Chương 443: Bàn cờ cùng ô mai của Liya
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Chẳng những Junker cùng Anne chấn kinh á khấu không trả lời được, Đỗ Trần cùng Ngũ ca cũng sửng sốt hồi lâu. Có một đoạn thoại này, chuyện năm đó cũng rõ ràng hơn một chút - Wolfe có được Phá Khí huyền, hơn nữa truyền cho rất nhiều người, nhưng sau đó chỉ cần người nào có Phá Khí huyền đều không tránh được vận mệnh tử vong! Wolfe mất đi bằng hữu, tình nhân, người nhà, trong lòng áy náy hối hận, nhưng cũng tràn ngập nghi hoặc. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể hi vọng vào chiêm tinh thuật thần kỳ đoán định thiên cơ, mà giá phải trả là mạng hắn! Sau chuyện này không cần nói thêm, Wolfe trải qua hải tộc kiếp sát ở đảo Borg, rốt cục nhận được đầy đủ lời tiên đoán, cũng biết hai điểm mấu chốt chứng cứu đại tai nạn - Phá Khí huyền cùng Vạn Lưu sơn.
Vì vậy Wolfe cố gắng liên lạc với người có Phá Khí huyền, mấy vị nguyên soái còn sống sót, còn có Thần Hoàng Prince! Nhưng mấy vị nguyên soái cùng Thần Hoàng mới đầu cũng không tin Wolfe, thậm chí có thể xảy ra một số chuyện không thích thú gì. Vì vậy, Wolfe độc thân đi tới Vạn Lưu sơn, mặc dù cuối cùng thất bại, nhưng Wolfe cũng không chết, mà sau đó lại thành lập Da Tát giáo hội. Cùng lúc đó, mấy vị nguyên soái cùng Thần Hoàng sống tới sau khi đại chiến chấm dứt, nhưng đại tai nạn không thể tránh khỏi, ngay cả Thần Hoàng cũng không có chạy thoát khỏi vận mệnh tử vong! Mà mấy vị nguyên soái tinh thần thất thường, ngẫu nhiên thanh tỉnh, bọn họ hối hận năm đó không tin tưởng Wolfe, càng hi vọng bằng vào Phá Khí huyền bản thân nắm giữ giải cứu đại tai nạn, vì vậy cũng đi, nhưng đi rồi không trở về, chỉ để cho một quái vật có dáng vẻ Li Qin Barton mang theo ngũ bảo Vẫn Thần trở lại, nói cho hậu nhân tin tức... tiếng nói phát ra từ Phỉ Thúy ấn cũng không khoa trương.
Wolfe nửa đời lãng đãng công tử, nhưng nửa đời sau vì bằng hữu chết đi mà dùng mệnh đoán thiên cơ, lại độc thân đi đối phó, cố gắng dùng lực bản thân thay đổi càn khôn, ngăn cản diệt thế đại nạn, bi tráng làm sao? Hắn đích xác xứng đáng với mấy đánh giá của mấy vị nguyên soái - trí giả, tiên tri, nhân vật mấu chốt cuối cùng có thể phá giải đại tai nạn... cứu thế chủ. Mà mấy vị nguyên soái không biết tin Wolfe chết nên dặn dò hậu nhân tìm Wolfe. Hơn nữa trợ giúp hắn chứng cứu đại nạn, tự nhiên cũng là chuyện thuận lý thành chương... không chút nghi vấn, lời nhắn lại đều nói về Wolfe.
Nhưng... Junker cùng Anne không biết Wolfe có dạng gì, mà coi hắn thành Francis. Đầu váng mắt hoa một hồi, Anne phản ứng đầu tiên:
- Gia gia, chuyện có chút khó hiểu! Tổ tiên nói, năm đó năm vị nguyên soái gặp người trong ảnh, người trong quang ảnh ít nhất cũng hơn ngàn tuổi, mà Francis mới 19 tuổi.
Junker nhíu mày suy tư một hồi:
- Anne, ngươi nói... có thể hay không Francis cũng không chính thức là Francis? Mà là một vị thần đã sống hơn ngàn tuổi giả mạo thân phận Francis? Francis vốn là một kẻ ngu ngốc, nhưng sau năm hắn 15 tuổi, đấu khí tiến bộ cơ hồ dị thường. còn có... đủ loại kỳ quái có thể bảo chứng cho hoài nghi này.
Anne có chút sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu nói:
- Đích xác có thể có loại này... nhưng gia gia, tôn nữ nghi tới một loại khá có thể - hình ảnh của người trong ảnh cũng không phải Francis, mà là một vị thần rất giống hắn! Mà cứu thế chủ tổ tiên nhắc tới cũng là vị thần kia.
Đỗ Trần trong lòng cười thầm:
- Đúng vậy! Anne đã nghĩ tới chân tướng sự thật, nhưng các ngươi có thể xác định sao?
Junker mê hoặc thở dài:
- Ai, mỗi lần một tin tức đều là đứt quãng, khiến người ta phải suy nghĩ... Anne, ngươi hết sức hiểu rõ Francis, nhìn kỹ quang ảnh chút nữa, chú ý tới chi tiết - chúng ta trước tiên xác định người trong quang ảnh đến tột cùng có phải là Francis không!
Đỗ Trần trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hiểu lầm tuyệt vời này sẽ bị phá bỏ sao? Junker có lẽ nhìn không ra sự khác nhau, nhưng Anne hiểu rõ mình, chỉ cần lưu ý cái mũi có thể phát hiện ra người trong quang ảnh không phải là Francis, mà là mặt một người khác. Đỗ Trần bắt đầu lo lắng, nhưng lúc này quang ảnh vẫn đang rõ ràng, nhưng lúc Anne tiến tới gần phía trước, Francis trong ảnh đột nhiên chớp động, bắn về phía Anne. Anne cả kinh, nhưng tốc độ của bóng người kia thật quá nhanh.
Ngay cả lão gia tử cũng mới giơ tay chuẩn bị cứu viện, khuôn mặt Francis đã đi tới trước mũi Anne, sau đó... quang ảnh hư hóa, phân tác thành ngàn vạn ánh sáng xanh, trắng, vàng theo hai mắt Anne nhập vào cơ thể. Anne cảm giác cả người nóng bức, tinh thần lực càng chấn động:
- Gia gia, đây là...
Junker nhướng mày, lập tức cười to:
- Ta hiểu rồi! Thiên tài, thật sự là thiên tài a! Anne, ngươi chẳng những có được lời nhắc nhở của tổ tiên, hơn nữa đồng thời cũng có được lực lượng, một lần có được hai loại, ha ha, quả nhiên là thiên tài trong ngàn năm qua của Vẫn Thần ngũ gia.
Anne thở phào nhẹ nhõm:
- Nhưng gia gia, ta, ta không có cảm giác được lực lượng tăng lên, chỉ có chút khó chịu.
- A a, gấp cái gì! Lực lượng của tổ tiên khổng lồ cỡ nào, ngươi mặc dù là người kế thừa một bộ phận nhỏ, nhưng vậy cũng đủ cho ngươi tiêu hóa một thời gian.
Junker cười giải thích phương pháp tiêu hóa, lại nhíu mày, dậm chân tiếc hận:
- Đáng tiếc hình ảnh đã không còn, chúng ta không có cách nào xác định người bên trong tới tột cùng có đúng là Francis không.
Mà Đỗ Trần đang âm thầm vuốt mũi cười, hình ảnh biến mất, tử vô đối chứng... Junker nói:
- Anne, tối nay ta gọi Francis tới thư phòng của ta, vốn định nhân hôm nay cho trợ giúp hắn, đổi lại một chút lợi ích, đồng thời, ám chỉ cho hắn Margaret đã tới, buộc hắn sớm rời khỏi thành Emerald! Nhưng hôm nay xem ra... đêm nay ta phải thử quan hệ của hắn với cứu thế chủ, thử thế nào, ngươi nói một câu.
Đây xem như một lần dạy bảo gia chủ tương lai. Anne trầm ngâm hồi lâu:
- Bây giờ đơn giản có hai loại có thể - đầu tiên, Francis là cứu thế chủ đã hơn ngàn tuổi giả mạo! Thứ hai, Francis không có quan hệ cứu thế chủ, chỉ là dung mạo rất giống! Mà hai mấu chốt khác nhau này là... tuổi, gia gia có thể nắm điểm này mà tính toán.
Junker rất hài lòng gật gật đầu:
- Gia gia cũng nghĩ vậy, tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài.
Mặc dù trong lòng tồn tại nghi hoặc, nhưng lão gia tử phi thường hài lòng với lần thu hoạch này, cười thích thú đi ra ngoài, mà Đỗ Trần lại càng hài lòng với thu hoạch lớn này, bám lên người Anne rời đi. Chỉ có Anne cúi đầu đi theo sau Junker, trong lòng khổ sở, hồ đồ rồi, mình trở thành người thừa kế số 1 của gia tộc, còn được lực lượng của tổ tiên, nhưng... mình chính thức muốn điều này sao? Có đôi khi, mình thật sự rất hâm mộ Avril, dù trong phong tuyết nhưng vẫn cứng rắn, không chút lo nghĩ, không chút lùi bước một lòng lo nghĩ tới Francis.
Khi Đỗ Trần trở lại phòng khác, Liya đang ôm hai hài nhi đánh cờ, Đỗ Trần đột nhiên hiện thân, khiến nàng giật mình sợ hãi:
- Đại ngu ngốc, ngươi có đúng là muốn dọa lão nương không? Liya vén tóc lên nhìn Đỗ Trần.
Đỗ Trần cười a a, tiếp lấy Alex:
- Alex, ngươi đã ra gặp người rồi sao? Hiểu được tháng hai có mấy ngày chưa?
Lúc này đây, tiểu tử kia chẳng những không có đỏ mặt, ngược lại khóc lóc ngẩng đầu lên, ôm đầu nói:
- Tại các ngươi chê cười, cao thủ lĩnh ngộ càng sâu hơn một tầng cảnh giới - cao thủ chính thức, không cần biết đếm.
Tiểu tử này... Đỗ Trần bị nhi tử làm cho không biết nói gì. Hắn nói với Liya:
- Mới vừa rồi Alex nói có thể có tình huống ngoài ý muốn, thật là bị hắn nói đúng...
Hắn lập tức nói chuyện trong mật thất cho Liya. Liya nghe xong, mắt hiện lên một chút bối rối khó hiểu, cười nói:
- Nói như vậy, Anne xem như nhân họa đắc phúc? Ai nha nha, đại ngu ngốc, nhân gia kia đều dùng mạng đổi bài cho ngươi, ngươi định cảm tạ người ta thế nào đây?
Nàng ôm tiểu Bối Bối, tay vỗ nhẹ vào mông tiểu nha đầu kia một chút. Tiểu Bối Bối hiểu ý, lập tức cười xấu vỗ tay nói:
- Sợ rằng ba ba phải lấy thân báo đáp.
Đỗ Trần không có chú ý tới ánh mắt Liya, lập tức trừng mắt với nữ nhi, nói với Liya:
- Anne, phần nhân tình này ta ghi nhớ, nhưng cũng chỉ ghi nhớ nhân tình của nàng.
Nói xong, hắn không để ý tới cảm tình của nàng.
Thật sự? Liya có được đáp án khiến nàng yên tâm, trong lòng lại cười không nổi, Anne vĩ đại cũng bị nhìn bằng con mắt này, tương lai gia chủ Tucker nguyện ý vì một nam nhân liều mạng đổi bài, nhưng nam nhân này chỉ cảm tạ nàng, mà không có cảm tình... a. Vậy chủ nhân của lọn tóc dài màu đen là ai, ngươi đến tột cùng là nữ nhân thế nào? Đương nhiên có thể khiến Francis nhất tâm không đổi, không chia ra một chút cảm tình cho người khác?
Không đợi Đỗ Trần phát hiện tâm tư của mình, Liya thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói:
- Cứu thế chủ xuất hiện thật sự ngoài ý muốn, nhưng cũng là một phần kinh hỉ.
Khi Đỗ Trần gật đầu cam chịu, Liya móc từ túi lấy ra mấy quả ô mai, vỗ vỗ bàn cờ trước mặt:
- Ặc, giả thiết đây là Phỉ Thúy ấn.
Nàng dùng ba hạt ô mai một lớn hai nhỏ đặt trên bàn cờ rồi chỉ vào hạt ô mai lớn nhất nói:
- Đây là Margaret, mà hai hạt nhỏ là gia tộc Tucker và chúng ta...
Thấm Thủy Hồ, Tucker, Đỗ Trần thần giáo, tam gia ở đây, Margaret nhất gia lớn nhất, Đỗ Trần yếu nhất, đây là thế cục trước mắt ở vùng biển Emerald.
- Nhưng ngoài bàn cờ này.
Liya lại lấy một viên ô mai không lớn không nhỏ đặt bên cạnh Margaret cười nói:
- Từ việc Margaret không liên lạc với Kiếm Nô cùng Long Tước cho thấy, nàng cũng không biết ngươi ở ngay thành Emerald, càng không phải vì Francis tới! Vậy nàng tại sao tới? Tới gia tộc Tucker? Không có khả năng! Cho nên... trên thực tế biển Emerald còn tồn tại đệ tứ gia, mạnh mẽ đủ để khiến Margaret phải đối phó bọn họ! Cũng chính là nó.
Ngón tay nàng chỉ vào hạt ô mai không lớn không nhỏ. Đỗ Trần nhìn bốn hạt ô mai trên bàn cờ, ba hạt ô mai nhỏ đều vây quanh hạt lớn nhất Margaret, tựa hồ biết Liya muốn nói gì. Liya mỉm cười:
- Đối phó cường giả, đơn giản phải dùng phương pháp hợp tung! Hôm nay Margaret đích thân tới, Thấm Thủy Hồ tại vùng biển Emerald là lớn nhất, muốn đối phó nàng, chúng ta tốt nhất hợp tung với thành Emerald, tam gia liên thủ chống lại Thấm Thủy Hồ! Vậy... Francis, chúng ta phải làm gì.
Đỗ Trần vuốt mũi:
- Đúng vậy, chúng ta bây giờ muốn làm hai việc, thứ nhất là tìm được đệ tứ gia, liên hợp bọn họ, thứ hai... để cho gia tộc Tucker tin tưởng ta là cứu thế chủ, từ đó toàn tâm toàn lực ủng hộ ta.
- Ngươi không phải muốn biết Dịch Cốt cùng Arthur đi làm gì sao?
Liya cười nói:
- Dịch Cốt am hiểu truy tung nhất đã dẫn hải quân đại tam giác đi tìm tòi vùng biển phụ cận, tìm đệ tứ gia cho ngươi! Mà ngươi,... chỉ cần chuyên tâm lừa Junker là được.
Đỗ Trần cổ tay chớp động, theo thói quen lại muốn vỗ Liya, bất quá rất nhanh khống chế được. A, huynh đệ này vẫn hình dáng cũ, luôn có mặt khi mình gặp phiền toái, chuẩn bị cho mình cả đường lui. Cảm kích nhìn thoáng qua Liya, Đỗ Trần lại hỏi:
- Arthur đâu? Hắn đi làm gì rồi?
Liya cười chỉ bàn cờ:
- Francis, khi đánh cờ, ngươi chiếm cứ thượng phong, hết thảy đều nắm trong tay, sợ nhất là phát sinh tình huống gì?
Đỗ Trần cười nói:
- Đương nhiên sợ nhất thế cục bàn cờ bị rối loạn, khiến cho hết thảy đều không nắm trong tay ta nữa.
Liya cười nói:
- Hôm nay Margaret tại biển Emerald, trên bàn cờ này, vừa vặn ở vào vị trí thượng phong. Cho nên, ta làm loạn thế cục mà Margaret nắm giữ, làm yếu đi khả năng nắm giữ cục diện của nàng... Arthur đã học Lôi Vân đại trận đệ nhất kích, cần phải dùng hạm đội Renault xuất ra Lôi Vân đại trận, treo lên cờ của Sư Tâm vương, làm giả Sư Tâm vương Alonso trọng phản biển Emerald, tạo áp lực với Margaret.
Đỗ Trần nhìn bàn cờ của Liya, không nói chuyện có thể nói, còn muốn nói cái gì? Thế cục cùng kế hoạch đã nói nhưng khi đó Liya đã rõ ràng, mình thật sự phí tâm tư hỏi han làm gì? Thật lâu sau, Đỗ Trần không nhịn được vỗ vỗ vai Liya:
- Đa tạ.
- Là huynh đệ trong nhà, khách khí cái gì?
Liya cười híp mắt cầm ô mai trên bàn lên, từng viên từng viên bỏ vào miệng, hình như ô mai rất là chua, chua khiến nàng nhếch miệng, đôi mắt to ẩn ẩn lệ quang...
Trong khi đó, sau nửa ngày bận bịu, trời đã tối sầm, “đông đông”, có người hầu gõ cửa:
- Francis công tước đại nhân, lão gia tử của chúng ta mời ngài tới thư phòng của người.
Đỗ Trần khoác trường bào, ra hiệu thành công, miệng lại chậm rãi khuyên bảo:
- Ăn ít ô mai chút, xem ngươi sắp thành bộ dáng gì rồi! Đỗ Tư, ngươi đánh thức Snoopy đang ngủ trong Liên Hoa, chúng ta đi, để lão quật lư tin tưởng, cứu thế chủ phải tên là... hắc hắc, Francis!
Ngay khi Đỗ Trần theo người hầu đi tới, trong thư phòng của Junker vang lên tiếng của đại tổng quản Keane gõ cửa:
- Lão gia tử, ngài tìm ta có việc gì?
Junker đang cúi đầu đọc sách, nghe vậy ngắm nhìn Keane mang theo lễ phục đại điển, phân phó:
- Francis sẽ rất nhanh tới đây, ta sẽ ở trong phòng thiết yến chiêu đãi hắn, do ngươi hầu hạ, đi tới chuẩn bị đi.
Keane nghe được sửng sốt, mình là tổng quản của gia tộc, bình thường chỉ có trong khi chiêu đãi quốc vương hay nữ hoàng mới dụng mình hầu hạ, mà gia yến bình thường tùy tiện tìm một tiểu quản gia có thể được rồi... xem ra lão gia tử đêm nay muốn cùng Francis nói một sự tình trọng yếu, nếu không, hẳn lão nhân gia sẽ không vận dụng tổng quản gia tộc phục vụ tửu yến. Nghĩ vậy, Keane không dám do dự, vừa muốn ra ngoài thay đồ, lại nghe lão gia tử phân phó:
- Trong hầm có hai loại rượu, ngươi mang mỗi loại ra một bình, chờ khi dâng rượu thì hỏi.
Keane lại càng sửng sốt, càng kinh nghi, hầm rượu là nơi cất giữ vật phẩm cơ mật của lão gia tử, một khi vận dụng thứ trong đó, nhất định là xảy ra chuyện quan trọng có liên quan tới tương lai gia tộc. Tối nay lão gia tử rốt cuộc muốn nói chuyện gì với Francis? Rất nhanh, Keane chuẩn bị tốt hết thảy, hai bình rượu được Junker chỉ định cũng được mang tới, nhưng Keane liếc nhìn rượu bên trong, lần thứ ba sửng sốt, xấu hổ hỏi:
- Lão gia, Keane vô năng, không nhìn ra lai lịch hai loại rượu này, xin ngài chỉ bảo.
Trong bữa tiệc của quý tộc, có một lễ tiết là vấn tửu (hỏi rượu), chính là hỏi khách nhân thích uống loại rượu gì. Hơn nữa giới thiệu tửu sắc, Keane thân là tổng quản gia tộc Tucker cực kỳ chú trọng lễ tiết, năng lực phẩm tửu giám tửu tự nhiên là cao nhất tam đại lục, nhưng Keane cũng không biết tên hai loại rượu này...
Chuyện này có chút cổ quái. Lão gia tử khẽ ngẩng đầu, chầm chậm nói:
- Màu đỏ gọi là Matt, màu lam gọi là Fuding Lin.
Keane nghi hoặc nhìn Junker:
- Lão gia, hai loại rượu này Keane chưa từng nghe qua. Xin ngài nói lai lịch của chúng, nếu không khi vấn tửu Keane sợ sẽ thất lễ.
Junker mỉm cười:
- Ngươi không cần biết lai lịch hai loại rượu này. Đêm nay vấn tửu trong tiệc cũng không sợ thất lễ, cứ nhìn ánh mắt ta mà làm việc là được.
Keane dù sao cũng là lão quản gia của gia tộc hơn 10 năm, trung tâm cảnh cảnh, lại nắm quyền lớn. Junker liền giải thích:
- Đêm nay, ta sẽ dụng hai loại rượu này thử Francis, về phần thử cái gì, ngươi không nên hỏi.
Keane vốn muốn ngậm miệng, nhưng trong lòng còn nói thầm... hai loại rượu, có thể lộ ra cái rắm a? Lão gia tử bỏ quyển sách trong tay xuống, cười thích thú nhìn hai bình rượu. Ban ngày trong khi thương nghị cùng Anne, Francis cùng cứu thế chủ đơn giản có hai loại quan hệ - một là cứu thể chủ giả mạo thân phận Francis. Hai là Francis có dung mạo tương tự cứu thế chủ, mà hai loại tình huống này mấu chốt là tuổi. Hừ, Francis, ngươi tuyệt đối không thể tưởng được, trong tửu yến “vấn tửu” nhìn có vẻ bình thường, kỳ thật là thử tuổi của ngươi... Đáng tiếc, hai bình rượu ngon đã cất quá ngàn năm.
- Đông! Đông!
Người hầu ở ngoài gõ cửa bẩm cáo:
- Lão gia, Francis đại công tước đến.
- Cho mời vào.
Nhìn thấy đi vào chỉ có Đỗ Trần, lão gia tử đột nhiên phát hiện, cảm giác mình nhìn tiểu tử này có chút khác lạ, trước kia thấy hắn là một tiểu hồ ly, tinh minh xảo trá, nhưng lúc này nhìn lại... sao lại có chút thần thánh cùng cao quý? Chẳng lẽ là ảo giác, tác dụng phụ khi mình biết về cứu thế chủ? Junker trong lòng là lạ. Một chuỗi lời khách sao không có giới hạn được tuôn ra, Đỗ Trần đuợc mời tới ngồi bên bàn rượu trong phòng, hàn huyên vài câu đơn giản, Junker đánh mắt, Keane mang rượu từ trong hầm tới, cúi mình hỏi:
- Công tước các hạ, ta nơi này chuẩn bị Fuding Lin cùng Matt, ngài thích loại nào?
Junker mặt không chút đổi sắc, nhưng một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm, lúc Keane vấn tửu lóe ra vài tia tinh quang khó phát hiện, trộm nhìn phản ứng của Đỗ Trần!
- Quản gia Keane khách khí rồi.
Đỗ Trần bĩu môi, mình là một tiểu thâu, sao lại hiểu được chất lượng của rượu? Tùy tiện chọn một cái là được, nhưng lúc hắn định mở miệng, thì Snoopy trong Liên Hoa được giấu trong tay hét lớn:
- Trong khi ngươi làm bộ suy nghĩ, ta có chuyện phải nói.
Đỗ Trần môi run lên, làm bộ suy nghĩ nên uống loại nào, chỉ nghe thỏ gia nói trong tai.
- Francis, hai loại rượu này có chuyện. Rượu Matt trong Vẫn Thần đại chiến, là liên tịch hội nghị cao nhất của Ma tộc xử trảm tù binh từ trung tướng trở lên của nhân loại nên loại ma tửu giết người này được gọi là Mạt Đao tửu, nấu ra cực ít, ta cũng chỉ thấy được một lần khi biến thân giả dạng đại tướng Ma tộc trộm tin tình báo.
Đỗ Trần sờ mũi, tửu yến bình thường, dùng loại rượu giết người của Ma tộc sao?
Snoopy lại nói:
- Mà Fuding Lin càng xưa hơn, là từ thời đại anh hùng, anh hùng thành bang Einstein xuất chinh thì tiến hành dâng rượu, cũng cực kỳ ít! Hiểu được ý tứ của Junker sao? Nếu ngươi chọn loại rượu Matt nhiễm đầy máu tươi của anh hùng, chỉ cần là Vẫn Thần anh hùng sẽ không chọn loại này, vậy chứng minh ngươi nhất định chỉ có 19 tuổi, tuyệt không có khả năng là cứu thế chủ hơn ngàn tuổi! Mà ngươi nếu chọn Fuding Lin, Junker sẽ từng bước thử rượu, mà phán đoán ngươi có phải là cứu thế chủ hay không!
Đỗ Trần trong lòng chấn động, nguyên lai thử không phải dùng ngôn từ, mà là ở tiểu tiết cơ hồ không ai chú ý tới. Hoàn hảo, mình biết Junker muốn dùng tuổi kiếm chứng, đặc ý mang theo Snoopy đã được gọi dậy đặt trong tai, lại dùng bí pháp cách âm... Nếu không cứ thế này, mình cho dù biết rõ Junker muốn thử tuổi mình, cũng đã thất bại. Junker lão lừa già này thật lợi hại.
Trong lúc này Snoopy cười hắc hắc:
- Tôn nhi, nếu muốn cho Junker tin tưởng, ngươi là cứu thể chủ của anh hùng thời đại giả mạo thân phận Francis, vậy ngươi lựa chọn Fuding Lin, hơn nữa làm ra bộ dáng nhớ chuyện xưa, chứng minh ngươi không phải không hiểu mà chọn loạn vậy, cam đoan có thể lừa lão lừa già.
Đỗ Trần mỉm cười, nhìn Keane đang chuẩn bị dâng rượu:
- Đa tạ quản gia Keane, vậy... Matt đi.
Matt ư? Lời này nói ra, phản ứng của mọi ngươi khác nhau. Junker sắc mặt không đổi, trong lòng lại nói, hừ, vô luận là tình huống gì, Vẫn Thần anh hùng tuyệt đối sẽ không chọn Matt, loại ma tửu đầy máu của chiến hữu thân nhân! Cho nên Francis nhất định không biết mà chọn loạn. Nói cách khác, Francis, không phải “thần bí cứu thế chủ” sống hơn ngàn năm giả mạo.
Mà Snoopy vội la lên:
- Ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn lừa lão lừa già sao?
Trong lòng mọi người không giống nhau, Đỗ Trần từ trong tay Keane tiếp nhận một chén rượu Matt, có chút buồn cười. Thần niệm nói với Đỗ Tư:
- Nói với Snoopy, thủ pháp lừa lọc của hắn còn quá kém, xem thiếu gia ta biểu diễn cho hắn xem đây...
Nói xong, Đỗ Trần cầm chén đứng lên, mặt hướng nam, nhẹ nhàng đổ rượu lên mặt đất.
Junker nhất thời sắc mặt âm trầm, cử động này thật quá không tôn trọng chủ nhân:
- Francis, ngươi làm vậy là có ý gì?
Đỗ Trần buông chén rượu, buồn bã thở dài:
- Lão gia tử, thật không dám giấu, chén rượu Matt này là ta vì Đỗ Trần thần mà rót xuống.
Junker trong mắt tinh quang chợt lóe:
- A? Tại sao?
Đỗ Trần không đáp, trịnh trọng lấy tất cả số rượu Matt mà Keane lấy ra từ hầm đổ hết xuống đất. Tất cả đều đổ hết rồi. Thấy Keane thốt nhiên giận dữ, nhưng ngại lễ tiết, chỉ có thể nhẫn nhịn, lúc này Đỗ Trần mới buồn bã nói:
- Rượu Matt là Mạt Đao tửu do Ma tộc nấu ra! Mà huynh đệ của Đỗ Trần thần - Lankaqiaqia Dhari đã chết dưới đồ đao Matt... ai!
Một tiếng thở dài, khiến tâm tư lão gia tử hoàn toàn rối loạn, đáng chết, Francis cũng không phải không hiểu rượu mà chọn bừa, mà có thân thích của Đỗ Trần thần chết dưới rượu Matt này, vậy Francis thân là Đỗ Trần thần sứ, dụng rượu Matt đổ xuống đất là thiên kinh địa nghĩa, đây mới là phản ứng mà Đỗ Trần thần sứ nên làm, cũng là cách làm phù hợp thân phận quý tộc. Nhưng... Francis biết ngụ ý của hai loại rượu, vậy kết luận của mình đã bị bác bỏ, Francis còn có thể là cứu thế chủ giả mạo không?
Lúc này Đỗ Trần cúi mình nói:
- Lão gia tử, ta cũng không dám nói dối, ta chưa từng gặp qua Lankaqiaqia Dhari tiên tri, cũng không có bao nhiêu sùng kính cùng cảm tình với hắn! Nhưng ta hôm nay hết thảy đều do Đỗ Trần thần cấp cho, nhìn thấy huyết tửu đã sát hại huynh đệ của Đỗ Trần thần nếu không đổ đi, vậy ta còn thể diện đi gặp Đỗ Trần thần của ta sao? Mong rằng lão gia tử thứ lỗi.
Junker cười quái dị nói:
- Cách làm của các hạ là đúng, ta nếu vì việc này mà trách tội ngươi, chẳng phải là không rõ thị phi sao? Bất quá... Lankaqiaqia Dhari tiên tri là ai? Chẳng biết vị tiên tri này năm đó thuộc chiến khu nào? Hôm nay, được giáo đình cung phụng ở tầng nào trong thần điện?
Là hậu duệ của gia tộc Tucker, Junker đương nhiên biết tiên tri thời Vẫn Thần có ai, nhưng hắn chưa bao giờ nghe qua cái tên Lankaqiaqia Dhari, tâm trọng tò mò, thuận miệng hỏi một vấn đề bình thường. Nhưng Đỗ Trần nghĩ, Lankaqiaqia Dhari? Cái rắm a, lão tử mười phút trước cũng không biết hắn là ai! Hắn là ai vậy! Tuy nhiên, Đỗ Trần thần sắc có chút khó nói:
- Lankaqiaqia Dhari tiên tri thuộc chiến khu Einstein, nhưng thanh danh không hiển lộ, trong thần điện giáo đình cũng không có thần vị của hắn...
Lão gia tử trong lòng khinh thường hừ một tiếng, không dám nói, vậy Lankaqiaqia Dhari dám chắc là một vô danh tiểu tướng, có chút chiêm tinh thuật thô sơ giản lược mà thôi, loại tiểu tướng này trong thời Vẫn Thần nhiều như lông trâu, mình không biết cũng đúng. Nhưng tiếp đó Đỗ Trần hình như ý thức được sự khinh thường của lão gia tử, trong lòng vội vã cấp cho Lankaqiaqia Dhari một chính danh, làm đẹp thể diện của Đỗ Trần thần, nói:
- Lão gia tử không nên hiểu lầm, huynh đệ của thần ta từng đắc tội với mấy đại nhân vật, các chính khách quy tội “tuyên truyền đại tai nạn” nhiễu loạn quân tâm mà bài xích hắn, cho nên cả đời bình dân... kỳ thật huynh đệ của thần ta tinh thông chiêm tinh thuật, nói về năng lực, có tư cách đứng trong thần điện của giáo đình.
Keane nghe tới, lời này là lời khách sáo tạo mặt mũi cho quý tộc! Nhưng lão gia tử nghe được “đại tai nạn”, “đắc tội đại nhân vật” hai cái mấu chốt này, trong lòng chấn động mạnh. Tổ tiên cảnh báo, cứu thế chủ nói ra đại tai nạn, nhưng các nguyên soái không tin, còn hiểu lầm, thương tổn cứu thế chủ. Chẳng lẽ... Lankaqiaqia Dhari chính là cứu thế chủ mà tổ tiên nói tới? Nghĩ vậy, đầu ngón tay Junker run nhè nhẹ, tiếp đó thử nói với Đỗ Trần:
- Nguyên lai là như thế, chuyện trên chính trường vốn rối loạn khó chịu nổi, nhưng nói ra đại tai nạn làm nhiễu loạn quân tâm, tội danh này thật quá buồn cười! Chẳng lẽ năm đó quân pháp của thần thánh liên minh xử tội này ra sao?
Lão lừa già, đang chờ những lời này của ngươi. Đỗ Trần cười nói:
- Theo thần ta nói, các chính khách có mặt mũi nói Lankaqiaqia Dhari tuyên truyền thế giới sắp bị hủy diệt, cổ động chúng tướng cứu giúp thoát khỏi đại tai nạn. Nếu cẩn thận suy ngẫm, đây không phải là trợ giúp Ma tộc làm loạn bố cục quân sự của thần thánh liên minh sao? Hơn nữa Lankaqiaqia Dhari dứt khoát nói, cho dù hắn cứu thế giới thất bại, nhưng chiêm tinh thuật nói cho hắn, ngày sau sẽ có kế thừa giả của hắn hoàn thành nghiệp lớn cứu thế! Còn kế thừa giả ư? Hừ, cách nói này so với tà giáo dị đoan có gì khác nhau...
Junker đột nhiên cảm thấy lông trên người dựng đứng, tựa như bị điện giật, thân thể khẽ run lên, kế thừa giả, kế thừa giả,... Đáng chết. Ta cùng Anne đều quên mất loại cứu thế chủ thứ ba có thể. Lão gia tử sống hơn trăm tuổi, năng lực không chế tâm tình hơn xa thường nhân, cơ hồ trong nháy mắt, lão liền khôi phục bình thường. Thậm chí ngay cả Đỗ Trần không có phát hiện lão có tâm tình biến động, nhưng Đỗ Tư nói:
- Francis, lão già vừa rồi khẽ run lên, ngươi nói có tác dụng rồi.
Đỗ Trần cười thầm trong lòng, miệng lại nói một cách bất đắc dĩ:
- Ai, lời này có thể đáng tin, nó được nói ra bởi các đại nhân vật, quân pháp xử trí tự nhiên cũng thành! Kết quả, huynh đệ của thần ta cả đời không được gì, cuối cùng chết dưới đồ đao Matt... Quên đi, lão gia tử, chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa. nói chuyện chánh sự, ngài đêm nay tìm ta tới có chuyện gì?
Junker vốn định kiếm chỗ tốt, nhưng “kế thừa giả” ba chữ phảng phất như cự chùy ngàn cân đánh vào ngực. Lão nắm chặt nắm tay một chút, cười nói:
- Lão nhân muốn hỏi một câu, hai nhà chúng ta... có thể hợp tác không?
Kiếm chỗ tốt nào chứ, lộ ra Margaret đã tới, Junker lão gia tử cuối cùng cũng không nói kế hoạch đã định trong lòng ra, chỉ là nói kế hoạch hợp tác với Đỗ Trần, kế hoạch rất công bình. Chờ đến rạng sáng, tiệc rượu vãng, Junker phất phất tay với Keane:
- Hãy đi đi, tiếp tục chủ trì đại điện.
Chờ khi Keane ra cửa, lại gõ bàn:
- Anne, đều nghe rõ rồi chứ?
Anne cười khổ từ gian bên cạnh đi vào:
- Gia gia, tôn nữ vừa rồi nghĩ tới loại khả năng thứ ba.
- Nói đi.
- Cảnh báo của tổ tiên bị đứt quãng, ngữ nghĩa không rõ, cũng không có đề cập tới tên cứu thế chủ, hơn nữa cũng không có minh xác cứu thế chủ cuối cùng sống chết ra sao! Mà chúng ta có đúng là có thể giả thiết, cứu thế chủ không phải là một người, mà là một loại sứ mạng tương truyền?
Nụ cười của Anne có vài phần quái dị:
- Hoặc là nói, năm đó tổ tiên chúng ta đích xác gặp phải một vị cứu thế chủ, nhưng vị cứu thế chủ kia đã chết, nhưng sứ mạng của người đó truyền thừa, cho tới này, truyền cho Francis?
Dừng một chút, Anne tổng kết:
- Vậy lời cảnh báo đầy đủ của tổ tiên là, năm đó mấy vị nguyên soái không tin lời tiên đoán của cứu thế chủ, còn vì vậy mà bức hại hắn, cuối cùng cứu thế chủ ôm hận mà chết! Sau đó các tổ tiên phát hiện lời tiên đoán là thật, bắt đầu hối hận, cũng nhắc nhở chúng ta tìm kiếm người thừa kế của cứu thế chủ, sau đó truy tùy người thừa kế chứng cứu đại tai nạn - mà người trong ảnh ảo, kỳ thật cũng không không phải cứu thế chủ, mà là dung mạo người kế thừa.
Junker lại hỏi:
- Nhưng thời gian Phỉ Thúy ấn đản sinh là ngàn năm trước, tổ tiên sao có thể biết dung mạo người kế thừa ngàn năm sau chứ?
- Gia gia, có nhiều phương pháp giải thích lắm! Ít nhất, cứu thế chủ có thể đoán trước đại tai nạn, vậy hắn có thể đoán xuất dung mạo của người thừa kế, nói cho tổ tiên không? Hoặc là, cứu thế chủ không chỉ truyền thừa sứ mạng, hơn nữa ngay cả dung mạo cũng có thể truyền thừa - Mỗi một đời cứu thế chủ hẳn là cùng một bộ dáng, loại tình huống này rất thường gặp trong đấu khí truyền thừa. Còn có...
Liên tục nói vài loại có thể, Anne cũng nhíu mày nói:
- Gia gia, mặc kệ thế nào, phương án người thừa kế đều có thể chứng minh cứu thế chủ là Francis 19 tuổi.
Junker im lặng không nói gì, Anne cũng nhíu mày nói không ra lời. Thật lâu sau, Junker hỏi:
- Chúng ta nên đối đãi với Francis thế nào? Thật sự nghe lệnh hắn?
- Tôn nữ không dám dễ dàng đưa ra kết luận, gia gia, chúng ta gia tộc Tucker cũng không thể tự tiện đưa ra kết luận, tốt nhất... là Vẫn Thần ngũ gia chúng ta thương lượng một chút.
- Ừm, gia gia cũng đang muốn triệu tập gia chủ Vẫn Thần ngũ gia thương nghị! Tuy nhiên ngũ gia mật hội không thể nói mở là mở, ít nhất phải mười ngày mới tụ tập được năm vị gia chủ...
Junker vỗ bàn nói:
- Thôi, để cho Francis an tâm ở lại thành Emerald mười ngày. Nếu Margaret tới, Junker ta sẽ cho mụ dừng bước. Ta không tin Margaret thật sự dám cùng Vẫn Thần ngũ gia chính diện trở mặt.
Trên đường trở về phòng ngủ, khóe miệng Đỗ Trần thủy chung lộ ra nụ cười mỉm. Đi tới cửa phòng, Snoopy đột nhiên kêu to:
- Cao! Tôn nhi, ngươi quả thật là cao minh! Biện pháp lừa người của ta thật sự đã bỏ đi rồi.
- Hiểu được chưa?
- Hiểu được rồi, lừa đảo cấp thấp, nói cho người khác một đoạn lời nói dối! Mà lừa đảo cao minh, là cung cấp cho người ta một đường suy nghĩ, để bọn họ tự mình nghĩ tới đáp án chúng ta muốn! Khó nhất là cả đêm đều không nói ra cái gì về cứu thế chủ, tất cả lời nói đều không có chứng cớ để tra cứu. Nói nhảm tử vô đối chứng, nếu có một ngày chuyện lộ ra, gia tộc Tucker cũng không có cớ tìm người phiền toái, chỉ có thể oán mình nghĩ sai.
Đỗ Trần dụng bí pháp truyền thanh âm vào tai:
- Đây không phải chủ yếu nhất, đêm nay ta làm kỳ thật có một mục đích - để cho gia tộc Tucker nghĩ Francis chính là cứu thế chủ, mà không phải ai giả mạo, càng không phải chỉ có dung mạo tương tự! Ba loại phương án khác nhau... khác nhau lớn chứ.
Snoopy cẩn thận ngẫm nghĩ, cuống quít gật đầu:
- Gia ta thấy rằng, gia tộc Tucker mặc dù tin ngươi là cứu thế chủ, tuy nhiên trong lòng còn có nghi vấn, không có khả năng lập tức phò tá ngươi, nhưng cũng sẽ trợ giúp ngươi! Phò tá, trợ giúp, cái này cũng khác nhau lớn đó.
Đỗ Trần cười:
- Trước mắt trợ giúp cũng đủ rồi, sớm hay muộn, bọn họ cũng sẽ phò tá ta thôi.
Bởi vì mình tuyệt sẽ không buông bỏ việc cứu Tánh Mạng thụ, việc thiện lớn nhất - cứu thế giới! Vậy, tự biến mình thành cứu thế chủ sao không thể?
Lúc này đây, Margaret đặc phái Tuyết Cơ, Kiếm Nô, Long Tước ba người tới, đã là chính diện giao phong với Đỗ Trần. Đỗ Trần có thể dụng Thanh Vân chạy đi, tránh thoát được lúc này. Nhưng hắn chạy được, thành Duerkesi chạy được sao? Cho dù Đỗ Trần cam nguyện bỏ lại thành Duerkesi, mang theo cả nhà dụng Thanh Vân đi xa, nhưng loại cuộc sống “chó nhà có tang” này lúc nào mới kết thúc?
Cho nên Đỗ Trần không hề tránh né, hoặc là nói, pháp bảo quẻ thứ 5 cũng cho hắn đủ tin tưởng, để cho hắn dùng cùng Margaret đánh một trận, đánh không thắng, ta còn có thể chạy thua ngươi sao? Hơn nữa nguyên nhân trọng yếu nhất để Đỗ Trần ở lại biển Emerald là... Tuyết Cơ mất tích còn chưa tìm được.
Thời gian mấy ngày này, Đỗ Trần âm thầm thúc giục Goethe tăng cường tìm kiếm, nhưng hải quân đại tam giác chẳng những vô công mà về, thậm chí sau khi tới lục địa ở gần đó tìm kiếm một phen, cũng không kết quả.
Đỗ Trần ngày càng lo lắng, tình huống ngoài ý muốn khiến Đỗ Trần bận bịu. Ngày thứ tư sau khi đánh cuộc, người hầu gia tộc Tucker tìm Đỗ Trần:
- Đại công tước các hạ, không lâu trước huyệt động xuất sự kia lại giết người. Hiện nay, gia tộc chúng ta tổn thất không nhỏ, mà ngài dù sao cũng là người duy nhất tiến sâu vào trong huyệt động còn có thể sống trở về, lão gia tử muốn mời ngài tới vách núi đen phía bắc một chuyến, bây giờ lão gia tử đã ở đó.
Siêu cấp hỏa hệ dị thú nọ lại tác quái sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.