Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 78: Cầm thú cũng có lúc nhu tình.
Ảm Hương
08/05/2014
Vào lúc này Xuân Lai cũng không vì mình biện bạch thêm nữa, giương mắt liếc nhìn Thường Hy một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Thái tử điện hạ quả nhiên tâm tư kín đáo, ngay cả một chi tiết nhỏ như vậy cũng nhìn ra!”
“Nếu không phải nhìn thấy vết phỏng trên người Ngu cung nữ, bản Thái tử thật không nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy. Kết quả hôm nay, cũng không được tính là tốt nhỉ?” Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm tràn đầy khinh thường, con người chính là như vậy, luôn luôn lòng tham không đáy.
Sắc mặt Xuân Lai héo vàng như cỏ cuối thu, cả người tựa hồ như không thể chống đỡ nổi. Nhìn nàng như thế lại sinh ra loại cảm giác không đành lòng.
Không có đáp lại lời Tiêu Vân Trác, ngược lại nhìn Thường Hy nói: “Hôm nay tôi không thể lấy mạng của cô thì ngày mai cũng sẽ có người muốn mạng cô. Cô hãy ở đấy chờ xem!”
Thường Hy thật sự không hiểu lời Xuân Lai nói, hỏi tới: “Cô đến tột cùng là muốn nói điều gì? Tôi với cô chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng đụng chạm, cô tại sao lại muốn hãm hại tôi? Mà vừa rồi cô làm là do ai sai khiến?”
Xuân Lai cười lớn một tiếng, lảo đảo đứng lên, vịn khung cửa nhẹ nhàng nói: “Tôi vì cái gì phải nói cho cô? Tôi đây rất vui lòng xem bộ dáng cô ngủ không an giấc!”
Xuân Lai nói xong liền đi ra ngoài, như là đã bại lộ liền quả quyết không còn ý niệm sống. Thường Hy nhìn bóng lưng Xuân Lai, lại thấy Trịnh Thuận bước ra phân phó mấy câu, ngay sau đó liền có mấy tiểu thái giám đem Xuân Lai giải đi, không lâu sau liền truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, dần dần thì tắt hẳn…
Thường Hy mặc dù không có tự mình đi xem, nhưng là từng tiếng kêu thê lương của Xuân Lai cứ không ngừng luẩn quẩn bên tai nàng. Trên người vốn là bị phỏng một mảng lớn, lại cố nén dây dưa cùng Xuân Lai lâu như vậy, đợi mọi chuyện chấm dứt, Thường Hy ngay cả đứng cũng không vững, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Vân Trác cơ hồ là không hề nghĩ ngợi sải bước thật dài tới vòng tay đỡ lấy Thường Hy, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng hô: “Cô làm sao vậy? Ngu Thường Hy?… Ngu Thường Hy?!”
Thời điểm Thường Hy tỉnh lại, trước mắt xuất hiện tấm màn trắng thêu hình hoa lá vô cùng quen thuộc, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhớ lại chuyện tình ở Doanh Nguyệt điện, theo bản năng chợt ngồi bật dậy, lật người xuống giường. Mới vừa đi giày liền nghe thấy tiếng mở cửa đi ra, mở miệng hỏi: “Người nào?”
“Ngu tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh rồi sao?” Thanh âm Triêu Hà cách rèm truyền vào, vừa dứt lời cả người giống như một cơn gió vọt đến, xem xét cẩn thận thần sắc Thường Hy, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngu tỷ tỷ, tỷ thật đúng là làm muội sợ muốn chết, đang êm đẹp tại sao lại té xỉu? Trên người còn có vết phỏng, chẳng lẽ là Thái tử gia xả giận trên người tỷ sao? Nhưng là Thái tử gia cũng không phải là cái loại người dã man không hiểu chuyện nha! Đây tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe Triêu Hà hỏi tới tấp, Thường Hy cảm thấy đầu có chút đau nhức, chỉ đành phải nói hết một lần, nhân cơ hội hỏi: “Muội có quen biết Xuân Lai không? Nàng ta ngày thường có bạn bè thân thiết gì không?”
Triêu Hà lắc đầu một cái nói: “Xuân Lai này làm việc ở Doanh Nguyệt điện, căn bản là không có giao thiệp cùng ai, đều là thích độc lai độc vãng, cũng không thấy nàng gần gũi với ai. Nhưng là nàng cũng không có đắc tội với người nào, cử chỉ lời nói vẫn còn vô cùng tốt, không nghĩ lại là người ác độc như vậy, sauy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ. Ngu tỷ tỷ, tỷ về sau nên cẩn thận một chút, thật đúng là cây to thì gió lớn, tỷ còn chưa đi trêu chọc người khác, họ đã muốn xem tỷ không vừa mắt!”
