Chương 37: Núi chuyển sông rời
Hoa Thanh Thần
18/11/2017
Không còn gánh nặng
trước tính mạng của người khác, tôi cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái. Sau chuyện dùng thân phận Hạ Chi Lạc xuất hiện ngoài đường gây náo loạn lần trước, sau này mỗi lần xuất phủ, tôi đều phải cải dạng nam trang.
Kì lạ một điều, đột nhiên, Thượng Quan Tầm lại biến mất mấy ngày, đến tận hôm nay vẫn chưa thấy xuất hiện. Còn tôi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhớ hắn vô cùng. Hầy, con người đúng là chỉ có mấy việc đó thôi sao?
Điều kì lạ hơn cả là, trong mấy ngày Thượng Quan Tầm mất tích đó, tôi cũng không hề thấy Nhược Lan. Một lần tình cờ, tôi nghe thấy Cẩm Tú nói, khoảng thời gian gần đây Nhược Lan rất kì lạ. Có một lần Cẩm Tú giữa đêm thức dậy đi vệ sinh, tình cờ bắt gặp Nhược Lan, nhìn bộ dạng giống như đi từ bên ngoài về. Cẩm Tú tiện miệng hỏi cô ấy mấy câu: “Tỉ đi đâu về thế?” Nhược Lan đáp lại một câu khá mơ hồ: “Vừa đi vệ sih về.” Trong khi Cẩm Tú vừa mới đi từ khu vệ sinh ra, hoàn toàn không hề nhìn thấy Nhược Lan.
Tôi nghe vậy lập tức cảm thấy cực kì hiếu kì, liền hỏi Cẩm Tú để ý xem có thấy Nhược Lan như vậy lần nào nữa không? Nhưng Cẩm Tú đáp là không, lại còn cảm thấy đêm nào cũng rất mệt, vừa lên giường đã ngủ luôn, hơn nữa còn ngủ một mạch tới sáng.
Ừm, chuyện này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn không hề đơn giản. Nhìn tình hình thì có lẽ nửa đêm Nhược Lan thường ra ngoài hẹn tình lang, lại sợ người khác biết được nên đã ra tay hạ thuốc mê Cẩm Tú. Liệu tôi có nên thức một đêm, theo dõi Nhược Lan không? Nói không chừng sẽ phát hiện được bí mật của Nhược Lan?
Hầy, cuộc sống của một Vương phi đúng thực là quá buồn chán. Lẽ nào tôi cứ phải sống giống như mấy ông bà già trong viện dưỡng lão, ngồi ăn chờ chết? Nếu cuộc sống có thể giống như thời hiện đại, đi làm kiếm tiền, tận hưởng cảm giác vất vả, phiền não, vui sướng và hưng phấn của việc kiếm tiền thì tốt biết bao. Được type tại Diễn đàn♥lê♥quý đôn. Giây phút này làm tôi nhớ về quãng thời gian phải đi tiếp thị bồn cầu khi xưa. Nếu để cho đám chị em của tôi nghe thấy câu này chắc họ sẽ cười đến chết mất, rồi lại còn mắng tôi là sướng quá hóa rồ.
Nhớ lại buổi lễ tế Hoa thần vừa rồi, Hạ Trọng Đường cáo ốm không tham gia, đến giờ, tôi vẫn chưa có dịp tới thăm ngài ấy, thế nên tôi thấy hơi có lỗi. Ít nhiều thì ngài ấy cũng là phụ thân của tôi ở đây, làm sao có thể đối xử vô tình với một đại thúc cao tuổi đẹp lão, cực kì yêu thương sủng ái mình như vậy được. Vậy nên hôm nay tôi quyết định đến thăm ngài...Song..lequydon
Vừa bước chân vào Hạ phủ tôi đã gặp Hạ Trọng Đường, thần sắc của ngài tệ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Xem ngài đã bị bệnh thật nên mới không tới tham dự buổi lễ tế Hoa thần trong cung. Trong lòng tôi trào dâng nỗi thương cảm xót xa, tuy ngài không phải phụ thân của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình yêu và lòng bao dung ngài ấy dành cho Hạ Chi Lạc là tôi lại nhớ đến bố mình. Thứ cảm giác này không hề khác biệt.
