Chương 41
Hoa Thanh Thần
12/11/2014
“Tiểu thư, em biết
người đang lo lắng vì chuyện của Vương gia, nhưng người cũng không thể
không ăn không uống được. Như vậy có hại cho sức khỏe lắm.”
“Đợi đã, nha đầu, ai bảo với em là ta không ăn không uống được chứ? Còn nữa, ta đâu có lo lắng gì cho ngài ấy đâu?”
Lời nói vừa thốt ra, trên khuôn mặt Thanh Thanh hiện rõ nụ cười đầy châm chọc. Con nha đầu thối này, ở cạnh tôi cái tốt chẳng học, chỉ toàn học thói xấu, mồm miệng càng lúc càng ghê gớm, chẳng kém gì tôi. Tôi quả thực có lo lắng vì chuyện của hắn, nhưng chẳng có liên quan gì tới việc không ăn cơm cả.
Thanh Thanh liền đưa lời gợi ý: “Tiểu thư, hay là chúng ta đến Đại Tướng Quốc Tự xin chiếc bùa bình an đi? Như vậy cũng có thể phù hộ cho Vương gia bình an, sớm ngày quay về Vương phủ.”
“Không đi!” Xin bùa? Có nhầm ko đấy? Tại sao lại phải đi xin bùa bình an cho hắn? Hắn sống chết thì liên quan gì đến tôi chứ? Cứ để cho những người phụ nữ thích hắn cầu thay cho hắn là được rồi.
Trong lòng mâu thuẫn một hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn bị Thanh Thanh lôi đi. Nói trắng ra, Lạc Bảo, mày cũng thừa nhận một điều đi. Thực ra mày cũng muốn đi cầu phúc cho người ta mà!
Thanh Thanh, còn bao xa nữa mới đến được Đại Tướng Quốc Tự đó?” Hầy! Lần sau tôi tuyệt đối không làm những chuyện này nữa, ngồi xe ngựa rung mạnh đến mức tê cả mông.
Sau khi ra khỏi thành, phải đi một lúc lâu nữa, cuối cùng tôi mới đến được một ngọn núi. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn ngọn núi, đầu óc lập tức trở nên choáng váng, lại còn phải leo núi nữa sao? Lúc này tôi muốn khóc mà không ra nước mắt! Kể từ sau khi đến đây, đã lâu lắm rồi tôi không vận động. Trước kia tôi thường đi đánh cầu lông hoặc đến lớp học thẩm mĩ tập yoga, chạy bộ….Tuy rằng thi thoảng cũng có đi leo núi nhưng tôi đều chuẩn bị rất kĩ càng, nhìn vào bộ y phục đàn ông tay áo to rộng, vạt áo dài thượt đang mặc trên người lúc này, dưới chân lại là đôi giày vải, tôi chán nản vô cùng.
“Tiểu thư, từ trước đến nay người chưa bao giờ đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương sao?” Thanh Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hạ Chi Lạc vốn dĩ cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, bảo nàng ta đến đây cúi đầu bái Phật, chả bằng dập đầu lạy Hạ Trọng Đường vài vái còn nhanh hơn. Ngoại trừ khi nhỏ theo mẫu thân đi dâng hương ra, hình như nàng ấy chưa từng đến những nơi như thế này. Nói một câu thật lòng, người phụ nữ này quả thật là một đóa hoa lạ trong nhân gian, hành động cử chỉ hoàn toàn khác với người thường, lúc nào cũng đi theo phương thức tư duy trái ngược, chẳng khác người đến từ sao Hỏa.
Tôi khệ nệ leo lên núi, đúng thực là công việc hao sức ! Bỗng một người phụ nữ lớn tuổi “vèo một cái vụt đến trước mặt tôi, sau đó lại “vèo” một cái nữa đã lao về phía trước, rồi nhanh chóng mất tăm mất tích. Trời đất ! Tôi còn chẳng bằng một lão bà bà ! Việc này thật khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào đậu phụ mà chết đi thôi !
