Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 77

Ảm Hương

08/05/2014

“Rất đơn giản, ý tứ của Ngu cung nữ chính là thời điểm ngươi bưng trà tới cố ý tự đẩy mình một cái, cho nên ngươi mới có thể cả người ngã về phía nàng, khay bưng trà hoàn toàn đập về phía trước. Vì thế nàng một thân bị nước trà dội mà ngươi một chút chuyện cũng không có!” Thanh âm Tiêu Vân Trác giống như băng giá ngày đông, khiến cho cả đại điện rơi vào lạnh lẽo, làm cho kẻ khác cảm thấy run sợ từ tận tim.

Xuân Lai lắc đầu một cái, lập tức nói: “Không phải vậy, không phải vậy, nô tỳ không có làm như vậy, thật không có…”

Tiêu Vân Trác liếc mắt một cái, Trịnh Thuận liền lập tức đi lên đẩy ngã Xuân Lai, nhấc lên chéo quần của nàng, lộ ra một đôi giày hồng gấm thêu hoa mai. Nụ hoa mai chính là dùng hạt trân châu làm thành. Giờ phút này, nụ hoa bên chân trái của Xuân Lai đã bị tổn hại, trân châu phía trên đã không cánh mà bay, chỉ có tróc lên chút sợi chỉ bên ngoài. Quan trọng hơn là giày thêu bên kia vẫn còn nguyên vẹn.

Đôi giày thêu vừa lộ ra, hạt trân châu trên tay Thường Hy có vẻ không khác biệt gì so với trân châu trên giày của nàng, Xuân Lai lập tức quỳ xuống dập đầu, thân thể run rẩy kinh hoảng, nói: “Thái tử gia minh giám, nô tỳ mặc dù không cẩn thận để chính mình vấp ngã một cái, nhưng là nếu không phải Ngu Thường Hy chợt lao ra, nô tỳ cũng sẽ không làm đổ khay trà, càng sẽ không quấy rầy thanh tịnh của Thái tử gia. Nô tỳ thật sự là oan uổng, thật sự là Ngu Thường Hy lao ra đụng phải nô tỳ, đúng lúc ấy trùng hợp nô tỳ tự mình vấp một cái, cho nên ly trà kia mới có thể dội ở trên người của nàng…”

“Vậy mới vừa rồi tại sao ngươi không nói những lời này?” Tiêu Vân Trác hỏi.

“Nô tỳ sợ Thái tử gia hiểu lầm nên không dám nói. Nhưng nô tỳ thật sự là không có cái gì xấu xa trong lòng. Nô tỳ ở Doanh Nguyệt điện phục vụ cũng được hai năm rồi, cho tới nay đều là nơm nớp lo sợ, tận tâm phục vụ, không dám có một điểm tâm tư khác. Thái tử gia có thể không biết nhưng là Trịnh công công cùng Chu tổng quản đều biết rõ, lòng trung thành của nô tỳ có thiên địa cùng chứng giám!” Xuân Lai khóc ngã xuống đất, nghẹn ngào không dứt nức nở nói, cái bộ dáng kia thật là khiến người ta vừa thấy đã thương.

Thường Hy nhìn tận mắt nhất cử nhất động của Xuân Lai, nghe được rõ ràng từng từ ngữ, nàng ta không đi ca diễn thật sự quá lãng phí một nhân tài. Càng như vậy Thường Hy đối với Xuân Lai càng có một loại cảm giác hồi hộp. Một người như vậy đặt bên người quả thực là quá đáng sợ, chính là đêm không thể say giấc, thật không khác gì ngủ cùng với sói.

Giờ phút này Thường Hy cảm nhận được áp lực cùng sợ hãi mà trước nay chưa từng có, chân chân thấu hiểu cảm giác một con hát đang hướng trên người nàng tát nước dơ. Nếu nàng không thể đem đống nước dơ này gột sạch sẽ, như vậy một khắc sau nàng chính là xuống hoàng tuyền kêu khổ rồi.

Mặc dù đối với Tiêu Vân Trác không phải là rất hiểu rõ, nhưng Thường Hy có thể khẳng định Tiêu Vân Trác tuyệt đối là người nói được làm được. Hắn đã nói qua hôm nay nhất định phải có một người trong các nàng phải chịu trừng phạt, như vậy chắc chắn sẽ có một người bị đánh chết! Thường Hy không muốn chết, càng không muốn bị người khác làm cho chết oan!

Thường Hy nghe xong mấy lời Xuân Lai nói đã không thể tiếp tục trầm mặc, đang muốn nói chuyện, Tiêu Vân Trác xoay đầu lại lườm nàng một cái, Thường Hy cả kinh, lời ra khóe miệng đơn giản đành phải nuốt xuống, Tiêu Vân Trác lúc này mới tiếp tục quay lại nhìn Xuân Lai. Ánh mắt hắn sắc bén như ưng quét trên người Xuân Lai mấy lần, lên tiếng nói: “Ngươi hầu hạ ở Đông cung đã hai năm rồi, cũng được tính là lão nhân.”

