Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 42

Hoa Thanh Thần

12/11/2014

Nhưng không ngờ, vị hòa thượng giải quẻ lại nói với tôi rằng đây là một quẻ Hạ Hạ. Cho dù tôi cầu nhân duyên, cưới gả, chuyển nhà, xuất hành, quan vận hay tài vận, đều là đại hung. Tất cả mọi chuyện đều không tốt. Tốt nhất là nên ở nhà không nên ra ngoài, nói không chừng sẽ gặp phải tai họa khôn lường.

Sau đó, vị hòa thượng đó còn phán thêm một câu: “ Thật sự kì lạ, lúc nãy cũng có một vị tiểu thư cầu được quẻ thẻ y hệt thế này ! Hai người đúng là một cặp xui xẻo nhất mà ta gặp được gần đây đấy ! Phải chăng hai người chính là một đôi, đều đến đây để cầu nhân duyên? Nếu đúng là như vậy, hai người hãy chia tay luôn đi. Trên thẻ này nói, cả đời này hai người sẽ không có duyên phận gì đâu.” Nói xong, vị hòa thượng này còn cho tôi hai chiếc bùa bình an, hi vọng có thể cầu bình an cho tôi và người tôi cầu phúc cho, mong sao có thể gặp dữ hóa lành.

Không phải chứ? Không ngờ lại có người xui xẻo y như tôi vậy. Tôi nhìn quẻ thẻ trên tay, càng nghĩ lại càng thấy tức, ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy tới đây xin quẻ làm gì chứ, bây giờ thì hay rồi ! Quẻ Hạ Hạ, chẳng có gì thuận lợi cả. Tôi tức giận ném quẻ thẻ trong tay đi, nhưng không may lại trúng phải một lão hòa thượng. Tôi sợ hãi vội đưa tay che mặt, sau đó nhìn lén qua kẽ tay xem vị đại sư ấy là ai. Không ngờ vị đại sư này chẳng những không tức giận mà còn hiền từ lên tiếng gọi tôi.

“Vị công tử này, xin dừng bước !”

“Thưa đại sư, xin hỏi người có điều gì muốn chỉ giáo?”

“Công tử, xin hãy nói chuyện riêng với bần tăng một lúc.”

Tôi nghe vậy liền đi theo đại sư đến một nơi kín đáo. Ông ta nhìn tôi một lượt, sau đó lên tiếng hỏi: “ Vị cô nương này, xin hỏi cô nương đến từ nơi nào?”

Tôi nhìn đại sư bằng ánh mắt kinh ngạc. Cao nhân ! Không ngờ ông ta lại nhìn ra tôi là một phụ nữ, thế nhưng tại sao lại hỏi tôi tới từ đâu?

“Hoàng triều Kim Bích.” Tôi đáp lại đầy phòng bị.

“ha ha, cô nương, thứ cho lão nạp lắm lời, theo lão nạp thấy thì cô nương dường như đang lạc đường, giống như một đứa trẻ đi lạc tìm không được đường về nhà vậy.” Vị đại sư mỉm cười hiền từ lên tiếng.

Nghe vậy, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, lời nói của ông ta đầy ẩn ý. Tôi không biết mình xuyên không hay đầu thai nhầm mà tới đây. Tình trạng tôi lúc này chẳng phải giống như một đứa trẻ đi lạc đường không tìm được đường về nhà hay sao?

“Xin hỏi đại sư nói vậy là có ý gì?”

“Ha ha, cô nương, quẻ thẻ khi nãy cô nương rút được tuy là Hạ Hạ, nhưng không phải không thể hóa giải. “Càn khôn cao mà dày. Tạo hóa không thể ngờ.” Tất cả đều phải dựa vào tạo hóa do cô nương tạo dựng mà thôi. Nếu muốn tìm đường về nhà thì phải dựa vào chính bản thân mình.” Lão hòa thượng đưa tay vuốt râu, vẫn nhìn tôi mỉm cười nói.

“Phải dựa vào chính bản thân mình?” Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết phải dùng cách nào để quay về. Nếu chưa tìm ra cách thì làm sao có thể trở về chứ?

“Ha ha, đứa trẻ lạc đường…Bất cứ con đường nào cũng phải do con người đi rồi mới tạo thành. Lão nạp tin cô nương nhất định có thể tìm được đường về nhà.”

“Đại ứ…”Tôi còn chưa nói hết lời, lão hòa thượng đã đi mất.

Nếu đúng như những lời vị đại sư này nói thì tôi có thể quay về được sao? Tốt rồi ! Đúng là núi chuyển sông rồi ! Vốn tưởng hôm nay là một ngày cực kì xui xẻo, không ngờ lại được cao nhân chỉ đường. “Tạo hóa không thể ngờ !” Mong rằng, lúc tôi tìm được đường quay về vẫn chưa già đến mức rụng hết răng.



