Chương 48
Hoa Thanh Thần
12/11/2014
Vốn cứ tưởng ban đêm
có thể cùng hắn nằm chung trên một chiếc giường, nào ngờ chiếc giường
hắn nằm rất khác so với chiếc tôi nằm hôm qua. Chiếc giường này hàn khí
nghi ngút, đừng nói bảo tôi ngủ trên đó, cho dù ngồi trên đó chỉ một
phút thôi mông tôi cũng lạnh tái đi, huống hồ lại còn không có chăn. Lẽ
nào đây là chiếc giường Hàn ngọc dùng để luyện công trong các tiểu
thuyết kiếm hiệp? Đáng thương cho tôi, chỉ có thể đứng cách thật xa,
trải chăn nằm gọn vào một góc tường. Làm vợ người ta mà đến mức như tôi
thì đúng là thê thảm không lời nào tả xiết !
Nhưng bù lại ban ngày, tôi có thể tự do chơi đùa, dạo mát, thậm chí không hề nhìn thấy Thượng Quan Tầm. Còn những người được gọi là Minh sĩ kia, không biết có phải vì trên trán khắc chữ “minh” hay không, mà biểu cảm trên mặt chẳng khác gì cương thi [1]. Hỏi bọn họ Thượng Quan Tầm ở đâu, không một ai đáp lại. Ở địa bàn các người đành để các người làm chủ vậy ! Tôi thầm nhủ, dẫu sao trời tối là Thượng Quan Tầm tự nhiên sẽ xuất hiện đưa tôi về Hoàng lăng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến giữa tháng năm. Vì thời tiết rất nóng nực, nên tôi quyết định đến một con suốt bắt tôm…. Ấy, đừng vội kinh ngạc, trên đời này có rất nhiều điều kì lạ, thương thay bọn tôm ở đây, chúng quá xui xẻo mới bị tôi phát hiện. Khi còn nhỏ, tôi sống trong thành phố thật, nhưng khi đó thành phố chưa phát triển, bao quanh vẫn là vùng nông thôn. Hơn nữa, không giống những cô gái thành thị khác, từ nhỏ tôi đã được mệnh danh là “ người rừng”. Suốt ngày lang thang ngoài đồng ruộng, thế nên tôi mới trở thành một cao thủ bắt tôm. Tôi nhanh chóng mượn đám Minh sĩ đồ nghề, định bắt nhiều tôm một chút để buổi tối có thể nấu nồi tôm mười ba vị. Kết quả nằm ngoài mong đợi, chỉ hơi bất cẩn là những ngón tay ngọc ngà của tôi liền bị đám tôm kia xông tới kẹp chặt. Đang đau đớn, tôi lại trượt chân, ngã nhào xuống suối, cả người bẩn thỉu toàn bùn đất.
Tôi vội xách nửa thùng tôm khó khăn lắm mới bắt được đến một đầm nước mà tôi tình cờ phát hiện, cởi áo ngoài, rồi ngồi ở mép đầm bắt đầu giặt y phục, sau đó tiện thể phơi y phục lên trên hòn đá lớn cạnh bên, đợi nắng hong khô. Nước trong đầm là nước trên đỉnh núi tan ra, chảy xuống nên mát rượi, trong veo. Vì cả người đang bẩn thỉu và nóng nực, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều liền cởi thêm lớp áo, hít một hơi sâu, rồi mon men theo bờ đá hai bên tụt xuống.
Lúc tôi lao mình xuống nước, một cơn đau đớn đột ngột dâng lên. Không ngờ nước ở đây lại lạnh đến vậy, nó khiến tôi bị chuột rút.
Tôi vội vã quờ quạng với lên bờ, kết quả, ngay khi chạm được vào phiến đá ven hồ, chuyện bất trắc lại lần nữa xảy ra. Một tiếng động lớn vang lên, một dòng khí lưu ở đâu dội mạnh trên mặt nước. Nước trong đầm nhanh chóng tạo thành cột xoáy, đẩy lên cao đến mấy mét liền.
“Á…” Dưới sự tấn công của luồng khí, tôi lập tức bị cuốn vào bên trong.
