Chương 144: Nhất bản nhân chuyên
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Tiếp đó mọi người nghe Andy nói về những điều nó trải qua, Đỗ Trần cùng Dịch Cốt hai người nhìn nhau, chuyền này thật sự quá cổ quái, chẳng lẽ nói ăn cự long có thể có long uy sao, lại có thể thông hiểu ngôn ngữ nhân loại?
Chẳng lẽ tuyết lang Andy bịa chuyện sao?
Đón tiếp ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Trần, Andy thật thà nói:
- Vị dũng sĩ này, mặc dù ta là tù binh của ngươi, nhưng, xin cho ta sự tôn trọng của một vị dũng sĩ đã ăn thịt cự long, xin không hoài nghi lời nói của ta, nếu không, ngươi chính là đang vũ nhục giấc mộng của ta.
Hình dáng can đảm rắm thối của hắn khiến cho Đỗ Trần khóc cười không được.
Dịch Cốt nói:
- Thiếu gia, trên người con tuyết lang này nhất định xảy ra biến hóa kỳ diệu gì đó, nếu có thể xác định lời nó nói là thật, vậy có lẽ con cự long mà nó ăn có gì đó đặc biệt.
- A? Ta quả thật ăn một con cự long, so với thịt bình thường cũng không có gì khác nhau, ngươi sao lại biết ta ăn thịt cự long có thể có chút cổ quái, chẳng lẽ ngươi cũng đã ăn thịt cự long?
Andy kinh ngạc hỏi.
Dịch Cốt trừng mắt với nó:
- Bởi vì ta đã ăn thịt cự long! Nhưng ngoại trừ thân thể cường hóa một chút, căn bản là không có sinh ra biến hóa gì!
- Cái gì? Ngươi cũng đã ăn thịt cự long?
Trong lúc này, ngoài thức ăn ra thì đối với bất kỳ chuyện gì Andy cũng phản ứng chậm chạm trì độn, nó đột nhiên phát hiện nhóm mạo hiểm này có chút bất đồng với các nhóm khác “Trời ạ, vừa rồi tên cao lớn này không có bị uy thế của ta bức bách, điều này sao có thể? Mấy đầu dị thú thất cấp ở sâu trong rừng đều bị mình dọa chạy mất - vậy hắn ít nhất cũng là bát cấp đấu thần.”
Còn có, tiểu tử rắm thúi vừa rồi hoàn tòan không bị cường đại khí thế uy áp, đánh bại mình, hắn cũng tuyệt đối không phải tiểu hài tử bình thường của nhân loại! Tiểu hài tửu thật khủng bố, mặc dù khí lực của hắn kì thật là rất nhỏ.
Nhất, nhất là, nơi này còn có một Tuyết Bỉ nhân, nhát gan như Tuyết Bỉ nhân từ khi nào lại dám tiến vào vân vụ sâm lâm? Andy nhìn lại Harry, tiếp đó, nó lại nổi lên một ý niệm trong đầu.
Gì? Chính mình trước kia chỉ biết ăn, sao lai suy nghĩ khúc chiết như bây giờ chứ?
Quên đi, không suy nghĩ nữa, mình có giấc mộng vĩ đại, không nên quan tâm việc nhỏ này. Mà vì giấc mộng, bản thân phải sống sót! Andy nhìn Harry, cười hề hề nói:
- Tuyết Bỉ nhân huynh đệ, chúng ta đều là chủng tộc đến từ cực địa băng nguyên, vốn trời sinh là bạn tốt! Từ điểm này mà nói, chúng ta có thể xưng là đồng hương! Chẳng lẽ ngươi không muốn thay đồng hương của ngươi, bạn tốt của ngươi... cầu tình xin chủ nhân tha cho ta sao?
- Harry, hắn là bằng hữu của ngươi sao?
Đỗ Trần hỏi.
- Chủ nhân tôn qúy mà nhân từ, tuyết lang trong lang tộc được xưng là Tuyết Bỉ lang, giống như Tuyết Bỉ nhân chúng ta, quả thật đều đến từ cực địa băng nguyên! Từ điểm này mà nói, chúng ta có thể xưng là đồng hương.
Tiếp đó, Harry trừng mắt liếc nhìn Andy:
- Nhưng chủ nhân, con tuyết lang đáng chết này dám đi cướp ngài, chủ nhân cường đại vô cùng. Vậy, hắn đáng chết! Ngài không cần cho ta thể diện. A, chủ nhân nhân từ, ta là người hầu trung tâm nhất của ngài, ta tới giải quyết hắn…
Harry lấy ra một cái thớt, như hung thần ác sát đi về phía Andy - lai lịch của cái thớt này vốn là cái bàn thạch để cho hắn chèn hành lý trong trướng bồng.
Không biết từ lúc nào, Tuyết Bỉ nhân ti tiện cư nhiên lại dám giết một kẻ có tính mạng, lực lượng, long uy....
- Hắc, Tuyết Bỉ nhân, ngươi muốn làm gì!
Andy nóng nảy, hắn phát hiện Harry lão đồng hương này căn bản là không xong rồi, vội vã quay đầu nhìn Đỗ Trần, cười xiểm nịnh: - Tuyết Bỉ nhân dũng sĩ, ta là một con sói may mắn ăn được cự long mà thôi, ngài không nên đối đãi với ta như bình thường...
Harry quát lên:
- Ngậm cái mõm của ngươi lại.
Andy lập tức ngậm miệng, không dám chọc giận dũng sĩ Tuyết Bỉ nhân “hung hãn”.
Dũng sĩ Tuyết Bỉ nhân “hung hãn” quay đầu lại, cười nịnh nọt hỏi Đỗ Trần:
- Chủ nhân thông thái, ý tứ của ngài là...
Đỗ Trần hỏi Dịch Cốt:
- Con tuyết lang này xử lý thế nào, ngươi có ý kiến gì không?
Dịch Cốt nghiêng mình nói:
- Thiếu gia, khí tức của con tuyết lang này vô cùng quái dị, ta nghĩ, xương đầu của nó nhất định rất thú vị, ngài có thể thưởng nó cho ta không, để ta xem xét xương của nó?
- Hắc! Như vậy không hay, rất rất không hay.
Andy khẩn trương:
- Ta đã ăn cự long, ta còn có giấc mộng, ta còn có khẩu vị! Ta không thể chết được...
Đỗ Trần vuốt cái mũi nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, “tuyết lang có long uy. A, thật sự là rất thú vị... chỉ là con cọp cũng là sói đi hù họa tiểu hài tử.”
Dịch Cốt, ta cần ý kiến của ngươi, đánh giá một chút về khí thế của con tuyết lang này đi.
Dịch Cốt hiển nhiên có ý tứ không tốt nói:
- Chỉ nói về khí thế, hắn có long uy của cự long tộc, hơn nữa là long uy biến dị! uy thế này cơ hồ không dưới khí thế của Bác Bì, hơn nữa hết sức khí thế, vừa rồi thậm chí còn dấu diếm được nhãn tuyến của ta...
Hắn dừng một chút, lại bổ sung:
- Bất quá, mặc dù hắn có uy thế của cửu cấp đỉnh phong, nhưng chính thức thực lực... Harry cầm một cây mộc bổng (gậy gỗ) có thể giết chết nó.
Đỗ Trần gật gật đầu, trong lòng xuất hiện một chủ ý. Tiến lên nắm lấy lông bụng của tuyết lang, lạnh lùng hỏi:
- Nếu ta không giết ngươi, ta sẽ phải làm gì? ân!
- Ta có thể dưới ánh trăng ca ngợi ngài!
Con mắt Andy sáng ngời, lớn tiếng nói.
Ai, tuyết lang đáng chết, sao không nói lời tốt hơn.
Đỗ Trần lại thay đổi một loại phương phát tra vấn khác:
- Ta không thích làm chuyện không có lợi, ta bắt ngươi làm tùy tùng cho ta, ta còn có sự trung tâm của tùy tùng.. Thả ngươi, ta có chỗ tốt gì?
Lúc này đây Andy xem như hiểu được:
- Ngươi muốn sự trung thành của ta sao? A, không, ta là một con tuyết lang có giấc mộng, sẽ không tùy tiện... di, Tuyết Bỉ nhân, ta mới phát hiện, ngươi sao lại mặc phục sức quý tộc? Chẳng lẽ ngươi không sợ nhân loại công kích ngươi sao?
Bây giờ hắn mới chú ý tới phục sức của Andy - phản ứng thật là trì độn.
- Lão thiên, thế giới bên ngoài nhất định rất loạn, Tuyết Bỉ nhân cũng mặc phục sức quý tộc.
Andy kêu to.
- Câm miệng!
Harry tức giận đánh ngã Andy:
- Ngươi đang vũ nhục một quản gia qúy tộc cao qúy.
Andy bị đánh đến mơ màng:
- Cái gì? Ngươi là quản gia của qúy tộc, sao có thể...a...a…. đương nhiên đối với dũng sĩ Tuyết Bỉ nhân ngài là ngoại lệ rồi.
Andy lại thấy Harry giơ cái khối bản nhân chuyên. (đây là một tấm bằng như thớt bằng đá dùng chèn hành lý của Harry).
