Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 372
Ảm Hương
12/05/2014
Lệ Bình sau khi ra khỏi Hương chỉ cung cũng không có về mà trực tiếp đến Đông cung. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng rất muốn cùng Thường Hy nói chuyện một lát. Hai người ngồi ở gian phòng của Thường Hy lúc còn làm thượng nghi ở tây điện. Trong phòng vẫn bài trí trang nhã như ngày xưa. Triêu Hà dâng trà lên xong liền lui xuống, đứng canh ngoài cửa ngăn người khác đến làm phiền.
Nghe Thường Hy nói xong những chuyện nàng đã trải qua ở biên ải, Lệ Bình đúng là không tin nổi vào lỗ tai mình nữa, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng trở nên kỳ lạ, lắc đầu thở dài nói: “Cũng may ngươi có lá gan lớn, nếu là người khác chỉ sợ đã bị hù chết. Chớp mắt một cái ngươi đã biến thành thần nữ hộ quốc, nhớ tới một hồi mới vào cung kia thật đúng là như vừa trải qua một giấc mộng.”
Thường Hy than nhẹ một tiếng, nói: “Đúng vậy. Thời điểm trước kia ta cũng không biết mình là cái gì mà thần nữ hộ quốc. Hôm nay ngũ thải liên hoa trên trán ta chính là chiêu bài đắc lực nhất rồi, đi đến đâu dù không có xưng danh thì người ta cũng biết được ta là ai. Hết cả thú vị!”
“Đang ở trong phúc mà không biết hưởng! Trên thế gian còn không biết có bao nhiêu người mong muốn mình là thần nữ hộ quốc đâu đấy! Ngươi đúng là có tiện nghi rồi còn khoe mẽ!”
Hai người cười đùa một lát rồi mới đem đề tài chuyển đến trên người Dương Lạc Thanh. Thường Hy cau mày hỏi: “Tại sao nàng ta nhanh như vậy đã đi lên nắm giữ hậu cung? Hoàng thượng thật sự sủng ái nàng ta ư? Ngay cả Mị phi cũng không ganh kịp sao?”
“Ai biết! Dù sao chuyện này cũng rất là kỳ lạ!” Lệ Bình hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thường Hy nói: “Ta nghe mẫu phi nói sau khi ngươi xuất cung chạy trốn, Thái tử gia đuổi theo, mấy ngày đó tâm tình Hoàng thượng không tốt. Cả hậu cung không ai dám đi gặp Hoàng thượng, chỉ sợ chọc giận long nhan mà mất luôn tính mạng. Nhưng vào một ngày mưa nhỏ, Dương Lạc Thanh một mình đến Minh Tín điện, sau đó liền sáng ngày thứ hai mới ra ngoài. Cũng ngay hôm đó liền được phong làm chiêu nghi rồi không lâu sau leo lên chức Lạc phi. Hoàng thượng lại cư nhiên đem việc xử lý hậu cung giao cho nàng, mẹ chồng ta thiếu chút nữa bị tức chết. Thật may là ta thường xuyên đến an ủi bà ấy nên cũng không có sao. Ngươi nói chuyện này có gì kỳ lạ đúng không?”
Tất nhiên là kỳ lạ rồi! Thường Hy nhìn về phía Lệ Bình, lại hỏi: “Ngày thứ hai liền được phong làm chiêu nghi? Nhanh như vậy sao? Sau đó có biết được tại sao Hoàng thượng lại phong nàng ta làm chiêu nghi hay không?”
Lệ Bình lắc đầu một cái, nói: “Không biết! Chính vì vậy cho nên các phi tần trong hậu cung đối với Dương Lạc Thanh là vừa hận vừa sợ. Ngay cả Mị phi mấy lần ăn thua thiệt trên tay nàng ta cũng không dám làm gì.” Lệ Bình nhăn mày nói: “Chuyện xảy ra như vậy nhất định có uẩn khúc. Ta cảm thấy nơi này tất còn có nguyên nhân khác.”
