Chương 345: Ba món di vật
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Đỗ Trần bị đánh tới tám chay bảy mặn, căn bản không hề nhìn thấy được tao ngộ, thậm chí không thể tự mình xoay sở, nhìn lão Fuye, chống đao muốn tới giải cứu, nhưng có lòng mà lực không đủ!
Còn ai có thể cứu lão Fuye?
Một đóa Liên Hoa màu đỏ không biết từ nơi nào bắn ra, phóng về phía cửa động kia - là Đỗ Tư, hắn biết địa vị của lão Fuye trong lòng Đỗ Trần, lúc này không hề do dự tới cứu người, Liên Hoa đăng mang theo lực bạo phát siêu cường. Làm hắn vừa tiến vào cửa động đã thấy được Duhon cùng lão Fuye rơi xuống trong vực sâu vô tận!
Duhon bị lão Fuye ôm lấy lưng, đang cấp tốc hạ xuống, trên khuôn mặt không hề khác biệt với Constantine cũng bắt đầu lộ vẻ sợ hãi, đáng chết, thiên hạ này còn có ai hiểu rõ sự khủng bố của Sinh Mạng mê cung hơn Tử Huyết Nhân chúng ta không?
Năm đó khi thất bại thối lui, nhân khẩu của Tử Huyết Nhân có ba trăm vạn, nhưng sau khi Tử Huyết Nhân chạy qua chỗ đường ngầm sinh mạng này, nhân khẩu của họ chỉ còn lại có chín mươi tám vạn, hết hai trăm vạn người chết trong Sinh Mệnh mê cung! Chính là bởi vì bọn họ chạy lầm đường!
Hôm nay, chính mình cũng bị người này cùng kéo vào tử lộ!
Duhon càng thêm kinh nộ, không để ý tới thương thế ở ngực, vung quyền đánh mạnh vào lão Fuye đang ôm eo hắn:
- Buông ta ra, ngươi muốn chết, đừng kéo theo ta!
Lão Fuye ngẩng đầu cười, trong miệng phun ra một ngụm máu, lại quắp chết lấy Duhon:
- Ha! Ngươi không chết, hài tử của ta sẽ chết! Theo ta đi thôi!
Lão ra sức kéo, tốc độ rơi xuống của hai người càng nhanh...
Duhon chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh buốt, nhìn lướt quá vực sâu không thấy đáy, lòng, cũng lạnh đi!
- Ngươi *** buông tay!
Hắn không cam lòng ngửa mặt lên trời gầm lên, eo bị lão Fuye ôm chặt. Không cách nào hoàn toàn biến hóa long hình, Duhon nén mạnh một hơi, cũng bất chấp ngày thường biến hình trước tiên thu lại trang phục, từ trên lưng sinh ra hai chiếc long dực, xé rách y phục, vỗ lên.
Lúc này Đỗ Tư đã tới.
Lão Fuye nhìn thấy Liên Hoa đỏ, cũng thấy long dực của Duhon, hét lên:
- Ngươi là Đỗ Tư sao? Mặt kệ ta, đốt hai cánh của hắn!
Đỗ Tư không có cách nào trao đổi với người ngoài Đỗ Trần, hắn do dự một chút!
Lão Fuye lại trì hoãn Duhon lại, giận dữ nói:
- Còn ngẩn ra cái gì, thừa dịp hắn trọng thương, kết liễu mạng hắn! Nếu không chúng ta đều chết chắc!
Miệng phun máu:
- Chớ để hắn còn sống bay lên!
Hai cánh Duhon vũ động, tốc độ rơi của hai người giảm bớt nhiều!
Lão Fuye quát:
- Ngươi muốn hại chết Francis sao? Hắn là rồng, biết bay đó! Mau, ta giữ hắn ở dưới, ngươi đốt hai cánh của hắn!
Duhon giơ cao hai tay, mười ngón tay biến hóa, biến thành long trảo sắc bén:
- Lão già, muốn kéo ta cùng chết? Hừ!
Hắn làm bộ muốn xé xác lão Fuye!
Đỗ Tư biết không thể do dự nữa, trên hỏa liên đăng minh hỏa lóe lên, hai đạo hỏa quang đánh về phía Duhon!
- Grào!
U Minh long kêu thảm một tiếng, hai song trảo cũng không xé lão Fuye mà nắm chặt lấy hai cánh bị đốt của mình. Đau đớn làm toàn thân run lên!
- Đáng chết, đáng chết a!
- Ha ha, làm tốt lắm!
Lão Fuye khạc ra máu cười to.
- Đỗ Tư, ngươi nghe ta đây, lập tức bay về chiếu cố Francis! Mặc kệ chúng ta!
Đỗ Tư ngẩn người lơ lửng giữa không trung, nhìn lão Fuye biến mất, nếu đi cứu lão Fuye, cũng sẽ làm Constantine giả quay lại, như vậy Đỗ Trần và Dịch Cốt, mọi người đều cùng chết. Nếu hi sinh một mình lão Fuye, để ông mang theo Constantine giả rơi xuống vực sâu... hắn làm một quyết định rất sáng suốt, tuy nhiên cũng rất tàn nhẫn.
Vết thương trên người Duhon tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khiến cho long dực của hắn không thể cố sức, lão Fuye kéo U Minh long giống như sao băng, lờ mờ biến mất trong vực sâu vô tận...
Chỉ để lại một câu nói.
- Nói cho Francis, ta đáp ứng Mayfair phu nhân chiếu có tốt cho hắn, Thiên Đao không hối hận!
Trong đường ngầm trống rỗng, chỉ có Đỗ Tư ngơ ngẩn lửng lơ, hắn hóa thành dung mạo của Francis, ngồi trên Liên Hoa đăng lắc lắc đầu, “Ài…” Một tiếng thở dài không ai có thể nghe thấy.
Đột nhiên, ở trong vực sâu đen thăm thẳm có vài ánh sáng, nhìn kỹ, nguyên lai là Duhon khi giang cánh y phục nát vụn, từ trên người hắn rơi ra vài món gì đó, cũng đang rơi xuống, nhưng so ra kém tốc độ rơi xuống của lão Fuye kéo Constantine giả, lúc này còn mơ hồ thấy được cái bóng.
Đỗ Tư phóng ra Liên Hoa đăng đón được mấy món đồ vật, thân hình biến nhỏ quay về chỗ trống trên đường ngầm, dán lên người Đỗ Trần.
Lúc này Dịch Cốt trọng thương, đã ngã trên mặt đất, Đỗ Trần gắng gượng điều khiển Liên Hoa, một bên Tuyết Cơ không ngừng chấn động, đã chết ngất rồi, hai con Thanh Biều thú cũng đầu choáng mắt hoa, chẳng còn biết đông tây nam bắc gì nữa.
Đỗ Trần nghe việc trải qua, một tay nắm chặt lão ngũ, đầu ngón tay trắng bạch nắm thân thể ngũ vặn vẹo.
- Đỗ Tư! Ngươi *** chăng phải nói có chuyện gì tìm ngươi là không sai sao? Dưỡng phụ của ta đâu? Vì sao không cứu trở lại?
“Bốp”, hắn ném Đỗ Tư lăn quay ra đất, căm tức nhìn hắn.
Đỗ Tư không nói lời nào.
Gương mặt phát lạnh, thấy được tình cảm của Francis cùng tình cảm của chính mình, Đỗ Trần rớt hai hàng lệ, “Rầm” ngồi gục xuống trên Liên Hoa...
Hồi lâu sau.
Đỗ Tư chậm rãi nói:
- Ta không phải là người, không biết tình cảm của nhân loại của các ngươi... nhưng ta biết, Francis, bây giờ ngươi còn rất nhiều việc phải làm, ít nhất, ngươi phải báo thù!
Đỗ Trần lập tức mở mắt, khóe miệng nhếch lên một tia cười hung tợn:
- Đúng thế...
- Là ai!
Hỏa liên đăng chậm rãi bay tới trước mắt Đỗ Trần:
- Đây là mấy thứ ta lấy được từ trên người Constantine giả, rất thủ vị, ngươi xem đi, ta phải đi cứu Dịch Cốt!
Trên hỏa liên đăng đặt ba món đồ vật nhỏ, một phong thư, một cái ấn tín, còn có một bình thủy tinh nhỏ.
Đỗ Trần trước tiên cầm lấy ấn tín, đây là một cự long ấn màu đen, cỡ bằng nắm tay, cùng với Thú Hoàng Tỷ có mấy phần thần thánh, bất quá bên trên nó là một hắc sắc cự long, phía dưới là dấu ấn, văn tự bề mặt vô cùng kì quái, Đỗ Trần cũng không nhận ra được.
Cầm lấy phong thư, phong thư màu đen, lá thư màu trắng, chữ dùng mực đỏ để viết, bất quá ngửi qua, có một vị máu tươi nhàn nhạt, “Phong thư này dùng máu để viết?” Đỗ Trần mở ra xem, trên mặt chính là chữ viết lạ lùng cổ quái như trước, thậm chí rất giống với chữ viết tiền thế của hắn, mà so với chữ viết trên ấn tín mà xem cùng một nguồn gốc, đều cùng thuộc về một loại kiểu chữ cổ xưa.
Cẩn thận suy nghĩ về văn tự trên phong thư này, linh quang Đỗ Trần chợt lóe lên!
Hắn nhớ tới trước đó không lâu khi tế bái thần mộ của Amulang, trong những bia mộ cổ xưa đó, có vài văn bia dùng văn tự có chút giống với kiểu viết này!
Chẳng lẽ đây là một loại văn tự thuộc về Vẫn Thần thời đại!
Đợi sau khi rời khỏi đây đưa việc này tới tìm lão nhân giữ mộ để Womar hỏi!
Đỗ Trần thu lấy lá thư và ấn tín, cầm lấy bình thủy tinh nhỏ kia:
- Đây là... đồ đựng máu của thí nghiệm luyện kim, hơn nữa trải qua xứ lý đặc biệt, bên trong hẳn là một giọt máu!
Dùng hỏa liên đăng chiếu sáng, Đỗ Trần chăm chú đánh giá máu tươi trong bình, dựa vào tri thức luyện kim Phillip truyền cho hắn, Đỗ Trần rất mau chóng nhận ra, giọt máu này không thuộc về nhân loai, mà là thuộc về một loại dị thú cực kỳ hiếm thấy!
Constantine giả mang một giọt máu này đi làm gì?
- Thiếu, thiếu gia!
Dịch Cốt dưới sự cứu chữa của Đỗ Tư đã khôi phục đôi chút, miễn cưỡng lê thân thể đến trên Liên Hoa, cả mặt tử khí, hai con ngươi ảm đạm vô sắc, hung hăng nện lên đài sen:
- Ài, trận chiến này thật sự khó chấp nhận! Benz…
Đỗ Trần lắc lắc ngón tay:
- Đủ rồi, có một số việc ghi tạc trong lòng, mà không cần nói ra!
Câu này phi thường lạnh lùng, cũng phi thường bình thản, tựa hồ không muốn nói thêm về lão Fuye, nhưng Dịch Cốt nghe được trong lòng phát lạnh, càng bình tĩnh, thủ đoạn tiếp theo của thiếu gia phát ra càng thảm liệt!
Con mắt lạnh lẽo của Đỗ Trần nhìn vào Tuyết Cơ:
- Lão yêu bà này tâm tư rất đơn thuần, rất dễ bị lừa, lưu nàng ta lại đối phó với Thấm Thủy Hồ! Bây giờ thân thể của ngươi sao rồi?
- Đã khôi phục được ba bốn thành, chỉ cần có thánh quang của thiếu gia, ta nhất định sẽ khỏi hẳn trong một ngày!
- Vậy thì tốt!
Nhìn chăm chú vào hai con Thanh Biều thú, Đỗ Trần nắm lấy một còn ném xuống Liên Hoa, nhưng trên Liên Hoa còn lưu lại một con:
- Các ngươi là huynh đệ? Được, trong tay ta là ca ca! Vậy nhớ cho kỹ đây!
Lạnh lùng nói với đệ đệ dưới Liên Hoa:
- Ca ca của ngươi trong tay ta, muốn hắn sống, thành thật phát động tất cả Thanh Biều thú, giám thị hướng hành động của vong linh binh đoàn của Phillip, trong khoảng thời gian gần nhất, cứ bảy ngày ta sẽ đến cửa vào Thiên Đao phong thu nhận tình báo, hiểu rõ chưa?
- Hiều, hắc hé hé, hiểu!
Hai Thanh Biều thú không có lựa chọn nào khác cái đầu nhỏ gật gật.
Ép Thanh Biều thú kia dọc theo tuyến đường vừa rồi bọn chúng nói cho bay ra khỏi mê cung, hít thật sâu một ngụm không khí trong lành trên Thiên Đao phong, Đỗ Trần nhìn lại thế núi liền kề nhau, đột nhiên thở dài.
- Sinh Mạng mê cung… lão tử nhớ kỹ ngươi!
Ánh mắt hắn kiên định xoay người bay về hướng Amulang thần mộ!
Lúc này vừa mới đêm khuya, kể từ khi vào mê cung, mang ra đại ca thần trí hỗn loạn, nhưng... Bác Bì và lão Fuye lại không ra được nữa.
Amulang thần mộ, lão Womar lòng không cam, tâm không nguyện mở cánh cửa gỗ nhỏ, vừa thấy đứng bên ngoài là Đỗ Trần và Dịch Cốt mới rời đi không lâu, vẻ mặt uể oải buồn ngủ chuyển thành nụ cười:
- Ài dà, hai vị đại nhân lại đến rồi? Là bị rơi thứ gì sao?
Đỗ Trần cười cười:
- Lão bá, ta đi không lâu, đột nhiên nhớ tới văn tự trên bia mộ rất thú vị, ồ, ta thích nghiên cứu văn tự cổ, cho nên hướng tới ngài xin thỉnh giáo!
Lão Womar ngay cả nói cũng chẳng dám:
- Ngài có chuyện xin hãy phân phó, lão đầu tử ta ở nơi này cũng chẳng có chuyện gì, cả ngày trồng cây nuôi cỏ, chính là xem văn tự trên bia mộ, ha ha, đối với liên minh ngữ vẫn nhận ra vài câu.
Đỗ Trần cười ha ha tiến vào căn nhà gỗ nhỏ, đưa ra một tờ giấy - vừa rồi hắn đóng dấu ấn tín kia lên giấy, lại xé làm ba phần, đây là một phần trong đó.
- Vậy thì thật quá tốt rồi, lão bá, không lâu trước ta có được mấy chữ, nhưng xem thế nào cũng không hiều, phiền người xem hộ ta?
Lão Womar nhận lấy xem qua, há hốc mồm nói:
- Tam đại nghị trưởng!
Đõ Trần lập tức sáng ngời, lại vội đưa hai giờ giấy kia lên, lão Womar lần lượt đọc:
- Mark Cuban cữu vĩ, hội nghị liên tịch tối cao...
Lão Womar gãi đầu:
- Những chữ này ghép lại, chính là Mark Cuban cữu vĩ đại nghị trưởng hội nghị liên tịch tối cao, hắc…
Lão vỗ đầu:
- Cửu vĩ là gì lão đầu tử chưa từng nghe qua, bất quá hội nghị liên tịch… vậy chính là của Ma tộc ngàn năm trước a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.