Sau lễ tế Hoa thần vừa rồi, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết việc tôi tự ý mua Thượng huyền nguyệt và thậm chí còn biết đánh đàn. Hạ Trọng Đường vì chuyện này đặc biệt lo lắng, bất giác than dài một tiếng, sau cùng chỉ nói một câu: “Con trời sinh tính cách đã lỗ mãng, phải làm thế nào mới được đây?"
Sau một hồi nói chuyện, tôi mới biết rốt cuộc vụ việc trọng phạm nước Huyền Vũ đào thoát là thế nào. Thì ra, hai kẻ đó đã tự do ra vào Hoàng cung “dạo chơi” quanh điện Bảo Hoa một vòng, dường như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó. Sau khi bị phát hiện, đã giao chiến một hồi cùng ngự lâm quân, rồi bị vạch khăn bịt mặt xuống. Mọi người mới khẳng định bọn chúng là người của nước Huyền Vũ, sau đó may mắn đào thoát được. Thảo nào mà Hoàng thượng biết chuyện tôi mua Thượng huyền nguyệt lại tức giận như vậy. Nếu đám thích khách nhân lúc tối trời vào chặt đầu ngài, vậy thì hậu quả khôn lường.
Trong nháy mắt, chẳng hiểu tại sao mọi chỉ trích của quan lại, triều thần đều nhắm về phía Hạ Trọng Đường. Đám quan đó đều cho rằng do trước đó Hạ Trọng Đường không xử lí thỏa đáng việc nước Huyền Vũ tiến cống đá Huyền Vũ nên mới tạo ra chuyện nguy hiểm thế này. Hoàng thượng tuy rất tức giận, nhưng vì nể tình Mai phi nên không nhẫn tâm khiển trách nhiều. Thế nhưng, các quan bên phái họ Bạch không ngừng đưa tấu lên, khiến Hoàng thượng bất đắc dĩ phải “khiển trách” Hạ Trọng Đường trước mặt chúng quan, sau đó còn hạ lệnh cho quân lính lục soát toàn thành, tình cờ lại gặp tôi mua chiếc Thượng huyền nguyệt. Rồi tại buổi yến tiệc mừng lễ tế Hoa thần, tôi bị vạch trần là biết đánh đàn Thượng huyền nguyệt. Điều này khiến Hạ Trọng Đường rất khó xử. Cộng thêm việc có kẻ xông vào phủ Thuận Thiên cướp ngục, càng làm cho Hạ Trọng Đường khó giải niềm oan khuất!
Tiếp đó, Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Thượng Quan Tầm đi điều tra rõ ràng vị thích khách Huyền Vũ. Thì ra, hắn biệt tích mấy hôm nay là do phải đi điều tra vụ án thích khách. Thảo nào mấy hôm rồi không thấy bóng dáng hắn đâu cả! Đáng ghét, đi cũng chả nói với người ta một câu!
Thực ra trước nay tôi vẫn không biết, rốt cuộc Thượng Quan Tầm phụ trách công việc gì trong triều đình. Trong kí ức của Hạ Cha ha Lạc, phần lớn thời gian hắn chỉ tập trung xử lí việc giao dịch buôn bán giữa các nước. Lẽ nào, đây chính là khởi đầu cho hình thức thương mại quốc tế? Không biết tên đáng ghét này giỏi cỡ nào, chỉ trong một đêm mà hắn có thể điều tra ra biết bao nhiêu chuyện. Từ đó có thể thấy, việc truy xét tung tích của đám thích khách Huyền Vũ đối với hắn chỉ là chuyện cỏn con, sao lại biến mất mấy ngày được?
Có lẽ tôi vẫn nghĩ vấn đề này đơn giản quá! Thân lại không ở trong chốn quan trường, nên không hiểu được những phức tạp ẩn chứa bên trong. Hầy. lúc này tôi đã thấm thía câu “ hại người hại mình” của hắn. Thực ra, tôi nghĩ, do bản thân vô tình chạm đến những chuyện “ nhạy cảm” mà thôi. Xem ra sau này phải hành sự cẩn trọng hơn mới được!
Nhìn mái tóc điểm sương của Hạ Trọng Đường, tôi bất giác thấy buồn bã, ngài đã già đi nhanh quá, âu cũng là lỗi của tôi…
Tôi không thể nào hiểu nổi, có phải hai nhà Bạch, Hạ kiếp trước đã kết nhiều ân oán, cho nên đời này không tránh khỏi tranh giành, đấu đá cả trên quan trường lẫn tình trường hay không? Bạch Tiến Hà thân là một nhân vật tầm cỡ, trước kia chỉ là môt Thái bảo [1] nhỏ bé, sau này trở thành Thái phó [2] bên cạnh thái tử, thuận theo con đường đó trở thành Tướng quốc đương triều. Từ vị trí thấp kém leo lên vị trí bây giờ đúng là khiến người ta phải bội phục.
“Phụ thân, tham gia quan trường bao năm nay, người có cảm thấy vui vẻ?”
Hạ Trọng Đường nhìn tôi, lặng lẽ suy ngẫm điều gì, sau đó nhìn về chốn xa xăm, mãi một lúc sau mới than dài một tiếng.
“ Phụ thân, người có cảm thấy mệt mỏi?” Tôi lại hỏi.
Hạ Trọng Đường bước đến cửa sổ, ngắm mấy chậu hoa bên đó rồi than một câu: “ Mệt mỏi? Ừ, ta thật sự đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi!”
“Phụ thân, người đã bao giờ nghĩ đến việc cáo lão hồi hương?”
“Cáo lão hồi hương?” Hạ Trọng Đường lộ vẻ bất ngờ trước câu hỏi của tôi.
“Phụ thân, nữ nhi nói sai rồi! Phụ thân vẫn còn rất trẻ trung, tuấn tú, lại ngọc thụ lâm phong, không thể dùng hai từ “ cáo lão” được. Nên dùng là từ quan mới đúng!” Tuy không còn cách nào hay hơn, nhưng có khi từ quan rồi, con người sẽ trở nên thoải mái, an nhàn, dễ chịu hơn. Làm chuyện gì cũng đơn giản không cần suy trước tính sau, cuộc sống sau đó cũng vui vẻ hơn, không cần phải lo lắng thêm nữa.
“Nha đầu thối, chỉ được cái miệng ngọt xớt thôi!” Hạ Trọng Đường mỉm cười, véo nhẹ lên mũi tôi. “Đợi sau khi chuyện này qua đi, phụ thân sẽ xin Hoàng thượng cho từ quan.”
Nghe vậy, trong lòng tôi cảm thấy vui hơn nhiều, nhưng với một người đã hai mươi bảy tuổi như tôi, thật sự không thích bị véo mũi chút nào.
“ Dạ! Đến lúc đó, con sẽ tìm một nơi phong cảnh hữu tình, đích thân thiết kế và xây dựng một ngôi nhà lớn cho phụ thân. Còn tìm thêm một đám mĩ nhân đến bầu bạn cùng người, để người hưởng thụ cuộc sống, được không ạ?” Tôi biết Hạ Trọng Đường rất si tình, từ sau khi mẫu thân Hạ Chi Lạc qua đời, người không hề nạp thêm tiểu thiếp, cũng không thấy có bất cứ hồng nhan tri kỷ nào. Với vẻ ngoài điềm đạm, tuấn tú hiện nay của Hạ Trọng Đường, nếu dạy học trong một trường đại học nào đó ở thời hiện đại, không biết sẽ khiến bao nhiêu sinh viên nữ cùng giảng viên nữ ngất ngây, mê mệt nữa.
“Nha đầu thối, ngay cả phụ thân mà con cũng dám lấy ra để chọc ghẹo hả, đúng là càng lúc càng to gan!”
[1] Chức quan chính tam phẩm hầu hạ bên cạnh thái tử.
[2] Chức quan chính nhất phẩm
Kì lạ một điều, đột nhiên, Thượng Quan Tầm lại biến mất mấy ngày, đến tận hôm nay vẫn chưa thấy xuất hiện. Còn tôi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhớ hắn vô cùng. Hầy, con người đúng là chỉ có mấy việc đó thôi sao?
Điều kì lạ hơn cả là, trong mấy ngày Thượng Quan Tầm mất tích đó, tôi cũng không hề thấy Nhược Lan. Một lần tình cờ, tôi nghe thấy Cẩm Tú nói, khoảng thời gian gần đây Nhược Lan rất kì lạ. Có một lần Cẩm Tú giữa đêm thức dậy đi vệ sinh, tình cờ bắt gặp Nhược Lan, nhìn bộ dạng giống như đi từ bên ngoài về. Cẩm Tú tiện miệng hỏi cô ấy mấy câu: “Tỉ đi đâu về thế?” Nhược Lan đáp lại một câu khá mơ hồ: “Vừa đi vệ sih về.” Trong khi Cẩm Tú vừa mới đi từ khu vệ sinh ra, hoàn toàn không hề nhìn thấy Nhược Lan.
Tôi nghe vậy lập tức cảm thấy cực kì hiếu kì, liền hỏi Cẩm Tú để ý xem có thấy Nhược Lan như vậy lần nào nữa không? Nhưng Cẩm Tú đáp là không, lại còn cảm thấy đêm nào cũng rất mệt, vừa lên giường đã ngủ luôn, hơn nữa còn ngủ một mạch tới sáng.
Ừm, chuyện này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn không hề đơn giản. Nhìn tình hình thì có lẽ nửa đêm Nhược Lan thường ra ngoài hẹn tình lang, lại sợ người khác biết được nên đã ra tay hạ thuốc mê Cẩm Tú. Liệu tôi có nên thức một đêm, theo dõi Nhược Lan không? Nói không chừng sẽ phát hiện được bí mật của Nhược Lan?
Hầy, cuộc sống của một Vương phi đúng thực là quá buồn chán. Lẽ nào tôi cứ phải sống giống như mấy ông bà già trong viện dưỡng lão, ngồi ăn chờ chết? Nếu cuộc sống có thể giống như thời hiện đại, đi làm kiếm tiền, tận hưởng cảm giác vất vả, phiền não, vui sướng và hưng phấn của việc kiếm tiền thì tốt biết bao. Được type tại Diễn đàn♥lê♥quý đôn. Giây phút này làm tôi nhớ về quãng thời gian phải đi tiếp thị bồn cầu khi xưa. Nếu để cho đám chị em của tôi nghe thấy câu này chắc họ sẽ cười đến chết mất, rồi lại còn mắng tôi là sướng quá hóa rồ.
Nhớ lại buổi lễ tế Hoa thần vừa rồi, Hạ Trọng Đường cáo ốm không tham gia, đến giờ, tôi vẫn chưa có dịp tới thăm ngài ấy, thế nên tôi thấy hơi có lỗi. Ít nhiều thì ngài ấy cũng là phụ thân của tôi ở đây, làm sao có thể đối xử vô tình với một đại thúc cao tuổi đẹp lão, cực kì yêu thương sủng ái mình như vậy được. Vậy nên hôm nay tôi quyết định đến thăm ngài...Song..lequydon
Vừa bước chân vào Hạ phủ tôi đã gặp Hạ Trọng Đường, thần sắc của ngài tệ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Xem ngài đã bị bệnh thật nên mới không tới tham dự buổi lễ tế Hoa thần trong cung. Trong lòng tôi trào dâng nỗi thương cảm xót xa, tuy ngài không phải phụ thân của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình yêu và lòng bao dung ngài ấy dành cho Hạ Chi Lạc là tôi lại nhớ đến bố mình. Thứ cảm giác này không hề khác biệt.
Sau lễ tế Hoa thần vừa rồi, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết việc tôi tự ý mua Thượng huyền nguyệt và thậm chí còn biết đánh đàn. Hạ Trọng Đường vì chuyện này đặc biệt lo lắng, bất giác than dài một tiếng, sau cùng chỉ nói một câu: “Con trời sinh tính cách đã lỗ mãng, phải làm thế nào mới được đây?"
Sau một hồi nói chuyện, tôi mới biết rốt cuộc vụ việc trọng phạm nước Huyền Vũ đào thoát là thế nào. Thì ra, hai kẻ đó đã tự do ra vào Hoàng cung “dạo chơi” quanh điện Bảo Hoa một vòng, dường như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó. Sau khi bị phát hiện, đã giao chiến một hồi cùng ngự lâm quân, rồi bị vạch khăn bịt mặt xuống. Mọi người mới khẳng định bọn chúng là người của nước Huyền Vũ, sau đó may mắn đào thoát được. Thảo nào mà Hoàng thượng biết chuyện tôi mua Thượng huyền nguyệt lại tức giận như vậy. Nếu đám thích khách nhân lúc tối trời vào chặt đầu ngài, vậy thì hậu quả khôn lường.
Trong nháy mắt, chẳng hiểu tại sao mọi chỉ trích của quan lại, triều thần đều nhắm về phía Hạ Trọng Đường. Đám quan đó đều cho rằng do trước đó Hạ Trọng Đường không xử lí thỏa đáng việc nước Huyền Vũ tiến cống đá Huyền Vũ nên mới tạo ra chuyện nguy hiểm thế này. Hoàng thượng tuy rất tức giận, nhưng vì nể tình Mai phi nên không nhẫn tâm khiển trách nhiều. Thế nhưng, các quan bên phái họ Bạch không ngừng đưa tấu lên, khiến Hoàng thượng bất đắc dĩ phải “khiển trách” Hạ Trọng Đường trước mặt chúng quan, sau đó còn hạ lệnh cho quân lính lục soát toàn thành, tình cờ lại gặp tôi mua chiếc Thượng huyền nguyệt. Rồi tại buổi yến tiệc mừng lễ tế Hoa thần, tôi bị vạch trần là biết đánh đàn Thượng huyền nguyệt. Điều này khiến Hạ Trọng Đường rất khó xử. Cộng thêm việc có kẻ xông vào phủ Thuận Thiên cướp ngục, càng làm cho Hạ Trọng Đường khó giải niềm oan khuất!
Tiếp đó, Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Thượng Quan Tầm đi điều tra rõ ràng vị thích khách Huyền Vũ. Thì ra, hắn biệt tích mấy hôm nay là do phải đi điều tra vụ án thích khách. Thảo nào mấy hôm rồi không thấy bóng dáng hắn đâu cả! Đáng ghét, đi cũng chả nói với người ta một câu!
Thực ra trước nay tôi vẫn không biết, rốt cuộc Thượng Quan Tầm phụ trách công việc gì trong triều đình. Trong kí ức của Hạ Cha ha Lạc, phần lớn thời gian hắn chỉ tập trung xử lí việc giao dịch buôn bán giữa các nước. Lẽ nào, đây chính là khởi đầu cho hình thức thương mại quốc tế? Không biết tên đáng ghét này giỏi cỡ nào, chỉ trong một đêm mà hắn có thể điều tra ra biết bao nhiêu chuyện. Từ đó có thể thấy, việc truy xét tung tích của đám thích khách Huyền Vũ đối với hắn chỉ là chuyện cỏn con, sao lại biến mất mấy ngày được?
Có lẽ tôi vẫn nghĩ vấn đề này đơn giản quá! Thân lại không ở trong chốn quan trường, nên không hiểu được những phức tạp ẩn chứa bên trong. Hầy. lúc này tôi đã thấm thía câu “ hại người hại mình” của hắn. Thực ra, tôi nghĩ, do bản thân vô tình chạm đến những chuyện “ nhạy cảm” mà thôi. Xem ra sau này phải hành sự cẩn trọng hơn mới được!
Nhìn mái tóc điểm sương của Hạ Trọng Đường, tôi bất giác thấy buồn bã, ngài đã già đi nhanh quá, âu cũng là lỗi của tôi…
Tôi không thể nào hiểu nổi, có phải hai nhà Bạch, Hạ kiếp trước đã kết nhiều ân oán, cho nên đời này không tránh khỏi tranh giành, đấu đá cả trên quan trường lẫn tình trường hay không? Bạch Tiến Hà thân là một nhân vật tầm cỡ, trước kia chỉ là môt Thái bảo [1] nhỏ bé, sau này trở thành Thái phó [2] bên cạnh thái tử, thuận theo con đường đó trở thành Tướng quốc đương triều. Từ vị trí thấp kém leo lên vị trí bây giờ đúng là khiến người ta phải bội phục.
“Phụ thân, tham gia quan trường bao năm nay, người có cảm thấy vui vẻ?”
Hạ Trọng Đường nhìn tôi, lặng lẽ suy ngẫm điều gì, sau đó nhìn về chốn xa xăm, mãi một lúc sau mới than dài một tiếng.
“ Phụ thân, người có cảm thấy mệt mỏi?” Tôi lại hỏi.
Hạ Trọng Đường bước đến cửa sổ, ngắm mấy chậu hoa bên đó rồi than một câu: “ Mệt mỏi? Ừ, ta thật sự đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi!”
“Phụ thân, người đã bao giờ nghĩ đến việc cáo lão hồi hương?”
“Cáo lão hồi hương?” Hạ Trọng Đường lộ vẻ bất ngờ trước câu hỏi của tôi.
“Phụ thân, nữ nhi nói sai rồi! Phụ thân vẫn còn rất trẻ trung, tuấn tú, lại ngọc thụ lâm phong, không thể dùng hai từ “ cáo lão” được. Nên dùng là từ quan mới đúng!” Tuy không còn cách nào hay hơn, nhưng có khi từ quan rồi, con người sẽ trở nên thoải mái, an nhàn, dễ chịu hơn. Làm chuyện gì cũng đơn giản không cần suy trước tính sau, cuộc sống sau đó cũng vui vẻ hơn, không cần phải lo lắng thêm nữa.
“Nha đầu thối, chỉ được cái miệng ngọt xớt thôi!” Hạ Trọng Đường mỉm cười, véo nhẹ lên mũi tôi. “Đợi sau khi chuyện này qua đi, phụ thân sẽ xin Hoàng thượng cho từ quan.”
Nghe vậy, trong lòng tôi cảm thấy vui hơn nhiều, nhưng với một người đã hai mươi bảy tuổi như tôi, thật sự không thích bị véo mũi chút nào.
“ Dạ! Đến lúc đó, con sẽ tìm một nơi phong cảnh hữu tình, đích thân thiết kế và xây dựng một ngôi nhà lớn cho phụ thân. Còn tìm thêm một đám mĩ nhân đến bầu bạn cùng người, để người hưởng thụ cuộc sống, được không ạ?” Tôi biết Hạ Trọng Đường rất si tình, từ sau khi mẫu thân Hạ Chi Lạc qua đời, người không hề nạp thêm tiểu thiếp, cũng không thấy có bất cứ hồng nhan tri kỷ nào. Với vẻ ngoài điềm đạm, tuấn tú hiện nay của Hạ Trọng Đường, nếu dạy học trong một trường đại học nào đó ở thời hiện đại, không biết sẽ khiến bao nhiêu sinh viên nữ cùng giảng viên nữ ngất ngây, mê mệt nữa.
“Nha đầu thối, ngay cả phụ thân mà con cũng dám lấy ra để chọc ghẹo hả, đúng là càng lúc càng to gan!”
[1] Chức quan chính tam phẩm hầu hạ bên cạnh thái tử.
[2] Chức quan chính nhất phẩm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.