Thường Hy cũng không nghĩ ra đó là lý do gì, nhưng trong lúc bất chợt lại nhớ đến lời nói của Tiêu Vân Trác. Trong đầu nàng sáng lên, chẳng nhẽ lão Hoàng đế phát giác ra cái gì, đây là đang thả cọp về núi để tra rõ chân tướng sao? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lão Hoàng đế này từ trước đến nay khó làm cho người ta nắm bắt được suy nghĩ. Cũng từng này tuổi rồi còn đóng kịch kiểu ấy, đem tất cả mọi người đều tính toán đi vào, thật là bội phục Hoàng thượng luôn!
Trong lòng tuy đã rõ nhưng Thường Hy lại không thể nói cho Lệ Bình, không phải là không tin tưởng mà đây là chuyện cơ mật của quốc gia, không thể tùy tiện nói. Nàng và Lệ Bình tâm sự thêm một lát nữa rồi mới chia tay nhau. Thường Hy sau khi tiễn Lệ Bình ra cửa cung liền quay trở lại, một mình lặng lẽ ngẩn người. Nghĩ tới nghĩ lui liền ngủ thiếp đi, dù sao cũng giằng co cả ngày, phụ nữ có thai, không mệt mới là lạ.
Khi Tiêu Vân Trác trở lại Đông cung thì không tìm thấy người. Nhớ tới xế chiều hôm nay muốn đi tìm Thường Hy tính sổ, ai bảo nàng mang bụng lớn như vậy còn đến chỗ Dương Lạc Thanh đùa giỡn, lại còn là một thân một mình mà đi. Có hài tử mà vẫn tùy hứng như vậy, hắn nên nghiêm khắc dạy dỗ nàng một phen. Hắn tìm trong chính điện không có ai, vậy nhất định là đang ở trong tây điện rồi.
Triêu Hà vừa đẩy cửa đi ra khỏi phòng, thấy Tiêu Vân Trác đến liền vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia.”
“Bình thân. Thái tử phi đâu?” Tiêu Vân Trác vẫn giọng điệu lạnh lùng trước sau như một.
“Dạ, Thái tử phi vẫn còn đang ngủ.” Triêu Hà cung kính nói.
Chân mày Tiêu Vân Trác cau lại, còn đang ngủ? Hắn phất tay một cái cho Triêu Hà lui xuống, một mình xoay người đi vào phòng. Bài biện trong phòng một chút cũng không thay đổi. Tiêu Vân Trác vén rèm bước vào phòng trong, chỉ thấy Thường Hy đang nằm trên giường say ngủ. Tóc dài đen nhánh phủ kín trên chiếc gối bằng ngà trắng, trên người đắp một chiếc chăn gấm mỏng đỏ rực thêu uyên ương khiến cho khuôn mặt vốn trắng noãn của nàng lại càng thêm hồng nhuận.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay vén lên những sợi tóc đen đang rủ xuống khuôn mặt của nàng, không ngờ động tác nhẹ như vậy vẫn khiến Thường Hy tỉnh giấc. Chỉ thấy nàng mở mắt nhìn Tiêu Vân Trác, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hỏi: “Chàng đã trở lại rồi à? Bây giờ là giờ gì? Ta thế mà lại ngủ quên mất!”
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói: “Vấn đề lúc chiều nay nàng vẫn chưa trả lời ta! Không phải muốn trốn tránh chứ?”
Thường Hy nhăn mặt lại, hận trí nhớ hắn tốt như vậy làm cái gì. Nàng biết không thể dễ dàng cho qua chuyện cho nên mới ấp úng nói: “Ta cũng không phải là tùy hứng nha, ai bảo nàng ta dám bắt Triêu Hà và Vãn Thu đi. Biết rõ các nàng là người của ta còn dám làm như vậy, đây không phải là muốn công khai đối đầu với ta hay sao? Ta tất nhiên là không sợ nàng ta rồi! Để đem người về thì phải đại náo một cuộc, ta một chút cũng không bị thương tổn. Chàng nghe Phùng Viễn Thanh nói rồi chứ? Ta thật sự là không có chuyện gì cả!”
