Chương 47
Hoa Thanh Thần
18/11/2017
Sau khi bình tĩnh
lại, tôi mới biết là do Thượng Quan Tầm đã bế xốc tôi lên, sau đó nhảy
vào trong một nơi nào đó, dựa trên cảm giác không trọng lượng và tiếng
gió lướt qua tai, tôi đoán mình đang nhảy xuống một nơi rất sâu. Không
bao lâu, hắn lại nhảy vào một cái hố sâu khác, cứ như vậy, nhảy tổng
cộng đến bốn lần. Sau cảm giác sợ hãi ban đầu, giờ được nằm trong vòng
tay vững chắc của Thượng Quan Tầm, tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thậm
chí có thể nghe nhịp tim trầm ổn của hắn. Nhịp đập đó khiến tôi như thấy mình đang nghe một giai điệu tuyệt vời.
Mộng đẹp còn chưa hưởng được bao lâu đã phải thức dậy, sau khi dừng lại, hắn bế tôi đi đến một cánh cửa khác, khi cánh cửa mở ra, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào, chói đến đau cả mắt, tôi nghĩ đây chắc là đáy cốc rồi.
Thượng Quan Tầm thô lỗ bỏ tôi xuống, may còn chút nương tình nên hắn chưa vứt thẳng tôi xuống dưới đất. Tôi hiếu kì và kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. Khi tâm trạng dần bình ổn, tôi mới cất tiếng hỏi: “Ngài bị bệnh sao? Rõ ràng có thể mở một con đường đi thẳng từ trên xuống, tại sao cứ phải đi trong bóng tối rồi nhảy lên nhảy xuống hết lần này đến lần khác chứ? Đáng sợ, chết mất.
“Cô đã bao giờ thấy Hoàng gia xây lăng mộ mà để cửa lăng ở nơi dễ tìm, ngay bên đường chưa? Đồ ngốc!” Dứt lời hắn lại cốc mạnh lên đầu tôi một cái.
Tôi tức giận hất bàn tay đáng ghét của hắn ra. Nếu vậy cứ nói thẳng ra là để đề phòng đạo tặc đào mộ, cần gì phải động chân động tay với tôi chứ? Đáng ghét, nhưng tại sao cứ hơi một tí là hắn lại cốc lên trán tôi thế này chứ? Cứ tiếp tục cốc theo kiểu này, có ngày hắn biến tôi thành kẻ ngốc mất !
Hai Minh sĩ đứng cạnh thấy vậy lén lút bật cười, duy chỉ có Tiêu Thanh Viễn vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị như lúc đến. Tôi liếc về phía Tiêu Thanh Viễn, thấy ông ta đang cầm cây Thượng huyền nguyệt. dien_dan_le•quy♦don♦. Tôi có chút áy náy khi để người khác cầm hộ đồ như vậy.
“Đa tạ Tiêu tướng quân!” Tôi vội đưa tay đỡ lấy cây Thượng huyền nguyệt, kết quả không lấy được, thậm chí chỉ có thể giương mắt nhìn ông ta giao cây đàn cho Thượng Quan Tầm. Hừm! Nó là đồ của tôi mà!
Thượng Quan Tầm nhận lấy cây Thượng huyền nguyệt rồi nhếch miệng nở nụ cười gian tà, sau đó cầm đàn đi mất. Tôi ở phía sau gọi theo nhưng hắn làm như không nghe thấy. Rốt cuộc tôi vẫn phải lẽo đẽo bám sát theo hắn.
=== ====== =========
CHƯƠNG 10. Một đôi người chim
Người ta thường nói "đường núi vòng vèo", hôm nay coi như tôi đã lãnh ngộ được hết ý nghĩa của câu nói này.
Mọi người có biết "thế ngoại đào nguyên" mà Đào Uyên Minh miêu tả không? Theo lời ông ấy, đó là nơi có những dòng thác hiền hòa chảy từ trên đỉnh núi xuống, từng lớp từng lớp đan xen, rồi tụ hội dưới đáy cốc thành những dòng suối trong vắt. Trong rừng, những con đường mòn quang co uốn lượn. chim chóc véo von ca hát cả ngày. Xa xa là thảm hoa cải vàng trải dài đến vô tận. Thỉnh thoảng một vài chú gà, vịt, ngang, ngỗng lon ton chạy khắp nơi... Tất cả tạo nên một bức tranh thế ngoại đào nguyên thơ mộng, bình yên.
Tôi cứ thế ngây lặng người, ngắm nhìn cảnh vật phía trước. Oa! Đây chín là Hoàng lăng trong truyền thuyết sao? Rõ ràng là tiên cảng chốn hồng trần mà.Ở thời hiện đại, nếu biết một nơi có cảnh đẹp an bình thế này, tôi nhất định sẽ theo đoàn du lịch tới đây. Là ai đã đưa lời đồn thất thiệt? Nếu biết thế trước nơi này phong cảnh như thơ như mộng, tôi đã tới "tảo mộ, đạp thanh" từ lâu rồi! Biết đi đâu tìm những nơi có cảnh đẹp tuyệt mĩ lại không mất phí thăm quan như này chứ?
"Có phải cảnh vật quá đẹp đẽ không?" Đọc tại dien_dan_le♦quy◘don☺. Chẳng phải vừa rồi Thượng Quan Tầm đã đi lên phía trước rất xa, sao chẳng nói chẳng rằng đã "di hồn" về trước mặt tôi rồi.
Tôi chấn tĩnh lại, gật đầu đồng ý! Hắn đáp lại tôi bằng một nụ cười không rõ ý, rồi nhan chóng đi lên phía trước.
Rất nhanh sau đó, chúng tôi bước vào một sơn động, nơi đây gió thổi không ngừng. Hai vị Minh sĩ đứng lại bên ngoài cửa động. Duy chỉ có Tiêu Thanh Viễn đưa chúng tôi vào trong. Phía trước không xa đã cụt đường, tôi thầm nghĩ hẳn nơi này phải có cơ quan bí mật, thế nên vô cùng trông chờ Tiêu Thanh Viễn sẽ xoay một đài cắm nến trên tường hoặc thứ gì đó để mở ra mật thất, hay con đường bí mật cho chúng tôi đi tiếp. Tôi đoán quả không sai! Không biết Tiêu Thanh Viễn đá vào chỗ nào, chỗ gần chúng tôi đứng liền tách đôi ra, để lộ những bậc thang dẫn xuống phía dưới. Giờ, chúng tôi mới thật sự tiến vào Hoàng lăng.
Tôi cảm thấy hết sức kỳ lạ, liền hỏi Thượng Quan Tầm, tại sao chúng tôi lại không giống như những Minh sĩ kia, được ở phía ngoài, trong những căn nhà gỗ? Câu trả lời của hắn là, không phải người nào cũng được vào Hoàng lăng. Ngoại trừ những Minh sĩ trực canh Hoàng lăng ra,chỉ có con cháu Hoàng thất mới đủ tư cách vào trong. Chết ngất! Vậy thì tôi thà ở bên ngoài còn hơn là có cái vinh dự chui vào mộ cổ thế này.
"Đừng làm thế mà..." Hai tay tôi bám lấy bờ tường, chống cự một hồi, sau cùng vẫn bị hắn kéo xềnh xệch vào trong.
Bước vào con đường vừa nhỏ vừa hẹp, vừa tăm tối này, trong lòng tôi bức bối vô cùng. Nếu đến đây để tìm bảo vật, phải chịu khổ sở, kinh hãi đã đành, nhưng vấn đề mộ thất của các đời Hoàng đế trước đó rốt cuộc ở chốn nào, đoán chắc ngay đến bản thân Thượng Quan Tầm cũng không biết rõ! Chúng tôi chắc chỉ đang đi lòng vòng bên ngoài mà thôi.
Tôi được phân vào một căn thạch thất, nghe nói, tôi sẽ phải nghỉ ngơi trên chiếc giường đá này trong một khoảng thời gian dài. Đợi khi tôi bước vào căn thạch thất rồi, Thượng Quan Tầm chỉ nói đúng một câu “sáng mai, ta sẽ quay lại” rồi quay ngươi đi mất, hơn nữa còn vô cùng “tốt bụng” đóng luôn cửa đá lại giúp tôi.
“Thượng Quan Tầm, ngài sao có thể làm thế? Ta sợ lắm!” Tôi đập mạnh vào cửa một hồi nhưng chẳng có ai đáp lại, đành phải tự mình mò mẫm tìm cách mở cửa. Tình cảnh tôi hiện giờ rất ứng với câu “gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay!”
Tại sao hắn có thể đối xử với một người phụ nữ yếu đuối như vậy chứ? Đối mặt với bốn bức tường tối tăm, ánh nến chập chờn, tôi chỉ còn biết bật khóc: “Hu hu…hu hu…ta muốn được về nhà…”
May mà tôi có mang theo Thượng huyền nguyệt, nếu không chẳng biết phải làm sao để vượt qua đêm tối đáng sợ, dài đằng đẵng thế này. Đêm đầu tiên của tôi trải qua trong tiếng hát run rẩy, nước mắt đầm đìa, chăn trùm kín đầu. Tôi sợ hãi cực độ, ngay cả bản thân cũng không biết mình vì mệt quá mà thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, lúc Thượng Quan Tầm gọi tôi thức dậy thì mặt trời đã treo quá đỉnh sào. Vừa nhìn thấy hắn, tôi lại òa khóc thảm thương, thậm chí còn xin hắn cho mình qua đêm ở căn nhà gỗ bên ngoài. Nhưng hắn lạnh lùng như sắt đá, chỉ ném cho tôi hai chữ “không được”. Sau khi vật vã khóc một trận cuối cùng tôi cũng khá mãn nguyện khi nhận được câu trả lời khác, chính là bắt đầu từ tối nay, tôi có thể đến ngủ trong căn thạch thất với hắn. Như vậy cũng được, có thể cùng hắn, cô nam quả nữ ở chung một phòng, dẫu sao còn an toàn hơn so với một mình ở trong căn nhà gỗ bên ngoài kia.
Sau đó, tôi mới biết, thì ra hắn đóng sập cánh cửa đá lại là bởi trong Hoàng lăng có rất nhiều cơ quan, sợ tôi ngô nghê, tìm không ra phương hướng, ngộ nhỡ chạm phải một cơ quan nào đó, e là sẽ chết mất xác luôn. Lúc biết được điều này, trái tim sợ hãi, hoảng loạn của tôi đột ngột chuyển sang trạng thái cảm động đến rơi lệ trước sự quan tâm, chu đáo của Thượng Quan Tầm.
Mộng đẹp còn chưa hưởng được bao lâu đã phải thức dậy, sau khi dừng lại, hắn bế tôi đi đến một cánh cửa khác, khi cánh cửa mở ra, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào, chói đến đau cả mắt, tôi nghĩ đây chắc là đáy cốc rồi.
Thượng Quan Tầm thô lỗ bỏ tôi xuống, may còn chút nương tình nên hắn chưa vứt thẳng tôi xuống dưới đất. Tôi hiếu kì và kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. Khi tâm trạng dần bình ổn, tôi mới cất tiếng hỏi: “Ngài bị bệnh sao? Rõ ràng có thể mở một con đường đi thẳng từ trên xuống, tại sao cứ phải đi trong bóng tối rồi nhảy lên nhảy xuống hết lần này đến lần khác chứ? Đáng sợ, chết mất.
“Cô đã bao giờ thấy Hoàng gia xây lăng mộ mà để cửa lăng ở nơi dễ tìm, ngay bên đường chưa? Đồ ngốc!” Dứt lời hắn lại cốc mạnh lên đầu tôi một cái.
Tôi tức giận hất bàn tay đáng ghét của hắn ra. Nếu vậy cứ nói thẳng ra là để đề phòng đạo tặc đào mộ, cần gì phải động chân động tay với tôi chứ? Đáng ghét, nhưng tại sao cứ hơi một tí là hắn lại cốc lên trán tôi thế này chứ? Cứ tiếp tục cốc theo kiểu này, có ngày hắn biến tôi thành kẻ ngốc mất !
