Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 49: chương 49

Hoa Thanh Thần

18/11/2017

Thực đúng là tên mặt người dạ thú! Sao hắn có thể ăn sạch chẳng để lại chút gì cho tôi thế? Nếu không nể tình hắn bị thổ huyết nhiều như vậy, tôi đã muốn đổ cả thùng tôm sống cho chúng kẹp chết hắn luôn.

Tôi rất hiếu kì không biết tại sao hắn lại bị thương. Thế nhưng, cho dù truy hỏi thế nào, hắn cũng chỉ đáp lại tôi bằng ánh mắt “cô hãy tự mình nghĩ đi”. Điều này càng khiến tôi thấy tò mò hơn. Người đàn ông này rốt cuộc hằng ngày làm những việc gì? Tại sao lúc nào trông cũng thần thần bí bí? Không giống như tôi, kể từ sau khi tới đây, cả ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa, gây chuyện thị phi, chẳng làm được chuyện gì ra hồn.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, với thân phận của tôi hiện nay, ngoài việc ăn chơi nhảy múa, còn có thể làm gì khác chứ? Lẽ nào học theo những nữ tướng tham gia chinh chiến, giúp Thượng Quan Tầm tranh đoạt thiên hạ, sau đó sẽ lê làm Hoàng hậu? Trừ phi tôi bị bệnh! Còn không sao có thể vác đao đi đánh trận xâm chiếm bốn nước xung quanh giúp bọn họ? Tôi tự biết mình không phải là người có thiên bẩm như Mộc Quế Anh [1] . Hoặc giả lại phải giả dạng giống những văn nhân, tối ngày sao chép những danh phẩm của các tác giả, rồi cả ngày lo lắng cho nước, cho dân? Sở trường duy nhất của tôi chính là đến công trường, đàm phán bán bồn cầu với bên A, bên B…Vấn đề quan trọng được đặt lên hàng đầu là không biết khách hàng có còn mua bệ xí bệt nữa hay không?Dien_dan_le_quy•don○

Cuộc sống ở Hoàng lăng càng lúc càng trở nên vô vị, từ sau khi Thượng Quan Tầm bị thổ huyết, tôi lại càng không dám chạy nhảy lung tung ra ngoài như trước nữa. Thế nên càng thấy chán nản vô cùng. Hôm nay, tôi quyết định lặng lẽ nằm trên cành cây cao, đắp mặt nạ dưa chuột và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trong cơn mơ màng, thấy cành cây khẽ động, tôi liền ngồi bật dậy, vừa hay thấy mấy Minh sĩ đang đẩy hai xe người đi qua. Không, chính xác là hai xe chở đầy phụ nữ, những người phụ nữ trên đó ai nấy đều bị bịt mắt, thi thoảng tôi còn nghe thấy tiếng khóc thút thít.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao tôi lại cảm thấy bọn họ giống như đám con gái sắp bị đem ra phố chợ rao bán vậy? Hơn nữa buôn người chẳng phải là trọng tội ở Hoàng triều Kim Bích sao? Tại sao ở nơi linh thiêng này hành động đó lại xảy ra đường đường chính chính thế này chứ? Trong lòng tôi bùng lên một dự cảm không lành.

Đợi bọn họ đi xa rồi, tôi nhảy từ trên cây xuống, định chạy đến hỏi Thượng Quan Tầm cho rõ. Thế nhưng tìm mãi mà chẳng thấy hắn đâu, ngược lại tôi còn gặp một Minh sĩ đang bê một khay trà đi qua. Vừa lúc tôi đang khát muốn chết vì chết vì chạy nhảy cả ngày trời, liền với lấy hai li trên khay, uống ừng ực một hơi hết sạch.

Loảng xoảng…chiếc khay trong tay Minh sĩ đó tức thì rơi xuống, hắn chỉ vào tôi, lắp bắp nói: “Người…người…” nói mãi không nổi một câu hoàn chỉnh, khuôn mặt hắn không ngừng nhăn nhó, cứ như thể đang gặp quỷ, rồi co chân chạy đi một cách vô duyên vô cớ.

Tướng mạo của tôi đáng sợ vậy ư? Sao có thể để lãng phí bao nhiêu là nước trà vậy? Thật chẳng có chút trách nhiệm nào hết! Lẽ nào không có ai dạy cho hắn biết để lãng phí nước là cực kì đáng trách sao?

Bỗng, một cảm giác kì lạ dâng lên trong cơ thể tôi, lan lên tận lồng ngực, vô cùng khó chịu. Đây rốt cuộc là trà gì chứ? Chắc không có độc phải không?

Không biết có phải do mắt tôi có vấn đề gì không mà cảnh tượng trước mắt đột ngột trở nên mơ hồ, mờ ảo, cho dù tôi lắc đầu đến mức nào cũng chẳng thể nhìn rõ được. Khát quá! Một cảm giác nóng rực phát ra từ thẳm sâu trong cơ thể. Giờ tôi chỉ muốn cởi hết quần áo trên người ra, nhưng trong tôi sao cứ cảm thấy bức bối như thiếu một thứ gì đó, khiến lòng dạ ngứa ngáy không tài nào chịu nổi. Tôi bất lực bật cười thành tiếng, trong cốc trà vừa rồi chắc chắn không có độc dược mà!



Tôi loạng choạng đi đến đầm nước hôm trước, hi vọng thứ nước mát lạnh trong đầm này có thể khiến cho cơ thể dễ chịu hơn. Tôi lo lắng không biết thứ thuốc này còn kéo dài bao lâu? Nhưng tôi mong mình có thể vượt qua được.

Bỗng tôi thấy Thượng Quan Tầm từ đâu xuất hiện, đứng ngay trước mặt mình…hắn đến để đưa tôi thuốc giải sao? Tôi nhận bình thuốc từ tay hắn, nhìn một hồi lâu, nhưng không dùng ngay, không biết tại sao, từ sâu thẳm trong lòng tôi lại căm ghét lọ thuốc giải này đến vậy. Khi nhìn Thượng Quan Tầm, có một giọng nói không ngừng thôi thúc, mê hoặc tôi, nói với tôi rằng để mất cơ hội này, không biết có đợi được cơ hội tiếp theo hay không? Bởi người đàn ông trước mặt quá khó nắm bắt, huống hồ chủ nhân của thân xác này lại khiến cho người ta mới nhìn qua đã chán, thậm chí chẳng dám lại gần. Tại sao lại như thế này chứ?

Khi hắn nắm lấy tay tôi, tôi quyết định liều mình xông tới, không thành công thì cũng thành nhân, cho dù thế nào tôi cũng quyết không dùng thuốc giải, nếu muốn thì hắn hãy tự mình giải cho tôi. Nghĩ vậy, tôi liền thuận thế đưa hai tay quàng qua cổ hắn, không ngờ vừa ghé sát vào người hắn, cả thân người tôi lại càng rạo rực hơn trước. Tôi không tự chủ được, liên hồi chà sát vào ngực hắn, thậm chí còn cởi hết y phục trên người mình xuống. Tôi không hiểu tại sao mình lại thành ra thế này, hành động chẳng khác nào một cô gái lẳng lơ, dâm đãng. Nhìn đôi môi mỏng quyến rũ của Thượng Quan Tầm, tôi chẳng để ý hắn nói những gì, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm chính là đặt ngay lên đó một nụ hôn nồng cháy.

Không chịu được nữa, tôi bập mạnh vào đôi môi hắn. Lúc đầu, tôi chỉ nhẹ nhàng chiếm lĩnh đôi môi ấm áp của hắn, cảm giác vô cùng thỏa mãn, sung sướng như kiểu khát vọng đã lâu, đến nay cuối cùng cũng đã đạt được, chẳng khác nào đứa trẻ đang thèm của ngọt lại được cho ngay một chiếc kẹo thơm ngon, ngọt lịm, và rồi vừa kích động lại vừa vui sướng nằm trên giường từ từ nhấm nháp.