Tôi đang hớn hở, vui sướng, chuẩn bị xuống núi, thì bất ngờ một chiếc khăn không biết từ đâu bay tới chùm lên mặt tôi, khiến tôi mất đà, dưới chân lại trơn trượt, suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Tôi tức giận giật chiếc khăn xuống, đang định mắng người nào đó bất cẩn vứt đồ lung tung thì trước mặt xuất hiện một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

“Công tử, thất lễ quá, khăn che mặt của tiểu nữ.”

Là nàng ta, Bạch Ánh Tuyết. Thảo nào mà mùi hương khi nãy lại quen thuộc đến vậy. Thật là oan gia ngõ hẹp.

Tôi chẳng hề khách khí vứt chiếc khăn lên mặt nàng ta rồi mỉa mai nói: “Nếu cô nương có tình ý gì với tại hạ thì chẳng cần phải tốn công sức như vậy đâu. Cứ trực tiếp lại gần bắt chuyện là được rồi mà.”

Khuôn mặt Bạch Ánh Tuyết lập tức trắng nhợt đi, dường như trúng phải “độc” của Hạ Chi Lạc. Tôi luôn có thành kiến với Bạch Ánh Tuyết. Thậm chí lúc nào cũng muốn chọc ghẹo nàng ta.

“Ngươi…Tại sao ngươi lại có thể vô lễ như vậy chứ?” Bạch Ánh Tuyết còn chưa mở miệng thì một mĩ nữ khác đứng bên đã phẫn nộ lên tiếng, đôi mắt tràn đầy lửa hận như chỉ muốn thiêu sống tôi.

Lúc nhìn kĩ lại đôi mắt đó, tôi mới nhận ra đó chính là đôi mắt đẹp đượm buồn đẫm lệ mà tôi không thể quên của Bạch Ánh Đồng. Tôi ép người lại gần, tựa sát vào khuôn mặt nàng ta, mỉm cười gian tà, nói: “Mĩ nhân, ta làm sao chứ? Ta sinh ra đã như vậy rồi. Hãy nhớ cho kĩ tên của ta…Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng, nếu muốn tìm người đến đánh ta thì lúc nào ta cũng hoan nghênh.

Nhìn hai chị em bị tôi chọc đến độ chảy máu mũi, tâm trạng buồn bực do rút phải quẻ Hạ Hạ trước đó của tôi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác vô cùng dễ chịu.

Tôi không xuống núi ngay, mà quay trở lại chỗ hòa thượng giải quẻ, hỏi thăm xem người lúc nãy cầu thẻ Hạ Hạ giống tôi có phải là một người phụ nữ che mặt không? Đáp án đúng là vậy. Vị hòa thượng này còn kể thêm với tôi rằng, người phụ nữ đó đã cầu cho người yêu thương chuẩn bị lên đường đi xa.

Hay cho câu người yêu thương chuẩn bị lên đường đi xa. Tôi nắm chặt hai chiếc bùa bình an trong tay, nộ khí xung thiên đi thẳng xuống núi, sau đó cũng chẳng buồn gọi xe ngựa hay kiệu mà đi bộ về phủ.

Lúc về đến Liên Hiên trời đã sang giờ Hợi, Thanh Thanh vội vàng dọn cơm lên cho tôi, nhưng tôi đã tức phát no, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.

“Nha đầu, hôm nay tâm trạng ta không vui, không ăn một bữa cũng chẳng sao hết, coi như để giảm béo. Em hãy lui xuống, tự kiếm thứ gì mà ăn, rồi nghỉ sớm đi, không cần phải bận tâm đến ta” Thanh Thanh đi theo tôi đã được một thời gian dài, đương nhiên hiểu được câu giảm béo nghĩa là gì. Tiểu nha đầu này than dài một tiếng rồi lui xuống.

Bước vào phòng trong, tôi không châm đèn, dò dẫm trong bóng tối rồi ngồi xuống chiếc ghế tròn. Nghí ngoáy nghịch hai chiếc bùa bình an trong tay, thế nhưng cứ nghĩ đến việc Bạch Ánh Tuyết đi cầu phúc cho Thượng Quan Tầm là tôi lại tức không chịu nổi, liền ném chúng lên phía tường đối diện. Nếu tôi không nhầm thì hướng đó chính là vị trí treo bức họa do tôi vẽ lại Thượng Quan Tầm đứng bên nhành mai mấy hôm trước.

“Hôm nay hình như ta không hề chọc ghẹo gì cô” giọng nói của Thượng Quan Tầm truyền lại từ phía sau lưng tôi.

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, tại sao hắn ở trong phòng của tôi chứ? Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một người trong bộ y phục màu trắng, đang đứng sau tấm rèm chân trâu do đích thân tôi làm.

“Cô cũng xa xỉ quá nhỉ? Không ngờ lại có nhiều trân châu Long Hải từ nước Thanh Long đến thế ! Trân châu đáng lẽ phải đeo trên cổ, cô lại nỡ đem ra làm rèm treo thế này?”