Harry đắc ý bĩu môi, loạng choạng không vững giơ cái khối bản nhân lên qua đầu:
- Tuyết lang, chú ý ngữ khí của ngươi, ta không có phải Tuyết Bỉ nhân bình thường, ta là một quản gia quý tộc mỗi tháng nhận mười mai kim tệ, quản gia của thần duệ quý tộc! Bây giờ, ta là một thân sĩ.
- Mười, mười mai kim tệ? Vậy có thể mua bao nhiêu thỏ?
Andy đời này còn không có nhìn thấy mười mai kim tệ, một con số khổng lồ.
- Tuyết lang, ngươi đang vũ nhục ta! Thỏ này sao có thể bưng lên cho một quý tộc thưởng thức chứ? Ta bây giờ một ăn ba bốn lần và một bữa đêm, đều là ăn tửu yến tiêu chuẩn của thân sĩ! Làm quản gia của chủ nhân vô cùng đại lượng, cường đại vô cùng, nhân từ thông thái, ta không thể ăn thỏ, loại mùi vị này quá dọa người.
Ực, tuyết lang nuốt nước miếng:
- Ngươi một ngày ăn ba bốn lần, còn có một bữa đêm sao?
- Uhm, cũng không sai, thường mỗi ngày, trong lúc quý tộc ăn, ta ăn tương đối ít, bởi vì bữa ăn chính trong ngày là thịt bò thui, ta nếu ăn nhiều thì không ăn được thịt bò thui! Vậy rất là thất lễ!
Harry nói rất chăm chú.
- Nguyệt thần nữ a, từ lúc nào Tuyết Bỉ nhân có thể có được cuộc sống mộng ảo như vậy? Ta cũng muốn như dũng sĩ Tuyết Bỉ nhân ngài đương nhiên hưởng thụ cuộc sống như vậy!
Andy chảy nước miếng, tiền gần nhìn Tuyết Bỉ nhân một vòng, Tuyết Bỉ nhân đang giơ lên bản nhân chuyên, hình dáng cường đại, đây là Tuyết Bỉ nhân sao?
- Rất đơn giản, bởi vì ta có một vị chủ nhân vĩ đại mà nhân từ.
Harry quay về phía Đỗ Trần nghiêng người nói:
- Chủ nhân của ta là phú hào số một số hai trên tam đại lục, hơn nữa người còn là một vị thần duệ quý tộc! Ta là quản gia của người nên mỗi ngày ta mà không tiêu một trăm mai ngân tệ cho trang phục thân sĩ, ăn ngon! Thì đó là một chuyện rất thất lễ, chủ nhân sẽ trừng phạt ta.
Nghe được lời a dua nịnh nọt của người trước mặt đối với chủ nhân này như thủy triều lên, Andy có thể xác định, kẻ trước mặt này chắc chắn là Tuyết Bỉ nhân. Chỉ có Tuyết Bỉ nhân mới có thể nói những lời như vậy, nhưng theo lời Tuyết Bỉ nhân, thiếu chút nữa Andy ngất, đầu hắn mông lung mơ hồ.
- Chủ nhân của ngươi bức ngươi mỗi ngày tiêu một trăm mai ngân tệ sao?
Andy cận hồ rống to lên.
- Bằng đấy có thể mua được bao nhiêu con thỏ?
- Tuyết lang, ta lập lại một lần nữa, một vị thân sĩ, khinh thường dùng thỏ làm thức ăn! Nhưng, nếu ngươi muốn biết, ta nói cho ngươi, đại khái có thể mua được trên dưới ngàn con thỏ!
Harry vỗ vỗ cái bụng bo của nó, thở dài:
- Chủ nhân tôn quý, xin tha thứ cho ta, nhưng quản gia của ngài cho rằng, gần đây Harry gặp nhiều khó khăn trên đường. chờ sau chuyến mạo hiểm này chấm dứt, chúng ta ăn thanh đạm một chút được không?
Hắn nhìn Đỗ Trần không có ý phản đối, đề nghị:
- Yến sào thế nào?
- Uhm, vậy dùng băng yến sào là cực địa đặc sản đi.
Đỗ Trần tùy ý nói.
- Một ngàn con...một ngàn con thỏ...
Andy thì thào nói thầm. đột nhiên, hắn tiến tới trước mặt Đỗ Trần, trịnh trọng gật gật đầu:
- Ta Chris Andy, sủng nhi của nguyệt thần nữ, nguyện ý trở thành thần sủng của ngài, bất quá ta yêu cầu mỗi ngày có mười con thỏ.
- Ngươi có cái tư cách gì đàm phán điều kiện với ta? Ngươi chỉ có hai con đường. nghe lời, hoặc để Harry chém chết ngươi.
Đỗ Trần vuốt cái mũi, kéo lỗ tai nó, cười nói:
- Trước tiên làm công cho ta, từ hôm nay trở đi. ngươi đi theo Harry, nghe lệnh của hắn.
Harry mừng rỡ, “ha ha, quản gia đã có tiểu đệ đi theo rồi.”
- Chủ nhân ngài yên tâm, Harry nhất định quản giáo hắn thật tốt.
- Ân, nó nếu không nghe lời ngươi thì chém nó! Không cần hạ thủ lưu tình! Đi, tiếp tục đi thêm nửa ngày chúng ta có thể tới nơi hội họp rồi.
Trong lúc này, ở nơi nào đó trong vân vụ sâm lâm, Brockman cùng Fancino ngây ngốc đứng trước một hoang động đổ nát, hồi lâu không nói gì.
- Brockman đại nhân, huynh đệ tại cơ địa số 5 đều chết hết.
Fancino nhìn thi thể trên mặt đất, còn có dấu vết trên vách tường, kinh hãi nói:
- Vết trảo lớn thế này, không giống loài người hạ thủ, hẳn là, hẳn là cự long, còn là cự long hết sức cường đại.
- Đáng chết.
Brockman dậm chân, cả giận nói:
- Thực nghiệm phẩm số 5 đâu? Số 6 trong tay Francis, số 5 lại xảy ra chuyện ngòai ý muốn! Đáng chết, sao lại như vậy?
Fancino cúi đầu nhìn Brockman đang bạo nộ, chờ khi lửa giận của hắn hạ xuống một chút, lúc này mới nói:
- Đại nhân, “Tổ hợp dị thú” của đại nhân Phillip có tất cả sáu khối tổ hợp tinh thạch, trong đó chủ đạo là số 1, còn lai năm khối tinh thạch đều là phụ trợ, cuối cùng sẽ tại thần thánh tế đàn tại đại thảo nguyên Mc Allen, Phillip đại nhân dụng năm khối tinh thạch hấp thu đặc tính chủng tộc của năm thực nghiệm phẩm, toàn bộ hội tụ tới số 1, như vậy, bên trong bản thể sẽ tụ hợp các loai đặc tính của dị thú, siêu cấp tổ hợp siêu cấp dị thú vô cùng cường đại...
- Fancino câm miệng, việc ngươi nói chả nhẽ ta không biết sao?
Brockman cả giận.
Ngất! Ta không phải thấy người đang tức giận quá, cho nên dùng lời lẽ uyển chuyển khuyên ngươi! Fancino ủy khuất không dám nói ra, hắn nói:
- Ta muốn nói là, kiện thực nghiệm số 1, hoàng kim bỉ mông cự thú Kuta, dù sao hắn mới là chủ thể của tổ hợp cuối cùng, cho nên số 5 cùng số 6 mặc dù thất lạc, nhưng kế hoạch của tổ chức không phải là không thể tiếp nhận, thực nghiệm của đại nhân Phillip cũng không có chịu đả kích nhiều.
Brockman gật đầu:
- Ta hiếu ý tứ của ngươi, tình huống bây giờ còn chưa tới lúc không thể làm gì, ta không cần phải lo lắng. Tốt lắm, Fancino, ngươi nghĩ biện pháp liên lạc với tổ chức, để cho L’Griffins phái người tìm kiếm số 5, sau đó chúng ta tiếp tục đuổi theo Francis! Dù sao Francis cũng không biết làm gì với số 6.
- Ai, ta có đôi khi lo lắng, với quan hệ tốt đẹp của ta cùng Francis, nếu ta yêu cầu, hắn sẽ không cự tuyệt.
Fancino đứng bên cạnh gật đầu...
Hai người nói chuyện, cũng không ai phát hiện ra, xa xa có ba nữ nhân đi tới, ba mụ đàn bà xấu xí, các nàng còn bắt theo mấy tù binh.
- Ô! Đại tỷ, hình như có người xông vào lãnh địa của chúng ta không lâu trước.
- Hừ, vậy còn chờ gì nữa. lên.
--------------
Một chỗ khác trong vân vụ sâm lâm.
- Ai nha, ta tính ra rồi, tiền lương một tháng của quản gia Harry, có thể mua được một vạn con thỏ.
Andy nói ra những lời này, thời gian đã qua đi nửa ngày.
Đỗ Trần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Andy đang ung dung chậm rãi đi ở phía sau, nói:
- Harry, theo bản đồ chúng ta đã tới nơi hội họp, ngươi ngửi một chút, xem có thấy mùi của bọn người Demis không.
- Vâng, chủ nhân!
Harry đi một vòng xung quanh, nghi hoặc nói:
- Chủ nhân, không có bất luận mùi gì, bọn Démis giáo thụ, hình như không có tới đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.