Đôi tay Thượng Quan Tầm quàng qua, ôm chặt lấy cơ thể tôi, càng lúc càng siết chặt. Tôi cảm nhận rõ sự biến đổi trên cơ thể hắn, phản ứng sinh lí bình thường mà bất cứ người đàn ông nào cũng có. Trong lòng tôi đột nhiên bùng lên suy nghĩ, thân là một Hoàng tử đương triều, chắc chắn từ lâu hắn đã không còn “trong trắng”, không biết lần đầu tiên của hắn đã dâng cho người phụ nữ nào rồi.

Tôi ghen tuông, đối kị điên cuồng, động tác cũng theo đó mà mạnh mẽ tàn bạo hơn trước. Tôi cắn mạnh vào môi dưới của hắn để trút giận, lại đẩy hắn ra, rồi ngốc nghếch đưa ra câu hỏi mà tôi muốn biết. Không ngờ hắn cau mày, suy nghĩ một hồi. Hừm, chẳng lẽ lại nhiều đến mức không đếm xuể sao? Tôi nghĩ hẳn mình đoán không sai. Sau cùng hắn vẫn cho tôi uống thuốc giải. Là tôi đang mơ hay đầu óc hắn có vấn đề? Thân thể đã có phản ứng rồi mà hắn còn muốn tôi dùng thuốc giải?

Hôm nay, dù thế nào đi nữa, tôi cũng quyết không buông tay, cho dù đây là tác dụng của thuốc hay ý niệm riêng tư của bản thân, tôi cũng phải hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của Hạ Chi Lạc, đó chính là phải chiếm đoạt bằng được Thượng Quan Tầm. Thân thể vốn dĩ mềm oặt, chẳng biết lấy đâu ra sức, tôi đẩy Thượng Quan Tầm ngã xuống, ép lên người hắn, rồi dùng bàn tay giữ chặt lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn, đặt lên đó những nụ hôn liên miên không dứt. Không biết có phải hắn quá bất ngờ trước hành động mạnh mẽ của tôi hay không mà tôi nghe thấy tiếng nuốt nước miếng trong cổ họng hắn vang lên bên tai. Và đôi mắt quyến rũ của tên đàn ông chết tiệt này, vẫn cứ mở to, nhìn tôi bằng ánh mắt say mê, nghi hoặc.

“Đồ ngốc, heo đần ! Lẽ nào chàng không biết mình nên nhắm mắt vào những lúc như thế này hay sao?” Tôi bắt đầu kích động xé y phục của hắn, thế nhưng đôi tay chẳng còn chút sức lực, dù có nghiến răng vận sức cũng chẳng thể nào xé nổi. Tôi đã tốn rất nhiều công sức, vậy mà cũng chỉ khiến nó xộc xệch đi thôi. Cuối cùng, tôi chỉ có thể rệu rã nằm thở hổn hển trên người hắn, nhưng dục vọng muốn chiếm đoạt hắn vẫn trào dâng dữ dội trong lòng.

Tại sao “ cưỡng đoạt” một người đàn ông mà mình muốn có được bao lâu nay lại khó khăn đến vậy chứ? Cái gì mà quan thế âm Bồ Tát đại từ đại bi, tôi hận người ! Cái gì mà Phật tổ Như Lai pháp lực vô biên, tôi cũng hận người ! Đức mẹ Maria, chúa Jesus, mọi khi tôi đối xử với mọi người tốt như vậy, thế mà lúc này…. Tôi hận các người, hận các người ! Tôi nằm trên người hắn, bất lực bật khóc.

[1] Nữ tướng nổi tiếng thời Tống, một trong những nữ trung hào kiệt của Dương gia nữ Tướng Thiên Ba phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook