Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 76: Xảo ngôn.
Ảm Hương
08/05/2014
Xuân Lai sửng sốt, nhất thời có chút kinh ngạc, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Nô tỳ là vội vã đưa trà cho Thái tử gia, không có nghĩ tới cô không có tránh còn vọt đi lên. Nếu là thấy trước, người nào lại dám chặn đường cung nữ đang mang đồ lên cho Thái tử gia?”
Lông mày Thường Hy nhướng lên, tăng cường hỏi: “Quả thật là như vậy phải không? Được rồi, coi như là như thế, tôi lại hỏi cô, nếu là hai người trogn lúc vô tình chạm nhau, cô nói nước trà này sẽ dội lên thân một người, hay người còn lại cũng sẽ gặp nạn?”
Xuân Lai trong lúc nhất thời chưa có nghĩ ra ẩn ý trong lời nói của Thường Hy, đợi nghĩ đến tỉ mỉ, thần sắc bỗng nhiên đột biến. Đúng vậy, nếu hai người thật sự là trong lúc vô tình chạm nhau, như vậy nước trà này dĩ nhiên là sẽ văng lên cả hai. Nhưng bây giờ y phục trên người nàng lại sạch sẽ không tỳ vết, Thường Hy lại bị bỏng đến phồng rộp da tay. Tay giấu trong tay áo của Xuân Lai không khỏi nắm chặt, trầm giọng nói: “Nếu là lẽ đương nhiên thì hai người sẽ đều bị liên lụy. Nhưng thói quen khi bưng trà từ trước đến nay của tôi luôn là đưa lên trước ngực một chút khoảng cách. Hơn nữa lúc ấy tôi bị cô va chạm vào khay trà ở phía trước, xui xẻo tự nhiên chỉ có mình cô chịu, cùng tôi không quan hệ!”
Khen cho một cái nhanh mồm nhanh miệng. Thường Hy hiện tại cũng có mấy phần thưởng thức Xuân Lai, có thể nhanh chóng biện bạch lại lời nói của nàng cũng là không đơn giản. Nhưng là Thường Hy cũng không phải khống có bản lĩnh, hừ một tiếng nói: “Cưỡng từ đoạt lý! Theo lẽ thường, trong lúc bất chợt bị người đụng tới, nào có thời gian đẩy khay trà ra phía trước, chỉ sợ theo bản năng là sẽ lập tức buông tay ra chứ? Chỉ là nếu cô nói như vậy tôi cũng không có ý kiến gì nữa. Tôi lại hỏi cô, cô có biết là mình đã phạm phải một sai lầm trí mạng để cho tôi biết cô cố ý nhằm vào tôi hay chưa? Tôi đã sớm nói, gió qua lưu vết, mưa rơi lưu thanh, trong thế gian này chưa có bí ẩn gì không thể giải thích được. Cô có biết cô mắc sai lầm ở nơi nào không?”
Xuân Lai không thể thích ứng được phương thức hỏi đông một câu, tây một câu dồn dập đưa tới của Thường Hy, khiến cho ngươi không thể hiểu được người ta đang suy tính cái gì, chỉ có thể theo bước dẫn dắt của nàng ta mà đi về phía trước. Xuân Lai ghét nhất chính là bị nắm mũi dẫn đi, nhưng là giờ phút này đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nàng nhất định phải tỏ thái độ tốt, vì vậy đành phải nói: “Lời này sai rồi, tôi chưa làm qua cái gì, tại sao lại nói là mắc sai lầm? Cô nghĩ muốn gạt tôi, nhưng ở đời có đạo lý, nếu là sự thật thì ma quỷ cũng không thể gạt được. Tôi không có gì để nói cả!”
Kỳ phùng địch thủ, Thường Hy có chút hưng phấn nhìn Xuân Lai, đem vết bỏng đau rát kia quăng lên tận chín tầng mây, chuyên tâm đối phó với Xuân Lai.
“Theo lời cô nói, cô đã sớm thấy thân ảnh của tôi nhưng vẫn như cũ sải bước đi tới, nguyên nhân là vì trong Đông cung không có người nào dám cản bước người dâng đồ tới cho Thái tử gia, phải không?”
Xuân Lai nghĩ một chút, thận trọng gật đầu.
“Cô còn nói, nước trà đều dội hết trên người tôi, thứ nhất là vì cô bưng trà luôn có thói quen đưa cánh tay ra phía trước, thứ hai thời điểm cô đụng tôi trùng hợp khay trà hướng đúng về phía khuôn mặt tôi phải không?”
“Đúng vậy!” Xuân Lai lên tiếng, lời này không có sai, ý tứ vừa nãy của nàng đúng là như vậy, nhưng Ngu Thường Hy tại sao muốn đem những lời này lặp một lần nữa?
Người nghi ngờ không chỉ có mình Xuân Lai, Trịnh Thuận cũng là một dạng không hiểu nhìn Thường Hy. Bởi vì Tiêu Vân Trác không lên tiếng, hắn cũng không dám xông lên chen lời, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên. Nhưng là nói thật, loại phương thức đặt câu hỏi này của Thường Hy đúng là làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, ngón tay vô thức mà gõ nhẹ lên thành ghế, trường bào màu xanh nhạt thêu mây chìm nhẹ nhàng rung động, kim quan gắn minh châu trên đầu cũng theo đó mà khẽ lắc lư, nhưng ánh mắt nhìn Thường Hy thì không có bất kỳ chút buông lỏng nào. Biểu hiện của nàng có chút ngoài dự đoán của hắn.
“Chẳng qua chỉ là trùng hợp? Nhưng như thế này thì quả thật là cũng quá trùng hợp rồi!” Thường Hy hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, nô tỳ muốn đi lấy một vật chứng!”
Lời này vừa nói ra, Xuân Lai khẽ run lên, vật chứng? Nàng có cái vật chứng gì lưu lại nơi này?
Trịnh Thuận cũng là cực kỳ tò mò, không thấy có cái vật chứng gì nha?
Ánh mắt Tiêu Vân Trác liên tục lóe vài cái, khẽ cười nói: “Được, đi đi!”
“Tạ Thái tử gia!” Thường Hy nói xong đứng dậy, xoay người sang chỗ khác đi ra ngoài. Khi bước tứi gần cửa đại điện bằng gỗ sơn son thiếp vàng, dừng chân lại, quay đầu nhìn Xuân Lai một cái, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý, khẽ hé ra đôi môi đỏ mọng nói: “Xuân Lai cô nương, tôi lại cho cô một cơ hội, cô tự mình khai, hay để tôi đem chứng cớ lấy ra?”
Xuân Lai cắn chặt môi, ngực hơi phập phồng. Người tinh ý đều nhìn ra nàng ta bị làm cho tức giận đến không yên, tâm tình di động khá nhiều, nhưng Xuân Lai vẫn như cũ cắn răng mà nói: “Mời lấy ra đi!”
“Nghé con không sợ cọp là bởi vì nó không biết cái gì gọi là sợ hãi. Mà cô… Xuân Lai, cô thật cho rằng tôi chỉ đang lừa gạt cô sao?” Thường Hy châm chọc nói, ngồi xổm xuống nhìn khe cửa, đưa ngón tay mềm mại hướng vào trong tìm kiếm, trong nháy mắt chỉ thấy Thường Hy cầm một viên trân châu nhỏ như hạt gạo đứng dậy.
Ánh mắt Tiêu Vân Trác càng thêm sắc bén. Trịnh Thuận cũng là cảm thấy lẫn lộn, một viên trân châu nho nhỏ có cái gì lớn lao đâu? Cùng chuyện này có quan hệ gì? Nhưng khi hắn nhìn tới khuôn mặt trắng bệch của Xuân Lai thì biết ngay viên trân châu này nhất định có gì đó cổ quái.
Thường Hy cầm viên trân châu trở về, từ trên cao nhìn xuống Xuân Lai nói: “Đây có phải của cô?”
Xuân Lai cắn răng không đáp. Thường Hy ngồi xổm xuống cười nói: “Cô không nói chuyện thì tôi sẽ không có biện pháp sao?” Thường Hy đi tới làm động tác định vén chéo quần, Xuân Lai theo bản năng tránh ra, đành phải nói: “Là của tôi thì thế nào? Chỉ là một viên trân châu thôi thì chứng minh được điều gì? Hạt trân châu như vậy, cung nữ trong Đông cung cơ hồ mỗi người đều có!”
Thường Hy nghe vậy cười nói: “Mỗi người đúng là đều có, nhưng không phải mỗi cung nữ đều có cơ hội tới Doanh Nguyệt điện. Quan trọng hơn là, loại trân châu này dùng làm đồ trang sức gắn tại mũi giày thêu, cho nên bình thường cũng được may rất bền chắc, chỉ cần không cố ý phá hư sẽ không dễ dàng rơi xuống, phải vậy không?”
Loại trân châu hạt gạo này thực sự là quá nhỏ, bình thường chính là dùng để gắn vào mũi hài, hoặc là nếu to hơn một chút sẽ gắn vào trâm hoa cài lên đầu. Nhưng là không phải ai cũng có đủ trân châu để làm trâm hoa, vì vậy hầu hết đều dùng làm trang sức đính trên hài, xinh đẹp lại khác biệt, ở trong hậu cung cũng làm ra một loại phong cảnh tịnh lệ.
“Vậy thì thế nào?” Xuân Lai hiển nhiên không còn tự tin được như lúc đầu, hơn nữa trong lời nói mơ hồ dẫn theo vài tia e ngại, ánh mắt nhìn Thường Hy cực kỳ phẫn hận.
Lông mày Thường Hy nhướng lên, tăng cường hỏi: “Quả thật là như vậy phải không? Được rồi, coi như là như thế, tôi lại hỏi cô, nếu là hai người trogn lúc vô tình chạm nhau, cô nói nước trà này sẽ dội lên thân một người, hay người còn lại cũng sẽ gặp nạn?”
Xuân Lai trong lúc nhất thời chưa có nghĩ ra ẩn ý trong lời nói của Thường Hy, đợi nghĩ đến tỉ mỉ, thần sắc bỗng nhiên đột biến. Đúng vậy, nếu hai người thật sự là trong lúc vô tình chạm nhau, như vậy nước trà này dĩ nhiên là sẽ văng lên cả hai. Nhưng bây giờ y phục trên người nàng lại sạch sẽ không tỳ vết, Thường Hy lại bị bỏng đến phồng rộp da tay. Tay giấu trong tay áo của Xuân Lai không khỏi nắm chặt, trầm giọng nói: “Nếu là lẽ đương nhiên thì hai người sẽ đều bị liên lụy. Nhưng thói quen khi bưng trà từ trước đến nay của tôi luôn là đưa lên trước ngực một chút khoảng cách. Hơn nữa lúc ấy tôi bị cô va chạm vào khay trà ở phía trước, xui xẻo tự nhiên chỉ có mình cô chịu, cùng tôi không quan hệ!”
Khen cho một cái nhanh mồm nhanh miệng. Thường Hy hiện tại cũng có mấy phần thưởng thức Xuân Lai, có thể nhanh chóng biện bạch lại lời nói của nàng cũng là không đơn giản. Nhưng là Thường Hy cũng không phải khống có bản lĩnh, hừ một tiếng nói: “Cưỡng từ đoạt lý! Theo lẽ thường, trong lúc bất chợt bị người đụng tới, nào có thời gian đẩy khay trà ra phía trước, chỉ sợ theo bản năng là sẽ lập tức buông tay ra chứ? Chỉ là nếu cô nói như vậy tôi cũng không có ý kiến gì nữa. Tôi lại hỏi cô, cô có biết là mình đã phạm phải một sai lầm trí mạng để cho tôi biết cô cố ý nhằm vào tôi hay chưa? Tôi đã sớm nói, gió qua lưu vết, mưa rơi lưu thanh, trong thế gian này chưa có bí ẩn gì không thể giải thích được. Cô có biết cô mắc sai lầm ở nơi nào không?”
Xuân Lai không thể thích ứng được phương thức hỏi đông một câu, tây một câu dồn dập đưa tới của Thường Hy, khiến cho ngươi không thể hiểu được người ta đang suy tính cái gì, chỉ có thể theo bước dẫn dắt của nàng ta mà đi về phía trước. Xuân Lai ghét nhất chính là bị nắm mũi dẫn đi, nhưng là giờ phút này đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nàng nhất định phải tỏ thái độ tốt, vì vậy đành phải nói: “Lời này sai rồi, tôi chưa làm qua cái gì, tại sao lại nói là mắc sai lầm? Cô nghĩ muốn gạt tôi, nhưng ở đời có đạo lý, nếu là sự thật thì ma quỷ cũng không thể gạt được. Tôi không có gì để nói cả!”
Kỳ phùng địch thủ, Thường Hy có chút hưng phấn nhìn Xuân Lai, đem vết bỏng đau rát kia quăng lên tận chín tầng mây, chuyên tâm đối phó với Xuân Lai.
“Theo lời cô nói, cô đã sớm thấy thân ảnh của tôi nhưng vẫn như cũ sải bước đi tới, nguyên nhân là vì trong Đông cung không có người nào dám cản bước người dâng đồ tới cho Thái tử gia, phải không?”
Xuân Lai nghĩ một chút, thận trọng gật đầu.
“Cô còn nói, nước trà đều dội hết trên người tôi, thứ nhất là vì cô bưng trà luôn có thói quen đưa cánh tay ra phía trước, thứ hai thời điểm cô đụng tôi trùng hợp khay trà hướng đúng về phía khuôn mặt tôi phải không?”
“Đúng vậy!” Xuân Lai lên tiếng, lời này không có sai, ý tứ vừa nãy của nàng đúng là như vậy, nhưng Ngu Thường Hy tại sao muốn đem những lời này lặp một lần nữa?
Người nghi ngờ không chỉ có mình Xuân Lai, Trịnh Thuận cũng là một dạng không hiểu nhìn Thường Hy. Bởi vì Tiêu Vân Trác không lên tiếng, hắn cũng không dám xông lên chen lời, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên. Nhưng là nói thật, loại phương thức đặt câu hỏi này của Thường Hy đúng là làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, ngón tay vô thức mà gõ nhẹ lên thành ghế, trường bào màu xanh nhạt thêu mây chìm nhẹ nhàng rung động, kim quan gắn minh châu trên đầu cũng theo đó mà khẽ lắc lư, nhưng ánh mắt nhìn Thường Hy thì không có bất kỳ chút buông lỏng nào. Biểu hiện của nàng có chút ngoài dự đoán của hắn.
“Chẳng qua chỉ là trùng hợp? Nhưng như thế này thì quả thật là cũng quá trùng hợp rồi!” Thường Hy hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, nô tỳ muốn đi lấy một vật chứng!”
Lời này vừa nói ra, Xuân Lai khẽ run lên, vật chứng? Nàng có cái vật chứng gì lưu lại nơi này?
Trịnh Thuận cũng là cực kỳ tò mò, không thấy có cái vật chứng gì nha?
Ánh mắt Tiêu Vân Trác liên tục lóe vài cái, khẽ cười nói: “Được, đi đi!”
“Tạ Thái tử gia!” Thường Hy nói xong đứng dậy, xoay người sang chỗ khác đi ra ngoài. Khi bước tứi gần cửa đại điện bằng gỗ sơn son thiếp vàng, dừng chân lại, quay đầu nhìn Xuân Lai một cái, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý, khẽ hé ra đôi môi đỏ mọng nói: “Xuân Lai cô nương, tôi lại cho cô một cơ hội, cô tự mình khai, hay để tôi đem chứng cớ lấy ra?”
Xuân Lai cắn chặt môi, ngực hơi phập phồng. Người tinh ý đều nhìn ra nàng ta bị làm cho tức giận đến không yên, tâm tình di động khá nhiều, nhưng Xuân Lai vẫn như cũ cắn răng mà nói: “Mời lấy ra đi!”
“Nghé con không sợ cọp là bởi vì nó không biết cái gì gọi là sợ hãi. Mà cô… Xuân Lai, cô thật cho rằng tôi chỉ đang lừa gạt cô sao?” Thường Hy châm chọc nói, ngồi xổm xuống nhìn khe cửa, đưa ngón tay mềm mại hướng vào trong tìm kiếm, trong nháy mắt chỉ thấy Thường Hy cầm một viên trân châu nhỏ như hạt gạo đứng dậy.
Ánh mắt Tiêu Vân Trác càng thêm sắc bén. Trịnh Thuận cũng là cảm thấy lẫn lộn, một viên trân châu nho nhỏ có cái gì lớn lao đâu? Cùng chuyện này có quan hệ gì? Nhưng khi hắn nhìn tới khuôn mặt trắng bệch của Xuân Lai thì biết ngay viên trân châu này nhất định có gì đó cổ quái.
Thường Hy cầm viên trân châu trở về, từ trên cao nhìn xuống Xuân Lai nói: “Đây có phải của cô?”
Xuân Lai cắn răng không đáp. Thường Hy ngồi xổm xuống cười nói: “Cô không nói chuyện thì tôi sẽ không có biện pháp sao?” Thường Hy đi tới làm động tác định vén chéo quần, Xuân Lai theo bản năng tránh ra, đành phải nói: “Là của tôi thì thế nào? Chỉ là một viên trân châu thôi thì chứng minh được điều gì? Hạt trân châu như vậy, cung nữ trong Đông cung cơ hồ mỗi người đều có!”
Thường Hy nghe vậy cười nói: “Mỗi người đúng là đều có, nhưng không phải mỗi cung nữ đều có cơ hội tới Doanh Nguyệt điện. Quan trọng hơn là, loại trân châu này dùng làm đồ trang sức gắn tại mũi giày thêu, cho nên bình thường cũng được may rất bền chắc, chỉ cần không cố ý phá hư sẽ không dễ dàng rơi xuống, phải vậy không?”
Loại trân châu hạt gạo này thực sự là quá nhỏ, bình thường chính là dùng để gắn vào mũi hài, hoặc là nếu to hơn một chút sẽ gắn vào trâm hoa cài lên đầu. Nhưng là không phải ai cũng có đủ trân châu để làm trâm hoa, vì vậy hầu hết đều dùng làm trang sức đính trên hài, xinh đẹp lại khác biệt, ở trong hậu cung cũng làm ra một loại phong cảnh tịnh lệ.
“Vậy thì thế nào?” Xuân Lai hiển nhiên không còn tự tin được như lúc đầu, hơn nữa trong lời nói mơ hồ dẫn theo vài tia e ngại, ánh mắt nhìn Thường Hy cực kỳ phẫn hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.