“Ngài tới đây chỉ vì muốn thưởng thức tấm rèm trân châu đó hay sao? Được ! Nếu ngài thích thì cứ mang đi !” Tôi tức giận lớn tiếng, xông lại tấm rèm, cầm chúng trong tay rồi giựt mạnh xuống. Cứ như vậy, các hạt châu như mưa rơi vung vãi khắp nơi. Lúc này, cả căn phòng chỉ nghe thấy tiếng hạt châu rơi và tiếng hơi thở của hai chúng tôi.

Trong thâm tâm, tôi không khỏi sợ hãi trước hành động này. Có lẽ Hạ Chi Lạc đã khiến tôi thay đổi, khiến tôi trở nên đố kị, ghen tuông, đến mức hoàn toàn không thể khống chế bản thân, hành động giống những người phụ nữ nhỏ nhen khác. Chỉ cần là việc có liên quan đến người đàn ông này, sao tôi lại hành động chẳng có chút lí trí nào hết vậy?

Dần dần, nước mắt của tôi cũng theo đó mà lăn xuống, từng giọt từng giọt, chẳng khác gì những hạt châu đang rơi kia. Tôi khóc đến mức hoàn toàn không nhìn rõ hình dáng của Thượng Quan Tầm, dù gì hắn cũng chẳng nhìn thấy tôi, thích khóc thì cứ khóc, chỉ cần không lên tiếng là được.

Bỗng, một bàn tay đưa lên khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, tiếp đó giọng nói quyến rũ của Thượng Quan Tầm cất lên: “ Cô có biết, bộ dạng của mình khi khóc rất xấu không? Đặc biệt là lần khóc trước Li Hiên, xấu nhất đấy !”

“ Xấu hay không thì liên quan gì đến ngài?” Đồ đầu heo, cứ mở miệng là thốt ra những lời chẳng ra gì, lúc này lại còn chê người ta xấu nữa.

“Một người phụ nữ, đừng có hở tí mở miệng là ăn nói thô lỗ.” Vầng trán ngoan cường của tôi lãnh thêm một cái cốc mạnh.

Tên đàn ông đáng ghét này, thị lực có vẻ rất tốt, trong bóng tối mờ ảo thế này mà vẫn nhìn thấy rõ từng cử chỉ, nét mặt của tôi.

“Đau quá ! Có phải giống như hôm qua, hôm nay ngài chạy đến đây nói mấy câu ngớ ngẩn với ta đấy hả?” Tôi thét lên.

“Cô rất thân thiết với Nhị ca sao?”

Vô duyên vô cớ tự nhiên hỏi tôi câu đó làm gì, lẽ nào hắn đang ghen? Hôm nay ở trước mặt Bồ Tát, tôi đã kìm chế để không cầu xin chuyện tình duyên. Lẽ nào Bồ Tát hiển linh, đã cảm nhận được? Nếu đúng là vậy, ngày mai tôi sẽ lên đó cảm tạ lần nữa.

“Cũng bình thường thôi.” Tôi đáp.

“Hôm nay Nhị ca nhờ người mang đến trả cô một bức họa.” Ngữ điệu của hắn đột nhiên thay đổi, đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ “ một bức họa”.

Trong bóng tối, tôi trợn trừng hai mắt. Bức họa đó sau cùng đã quay về với chủ, sự tức giận ban nãy vừa nguôi bớt lại dâng trào sục sôi, tôi thét lớn: “ Thượng Quan Tầm, nếu ngài đã có thứ đó rồi thì chạy sang Liên Hiên của ta để làm gì? Có phải để cảm ơn ta? Nếu là vậy thì không cần đâu, khi mua bức họa đó, ta chỉ tốn có năm lạng bạc. Nếu ngài cảm thấy áy náy thì trả ta lại năm lạng bạc là được.”

Mãi một hồi lâu, tôi vẫn không nghe thấy hắn nói gì. Đợi khi tâm trạng tôi dần bình tĩnh trở lại, hắn mới lên tiếng: “ Những thứ đã tặng đi, ta không bao giờ nhận lại. Nếu cô đã mất năm lạng bạc để mua về, vậy thì đó là đồ của cô, ta sẽ không dùng năm lạng bạc mua lại từ chỗ cô đâu. Trả lại cho cô này !”

Giọng Thượng Quan Tầm trầm ồm. Tôi không ngờ hắn trả lời như vậy, lại còn đặt bức họa đấy lên tay tôi.

Tôi còn chưa biết nói gì đã bị lôi xềnh xệch ra khỏi Li Hiên. Trước khi ra tới cửa, bức họa trong tay cũng bị vứt lại phòng.

Thì ra, hắn lôi tôi ra ngoài dùng bữa. Hầy, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cùng hắn dùng bữa tối giữa ánh nến. Ha ha, Bồ Tát ở Đại Tướng Quốc Tự thật linh nghiệm ! Ngày mai tôi nhất định phải đi cúng thêm cho người ít tiền hương hỏa, để người trở thành vị Bồ Tát có nhang khói nhiều nhất, tiền hương hỏa nhiều nhất và giàu có nhất ở thế giới cực lạc mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook