Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 373
Ảm Hương
12/05/2014
Việc Thường Hy gặp chuyện ở Hương Chỉ cung rất nhanh liền lan truyền khắp cả hậu cung, tốc độ thật giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ. Ngay sau đó lại truyền đến một tin tức làm mọi người kinh hãi không thôi. Theo lời đồn thì thời điểm Thường Hy bị khi phụ còn có mấy vị vương phi làm chứng, đúng ra mà nói thì Hoàng thượng phải trừng phạt Lạc phi thật nặng một phen mới phải, ai ngờ rằng Hoàng thượng chẳng qua chỉ khiển trách vài câu rồi cái gì cũng không làm. Điều này lại khiến người ta cảm thán, địa vị của Lạc phi trong lòng của Hoàng thượng thật là không phải cao bình thường!
Trong lúc nhất thời người ở hậu cung hoảng loạn hết cả lên. Tất cả đều chia làm hai phái, một phái bám thật chặt lấy cái đuôi Lạc phi, phái còn lại chính là quy thuận dưới ngọn cờ của Thường Hy, dù sao lực thu hút của thần nữ hộ quốc vẫn rất lớn. Hậu cung lúc này liền xảy ra một tình trạng quỷ dị, sủng phi của Hoàng thượng đối đầu với quốc mẫu tương lai. Cho nên bất kể là nam hay nữ, hay bất nam bất nữ đều hành động vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bước sai một bước liền trực tiếp thăng!
Trải qua hơn một tháng tập trung hỏa lực trinh sát, Thường Hy phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, Thẩm Phi Hà tựa hồ liên lạc rất thường xuyên với Dương Lạc Thanh. Thẩm Phi Hà là thê tử của Tiêu Vân Triệt, vì thế tất cả hành động của nàng ta đều có quan hệ với Tiêu Vân Triệt. Chẳng lẽ người đứng sau lưng giật dây Dương Lạc Thanh chính là Tiêu Vân Triệt?
Thường Hy nghĩ tới đây liền có chút không lạnh mà run. Mặc dù đã sớm phát hiện Tiêu Vân Triệt không phải là người đơn giản nhưng khi sự thật xảy ra thì vẫn khó có thể chấp nhận.
Chuyên Tôn Tử Di nhìn Thường Hy lại lâm vào trạng thái mất hồn, không vui vỗ vỗ cái bàn, nói: “Này, dù gì cũng phải tôn trọng khách đến chứ? Ta mang cho cô tin tức tình báo tốt như vậy, cô tính lấy cái gì trả ơn?”
Thường Hy quay đầu nhìn Chuyên Tôn Tử Di. Kể từ sau khi hắn biết được tình hình của Minh Khải quốc, tâm tình tựa hồ càng ngày càng sáng sủa, làm việc cũng không còn cố kỵ gì nữa, thường thường đều là làm theo cảm tính. Lại nói cũng kỳ quái, càng như vậy Hoàng thượng cũng càng không thèm để ý hắn, ngược lại để cho hắn tự do ra vào cung. Cứ như vậy tính ra Thường Hy lại được lợi, có chuyện gì cứ bảo hắn đi làm không sợ tai mắt người khác.
Chuyên Tôn Tử Di chính là trong lúc vô tình phát hiện ra tiểu thái giám bên người Dương Lạc Thanh bí mật gặp gỡ cùng người của Tiêu Vân Triệt, sau đó trở nói cho Thường Hy biết. Thường Hy rất là cao hứng, cũng bảo hắn tiếp tục theo dõi. Ước chừng qua một tháng, lúc này mới dần dần nắm được quy luật, địa điểm, phương pháp liên lạc thời gian bọn họ gặp nhau.
Thường Hy nhìn chằm chằm Chuyên Tôn Tử Di, hỏi: “Huynh muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được ta sẽ làm cho huynh!”
Chuyên Tôn Tử Di nghe được mỗi lần Thường Hy đều nói như vậy không khỏi có chút không vui, hung hăng nhìn nàng nói: “Là cô muốn cảm tạ ta, muốn cảm tạ một người phải đưa ra thành ý của chính mình, tại sao mỗi lần cô đều hỏi ta? Cô có chút thành ý có được hay không?”
“Ta rất là có thành ý nha, nếu không thế nào lại đi hỏi huynh?” Thường Hy không hiểu, hỏi hắn xem tự hắn thích cái gì không phải là rất tôn trọng sao? Như thế mà còn nói là không thành ý thì cái gì mới là thành ý?
Chuyên Tôn Tử Di trong lòng ai oán kêu một tiếng, nhìn Thường Hy quát: “Mỗi lần đều hỏi ta xem ta muốn gì đó mà không phải là đồ cô tặng. Vật như vậy đưa ta thì có tác dụng gì?”
Thường Hy trực tiếp hóa đá. Đây là nhiễu khẩu lệnh à, rốt cục có ý gì?
Chuyên Tôn Tử Di nhìn bộ mặt si ngốc của Thường Hy mà tức giận muốn hộc máu. Có ai đáng thương như hắn không, muốn một món quà tặng cũng không được!
“Ngươi muốn cái gì ta sẽ đưa cho ngươi!” Tiêu Vân Trác không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Chuyên Tôn Tử Di, nghiến răng nói. Âm điệu lạnh buốt khiến cho sau lưng Chuyên Tôn Tử Di lập tức hóa băng, tay chân chà xát không ngừng, trong lòng lạnh thấy cụ cố!
Chuyên Tôn Tử Di theo bản năng đứng dậy chạy về phía trước một bước rồi mới quay người lại nhìn Tiêu Vân Trác. Khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười cứng đờ, rất thiện ý nói: “Không có gì, ta cái gì cũng không cần, Thái tử gia nghe lầm rồi!”
Chuyện cười, hắn không muốn sống nữa hay sao mà dám trước mặt Tiêu Vân Trác đòi quà. Biết đâu quà không có mà còn liên lụy đến mạng nhỏ của mình. Mỹ nhân cố nhiên là quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn!
“Thật nghe lầm?” Tiêu Vân Trác lại hỏi lại một lần. Tiểu tử này vừa nhìn chính là không yên phận, ba ngày hai bữa hướng phu nhân của hắn tiếp cận. Cái bộ dáng đó chính là muốn ăn đòn! Gần đây hắn cũng ngứa tay vô cùng, có người tự dâng lên cửa bảo sao không dùng?
Thường Hy mê mang nhìn Chuyên Tôn Tử Di, kinh ngạc hỏi: “Huynh không phải mới vừa rồi còn đòi quà tặng sao? Lúc này thế nào lại bảo không cần? Ta là rất muốn cảm tạ huynh, tam hoàng tử nếu cần gì cứ nói, ta không có thì Thái tử gia nhất định sẽ có, chỉ cần huynh nói ra là được rồi!”
Nhìn biểu tình chân thành của Thường Hy, Chuyên Tôn Tử Di càng cảm thấy nhức đầu, vội cười nói: “Ta thật sự là không cần. Về sau Thái tử phi có chuyện gì cần sai bảo cứ nói, tiểu nhân lập tức sẽ đi làm, tuyệt đối sẽ không vì khổ cực mà chối từ!”
Thường Hy tiến lên một bước nhìn Chuyên Tôn Tử Di, kinh ngạc hỏi: “Huynh làm sao vậy? Không phải vừa mới nói muốn có quà cảm tạ bây giờ lại chối? Ta thật sự là rất biết ơn tam hoàng tử đã giúp đỡ, ngài đừng khách khí, muốn gì thì cứ nói đi!”
Thường Hy cười càng phát rực rỡ, nhìn Chuyên Tôn Tử Di không ngừng đổ mồ hôi lạnh mà vui sướng không thôi. Hừ hừ, còn dám tính toán ta, xem ta có trị được ngươi hay không?
Chuyên Tôn Tử Di đúng là có khổ mà không dám nói nhưng vẫn phải giả bộ cười cười: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, Thái tử phi không cần để ở trong lòng. Thôi ta không quấy rầy các ngươi nữa, có chuyện gì thì cứ đến tìm ta! Tạm biệt!”
Chuyên Tôn Tử Di nhanh chóng lưu loát chạy trốn, nếu không cái mặt băng kia của Tiêu Vân Trác sẽ làm hắn chết rét. Hắn chỉ là muốn hưởng tí phúc khí của thần nữ hộ quốc, thuận tiện hò hét mỹ nhân, thuận tiện nữa là ăn chút đậu hủ… Nhưng mà bây giờ cũng không dám nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
Nhìn thân ảnh chật vật của Chuyên Tôn Tử Di, Thường Hy cười cười nói với Tiêu Vân Trác: “Xem chàng dọa hắn kìa! Ta đoán phải mấy ngày nữa hắn cũng không dám đến đây!”
“Lá gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn, tốt nhất là nên dạy dỗ một phen!” Tiêu Vân Trác mặc dù là nói như vậy nhưng vẫn nở một nụ cười khiến cho khuôn mặt vốn nghiêm cẩn của hắn nhiều hơn một tia ấm áp.
“Chuyện chàng làm thế nào rồi?” Thường Hy khoác lấy tay Tiêu Vân Trác trở vào nội điện. Nàng biết hắn bài trí bố cục nhưng không biết có thuận lợi hay không. Hôm nay vừa đúng lúc hắn trở về sớm liền thuận miệng hỏi.
“Rất thuận lợi. Chỉ là như vậy ta lại không cảm thấy có tính khiêu chiến. Nhưng bây giờ cũng chưa thể nói rõ, có lẽ ngày mai sẽ có một chút tin tức.” Khóe miệng Tiêu Vân Trác nổi lên một nụ cười lạnh như băng, đối với kẻ địch tuyệt đối không thể nhân từ!
Trong lúc nhất thời người ở hậu cung hoảng loạn hết cả lên. Tất cả đều chia làm hai phái, một phái bám thật chặt lấy cái đuôi Lạc phi, phái còn lại chính là quy thuận dưới ngọn cờ của Thường Hy, dù sao lực thu hút của thần nữ hộ quốc vẫn rất lớn. Hậu cung lúc này liền xảy ra một tình trạng quỷ dị, sủng phi của Hoàng thượng đối đầu với quốc mẫu tương lai. Cho nên bất kể là nam hay nữ, hay bất nam bất nữ đều hành động vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bước sai một bước liền trực tiếp thăng!
Trải qua hơn một tháng tập trung hỏa lực trinh sát, Thường Hy phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, Thẩm Phi Hà tựa hồ liên lạc rất thường xuyên với Dương Lạc Thanh. Thẩm Phi Hà là thê tử của Tiêu Vân Triệt, vì thế tất cả hành động của nàng ta đều có quan hệ với Tiêu Vân Triệt. Chẳng lẽ người đứng sau lưng giật dây Dương Lạc Thanh chính là Tiêu Vân Triệt?
Thường Hy nghĩ tới đây liền có chút không lạnh mà run. Mặc dù đã sớm phát hiện Tiêu Vân Triệt không phải là người đơn giản nhưng khi sự thật xảy ra thì vẫn khó có thể chấp nhận.
Chuyên Tôn Tử Di nhìn Thường Hy lại lâm vào trạng thái mất hồn, không vui vỗ vỗ cái bàn, nói: “Này, dù gì cũng phải tôn trọng khách đến chứ? Ta mang cho cô tin tức tình báo tốt như vậy, cô tính lấy cái gì trả ơn?”
Thường Hy quay đầu nhìn Chuyên Tôn Tử Di. Kể từ sau khi hắn biết được tình hình của Minh Khải quốc, tâm tình tựa hồ càng ngày càng sáng sủa, làm việc cũng không còn cố kỵ gì nữa, thường thường đều là làm theo cảm tính. Lại nói cũng kỳ quái, càng như vậy Hoàng thượng cũng càng không thèm để ý hắn, ngược lại để cho hắn tự do ra vào cung. Cứ như vậy tính ra Thường Hy lại được lợi, có chuyện gì cứ bảo hắn đi làm không sợ tai mắt người khác.
Chuyên Tôn Tử Di chính là trong lúc vô tình phát hiện ra tiểu thái giám bên người Dương Lạc Thanh bí mật gặp gỡ cùng người của Tiêu Vân Triệt, sau đó trở nói cho Thường Hy biết. Thường Hy rất là cao hứng, cũng bảo hắn tiếp tục theo dõi. Ước chừng qua một tháng, lúc này mới dần dần nắm được quy luật, địa điểm, phương pháp liên lạc thời gian bọn họ gặp nhau.
Thường Hy nhìn chằm chằm Chuyên Tôn Tử Di, hỏi: “Huynh muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được ta sẽ làm cho huynh!”
Chuyên Tôn Tử Di nghe được mỗi lần Thường Hy đều nói như vậy không khỏi có chút không vui, hung hăng nhìn nàng nói: “Là cô muốn cảm tạ ta, muốn cảm tạ một người phải đưa ra thành ý của chính mình, tại sao mỗi lần cô đều hỏi ta? Cô có chút thành ý có được hay không?”
“Ta rất là có thành ý nha, nếu không thế nào lại đi hỏi huynh?” Thường Hy không hiểu, hỏi hắn xem tự hắn thích cái gì không phải là rất tôn trọng sao? Như thế mà còn nói là không thành ý thì cái gì mới là thành ý?
Chuyên Tôn Tử Di trong lòng ai oán kêu một tiếng, nhìn Thường Hy quát: “Mỗi lần đều hỏi ta xem ta muốn gì đó mà không phải là đồ cô tặng. Vật như vậy đưa ta thì có tác dụng gì?”
Thường Hy trực tiếp hóa đá. Đây là nhiễu khẩu lệnh à, rốt cục có ý gì?
Chuyên Tôn Tử Di nhìn bộ mặt si ngốc của Thường Hy mà tức giận muốn hộc máu. Có ai đáng thương như hắn không, muốn một món quà tặng cũng không được!
“Ngươi muốn cái gì ta sẽ đưa cho ngươi!” Tiêu Vân Trác không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Chuyên Tôn Tử Di, nghiến răng nói. Âm điệu lạnh buốt khiến cho sau lưng Chuyên Tôn Tử Di lập tức hóa băng, tay chân chà xát không ngừng, trong lòng lạnh thấy cụ cố!
Chuyên Tôn Tử Di theo bản năng đứng dậy chạy về phía trước một bước rồi mới quay người lại nhìn Tiêu Vân Trác. Khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười cứng đờ, rất thiện ý nói: “Không có gì, ta cái gì cũng không cần, Thái tử gia nghe lầm rồi!”
Chuyện cười, hắn không muốn sống nữa hay sao mà dám trước mặt Tiêu Vân Trác đòi quà. Biết đâu quà không có mà còn liên lụy đến mạng nhỏ của mình. Mỹ nhân cố nhiên là quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn!
“Thật nghe lầm?” Tiêu Vân Trác lại hỏi lại một lần. Tiểu tử này vừa nhìn chính là không yên phận, ba ngày hai bữa hướng phu nhân của hắn tiếp cận. Cái bộ dáng đó chính là muốn ăn đòn! Gần đây hắn cũng ngứa tay vô cùng, có người tự dâng lên cửa bảo sao không dùng?
Thường Hy mê mang nhìn Chuyên Tôn Tử Di, kinh ngạc hỏi: “Huynh không phải mới vừa rồi còn đòi quà tặng sao? Lúc này thế nào lại bảo không cần? Ta là rất muốn cảm tạ huynh, tam hoàng tử nếu cần gì cứ nói, ta không có thì Thái tử gia nhất định sẽ có, chỉ cần huynh nói ra là được rồi!”
Nhìn biểu tình chân thành của Thường Hy, Chuyên Tôn Tử Di càng cảm thấy nhức đầu, vội cười nói: “Ta thật sự là không cần. Về sau Thái tử phi có chuyện gì cần sai bảo cứ nói, tiểu nhân lập tức sẽ đi làm, tuyệt đối sẽ không vì khổ cực mà chối từ!”
Thường Hy tiến lên một bước nhìn Chuyên Tôn Tử Di, kinh ngạc hỏi: “Huynh làm sao vậy? Không phải vừa mới nói muốn có quà cảm tạ bây giờ lại chối? Ta thật sự là rất biết ơn tam hoàng tử đã giúp đỡ, ngài đừng khách khí, muốn gì thì cứ nói đi!”
Thường Hy cười càng phát rực rỡ, nhìn Chuyên Tôn Tử Di không ngừng đổ mồ hôi lạnh mà vui sướng không thôi. Hừ hừ, còn dám tính toán ta, xem ta có trị được ngươi hay không?
Chuyên Tôn Tử Di đúng là có khổ mà không dám nói nhưng vẫn phải giả bộ cười cười: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, Thái tử phi không cần để ở trong lòng. Thôi ta không quấy rầy các ngươi nữa, có chuyện gì thì cứ đến tìm ta! Tạm biệt!”
Chuyên Tôn Tử Di nhanh chóng lưu loát chạy trốn, nếu không cái mặt băng kia của Tiêu Vân Trác sẽ làm hắn chết rét. Hắn chỉ là muốn hưởng tí phúc khí của thần nữ hộ quốc, thuận tiện hò hét mỹ nhân, thuận tiện nữa là ăn chút đậu hủ… Nhưng mà bây giờ cũng không dám nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
Nhìn thân ảnh chật vật của Chuyên Tôn Tử Di, Thường Hy cười cười nói với Tiêu Vân Trác: “Xem chàng dọa hắn kìa! Ta đoán phải mấy ngày nữa hắn cũng không dám đến đây!”
“Lá gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn, tốt nhất là nên dạy dỗ một phen!” Tiêu Vân Trác mặc dù là nói như vậy nhưng vẫn nở một nụ cười khiến cho khuôn mặt vốn nghiêm cẩn của hắn nhiều hơn một tia ấm áp.
“Chuyện chàng làm thế nào rồi?” Thường Hy khoác lấy tay Tiêu Vân Trác trở vào nội điện. Nàng biết hắn bài trí bố cục nhưng không biết có thuận lợi hay không. Hôm nay vừa đúng lúc hắn trở về sớm liền thuận miệng hỏi.
“Rất thuận lợi. Chỉ là như vậy ta lại không cảm thấy có tính khiêu chiến. Nhưng bây giờ cũng chưa thể nói rõ, có lẽ ngày mai sẽ có một chút tin tức.” Khóe miệng Tiêu Vân Trác nổi lên một nụ cười lạnh như băng, đối với kẻ địch tuyệt đối không thể nhân từ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.