Hai Minh sĩ đứng cạnh thấy vậy lén lút bật cười, duy chỉ có Tiêu Thanh Viễn vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị như lúc đến. Tôi liếc về phía Tiêu Thanh Viễn, thấy ông ta đang cầm cây Thượng huyền nguyệt. dien_dan_le•quy♦don♦. Tôi có chút áy náy khi để người khác cầm hộ đồ như vậy.
“Đa tạ Tiêu tướng quân!” Tôi vội đưa tay đỡ lấy cây Thượng huyền nguyệt, kết quả không lấy được, thậm chí chỉ có thể giương mắt nhìn ông ta giao cây đàn cho Thượng Quan Tầm. Hừm! Nó là đồ của tôi mà!
Thượng Quan Tầm nhận lấy cây Thượng huyền nguyệt rồi nhếch miệng nở nụ cười gian tà, sau đó cầm đàn đi mất. Tôi ở phía sau gọi theo nhưng hắn làm như không nghe thấy. Rốt cuộc tôi vẫn phải lẽo đẽo bám sát theo hắn.
=== ====== =========
CHƯƠNG 10. Một đôi người chim
Người ta thường nói "đường núi vòng vèo", hôm nay coi như tôi đã lãnh ngộ được hết ý nghĩa của câu nói này.
Mọi người có biết "thế ngoại đào nguyên" mà Đào Uyên Minh miêu tả không? Theo lời ông ấy, đó là nơi có những dòng thác hiền hòa chảy từ trên đỉnh núi xuống, từng lớp từng lớp đan xen, rồi tụ hội dưới đáy cốc thành những dòng suối trong vắt. Trong rừng, những con đường mòn quang co uốn lượn. chim chóc véo von ca hát cả ngày. Xa xa là thảm hoa cải vàng trải dài đến vô tận. Thỉnh thoảng một vài chú gà, vịt, ngang, ngỗng lon ton chạy khắp nơi... Tất cả tạo nên một bức tranh thế ngoại đào nguyên thơ mộng, bình yên.
Tôi cứ thế ngây lặng người, ngắm nhìn cảnh vật phía trước. Oa! Đây chín là Hoàng lăng trong truyền thuyết sao? Rõ ràng là tiên cảng chốn hồng trần mà.Ở thời hiện đại, nếu biết một nơi có cảnh đẹp an bình thế này, tôi nhất định sẽ theo đoàn du lịch tới đây. Là ai đã đưa lời đồn thất thiệt? Nếu biết thế trước nơi này phong cảnh như thơ như mộng, tôi đã tới "tảo mộ, đạp thanh" từ lâu rồi! Biết đi đâu tìm những nơi có cảnh đẹp tuyệt mĩ lại không mất phí thăm quan như này chứ?
"Có phải cảnh vật quá đẹp đẽ không?" Đọc tại dien_dan_le♦quy◘don☺. Chẳng phải vừa rồi Thượng Quan Tầm đã đi lên phía trước rất xa, sao chẳng nói chẳng rằng đã "di hồn" về trước mặt tôi rồi.
Tôi chấn tĩnh lại, gật đầu đồng ý! Hắn đáp lại tôi bằng một nụ cười không rõ ý, rồi nhan chóng đi lên phía trước.
Rất nhanh sau đó, chúng tôi bước vào một sơn động, nơi đây gió thổi không ngừng. Hai vị Minh sĩ đứng lại bên ngoài cửa động. Duy chỉ có Tiêu Thanh Viễn đưa chúng tôi vào trong. Phía trước không xa đã cụt đường, tôi thầm nghĩ hẳn nơi này phải có cơ quan bí mật, thế nên vô cùng trông chờ Tiêu Thanh Viễn sẽ xoay một đài cắm nến trên tường hoặc thứ gì đó để mở ra mật thất, hay con đường bí mật cho chúng tôi đi tiếp. Tôi đoán quả không sai! Không biết Tiêu Thanh Viễn đá vào chỗ nào, chỗ gần chúng tôi đứng liền tách đôi ra, để lộ những bậc thang dẫn xuống phía dưới. Giờ, chúng tôi mới thật sự tiến vào Hoàng lăng.