“Cứu…tôi…với…” Chết mất thôi. Chị đây tuy rằng khỏe mạnh, nhưng chị cũng là “một con vịt cạn” [2] mà thôi.
“Ục…cứu…tôi…với…á…” Tôi bị sặc nước liên hồi, nếu không có ai đến cứu, tôi chắc chắn sẽ chết mết.
Ông trời dường như nghe thấu lời khẩn cầu của tôi, trong chớp mắt tôi thấy cả thân mình không biết được ai ôm lấy, lao lên khỏi mặt nước, rồi cả hai ngã mạnh xuống đất.
“Thượng Quan Tầm?” Tôi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn người vừa cứu mạng mình. Không ngờ người đó là Thượng Quan Tầm.
“Phụt !” một tiếng, hắn thổ đầy một miệng máu ra ngoài, bắt cả lên người tôi. Tôi vô cùng hoảng loạn, nấc nghẹn, lên tiếng hỏi: “ Này, Thượng Quan Tầm, ngài bị sao thế?” Đừng có dọa ta đấy !”
Hắn ở trần, cả thân người yếu đuối, mềm oặt ngã lên người tôi, đầu gục ngay trước ngực tôi.
“ Này, ngài mau tỉnh lại đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi lo lắng đánh mạnh vào mặt hắn, hòng khiến hắn tỉnh lại.
“ Phụt..” Hắn thổ huyết lần nữa.
Tôi chẳng thể chịu đựng thêm được nữa, nước mắt tuôn trào như mưa. Lẽ nào quẻ thẻ tôi rút được ở Đại Tướng Quốc Tự đã thật sự linh ứng? Cụm từ “đại hung” trong đó chính để ám chỉ hắn sẽ phải chết sao? Không dám tin mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình, tôi ôm lấy cơ thể nóng ấm của hắn, rung rắc liên hồi, rồi không ngưng đánh mặt vào mặt hắn, thét lớn: “Thượng Quan Tầm, ngài mau tỉnh dậy đi..”
“Ngài là đồ đầu heo, ngài mau tỉnh dậy đi…”
“Ngài đừng có chết! Ngài mà chết, làm sao ta ra khỏi được cái núi quỷ quái này chứ?”
“Đầu heo chết tiệt, ngài mau tỉnh dậy cho ta, lúc này không được ngủ đâu!”
“Tên đàn ông khốn kia, mau tỉnh dậy cho ta, còn không tỉnh dậy, ta sẽ véo chết ngươi!”
“Đồ khốn, ngài có nghe thấy gì không? Ta ra lệnh cho ngài phải tỉnh dậy!”
“Thượng Quan Tầm, ngài mau tỉnh dậy, ngài mà chết thì ta phải làm thế nào? Ta vẫn còn chưa đợi được nghe ngài nói…ngài nói…”
Tôi còn chưa kịp nói ba chữ “ngài thích ta” thì cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói yếu ớt của hắn: “Ưm…cô ra tay…không thể nào…nhẹ nhàng hơn được sao? Đau…quá…đi mất!” Hắn mở hé mắt, khẽ lên tiếng.
“Ngài làm sao mà bị thương thế? Tại sao lại nghiêm trọng đến mức này?” Do quá đỗi vui mừng, giọng nói của tôi trở nên vô cùng kích động.
“Phiền cô…có thể…hạ thấp…giọng nói của mình…xuống chút…được không? Ồn đến mức…đôi tai ta…muốn nổ tung…” Lần này đổi lại tôi là người lườm hắn. Nhưng hắn chỉ yếu ớt, nhếch miệng mỉm cười, sau đó lại thổ huyết lần nữa.
“Này, ngài có sao không?” Thấy hắn lại thổ huyết, trái tim tôi cũng quặn thắt.
“Cô…cô…cô trước tiên hãy…mặc y phục vào, khụ khụ…sau đó…đỡ ta ngồi dậy.”
Hả? Nhìn thấy đôi má đang ửng hồng trên khuôn mặt trắng bệch của Thượng Quan Tầm, tôi cúi xuống nhìn. Trời đất quỷ thần ơi, nửa người trên của tôi lúc này cũng trống hếch trống hoác y như hắn! Hơn nữa đầu hắn còn đặt trên đôi gò bồng đào của tôi, không chỉ nhìn mà còn tận hưởng hết sạch rồi!
Tôi chết lặng người, huyết áp đột ngột tăng cao. Chiếc áo nịt ngực Thanh Thanh thức đêm may giúp tôi đang ở đâu chứ, bay đằng nào rồi? Á, phải chăng chính là đống bùng nhùng nổi trên mặt nước kia? Liếc nhìn nụ cười mệt mỏi của Thượng Quan Tầm, tôi đến thổ huyết mất thôi!
Tôi nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống, cũng chẳng để tâm trên người có máu hay không, nhanh chóng mặc quần áo vào. Thấy y phục của hắn đang nổi trôi ở chỗ không xa, tôi liền khều lại, đỡ hắn ngồi dậy, mặc vào rồi lau sạch vết máu đọng trên mặt và người cho hắn. Sau khi tất cả mọi việc hoàn tất, hắn bắt đầu ngồi im lặng, ngay ngắn vận công, còn tôi đứng cạnh lo lắng không ngừng.
Một lúc lâu sau, tôi mới đỡ Thượng Quan Tầm yếu ớt quay về thạch thất. Lúc về đến nơi tôi mới hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở đó trong tình trạng thân trên không mảnh vải và cột nước xoáy tà ác đó phải chăng chính là kiệt tác của hắn? Còn nữa, tôi cũng không quên hỏi tại sao hắn bị thương? Thế nhưng tên đàn ông chết tiệt này thà chết cũng không chịu mở miệng.
Đừng thấy hắn có vẻ yếu đuối, nhợt nhạt mà xem thường, hắn đã ung dung ăn hết sạch nửa thùng tôm mười ba hương vị mà tôi cực nhọc cả ngày mới bắt được. Sau khi ăn xong, hắn còn mặt dày bảo tôi ngày mai hãy đi bắt thêm một ít nữa, rồi mới ngất lịm trên chiếc giường Hàn ngọc.
[1] Là một xác chết biến đi trong văn hóa dân gian Trung Quốc, cũng giống như ma cà rồng hay zombie ở phương Tây. Theo truyền thuyết, ban ngày thì cương thi nằm trong quan tài hoặc ẩn núp tại những nơi tối tăm như hang động, đến đêm thì lại đi lang thang với hai cánh tay duỗi thẳng về phái trước. Nó giết chết mọi sinh vật sống để hấp thụ khí [ cái cốt lõi tạo nên sự sống.]
[2] Ý chỉ người không biết bơi.
Nhưng bù lại ban ngày, tôi có thể tự do chơi đùa, dạo mát, thậm chí không hề nhìn thấy Thượng Quan Tầm. Còn những người được gọi là Minh sĩ kia, không biết có phải vì trên trán khắc chữ “minh” hay không, mà biểu cảm trên mặt chẳng khác gì cương thi [1]. Hỏi bọn họ Thượng Quan Tầm ở đâu, không một ai đáp lại. Ở địa bàn các người đành để các người làm chủ vậy ! Tôi thầm nhủ, dẫu sao trời tối là Thượng Quan Tầm tự nhiên sẽ xuất hiện đưa tôi về Hoàng lăng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến giữa tháng năm. Vì thời tiết rất nóng nực, nên tôi quyết định đến một con suốt bắt tôm…. Ấy, đừng vội kinh ngạc, trên đời này có rất nhiều điều kì lạ, thương thay bọn tôm ở đây, chúng quá xui xẻo mới bị tôi phát hiện. Khi còn nhỏ, tôi sống trong thành phố thật, nhưng khi đó thành phố chưa phát triển, bao quanh vẫn là vùng nông thôn. Hơn nữa, không giống những cô gái thành thị khác, từ nhỏ tôi đã được mệnh danh là “ người rừng”. Suốt ngày lang thang ngoài đồng ruộng, thế nên tôi mới trở thành một cao thủ bắt tôm. Tôi nhanh chóng mượn đám Minh sĩ đồ nghề, định bắt nhiều tôm một chút để buổi tối có thể nấu nồi tôm mười ba vị. Kết quả nằm ngoài mong đợi, chỉ hơi bất cẩn là những ngón tay ngọc ngà của tôi liền bị đám tôm kia xông tới kẹp chặt. Đang đau đớn, tôi lại trượt chân, ngã nhào xuống suối, cả người bẩn thỉu toàn bùn đất.