Khó khăn lắm mới leo đến trước cửa miếu, tôi không khỏi thành tâm cảm tạ trời đất. Sau khi ngồi nghỉ một chút, phe phẩy chiếc quạt trên tay, đột nhiên tôi bị người ra hung dữ đẩy sang một bên: “ Tránh ra, tránh ra !” Cả thân người tôi lắc lư, loay hoay một hồi mới đứng vững lại, vốn định nổi trận lôi đình, nhưng tôi chợt muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào mà còn dữ dằn, ghê gớm hơn cả Hạ Chi Lạc.
Lúc nhìn lại, tôi thấy hai chiếc kiệu kiêu sa, có hai người đẹp như hoa như ngọc ngồi phía trong. Thực ra tôi cũng không biết liệu đó có phải là mĩ nữ hay không, bởi vì hai người này dùng một tấm sa mỏng che mặt thế nên không nhìn rõ dung mạo thế nào. Nhưng từ thân hình và cách ăn vận, tôi đoán họ là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Hai gia đinh dẫn đường phía trước, đúng là chó cạy thế chủ, hung hăng vô lối.
Khi hiệu của hai vị mĩ nữ lướt qua tôi, hương thơm thoang thoảng bay đến chỗ tôi, mùi vị có khác biệt nhưng lại rất thơm. Nhưng hai mùi hương này quen quá. Dường như tôi đã được ngửi ở đâu đó rồi.
Đợi đến khi định thần lại được, hai chiếc kiệu đã đi xa, tôi liền quay sang hỏi Thanh Thanh: “ Thanh Thanh à ! Tại sao em không nói cho ta biết có thể ngồi kiệu lên đây chứ?” Leo núi mệt lắm em có biết không?
“Tiểu thư, dựa vào thói quen hành sự của người, em tưởng tiểu thư thích tự mình leo lên hơn.” Thanh Thanh nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ vô tội.
Tôi đến chịu thua cô bé này ! Bây giờ quan trọng nhất vẫn phải leo núi thật nhanh. Nếu không trời tối mà chưa lên được đến nơi thì đúng là mệt mỏi. Tôi khẽ lắc đầu, nhanh chóng tiến lên phía trước.
Cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi, sau khi chỉnh đốn lại y phục, tóc tai, điều hòa khí huyết, tôi chết lặng người vì cảnh tượng trước mặt, thậm chí suýt chút nữa còn ngã lăn xuống dưới. Trước mắt tôi là một đám người nhốn nháo, mỗi người cầm ba nén hương, đang xì xụp khấn báo. Không lâu sao, tôi bắt đầu nước mắt đầm đìa, mùi hương cay nồng, đậm đặc đến độ không mở nổi mắt. Tôi chỉ còn biết đưa tay lên dụi mắt liên hồi.
Nước mắt tôi giàn giụa không dứt. Khó khăn lắm trong làn khói hương mờ ảo tôi mới tiến được vào bên trong Phật đường. Nhìn tượng Phật lấp lánh màu vàng cao năm mét trước mặt, mắt tôi lập tức sáng lóa lên, ngưỡng mộ quá ! Tượng Phật này được làm từ vàng thật sao? Nếu lấu được về, thì….tôi mải suy nghĩ, nhất thời quên đi mục đích đến đây làm gì.
Thanh Thanh lay mãi, tôi mới định thần lại. Đồng thời cô bé cũng ra hiệu, tôi quỳ lên tấm nệm phía trước. Còn chưa kịp cầu xin Bồ Tát phù hộ, tôi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc lúc trên đường lên núi. Tôi quay đầu nhìn ngó xung quanh, thì ra mùi hương tỏa ra từ người cô gái đang chắp hai tay, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó trước mặt.
Tôi cũng học theo cô ấy, chắp hai tay và nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng tôi phải cầu xin gì với Bồ Tát đây? Thôi thì cứ nói tùy ý vậy, Bồ Tát à Bồ Tát, xin người hãy phù hộ cho tên đàn ông mồm miệng thất đức kia không bị thiếu chân, thiếu tay, bình an lành lặn, khỏe mạnh, an khang, để đường đường chính chính quay về. Tôi cũng xin người hãy ám quỷ những kẻ tiểu nhân hãm hại chúng tôi sớm ngày gặp phải báo ứng, sinh con trai không có mặt, con gái không có mông. Tín nữ Lạc Bảo và Hạ Chi Lạc xin cảm ơn người ! A Men ! Hả… nói câu “Amen” với người không biết người có hiểu hay không? Sau đó, tôi lại thành tâm dập đầu ba cái.
Vừa mới dập đầu lần thứ ba, đột nhiên có vật gì đó đập mạnh lên đầu tôi, tiếp đó là một giọng nói dịu dàng vang lên: “ Vị công tử này, thất lễ quá, tiểu nữ bất cẩn đập trúng phải ngài, thành thật xin lỗi ! “ Mùi hương rất quen, giọng nói cũng không lạ, rốt cuộc nàng ta là ai chứ?
“Ồ, không sao !” Tôi nhặt thẻ quẻ trên mặt đất, đưa lại cho cô ấy.
Lúc quay sang nhận lấy ống quẻ từ tay Thanh Thanh, tôi lại nghe thấy cô gái đó nói: “ Công tử, người dẫm lên vạt váy của tiểu nữ rồi.”
Tôi nhìn xuống, quả nhiên là tôi đang dẫm lên váy của người ta. “Thất lễ quá !” Ở thời cổ đại, hành vi này của tôi chính là đang chọc ghẹo con gái nhà lành.
Nhận ống que, tôi ra sức lắc mạnh, chẳng khác nào đang hồ xúc xắc và tôi nhanh chóng nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh. Hẳn họ cho rằng tôi là một tên rất thích bài bạc. Nhưng chẳng phải cầu quẻ bói giống y như đổ xúc xắc hay sao? Vận khí tốt thì rút được quẻ Thượng Thượng, vận khí không tốt thì rút được quẻ Hạ Hạ.”
Thiên linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, xem tôi thiên địa càng khôn, đưa tay lắc một quẻ Thượng Thượng. Tiếp đó, một quẻ thẻ rơi xuống mặt đất. Tôi nhìn thấy thẻ quẻ này mang số bốn chín. Quẻ phán: " Ý này đã biết trước, ai dám gạt trời cao. Càn khôn mà dày, tạo hóa không thể ngờ." Bốn câu này có ý nghĩa gì chứ? Tôi hoàn toàn không hiểu, có càn lại có cả khôn, phải chăng tôi đã rút được quẻ Thượng Thượng? Tôi lập tức đứng dậy, phấn chấn chạy như bay đến tìm sư phụ giải quẻ.
“Đợi đã, nha đầu, ai bảo với em là ta không ăn không uống được chứ? Còn nữa, ta đâu có lo lắng gì cho ngài ấy đâu?”
Lời nói vừa thốt ra, trên khuôn mặt Thanh Thanh hiện rõ nụ cười đầy châm chọc. Con nha đầu thối này, ở cạnh tôi cái tốt chẳng học, chỉ toàn học thói xấu, mồm miệng càng lúc càng ghê gớm, chẳng kém gì tôi. Tôi quả thực có lo lắng vì chuyện của hắn, nhưng chẳng có liên quan gì tới việc không ăn cơm cả.
Thanh Thanh liền đưa lời gợi ý: “Tiểu thư, hay là chúng ta đến Đại Tướng Quốc Tự xin chiếc bùa bình an đi? Như vậy cũng có thể phù hộ cho Vương gia bình an, sớm ngày quay về Vương phủ.”
“Không đi!” Xin bùa? Có nhầm ko đấy? Tại sao lại phải đi xin bùa bình an cho hắn? Hắn sống chết thì liên quan gì đến tôi chứ? Cứ để cho những người phụ nữ thích hắn cầu thay cho hắn là được rồi.
Trong lòng mâu thuẫn một hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn bị Thanh Thanh lôi đi. Nói trắng ra, Lạc Bảo, mày cũng thừa nhận một điều đi. Thực ra mày cũng muốn đi cầu phúc cho người ta mà!
Thanh Thanh, còn bao xa nữa mới đến được Đại Tướng Quốc Tự đó?” Hầy! Lần sau tôi tuyệt đối không làm những chuyện này nữa, ngồi xe ngựa rung mạnh đến mức tê cả mông.
Sau khi ra khỏi thành, phải đi một lúc lâu nữa, cuối cùng tôi mới đến được một ngọn núi. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn ngọn núi, đầu óc lập tức trở nên choáng váng, lại còn phải leo núi nữa sao? Lúc này tôi muốn khóc mà không ra nước mắt! Kể từ sau khi đến đây, đã lâu lắm rồi tôi không vận động. Trước kia tôi thường đi đánh cầu lông hoặc đến lớp học thẩm mĩ tập yoga, chạy bộ….Tuy rằng thi thoảng cũng có đi leo núi nhưng tôi đều chuẩn bị rất kĩ càng, nhìn vào bộ y phục đàn ông tay áo to rộng, vạt áo dài thượt đang mặc trên người lúc này, dưới chân lại là đôi giày vải, tôi chán nản vô cùng.
“Tiểu thư, từ trước đến nay người chưa bao giờ đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương sao?” Thanh Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hạ Chi Lạc vốn dĩ cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, bảo nàng ta đến đây cúi đầu bái Phật, chả bằng dập đầu lạy Hạ Trọng Đường vài vái còn nhanh hơn. Ngoại trừ khi nhỏ theo mẫu thân đi dâng hương ra, hình như nàng ấy chưa từng đến những nơi như thế này. Nói một câu thật lòng, người phụ nữ này quả thật là một đóa hoa lạ trong nhân gian, hành động cử chỉ hoàn toàn khác với người thường, lúc nào cũng đi theo phương thức tư duy trái ngược, chẳng khác người đến từ sao Hỏa.
Tôi khệ nệ leo lên núi, đúng thực là công việc hao sức ! Bỗng một người phụ nữ lớn tuổi “vèo một cái vụt đến trước mặt tôi, sau đó lại “vèo” một cái nữa đã lao về phía trước, rồi nhanh chóng mất tăm mất tích. Trời đất ! Tôi còn chẳng bằng một lão bà bà ! Việc này thật khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào đậu phụ mà chết đi thôi !
Khó khăn lắm mới leo đến trước cửa miếu, tôi không khỏi thành tâm cảm tạ trời đất. Sau khi ngồi nghỉ một chút, phe phẩy chiếc quạt trên tay, đột nhiên tôi bị người ra hung dữ đẩy sang một bên: “ Tránh ra, tránh ra !” Cả thân người tôi lắc lư, loay hoay một hồi mới đứng vững lại, vốn định nổi trận lôi đình, nhưng tôi chợt muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào mà còn dữ dằn, ghê gớm hơn cả Hạ Chi Lạc.
Lúc nhìn lại, tôi thấy hai chiếc kiệu kiêu sa, có hai người đẹp như hoa như ngọc ngồi phía trong. Thực ra tôi cũng không biết liệu đó có phải là mĩ nữ hay không, bởi vì hai người này dùng một tấm sa mỏng che mặt thế nên không nhìn rõ dung mạo thế nào. Nhưng từ thân hình và cách ăn vận, tôi đoán họ là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Hai gia đinh dẫn đường phía trước, đúng là chó cạy thế chủ, hung hăng vô lối.
Khi hiệu của hai vị mĩ nữ lướt qua tôi, hương thơm thoang thoảng bay đến chỗ tôi, mùi vị có khác biệt nhưng lại rất thơm. Nhưng hai mùi hương này quen quá. Dường như tôi đã được ngửi ở đâu đó rồi.
Đợi đến khi định thần lại được, hai chiếc kiệu đã đi xa, tôi liền quay sang hỏi Thanh Thanh: “ Thanh Thanh à ! Tại sao em không nói cho ta biết có thể ngồi kiệu lên đây chứ?” Leo núi mệt lắm em có biết không?
“Tiểu thư, dựa vào thói quen hành sự của người, em tưởng tiểu thư thích tự mình leo lên hơn.” Thanh Thanh nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ vô tội.
Tôi đến chịu thua cô bé này ! Bây giờ quan trọng nhất vẫn phải leo núi thật nhanh. Nếu không trời tối mà chưa lên được đến nơi thì đúng là mệt mỏi. Tôi khẽ lắc đầu, nhanh chóng tiến lên phía trước.
Cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi, sau khi chỉnh đốn lại y phục, tóc tai, điều hòa khí huyết, tôi chết lặng người vì cảnh tượng trước mặt, thậm chí suýt chút nữa còn ngã lăn xuống dưới. Trước mắt tôi là một đám người nhốn nháo, mỗi người cầm ba nén hương, đang xì xụp khấn báo. Không lâu sao, tôi bắt đầu nước mắt đầm đìa, mùi hương cay nồng, đậm đặc đến độ không mở nổi mắt. Tôi chỉ còn biết đưa tay lên dụi mắt liên hồi.