Thường Hy ngược lại đồng ý với những lời này, lại lắc đầu một cái đem tất cả nhưng suy nghĩ hỗn loạn đều quăng ra ngoài, lúc này mới nói tiếp: “Triêu Hà, hiện tại là giờ gì? Ta cảm thấy nơi bị bỏng có điểm mát ẩm, vô cùng thoải mái, người nào bôi thuốc cho ta à?”
Triêu Hà đỡ Thường Hy ngồi trước bàn trang điểm, lấy một cây lược gỗ thay Thường Hy chải đầu, vừa vấn tóc vừa nói: “Là Thái tử gia tự mình ôm tỷ trở về, dọc theo con đường này cũng không có biết bao nhiêu cặp mắt hâm mộ đâu. Muội ở Đông cung này nhiều năm rồi cũng chưa từng thấy Thái tử gia chạm qua cung nữ nào. Cũng là Thái tử gia phân phó thái y đến bắt mạch cho tỷ, chẳng qua là lúc tỷ hôn mê, thuốc này là do tự tay muội đắp lên!”
Đại não Thường Hy nhất thời trống rỗng, không nghĩ tới tên cầm thú đáng chết kia dưới tình huống như thế còn muốn hãm hại nàng! Nàng đều đã bị người ta hại một lần rồi, chẳng lẽ hắn lại nhất định bắt nàng chết ở chỗ này hay sao?
Mắt thấy tối nay các thị thiếp của Thái tử sắp vào phủ rồi, thế nhưng hắn vào lúc này lại tự bế nàng trở lại, đây không phải rõ ràng là đem nàng chống nướng trên bàn lửa hay sao?
Phùng Thư Nhã vào cung, chỉ sợ tối nay là sẽ biết chuyện này thôi. Ngày mai Tiêu Vân Trác vừa vào triều, nàng cũng sẽ gặp ngay xui xẻo thôi!
Nghĩ tới đây, Thường Hy luống cuống quát: “Tên khốn kiếp này, muốn hại chết ta à?”
Triêu Hà tựa hồ bị dọa sợ, chưa thấy qua Thường Hy một mặt hung hãn như vậy, thận trọng nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Thường Hy nghe thấy thanh âm Triêu Hà chợt phục hồi lại tinh thần, mặt phấn đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Không có gì, ta chỉ là nghĩ đến Xuân Lai, không nhịn được liền phát tiết một chút. Muội không cần lo lắng cho ta, ta rất khỏe!”
Thường Hy cũng không dám thừa nhận nàng đang chửi Tiêu Vân Trác, chỉ đành phải nói láo đổ thừa hết lên đầu Xuân Lai. Đồng thời tự nói với mình, công phu tu luyện thật chưa đâu vào đâu, cứ như vậy mà đã không nhịn được rồi, nếu về sau tên cầm thú Tiêu Vân Trác kia còn gây ra cái gì nặng nề hơn, lúc đấy chẳng phải là giận muốn chết sao? Cho nên nhất định phải nhẫn nại!
Hít sâu một hơi, Thường Hy nhìn Triêu Hà hỏi: “Thái tử gia bây giờ đang ở nơi nào?”
Triêu Hà cũng không để ý, cho rằng Thường Hy vừa rồi nghĩ đến Xuân Lai cho nên tâm tình mới mất khống chế, an ủi Thường Hy mấy câu lại làm cho Thường Hy càng cảm thấy thêm tội lỗi, cuối cùng mới lên tiếng: “Thái tử gia đang ở trong thư phòng. Cũng chỉ là tiểu thiếp, không phải là Thái tử phi, Thái tử gia không cần đi nghênh đón, thậm chí bái đường cũng không cần, trực tiếp chuẩn bị phòng cho các nàng là được. Cùng Thái tử gia thành thân đó là vinh hạnh đặc biệt chỉ có Thái tử phi mới được!”
Thường Hy lúc này mới gật đầu một cái, thì ra là còn cái quy củ như vậy, vì vậy cười nói: “Bây giờ tỷ không sao rồi, muốn đi Doanh Nguyệt điện phục vụ, đoán chừng tối nay Doanh Nguyệt điện sẽ rất náo nhiệt đấy!”
Triêu Hà sửng sốt, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, lời của tỷ thế nào muội nghe không hiểu a? Ai dám đi Doanh Nguyệt điện gây chuyện? Tỷ đừng lo lắng, sẽ không có đâu!”
Thường Hy lại lắc đầu một cái, nhìn Triêu Hà nói: “Muội tin ta đi! Tối nay nhất định sẽ có náo nhiệt để xem!”
Thường Hy rất hiểu phẩm hạnh của Phùng Thư Nhã, mấy vị Nhụ tần, Bảo lâm kia cũng dã từng quen biết, lẫn nhau đều hiểu đối phương là người phương nào, tối nay chỉ sợ là họ đều muốn trnah đoạt Tiêu Vân Trác. Nàng núp một bên xem náo nhiệt, muốn xem xem Tiêu Vân Trác là như thế nào đối phó với các mỹ nhân này?