Tôi vội xách nửa thùng tôm khó khăn lắm mới bắt được đến một đầm nước mà tôi tình cờ phát hiện, cởi áo ngoài, rồi ngồi ở mép đầm bắt đầu giặt y phục, sau đó tiện thể phơi y phục lên trên hòn đá lớn cạnh bên, đợi nắng hong khô. Nước trong đầm là nước trên đỉnh núi tan ra, chảy xuống nên mát rượi, trong veo. Vì cả người đang bẩn thỉu và nóng nực, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều liền cởi thêm lớp áo, hít một hơi sâu, rồi mon men theo bờ đá hai bên tụt xuống.
Lúc tôi lao mình xuống nước, một cơn đau đớn đột ngột dâng lên. Không ngờ nước ở đây lại lạnh đến vậy, nó khiến tôi bị chuột rút.
Tôi vội vã quờ quạng với lên bờ, kết quả, ngay khi chạm được vào phiến đá ven hồ, chuyện bất trắc lại lần nữa xảy ra. Một tiếng động lớn vang lên, một dòng khí lưu ở đâu dội mạnh trên mặt nước. Nước trong đầm nhanh chóng tạo thành cột xoáy, đẩy lên cao đến mấy mét liền.
“Á…” Dưới sự tấn công của luồng khí, tôi lập tức bị cuốn vào bên trong.
“Cứu…tôi…với…” Chết mất thôi. Chị đây tuy rằng khỏe mạnh, nhưng chị cũng là “một con vịt cạn” [2] mà thôi.
“Ục…cứu…tôi…với…á…” Tôi bị sặc nước liên hồi, nếu không có ai đến cứu, tôi chắc chắn sẽ chết mết.
Ông trời dường như nghe thấu lời khẩn cầu của tôi, trong chớp mắt tôi thấy cả thân mình không biết được ai ôm lấy, lao lên khỏi mặt nước, rồi cả hai ngã mạnh xuống đất.
“Thượng Quan Tầm?” Tôi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn người vừa cứu mạng mình. Không ngờ người đó là Thượng Quan Tầm.
“Phụt !” một tiếng, hắn thổ đầy một miệng máu ra ngoài, bắt cả lên người tôi. Tôi vô cùng hoảng loạn, nấc nghẹn, lên tiếng hỏi: “ Này, Thượng Quan Tầm, ngài bị sao thế?” Đừng có dọa ta đấy !”
Hắn ở trần, cả thân người yếu đuối, mềm oặt ngã lên người tôi, đầu gục ngay trước ngực tôi.
“ Này, ngài mau tỉnh lại đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi lo lắng đánh mạnh vào mặt hắn, hòng khiến hắn tỉnh lại.
“ Phụt..” Hắn thổ huyết lần nữa.
Tôi chẳng thể chịu đựng thêm được nữa, nước mắt tuôn trào như mưa. Lẽ nào quẻ thẻ tôi rút được ở Đại Tướng Quốc Tự đã thật sự linh ứng? Cụm từ “đại hung” trong đó chính để ám chỉ hắn sẽ phải chết sao? Không dám tin mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình, tôi ôm lấy cơ thể nóng ấm của hắn, rung rắc liên hồi, rồi không ngưng đánh mặt vào mặt hắn, thét lớn: “Thượng Quan Tầm, ngài mau tỉnh dậy đi..”
“Ngài là đồ đầu heo, ngài mau tỉnh dậy đi…”
“Ngài đừng có chết! Ngài mà chết, làm sao ta ra khỏi được cái núi quỷ quái này chứ?”
“Đầu heo chết tiệt, ngài mau tỉnh dậy cho ta, lúc này không được ngủ đâu!”
“Tên đàn ông khốn kia, mau tỉnh dậy cho ta, còn không tỉnh dậy, ta sẽ véo chết ngươi!”
“Đồ khốn, ngài có nghe thấy gì không? Ta ra lệnh cho ngài phải tỉnh dậy!”
“Thượng Quan Tầm, ngài mau tỉnh dậy, ngài mà chết thì ta phải làm thế nào? Ta vẫn còn chưa đợi được nghe ngài nói…ngài nói…”
Tôi còn chưa kịp nói ba chữ “ngài thích ta” thì cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói yếu ớt của hắn: “Ưm…cô ra tay…không thể nào…nhẹ nhàng hơn được sao? Đau…quá…đi mất!” Hắn mở hé mắt, khẽ lên tiếng.
“Ngài làm sao mà bị thương thế? Tại sao lại nghiêm trọng đến mức này?” Do quá đỗi vui mừng, giọng nói của tôi trở nên vô cùng kích động.
“Phiền cô…có thể…hạ thấp…giọng nói của mình…xuống chút…được không? Ồn đến mức…đôi tai ta…muốn nổ tung…” Lần này đổi lại tôi là người lườm hắn. Nhưng hắn chỉ yếu ớt, nhếch miệng mỉm cười, sau đó lại thổ huyết lần nữa.
“Này, ngài có sao không?” Thấy hắn lại thổ huyết, trái tim tôi cũng quặn thắt.
“Cô…cô…cô trước tiên hãy…mặc y phục vào, khụ khụ…sau đó…đỡ ta ngồi dậy.”
Hả? Nhìn thấy đôi má đang ửng hồng trên khuôn mặt trắng bệch của Thượng Quan Tầm, tôi cúi xuống nhìn. Trời đất quỷ thần ơi, nửa người trên của tôi lúc này cũng trống hếch trống hoác y như hắn! Hơn nữa đầu hắn còn đặt trên đôi gò bồng đào của tôi, không chỉ nhìn mà còn tận hưởng hết sạch rồi!
Tôi chết lặng người, huyết áp đột ngột tăng cao. Chiếc áo nịt ngực Thanh Thanh thức đêm may giúp tôi đang ở đâu chứ, bay đằng nào rồi? Á, phải chăng chính là đống bùng nhùng nổi trên mặt nước kia? Liếc nhìn nụ cười mệt mỏi của Thượng Quan Tầm, tôi đến thổ huyết mất thôi!
Tôi nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống, cũng chẳng để tâm trên người có máu hay không, nhanh chóng mặc quần áo vào. Thấy y phục của hắn đang nổi trôi ở chỗ không xa, tôi liền khều lại, đỡ hắn ngồi dậy, mặc vào rồi lau sạch vết máu đọng trên mặt và người cho hắn. Sau khi tất cả mọi việc hoàn tất, hắn bắt đầu ngồi im lặng, ngay ngắn vận công, còn tôi đứng cạnh lo lắng không ngừng.
Một lúc lâu sau, tôi mới đỡ Thượng Quan Tầm yếu ớt quay về thạch thất. Lúc về đến nơi tôi mới hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở đó trong tình trạng thân trên không mảnh vải và cột nước xoáy tà ác đó phải chăng chính là kiệt tác của hắn? Còn nữa, tôi cũng không quên hỏi tại sao hắn bị thương? Thế nhưng tên đàn ông chết tiệt này thà chết cũng không chịu mở miệng.
Đừng thấy hắn có vẻ yếu đuối, nhợt nhạt mà xem thường, hắn đã ung dung ăn hết sạch nửa thùng tôm mười ba hương vị mà tôi cực nhọc cả ngày mới bắt được. Sau khi ăn xong, hắn còn mặt dày bảo tôi ngày mai hãy đi bắt thêm một ít nữa, rồi mới ngất lịm trên chiếc giường Hàn ngọc.
[1] Là một xác chết biến đi trong văn hóa dân gian Trung Quốc, cũng giống như ma cà rồng hay zombie ở phương Tây. Theo truyền thuyết, ban ngày thì cương thi nằm trong quan tài hoặc ẩn núp tại những nơi tối tăm như hang động, đến đêm thì lại đi lang thang với hai cánh tay duỗi thẳng về phái trước. Nó giết chết mọi sinh vật sống để hấp thụ khí [ cái cốt lõi tạo nên sự sống.]
[2] Ý chỉ người không biết bơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.