Thanh âm Tiêu Vân Trác có chút hoàn hoãn, Xuân Lai âm thầm thở phào trong lòng một cái, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện chút biến hóa nào, như cũ khóc thút thít nói: “Dạ, từ ngày nô tỳ được phân tới Đông cung, cũng đã quyết tâm bán mạng vì Thái tử gia rồi!”

Thường Hy nghe vậy cơ hồ muốn xỉu vì tức, nữ nhân đáng chết này thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí lời như vậy cũng có thể nói ra, nàng nếu đúng thật là trung thành trước sau như một… Nghĩ tới đây, Thường Hy vẫn phải cố nén không cho mình phát ra tiếng, vừa nãy cầm thú đã dùng ánh mắt bảo nàng không được lên tiếng, nếu không tự mình gánh lấy hậu quả! Suy tính bây giờ nàng còn không có tiền vốn chống lại hắn, chỉ đành phải cắn răng nuốt xuống giọng điệu, im lặng quan sát biến cố.



“Phải không?” Thanh âm Tiêu Vân Trác kéo đến thật dài, làm cho người nghe có một loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, giống như trái tim bị một thứ gì đó lướt qua, ngứa ngứa tê tê.

“Vâng!” Xuân Lai nhẹ nhàng linh hoạt hồi đáp.

“Đã như vậy, ngươi nên biết bản Thái tử rất độc ác chứ?” Tiêu Vân Trác tiếp tục hỏi. Thường Hy tinh mắt phát hiện khóe miệng hắn hơi hơi kéo lên một chút tạo thành một vòng cung. Cặp mắt kia mặc dù sắc bén, sáng trong, nhưng là sâu trong ánh mắt lại lạnh lẽo, vô cảm mới làm Thường Hy cảm thấy kinh ngạc.

“Nô tỳ tất nhiên biết. Bổn phận của nô tỳ chính là hầu hạ Thái tử gia, tại sao có thể ngay cả cái này cũng không biết?” Xuân Lai cẩn thận trả lời.

Tiêu Vân Trác nghe đến đó tiến lên một bước, một cước đá vào ngực Xuân Lai. Trong phút chốc, Xuân Lai giống như diều đứt dây, lăn thật xa trên mặt đất, một lúc lâu mới dừng lại được, miễn cưỡng tiếp tục quỳ xuống nhưng trên gương mặt tái nhợt kia rõ ràng hiển thị kinh hoảng, nàng không biết đã phạm lỗi ở nơi nào, làm sao Tiêu Vân Trác nói trở mặt liền trở mặt rồi?

“Cẩu nô tài, ngay cả bản Thái tử cũng dám hồ lộng, không mở mắt chó của ngươi ra một chút!” Tiêu Vân Trác phẫn nộ quát, quay đầu lại đối với Trịnh Thuận nói: “Ngươi nói rõ ràng cho nàng ta, đừng để có chết cũng không biết tại sao!”

Thường Hy đứng ở đó không nhúc nhích, tựa hồ vẫn còn chưa có phục hồi lại được tinh thần sau biến cố, Tiêu Vân Trác làm sao lại có thể dễ dàng kết luận Xuân Lai đang nói dối?

Trịnh Thuận lập tức đáp lời, tiến lên vài bước ở trước mặt Xuân Lai nói: “Cẩu tiện tỳ không có mắt, lại còn dám to gan hồ lộng Thái tở gia. Ngươi nếu đã rõ ràng thói quen của Thái tử gia, vậy ta hỏi ngươi, Thái tử gia uống trà là dùng bao nhiêu phần nước nóng?”

“Tám phần.” Xuân Lai theo bản năng che ngực nói, nhưng là vừa nói xong lại há to miệng, một câu cũng không thành lời, nàng thật đã phạm phải một sai lầm trí mạng.

“Ngươi cũng biết tám phần sao? Nhưng là ngươi nhìn vết phỏng đã thành hình trên tay Ngu Thường Hy, nếu là tám phần nước nóng có đem người ta bỏng thành như vậy không? Đây rõ ràng là nước mới đun sôi mới có thể làm thành như vậy!” Trịnh Thuận từng câu từng chữ nói, nhìn Xuân Lai với thần sắc tràn đầy tức giận cùng thất vọng, hơn nữa còn là một loại lòng tin bị phản bội.

Thường Hy nhất thời hiểu ra, Tiêu Vân Trác bình thường uống trà dùng tám phần nước nóng, nhưng là hôm nay Xuân Lai cư nhiên dùng nước sôi pha trà, hơn nữa còn cố ý cùng nàng đụng thành một khối, rõ ràng mục tiêu của nàng ta chính là nàng. Không chỉ muốn đem bản thân nàng ngày đầu tiên đến đây đã gây đại họa, còn muốn đem nàng bị bỏng, suy nghĩ thật là ác độc. Thường Hy trong lòng là khổ sở cực kỳ, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Xuân Lai lại có thể căm ghét nàng thành như vậy.

“Cô đến tột cùng tại sao lại muốn hãm hại tôi?” Thường Hy nhìn Xuân Lai hung hăng chất vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook