hạ Trọng Đường quay về, nhất định phải chuyển lời giùm tôi, sau đó mới lên kiệu về Thụy vương phủ.
Đường phố chốn kinh thành vô cùng nhộn nhịp, phồn hoa, tôi vừa đi vừa ngắm, bất giác đi đến trước Nhất Phẩm Trà Lâu, nhớ lại lần đầu gặp mặt Thượng Quan Khiêm. Dưới sự xui khiến của Thanh Thanh, tôi nhanh chóng cất bước vào bên trong.
Theo thói quen, tôi lên thẳng lầu hai, khi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở vị trí sát cửa sổ, khóe miệng tôi khẽ cong lên. Con người sống trên đời, cần nhất chính là thứ duyên phận kì diệu này !
“ Tề tiểu đệ, chúng ta lại tình cờ gặp nhau rồi !” Da mặt tôi xưa nay rất dày không hề khách khí, tôi ngồi xuống cạnh bên Thượng Quan Khiêm, tự tay rót cho mình với Thanh Thanh mỗi người một ly trà, lại gọi thêm mấy đĩa điểm tâm mà Thanh Thanh thích ăn.
Thượng Quan Khiêm nhìn tôi mỉm cười không nói. Dường như mỗi lần gặp mặt, trên khuôn mặt anh ta đều nở nụ cười xán lạn, khiến người ta khó lòng không yêu quý. Còn Tề Uy, kể từ sau khi biết được thân phận của tôi, không còn dám trợn mắt dựng râu mỗi lần tôi gọi “ Tề tiểu đệ” nữa.
“Sao thế? Hôm nay huynh lại nhàn rỗi ngồi ngắm người đi kẻ lại sao?” Tôi mỉm cười hỏi.
“ Hình như muội phải gọi ra một tiếng “ Nhị ca” mới đúng.” Giọng Thượng Quan Khiêm rất ấm áp !
“Có gì đâu, cách xưng hô với tên gọi đều giống nhau cả, chỉ là một danh từ thay thế mà thôi. Nếu huynh nghe không quen vậy ra đành miễn cưỡng gọi huynh một tiếng “Tề ca” vậy, nghe thuận tai hơn nhiều so với hai tiếng “ Nhị ca”?” Trong lòng tôi được thể cảm thấy cực kỳ sung sướng. Tuổi thật của tôi là hai mươi bảy, anh ta mới hai mươi lắm, tôi gọi anh ta như vậy chẳng thiệt thòi tí nào, ngược lại còn cảm thấy vớ được món hời. Mỗi lần gọi anh ta một tiếng “ Tề ca” lại như nhấn mạnh với bản thân rằng mình còn rất trẻ? Hiếm khi được món hời lớn như vậy, có gì mà phải ngại ngùng chứ?
Nụ cười của Thượng Quan Khiêm rất đẹp, dường như anh ta cũng hài lòng với cách xưng hô “ Tề ca” của tôi.
“Hôm nay muội nhàn rỗi thế sao?” Thượng Quan Khiêm nhướng mày hỏi tôi.
“Không phải huynh cũng vậy hả?” Tôi nhấp một hụm trà, hương vị thanh ngọt, khiến tôi rất thích.
Thượng Quan Khiêm lại mỉm cười đáp: “ Trong lễ tế Hoa thần, khúc nhạc muội hát nghe rất hay, bây giờ cả kinh thành đều hát bài ấy đấy !”
“Hả? À, huynh nói bài “ Đôi cánh tàng hình” ư? Hầy, huynh không nói thì ta cũng không chú ý, đúng là mệt mỏi! Lúc nãy, ta đi ngang qua một cửa tiệm bán gà rán, không ngờ cửa tiệm đó lại lấy tên khúc nhạc này để làm ăn. Đúng là khiến người ta đau đầu mà!” Mặc dù than vậy nhưng trong lòng tôi không khỏi thán phục ông chủ tiệm bán gà rán đó. Ông ta đúng là có đầu óc làm ăn, lấy bột mì bao quanh cánh gà, khi rán lên không còn nhìn thấy cánh gà nữa, sau đó còn đặt tên món gà rán này là “ Đôi cánh tàng hình”. Tôi đến là phục ông ta!
“Ha ha, muội luôn đem lại cho người khác những niềm vui bất ngờ, ở bên muội chắc chắn sẽ rất vui vẻ!” Thượng Quan Khiêm nhìn tôi, đôi mắt thâm sâu, tuyệt đẹp.
Lạc Bảo à, Lạc Bảo, mày phải giữ thể diện một chút, đừng cứ gặp các soái ca là lại chảy nước miếng thèm thuồng như vậy chứ! Tôi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ bắt đầu từ bây giờ, tôi phải miễn dịch trước các soái ca.
“Cảm ơn lời khen của huynh, ở cùng với huynh, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái! À, đúng rồi, không bao lâu nữa là huynh sẽ thành thân. Vị tân lang này, xin ngài hãy phát biểu cảm xúc của mình chút đi!” Tôi cắn một miếng bánh đậu xanh, đưa lời châm chọc.
“Tân lang? Đâu có cảm xúc gì đặc biệt? Đây cũng không phải lần đầu tiên thành thân mà.”
“Hả..” Nghe giọng điệu của Thượng Quan Khiêm có phần kì lạ, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy sắc mặt anh ta đã hoàn toàn xám xịt, thậm chí không có chút vui mừng.
“ Này, Tề ca, tại sao huynh lại nói thế? Nhị thiên kim nhà họ Bạch là một mĩ nhân nổi tiếng khắp kinh thành đấy! Hơn nữa, người ta còn nhu mì hiền thục giống như Thái tử phi, chắc cũng sẽ là một thê tử ngoan hiền. Ta đặc biệt có ấn tượng tốt với nàng ấy!”
“ Muội rất hiểu về nàng ấy sao? Tri nhân tri diện bất tri tâm [1], ngốc ạ!” Thượng Quan Khiêm lại trưng ra bộ mặt rạng rỡ, khiến tôi cũng bất giác mỉm cười theo.
“ Ngốc?” Ngất mất thôi! Tôi không hiểu cô ấy, lẽ nào anh ta thì hiểu về cô ấy sao?” Tôi lại nói thêm: “ Hình như huynh không mấy vui mừng trước mối hôn sự này thì phải? Sao vậy? Thử nói ta nghe xem nào?”
“ Chẳng có gì vui mừng hay không vui mừng cả.” Nụ cười của Thượng Quan Khiêm ẩn chứa nhiều bí ẩn.
“ Thôi bỏ đi, nhìn khuôn mặt ỉu xìu của huynh là biết huynh không muốn lấy người ta rồi.” Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò những chuyện của Thượng Quan Khiêm.
“Trông rõ vậy sao? Ha ha, xem ra sau này ta phải chú tâm một chút đến biểu cảm trên khuôn mặt của mình mới được!”. Anh ta lại nhìn tôi mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa không ít nỗi buồn thương.
“ Tề ca, lẽ nào huynh vẫn còn nhớ đến chị dâu xưa kia sao?” Lời vừa thốt ra tôi đã lập tức cảm thấy hối hận, làm gì có ai như tôi tò mò đến độ đi chạm đến vết thương lòng của người ta chứ?
Thượng Quan Khiêm không đáp lại nhưng sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, Tề Uy đứng bên ra sức đánh mắt ra hiệu cho tôi. Nhìn phản ứng của hai người, tôi nhanh chóng hiểu được người vợ trước kia chính là một chủ đề cấm kỵ.
“ Thôi bỏ đi, coi như ta lắm lời, ta tự phạt mình vài cái bạt tai vậy ! Tôi đưa tay đập nhẹ lên má vài cái thay cho lời tạ tội.
Thượng Quan Khiêm thấy thế mỉm cười, nói: “ Muội đánh nhẹ như vậy, sợ là đập muỗi cũng chẳng chết ấy chứ ! “
“ha ha !” Như vậy xem như anh ta đã không còn tức giận rồi, cuối cùng tôi cũng có thể cắn thêm miếng bánh đậu xanh nữa.
“Ta không hề nhớ đến nàng ấy, bởi nàng ấy chưa từng xứng đáng với nỗi nhớ của ta.”
Câu nói không đầu không đuôi của Thượng Quan Khiêm khiến tôi nghẹn ứ miếng bánh đậu xanh đang nhai trong miệng. Nghe giọng điệu anh ta dường như còn lạnh hơn lúc nhắc đến chuyện với Bạch Ánh Đồng. Người đàn ông này tại sao lại đối xử như vậy với người đã kết tóc se duyên với mình chứ? Một Thượng Quan Khiêm thế này hoàn toàn xa lạ với một Thượng Quan Khiêm vui vẻ mà tôi quen biết.
“Khụ khụ..”
“Muội cẩn thận một chút ! “Thượng Quan Khiêm còn phản ứng nhanh hơn cả Thanh Thanh, vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi, giúp tôi đỡ nghẹn. Hành động tự nhiên này đột nhiên khiến cả người tôi cứng đờ ra. Tại sao Thượng Quan Khiêm lại hành động như vậy chứ? Anh chồng sao có thể có những hành động vượt lễ tiết với em dâu?
Có lẽ, vì cảm nhận được sống lưng tôi bất giác cứng lại, Thượng Quan Khiêm cũng ý thức được hành động của mình thất lễ, liền nhanh chóng thu tay lại, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Tôi không nhìn thấy nét mặt của anh ta nhưng tôi nghĩ chắc hẳn Thượng Quan Khiêm đang vô cùng lúng túng. Không khí xung quanh cũng vì vậy mà đột nhiên trở nên ngại ngùng...
“ Bẩm..tiểu thư, lúc nãy em nhìn thấy dưới lầu có bán kẹo bông, không phải là thứ người thích ăn nhất sao? Để em đi mua về nhé !” Thanh Thanh bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ không khí đáng sợ lúc này.
“ Được, được, được !” Tôi vội vã gật đầu đồng ý.
“ Tề Uy, huynh có thể đi cùng với ta được không?” Thanh Thanh thấy tôi đồng ý, vội đứng dậy gọi Tề Uy cùng đi với mình.
[1] Biết người biết mặt không biết lòng.
Cả ngày hôm đó, tôi ở cạnh bầu bạn cùng Hạ Trọng Đường, buổi tối cũng không quay về Vương phủ. Khi quay lại phòng của Hạ Chi Lạc lần nữa, tôi đột nhiên nhớ đến bức họa mà mình vứt trong bình hoa lần trước. Tôi liền lấy ra ngắm nghía một hồi lâu.
Bản thân tôi cũng không hiểu tâm trạng lúc này của mình thế nào, lẽ nào là nhìn bức họa mà nhớ thương Thượng Quan Tầm? Tôi không sao phân biệt nổi đâu là tình cảm của Hạ Chi Lạc, đâu là tình cảm của Lạc Bảo nữa. Tôi cứ cảm thấy bản thân càng lúc càng biến thái, sắp hòa một thể với Hạ Chi Lạc rồi. Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình không hề xuyên không, cũng chẳng đầu thai nhầm mà vốn chính là Hạ Chi Lạc.
Sau khi ngắm, tôi bất ngờ đưa ra quyết định sẽ đem bức họa này về lưu giữ tại Vương phủ.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, sau khi dùng bữa sáng liền đi dạo quanh Hạ phủ một vòng, nhưng không hề gặp Hạ Trọng Đường. Trần thúc, quản gia trong nhà thấy tôi tìm phụ thân liền nói, ngài đã đi thượng triều, đến giờ vẫn chưa về, không biết có gặp phải chuyện gì phiền phức không nữa? Ban đầu tôi còn định đợi ngài hồi phủ, nói lời tạm biệt rồi mới đi, ai ngờ đợi tới tận giờ mùi mà vẫn chưa thấy ngài quay lại. Tôi đành từ bỏ ý định, quay về Vương phủ trước rồi tính sau. Trước khi đi, tôi dặn Trần thúc, nếu Hạ Trọng Đường quay về, nhất định phải chuyển lời giùm tôi, sau đó mới lên kiệu về Thụy vương phủ.
Đường phố chốn kinh thành vô cùng nhộn nhịp, phồn hoa, tôi vừa đi vừa ngắm, bất giác đi đến trước Nhất Phẩm Trà Lâu, nhớ lại lần đầu gặp mặt Thượng Quan Khiêm. Dưới sự xui khiến của Thanh Thanh, tôi nhanh chóng cất bước vào bên trong.
Theo thói quen, tôi lên thẳng lầu hai, khi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở vị trí sát cửa sổ, khóe miệng tôi khẽ cong lên. Con người sống trên đời, cần nhất chính là thứ duyên phận kì diệu này !
“ Tề tiểu đệ, chúng ta lại tình cờ gặp nhau rồi !” Da mặt tôi xưa nay rất dày không hề khách khí, tôi ngồi xuống cạnh bên Thượng Quan Khiêm, tự tay rót cho mình với Thanh Thanh mỗi người một ly trà, lại gọi thêm mấy đĩa điểm tâm mà Thanh Thanh thích ăn.
Thượng Quan Khiêm nhìn tôi mỉm cười không nói. Dường như mỗi lần gặp mặt, trên khuôn mặt anh ta đều nở nụ cười xán lạn, khiến người ta khó lòng không yêu quý. Còn Tề Uy, kể từ sau khi biết được thân phận của tôi, không còn dám trợn mắt dựng râu mỗi lần tôi gọi “ Tề tiểu đệ” nữa.
“Sao thế? Hôm nay huynh lại nhàn rỗi ngồi ngắm người đi kẻ lại sao?” Tôi mỉm cười hỏi.
“ Hình như muội phải gọi ra một tiếng “ Nhị ca” mới đúng.” Giọng Thượng Quan Khiêm rất ấm áp !
“Có gì đâu, cách xưng hô với tên gọi đều giống nhau cả, chỉ là một danh từ thay thế mà thôi. Nếu huynh nghe không quen vậy ra đành miễn cưỡng gọi huynh một tiếng “Tề ca” vậy, nghe thuận tai hơn nhiều so với hai tiếng “ Nhị ca”?” Trong lòng tôi được thể cảm thấy cực kỳ sung sướng. Tuổi thật của tôi là hai mươi bảy, anh ta mới hai mươi lắm, tôi gọi anh ta như vậy chẳng thiệt thòi tí nào, ngược lại còn cảm thấy vớ được món hời. Mỗi lần gọi anh ta một tiếng “ Tề ca” lại như nhấn mạnh với bản thân rằng mình còn rất trẻ? Hiếm khi được món hời lớn như vậy, có gì mà phải ngại ngùng chứ?
Nụ cười của Thượng Quan Khiêm rất đẹp, dường như anh ta cũng hài lòng với cách xưng hô “ Tề ca” của tôi.
“Hôm nay muội nhàn rỗi thế sao?” Thượng Quan Khiêm nhướng mày hỏi tôi.
“Không phải huynh cũng vậy hả?” Tôi nhấp một hụm trà, hương vị thanh ngọt, khiến tôi rất thích.
Thượng Quan Khiêm lại mỉm cười đáp: “ Trong lễ tế Hoa thần, khúc nhạc muội hát nghe rất hay, bây giờ cả kinh thành đều hát bài ấy đấy !”
“Hả? À, huynh nói bài “ Đôi cánh tàng hình” ư? Hầy, huynh không nói thì ta cũng không chú ý, đúng là mệt mỏi! Lúc nãy, ta đi ngang qua một cửa tiệm bán gà rán, không ngờ cửa tiệm đó lại lấy tên khúc nhạc này để làm ăn. Đúng là khiến người ta đau đầu mà!” Mặc dù than vậy nhưng trong lòng tôi không khỏi thán phục ông chủ tiệm bán gà rán đó. Ông ta đúng là có đầu óc làm ăn, lấy bột mì bao quanh cánh gà, khi rán lên không còn nhìn thấy cánh gà nữa, sau đó còn đặt tên món gà rán này là “ Đôi cánh tàng hình”. Tôi đến là phục ông ta!
“Ha ha, muội luôn đem lại cho người khác những niềm vui bất ngờ, ở bên muội chắc chắn sẽ rất vui vẻ!” Thượng Quan Khiêm nhìn tôi, đôi mắt thâm sâu, tuyệt đẹp.
Lạc Bảo à, Lạc Bảo, mày phải giữ thể diện một chút, đừng cứ gặp các soái ca là lại chảy nước miếng thèm thuồng như vậy chứ! Tôi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ bắt đầu từ bây giờ, tôi phải miễn dịch trước các soái ca.
“Cảm ơn lời khen của huynh, ở cùng với huynh, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái! À, đúng rồi, không bao lâu nữa là huynh sẽ thành thân. Vị tân lang này, xin ngài hãy phát biểu cảm xúc của mình chút đi!” Tôi cắn một miếng bánh đậu xanh, đưa lời châm chọc.
“Tân lang? Đâu có cảm xúc gì đặc biệt? Đây cũng không phải lần đầu tiên thành thân mà.”
“Hả..” Nghe giọng điệu của Thượng Quan Khiêm có phần kì lạ, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy sắc mặt anh ta đã hoàn toàn xám xịt, thậm chí không có chút vui mừng.
“ Này, Tề ca, tại sao huynh lại nói thế? Nhị thiên kim nhà họ Bạch là một mĩ nhân nổi tiếng khắp kinh thành đấy! Hơn nữa, người ta còn nhu mì hiền thục giống như Thái tử phi, chắc cũng sẽ là một thê tử ngoan hiền. Ta đặc biệt có ấn tượng tốt với nàng ấy!”
“ Muội rất hiểu về nàng ấy sao? Tri nhân tri diện bất tri tâm [1], ngốc ạ!” Thượng Quan Khiêm lại trưng ra bộ mặt rạng rỡ, khiến tôi cũng bất giác mỉm cười theo.
“ Ngốc?” Ngất mất thôi! Tôi không hiểu cô ấy, lẽ nào anh ta thì hiểu về cô ấy sao?” Tôi lại nói thêm: “ Hình như huynh không mấy vui mừng trước mối hôn sự này thì phải? Sao vậy? Thử nói ta nghe xem nào?”
“ Chẳng có gì vui mừng hay không vui mừng cả.” Nụ cười của Thượng Quan Khiêm ẩn chứa nhiều bí ẩn.
“ Thôi bỏ đi, nhìn khuôn mặt ỉu xìu của huynh là biết huynh không muốn lấy người ta rồi.” Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò những chuyện của Thượng Quan Khiêm.
“Trông rõ vậy sao? Ha ha, xem ra sau này ta phải chú tâm một chút đến biểu cảm trên khuôn mặt của mình mới được!”. Anh ta lại nhìn tôi mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa không ít nỗi buồn thương.
“ Tề ca, lẽ nào huynh vẫn còn nhớ đến chị dâu xưa kia sao?” Lời vừa thốt ra tôi đã lập tức cảm thấy hối hận, làm gì có ai như tôi tò mò đến độ đi chạm đến vết thương lòng của người ta chứ?
Thượng Quan Khiêm không đáp lại nhưng sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, Tề Uy đứng bên ra sức đánh mắt ra hiệu cho tôi. Nhìn phản ứng của hai người, tôi nhanh chóng hiểu được người vợ trước kia chính là một chủ đề cấm kỵ.
“ Thôi bỏ đi, coi như ta lắm lời, ta tự phạt mình vài cái bạt tai vậy ! Tôi đưa tay đập nhẹ lên má vài cái thay cho lời tạ tội.
Thượng Quan Khiêm thấy thế mỉm cười, nói: “ Muội đánh nhẹ như vậy, sợ là đập muỗi cũng chẳng chết ấy chứ ! “
“ha ha !” Như vậy xem như anh ta đã không còn tức giận rồi, cuối cùng tôi cũng có thể cắn thêm miếng bánh đậu xanh nữa.
“Ta không hề nhớ đến nàng ấy, bởi nàng ấy chưa từng xứng đáng với nỗi nhớ của ta.”
Câu nói không đầu không đuôi của Thượng Quan Khiêm khiến tôi nghẹn ứ miếng bánh đậu xanh đang nhai trong miệng. Nghe giọng điệu anh ta dường như còn lạnh hơn lúc nhắc đến chuyện với Bạch Ánh Đồng. Người đàn ông này tại sao lại đối xử như vậy với người đã kết tóc se duyên với mình chứ? Một Thượng Quan Khiêm thế này hoàn toàn xa lạ với một Thượng Quan Khiêm vui vẻ mà tôi quen biết.
“Khụ khụ..”
“Muội cẩn thận một chút ! “Thượng Quan Khiêm còn phản ứng nhanh hơn cả Thanh Thanh, vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi, giúp tôi đỡ nghẹn. Hành động tự nhiên này đột nhiên khiến cả người tôi cứng đờ ra. Tại sao Thượng Quan Khiêm lại hành động như vậy chứ? Anh chồng sao có thể có những hành động vượt lễ tiết với em dâu?
Có lẽ, vì cảm nhận được sống lưng tôi bất giác cứng lại, Thượng Quan Khiêm cũng ý thức được hành động của mình thất lễ, liền nhanh chóng thu tay lại, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Tôi không nhìn thấy nét mặt của anh ta nhưng tôi nghĩ chắc hẳn Thượng Quan Khiêm đang vô cùng lúng túng. Không khí xung quanh cũng vì vậy mà đột nhiên trở nên ngại ngùng...
“ Bẩm..tiểu thư, lúc nãy em nhìn thấy dưới lầu có bán kẹo bông, không phải là thứ người thích ăn nhất sao? Để em đi mua về nhé !” Thanh Thanh bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ không khí đáng sợ lúc này.
“ Được, được, được !” Tôi vội vã gật đầu đồng ý.
“ Tề Uy, huynh có thể đi cùng với ta được không?” Thanh Thanh thấy tôi đồng ý, vội đứng dậy gọi Tề Uy cùng đi với mình.
[1] Biết người biết mặt không biết lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.