Nước mắt tôi giàn giụa không dứt. Khó khăn lắm trong làn khói hương mờ ảo tôi mới tiến được vào bên trong Phật đường. Nhìn tượng Phật lấp lánh màu vàng cao năm mét trước mặt, mắt tôi lập tức sáng lóa lên, ngưỡng mộ quá ! Tượng Phật này được làm từ vàng thật sao? Nếu lấu được về, thì….tôi mải suy nghĩ, nhất thời quên đi mục đích đến đây làm gì.
Thanh Thanh lay mãi, tôi mới định thần lại. Đồng thời cô bé cũng ra hiệu, tôi quỳ lên tấm nệm phía trước. Còn chưa kịp cầu xin Bồ Tát phù hộ, tôi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc lúc trên đường lên núi. Tôi quay đầu nhìn ngó xung quanh, thì ra mùi hương tỏa ra từ người cô gái đang chắp hai tay, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó trước mặt.
Tôi cũng học theo cô ấy, chắp hai tay và nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng tôi phải cầu xin gì với Bồ Tát đây? Thôi thì cứ nói tùy ý vậy, Bồ Tát à Bồ Tát, xin người hãy phù hộ cho tên đàn ông mồm miệng thất đức kia không bị thiếu chân, thiếu tay, bình an lành lặn, khỏe mạnh, an khang, để đường đường chính chính quay về. Tôi cũng xin người hãy ám quỷ những kẻ tiểu nhân hãm hại chúng tôi sớm ngày gặp phải báo ứng, sinh con trai không có mặt, con gái không có mông. Tín nữ Lạc Bảo và Hạ Chi Lạc xin cảm ơn người ! A Men ! Hả… nói câu “Amen” với người không biết người có hiểu hay không? Sau đó, tôi lại thành tâm dập đầu ba cái.
Vừa mới dập đầu lần thứ ba, đột nhiên có vật gì đó đập mạnh lên đầu tôi, tiếp đó là một giọng nói dịu dàng vang lên: “ Vị công tử này, thất lễ quá, tiểu nữ bất cẩn đập trúng phải ngài, thành thật xin lỗi ! “ Mùi hương rất quen, giọng nói cũng không lạ, rốt cuộc nàng ta là ai chứ?
“Ồ, không sao !” Tôi nhặt thẻ quẻ trên mặt đất, đưa lại cho cô ấy.
Lúc quay sang nhận lấy ống quẻ từ tay Thanh Thanh, tôi lại nghe thấy cô gái đó nói: “ Công tử, người dẫm lên vạt váy của tiểu nữ rồi.”
Tôi nhìn xuống, quả nhiên là tôi đang dẫm lên váy của người ta. “Thất lễ quá !” Ở thời cổ đại, hành vi này của tôi chính là đang chọc ghẹo con gái nhà lành.
Nhận ống que, tôi ra sức lắc mạnh, chẳng khác nào đang hồ xúc xắc và tôi nhanh chóng nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh. Hẳn họ cho rằng tôi là một tên rất thích bài bạc. Nhưng chẳng phải cầu quẻ bói giống y như đổ xúc xắc hay sao? Vận khí tốt thì rút được quẻ Thượng Thượng, vận khí không tốt thì rút được quẻ Hạ Hạ.”
Thiên linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, xem tôi thiên địa càng khôn, đưa tay lắc một quẻ Thượng Thượng. Tiếp đó, một quẻ thẻ rơi xuống mặt đất. Tôi nhìn thấy thẻ quẻ này mang số bốn chín. Quẻ phán: " Ý này đã biết trước, ai dám gạt trời cao. Càn khôn mà dày, tạo hóa không thể ngờ." Bốn câu này có ý nghĩa gì chứ? Tôi hoàn toàn không hiểu, có càn lại có cả khôn, phải chăng tôi đã rút được quẻ Thượng Thượng? Tôi lập tức đứng dậy, phấn chấn chạy như bay đến tìm sư phụ giải quẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.