“Nếu không phải nhìn thấy vết phỏng trên người Ngu cung nữ, bản Thái tử thật không nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy. Kết quả hôm nay, cũng không được tính là tốt nhỉ?” Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm tràn đầy khinh thường, con người chính là như vậy, luôn luôn lòng tham không đáy.
Sắc mặt Xuân Lai héo vàng như cỏ cuối thu, cả người tựa hồ như không thể chống đỡ nổi. Nhìn nàng như thế lại sinh ra loại cảm giác không đành lòng.
Không có đáp lại lời Tiêu Vân Trác, ngược lại nhìn Thường Hy nói: “Hôm nay tôi không thể lấy mạng của cô thì ngày mai cũng sẽ có người muốn mạng cô. Cô hãy ở đấy chờ xem!”
Thường Hy thật sự không hiểu lời Xuân Lai nói, hỏi tới: “Cô đến tột cùng là muốn nói điều gì? Tôi với cô chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng đụng chạm, cô tại sao lại muốn hãm hại tôi? Mà vừa rồi cô làm là do ai sai khiến?”
Xuân Lai cười lớn một tiếng, lảo đảo đứng lên, vịn khung cửa nhẹ nhàng nói: “Tôi vì cái gì phải nói cho cô? Tôi đây rất vui lòng xem bộ dáng cô ngủ không an giấc!”
Xuân Lai nói xong liền đi ra ngoài, như là đã bại lộ liền quả quyết không còn ý niệm sống. Thường Hy nhìn bóng lưng Xuân Lai, lại thấy Trịnh Thuận bước ra phân phó mấy câu, ngay sau đó liền có mấy tiểu thái giám đem Xuân Lai giải đi, không lâu sau liền truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, dần dần thì tắt hẳn…
Thường Hy mặc dù không có tự mình đi xem, nhưng là từng tiếng kêu thê lương của Xuân Lai cứ không ngừng luẩn quẩn bên tai nàng. Trên người vốn là bị phỏng một mảng lớn, lại cố nén dây dưa cùng Xuân Lai lâu như vậy, đợi mọi chuyện chấm dứt, Thường Hy ngay cả đứng cũng không vững, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Vân Trác cơ hồ là không hề nghĩ ngợi sải bước thật dài tới vòng tay đỡ lấy Thường Hy, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng hô: “Cô làm sao vậy? Ngu Thường Hy?… Ngu Thường Hy?!”
Thời điểm Thường Hy tỉnh lại, trước mắt xuất hiện tấm màn trắng thêu hình hoa lá vô cùng quen thuộc, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhớ lại chuyện tình ở Doanh Nguyệt điện, theo bản năng chợt ngồi bật dậy, lật người xuống giường. Mới vừa đi giày liền nghe thấy tiếng mở cửa đi ra, mở miệng hỏi: “Người nào?”
“Ngu tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh rồi sao?” Thanh âm Triêu Hà cách rèm truyền vào, vừa dứt lời cả người giống như một cơn gió vọt đến, xem xét cẩn thận thần sắc Thường Hy, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngu tỷ tỷ, tỷ thật đúng là làm muội sợ muốn chết, đang êm đẹp tại sao lại té xỉu? Trên người còn có vết phỏng, chẳng lẽ là Thái tử gia xả giận trên người tỷ sao? Nhưng là Thái tử gia cũng không phải là cái loại người dã man không hiểu chuyện nha! Đây tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe Triêu Hà hỏi tới tấp, Thường Hy cảm thấy đầu có chút đau nhức, chỉ đành phải nói hết một lần, nhân cơ hội hỏi: “Muội có quen biết Xuân Lai không? Nàng ta ngày thường có bạn bè thân thiết gì không?”
Triêu Hà lắc đầu một cái nói: “Xuân Lai này làm việc ở Doanh Nguyệt điện, căn bản là không có giao thiệp cùng ai, đều là thích độc lai độc vãng, cũng không thấy nàng gần gũi với ai. Nhưng là nàng cũng không có đắc tội với người nào, cử chỉ lời nói vẫn còn vô cùng tốt, không nghĩ lại là người ác độc như vậy, sauy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ. Ngu tỷ tỷ, tỷ về sau nên cẩn thận một chút, thật đúng là cây to thì gió lớn, tỷ còn chưa đi trêu chọc người khác, họ đã muốn xem tỷ không vừa mắt!”
Thường Hy ngược lại đồng ý với những lời này, lại lắc đầu một cái đem tất cả nhưng suy nghĩ hỗn loạn đều quăng ra ngoài, lúc này mới nói tiếp: “Triêu Hà, hiện tại là giờ gì? Ta cảm thấy nơi bị bỏng có điểm mát ẩm, vô cùng thoải mái, người nào bôi thuốc cho ta à?”
Triêu Hà đỡ Thường Hy ngồi trước bàn trang điểm, lấy một cây lược gỗ thay Thường Hy chải đầu, vừa vấn tóc vừa nói: “Là Thái tử gia tự mình ôm tỷ trở về, dọc theo con đường này cũng không có biết bao nhiêu cặp mắt hâm mộ đâu. Muội ở Đông cung này nhiều năm rồi cũng chưa từng thấy Thái tử gia chạm qua cung nữ nào. Cũng là Thái tử gia phân phó thái y đến bắt mạch cho tỷ, chẳng qua là lúc tỷ hôn mê, thuốc này là do tự tay muội đắp lên!”
Đại não Thường Hy nhất thời trống rỗng, không nghĩ tới tên cầm thú đáng chết kia dưới tình huống như thế còn muốn hãm hại nàng! Nàng đều đã bị người ta hại một lần rồi, chẳng lẽ hắn lại nhất định bắt nàng chết ở chỗ này hay sao?
Mắt thấy tối nay các thị thiếp của Thái tử sắp vào phủ rồi, thế nhưng hắn vào lúc này lại tự bế nàng trở lại, đây không phải rõ ràng là đem nàng chống nướng trên bàn lửa hay sao?
Phùng Thư Nhã vào cung, chỉ sợ tối nay là sẽ biết chuyện này thôi. Ngày mai Tiêu Vân Trác vừa vào triều, nàng cũng sẽ gặp ngay xui xẻo thôi!
Nghĩ tới đây, Thường Hy luống cuống quát: “Tên khốn kiếp này, muốn hại chết ta à?”
Triêu Hà tựa hồ bị dọa sợ, chưa thấy qua Thường Hy một mặt hung hãn như vậy, thận trọng nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Thường Hy nghe thấy thanh âm Triêu Hà chợt phục hồi lại tinh thần, mặt phấn đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Không có gì, ta chỉ là nghĩ đến Xuân Lai, không nhịn được liền phát tiết một chút. Muội không cần lo lắng cho ta, ta rất khỏe!”
Thường Hy cũng không dám thừa nhận nàng đang chửi Tiêu Vân Trác, chỉ đành phải nói láo đổ thừa hết lên đầu Xuân Lai. Đồng thời tự nói với mình, công phu tu luyện thật chưa đâu vào đâu, cứ như vậy mà đã không nhịn được rồi, nếu về sau tên cầm thú Tiêu Vân Trác kia còn gây ra cái gì nặng nề hơn, lúc đấy chẳng phải là giận muốn chết sao? Cho nên nhất định phải nhẫn nại!
Hít sâu một hơi, Thường Hy nhìn Triêu Hà hỏi: “Thái tử gia bây giờ đang ở nơi nào?”
Triêu Hà cũng không để ý, cho rằng Thường Hy vừa rồi nghĩ đến Xuân Lai cho nên tâm tình mới mất khống chế, an ủi Thường Hy mấy câu lại làm cho Thường Hy càng cảm thấy thêm tội lỗi, cuối cùng mới lên tiếng: “Thái tử gia đang ở trong thư phòng. Cũng chỉ là tiểu thiếp, không phải là Thái tử phi, Thái tử gia không cần đi nghênh đón, thậm chí bái đường cũng không cần, trực tiếp chuẩn bị phòng cho các nàng là được. Cùng Thái tử gia thành thân đó là vinh hạnh đặc biệt chỉ có Thái tử phi mới được!”
Thường Hy lúc này mới gật đầu một cái, thì ra là còn cái quy củ như vậy, vì vậy cười nói: “Bây giờ tỷ không sao rồi, muốn đi Doanh Nguyệt điện phục vụ, đoán chừng tối nay Doanh Nguyệt điện sẽ rất náo nhiệt đấy!”
Triêu Hà sửng sốt, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, lời của tỷ thế nào muội nghe không hiểu a? Ai dám đi Doanh Nguyệt điện gây chuyện? Tỷ đừng lo lắng, sẽ không có đâu!”
Thường Hy lại lắc đầu một cái, nhìn Triêu Hà nói: “Muội tin ta đi! Tối nay nhất định sẽ có náo nhiệt để xem!”
Thường Hy rất hiểu phẩm hạnh của Phùng Thư Nhã, mấy vị Nhụ tần, Bảo lâm kia cũng dã từng quen biết, lẫn nhau đều hiểu đối phương là người phương nào, tối nay chỉ sợ là họ đều muốn trnah đoạt Tiêu Vân Trác. Nàng núp một bên xem náo nhiệt, muốn xem xem Tiêu Vân Trác là như thế nào đối phó với các mỹ nhân này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.