Tôi cảm thấy hết sức kỳ lạ, liền hỏi Thượng Quan Tầm, tại sao chúng tôi lại không giống như những Minh sĩ kia, được ở phía ngoài, trong những căn nhà gỗ? Câu trả lời của hắn là, không phải người nào cũng được vào Hoàng lăng. Ngoại trừ những Minh sĩ trực canh Hoàng lăng ra,chỉ có con cháu Hoàng thất mới đủ tư cách vào trong. Chết ngất! Vậy thì tôi thà ở bên ngoài còn hơn là có cái vinh dự chui vào mộ cổ thế này.
"Đừng làm thế mà..." Hai tay tôi bám lấy bờ tường, chống cự một hồi, sau cùng vẫn bị hắn kéo xềnh xệch vào trong.
Bước vào con đường vừa nhỏ vừa hẹp, vừa tăm tối này, trong lòng tôi bức bối vô cùng. Nếu đến đây để tìm bảo vật, phải chịu khổ sở, kinh hãi đã đành, nhưng vấn đề mộ thất của các đời Hoàng đế trước đó rốt cuộc ở chốn nào, đoán chắc ngay đến bản thân Thượng Quan Tầm cũng không biết rõ! Chúng tôi chắc chỉ đang đi lòng vòng bên ngoài mà thôi.
Tôi được phân vào một căn thạch thất, nghe nói, tôi sẽ phải nghỉ ngơi trên chiếc giường đá này trong một khoảng thời gian dài. Đợi khi tôi bước vào căn thạch thất rồi, Thượng Quan Tầm chỉ nói đúng một câu “sáng mai, ta sẽ quay lại” rồi quay ngươi đi mất, hơn nữa còn vô cùng “tốt bụng” đóng luôn cửa đá lại giúp tôi.
“Thượng Quan Tầm, ngài sao có thể làm thế? Ta sợ lắm!” Tôi đập mạnh vào cửa một hồi nhưng chẳng có ai đáp lại, đành phải tự mình mò mẫm tìm cách mở cửa. Tình cảnh tôi hiện giờ rất ứng với câu “gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay!”
Tại sao hắn có thể đối xử với một người phụ nữ yếu đuối như vậy chứ? Đối mặt với bốn bức tường tối tăm, ánh nến chập chờn, tôi chỉ còn biết bật khóc: “Hu hu…hu hu…ta muốn được về nhà…”
May mà tôi có mang theo Thượng huyền nguyệt, nếu không chẳng biết phải làm sao để vượt qua đêm tối đáng sợ, dài đằng đẵng thế này. Đêm đầu tiên của tôi trải qua trong tiếng hát run rẩy, nước mắt đầm đìa, chăn trùm kín đầu. Tôi sợ hãi cực độ, ngay cả bản thân cũng không biết mình vì mệt quá mà thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, lúc Thượng Quan Tầm gọi tôi thức dậy thì mặt trời đã treo quá đỉnh sào. Vừa nhìn thấy hắn, tôi lại òa khóc thảm thương, thậm chí còn xin hắn cho mình qua đêm ở căn nhà gỗ bên ngoài. Nhưng hắn lạnh lùng như sắt đá, chỉ ném cho tôi hai chữ “không được”. Sau khi vật vã khóc một trận cuối cùng tôi cũng khá mãn nguyện khi nhận được câu trả lời khác, chính là bắt đầu từ tối nay, tôi có thể đến ngủ trong căn thạch thất với hắn. Như vậy cũng được, có thể cùng hắn, cô nam quả nữ ở chung một phòng, dẫu sao còn an toàn hơn so với một mình ở trong căn nhà gỗ bên ngoài kia.
Sau đó, tôi mới biết, thì ra hắn đóng sập cánh cửa đá lại là bởi trong Hoàng lăng có rất nhiều cơ quan, sợ tôi ngô nghê, tìm không ra phương hướng, ngộ nhỡ chạm phải một cơ quan nào đó, e là sẽ chết mất xác luôn. Lúc biết được điều này, trái tim sợ hãi, hoảng loạn của tôi đột ngột chuyển sang trạng thái cảm động đến rơi lệ trước sự quan tâm, chu đáo của Thượng Quan Tầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.