Vẻ mặt Tiêu Vân Trác như đưa đám, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng đúng là không sao, nhưng nếu ngộ nhỡ… Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta xem nàng là càng lúc càng lớn mật rồi, biện pháp như thế cũng có thể làm ra. Ta đang suy nghĩ xem có nên đánh mông nàng không, để cho nàng nhớ lâu một chút!”
Thường Hy hì hì cười nói: “Đừng giận nữa nha! Cùng lắm thì ta hứa lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa có được hay không? Ta nhất định sẽ không làm vậy nữa, thật đấy! Nếu còn muốn báo thù thì sẽ mang chàng theo, nhé! Đừng giận nữa, nhé!”
Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng lấy lòng của Thường Hy thì làm gì còn giận nổi nữa, thật là không có cách nào với nàng, mỗi lần gây họa cũng dùng chiêu này mà trốn tội. Nhìn bộ dáng Thường Hy vừa tỉnh ngủ có chút lười biếng, mị nhãn như tơ, nhất thời khiến lòng hắn trở nên kích động, đem Thường Hy kéo vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “Đã qua ba tháng rồi đúng không?”
Thường Hy gật đầu một cái, chớp mắt đã qua ba tháng rồi, thật là nhanh… Đang miên man suy nghĩ thì cảm thấy đầu vai chợt lạnh, quay đầu lại thì thấy Tiêu Vân Trác đã đem áo ngoài của nàng thoát xuống, thất kinh hỏi: “Chàng làm gì đó? Ta cái đó… Trong bụng còn có hài tử đấy!…”
Tiêu Vân Trác tặc tặc cười, ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non nói: “Đã hỏi thái y rồi, qua ba tháng cẩn thận một chút liền không có chuyện gì…”
Thường Hy đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ thấy hai gò má nóng như có lửa đốt. Hắn cư nhiên lại đòi hỏi loại chuyện như vậy… Sau này… Sau này cũng không dám gặp người nữa…
Nghe Thường Hy nói xong những chuyện nàng đã trải qua ở biên ải, Lệ Bình đúng là không tin nổi vào lỗ tai mình nữa, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng trở nên kỳ lạ, lắc đầu thở dài nói: “Cũng may ngươi có lá gan lớn, nếu là người khác chỉ sợ đã bị hù chết. Chớp mắt một cái ngươi đã biến thành thần nữ hộ quốc, nhớ tới một hồi mới vào cung kia thật đúng là như vừa trải qua một giấc mộng.”
Thường Hy than nhẹ một tiếng, nói: “Đúng vậy. Thời điểm trước kia ta cũng không biết mình là cái gì mà thần nữ hộ quốc. Hôm nay ngũ thải liên hoa trên trán ta chính là chiêu bài đắc lực nhất rồi, đi đến đâu dù không có xưng danh thì người ta cũng biết được ta là ai. Hết cả thú vị!”
“Đang ở trong phúc mà không biết hưởng! Trên thế gian còn không biết có bao nhiêu người mong muốn mình là thần nữ hộ quốc đâu đấy! Ngươi đúng là có tiện nghi rồi còn khoe mẽ!”
Hai người cười đùa một lát rồi mới đem đề tài chuyển đến trên người Dương Lạc Thanh. Thường Hy cau mày hỏi: “Tại sao nàng ta nhanh như vậy đã đi lên nắm giữ hậu cung? Hoàng thượng thật sự sủng ái nàng ta ư? Ngay cả Mị phi cũng không ganh kịp sao?”
“Ai biết! Dù sao chuyện này cũng rất là kỳ lạ!” Lệ Bình hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thường Hy nói: “Ta nghe mẫu phi nói sau khi ngươi xuất cung chạy trốn, Thái tử gia đuổi theo, mấy ngày đó tâm tình Hoàng thượng không tốt. Cả hậu cung không ai dám đi gặp Hoàng thượng, chỉ sợ chọc giận long nhan mà mất luôn tính mạng. Nhưng vào một ngày mưa nhỏ, Dương Lạc Thanh một mình đến Minh Tín điện, sau đó liền sáng ngày thứ hai mới ra ngoài. Cũng ngay hôm đó liền được phong làm chiêu nghi rồi không lâu sau leo lên chức Lạc phi. Hoàng thượng lại cư nhiên đem việc xử lý hậu cung giao cho nàng, mẹ chồng ta thiếu chút nữa bị tức chết. Thật may là ta thường xuyên đến an ủi bà ấy nên cũng không có sao. Ngươi nói chuyện này có gì kỳ lạ đúng không?”
Tất nhiên là kỳ lạ rồi! Thường Hy nhìn về phía Lệ Bình, lại hỏi: “Ngày thứ hai liền được phong làm chiêu nghi? Nhanh như vậy sao? Sau đó có biết được tại sao Hoàng thượng lại phong nàng ta làm chiêu nghi hay không?”
Lệ Bình lắc đầu một cái, nói: “Không biết! Chính vì vậy cho nên các phi tần trong hậu cung đối với Dương Lạc Thanh là vừa hận vừa sợ. Ngay cả Mị phi mấy lần ăn thua thiệt trên tay nàng ta cũng không dám làm gì.” Lệ Bình nhăn mày nói: “Chuyện xảy ra như vậy nhất định có uẩn khúc. Ta cảm thấy nơi này tất còn có nguyên nhân khác.”
Thường Hy cũng không nghĩ ra đó là lý do gì, nhưng trong lúc bất chợt lại nhớ đến lời nói của Tiêu Vân Trác. Trong đầu nàng sáng lên, chẳng nhẽ lão Hoàng đế phát giác ra cái gì, đây là đang thả cọp về núi để tra rõ chân tướng sao? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lão Hoàng đế này từ trước đến nay khó làm cho người ta nắm bắt được suy nghĩ. Cũng từng này tuổi rồi còn đóng kịch kiểu ấy, đem tất cả mọi người đều tính toán đi vào, thật là bội phục Hoàng thượng luôn!
Trong lòng tuy đã rõ nhưng Thường Hy lại không thể nói cho Lệ Bình, không phải là không tin tưởng mà đây là chuyện cơ mật của quốc gia, không thể tùy tiện nói. Nàng và Lệ Bình tâm sự thêm một lát nữa rồi mới chia tay nhau. Thường Hy sau khi tiễn Lệ Bình ra cửa cung liền quay trở lại, một mình lặng lẽ ngẩn người. Nghĩ tới nghĩ lui liền ngủ thiếp đi, dù sao cũng giằng co cả ngày, phụ nữ có thai, không mệt mới là lạ.
Khi Tiêu Vân Trác trở lại Đông cung thì không tìm thấy người. Nhớ tới xế chiều hôm nay muốn đi tìm Thường Hy tính sổ, ai bảo nàng mang bụng lớn như vậy còn đến chỗ Dương Lạc Thanh đùa giỡn, lại còn là một thân một mình mà đi. Có hài tử mà vẫn tùy hứng như vậy, hắn nên nghiêm khắc dạy dỗ nàng một phen. Hắn tìm trong chính điện không có ai, vậy nhất định là đang ở trong tây điện rồi.
Triêu Hà vừa đẩy cửa đi ra khỏi phòng, thấy Tiêu Vân Trác đến liền vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia.”
“Bình thân. Thái tử phi đâu?” Tiêu Vân Trác vẫn giọng điệu lạnh lùng trước sau như một.
“Dạ, Thái tử phi vẫn còn đang ngủ.” Triêu Hà cung kính nói.
Chân mày Tiêu Vân Trác cau lại, còn đang ngủ? Hắn phất tay một cái cho Triêu Hà lui xuống, một mình xoay người đi vào phòng. Bài biện trong phòng một chút cũng không thay đổi. Tiêu Vân Trác vén rèm bước vào phòng trong, chỉ thấy Thường Hy đang nằm trên giường say ngủ. Tóc dài đen nhánh phủ kín trên chiếc gối bằng ngà trắng, trên người đắp một chiếc chăn gấm mỏng đỏ rực thêu uyên ương khiến cho khuôn mặt vốn trắng noãn của nàng lại càng thêm hồng nhuận.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay vén lên những sợi tóc đen đang rủ xuống khuôn mặt của nàng, không ngờ động tác nhẹ như vậy vẫn khiến Thường Hy tỉnh giấc. Chỉ thấy nàng mở mắt nhìn Tiêu Vân Trác, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hỏi: “Chàng đã trở lại rồi à? Bây giờ là giờ gì? Ta thế mà lại ngủ quên mất!”
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói: “Vấn đề lúc chiều nay nàng vẫn chưa trả lời ta! Không phải muốn trốn tránh chứ?”
Thường Hy nhăn mặt lại, hận trí nhớ hắn tốt như vậy làm cái gì. Nàng biết không thể dễ dàng cho qua chuyện cho nên mới ấp úng nói: “Ta cũng không phải là tùy hứng nha, ai bảo nàng ta dám bắt Triêu Hà và Vãn Thu đi. Biết rõ các nàng là người của ta còn dám làm như vậy, đây không phải là muốn công khai đối đầu với ta hay sao? Ta tất nhiên là không sợ nàng ta rồi! Để đem người về thì phải đại náo một cuộc, ta một chút cũng không bị thương tổn. Chàng nghe Phùng Viễn Thanh nói rồi chứ? Ta thật sự là không có chuyện gì cả!”
Vẻ mặt Tiêu Vân Trác như đưa đám, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng đúng là không sao, nhưng nếu ngộ nhỡ… Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta xem nàng là càng lúc càng lớn mật rồi, biện pháp như thế cũng có thể làm ra. Ta đang suy nghĩ xem có nên đánh mông nàng không, để cho nàng nhớ lâu một chút!”
Thường Hy hì hì cười nói: “Đừng giận nữa nha! Cùng lắm thì ta hứa lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa có được hay không? Ta nhất định sẽ không làm vậy nữa, thật đấy! Nếu còn muốn báo thù thì sẽ mang chàng theo, nhé! Đừng giận nữa, nhé!”
Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng lấy lòng của Thường Hy thì làm gì còn giận nổi nữa, thật là không có cách nào với nàng, mỗi lần gây họa cũng dùng chiêu này mà trốn tội. Nhìn bộ dáng Thường Hy vừa tỉnh ngủ có chút lười biếng, mị nhãn như tơ, nhất thời khiến lòng hắn trở nên kích động, đem Thường Hy kéo vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “Đã qua ba tháng rồi đúng không?”
Thường Hy gật đầu một cái, chớp mắt đã qua ba tháng rồi, thật là nhanh… Đang miên man suy nghĩ thì cảm thấy đầu vai chợt lạnh, quay đầu lại thì thấy Tiêu Vân Trác đã đem áo ngoài của nàng thoát xuống, thất kinh hỏi: “Chàng làm gì đó? Ta cái đó… Trong bụng còn có hài tử đấy!…”
Tiêu Vân Trác tặc tặc cười, ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non nói: “Đã hỏi thái y rồi, qua ba tháng cẩn thận một chút liền không có chuyện gì…”
Thường Hy đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ thấy hai gò má nóng như có lửa đốt. Hắn cư nhiên lại đòi hỏi loại chuyện như vậy… Sau này… Sau này cũng không dám gặp người nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.