Chương 97
Hoa Thanh Thần
23/11/2017
“Thượng Quan, chàng đừng như vậy...”
Nhìn nét mặt đau buồn của nàng, ngài hôn nhẹ lên đôi môi hồng thắm đó, sau đó ngài lấy thuốc trị thương có thể xóa đi mọi vết sẹo lấy từ chỗ Hoa Quỷ ra, cẩn thận bôi cho nàng.
“Lạc, nốt ruồi son trên vai trái của nàng trông đẹp quá!”
“Hả?”
Nốt ruồi son đó thật sự rất đẹp, ngài là một kẻ vô dụng, nên mới để nhị ca làm tổn thương nàng hết lần này đến lần khác. Vào đêm nàng chịu nhục ở ngôi miếu hoang, ngài đã nhận được bức thư của nhị ca, trong thư chỉ vẻn vẹn vài chữ: “Nốt ruồi son trên vai trái của nàng thật sự rất đẹp!” Khi đọc được bức thư này, máu trong người ngài sôi sục. Ngài tự hứa với mình sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, ngài nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để bất cứ ai ăn hiếp nàng. dien♦dan♠le•quy○don
Khi ngài đặt nụ hôn lên nốt ruồi son đó, nàng mới quay người lại, không biết có phải do men rượu, hay vì thẹn thùng, hai má nàng ửng hồng dễ thương.
“Thượng Quan...”
“Hả?”
“Liệu có thể... để ta nhìn vết thương của chàng được không?”
“Được!” Ngài cầm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, đặt lên ngực mình.
Khi đặt tay lên ngực ngài, chạm vào những vết thương giống của mình đã mờ đi nhiều, nàng bỗng bật khóc, rồi cũng giống ngài, nàng hôn từng vết sẹo.
Tiểu yêu tinh này, dùng bộ dạng quyến rũ hút hồn khiến khí huyết toàn thân ngài rạo rực, ngài chẳng thể kiềm chế được dục vọng của bản thân nữa, cúi xuống trao cho nàng những nụ hôn mãnh liệt, nồng nàn.
“Ta muốn bôi thuốc giúp cho chàng.”
“Nàng đúng là tiểu yêu tinh biết cách giày vò người khác, đợi lát nữa rồi tính sau.”
“Tầm, chàng biết không? Ngay từ lúc mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã phải lòng chàng rồi. Thật đấy, tuy rằng lúc đó chàng lạnh lùng, hung dữ vô cùng, không những mắng mỏ mà còn dùng vũ lực với ta, nhưng ta vẫn không dằn lòng mình được, và rồi mỗi ngày trôi qua ta lại càng yêu chàng hơn, cho nên chàng mới là đại yêu tinh biết cách giày vò người khác.”
Nghe những lời bộc bạch khiến người khác đau khổ đó, ngài chỉ hận không thể cùng nàng hòa chung một thể. Ngài không ngừng đưa lưỡi vào miệng, quyến luyến cùng nàng, đôi tay nàng ôm chặt lấy cổ ngài, người nàng càng lúc càng mềm mại, nóng ấm, dính sát vào thân thể ngài. Đưa tay vuốt ve từng đường nét trên cơ thể ngọc ngà của nàng, lắng nghe những tiếng rên rỉ quyến rũ, dục vọng trong người ngài mỗi lúc một mãnh liệt.
Ngài nhẹ nhàng đặt nàng xuống dưới mình, sau đó từ từ nằm xuống, ngài cố gắng kìm nén hết sức, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng: “Tối nay... ta là của nàng... nàng muốn làm gì cũng được hết...”
Nàng ngước mắt nhìn ngài, đôi mắt đen láy động lòng người đó tỏa ra thứ ánh sáng diệu kì, rồi mỉm cười quyến rũ nói: “Là chàng nói đấy nhé, tối nay ta nhất định phải cho chàng biết thế nào là kinh thiên động địa.”
Ngài và nàng nhanh chóng rũ bỏ hết y phục, tiểu yêu tinh phía dưới hôn ngài đắm đuối từ vầng trán, chiếc mũi, đôi môi, chiếc cằm, phần cổ, lồng ngực, cơ ngực... khiến dục vọng trong ngài không ngừng dâng trào mãnh liệt. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng thở gấp của cả hai hòa cùng không khí nóng bỏng tràn ngập khắp Thanh Tâm Trai.
“Sau này, chiếc bút của chàng chỉ được phép vẽ ta.”
“Ừm!”
“Sau này, đôi mắt của chàng chỉ được phép nhìn ta.”
“Ừm!”
“Sau này, vòng tay chàng chỉ được phép ôm lấy ta.”
“Ừm!”
“Sau này, đôi môi của chàng chỉ được phép hôn ta.”
“Ừm!”
“Sau này...”
“Sau này, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về nàng.”
Ngài đặt cây trâm vàng chứa đá Huyền Vũ vào tay nàng, nhẹ hôn lên mái tóc nàng rồi dịu dàng nói: “Lạc, đây là món quà thứ hai ta tặng nàng, nàng nhất định phải giữ gìn cẩn thận, không được đánh mất đâu đấy!”
Ngài ôm chặt lấy nàng, nằm xuống chiếc giường không thể nhỏ hơn, tận hưởng cảm giác hạnh phúc chưa từng có từ trước đến nay.
Một lúc sau, ngài lại hôn lên khuôn mặt đẹp của nàng, khẽ thì thầm: “Lạc, ta yêu nàng! Đợi ta, ta sẽ đưa nàng ra khỏi nơi này!”
Đem theo bao yêu thương, luyến tiếc, ngài mở cửa Thanh Tâm Trai, bước ra màn đêm mịt mùng...
Nhìn nét mặt đau buồn của nàng, ngài hôn nhẹ lên đôi môi hồng thắm đó, sau đó ngài lấy thuốc trị thương có thể xóa đi mọi vết sẹo lấy từ chỗ Hoa Quỷ ra, cẩn thận bôi cho nàng.
“Lạc, nốt ruồi son trên vai trái của nàng trông đẹp quá!”
“Hả?”
Nốt ruồi son đó thật sự rất đẹp, ngài là một kẻ vô dụng, nên mới để nhị ca làm tổn thương nàng hết lần này đến lần khác. Vào đêm nàng chịu nhục ở ngôi miếu hoang, ngài đã nhận được bức thư của nhị ca, trong thư chỉ vẻn vẹn vài chữ: “Nốt ruồi son trên vai trái của nàng thật sự rất đẹp!” Khi đọc được bức thư này, máu trong người ngài sôi sục. Ngài tự hứa với mình sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, ngài nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để bất cứ ai ăn hiếp nàng. dien♦dan♠le•quy○don
Khi ngài đặt nụ hôn lên nốt ruồi son đó, nàng mới quay người lại, không biết có phải do men rượu, hay vì thẹn thùng, hai má nàng ửng hồng dễ thương.
“Thượng Quan...”
“Hả?”
“Liệu có thể... để ta nhìn vết thương của chàng được không?”
“Được!” Ngài cầm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, đặt lên ngực mình.
Khi đặt tay lên ngực ngài, chạm vào những vết thương giống của mình đã mờ đi nhiều, nàng bỗng bật khóc, rồi cũng giống ngài, nàng hôn từng vết sẹo.
Tiểu yêu tinh này, dùng bộ dạng quyến rũ hút hồn khiến khí huyết toàn thân ngài rạo rực, ngài chẳng thể kiềm chế được dục vọng của bản thân nữa, cúi xuống trao cho nàng những nụ hôn mãnh liệt, nồng nàn.
“Ta muốn bôi thuốc giúp cho chàng.”
“Nàng đúng là tiểu yêu tinh biết cách giày vò người khác, đợi lát nữa rồi tính sau.”
“Tầm, chàng biết không? Ngay từ lúc mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã phải lòng chàng rồi. Thật đấy, tuy rằng lúc đó chàng lạnh lùng, hung dữ vô cùng, không những mắng mỏ mà còn dùng vũ lực với ta, nhưng ta vẫn không dằn lòng mình được, và rồi mỗi ngày trôi qua ta lại càng yêu chàng hơn, cho nên chàng mới là đại yêu tinh biết cách giày vò người khác.”
Nghe những lời bộc bạch khiến người khác đau khổ đó, ngài chỉ hận không thể cùng nàng hòa chung một thể. Ngài không ngừng đưa lưỡi vào miệng, quyến luyến cùng nàng, đôi tay nàng ôm chặt lấy cổ ngài, người nàng càng lúc càng mềm mại, nóng ấm, dính sát vào thân thể ngài. Đưa tay vuốt ve từng đường nét trên cơ thể ngọc ngà của nàng, lắng nghe những tiếng rên rỉ quyến rũ, dục vọng trong người ngài mỗi lúc một mãnh liệt.
Ngài nhẹ nhàng đặt nàng xuống dưới mình, sau đó từ từ nằm xuống, ngài cố gắng kìm nén hết sức, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng: “Tối nay... ta là của nàng... nàng muốn làm gì cũng được hết...”
Nàng ngước mắt nhìn ngài, đôi mắt đen láy động lòng người đó tỏa ra thứ ánh sáng diệu kì, rồi mỉm cười quyến rũ nói: “Là chàng nói đấy nhé, tối nay ta nhất định phải cho chàng biết thế nào là kinh thiên động địa.”
Ngài và nàng nhanh chóng rũ bỏ hết y phục, tiểu yêu tinh phía dưới hôn ngài đắm đuối từ vầng trán, chiếc mũi, đôi môi, chiếc cằm, phần cổ, lồng ngực, cơ ngực... khiến dục vọng trong ngài không ngừng dâng trào mãnh liệt. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng thở gấp của cả hai hòa cùng không khí nóng bỏng tràn ngập khắp Thanh Tâm Trai.
“Sau này, chiếc bút của chàng chỉ được phép vẽ ta.”
“Ừm!”
“Sau này, đôi mắt của chàng chỉ được phép nhìn ta.”
“Ừm!”
“Sau này, vòng tay chàng chỉ được phép ôm lấy ta.”
“Ừm!”
“Sau này, đôi môi của chàng chỉ được phép hôn ta.”
“Ừm!”
“Sau này...”
“Sau này, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về nàng.”
Ngài đặt cây trâm vàng chứa đá Huyền Vũ vào tay nàng, nhẹ hôn lên mái tóc nàng rồi dịu dàng nói: “Lạc, đây là món quà thứ hai ta tặng nàng, nàng nhất định phải giữ gìn cẩn thận, không được đánh mất đâu đấy!”
Ngài ôm chặt lấy nàng, nằm xuống chiếc giường không thể nhỏ hơn, tận hưởng cảm giác hạnh phúc chưa từng có từ trước đến nay.
Một lúc sau, ngài lại hôn lên khuôn mặt đẹp của nàng, khẽ thì thầm: “Lạc, ta yêu nàng! Đợi ta, ta sẽ đưa nàng ra khỏi nơi này!”
Đem theo bao yêu thương, luyến tiếc, ngài mở cửa Thanh Tâm Trai, bước ra màn đêm mịt mùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.